Huyền Lục
Chương 456: Khai mở thông đạo (3)

“Vấn đề?”, Phu Tử đưa tay lên vuốt chòm râu của mình rồi suy tư khá lâu.

Tam tiên sinh biết hành động đó của lão là cho phép hắn tiếp tục nên hắn liền cung kính nói tiếp:

“Vâng, theo như ta tra được thì Khương Vô Nhai còn có chút dính líu với cao tầng của Cửu Tiêu Tông nhưng chuyện này ta không xác nhận chính xác được”.

Phu Tử mỉm cười nói:

“Mặc Hiên cùng Thẩm Hạo kín miệng lắm đúng không?’’.

“Người biết?”, tam tiên sinh có chút ngạc nhiên nói.

Phu Tử gật nhẹ đầu nói:

“Trác Nhiên đã sớm tra từ trước”.

Tam tiên sinh thở dài đáp:

“Nguyên lai đại sư huynh đã tra từ trước, mất công ta cao hứng mấy ngày nay”.

Phu Tử đột nhiên bật cười lên vài tiếng rồi nói ra:

“Hai người các con không rời khỏi Thư Viện mà có thể tra được từng này cũng xem như kỹ càng rồi, đừng so sánh bản thân với Trác Nhiên. Trác Nhiên ít nhiều gì cũng sống lâu hơn các con hai trăm năm”.

Liễu Nhu đấm bóp vai cho Phu Tử bây giờ cũng có chút không nhịn được nữa bèn thấp giọng nói:

“Lão sư, rốt cuộc chuyện liên quan đến Cửu Tiêu Tông là như thế nào?”.

Phu Tử mỉm cười đáp:

“Chỉ nghe phong thanh, Trác Nhiên cũng không đào sâu được, muốn biết cụ thể thì e rằng chỉ có thể hỏi Khương Tuyết Lam nhưng người này không đơn giản”.

“Khương Tuyết Lam... Là người lần trước đến gặp lục sư đệ sao?”, tam tiên sinh nói.

Liễu Nhu tựa hồ nhớ đến gì đó nên đáp lại:

“Đúng vậy, là hắn nhưng hắn không đơn giản như tu vi thể hiện ra bên ngoài”.

Phu Tử gật đầu nói, ngữ điệu có chút tán thưởng:

“Đúng vậy, Trác Nhiên đã xác nhận, người này đã thông Cửu Nạn cùng Nhị Tai, chỉ cần viên mãn Hóa Nguyên cảnh là có thể tiến vào Nguyên Anh không chút vấn đề. Thiên phú của người này không kém các cự đầu của thế hệ hoàng kim, vì vậy các con đừng tận lực gây sự”.

“Vâng, thưa lão sư”, Liễu Nhu cùng tam tiên sinh đồng loạt cung kính nói.

...

...

Nhân Đàn, hai ngày sau.

Toàn bộ không gian bên trong đã óng ánh lên các luồng hoàng kim vô tận, đồng thời xung quanh Khương Hy bây giờ đã được bao vây bởi không ít hư ảnh của nhân loại.

Có người thì nói chuyện, có người thì bán buôn, có người thì đánh cờ, có người thì vui vẻ cày cấy, có người thì cần mẫn bốc thuốc, cứ như vậy, hàng loạt hư ảnh hoạt động thường nhật của phàm nhân hiện lên không ngừng nghĩ khiến tâm thần hắn có chút chấn động.

Loại chấn động này không liên quan đến chuyện tâm cảnh của hắn bị dao động mà là vì chính bản thân hắn rung động.

Không biết Nhân Đàn có đọc được ý nghĩ của hắn không nhưng những hư ảnh này hoàn toàn giống với dân chúng Bắc Thành, hai ngày này dù ngắn ngủi nhưng với hắn thực sự là một trải nghiệm đáng nhớ.

Khóe miệng hắn bất giác liền cong lên đầy yêu dị, theo đó, hắn hít nhẹ một hơi vào bên trong, hư ảnh xung quanh ngay lập tức biến mất không còn một dạng.

Không gian này liền rung động lên liên hồi, trần nhà trên đầu hắn lập tức tách đôi ra để lộ một khoảng không rộng lớn có thể thấy được trời cao.

Toàn bộ Thần Đàn nói chung cùng Nhân Đàn nói riêng là một khối kiến trúc chứa đầy cơ quan mật, trần nhà này có thể nói là cơ quan lớn nhất bởi nó cần đúng ‘chìa khóa’ mới có thể khai mở ra nổi.

Khương Hy đã dành trọn hai ngày này để súc thế hòa mình vào toàn bộ Nhân Đàn nên giờ đây hắn đã có thể tự do chưởng khống vạn vật trong Nhân Đàn rồi.

Hắn hít vào một hơi rồi rống lên một tiếng dài, theo đó, toàn bộ ánh hoàng kim của Nhân Đàn lập tức thu trở về quanh người hắn rồi bùng nổ ra một cột sáng khổng lồ có bán kính năm mét hướng thẳng lên trời cao.

Dị tượng này phát sinh cực kỳ nhanh, hơn nữa lại cực kỳ chấn động, các tu sĩ đang ở phương xa tiến về Thần Đàn thấy vậy liền giật mình không ngớt.

Một tu sĩ trong đó nói ra:

“Nhân Đàn khai mở rồi!”.

Thông tin Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ tiến vào Nhân Đàn từ sớm đã không còn là chuyện bí mật nữa, gần như các thế lực đỉnh tiêm cùng nhất lưu đều liên thủ lại với nhau để loại trừ phương án hòng tìm ra tung tích của Khương Hy.

Toàn bộ Đại Lục có thể sở hữu đến hàng trăm triệu dân nhưng trong Thượng Dao Thiên Trì này chỉ có ba ngàn người, sử dụng phương pháp loại trừ là cách tốt nhất để truy ra thông tin của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.

Tại đội ngũ của Thư Viện, Hiên Minh sở hữu tầm nhìn tốt đã phát hiện ra Nhân Đàn khai mở liền quay đầu lại nói:

“Nhân Đàn đã mở, chúng ta tách ra thôi”.

Ba người Tuyết Giang Thiên Thu liền đồng loạt gật đầu rồi sau đó, đoàn người Thư Viện liền tách ra thành hai hướng riêng để đi. Gọi là hai hướng nhưng nhìn từ ngoài vào thì giống như bản thân Hiên Minh tự tách đoàn để đi hướng khác thì đúng hơn.

Hắn vừa tách ra di chuyển không được bao lâu thì ngay lập tức có hàng loạt bóng người liền xuất hiện bám theo, hắn thở hắt ra một hơi rồi nói:

“Các vị đạo hữu đến sớm thật đấy”.

“Hiên đạo hữu chớ để bụng, chúng ta cơ bản đều lo cho ngươi nha”, Vu Chúc Lan mỉm cười nói, bộ trường bào trắng ánh kim trên người nàng tỏa ra từng đoàn quang huy tinh khiết dưới mặt trời không ngừng nghỉ, người ngoài nhìn vào không khác gì Dạ Minh Châu di động.

Mộc Hoa Cương từ tốn xuất hiện bên cạnh Hiên Minh rồi vừa di chuyển vừa nói:

“Chúng ta còn phải nhờ vào đạo hữu nhiều”.

Sau đó, hàng loạt các đại thiên kiêu của Thập Đại Chính Phái, Tam Đại Hoàng Triều cùng Tứ Đại Thế Gia thay phiên nhau xuất hiện không ngớt.

Trừ bỏ La Huyền Tử thuộc Thiên Mạch Trúc Cơ ra thì còn lại cơ hồ đã tập trung hết vào người Hiên Minh rồi.

Nội tâm hắn liền thở dài không ngớt, ai mà nghĩ đến Địa Mạch Trúc Cơ lại nhiều đến mức này cơ chứ.

Hắn từ tốn nói ra:

“Các vị, thời gian có hạn, chúng ta di chuyển nhanh một chút”.

Nghe vậy, toàn bộ thiên kiêu liền gật đầu rồi gia tăng tốc độ của mình lao thẳng về phía Địa Đàn, uy thế tỏa ra cực kỳ bức nhân cùng bạo liệt, mấy con yêu thú ở trên đường đi thấy bọn hắn liền nhanh chóng tìm chỗ nấp.

Đội hình này toàn là nhân vật đỉnh tiêm của thế hệ trẻ, dưới Kim Đan cảnh cơ hồ đã đạt đến vô địch chi thế rồi.

...

Nhân Đàn.

Thông đạo phi thiên đã hình thành, Khương Hy liền đứng dậy chỉnh trang lại y phục, một tay đưa lên kiểm tra xem phần sợi dây buộc tóc kia của hắn có bị lỏng ra không, xác nhận mọi thứ vẫn ổn hắn liền nhún nhẹ chân rồi nhảy lên.

Theo đó, một cỗ hấp lực khổng lồ từ trên thiên không kia liền nâng đỡ lấy cơ thể hắn rồi kéo lên trên bầu trời.

Thượng Dao Thiên Trì ngăn cấm tu sĩ phi hành nhưng thông đạo này là ngoại lệ, ở bên trong thông đạo này, Khương Hy hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn đạt đến trạng thái lăng không mặc dù hướng di chuyển chỉ có tiến lên trên trời.

Tốc độ di chuyển của hắn cực kỳ nhanh, tựa như mũi lên phóng thẳng lên trời không gặp phải bất cứ trở ngại nào cả.

Trong chớp mắt, thân hình của hắn đã vượt qua khỏi tầng mây trắng nhưng thông đạo hoàng kim vẫn cứ tiếp tục kéo dài lên trên.

Khương Hy ngẩng đầu nhìn lên trên trời rồi nở ra một nụ cười đầy cảm khái.

Đã lâu không gặp.

Đối diện với hai con mắt của hắn bây giờ là một khối lục địa khổng lồ trôi nổi giữa trên không, xung quanh có hàng trăm hàng ngàn các hòn đảo nổi khác với kích thước khác nhau.

Khoảng cách giữa chúng cũng không quá xa, chỉ cần bản thân nắm giữ một môn thân pháp cấp bậc Trúc Cơ từ tiểu thành trở lên là đủ để di chuyển qua lại rồi.

Trừ bỏ chúng ra thì còn có thêm một ngọn núi khổng lồ khác ở phía dưới đâm xuyên qua tầng mây, ngay tại đỉnh của ngọn núi đó là một cầu thang đá dẫn đến một trong những hòn đảo nổi ở quanh này.

Đó chính là ngọn núi mà các Phàm Mạch Trúc Cơ phải leo nếu muốn tiến đến Thượng Dao Thiên Trì, quãng đường xác thực rất xa cùng chông gai nhưng nếu vượt qua được thì cơ duyên đạt được sẽ không nhỏ đâu.

...

Rất nhanh, Khương Hy liền đến được điểm cuối cùng của thông đạo, thân hình của hắn nhẹ nhàng đáp lên một hòn đảo nổi nhỏ bằng hậu viện của Điền y quán.

Hắn liền từ tốn bước chân về phía trước rồi hít vào một ngụm thanh khí quan sát cảnh vật ở phía trước.

Tương tự như bên dưới, Thượng Dao Thiên Trì chân chính cũng tràn ngập toàn một màu xanh của cây cỏ, ngoài ra tại nơi này cũng tồn tại rất nhiều sông suối cùng ao hồ. Thủy linh khí cùng Mộc linh khí ở nơi này nhiều đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.

Mặt khác, ngay tại trung tâm của khối lục địa lớn nhất kia là một gốc cây cổ thụ cực kỳ khổng lồ, tán lá của nó rộng đến mức có thể bao phủ phân nửa diện tích của khối lúc địa này.

Sinh mệnh lực tỏa ra từ nó mạnh khủng khiếp, xem như số lượng sinh mệnh lực vào ban ngày ở bên dưới kia cũng không cách nào có thể so sánh được.

Mục tiêu của Khương Hy lần này đến đây chính là tiến về phía cái cây khổng lồ đó bởi bên dưới gốc của nó tồn tại một cái ao lớn tên là Dao Trì.

Dao Trì chứa đựng một loại lực lượng tẩy lễ cực kỳ kinh khủng, trong lịch sử cũng đã có người nhờ vào cơ duyên này mà có thể cải thiện được tư chất của chính bản thân mình.

Đời trước Khương Hy cũng đã từng đến đây nhưng lấy thiên phú Nhị Luân Địa Mạch Trúc Cơ của mình thì hắn chỉ có thể mon men ngoài rìa để hấp thụ linh khí tinh thuần mà thôi.

Còn cơ duyên ẩn phía sau Dao Trì là gì thì hắn không cách nào biết được. Thương Nguyên chân nhân cùng Vệ Khắc Nguyên chịu hạn chế của bí cảnh nên cũng không thể tiết lộ được cho hắn bất cứ thông tin gì.

Cho nên một chuyến này Khương Hy cũng không hơn được đám thiên kiêu kia là bao, đều là mù tịt không chút thông tin nào.

Bất quá ít nhất hắn còn nhớ được một chút địa đồ của khối lục địa đó nên có thể nhanh chân đi đoạt một vài thiên tài địa bảo.

Nghĩ đến vậy, hắn liền bước đến rìa của hòn đảo rồi quan sát một chút nên đi hướng nào, kế tiếp, một chân của hắn liền bước ra, thân hình hoàn toàn tiêu thất trong không trung.

Không bao lâu sau, hắn đã xuất hiện ở một hòn đảo phụ cận khác rồi hai chân lại tiếp tục di chuyển.

Khoảng tầm năm phút sau, Khương Hy thành công đặt chân đến khối lục địa chính của Thượng Dao Thiên Trì, thiên địa linh khí tại nơi này xác thực rất khủng bố, độ tinh thuần không cách nào có thể so sánh được với những nơi khác.

Hắn chỉ có thể dùng hai chữ ‘vượt trội’ để hình dung thôi, quả nhiên là mảnh đất đến lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng phải thèm muốn.

Bất quá mảnh đất này cũng không để hắn hưởng thụ quá lâu, hắn vừa đặt chân đến đây thôi là đã có đến tận mấy con yêu thú tiến đến ‘hỏi thăm’ rồi.

Hầu hết đều là Trúc Cơ yêu thú, phẩm chất toàn đê giai cùng trung giai, bản thân hắn cũng lười đi đối phó với mấy con yêu thú này.

Cho nên hắn từ tốn đưa tay lên vỗ nhẹ vào Túi Linh Thú, tiểu Hoàng liền xuất hiện, uy thế kinh người lập tức tỏa ra từ người nó.

Đám yêu thú dường như cảm nhận được một sự cường đại từ tận sâu trong huyết mạch nên toàn thân lập tức run lẩy bẩy không ngừng.

Tiểu Hoàng tựa hồ cũng rất thích thú với trò thị uy này nên nó liền bạo phát ra toàn bộ khí tức của mình rồi bất miêu trảo ra chém chết hết toàn bộ đám yêu thú kia.

Tốc độ của nó quá nhanh, lực sát thương cũng cao dọa người nên không được vài hơi thở thì thân thể của chúng đã tháo thành mấy khối thịt rồi.

Khương Hy cũng không để ý đến bọn chúng lắm, bởi hắn đang bận kiểm tra cường độ linh thức của bản thân.

Trước đó hắn vốn đã muốn kiểm tra rồi nhưng vì trở ngại không gian trong Nhân Đàn nên không thể tận thực phóng xuất được.

Bây giờ gặp được cơ hội tốt thì sao hắn dám bỏ qua, hắn từ tốn nhắm hai mắt lại, sau đó, linh thức liền tản ra khắp nơi để quan sát.

Từ một trăm mét đến hai trăm mét đều dễ dàng quan sát đến từng chi tiết một, cho đến khi mở rộng ra đến ba, bốn trăm mét thì cũng không kém bao nhiêu.

Lại qua tiếp một hơi thở, linh thức của hắn đã triệt để vượt ra ngoài một dặm, tuy rằng chưa thể chạm đến ranh giới sáu trăm mét nhưng nếu xét chi tiết thì cũng tầm năm trăm tám mươi mét rồi.

Khương Hy liền cao hứng không thôi, đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó ở trong đầu, khóe miệng liền cong lên đầy yêu dị.

...

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương