Huyền Thoại Chuông Gió
-
Chương 42: Chương 42
Huy Linh quay sang mỉm cười nhẹ nhàng:
- Cảm ơn Nắng Hạ, hôm nay em thật tuyệt vời.
Nắng Hạ nói giọng giận dữ:
- Cảm ơn cái gì mà cảm ơn chứ. Tôi…
Huy Linh đập nhẹ tay Nắng Hạ:
- Lại thế rồi. Sao mãi chẳng thay đổi gì cả? Xưng hô lại đi nào, từ mai còn cứ thế là anh giận đấy.
Nắng Hạ gật gật đầu, cô mới buồn làm sao.
-… ra mắt mọi người. Tiếng người ngoài phòng vọng vào. Anh ta nói to hơn:
- Bây giờ thì xin mời đôi chiến thắng của ngày hôm nay ra đây ra mắt mọi người nào.
Nắng Hạ cúi mặt buồn, Huy Linh vòng tay ôm nhẹ cô vào lòng cười cười. Nhưng giá mà anh và cô chiến thắng thì hay biết bao.
Một lát bắt đầu có tiếng xì xào bên ngoài. Một lần nữa tiếng bên ngoài phòng vang lên:
- Xin mời cậu Huy Linh và cô Nắng Hạ ra đây ra mắt mọi người, mời đôi bạn tình đẹp nhất năm nay ra đây nào.
Nắng Hạ và Huy Linh cùng giật mình nhìn nhau, và câu nói ấy lại một lần nữa vọng vào, Huy Linh dắt tay Nắng Hạ đi ra, tiếng reo hò vang lên không ngớt. Hai người còn quá bất ngờ với kết quả này, rõ ràng khi nãy hai người còn nghe thấy tiếng người ta chúc mừng đôi của ả họ Kim và anh chàng Hữu Trí mà.
Hạnh phúc nào bằng hạnh phúc này, Nắng Hạ và Huy Linh đứng đó cười thật tươi còn người dân thì hò vang vui vẻ y như kết quả cuộc thi không thể có một kết quả nào khác nữa, chẳng có đôi nào có thể vượt qua đôi bạn tình này.
Rồi người ta chạy lên tặng hoa, tặng quà cho Nắng Hạ và Huy Linh. Rất nhiều đôi bạn trẻ đang yêu nhau cũng lên xin may mắn từ họ. Họ tin rằng khi được Nắng Hạ và Huy Linh chúc phúc thì họ cũng sẽ được hạnh phúc như hai người.
Có một chú bé khoảng 2-3 tuổi lững thững bước ra, bước chân còn đang lúng túng, tay cầm bông hồng và một hộp quà rất xinh xắn, trong tiếng nói bập bẹ chú bé thật đáng yêu:
- Mẹ bảo em lên tặng quà cho anh chị và chúc anh chị hạnh phúc. Hai anh chị thật đẹp đôi.
Nắng Hạ quá bất ngờ, cô đưa tay lên che miệng và cười thật tươi, còn Huy Linh anh cúi xuống nhận quà và cảm ơn chú bé. Khoảnh khắc này mới đáng nhớ làm sao. Đôi bạn trẻ của chúng ta cứ đứng mãi trên đó thật lâu cùng bao người hâm mộ đang đứng vây xung quanh, ánh sáng tình yêu của 2 người đang tỏa sáng khắp mọi nơi trong thành phố toàn những thung lũng xanh trải dài vô tận. Lửa trại đốt cháy đỏ rực cả một khoảng trời, Nắng Hạ và Huy Linh bị tách nhau ra và bị lôi đi hòa cùng buổi tối của lễ hội. Trong đám đông, Huy Linh quay người đi tìm Nắng Hạ mà mãi chẳng thấy cô đâu cả và Nắng Hạ cũng thế, cô quay mỏi cả đầu mà cũng chẳng thấy bóng dáng Huy Linh đâu. Vòng tròn nắm tay quanh đống lửa trại, những điệu hát tưng bừng vang lên. Bên cạnh Huy Linh, đang nắm tay anh giờ này là 2 cô nàng lạ hoắc lạ huơ,còn Nắng Hạ đang được 2 chàng trai không quen biết nắm tay. Ban đầu, 2 người còn mải miết tìm nhau, nhưng sau đó cả 2 cùng hòa mình vào không khí nhộn nhịp này.
Lâu thật lâu bên tai Nắng Hạ bỗng có tiếng hỏi lấn át tiếng mọi người:
- Nắng Hạ quê ở đâu?
- Ơ…gì cơ?
- Tôi hỏi Nắng Hạ là người ở đâu nhỉ?
Câu hỏi bất ngờ làm Nắng Hạ lúng túng. Ai lại biết tên cô thế nhỉ?
Anh ta hỏi tiếp:
- Nhà Nắng Hạ ở ấp thứ mấy?
- À…ờ..ấp thứ 6.
- Ơ… anh ta ơ lên một tiếng nhỏ mà Nắng Hạ không nghe thấy, rồi anh ta lại tiếp tục:
- Ấp thứ 6 à, nhà ở Bình Quan hay ở Lâm Y, Thân Xanh vậy?
- À, ở Lâm Y ấy. Nắng Hạ nói bừa. Cô quay sang muốn nhìn rõ mặt người đó hơn. Quen quá, nhưng trời tối, ánh sáng ngọn lửa cứ bập bùng làm khuôn mặt người đó không rõ. Anh ta vẫn không chịu buông tha:
- Ôi, ở Lâm Y à, nơi mà có con sông lớn chảy qua hả?
- Ừ, Nắng Hạ gật đầu bừa lần nữa. Anh ta im lặng rồi nắm tay Nắng Hạ ra khỏi dòng người đang múa hát.
- Chúng ta đánh lẻ đi.
- Hả, á, Nắng Hạ chưa kịp nghe rõ thì đã bị anh ta kéo chạy thục mạng. Quá bất ngờ, Nắng Hạ vừa chạy lê theo vừa kêu lên khó chịu:
- Á, bỏ tôi ra nào, ai vậy? Nói đi.
-….
- Ai cứu tôi với, bỏ ra. Cứu….Nắng Hạ hét toáng lên rồi anh ta cũng dừng lại, nơi này là một góc khuất, từ đây vẫn nhìn thấy ánh sáng của ngọn lửa trại nhưng có hò hét to đến mấy thì mọi người cũng chẳng thể nghe thấy, một cái miệng của cô đâu thể đấu lại với vài trăm cái miệng.
Nắng Hạ giật mạnh tay ra, cô hằn giọng:
- Anh là ai?
Anh chàng cười nhẹ:
-Nắng Hạ nhanh quên quá đấy.
- Ơ…Nắng Hạ ngờ ngợ, khi nãy giọng của anh bị lẫn trong đám đông nên cô không thể nhận ra:
- Anh là Hữu Trí, Trần Hữu Trí đúng không?
- Phải rồi đó.
Nắng Hạ thở phào, cô đỡ lo hơn.
- Có việc gì vậy? Sao lại gọi tôi ra đây?
Anh chàng Hữu Trí cười nhẹ:
-Nắng Hạ 18 rồi phải không?
- Ừ, thì sao?
- Vậy em kém anh đến 4 tuổi cơ đấy. Anh và Huy Linh bằng tuổi mà.
Nắng Hạ im lặng khó hiểu, anh ta có ý gì đây? -Tại sao em lại nói dối anh. Cách nói của anh ta thân mật.
- Gì đây? Nắng Hạ ngạc nhiên.
- Quê em không phải ở Lâm Y, không phải ở ấp thứ 6 đúng không?
Nắng Hạ giật mình:
- Tôi nói thật mà.
- Lâm Y không có con sông nào cả, anh ta bắt bẻ.
Nắng Hạ luống cuống ra mặt, co cãi nước cuối:
- Lúc đó tôi nghe không rõ nên gật bừa.
Anh ta dịu giọng thân mật như đã rất quen với Nắng Hạ vậy:
- Em giỏi cãi lắm. Thế em nói sao về việc em ở ấp thứ 6. Giải thích gì đi chứ?
- Em nói dối mà chẳng biết cách nói dối, gia đình tôi sống ở ấp thứ 6, tôi chưa hề gặp em bao giờ, chưa hề có cái tên Nắng Hạ ở đó, và tôi cũng đã hỏi dò chẳng có gia đình nào xung quanh liên quan đến em cả. Rốt cuộc thì em từ đâu đến và em là ai?
Nắng Hạ chỉ biết mở to mắt đứng nhìn anh chàng Hữu Trí, tại sao anh ta lại quan tâm đến vấn đề xuất thân của Nắng Hạ như vậy? Nắng Hạ biết nói gì đây khi mà cô chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý để trả lời những câu hỏi tương tự như thế này.
Câu nói tiếp theo của anh ta như một tiếng sét giáng xuống đầu Nắng Hạ:
-Em không phải là người ở đây có đúng không?
Nhìn vẻ lúng túng trên nét mặt Nắng Hạ, anh ta đã cười và buông tha cho cô:
- Thôi, mình vào cùng mọi người đi.
Rất tự nhiên, anh ta nắm tay và lôi Nắng Hạ quay trở vào, còn Nắng Hạ, cô lẽo đẽo theo sau anh ta như một đứa trẻ, tâm trí thì rối bời. Sắp tới đây, có lẽ sẽ có rắc rối lớn xảy ra.
Hòa cùng vào dòng người nhộn nhịp quanh đống lửa trại, anh chàng Hữu Trí vui vẻ cứ nắm tay Nắng Hạ mãi không thôi. Chưa bao giờ người lạ nắm tay mình mà Nắng Hạ lại để yên như lúc này, có lẽ ngay cả đến Huy Linh, cô cũng không cho anh nắm tay mình lâu đến như vậy.
Rốt cuộc anh ta muốn gì? Anh ta nói với Nắng Hạ những điều đó để làm gì?
Từ lúc rời khỏi nơi mà Nắng Hạ gặp Hữu Trí, lòng Nắng Hạ không yên. Cô lo lắng khi mơ hồ nhận thây Hữu Trí đã phát hiện ra chuyện gì đó về thân phận thật của mình. Cô không biết nên làm thế nào cả, lại càng không muốn Huy Linh bận tâm thêm về chuyện của mình.
Một ngày sau vẫn bình yên lạ thường, Nắng Hạ thở phào nhẹ nhõm va hy vọng những gì Hữu Trí đã nói với cô đêm hôm nào chỉ là buột miệng, và sau đó anh đã quên tất cả.
Chiều hôm sau, Huy Linh nhìn thấy Nắng Hạ, tay anh giấu giấu sau lưng ra chiều bí mật.
- Em đoán xem anh đang cầm gì trên tay nào Nắng Hạ?
Nắng Hạ cố nhòm nhòm ra phía sau anh:
- Làm sao mà em biết được. Anh mang cho em cái gì vậy? Có ăn được không?
Huy Linh cười tươi rói:
- Lúc nào em cũng tham ăn như vậy. Không phải thứ gì ăn được, anh mang cho em một bức thư, chắc là nhỏ Mai Thuý nhớ em quá nên viết thư cho em đấy.
Nắng Hạ cầm lá thư trên tay mà không cảm thấy vui vẻ. Nhỏ Mai Thuý có bao giờ viết thư cho cô đâu. Cô thấy tim mình đập nhanh, sự lo lắng càng ngày càng tăng thêm khi cô nhìn thấy dòng chữ ngoài lá thư có nét là của con trai.
Cô trở về phòng, sau một hồi suy nghĩ, cô cũng quyết định mở lá thư ra đọc. Những dòng chữ như nhảy nhót trước mắt làm cô tái mặt, càng đọc đến đâu cô càng lạnh toát mình đến đấy.
“ Nắng Hạ em!
Anh là Hữu Trí, là người đã đem lòng quý mến em sâu sắc chỉ sau một lần gặp mặt. Một ngày không gặp em mà anh ngỡ như chúng mình đã xa nhau một thế kỉ, khoảng thời gian gặp em thật ngắn ngủi nhưng hạnh phúc và vui vẻ biết bao. Chưa một người con gái nào làm anh có cảm giác êm ái và yên bình như khi bên em như vậy. Mà cũng đúng thôi, em khác những người con gái khác, em đâu phải là người nơi này có đúng không? Em là người đặc biệt, em quá đặc biệt, điều đó làm anh không thể nào thôi nghĩ và nhớ về em, hình ảnh của em đã khắc sâu vào trong tâm trí của anh rồi. Anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm. Anh mong chiều nay sẽ được gặp em tại nhà riêng của anh, địa chỉ…thời gian…
Về xuất thân và gia đình của em, gia đình Huy Linh đã vi phạm nguyên tắc ngàn đời nay mà giấu đi tất cả, anh không chắc sự việc sẽ như thế nào nếu mọi chuyện bị phát giác. Tất cả sẽ ra sao đều phụ thuộc vào em. Anh hy vọng chuyện giữa hai chúng mình là của riêng hai chúng mình, anh không muốn có người thứ 3 biết và xen ngang. Thực sự anh rất muốn gặp em, Nắng Hạ. Nhớ em nhiều!”
Nắng Hạ bối rối và lo sợ, những lời nói đe doạ của Hữu Trí không phải là không có lý. Bây giờ cô phải làm sao đây? Nói cho Huy Linh và gia đình của anh biết để tất cả cùng giải quyết? Hay cô sẽ tự mình đến nhà Hữu Trí như anh mong muốn và tất cả sẽ lại được yên ổn như bình thường mọi ngày. Tại sao anh ta lại muốn gặp mình cô mà lại là ở nhà riêng của anh ta chứ? Là anh ta đang có âm mưu gì hay những lời anh ta nói là thật lòng? Làm sao có thể tin được lời của anh ta đây, khi giữa cô và anh ta mới chỉ gặp nhau thoáng qua có 1 lần ngày hôm đó? Làm sao anh ta có thể quý mến cô và nhớ cô nhiều như anh ta đã viết. Chắc chắn anh ta muốn lợi dụng cô, muốn trêu đùa cô nên mới như thế mà. Nhưng… có nên nói cho Huy Linh biết mọi chuyện không khi đây mới chỉ là bắt đầu và cũng chưa có gì nghiêm trọng cần quan tâm lắm. Cô đã làm cho anh vất vả nhiều rồi, cô không muốn anh thêm bận tâm về chuyện của mình nữa. Và lại, đến nhà anh ta, cô đang là người yêu Huy Linh, anh ta dám làm gì cô sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook