Huyền Lục
-
Chương 23: Thảm trạng của Lâm Thanh Đình
Sáng hôm sau.
“Rầm... rầm... rầm”.
“Điền đại phu, Khương đại phu, hai người tỉnh dậy chưa?”
Tiếng đập cửa cùng tiếng la thất thanh đầy khản đặc mà vang lên. Tiếng ‘la’ này vào buổi sáng quả thực rất khoa trương, hơn nữa cực kỳ gây chú ý. Người la đương nhiên là lão quản gia, giờ đây trông lão quả thực mệt mỏi. Hai mắt lão thâm đen, làn da nhăn nheo vốn đã sẫm màu nay lại còn sẫm hơn, trông lão lúc này có chút dọa người.
Ngày hôm qua lão thức nguyên đêm để tra hỏi đám thích khách đó, phải công nhận rằng đám thích khách đó giữ miệng vô cùng. Nếu không phải đến nước cuối cùng lão giở thủ đoạn ngày xưa ra thì e khó mà bắt chúng mở miệng được. Sau khi lấy được lời khai lão liền cấp tốc chạy đến báo cho Lâm Lục Viễn, nào ngờ lại nhận được một tin động trời khác. Lão đành phải tức tốc mà đến đây.
Bốn tên lính gác thấy lão quản gia đến mà hoảng hồn, trông lão gấp gáp mà ‘trực tiếp’ như vậy không khác gì đang đi đòi nợ, bọn hắn còn đang nghĩ hai người Điền đại phu và Khương Hy hình như mượn tiền lão quản gia cũng nên.
“Ra đây, ra đây... đừng hối”
Đáp lại giọng la khản đặc của lão quản gia là một giọng già nua tràn đầy tinh thần, đó là tiếng của Điền đại phu. Lão chỉ mới vừa mới tỉnh ngủ không lâu thì lão quản gia đã đến đập cửa rồi. Điền đại phu mở cửa ra, nhìn thấy một con gấu trúc... à không, lão quản gia mà giật mình.
Lão quản gia không quản hành động của của Điền đại phu thế nào, liền nói:
“Điền đại phu... “
“Suỵt”
Điền đại phu đưa tay lên ra hiệu im lặng, lão quản gia bị ngắt lời có chút không hiểu. Điền đại phu đưa tay chỉ ngược vào trong phòng, hướng lão chỉ là giường của Khương Hy. Lão quản gia hiểu ý, liền có chút áy náy mà cúi đầu tạ lỗi. Lão quản gia thấy Khương Hy đang nằm ngủ đưa lưng ra ngoài, mặt úp vào cái gối ôm tựa như vẫn còn ngủ rất ngon. Lão thầm cảm khái:
“Người trẻ tuổi a... ngủ thật tốt”
Lão quản gia cũng âm thầm thở ra một hơi, thức nguyên đêm làm thần trí của lão có chút không được minh mẫn. Xém chút nữa lão đắc tội Khương Hy rồi, sự kiện đêm qua cũng được tính là Lâm phủ nợ hắn một lời giải thích. Đường đường là Quan phủ mà lại để thích khách đột nhập như không thế này thì mặt mũi để đâu cho hết. Nếu đắc tội Khương Hy thì cái trấn này e xong thật rồi.
Điền đại phu xoay người đóng cửa rồi cùng với lão quản gia ra ngồi tại bàn đá trong sân mà nói chuyện. Trông thấy lão quản gia mí mắt như sắp xụp đến nơi, Điền đại phu từ trong áo lấy ra một bao da. Bên trong bao da chính là ngân châm mà lão chuyên dùng. Lão quản gia thấy vậy vẻ mặt buồn ngủ liền có chút không hiểu, rốt cuộc Điền đại phu muốn làm gì?
Điền đại phu cầm ngân châm trên tay rồi bắt đầu thi châm, vị trí thi châm là các tiểu huyệt quanh vùng mắt. Lão quản gia giờ này mới hiểu được ý đồ của Điền đại phu, bởi bỗng dưng lão không còn buồn ngủ. Điền đại phu không thu châm mà để nguyên như thế, nếu lão rút ra thì lão quản gia lại quay về bộ mặt con gấu trúc kia. Nhìn gương mặt đó lão thật sự không dấy lên nổi hứng thú nói chuyện.
Điền đại phu nhìn sự thay đổi của lão quản gia rồi gật gật đầu nói:
“Được rồi, sáng sớm ngươi đến tìm lão phu là có chuyện gì?”
Lão quản gia thở ra một hơi rồi nói:
“Điền đại phu, chuyện là thế này... “
...
Ngay khi Điền đại phu vừa đóng cửa lại, Khương Hy từ trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, tinh quang mười phần, xem ra hắn không phải mới tỉnh mà là tỉnh từ lâu rồi. Hắn buông gối ôm ra rồi ngồi dậy, bất giác mà vươn vai một cái. Khương Hy nhìn ra ngoài, khóe miệng có chút cong lên. Hắn đương nhiên biết lão quản gia đến đây là để nói chuyện gì.
Lão quản gia đến tìm Điền Khương hai người đương nhiên là vì Lâm Thanh Đình. Sáng sớm này có gia nhân đi ngang qua phòng của hắn bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lạ. Gia nhân đó liền tò mò mà ghé tai... nghe trộm, hết nghe rồi lại nhìn trộm. Cuối cùng, tên gia nhân đó liền hoảng hốt mà chạy đi báo với Lâm Lục Viễn.
Khương Hy nhìn qua thấy kế bên đầu giường đã chuẩn bị sẵn một chậu nước cùng với khăn lau. Hắn đưa tay chạm vào nước, nước đã không còn ấm nhưng cũng chưa đến mức nguội lạnh. Hắn liền xăn tay áo lên rồi bắt đầu rửa mặt. Rửa mặt xong đương nhiên là thay y phục. Khương Hy tự nhiên không thể bỏ qua cảnh tượng thảm không thể nào thảm hơn của Lâm Thanh Đình rồi.
Chỉnh trang xong xuôi hắn liền mở cửa ra, bốn tên lính canh thấy hắn đi ra tự nhiên hành lễ, nói:
“Chào buổi sáng, Khương đại phu”.
Khương Hy gật đầu cười nhẹ rồi đi về hướng bàn đá. Ở đó lão quản gia vừa vặn kể lại tình hình cho Điền đại phu, thấy hắn đi tới lão quản gia liền đứng dậy nói:
“Khương đại phu đã tỉnh rồi đấy à”.
Nhìn bộ dạng của lão quản gia, Khương Hy liền giật mình. Quầng mắt thâm đen nhưng mắt thì lại sáng lóe vô cùng, xung quanh mắt thì cắm đầy ngân châm. Quả thực, hắn nhìn thế nào cũng tương đối... đau mắt.
Lão quản gia có chút ủy khuất, thầm nói:
“Có phải ta muốn như thế đâu”.
Tuổi tác của lão đã không còn trẻ trung gì nữa, đã thế còn thức nguyên đêm tra khảo, lão tưởng chừng sau khi báo cáo xong thì có thể về đánh một giấc. Nhưng người tính không bằng trời tính, lão chưa kịp báo cáo thì lại được giao nhiệm vụ đi đánh thức hai vị đại phu.
Khương Hy chỉ nhìn qua lão quản gia một chút rồi quay sang Điền đại phu nói:
“Lão bá, chào người buổi sáng”
Điền đại phu gật đầu, nhìn hắn hòa ái mà nói:
“Đại nhãn tử, chào buổi sáng... Tối hôm qua ngủ tốt chứ?”
“Ta ngủ rất tốt”, hắn cười đáp.
Lão quản gia ở bên cũng không kiên nhẫn mà đợi hai người bọn họ chào hỏi, lão liền cung kính lên tiếng:
“Nếu Khương đại phu đã ở đây rồi thì... chúng ta có thể đi được rồi chứ?”
Khương Hy nghe vậy liền bày ra bộ mặt không hiểu mà nói:
“Ta?... Chúng ta đi đâu?”
“Lão nô sẽ giải thích trên đường đi cho Khương đại phu... hai vị đại phu, mời”, lão quản gia liền ra hiệu mời hai người họ đi theo.
Điền đại phu cũng gật đầu đồng ý, Khương Hy nghe vậy cũng không nói gì, lặng lẽ đi theo. Dọc đường đi, lão quản gia cũng giải thích qua cho hắn tình hình của Lâm Thanh Đình. Khương Hy vừa nghe vừa gật đầu, ngoài ra không để lộ bất kỳ cảm xúc nào khác, tựa như rất chăm chú mà nghe. Lão quản gia thấy vậy, trong lòng liền âm thầm thở dài, lão thấy tiếc cho Lâm gia. Lâm Thanh Đình quả thực làm cho lão... thất vọng.
Không bao lâu sau, cả ba người đều đã đến nơi. Trong phòng Lâm Thanh Đình, Lâm phu nhân đang ngồi bên giường mà khóc, Lâm Lục Viễn vẻ mặt âm trầm mà ngồi trên ghế. Khi nhìn thấy Điền Khương hai người bước vào, hắn có chút xấu hổ cùng... mất mặt.
Điền đại phu dù không ở trong chính trường nhưng lão chữa cho người trong chính trường không ít, nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Lục Viễn, lão đương nhiên hiểu. Lão liền nhìn hắn mà gật đầu, xem như chào hỏi. Sau đó lão lại gần giường ngủ, nằm trên đó đương nhiên là Lâm Thanh Đình. Sắc mặt của hắn lúc này hoàn toàn tái trắng, môi hoàn toàn khô khốc, ánh mắt lờ đờ như một kẻ bệnh lâu năm. Chỉ qua một đêm thôi nhưng thân thể hắn đã gầy đi trông thấy.
Nhận ra có người lại gần, Lâm phu nhân liền ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng liền đỏ hoe tựa như đã khóc cạn nước mắt. Trông thấy Điền đại phu, nàng liền đứng dậy nức nở mà nói:
“Điền... Điền đại phu... ngài... mau cứu... con ta”.
ĐIền đại phu liền gật đầu, Lâm Lục Viễn phu nhân hắn như thế cũng đành thở dài, hắn lại gần đỡ lấy hai vai nàng. Lâm phu nhân như tìm được điểm tựa mà ngả đầu vào đó, ánh mắt đỏ hoe liền lo lắng mà nhìn Lâm Thanh Đình.
Điền đại phu nhìn qua sắc mặt của Lâm Thanh Đình rồi đưa tay ra bắt mạch. Một lúc sau, lão liền nhíu mày khó hiểu, lão liền lật chăn lên nhưng tay bất giác đình chỉ lại, lão quay đầu lại nói:
“Phiền Lâm phu nhân tạm tránh mặt một chút”.
“Nhưng... “, Lâm phu nhân có chút không nỡ mà nói
“Nàng nghe Điền thần y một chút, có ta ở đây”, Lâm Lục Viễn liền trấn an mà nói, sau đó hắn quay qua nói với một nữ tỳ:
“Dìu phu nhân về phòng nghỉ ngơi cho tốt”
“Vâng, thưa đại nhân”
Nữ tỳ cung kính mà đáp lại Lâm Lục Viễn, sau đó nàng lại đỡ Lâm phu nhân mà nói:
“Phu nhân... chúng ta đi thôi”.
Lâm phu nhân liền do dự, nàng nhìn qua Lâm Thanh Đình một chút, dù không nỡ nhưng đành phải cùng nữ tỳ mà trở về phòng. Sau khi Lâm phu nhân rời đi, Điền đại phu không còn kiêng dè gì nữa, lập tức lột y phục của Lâm Thanh Đình ra. Lão kiểm tra qua phần hạ thân, vẻ mặt liền ngưng trọng lại.
Hạ thân của Lâm Thanh Đình lúc này quả thực rất thảm. Hạ thân của hắn lộ ra vài vết rách nát do hoạt động kịch liệt, trên đó dính rất nhiều máu, hơn nữa còn đã khô lại. Không biết có phải là máu của hắn hay của nữ tỳ kia nữa. Sáng nay khi nghe lão quản gia thuật lại thì gia nhân xác nhận là Lâm Thanh Đình đang vật vờ như một cái xác mà hoan ái với một nữ tỳ. Hơn nữa nữ tỳ đó đã ngất lịm rồi, nếu lúc sau đám người lão quản gia mà không xông vào có khi nữ tỳ kia chết rồi cũng nên.
Điền đại phu trầm mặc một lúc rồi nói:
“Quá kỳ lạ”
“Điền đại phu phát hiện gì sao?”, Lâm Lục Viễn nói.
“Cái này không giống như là... tự nguyện”, lão nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
“Ý của thần y chẳng lẽ là...”, lão quản gia ở bên bỗng nhiên lên tiếng.
“Không phải ý của lão phu, chỉ là suy đoán thôi, có lẽ có người hạ tình dược... hơn nữa dược tính đủ cao”.
Trong lúc Điền đại phu cùng Lâm Lục Viễn nói chuyện, Khương Hy từ từ mà lại gần nhìn Lâm Thanh Đình, tình trạng của hắn quả thực rất thảm. Hắn nghĩ nghĩ gì đó rồi lấy trong tay áo ra một bao da. Bao da này cũng hắn cũng dùng để gói ngân châm như Điền đại phu, chỉ có điều của hắn trông mới hơn mà thôi.
Khương Hy liền bắt đầu thi châm, hơn nữa vị trí thi châm lại nằm xung quanh... hạ thân của Lâm Thanh Đình. Hành động này đương nhiên cũng rơi vào mắt của ba người còn lại, Điền đại phu dường như hiểu hành động của hắn nghĩa là gì, còn Lâm Lục Viễn và lão quản gia thì vẻ mặt mờ mịt.
Không bao lâu sau, hắn liền thu châm lại, thở dài mà nói:
“Lâm thiếu gia... xong rồi”
“Xong... xong là sao?”, Lâm Lục Viễn lẩm bẩm khó hiểu.
Điền đại phu nghe thấy vậy liền thở dài, vươn cánh tay khô gầy ra vỗ vai Lâm Lục Viễn, lắc đầu mà nói:
“Ý của đại nhãn tử là... Lâm Thanh Đình bị triệt rồi, chỗ đó... không dùng được nữa”.
Đoàng.
Một tia sét đánh ngang tai Lâm Lục Viễn, hắn há miệng mở to mắt như không thể tin được, lắp bắp mà nói:
“Không... không thể... không thế nào”.
Lâm Lục Viễn hai chân liền lảo đảo, dường như đứng không vững nữa, lão quản gia thấy vậy liền chạy đến đỡ, lão quay qua Khương Hy mà hỏi:
“Khương đại phu... có nhầm lẫn gì không?”
Mặc dù lão quản gia thất vọng với Lâm Thanh Bình nhưng ít nhiều gì lão cũng từng nhìn hắn lớn lên. Lâm Lục Viễn đối với lão có ân, đương nhiên lão sẽ không để Lâm gia gặp chuyện gì bất trắc. Ít nhất... Lâm gia không thể tuyệt hậu. Nhưng nghe Khương Hy nói xong thì lão cũng không dám tin vào tai của mình nữa.
Khương Hy nhìn qua lão quản gia, nhàn nhạt nói:
“Quản gia, ngươi không nghe nhầm đâu. Lâm thiếu gia quả thật... hỏng rồi. Ban nãy ta thi châm là để kiểm tra xem hạ thân hắn còn dùng được hay không, kết quả ngươi cũng thấy rồi đấy. Hạ thân của hắn... bất động”.
Từ trên giường, hai mắt Lâm Thanh Đình lúc này bỗng nhiên khôi phục lại một chút thanh minh. Nghe những lời này của Khương Hy, Lâm Thanh Đình cũng bắt đầu yếu ớt mà nói:
“Họ Khương... ngươi... nói bậy”
Nghe được giọng của Lâm Thanh Đình, Lâm Lục Viễn liền lấy lại tinh thần, tiến lại gần mà nói:
“Đình nhi, ngươi tỉnh rồi”
“Cha... họ Khương kia... nói bậy, ta không thể nào... hỏng được”, Lâm Thanh Đình yếu ớt mà nói, ánh mắt lướt qua vẻ căm hận nhìn Khương Hy.
Khương Hy biết bây giờ hai người này sẽ không chấp nhận sự thật. Đôi khi, tự tôn của nam nhân chỉ đơn giản nằm ở chỗ... còn hay không còn khả năng lưu lại hậu đại mà thôi. Khương Hy để ý được vẻ căm hận của Lâm Thanh Đình dành cho hắn, hắn liền nhìn Lâm Thanh Đình đầy ý vị rồi lướt mắt dần qua chỗ hạ thân. Lâm Thanh Đình liền nhìn theo, cho đến khi hắn nhận ra nửa thân dưới đang bị lõa thể, cho đến khi hắn nhận ra hạ thân của hắn đầy vết máu.
Bất giác, Lâm Thanh Đình liền run rẩy cả người mà khóc rống lên:
“Aaaaaaaaaa... “
Ở một bên, Lâm Lục Viễn thấy con trai hắn kích động liền lo lắng mà nói:
“Đình nhi... Đình nhi...”
Lão quay sang Điền Khương hai người mà nói:
“Điền thần y... Khương đại phu, ta cầu hai người... cầu hai người cứu lấy con trai ta”.
Điền đại phu liền lắc đầu thở dài. Khương Hy không nói gì, liền đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, hắn ra hiệu cho lão quản gia đi theo. Lão quản gia biết tình hình hiện tại không cho phép lão đi nhưng Khương Hy lại là vấn đề khác, lão suy nghĩ một lát rồi đi theo ra ngoài.
...
“Không biết Khương đại phu gọi lão nô ra có chuyện gì?”, lão quản gia nói.
“Quản gia, ngươi đã tra hỏi được gì rồi?”, Khương Hy nói.
Lão quản gia nghe vậy, liền bắt đầu sắp xếp lại những gì cần nói ở trong đầu rồi bắt đầu giải thích:
“Khương đại phu, lão nô từ những tên thích khách kia nghe ra được một cái tên, người đó là chủ mưu của vụ việc ám sát đại phu. Người đó tên gọi là Lân”.
“Lân... ta có nhớ qua kẻ hay hầu hạ Lâm thiếu gia cũng gọi là Lân”, Khương Hy nói
Lão quản gia có chút không ngờ nhìn Khương Hy, lão không nghĩ Khương Hy vậy mà lại nhớ đến tên của người hầu. Lão đáp:
“Quả thực giống như Khương đại phu nói... chính là Lân đó”.
Khương Hy nghĩ thầm quả nhiên không sai. Đêm qua, Lâm Thanh Đình sắp xếp chính là để cho gia nhân gọi là Lân kia gánh hết tội trạng mưu sát. Dù cho Lân không phải là chủ mưu nhưng hắn là người đã thuê thích khách, đồng thời cũng chỉ đường đột nhập đến phòng tắm mà không gây sự chú ý. Khương Hy tự nhiên sẽ không tha.
Hắn đưa tay lên chống cằm mà trầm mặc, một lát sau hắn nói:
“Tên Lân kia ở đâu rồi?”
“Khương đại phu yên tâm, hắn không thoát được. Lão nô đã sớm cho người bắt giam”.
“Ta đã biết... quản gia vất vả rồi”, Khương Hy cười nói.
“Khương đại phu khách khí, đây cũng là trách nhiệm của lão phu”, lão quản gia đáp.
“Mặt khác...”, Khương Hy nói.
Lão quản gia nghe ra Khương Hy định nói gì, hắn liền chăm chú mà nghe. Đột nhiên, Khương Hy xuất thủ thu lại hết châm quanh mắt lão, ánh mắt lão liền lờ đờ như muốn thiếp đi. Nhưng lão không thể thiếp bởi Khương Hy đã dùng ngón tay điểm vài huyệt trên người lão. Lão quản gia bỗng nhiên mở to mắt mà chấn kinh, lão cảm nhận được trong người lão bỗng xuất hiện một luồng khí ấm. Luồng khí này vì lão mà xua tan mệt mỏi, lão còn chưa biết nên nói gì thì Khương Hy đã nói trước:
“... Ngươi nên đi nghỉ”
“Lão nô... đa tạ Khương đại phu”
Lão quản gia cung kính mà hành lễ, sau đó lão quay đầu mà rời đi, trong lòng liền hoảng sợ. Lão không nghĩ tới Khương Hy vậy mà lại có thể sử dụng... nội lực.
Nội lực là một loại lực lượng mà phàm nhân có thể tạo ra thông qua việc tu luyện võ công. Võ công nếu tu luyện đến đỉnh cao thì có thể sánh ngang với Luyện Khí đỉnh phong tu sĩ, đương nhiên không thể xem thường rồi. Thông thường, để sinh ra được nội lực thì võ công phải đạt đến một mức thành thạo nhất định. Những người tu võ sinh ra được nội công ở trên giang hồ cũng có được một chút địa vị.
Lão quản gia sợ là ở chỗ Khương Hy hoàn toàn luyện ra được nội lực, quan trọng là hắn còn trẻ tuổi. Vậy thêm vài chục năm nữa thì Khương Hy sẽ như thế nào? Lão không dám nghĩ đến, bởi vì lão không sống được đến lúc đó.
Lão quản gia sợ là đúng nhưng lão hiểu sai vấn đề mấu chốt. Khương Hy truyền cho lão là linh lực chứ không phải nội lực.
Nhìn lão quản gia rời đi, Khương Hy có chút trầm mặc rồi hắn nhìn về hướng phòng của Lâm Thanh Đình. Một lát sau, hắn rời đi.
Không ai biết, trong khoảnh khắc hắn nhìn về phòng của Lâm Thanh Đình, hắn đã cười. Một nụ cười kể từ lúc trùng sinh đến giờ hắn mới lần đầu hiện ra.
Một nụ cười lạnh.
...
...
“Rầm... rầm... rầm”.
“Điền đại phu, Khương đại phu, hai người tỉnh dậy chưa?”
Tiếng đập cửa cùng tiếng la thất thanh đầy khản đặc mà vang lên. Tiếng ‘la’ này vào buổi sáng quả thực rất khoa trương, hơn nữa cực kỳ gây chú ý. Người la đương nhiên là lão quản gia, giờ đây trông lão quả thực mệt mỏi. Hai mắt lão thâm đen, làn da nhăn nheo vốn đã sẫm màu nay lại còn sẫm hơn, trông lão lúc này có chút dọa người.
Ngày hôm qua lão thức nguyên đêm để tra hỏi đám thích khách đó, phải công nhận rằng đám thích khách đó giữ miệng vô cùng. Nếu không phải đến nước cuối cùng lão giở thủ đoạn ngày xưa ra thì e khó mà bắt chúng mở miệng được. Sau khi lấy được lời khai lão liền cấp tốc chạy đến báo cho Lâm Lục Viễn, nào ngờ lại nhận được một tin động trời khác. Lão đành phải tức tốc mà đến đây.
Bốn tên lính gác thấy lão quản gia đến mà hoảng hồn, trông lão gấp gáp mà ‘trực tiếp’ như vậy không khác gì đang đi đòi nợ, bọn hắn còn đang nghĩ hai người Điền đại phu và Khương Hy hình như mượn tiền lão quản gia cũng nên.
“Ra đây, ra đây... đừng hối”
Đáp lại giọng la khản đặc của lão quản gia là một giọng già nua tràn đầy tinh thần, đó là tiếng của Điền đại phu. Lão chỉ mới vừa mới tỉnh ngủ không lâu thì lão quản gia đã đến đập cửa rồi. Điền đại phu mở cửa ra, nhìn thấy một con gấu trúc... à không, lão quản gia mà giật mình.
Lão quản gia không quản hành động của của Điền đại phu thế nào, liền nói:
“Điền đại phu... “
“Suỵt”
Điền đại phu đưa tay lên ra hiệu im lặng, lão quản gia bị ngắt lời có chút không hiểu. Điền đại phu đưa tay chỉ ngược vào trong phòng, hướng lão chỉ là giường của Khương Hy. Lão quản gia hiểu ý, liền có chút áy náy mà cúi đầu tạ lỗi. Lão quản gia thấy Khương Hy đang nằm ngủ đưa lưng ra ngoài, mặt úp vào cái gối ôm tựa như vẫn còn ngủ rất ngon. Lão thầm cảm khái:
“Người trẻ tuổi a... ngủ thật tốt”
Lão quản gia cũng âm thầm thở ra một hơi, thức nguyên đêm làm thần trí của lão có chút không được minh mẫn. Xém chút nữa lão đắc tội Khương Hy rồi, sự kiện đêm qua cũng được tính là Lâm phủ nợ hắn một lời giải thích. Đường đường là Quan phủ mà lại để thích khách đột nhập như không thế này thì mặt mũi để đâu cho hết. Nếu đắc tội Khương Hy thì cái trấn này e xong thật rồi.
Điền đại phu xoay người đóng cửa rồi cùng với lão quản gia ra ngồi tại bàn đá trong sân mà nói chuyện. Trông thấy lão quản gia mí mắt như sắp xụp đến nơi, Điền đại phu từ trong áo lấy ra một bao da. Bên trong bao da chính là ngân châm mà lão chuyên dùng. Lão quản gia thấy vậy vẻ mặt buồn ngủ liền có chút không hiểu, rốt cuộc Điền đại phu muốn làm gì?
Điền đại phu cầm ngân châm trên tay rồi bắt đầu thi châm, vị trí thi châm là các tiểu huyệt quanh vùng mắt. Lão quản gia giờ này mới hiểu được ý đồ của Điền đại phu, bởi bỗng dưng lão không còn buồn ngủ. Điền đại phu không thu châm mà để nguyên như thế, nếu lão rút ra thì lão quản gia lại quay về bộ mặt con gấu trúc kia. Nhìn gương mặt đó lão thật sự không dấy lên nổi hứng thú nói chuyện.
Điền đại phu nhìn sự thay đổi của lão quản gia rồi gật gật đầu nói:
“Được rồi, sáng sớm ngươi đến tìm lão phu là có chuyện gì?”
Lão quản gia thở ra một hơi rồi nói:
“Điền đại phu, chuyện là thế này... “
...
Ngay khi Điền đại phu vừa đóng cửa lại, Khương Hy từ trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, tinh quang mười phần, xem ra hắn không phải mới tỉnh mà là tỉnh từ lâu rồi. Hắn buông gối ôm ra rồi ngồi dậy, bất giác mà vươn vai một cái. Khương Hy nhìn ra ngoài, khóe miệng có chút cong lên. Hắn đương nhiên biết lão quản gia đến đây là để nói chuyện gì.
Lão quản gia đến tìm Điền Khương hai người đương nhiên là vì Lâm Thanh Đình. Sáng sớm này có gia nhân đi ngang qua phòng của hắn bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lạ. Gia nhân đó liền tò mò mà ghé tai... nghe trộm, hết nghe rồi lại nhìn trộm. Cuối cùng, tên gia nhân đó liền hoảng hốt mà chạy đi báo với Lâm Lục Viễn.
Khương Hy nhìn qua thấy kế bên đầu giường đã chuẩn bị sẵn một chậu nước cùng với khăn lau. Hắn đưa tay chạm vào nước, nước đã không còn ấm nhưng cũng chưa đến mức nguội lạnh. Hắn liền xăn tay áo lên rồi bắt đầu rửa mặt. Rửa mặt xong đương nhiên là thay y phục. Khương Hy tự nhiên không thể bỏ qua cảnh tượng thảm không thể nào thảm hơn của Lâm Thanh Đình rồi.
Chỉnh trang xong xuôi hắn liền mở cửa ra, bốn tên lính canh thấy hắn đi ra tự nhiên hành lễ, nói:
“Chào buổi sáng, Khương đại phu”.
Khương Hy gật đầu cười nhẹ rồi đi về hướng bàn đá. Ở đó lão quản gia vừa vặn kể lại tình hình cho Điền đại phu, thấy hắn đi tới lão quản gia liền đứng dậy nói:
“Khương đại phu đã tỉnh rồi đấy à”.
Nhìn bộ dạng của lão quản gia, Khương Hy liền giật mình. Quầng mắt thâm đen nhưng mắt thì lại sáng lóe vô cùng, xung quanh mắt thì cắm đầy ngân châm. Quả thực, hắn nhìn thế nào cũng tương đối... đau mắt.
Lão quản gia có chút ủy khuất, thầm nói:
“Có phải ta muốn như thế đâu”.
Tuổi tác của lão đã không còn trẻ trung gì nữa, đã thế còn thức nguyên đêm tra khảo, lão tưởng chừng sau khi báo cáo xong thì có thể về đánh một giấc. Nhưng người tính không bằng trời tính, lão chưa kịp báo cáo thì lại được giao nhiệm vụ đi đánh thức hai vị đại phu.
Khương Hy chỉ nhìn qua lão quản gia một chút rồi quay sang Điền đại phu nói:
“Lão bá, chào người buổi sáng”
Điền đại phu gật đầu, nhìn hắn hòa ái mà nói:
“Đại nhãn tử, chào buổi sáng... Tối hôm qua ngủ tốt chứ?”
“Ta ngủ rất tốt”, hắn cười đáp.
Lão quản gia ở bên cũng không kiên nhẫn mà đợi hai người bọn họ chào hỏi, lão liền cung kính lên tiếng:
“Nếu Khương đại phu đã ở đây rồi thì... chúng ta có thể đi được rồi chứ?”
Khương Hy nghe vậy liền bày ra bộ mặt không hiểu mà nói:
“Ta?... Chúng ta đi đâu?”
“Lão nô sẽ giải thích trên đường đi cho Khương đại phu... hai vị đại phu, mời”, lão quản gia liền ra hiệu mời hai người họ đi theo.
Điền đại phu cũng gật đầu đồng ý, Khương Hy nghe vậy cũng không nói gì, lặng lẽ đi theo. Dọc đường đi, lão quản gia cũng giải thích qua cho hắn tình hình của Lâm Thanh Đình. Khương Hy vừa nghe vừa gật đầu, ngoài ra không để lộ bất kỳ cảm xúc nào khác, tựa như rất chăm chú mà nghe. Lão quản gia thấy vậy, trong lòng liền âm thầm thở dài, lão thấy tiếc cho Lâm gia. Lâm Thanh Đình quả thực làm cho lão... thất vọng.
Không bao lâu sau, cả ba người đều đã đến nơi. Trong phòng Lâm Thanh Đình, Lâm phu nhân đang ngồi bên giường mà khóc, Lâm Lục Viễn vẻ mặt âm trầm mà ngồi trên ghế. Khi nhìn thấy Điền Khương hai người bước vào, hắn có chút xấu hổ cùng... mất mặt.
Điền đại phu dù không ở trong chính trường nhưng lão chữa cho người trong chính trường không ít, nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Lục Viễn, lão đương nhiên hiểu. Lão liền nhìn hắn mà gật đầu, xem như chào hỏi. Sau đó lão lại gần giường ngủ, nằm trên đó đương nhiên là Lâm Thanh Đình. Sắc mặt của hắn lúc này hoàn toàn tái trắng, môi hoàn toàn khô khốc, ánh mắt lờ đờ như một kẻ bệnh lâu năm. Chỉ qua một đêm thôi nhưng thân thể hắn đã gầy đi trông thấy.
Nhận ra có người lại gần, Lâm phu nhân liền ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng liền đỏ hoe tựa như đã khóc cạn nước mắt. Trông thấy Điền đại phu, nàng liền đứng dậy nức nở mà nói:
“Điền... Điền đại phu... ngài... mau cứu... con ta”.
ĐIền đại phu liền gật đầu, Lâm Lục Viễn phu nhân hắn như thế cũng đành thở dài, hắn lại gần đỡ lấy hai vai nàng. Lâm phu nhân như tìm được điểm tựa mà ngả đầu vào đó, ánh mắt đỏ hoe liền lo lắng mà nhìn Lâm Thanh Đình.
Điền đại phu nhìn qua sắc mặt của Lâm Thanh Đình rồi đưa tay ra bắt mạch. Một lúc sau, lão liền nhíu mày khó hiểu, lão liền lật chăn lên nhưng tay bất giác đình chỉ lại, lão quay đầu lại nói:
“Phiền Lâm phu nhân tạm tránh mặt một chút”.
“Nhưng... “, Lâm phu nhân có chút không nỡ mà nói
“Nàng nghe Điền thần y một chút, có ta ở đây”, Lâm Lục Viễn liền trấn an mà nói, sau đó hắn quay qua nói với một nữ tỳ:
“Dìu phu nhân về phòng nghỉ ngơi cho tốt”
“Vâng, thưa đại nhân”
Nữ tỳ cung kính mà đáp lại Lâm Lục Viễn, sau đó nàng lại đỡ Lâm phu nhân mà nói:
“Phu nhân... chúng ta đi thôi”.
Lâm phu nhân liền do dự, nàng nhìn qua Lâm Thanh Đình một chút, dù không nỡ nhưng đành phải cùng nữ tỳ mà trở về phòng. Sau khi Lâm phu nhân rời đi, Điền đại phu không còn kiêng dè gì nữa, lập tức lột y phục của Lâm Thanh Đình ra. Lão kiểm tra qua phần hạ thân, vẻ mặt liền ngưng trọng lại.
Hạ thân của Lâm Thanh Đình lúc này quả thực rất thảm. Hạ thân của hắn lộ ra vài vết rách nát do hoạt động kịch liệt, trên đó dính rất nhiều máu, hơn nữa còn đã khô lại. Không biết có phải là máu của hắn hay của nữ tỳ kia nữa. Sáng nay khi nghe lão quản gia thuật lại thì gia nhân xác nhận là Lâm Thanh Đình đang vật vờ như một cái xác mà hoan ái với một nữ tỳ. Hơn nữa nữ tỳ đó đã ngất lịm rồi, nếu lúc sau đám người lão quản gia mà không xông vào có khi nữ tỳ kia chết rồi cũng nên.
Điền đại phu trầm mặc một lúc rồi nói:
“Quá kỳ lạ”
“Điền đại phu phát hiện gì sao?”, Lâm Lục Viễn nói.
“Cái này không giống như là... tự nguyện”, lão nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
“Ý của thần y chẳng lẽ là...”, lão quản gia ở bên bỗng nhiên lên tiếng.
“Không phải ý của lão phu, chỉ là suy đoán thôi, có lẽ có người hạ tình dược... hơn nữa dược tính đủ cao”.
Trong lúc Điền đại phu cùng Lâm Lục Viễn nói chuyện, Khương Hy từ từ mà lại gần nhìn Lâm Thanh Đình, tình trạng của hắn quả thực rất thảm. Hắn nghĩ nghĩ gì đó rồi lấy trong tay áo ra một bao da. Bao da này cũng hắn cũng dùng để gói ngân châm như Điền đại phu, chỉ có điều của hắn trông mới hơn mà thôi.
Khương Hy liền bắt đầu thi châm, hơn nữa vị trí thi châm lại nằm xung quanh... hạ thân của Lâm Thanh Đình. Hành động này đương nhiên cũng rơi vào mắt của ba người còn lại, Điền đại phu dường như hiểu hành động của hắn nghĩa là gì, còn Lâm Lục Viễn và lão quản gia thì vẻ mặt mờ mịt.
Không bao lâu sau, hắn liền thu châm lại, thở dài mà nói:
“Lâm thiếu gia... xong rồi”
“Xong... xong là sao?”, Lâm Lục Viễn lẩm bẩm khó hiểu.
Điền đại phu nghe thấy vậy liền thở dài, vươn cánh tay khô gầy ra vỗ vai Lâm Lục Viễn, lắc đầu mà nói:
“Ý của đại nhãn tử là... Lâm Thanh Đình bị triệt rồi, chỗ đó... không dùng được nữa”.
Đoàng.
Một tia sét đánh ngang tai Lâm Lục Viễn, hắn há miệng mở to mắt như không thể tin được, lắp bắp mà nói:
“Không... không thể... không thế nào”.
Lâm Lục Viễn hai chân liền lảo đảo, dường như đứng không vững nữa, lão quản gia thấy vậy liền chạy đến đỡ, lão quay qua Khương Hy mà hỏi:
“Khương đại phu... có nhầm lẫn gì không?”
Mặc dù lão quản gia thất vọng với Lâm Thanh Bình nhưng ít nhiều gì lão cũng từng nhìn hắn lớn lên. Lâm Lục Viễn đối với lão có ân, đương nhiên lão sẽ không để Lâm gia gặp chuyện gì bất trắc. Ít nhất... Lâm gia không thể tuyệt hậu. Nhưng nghe Khương Hy nói xong thì lão cũng không dám tin vào tai của mình nữa.
Khương Hy nhìn qua lão quản gia, nhàn nhạt nói:
“Quản gia, ngươi không nghe nhầm đâu. Lâm thiếu gia quả thật... hỏng rồi. Ban nãy ta thi châm là để kiểm tra xem hạ thân hắn còn dùng được hay không, kết quả ngươi cũng thấy rồi đấy. Hạ thân của hắn... bất động”.
Từ trên giường, hai mắt Lâm Thanh Đình lúc này bỗng nhiên khôi phục lại một chút thanh minh. Nghe những lời này của Khương Hy, Lâm Thanh Đình cũng bắt đầu yếu ớt mà nói:
“Họ Khương... ngươi... nói bậy”
Nghe được giọng của Lâm Thanh Đình, Lâm Lục Viễn liền lấy lại tinh thần, tiến lại gần mà nói:
“Đình nhi, ngươi tỉnh rồi”
“Cha... họ Khương kia... nói bậy, ta không thể nào... hỏng được”, Lâm Thanh Đình yếu ớt mà nói, ánh mắt lướt qua vẻ căm hận nhìn Khương Hy.
Khương Hy biết bây giờ hai người này sẽ không chấp nhận sự thật. Đôi khi, tự tôn của nam nhân chỉ đơn giản nằm ở chỗ... còn hay không còn khả năng lưu lại hậu đại mà thôi. Khương Hy để ý được vẻ căm hận của Lâm Thanh Đình dành cho hắn, hắn liền nhìn Lâm Thanh Đình đầy ý vị rồi lướt mắt dần qua chỗ hạ thân. Lâm Thanh Đình liền nhìn theo, cho đến khi hắn nhận ra nửa thân dưới đang bị lõa thể, cho đến khi hắn nhận ra hạ thân của hắn đầy vết máu.
Bất giác, Lâm Thanh Đình liền run rẩy cả người mà khóc rống lên:
“Aaaaaaaaaa... “
Ở một bên, Lâm Lục Viễn thấy con trai hắn kích động liền lo lắng mà nói:
“Đình nhi... Đình nhi...”
Lão quay sang Điền Khương hai người mà nói:
“Điền thần y... Khương đại phu, ta cầu hai người... cầu hai người cứu lấy con trai ta”.
Điền đại phu liền lắc đầu thở dài. Khương Hy không nói gì, liền đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, hắn ra hiệu cho lão quản gia đi theo. Lão quản gia biết tình hình hiện tại không cho phép lão đi nhưng Khương Hy lại là vấn đề khác, lão suy nghĩ một lát rồi đi theo ra ngoài.
...
“Không biết Khương đại phu gọi lão nô ra có chuyện gì?”, lão quản gia nói.
“Quản gia, ngươi đã tra hỏi được gì rồi?”, Khương Hy nói.
Lão quản gia nghe vậy, liền bắt đầu sắp xếp lại những gì cần nói ở trong đầu rồi bắt đầu giải thích:
“Khương đại phu, lão nô từ những tên thích khách kia nghe ra được một cái tên, người đó là chủ mưu của vụ việc ám sát đại phu. Người đó tên gọi là Lân”.
“Lân... ta có nhớ qua kẻ hay hầu hạ Lâm thiếu gia cũng gọi là Lân”, Khương Hy nói
Lão quản gia có chút không ngờ nhìn Khương Hy, lão không nghĩ Khương Hy vậy mà lại nhớ đến tên của người hầu. Lão đáp:
“Quả thực giống như Khương đại phu nói... chính là Lân đó”.
Khương Hy nghĩ thầm quả nhiên không sai. Đêm qua, Lâm Thanh Đình sắp xếp chính là để cho gia nhân gọi là Lân kia gánh hết tội trạng mưu sát. Dù cho Lân không phải là chủ mưu nhưng hắn là người đã thuê thích khách, đồng thời cũng chỉ đường đột nhập đến phòng tắm mà không gây sự chú ý. Khương Hy tự nhiên sẽ không tha.
Hắn đưa tay lên chống cằm mà trầm mặc, một lát sau hắn nói:
“Tên Lân kia ở đâu rồi?”
“Khương đại phu yên tâm, hắn không thoát được. Lão nô đã sớm cho người bắt giam”.
“Ta đã biết... quản gia vất vả rồi”, Khương Hy cười nói.
“Khương đại phu khách khí, đây cũng là trách nhiệm của lão phu”, lão quản gia đáp.
“Mặt khác...”, Khương Hy nói.
Lão quản gia nghe ra Khương Hy định nói gì, hắn liền chăm chú mà nghe. Đột nhiên, Khương Hy xuất thủ thu lại hết châm quanh mắt lão, ánh mắt lão liền lờ đờ như muốn thiếp đi. Nhưng lão không thể thiếp bởi Khương Hy đã dùng ngón tay điểm vài huyệt trên người lão. Lão quản gia bỗng nhiên mở to mắt mà chấn kinh, lão cảm nhận được trong người lão bỗng xuất hiện một luồng khí ấm. Luồng khí này vì lão mà xua tan mệt mỏi, lão còn chưa biết nên nói gì thì Khương Hy đã nói trước:
“... Ngươi nên đi nghỉ”
“Lão nô... đa tạ Khương đại phu”
Lão quản gia cung kính mà hành lễ, sau đó lão quay đầu mà rời đi, trong lòng liền hoảng sợ. Lão không nghĩ tới Khương Hy vậy mà lại có thể sử dụng... nội lực.
Nội lực là một loại lực lượng mà phàm nhân có thể tạo ra thông qua việc tu luyện võ công. Võ công nếu tu luyện đến đỉnh cao thì có thể sánh ngang với Luyện Khí đỉnh phong tu sĩ, đương nhiên không thể xem thường rồi. Thông thường, để sinh ra được nội lực thì võ công phải đạt đến một mức thành thạo nhất định. Những người tu võ sinh ra được nội công ở trên giang hồ cũng có được một chút địa vị.
Lão quản gia sợ là ở chỗ Khương Hy hoàn toàn luyện ra được nội lực, quan trọng là hắn còn trẻ tuổi. Vậy thêm vài chục năm nữa thì Khương Hy sẽ như thế nào? Lão không dám nghĩ đến, bởi vì lão không sống được đến lúc đó.
Lão quản gia sợ là đúng nhưng lão hiểu sai vấn đề mấu chốt. Khương Hy truyền cho lão là linh lực chứ không phải nội lực.
Nhìn lão quản gia rời đi, Khương Hy có chút trầm mặc rồi hắn nhìn về hướng phòng của Lâm Thanh Đình. Một lát sau, hắn rời đi.
Không ai biết, trong khoảnh khắc hắn nhìn về phòng của Lâm Thanh Đình, hắn đã cười. Một nụ cười kể từ lúc trùng sinh đến giờ hắn mới lần đầu hiện ra.
Một nụ cười lạnh.
...
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook