Huyền Lục
Chương 447: Trầm Nê Sắc Hồn hiển uy

Khương Hy cảm thấy có chút hoang đường, hắn biết Tam Nhãn Kim Sư cực kỳ mạnh, cho nên hắn mới vận toàn bộ linh thức để khóa chặt toàn bộ hành động của nó.

Nhưng giờ thì sao?

Tam Nhãn Kim Sư không làm gì hết nhưng hắn hắn đã bị đánh văng vào bên trong bức tường bằng vàng này.

Vàng có độ mềm dẻo cao, vì vậy nó rất khó bị ‘đánh vỡ’ một cách dễ dàng được, loại lực lượng vô hình đang đánh lên người hắn đây không đơn giản, chí ít độ khống chế phải đạt đến mức cực kỳ tài tình.

Khương Hy đưa tay áo lên quẹt vệt máu trên khóe miệng rồi cẩn thận lách mình ra khỏi hố sâu, sau đó một ngón tay liền vươn ra phía trước, pháp lực hùng hồn tuôn trào ra rồi tụ về một điểm, sát cơ cực kỳ lộ liễu.

Hư ảnh sóng biển đột nhiên xuất hiện ở toàn bộ không gian này, nếu có khác thì bây giờ thanh thủy đã biến thành hồng thủy rồi.

“Thần Thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.

Hồng quang nở rộ bắn thẳng về phía Tam Nhãn Kim Sư, sát cơ nội liễm hết vào bên trong chiêu thức. Ba con mắt của Tam Nhãn Kim Sư vẫn hờ hững như cũ, đặc biệt con mắt thứ ba ở trên trán đột nhiên sáng lên một luồng hoàng quang rồi ngưng tụ lại một tia bắn thẳng về phía trước.

Oanh!

Song chỉ va chạm nhau, không gian xung quanh lập tức vặn vẹo không ngừng rồi tản ra xung lực ở khắp nơi.

Khương Hy cũng chịu phải xung lực này liền bị đánh lùi vào trở lại bên trong hố sâu trên tường.

Không biết bức tường này sâu bao nhiêu nhưng dưới sự gia trì của đại trận không gian thì bề ngoài bức tường này nhìn thì mỏng nhưng thực chất đục sâu vạn trượng cũng không khó.

Nhưng cũng nhờ có lớp tường này nên hắn mới có thể giảm thiểu được tác động của xung lực từ va chạm chiêu thức.

Một chiêu ‘vô hình’ trước đó của Tam Nhãn Kim Sư thật sự ảnh hưởng đến hắn rất nặng, đến Đại Địa Thủ Hộ cũng không kịp phản ứng lại nó nữa là.

Một lần nữa Khương Hy lại cẩn thận bò ra ngoài để quan sát tình hình, hoặc đúng hơn xem thử Tam Nhãn Kim Sư có chịu tổn hại một cọng lông nào không.

Nhưng xem ra hắn nghĩ hơi xa rồi, Tam Nhãn Kim Sư không chịu một chút tác động nào cả. Ngược lại nó vẫn tự tại phì phèo tẩu thuốc ở trên miệng rồi hướng về phía hắn nói:

“Không nghĩ đến mấy ngàn năm rồi mới gặp lại một người tu luyện Dục đạo, ngươi xuất thân từ Ma Đạo nhất mạch sao?”.

Khương Hy có chút chán nản đáp:

“Dạ Ma không phân Chính, Ma, và xuất thân của vãn bối cũng chỉ là tán tu”.

“Ngươi đến từ Dạ Ma?”, Tam Nhãn Kim Sư có chút ngạc nhiên nói ra.

Khương Hy: “...”

Cái quỷ gì đây?

Không phải mới nói hồi nãy rồi sao?

Hắn đưa tay lên miệng khụ khụ vài tiếng nói ra:

“Tiền bối, ta đã nói ban nãy rồi”.

Tam Nhãn Kim Sư đột nhiên cười vang lên vài tiếng đáp lại:

“Bản hoàng cũng già rồi, trí nhớ không tốt cũng không có gì lạ”.

Nghe vậy, Khương Hy liền không biết nói sao, chuyện của Dạ Ma mới nói cách đây vài phút đã không nhớ nhưng chuyện giao dịch với Phu Tử chín trăm năm trước thì lại nhớ rõ như in.

Rốt cuộc nó đang suy nghĩ gì trong đầu đây?

Hắn thật sự không nhìn thấu được.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi thở dài, sau đó hắn liền cởi áo khoác bên ngoài ra rồi làm một vài động tác khởi động nho nhỏ.

Tam Nhãn Kim Sư thấy vậy liền có chút hứng thú nói ra:

“Tiểu tử ngươi chịu nạp mạng rồi sao?”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Vãn bối tự biết mình đánh không lại tiền bối nên chỉ còn nước đánh hết mình thôi”.

Nghe vậy, Tam Nhãn Kim Sư liền nhếch cái miệng lớn của nó lên nói:

“Vậy để bản hoàng xem hậu bối bây giờ có bản sự như thế nào đi”.

Vừa dứt lời, nó liền hống lên một tiếng, cương phong theo đó liền tản ra như đao khí phóng thẳng về phía trước.

Khương Hy bước ra một bước, hai đạo hồng quang ở trên chân hắn đột nhiên sáng lên rồi thân hinh của hắn biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, một đạo hồng quang khổng lồ bất ngờ phát ở trên đỉnh đầu Tam Nhãn Kim Sư, nó liền ngẩng lên, ba mắt có chút hơi nheo lại.

“Tam Tự Phù”.

Ba đường đường hồng quang ngay lập tức rơi thẳng từ trên trời xuống, uy thế mạnh cực kỳ, Nhất Tự Phù cùng Nhị Tự Phù cộng lại cũng không thể so nổi uy lực của Tam Tự Phù này.

Bất quá Tam Nhãn Kim Sư vẫn nhếch miệng có chút khinh miệt, chân trước liền cầm tẩu thuốc đập thẳng vào ba đường hồng quang đó, từng tiếng nứt vỡ như thủy tinh liền vang lên.

Hồng quang triệt để hóa thành quang vụ tiêu biến vào trong không trung.

Sau đó, hư không đột nhiên xuất hiện hàng loạt phi châm do Thủy linh khí ngưng tụ lại rồi đồng loạt phóng xuất về phía Tam Nhãn Kim Sư.

Nó cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ đơn giản cầm tẩu thuốc đưa vào miệng hít một chút rồi nhả ra một ngụm khói trắng, ngụm khói này lập tức hóa thành một lớp thuẫn bao phủ lấy người nó.

Vô luận bao nhiêu phi châm, băng châm tấn công vào đều sẽ bị nung chảy đến không còn một giọt.

Giữa lúc này, một đạo dây leo đột nhiên phá đất chui lên trói chặt lấy cái chân đang cầm tẩu thuốc kia của Tam Nhãn Kim Sư, nó vẫn hờ hững như cũ nhưng đột nhiên ba con mắt hoàng kim của nó có chút hơi co lại.

Trên sợi dây leo khổng lồ kia không biết từ bao giờ đã xuất hiện chi chít các đạo bù văn hoàn toàn giống nhau, số lượng nhiều đến cực điểm.

Khương Hy đột ngột xuất hiện trở lại ở cái hố ban đầu ở trên tường, khóe miệng có chút hơi vểnh lên.

“Đa trọng Bộc Tự Phù”.

Oanh!

Hàng loạt tiếng nổ từ dây leo bất ngờ vang lên không ngớt kéo dài, dư chấn của nó tạo ra mạnh hơn hẳn lần Khương Hy sử dụng Bộc Tự Phù lên người của cao thủ đại nội tại Tinh Sơn Thành.

Dù sao đối phương cũng là Kim Đan Yêu Tướng trung kỳ, sơ sảy nhẹ tay một chút thôi tự nhiên sẽ biến thành hành động tự sát ngay.

Khoảng năm phút sau, bạo tạc chấm dứt, một tiếng cười đột nhiên vang lên từ bên trong đám khói đó.

Khương Hy liền lắc đầu thở dài nuối tiếc, hắn nói ra:

“Vãn bối có chút thắc mắc, không biết tiền bối có thể lý giải không?”.

Đám khói nhanh chóng tản ra để lộ thân hình khổng lồ của Tam Nhãn Kim Sư, bộ lông vàng óng hoàng kim của nó vẫn cứ bồng bềnh như cũ, chẳng chịu một chút tác dụng nào từ Bộc Tự Phù cả.

Nó nhả ra một ngụm khói lười biếng đáp:

“Tiểu tử, đừng tận lực kéo dài thời gian làm gì, phí công thôi”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Sống lâu hơn một giây thì cũng ý nghĩa hơn một giây, đằng nào vãn bối cũng chết chi bằng tiền bối thành toàn một lần thì thế nào?”.

Tam Nhãn Kim Sư khẽ vểnh khóe miệng lên nói ra:

“Tiểu tử, ngươi cùng tiểu tử họ Chu trước kia có quan hệ thế nào?”.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói:

“Chu Tử An bây giờ đã là Phu Tử, vãn bối đương nhiên biết bất quá Phu Tử không biết vãn bối”.

Tam Nhãn Kim Sư nhả ra một ngụm khói trắng nói:

“Nếu đã là Phu Tử đương thời thì làm sao ngươi biết được tên thật của hắn được, tuổi tác cùng bối phận cách nhau quá xa. Nếu bản hoàng không nhầm năm đó không còn mấy người sống sót bước ra khỏi Thượng Dao Thiên Trì này, người biết hẳn là trưởng bối của ngươi đi?”.

Khương Hy trầm mặc một chút rồi nói:

“Tiền bối có lẽ sống rất lâu rồi”.

Ánh mắt của Tam Nhãn Kim Sư đột nhiên có chút hoài niệm rồi nói:

“Tuế nguyệt vạn năm, nay người xưa cũng đã hoàn toàn xưa”.

Lời vừa ra, ba con mắt của Tam Nhãn Kim Sư đột nhiên nhìn về phía Khương Hy, một luồng uy áp kinh khủng bất ngờ đánh thẳng vào bên trong đầu hắn.

Công kích linh hồn!

Sắc mặt Khương Hy lập tức tái lại, toàn bộ linh thức ngay tức khắc gia trì lên kết giới tinh thần để bảo vệ thần hồn của bản thân.

Đồng thời xung quanh người hắn cũng lập tức bùng lên một ngọn Dục Hỏa khổng lồ, theo đó, hư ảnh hồng quang của Trầm Nê Ngư đột nhiên xuất hiện.

“Thần thông - Trầm Nê Sắc Hồn”.

Trầm Nê Ngư hóa thành bản thể khổng lồ của mình rồi lao thẳng về phía Tam Nhãn Kim Sư, cả ba con mắt của nó đột nhiên có chút hơi co lại rồi hống lên một tiếng, cương phong hóa đao khí lao thẳng vào chém Trầm Nê Ngư.

Nhưng kỳ dị là các luồng cương phong này không thể nào chém trúng được, chỉ có thể chém xuyên qua Trầm Nê Ngư thôi.

Tam Nhãn Kim Sư đột nhiên có chút ngạc nhiên thốt lên:

“Thần thông hệ tinh thần!”.

Oanh!

Trầm Nê Sắc Hồn nhanh chóng đánh thẳng vào một bên thân của Tam Nhãn Kim Sư, luận về kích thước, nó nhỏ hơn rất nhiều nhưng luận về cường độ linh hồn thì không thua kém một chút nào.

Lần đầu tiên, Tam Nhãn Kim Sư gầm lên một tiếng cực kỳ đau đớn, con mắt thứ ba của nó lập tức bừng sáng lên như ánh mặt trời rồi chiếu rọi vào người của Trầm Nê Ngư.

Thân hình hư ảo của nó theo đó liền dần dần tản ra nhưng đồng thời Dục Hỏa cũng bùng nổ ra như sóng triều để kích thương.

Tam Nhãn Kim Sư gầm lên mỗi lúc một lớn, khí thế trên người nó cũng kéo cao dọa người, huyết khí bùng nổ ra người nó liền hóa thành hồng thủy càn quét hết tất thảy.

Trầm Nê Sắc Hồn theo đó cũng bị phá đi nhưng khóe miệng của Khương Hy đã có chút vểnh lên đầy đắc ý.

Tam Nhãn Kim Sư trừng cả ba mắt nhìn về phía hắn, toàn thân tựa hồ có chút run rẩy, hiển nhiên thần hồn đã phải chịu thương.

Trầm Nê Sắc Hồn là thần thông hệ tinh thần có tính công kích cực kỳ kinh khủng, chỉ cần trên thân không có pháp bảo ngăn chặn linh thức thì rất khó để ngăn cản môn thần thông này.

Nên nhớ, là pháp bảo chứ không phải pháp khí.

Chỉ cần một môn thần thông của Sắc Dục Thiên này, Khương Hy cơ hồ đi ngang cùng giai dưới Nguyên Anh cảnh.

Huống hồ yêu thú lại yếu nhất ở mảng thần hồn, Tam Nhãn Kim Sư dù sở hữu linh thức rất mạnh nhưng so với loại tiên thiên như Tử Ngân Lang thì kém hơn một bậc. Trầm Nê Sắc Hồn bộc phát toàn diện đương nhiên dễ dàng kích thương nó.

Khương Hy đưa một tay lên không trung rồi lại một lần nữa ngưng tụ ra Trầm Nê Sắc Hồn, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tam Nhãn Kim Sư nói:

“Tiền bối, chúng ta nói chuyện một chút chứ?”.

Yêu thú xem trọng thực lực hơn so với con người, mạnh được yếu thua cho nên chỉ cần hắn bày ra thực lực đủ uy hiếp đến Tam Nhãn Kim Sư thì nó nhất định phải ngồi xuống để nói chuyện.

Tam Nhãn Kim Sư híp mắt lại nhìn Khương Hy một hồi rồi gầm lên một tiếng vang vọng, theo đó, vạn vật bị phá hủy ở xung quanh bất ngờ được khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Sàn nhà bị đánh sập từ lúc trước cũng dần dần được khôi phục lại như cũ, đồng dạng cái hố trên tường ngay sau lưng hắn cũng không ngoại lệ.

Khương Hy lập tức thu lại Trầm Nê Sắc Hồn rồi từ tốn nhảy xuống trở lại hành lang tiến về về phía trước, hai tay chắp ở sau lưng, bộ dáng khoan thai đến lạ lùng.

Nhưng thực chất đó chỉ là hành động che dấu cho cánh tay đang run rẩy của hắn.

Trầm Nê Sắc Hồn là thần thông mạnh nhất của hắn sau Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, sức hao tồn linh thức cùng pháp lực của nó mạnh kinh người.

Trong tình huống bình thường, Khương Hy có thể sử dụng được hai lần trong đấu chiến nhưng hiện tại hắn đang mang thương thế, trước khi xuất sử thần thông ra thì bản thân còn bị trúng công kích tinh thần nữa nên trạng thái của hắn hiện tại cũng không tính là tốt.

Bảo giao dịch thì Khương Hy tạm thời cũng chưa nghĩ ra nên giao dịch gì, chủ ý của hắn chỉ là kéo dài thời gian để bản thân khôi phục đủ sức lực rồi quay lưng bỏ chạy thôi.

Không dùng Nhân Đàn được thì hắn chọn leo núi, tuy rằng hung hiểm hơn nhưng cũng không gặp dạng đại năng trấn thủ như Tam Nhãn Kim Sư được.

Hắn trấn tĩnh bản thân mình lại rồi từ tốn ngồi xuống giữa hành lang, mặt đối mặt với Tam Nhãn Kim Sư, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.

Tam Nhãn Kim Sư nhả ra một ngụm khói rồi nói ra:

“Tiểu tử, ngươi không xuất thân trực tiếp từ Dạ Ma đúng chứ?”.

Khương Hy bình tĩnh đáp:

“Vãn bối có thể biết tại sao tiền bối lại cho là vậy không?”.

Tam Nhãn Kim Sư hững hờ nói:

“Đám Dạ Ma kia sở hữu tạp học quá nhiều nên không có mấy kẻ tinh nghiên được. Pháp lực cùng chiến kỹ của ngươi rất cao cấp, hơn nữa còn được hệ thống lại theo Dục đạo rất kỹ lưỡng.

Trừ phi ngươi là thân truyền của các trưởng lão Ngọc Diện, nhưng xác suất chuyện này còn thấp, đám hậu bối kia đời nào cũng như đời nào, đều co đầu rụt cổ trong cái mai của mình.

Ngươi không như vậy, hiểu ý bản hoàng rồi chứ?”.

Khương Hy thở dài một hơi đáp lại:

“Vãn bối đã hiểu”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương