Huyền Lục
-
Chương 451: Tam đại truyền thừa Thiên Nguyệt
Nắm được quyền sinh sát trong tay, Khương Hy hoàn toàn có thể cảm nhận được Nguyệt Sư cường đại đến bực nào, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật sống nào sở hữu nguồn sinh mệnh kinh khủng đến thế này.
Nếu so sánh nguồn sinh mệnh của hắn đời trước với Nguyệt Sư đời này thì nó tương đối giống với việc so sánh một cái ao làng với đại dương mênh mông vậy.
Bên cạnh đó, nguồn sinh mệnh của một sinh vật sống cũng phản ánh lại tu vi cực kỳ rõ rệt, dưới con mắt của Khương Hy, Nguyệt Sư có lẽ đã sớm vượt qua Nguyên Anh cảnh rồi.
...
Huyết khế hoàn thành, Nguyệt Sư cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, nó mỉm cười hướng Khương Hy nói ra:
“Thiếu chủ, ta có thể bắt đầu được chưa?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu rồi thả lỏng cơ thể ra, Nguyệt Sư lập tức khởi động con mắt thứ ba chiếu sáng lên trên người hắn, một cỗ khí áp cường đại ngay lập tức xâm nhập vào bên trong cơ thể hắn.
Mặc dù gọi là ‘xâm nhập’ nhưng thực chất Nguyệt Sư lại cực kỳ cẩn trọng khi tiến vào trong thể nội của Khương Hy để tránh khiến thần hồn của hắn bị trọng thương.
Loại khống chế đến từng chi li này quả thực rất tài tình, đến Khương Hy cũng phải thán phục không thôi.
Bản thân hắn muốn điều chuyển linh thức của mình để học theo cách Nguyệt Sư sử dụng thần thức của mình nhưng vì e ngại sẽ cản trở quá trình kiểm tra của nó nên hắn liền nhịn xuống một chút.
Khoảng tầm mười phút sau, thần thức của Nguyệt Sư được thu về toàn vẹn, Khương Hy mở thở nhẹ ra một hơi rồi nói ra:
“Nguyệt Sư tiền bối thấy thế nào?”.
Nguyệt Sư trầm ngâm một chút rồi đáp lại:
“Thiếu chủ quả nhiên đã điều chỉnh lại Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá, nếu không phải nhìn tận mắt thì ta cũng khó tin nổi”.
Khương Hy cười cười nói:
“Bạch Chân lão tiền bối lần đầu nói cũng như vậy, hai người thật sự rất giống nhau”.
Nghe vậy, Nguyệt Sư lập tức bật cười lên một tiếng đáp lại:
“Nguyên lai Bạch lão tổ cũng cảm nhận như vậy”.
Kỳ thực, nó không chỉ đơn giản kiểm tra Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá mà nó còn muốn kiểm tra linh hồn của Khương Hy.
Đoạt xá khó vào bí cảnh, đó là thường thức của tu chân nhưng Nguyệt Sư không chỉ dựa vào mỗi thường thức để phán đoán, nó sống đủ lâu, thấy đủ nhiều nên biết được trên đời này vẫn còn cách lách qua được cảm ứng của bí cảnh.
Lấy kinh nghiệm cùng tu vi hiện tại của Khương Hy thì gần như không thể nào chỉnh sửa nổi Kim Đan công pháp chứ đừng nói là Nguyên Anh công pháp, đằng sau chắc chắn có ẩn tình.
Nhưng không ngờ sự thật lại trái ngược với những gì nó nghĩ.
Khương Hy chính là Khương Hy, không bị ai đoạt xá, cũng không bị ai ký sinh linh hồn lên, về cơ bản thì đây là thuần bản thân hắn.
Nguyệt Sư cảm thấy thật sự rất khó tin, câu sau cùng của nó chính là chỉ ý nghĩa này chứ không phải chuyện Khương Hy điều chỉnh được truyền thừa Thiên Nguyệt.
Nó nhìn Khương Hy được một chút rồi cảm khái nói:
“Thiếu chủ quả nhiên là vạn thế kỳ tài”.
Khương Hy cảm thấy có chút hơi khó hiểu bởi những câu sau này của Nguyệt Sư có chút hơi ‘đứt quãng’ nên hắn thật sự không biết những câu này đang dùng trong ngữ cảnh nào.
Hắn suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp:
“Vãn bối chỉ là người bình thường thôi, tiền bối không cần coi trọng đến thế”.
Nguyệt Sư nói:
“Thiếu chủ đã là chủ nhân thì đừng xưng ‘vãn bối’ với ta làm gì, mặt khác, người cũng không nên xem nhẹ mình, không phải thiên kiêu nào cũng có thể nhìn nhận ra được con đường tu chân của bản thân”.
Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười đáp:
“Ta cũng không phải cố ý xem nhẹ mình, chỉ là tầm mắt của ta cao hơn những người khác”.
Nguyệt Sư bật cười mấy tiếng, tẩu thuốc tựa hồ có chút run nhẹ lên làm rơi vài phiền tàn thuốc, nó nói:
“Đây vốn nên là phong thái của người”.
Sau đó, Nguyệt Sư nói tiếp:
“Liên quan đến truyền thừa thì năm đó Bạch lão tổ đã phân ra ba phần do ba người khác biệt canh giữ.
Đầu tiên là công pháp trấn tông Thiên Không Thương Nguyệt cùng chiến kỹ Thiên Nguyệt Thoái Phá sẽ do Bạch lão tổ nắm giữ. Thiếu chủ tu luyện được thần thông Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ về cơ bản sẽ nắm giữ yếu quyết của Thiên Không Thương Nguyệt.
Thứ hai là truyền thừa chiến kỹ Thiên Nguyệt Cửu Trảm, môn chiến kỹ này không phân biệt kiếm tu hay đao tu, chỉ tu luyện thuần một chữ trảm nên ta nghĩ thiếu chủ rất hợp với môn này. Vừa vặn, truyền thừa này do Nguyệt Sư ta làm chủ.
Cuối cùng là truyền thừa chiến kỹ hệ tinh thần Thiên Nguyệt Thượng Linh, thiếu chủ sở hữu linh thức mạnh như vậy đương nhiên thừa sức tu luyện được nó, bất quá truyền thừa này nằm trong tay tông chủ.
Vạn năm trôi qua tông chủ hẳn đã tọa hóa, còn về phần truyền thừa này hiện nay như thế nào thì ta không nắm chắc, về cơ bản phải nhìn vào cơ duyên của thiếu chủ rồi”.
Khương Hy đưa tay chống cằm trầm mặc một hồi, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến Thiên Không Thương Nguyệt, đây là Nguyên Anh công pháp hàng thật giá thật, là gốc gác khai sinh ra Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ hắn đang dùng.
Nhưng theo lời của Nguyệt Sư thì hắn lại biết yếu quyết trong khi hắn không có bất kỳ ấn tượng nào cả, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngộ để diễn sinh thần thông thôi, suy nghĩ một hồi, hắn nói:
“Nguyệt Sư, ta chỉ nhận được truyền thừa thần thông Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, về phần Thiên Không Thương Nguyệt thì chưa từng có ý niệm”.
Nguyệt Sư cảm thấy có chút ngạc nhiên, không phải vì câu nói nữa hắn mà là thái độ, nó không nghĩ đến hắn có thể làm quen với loại xưng hô này nhanh đến thế, cứ như tâm lý đã được chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ đợi được chấp thuận là sẽ thuận thế gọi ngay.
Nó cảm thấy vị thiếu chủ này có vẻ sở hữu tố chất thần kinh hơi bị ‘cứng’ một cách ngoại hạng rồi.
Ba con mắt của nó nhìn Khương Hy chớp chớp một hồi rồi nói:
“Thiếu chủ, ban nãy ta đã kiểm tra qua, Thiên Không Thương Nguyệt vẫn luôn nằm trong người thiếu chủ, chỉ có điều người không để tâm đến thôi”.
“Luôn nằm trong? Ta không nghĩ là bản thân sẽ không để ý đâu”, Khương Hy đáp.
Nguyệt Sư nhìn hắn một chút rồi cười cười nói:
“Thiếu chủ cảm thấy thần thông có thể tách biệt với công pháp không?”.
Khương Hy trầm mặc một chút rồi đáp:
“Có thể, chỉ cần đạt đến một cấp bậc thể ngộ ý cảnh nhất định thì có thể tự sinh ra thần thông, không nhất thiết phải cần đến công pháp”.
Vừa nói, Khương Hy liền đưa tay ra ngưng tụ lại thành một khối cầu vô hình, khối cầu này chính là tĩnh chi ý cảnh, mọi thanh âm ở trong không gian của nó bây giờ đã triệt để biến mất nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là kế sau đó Khương Hy thay đối khối cầu tĩnh lặng đó thành một đoàn sương mù ngăn chặn linh thức ở bên ngoài, rồi sau đó lại thay đổi sương mù thành những đoạn đao khí vô hình một cách tĩnh lặng.
Đây cũng là minh chứng cho câu nói của hắn, thần thông có hình dạng thế nào là dựa vào thể ngộ ý cảnh, cảm ngộ càng sâu thì thần thông diễn hóa càng mạnh.
Nguyệt Sư suy ngẫm một chút rồi nói:
“Dưới góc độ của ta thì không đồng ý lắm”.
“Chỉ giáo cho”, Khương Hy bình tĩnh đáp.
Nguyệt Sư nhìn hắn một hồi rồi mỉm cười, bản thể theo đó lập tức thu nhỏ lại một chút, chí ít so với trước thì cũng đã nhỏ hơn phân nửa, có lẽ là để tránh cho hắn phải luôn ngẩng đầu cao để nói chuyện.
Nguyệt Sư là lão quái vật sống lâu năm, lý giải của nó về công pháp cũng tương đối sâu, riêng về mặt quan hệ giữa công pháp cùng thần thông đều được nó trọng thị kiến giải rất thú vị.
Khương Hy nghe ra cũng được một vài điểm mang tính đột phá cao nhưng vẫn như cũ, quan điểm của hắn khó có thể xoay chuyển được.
Dù gì hắn cũng từng là chân nhân, kiến giải của hắn về công pháp gần như không ai trên Đại Lục dám vỗ ngực tự xưng vượt qua hắn.
Xem như mấy lão bất tử sống quá một ngàn năm trăm năm cũng không ngoại lệ. Vì vậy, hắn lập tức đưa ra luận điểm của mình để phản bác lại một số ý của Nguyệt Sư.
Nguyệt Sư tựa hồ cũng rất hứng thú nên song phương tranh luận cũng phải mất đến tận một canh giờ, khi ấy tiểu Hoàng ở bên liền nhịn không được meo lên một tiếng tựa như đang báo thời gian không còn nhiều vậy.
Khương Hy cũng biết bản thân hắn đã tốn thời gian rất nhiều rồi nhưng vì tranh luận với Nguyệt Sư tựa hồ có chút hơi hăng nên cũng quên mất đi khái niệm giờ giấc.
Nguyệt Sư nhìn qua tiểu Hoàng một chút rồi nhìn về Khương Hy nói:
“Đây là sủng vật của thiếu chủ sao?”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, tiểu Hoàng là sủng vật của ta”.
Nguyệt Sư giương ba mắt quét qua người của tiểu Hoàng được một hồi rồi nói:
“Nó có tiềm lực trở thành một đời thần thú, mắt nhìn của thiếu chủ quả nhiên trác tuyệt”.
Khương Hy nghe vậy cũng có chút tự hào nói:
“Tiểu Hoàng có thể đi rất xa, bất quá hiện tại ta cũng không thể nán lại nói chuyện quá lâu được”.
Nguyệt Sư mỉm cười đáp:
“Tạm thời ta không thể rời khỏi đây, khi nào thiếu chủ vào Nguyên Anh cảnh thì người có thể triệu hồi ta rời khỏi phương thế giới này”.
Vừa dứt lời, nó đưa một ngón chân lên chạm nhẹ vào đầu Khương Hy, một luồng thần thức theo đó lập tức xâm nhập vào bên trong đầu hắn.
Hàng loạt thông tin cùng văn tự đua nhau xuất hiện trong não hải không ngừng. Không bao lâu sau, hai mắt Khương Hy liền sáng lên một tia tinh quang, thể nội hắn không biết từ bao giờ đã khôi phục lại toàn vẹn thực lực.
Hai mắt hắn có chút kinh dị nhìn về phía Nguyệt Sư nói:
“Đây là...”
“Là đại trận triệu hồi ta cùng toàn bộ công pháp Thiên Không Thương Nguyệt và truyền thừa Thiên Nguyệt Cửu Trảm. Đại trận là thủ bút của ta nhưng công pháp thì vẫn luôn ở trong người của thiếu chủ, ta chỉ đóng vai trò khai mở thôi”.
Khương Hy nói tiếp:
“Vậy còn pháp lực?”.
Nguyệt Sư có chút ngạc nhiên đáp:
“Thiếu chủ không thắc mắc tại sao Bạch lão tổ đặt Thiên Không Thương Nguyệt vào người thiếu chủ mặc cho người đã sở hữu một Nguyên Anh công pháp sao?”.
Pháp lực đại biểu cho công pháp, một tu sĩ khó có thể tu luyện hai loại công pháp khác nhau cùng một lúc được, như vậy sẽ sinh xung khắc trong thể nội.
Nhưng từ đó đến nay Khương Hy không gặp bất cứ trắc trở nào khi tu hành cả, điều này cũng có nghĩa lúc truyền thừa lại cho hắn, Bạch Chân đã sớm âm thầm động thủ.
Khương Hy mỉm cười nói:
“Ta hiểu rõ khảo quan của Bạch lão tiền bối, trừ bỏ ta ra thì không còn ai có thể tiếp nhận truyền thừa này, lão tiền bối có lẽ cũng không còn cách nào khác đành phải truyền thụ hết lại cho ta”.
“Ban nãy thiếu chủ không phải không chấp nhận thuyết pháp công pháp ẩn mình ngay từ đầu sao?”, Nguyệt Sư mỉm cười đáp.
Khương Hy lắc đầu đáp:
“Lúc nói chuyện với ngươi ta cũng có chút ngờ ngợ rồi, bất quá không nắm được chứng cứ nên khó thừa nhận được, ngươi đã có thể khai mở nó ra thì ta cũng không còn lý gì để phản bác nữa”.
Nguyệt Sư cười nói:
“Xem ra thiếu chủ không cứng đầu như ta nghĩ”.
“Là ngươi nghĩ nhiều”, Khương Hy nhún vai đáp.
Nguyệt Sư cười vang lên một tiếng rồi lắc đầu nói ra:
“Thiên Không Thương Nguyệt rất huyền diệu, bản thân nó cũng là một bộ tinh thần công pháp nên nếu thiếu chủ hứng thú thì có thể nghiên cứu nó một chút, đối với con đường tu luyện của người tuyệt không có hại”.
Khương Hy ôm quyền đáp:
“Đa tạ đã chỉ điểm”.
Nguyệt Sư cười cười nói tiếp:
“Bây giờ thiếu chủ định vào bên trong sao?”.
‘Bên trong’ cũng tức là đằng sau cánh cửa hoàng kim được chạm trổ tinh túy kia, Nguyệt Sư vốn đã canh giữ nó từ vạn năm nay nên cũng không quá lạ lẫm với mục đích của những tu sĩ nhân loại đến nơi này.
Khương Hy nhìn cánh cửa khổng lồ đó một chút rồi mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, ta sẽ vào trong”.
Nghe vậy, Nguyệt Sư liền gật đầu nói:
“Đã vậy ta sẽ cho thiếu chủ một lời khuyên”.
Khương Hy gật đầu không đáp, đồng thời sắc mặt cũng chuyển sang chuyên chú lắng nghe, biểu thị Nguyệt Sư cứ tiếp tục.
Nguyệt Sư thấy thế liền nói tiếp:
“Thượng Dao Thiên Trì chân chính không phải nơi đơn giản, cảnh giới của thiếu chủ tuy không thấp nhưng để hấp thụ được tinh hoa chân chính thì cảnh giới của người nên được đề thăng mạnh hơn trước khi lên đó.
Bên trong chứa đựng thiên địa linh khí rất nhiều, độ nồng đậm cũng cao không khác gì các cấm địa của đại tông môn.
Ta đã giúp thiếu chủ khôi phục lại tình trạng đỉnh phong, tòa Hợp Kiều cùng tòa Linh Kiều cuối cùng của người cũng đã rất gần nhau rồi, ngài cũng nên mượn cơ hội này đột phá thôi”.
Lời đề nghị này nói thật thì không tồi một chút nào, hơn nữa Nguyệt Sư cũng nói đúng trọng tâm của Khương Hy.
Tu vi của hắn thật sự đã đạt đỉnh rồi, trải qua chém giết liên tục mấy ngày liền này cùng với trận đối chiến với Nguyệt Sư đã thật sự khiến hắn đủ điều kiện để đột phá Hợp Thập Kiều.
Suy nghĩ một hồi, hắn nói:
“Sẽ không ảnh hưởng căn cơ chứ?”.
Nguyệt Sư mỉm cười đáp:
“Đồng cảnh giới, ta chưa từng thấy ai sở hữu căn cơ tốt hơn thiếu chủ”.
Khương Hy mỉm cười nói:
“Nguyệt Sư, nói thật đi”.
Nếu so sánh nguồn sinh mệnh của hắn đời trước với Nguyệt Sư đời này thì nó tương đối giống với việc so sánh một cái ao làng với đại dương mênh mông vậy.
Bên cạnh đó, nguồn sinh mệnh của một sinh vật sống cũng phản ánh lại tu vi cực kỳ rõ rệt, dưới con mắt của Khương Hy, Nguyệt Sư có lẽ đã sớm vượt qua Nguyên Anh cảnh rồi.
...
Huyết khế hoàn thành, Nguyệt Sư cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, nó mỉm cười hướng Khương Hy nói ra:
“Thiếu chủ, ta có thể bắt đầu được chưa?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu rồi thả lỏng cơ thể ra, Nguyệt Sư lập tức khởi động con mắt thứ ba chiếu sáng lên trên người hắn, một cỗ khí áp cường đại ngay lập tức xâm nhập vào bên trong cơ thể hắn.
Mặc dù gọi là ‘xâm nhập’ nhưng thực chất Nguyệt Sư lại cực kỳ cẩn trọng khi tiến vào trong thể nội của Khương Hy để tránh khiến thần hồn của hắn bị trọng thương.
Loại khống chế đến từng chi li này quả thực rất tài tình, đến Khương Hy cũng phải thán phục không thôi.
Bản thân hắn muốn điều chuyển linh thức của mình để học theo cách Nguyệt Sư sử dụng thần thức của mình nhưng vì e ngại sẽ cản trở quá trình kiểm tra của nó nên hắn liền nhịn xuống một chút.
Khoảng tầm mười phút sau, thần thức của Nguyệt Sư được thu về toàn vẹn, Khương Hy mở thở nhẹ ra một hơi rồi nói ra:
“Nguyệt Sư tiền bối thấy thế nào?”.
Nguyệt Sư trầm ngâm một chút rồi đáp lại:
“Thiếu chủ quả nhiên đã điều chỉnh lại Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá, nếu không phải nhìn tận mắt thì ta cũng khó tin nổi”.
Khương Hy cười cười nói:
“Bạch Chân lão tiền bối lần đầu nói cũng như vậy, hai người thật sự rất giống nhau”.
Nghe vậy, Nguyệt Sư lập tức bật cười lên một tiếng đáp lại:
“Nguyên lai Bạch lão tổ cũng cảm nhận như vậy”.
Kỳ thực, nó không chỉ đơn giản kiểm tra Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá mà nó còn muốn kiểm tra linh hồn của Khương Hy.
Đoạt xá khó vào bí cảnh, đó là thường thức của tu chân nhưng Nguyệt Sư không chỉ dựa vào mỗi thường thức để phán đoán, nó sống đủ lâu, thấy đủ nhiều nên biết được trên đời này vẫn còn cách lách qua được cảm ứng của bí cảnh.
Lấy kinh nghiệm cùng tu vi hiện tại của Khương Hy thì gần như không thể nào chỉnh sửa nổi Kim Đan công pháp chứ đừng nói là Nguyên Anh công pháp, đằng sau chắc chắn có ẩn tình.
Nhưng không ngờ sự thật lại trái ngược với những gì nó nghĩ.
Khương Hy chính là Khương Hy, không bị ai đoạt xá, cũng không bị ai ký sinh linh hồn lên, về cơ bản thì đây là thuần bản thân hắn.
Nguyệt Sư cảm thấy thật sự rất khó tin, câu sau cùng của nó chính là chỉ ý nghĩa này chứ không phải chuyện Khương Hy điều chỉnh được truyền thừa Thiên Nguyệt.
Nó nhìn Khương Hy được một chút rồi cảm khái nói:
“Thiếu chủ quả nhiên là vạn thế kỳ tài”.
Khương Hy cảm thấy có chút hơi khó hiểu bởi những câu sau này của Nguyệt Sư có chút hơi ‘đứt quãng’ nên hắn thật sự không biết những câu này đang dùng trong ngữ cảnh nào.
Hắn suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp:
“Vãn bối chỉ là người bình thường thôi, tiền bối không cần coi trọng đến thế”.
Nguyệt Sư nói:
“Thiếu chủ đã là chủ nhân thì đừng xưng ‘vãn bối’ với ta làm gì, mặt khác, người cũng không nên xem nhẹ mình, không phải thiên kiêu nào cũng có thể nhìn nhận ra được con đường tu chân của bản thân”.
Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười đáp:
“Ta cũng không phải cố ý xem nhẹ mình, chỉ là tầm mắt của ta cao hơn những người khác”.
Nguyệt Sư bật cười mấy tiếng, tẩu thuốc tựa hồ có chút run nhẹ lên làm rơi vài phiền tàn thuốc, nó nói:
“Đây vốn nên là phong thái của người”.
Sau đó, Nguyệt Sư nói tiếp:
“Liên quan đến truyền thừa thì năm đó Bạch lão tổ đã phân ra ba phần do ba người khác biệt canh giữ.
Đầu tiên là công pháp trấn tông Thiên Không Thương Nguyệt cùng chiến kỹ Thiên Nguyệt Thoái Phá sẽ do Bạch lão tổ nắm giữ. Thiếu chủ tu luyện được thần thông Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ về cơ bản sẽ nắm giữ yếu quyết của Thiên Không Thương Nguyệt.
Thứ hai là truyền thừa chiến kỹ Thiên Nguyệt Cửu Trảm, môn chiến kỹ này không phân biệt kiếm tu hay đao tu, chỉ tu luyện thuần một chữ trảm nên ta nghĩ thiếu chủ rất hợp với môn này. Vừa vặn, truyền thừa này do Nguyệt Sư ta làm chủ.
Cuối cùng là truyền thừa chiến kỹ hệ tinh thần Thiên Nguyệt Thượng Linh, thiếu chủ sở hữu linh thức mạnh như vậy đương nhiên thừa sức tu luyện được nó, bất quá truyền thừa này nằm trong tay tông chủ.
Vạn năm trôi qua tông chủ hẳn đã tọa hóa, còn về phần truyền thừa này hiện nay như thế nào thì ta không nắm chắc, về cơ bản phải nhìn vào cơ duyên của thiếu chủ rồi”.
Khương Hy đưa tay chống cằm trầm mặc một hồi, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến Thiên Không Thương Nguyệt, đây là Nguyên Anh công pháp hàng thật giá thật, là gốc gác khai sinh ra Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ hắn đang dùng.
Nhưng theo lời của Nguyệt Sư thì hắn lại biết yếu quyết trong khi hắn không có bất kỳ ấn tượng nào cả, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngộ để diễn sinh thần thông thôi, suy nghĩ một hồi, hắn nói:
“Nguyệt Sư, ta chỉ nhận được truyền thừa thần thông Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, về phần Thiên Không Thương Nguyệt thì chưa từng có ý niệm”.
Nguyệt Sư cảm thấy có chút ngạc nhiên, không phải vì câu nói nữa hắn mà là thái độ, nó không nghĩ đến hắn có thể làm quen với loại xưng hô này nhanh đến thế, cứ như tâm lý đã được chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ đợi được chấp thuận là sẽ thuận thế gọi ngay.
Nó cảm thấy vị thiếu chủ này có vẻ sở hữu tố chất thần kinh hơi bị ‘cứng’ một cách ngoại hạng rồi.
Ba con mắt của nó nhìn Khương Hy chớp chớp một hồi rồi nói:
“Thiếu chủ, ban nãy ta đã kiểm tra qua, Thiên Không Thương Nguyệt vẫn luôn nằm trong người thiếu chủ, chỉ có điều người không để tâm đến thôi”.
“Luôn nằm trong? Ta không nghĩ là bản thân sẽ không để ý đâu”, Khương Hy đáp.
Nguyệt Sư nhìn hắn một chút rồi cười cười nói:
“Thiếu chủ cảm thấy thần thông có thể tách biệt với công pháp không?”.
Khương Hy trầm mặc một chút rồi đáp:
“Có thể, chỉ cần đạt đến một cấp bậc thể ngộ ý cảnh nhất định thì có thể tự sinh ra thần thông, không nhất thiết phải cần đến công pháp”.
Vừa nói, Khương Hy liền đưa tay ra ngưng tụ lại thành một khối cầu vô hình, khối cầu này chính là tĩnh chi ý cảnh, mọi thanh âm ở trong không gian của nó bây giờ đã triệt để biến mất nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là kế sau đó Khương Hy thay đối khối cầu tĩnh lặng đó thành một đoàn sương mù ngăn chặn linh thức ở bên ngoài, rồi sau đó lại thay đổi sương mù thành những đoạn đao khí vô hình một cách tĩnh lặng.
Đây cũng là minh chứng cho câu nói của hắn, thần thông có hình dạng thế nào là dựa vào thể ngộ ý cảnh, cảm ngộ càng sâu thì thần thông diễn hóa càng mạnh.
Nguyệt Sư suy ngẫm một chút rồi nói:
“Dưới góc độ của ta thì không đồng ý lắm”.
“Chỉ giáo cho”, Khương Hy bình tĩnh đáp.
Nguyệt Sư nhìn hắn một hồi rồi mỉm cười, bản thể theo đó lập tức thu nhỏ lại một chút, chí ít so với trước thì cũng đã nhỏ hơn phân nửa, có lẽ là để tránh cho hắn phải luôn ngẩng đầu cao để nói chuyện.
Nguyệt Sư là lão quái vật sống lâu năm, lý giải của nó về công pháp cũng tương đối sâu, riêng về mặt quan hệ giữa công pháp cùng thần thông đều được nó trọng thị kiến giải rất thú vị.
Khương Hy nghe ra cũng được một vài điểm mang tính đột phá cao nhưng vẫn như cũ, quan điểm của hắn khó có thể xoay chuyển được.
Dù gì hắn cũng từng là chân nhân, kiến giải của hắn về công pháp gần như không ai trên Đại Lục dám vỗ ngực tự xưng vượt qua hắn.
Xem như mấy lão bất tử sống quá một ngàn năm trăm năm cũng không ngoại lệ. Vì vậy, hắn lập tức đưa ra luận điểm của mình để phản bác lại một số ý của Nguyệt Sư.
Nguyệt Sư tựa hồ cũng rất hứng thú nên song phương tranh luận cũng phải mất đến tận một canh giờ, khi ấy tiểu Hoàng ở bên liền nhịn không được meo lên một tiếng tựa như đang báo thời gian không còn nhiều vậy.
Khương Hy cũng biết bản thân hắn đã tốn thời gian rất nhiều rồi nhưng vì tranh luận với Nguyệt Sư tựa hồ có chút hơi hăng nên cũng quên mất đi khái niệm giờ giấc.
Nguyệt Sư nhìn qua tiểu Hoàng một chút rồi nhìn về Khương Hy nói:
“Đây là sủng vật của thiếu chủ sao?”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, tiểu Hoàng là sủng vật của ta”.
Nguyệt Sư giương ba mắt quét qua người của tiểu Hoàng được một hồi rồi nói:
“Nó có tiềm lực trở thành một đời thần thú, mắt nhìn của thiếu chủ quả nhiên trác tuyệt”.
Khương Hy nghe vậy cũng có chút tự hào nói:
“Tiểu Hoàng có thể đi rất xa, bất quá hiện tại ta cũng không thể nán lại nói chuyện quá lâu được”.
Nguyệt Sư mỉm cười đáp:
“Tạm thời ta không thể rời khỏi đây, khi nào thiếu chủ vào Nguyên Anh cảnh thì người có thể triệu hồi ta rời khỏi phương thế giới này”.
Vừa dứt lời, nó đưa một ngón chân lên chạm nhẹ vào đầu Khương Hy, một luồng thần thức theo đó lập tức xâm nhập vào bên trong đầu hắn.
Hàng loạt thông tin cùng văn tự đua nhau xuất hiện trong não hải không ngừng. Không bao lâu sau, hai mắt Khương Hy liền sáng lên một tia tinh quang, thể nội hắn không biết từ bao giờ đã khôi phục lại toàn vẹn thực lực.
Hai mắt hắn có chút kinh dị nhìn về phía Nguyệt Sư nói:
“Đây là...”
“Là đại trận triệu hồi ta cùng toàn bộ công pháp Thiên Không Thương Nguyệt và truyền thừa Thiên Nguyệt Cửu Trảm. Đại trận là thủ bút của ta nhưng công pháp thì vẫn luôn ở trong người của thiếu chủ, ta chỉ đóng vai trò khai mở thôi”.
Khương Hy nói tiếp:
“Vậy còn pháp lực?”.
Nguyệt Sư có chút ngạc nhiên đáp:
“Thiếu chủ không thắc mắc tại sao Bạch lão tổ đặt Thiên Không Thương Nguyệt vào người thiếu chủ mặc cho người đã sở hữu một Nguyên Anh công pháp sao?”.
Pháp lực đại biểu cho công pháp, một tu sĩ khó có thể tu luyện hai loại công pháp khác nhau cùng một lúc được, như vậy sẽ sinh xung khắc trong thể nội.
Nhưng từ đó đến nay Khương Hy không gặp bất cứ trắc trở nào khi tu hành cả, điều này cũng có nghĩa lúc truyền thừa lại cho hắn, Bạch Chân đã sớm âm thầm động thủ.
Khương Hy mỉm cười nói:
“Ta hiểu rõ khảo quan của Bạch lão tiền bối, trừ bỏ ta ra thì không còn ai có thể tiếp nhận truyền thừa này, lão tiền bối có lẽ cũng không còn cách nào khác đành phải truyền thụ hết lại cho ta”.
“Ban nãy thiếu chủ không phải không chấp nhận thuyết pháp công pháp ẩn mình ngay từ đầu sao?”, Nguyệt Sư mỉm cười đáp.
Khương Hy lắc đầu đáp:
“Lúc nói chuyện với ngươi ta cũng có chút ngờ ngợ rồi, bất quá không nắm được chứng cứ nên khó thừa nhận được, ngươi đã có thể khai mở nó ra thì ta cũng không còn lý gì để phản bác nữa”.
Nguyệt Sư cười nói:
“Xem ra thiếu chủ không cứng đầu như ta nghĩ”.
“Là ngươi nghĩ nhiều”, Khương Hy nhún vai đáp.
Nguyệt Sư cười vang lên một tiếng rồi lắc đầu nói ra:
“Thiên Không Thương Nguyệt rất huyền diệu, bản thân nó cũng là một bộ tinh thần công pháp nên nếu thiếu chủ hứng thú thì có thể nghiên cứu nó một chút, đối với con đường tu luyện của người tuyệt không có hại”.
Khương Hy ôm quyền đáp:
“Đa tạ đã chỉ điểm”.
Nguyệt Sư cười cười nói tiếp:
“Bây giờ thiếu chủ định vào bên trong sao?”.
‘Bên trong’ cũng tức là đằng sau cánh cửa hoàng kim được chạm trổ tinh túy kia, Nguyệt Sư vốn đã canh giữ nó từ vạn năm nay nên cũng không quá lạ lẫm với mục đích của những tu sĩ nhân loại đến nơi này.
Khương Hy nhìn cánh cửa khổng lồ đó một chút rồi mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, ta sẽ vào trong”.
Nghe vậy, Nguyệt Sư liền gật đầu nói:
“Đã vậy ta sẽ cho thiếu chủ một lời khuyên”.
Khương Hy gật đầu không đáp, đồng thời sắc mặt cũng chuyển sang chuyên chú lắng nghe, biểu thị Nguyệt Sư cứ tiếp tục.
Nguyệt Sư thấy thế liền nói tiếp:
“Thượng Dao Thiên Trì chân chính không phải nơi đơn giản, cảnh giới của thiếu chủ tuy không thấp nhưng để hấp thụ được tinh hoa chân chính thì cảnh giới của người nên được đề thăng mạnh hơn trước khi lên đó.
Bên trong chứa đựng thiên địa linh khí rất nhiều, độ nồng đậm cũng cao không khác gì các cấm địa của đại tông môn.
Ta đã giúp thiếu chủ khôi phục lại tình trạng đỉnh phong, tòa Hợp Kiều cùng tòa Linh Kiều cuối cùng của người cũng đã rất gần nhau rồi, ngài cũng nên mượn cơ hội này đột phá thôi”.
Lời đề nghị này nói thật thì không tồi một chút nào, hơn nữa Nguyệt Sư cũng nói đúng trọng tâm của Khương Hy.
Tu vi của hắn thật sự đã đạt đỉnh rồi, trải qua chém giết liên tục mấy ngày liền này cùng với trận đối chiến với Nguyệt Sư đã thật sự khiến hắn đủ điều kiện để đột phá Hợp Thập Kiều.
Suy nghĩ một hồi, hắn nói:
“Sẽ không ảnh hưởng căn cơ chứ?”.
Nguyệt Sư mỉm cười đáp:
“Đồng cảnh giới, ta chưa từng thấy ai sở hữu căn cơ tốt hơn thiếu chủ”.
Khương Hy mỉm cười nói:
“Nguyệt Sư, nói thật đi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook