Huyền Lục
-
Chương 10: Tam Dục
Những ngày này, Khương Hy tự nhốt mình ở trong phòng để ổn định cảnh giới đến hoàn chỉnh nhất. Hắn lấy cớ bị cảm do tắm đêm, Điền đại phu chỉ nhắc nhở hắn nghỉ ngơi cho tốt, cơm nước đến giờ lão sẽ để trước phòng.
Điền đại phu tự nhiên tin tưởng Khương Hy, không phải vì ‘hắn bị cảm’ mà tin vào y thuật của hắn, hắn sẽ không chẩn đoán sai. Điền đại phu chưa bao giờ hoài nghi Khương Hy, trong mắt lão, Khương Hy là đứa trẻ ngoan.
...
Khương Hy một đường đột phá thẳng đến Luyện Khí tầng một hậu kỳ khiến cơ thể hắn tạm thời chưa quen được việc chứa linh lực. Hiển nhiên quá trình ổn định này không lâu, một ngày liền đủ.
Luyện Khí cảnh trọng yếu chính là luyện khí, luyện hóa linh khí thành linh lực, mỗi lần luyện thành một tia linh lực liền tính là một chu thiên. Số lượng chu thiên sẽ phân ra thành các tiểu cảnh giới của Luyện Khí cảnh.
Luyện Khí sơ kỳ lấy tầng một là 12 chu thiên, tầng hai là 24 chu thiên còn tầng ba là 36 chu thiên.
Luyện khí Trung kỳ lấy tầng bốn là 72 chu thiên, tầng năm là 128 chu thiên, tầng sáu là 256 chu thiên.
Luyện Khí hậu kỳ lấy tầng bảy là 360 chu thiên, tầng tám là 720 chu thiên, tầng chín là 1440 chu thiên.
Luyện Khí đỉnh phong tầng mười đạt 3000 chu thiên. Đủ chu thiên liền có thể xung kích Trúc Cơ cảnh.
Ngoại trừ ổn định cảnh giới ra, hắn cần không gian yên tĩnh lựa chọn công pháp tu luyện sau này.
Công pháp không chỉ giúp gia tăng tốc độ tu luyện mà còn trực tiếp đẩy mạnh chiến lực của tu sĩ. Công pháp được chia theo đẳng cấp tu vi: Luyện Khí công pháp, Trúc Cơ công pháp, Kim Đan công pháp và Nguyên Anh công pháp. Mỗi loại công pháp chia làm ba cấp nhỏ là hạ, trung, thượng tam phẩm, quyết định độ tinh thuần linh lực khi tu luyện cũng như chiến lực.
Luyện Khí công pháp là công pháp dùng để tu luyện trong Luyện Khí cảnh, chú trọng cho việc tu linh lực là chính. Thượng phẩm Luyện Khí công pháp có thể tu ra linh lực tinh thuần nhất, nhưng chỉ có thể so với đồng cấp công pháp mà thôi.
Trúc Cơ công pháp không phải là công pháp tu vi đạt đến Trúc Cơ mới dùng được mà là công pháp này có thể tu luyện thẳng lên Trúc Cơ cảnh mà không cần chuyển tu, tương tự cho Kim Đan công pháp và Nguyên Anh công pháp. Đẳng cấp công pháp càng cao càng khó tu luyện.
Luyện Khí công pháp ở Huyền Đô Đại lục không thiếu, thậm chí còn rất công khai. Ở Tây Thành có một cửa hàng chuyên bán công pháp ở cấp độ này. Trúc Cơ công pháp thì hiếm hơn, cửa hàng cũng có bán nhưng tuyệt đối giá cao, còn không thì xuất hiện ở các buổi đấu giá. Một số thì tìm kiếm ở các di tích, bí cảnh. Kim Đan công pháp ngoại trừ bí cảnh ra, còn lại đều tập trung ở các đại môn phái, không phải ai cũng có thể tu luyện. Nguyên Anh công pháp là trấn tông, trấn phái công pháp, không thể ngoại truyền. Địa vị trong môn phái phải cao mới có cơ hội được học.
Đời trước, Khương Hy là trưởng lão chưởng quản Công Thư Lâu của Cửu Tiêu Tông. Công Thư Lâu có bao nhiêu công pháp hiện tại đều nằm trong đầu hắn, thậm chí công pháp trấn phái của Cửu Tiêu Tông là Cửu Tiêu Chân Quyết hắn cũng đọc qua rồi. Khương Hy hiện nay là một cái ‘Công Thư Lâu’ di động nhưng thực tế lại bi ai với hắn.
Hầu hết công pháp của Cửu Tiêu Tông đều không phù hợp với thể trạng của hắn hiện nay. Luyện Khí và Trúc Cơ công pháp thì hắn trực tiếp bỏ qua, hai loại này căn bản không vào mắt hắn.
Trong số các Kim Đan công pháp thì nổi trội và mạnh mẽ nhất ở Cửu Tiêu Tông là Thái Dương Thiên Công, Âm Dương Đạo Công và Thiên Âm Ngọc Công. Thái Dương chủ dương, Thiên Âm chủ âm, Âm Dương hòa hợp.
Thái Dương Thiên Công phù hợp với nam tử tu luyện nhưng yêu cầu phải là đồng tử thân.
Thiên Âm Ngọc Công phù hợp cho nữ tử với điều kiện là xử nữ thân.
Âm Dương Đạo Công không phân nam nữ, âm dương đều tồn tại ở trong mỗi người, đáng tiếc, yêu cầu tu luyện cũng như hai cái trên.
Việc tu luyện ba công pháp trên không có nghĩa là phải giữ thân đến hết đời. Chỉ cần đại thành công pháp liền không lo, đồng nghĩa với tu vi chạm đến Kim Đan đỉnh phong.
...
Nhờ người nào đó mà Khương Hy không chỉ mất cả nguyên dương mà đến cả phần âm trong người cũng bị hao tổn. Ba công pháp kia, hắn không tu được cái nào. Không những thế, chỉ cần âm dương không trọn vẹn thì tốt nhất là nên tránh đạo gia công pháp ra đi là vừa. Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Hy đành lắc đầu, thở dài tự nói:
“Có lẽ ta với Cửu Tiêu Tông kiếp này liền vô duyên rồi”.
Trên thực tế, với thân phận của Khương Hy đời trước, dĩ nhiên là hắn đã đọc qua Cửu Tiêu Chân Quyết nhưng chắc chắn hắn sẽ không luyện bởi vì hắn... luyện không được. Cửu Tiêu Chân Quyết không phải đạo gia công pháp bình thường, bản thân nó là đại đạo gia công pháp. Cửu Tiêu Chân Quyết mang theo một chữ đạo còn nặng hơn bất kỳ loại đạo gia công pháp nào. Người tu luyện nếu không phù hợp không những tu vi không tăng tiến mà ngược lại còn bị cắn trả rất mạnh.
Khương Hy trầm mặc, nói đến Nguyên Anh công pháp, quả thật hắn còn biết hai môn. Một môn hắn ở kiếp trước cùng bằng hữu từng tìm thấy được ở trong một bí cảnh, gọi là Kiếm Kinh, đây là môn công pháp kiếm tu kinh dị nhất hắn từng biết. Vấn đề là hắn kiếp trước đã chết rồi, tu chân giới chỉ còn vị bằng hữu kia biết cách tu luyện công pháp này. Vị bằng hữu kia của hắn ở Tu Chân giới danh khí đại thịnh, công pháp hắn tu luyện không phải không ai biết, thậm chí còn biết rất rõ nhưng không phá được. Nếu hắn luyện, tuyệt đối sẽ bị nhiều người nhòm ngó, vị kia sẽ trực tiếp đến tìm hắn, lúc đó hắn không biết phải giải quyết thế nào.
Chưa kể, Khương Hy thật sự không có thiên phú tu kiếm đạo. Không chỉ hắn đời trước mà kể cả hắn đời này cũng không có thiên phú đó. Kiếm tu không quan trọng thiên phú về linh căn nhưng thiên phú về tính cách lại rất quan trọng. Kiếm tu đa số toàn những tên thẳng tính, kiêu ngạo, thà gãy chứ không cong. Bằng hữu kia của Khương Hy tính cách đương nhiên không nằm ngoài ba cụm đó, thi thoảng hắn còn thầm khinh bỉ vị kia một trận.
Trên con đường tu luyện, kiếm tu đứt gánh giữa đường nhiều lắm nhưng Khương Hy phải công nhận một điều rằng, kiếm tu thực sự rất khó chơi. Đạo lý dùng kiếm phá vạn pháp... không phải nói đùa.
Môn còn lại... thì tương đối tà môn. Khương Hy ít nhiều gì hắn cũng là chính đạo tu sĩ, hắn có chút vướng mắc với môn công pháp này. Công pháp này không có tên, vốn được hắn tìm thấy ở một phế tích phương Bắc, lúc đó chỉ là tàn quyển, tệ hơn nữa là tàn của tàn quyển.
Sau khi hắn chấp chưởng Công Thư Lâu liền tìm cách bổ khuyết môn công pháp này, và phải mất gần hai trăm năm hắn thành công phục chế một Nguyên Anh công pháp, đây là thành tựu cao nhất ở đời trước hắn từng đạt. Khương Hy không báo lại cho tông môn công pháp này bởi nó không cùng lý niệm với Cửu Tiêu Tông, có khi môn công pháp này còn bị triệt đi cũng nên. Hiện nay hắn là người duy nhất có thể tu luyện môn công pháp này, tình cờ thay môn công pháp này lại cực kỳ phù hợp với hắn.
Khương Hy gọi bộ công pháp này là Tam Dục. Tam Dục là chỉ những ham muốn nguyên thủy của một con người, Tam Dục có Tam Thiên.
Thiên thứ nhất gọi là Sắc Dục - Ham Dâm. Sắc Dục là căn nguyên của sự kiêu ngạo, kiêu ngạo đến cùng liền là tự cao, tự cao tức sinh họa. Đối với tu sĩ, sắc dục đến mức cùng cực liền có thể hủy hoại tiên lộ.
Thiên thứ hai gọi là Thực Dục - Ham Ăn. Thực Dục là căn nguyên của sinh mệnh, ai trên đời không ăn mà sống. Tu sĩ ích cốc tuyệt thực, thực dục bị đẩy đến mức cực đoan sẽ như thế nào? Ai dám chắc hắn sẽ không loạn lên mà ăn thịt đồng môn, sa vào ma đạo.
Thiên thứ ba gọi là Thùy Dục - Ham Ngủ. Thùy Dục là căn nguyên của sự phục hồi, người mệt mỏi tức sẽ ngủ. Tu sĩ mệt mỏi liền đả tọa, ai dám chắc hắn sẽ vĩnh viễn không bị chìm vào giấc ngủ thiên thu.
Tam Dục lấy dục vọng bản thân làm gốc, lấy loạn thế thiên hạ làm ngọn. Nhìn mặt ngoài, đây tuyệt đối là ma đạo công pháp. Trải qua hai trăm năm bổ khuyết, Khương Hy đã giải quyết hiểm họa của bộ tà công này.
Tam Dục của hắn lấy dục vọng của thiên hạ làm gốc, lấy tịch diệt làm ngọn. Với bản thân người tu luyện, Tam Dục giúp rèn luyện đạo cơ, thuận tâm cảnh, nghịch tâm ma. Nghe thì có vẻ hoàn mỹ nhưng về bản chất, Tam Dục vẫn là một bộ tà công.
‘Ma’ và ‘Tà’ hai chữ này vốn dĩ rất khác nhau. ‘Ma’ là chỉ những công pháp chuyên đi hại người, vì hại người mà được sáng tạo nên, hoàn toàn trái ngược với ‘Chính’. Còn ‘Tà’ chỉ những công pháp phụ thuộc vào góc nhìn của từng người, nếu cho nó là ‘Ma’ thì nó chính là ‘Ma’, cho nó là ‘Chính’ thì nó sẽ là ‘Chính’. Nói chung, tà công không có địa vị cụ thể.
...
Tam Thiên của Tam Dục đối ứng với ba cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan. Nếu thế thì Tam Dục chỉ có thể gọi là Kim Đan công pháp mà không phải Nguyên Anh công pháp. Khương Hy dám xác định Tam Dục là Nguyên Anh công pháp bởi vì hai lý do.
Thứ nhất, người tu luyện Tam Dục bắt buộc phải có ngộ tính siêu cường bởi một khi đột phá đến Nguyên Anh cảnh, người tu luyện buộc phải tự sáng tạo ra ‘Dục’ cho riêng mình. Nói cách khác là tự viết tiếp công pháp, Tam Dục là công pháp có thể phát triển dựa vào người tu luyện.
Thứ hai, Tam Dục yêu cầu thiên sinh linh thức cực cao bởi vì bản thân nó còn là một bộ tinh thần công pháp. Tinh thần công pháp là công pháp tu luyện linh thức, loại hình công pháp này không phân chia đẳng cấp bởi vì nó quá hiếm và yêu cầu tu luyện cũng rất cao nhưng hiệu quả kinh người. Linh thức là thủ đoạn ngầm mà tu sĩ hay sử dụng khi đối chiến với nhau, linh thức càng mạnh thì trong trận chiến cân bằng về linh lực tuyệt sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Khương Hy dung nhập linh hồn nên cũng được tính là thiên sinh linh thức cao.
Bởi vì đặc điểm tu luyện linh thức đó mà Khương Hy hoàn toàn phù hợp với môn công pháp này. Hơn nữa, hắn có thể là người mạnh nhất nếu nói về tu luyện linh thức, đó là nhờ vào bộ phận cơ thể.
Khương Hy có đôi mắt to hơn người bình thường, và một trong những thủ đoạn thi triển linh thức mạnh nhất gọi là Đồng Công. Đôi mắt càng to, hiệu quả của Đồng Công càng lớn. Hiển nhiên chỉ có tác dụng đối với bộ phận ‘Thiên Sinh’. Các loại công pháp hay kỳ thuật nhằm thay đổi bộ phận cơ thể không thể tạo ra hiệu quả như vậy, nếu có thì cũng chỉ gia tăng một chút so với người khác mà thôi.
...
Tam Dục đối với tu luyện linh lực không tính là hợp cách với Nguyên Anh công pháp nhưng chiến lực lại kinh người, thắng ở quỷ dị khó phòng. Khương Hy trầm mặc, nửa ngày sau liền thở dài, lẩm bẩm:
“Xem ra chỉ có thể tu Tam Dục mà thôi”.
Tam Dục cũng có thể nói là một môn công pháp do hắn sáng tạo, nếu hắn không luyện liền hoang phí hai trăm năm kia. Hắn tò mò môn công pháp này nếu luyện thành thì sẽ như thế nào. Không nhiều lời nữa, Khương Hy quyết định tu luyện Tam Dục, hắn liền khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu đả tọa.
Hắn vận công theo yếu quyết của Tam Dục. Hắn là Luyện Khí cảnh tu sĩ, tu chính là thiên đầu tiên, Sắc Dục thiên. Linh khí tiến vào cơ thể hắn, theo chu thiên hóa thành linh lực, linh lực được vận lên theo Tam Dục bắt đầu chuyển hóa thành một màu sắc đỏ hồng đầy dụ hoặc, gọi là pháp lực.
Pháp lực đại diện cho công pháp tu luyện, sử dụng công pháp liền là sử dụng pháp lực. Linh lực sử dụng không dựa vào công pháp mà dựa vào tự nhiên, như cách không lấy vật hay bói toán thiên cơ.
Nửa ngày sau, phân nửa linh lực của Khương Hy đã chuyển thành pháp lực, vây quanh hắn như sương mù. Dần dần, từng đoàn pháp lực thu liễm tiến vào trong cơ thể, Khương Hy mở mắt ra, ánh mắt của hắn lúc này không đơn thuần là hắc bạch phân minh mà xen lẫn trong tròng đen còn có một tia đỏ hồng. Nhưng rất nhanh mắt hắn liền trở lại như cũ, thở nhẹ một hơi.
Lần đầu tu luyện không quá khó, hắn đã thành công bước đầu tu luyện Sắc Dục thiên. Chần chừ một hồi, hắn vận linh thức dò xét bản thân. Dù sao tính cả hai đời, đây mới chân chính là lần đầu hắn tu luyện Nguyên Anh công pháp, hắn cần biết hiệu quả như thế nào. Linh thức của Khương Hy bây giờ có thể nói là cực cường, sáng ngang với Luyện Khí tầng bốn. Rất nhanh, hắn liền hoàn tất dò xét, Khương Hy một mặt dại ra, vẻ mặt không thể tin được. Hắn cười khổ.
Quá khoa trương rồi.
Sắc Dục thiên không chỉ chuyển hóa linh lực của hắn thành pháp lực mà còn ảnh hưởng đến khí tức tự thân. Khương Hy hiện tại nhìn thế nào cũng chỉ ra hai chữ dụ hoặc, người thường nhìn vào hắn e rằng sẽ bị mất tập trung ngay tức khắc. Ánh mắt của hắn có thể khơi gợi tà hỏa của bất cứ ai. Nữ nhân tốt nhất vẫn nên tránh Khương Hy càng xa càng tốt. Còn nam nhân, định lực không cao thì nên bỏ chạy, nếu không... tà hỏa nổi lên đủ để gây nội thương. Khương Hy không tu luyện Mị Công nhưng Sắc Dục thiên càng đáng sợ hơn, người tu luyện còn không ý thức được tình cảnh của bản thân.
Nguyên Anh công pháp, hiệu quả kinh người. Phải biết Khương Hy chỉ mới tiếp cận da lông của Sắc Dục thiên mà thôi, nếu đại thành Sắc Dục thiên thì quang cảnh hẳn phải đặc sắc lắm.
Khương Hy trầm mặc, sau đó đả tọa trở lại. Nhịp thở của hắn dần đổi, hắn thở càng ngày càng chậm, khí tức của hắn dần thu liễm trở lại.
Vài canh giờ sau, hắn mở mắt ra, dùng linh thức kiểm tra lại, gật đầu hài lòng nói:
"Giấu được rồi".
Đúng vậy, khí tức trên người hắn đã không còn chút dấu vết dụ hoặc nào, tựa như người bình thường vậy. Ban nãy, Khương Hy đã dùng Liễm Tức thuật, một loại kỳ thuật chuyên thu liễm khí tức lại. Liễm Tức thuật phù hợp trong việc che giấu tu vi và ẩn thân. Liễm Tức thuật không phải công pháp, không có cấp độ phân chia.
Tu vi người dùng càng cao, Liễm Tức thuật càng mạnh. Chỉ có những người có tu vi cao hơn hắn mới có thể nhìn ra chút dấu vết..
Tu luyện Tam Dục làm khí tức của Khương Hy quá mức nổi bật, sớm muộn gì hắn sẽ bị phát hiện là tu sĩ. Đến lúc đó phải chịu quản chế từ Phủ Thành chủ, hắn liền mất tự do. Nhưng hắn lại cực kỳ may mắn, linh thức của hắn đủ mạnh, người khác để nhìn ra được ít nhất phải cần đến tu sĩ Luyện Khí tầng năm. Cấp bậc tu sĩ đó ở Bắc Thành gần như không xuất hiện.
Khương Hy bước xuống giường ra khỏi phòng, ngoài trời đã tối đen. Phòng Điền đại phu vẫn còn sáng, hôm nay lão không uống rượu ngâm khúc, hẳn là để cho hắn nghỉ ngơi. Trước cửa có một khay gỗ, trên khay là một tô cháo hoa đã nguội. Bưng chiếc khay lên, Khương Hy có chút hoài niệm.
Lần đầu hắn đến cũng là ăn cháo hoa, hắn trùng sinh cũng được hai tháng rồi. Khoảng thời gian này của hắn tương đối an nhàn. Hắn trầm mặc, cuộc sống ở đây làm hắn chút nữa quên mất đại sự.
Tình hình hiện tại Cửu Tiêu Tông như thế nào?
Công Thư Lâu ra sao rồi?
Mấy tên đó... hẳn là thương cảm đi.
Khương Hy đứng ngây người ra đó mà thầm nghĩ, phải một lúc sau hắn lắc đầu không nghĩ nữa, quá phiền não. Hắn chần chừ một lát rồi lát rồi mang khay cháo vào phòng. Cháo của Tứ nương, hâm nóng lại liền không ngon.
...
...
Điền đại phu tự nhiên tin tưởng Khương Hy, không phải vì ‘hắn bị cảm’ mà tin vào y thuật của hắn, hắn sẽ không chẩn đoán sai. Điền đại phu chưa bao giờ hoài nghi Khương Hy, trong mắt lão, Khương Hy là đứa trẻ ngoan.
...
Khương Hy một đường đột phá thẳng đến Luyện Khí tầng một hậu kỳ khiến cơ thể hắn tạm thời chưa quen được việc chứa linh lực. Hiển nhiên quá trình ổn định này không lâu, một ngày liền đủ.
Luyện Khí cảnh trọng yếu chính là luyện khí, luyện hóa linh khí thành linh lực, mỗi lần luyện thành một tia linh lực liền tính là một chu thiên. Số lượng chu thiên sẽ phân ra thành các tiểu cảnh giới của Luyện Khí cảnh.
Luyện Khí sơ kỳ lấy tầng một là 12 chu thiên, tầng hai là 24 chu thiên còn tầng ba là 36 chu thiên.
Luyện khí Trung kỳ lấy tầng bốn là 72 chu thiên, tầng năm là 128 chu thiên, tầng sáu là 256 chu thiên.
Luyện Khí hậu kỳ lấy tầng bảy là 360 chu thiên, tầng tám là 720 chu thiên, tầng chín là 1440 chu thiên.
Luyện Khí đỉnh phong tầng mười đạt 3000 chu thiên. Đủ chu thiên liền có thể xung kích Trúc Cơ cảnh.
Ngoại trừ ổn định cảnh giới ra, hắn cần không gian yên tĩnh lựa chọn công pháp tu luyện sau này.
Công pháp không chỉ giúp gia tăng tốc độ tu luyện mà còn trực tiếp đẩy mạnh chiến lực của tu sĩ. Công pháp được chia theo đẳng cấp tu vi: Luyện Khí công pháp, Trúc Cơ công pháp, Kim Đan công pháp và Nguyên Anh công pháp. Mỗi loại công pháp chia làm ba cấp nhỏ là hạ, trung, thượng tam phẩm, quyết định độ tinh thuần linh lực khi tu luyện cũng như chiến lực.
Luyện Khí công pháp là công pháp dùng để tu luyện trong Luyện Khí cảnh, chú trọng cho việc tu linh lực là chính. Thượng phẩm Luyện Khí công pháp có thể tu ra linh lực tinh thuần nhất, nhưng chỉ có thể so với đồng cấp công pháp mà thôi.
Trúc Cơ công pháp không phải là công pháp tu vi đạt đến Trúc Cơ mới dùng được mà là công pháp này có thể tu luyện thẳng lên Trúc Cơ cảnh mà không cần chuyển tu, tương tự cho Kim Đan công pháp và Nguyên Anh công pháp. Đẳng cấp công pháp càng cao càng khó tu luyện.
Luyện Khí công pháp ở Huyền Đô Đại lục không thiếu, thậm chí còn rất công khai. Ở Tây Thành có một cửa hàng chuyên bán công pháp ở cấp độ này. Trúc Cơ công pháp thì hiếm hơn, cửa hàng cũng có bán nhưng tuyệt đối giá cao, còn không thì xuất hiện ở các buổi đấu giá. Một số thì tìm kiếm ở các di tích, bí cảnh. Kim Đan công pháp ngoại trừ bí cảnh ra, còn lại đều tập trung ở các đại môn phái, không phải ai cũng có thể tu luyện. Nguyên Anh công pháp là trấn tông, trấn phái công pháp, không thể ngoại truyền. Địa vị trong môn phái phải cao mới có cơ hội được học.
Đời trước, Khương Hy là trưởng lão chưởng quản Công Thư Lâu của Cửu Tiêu Tông. Công Thư Lâu có bao nhiêu công pháp hiện tại đều nằm trong đầu hắn, thậm chí công pháp trấn phái của Cửu Tiêu Tông là Cửu Tiêu Chân Quyết hắn cũng đọc qua rồi. Khương Hy hiện nay là một cái ‘Công Thư Lâu’ di động nhưng thực tế lại bi ai với hắn.
Hầu hết công pháp của Cửu Tiêu Tông đều không phù hợp với thể trạng của hắn hiện nay. Luyện Khí và Trúc Cơ công pháp thì hắn trực tiếp bỏ qua, hai loại này căn bản không vào mắt hắn.
Trong số các Kim Đan công pháp thì nổi trội và mạnh mẽ nhất ở Cửu Tiêu Tông là Thái Dương Thiên Công, Âm Dương Đạo Công và Thiên Âm Ngọc Công. Thái Dương chủ dương, Thiên Âm chủ âm, Âm Dương hòa hợp.
Thái Dương Thiên Công phù hợp với nam tử tu luyện nhưng yêu cầu phải là đồng tử thân.
Thiên Âm Ngọc Công phù hợp cho nữ tử với điều kiện là xử nữ thân.
Âm Dương Đạo Công không phân nam nữ, âm dương đều tồn tại ở trong mỗi người, đáng tiếc, yêu cầu tu luyện cũng như hai cái trên.
Việc tu luyện ba công pháp trên không có nghĩa là phải giữ thân đến hết đời. Chỉ cần đại thành công pháp liền không lo, đồng nghĩa với tu vi chạm đến Kim Đan đỉnh phong.
...
Nhờ người nào đó mà Khương Hy không chỉ mất cả nguyên dương mà đến cả phần âm trong người cũng bị hao tổn. Ba công pháp kia, hắn không tu được cái nào. Không những thế, chỉ cần âm dương không trọn vẹn thì tốt nhất là nên tránh đạo gia công pháp ra đi là vừa. Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Hy đành lắc đầu, thở dài tự nói:
“Có lẽ ta với Cửu Tiêu Tông kiếp này liền vô duyên rồi”.
Trên thực tế, với thân phận của Khương Hy đời trước, dĩ nhiên là hắn đã đọc qua Cửu Tiêu Chân Quyết nhưng chắc chắn hắn sẽ không luyện bởi vì hắn... luyện không được. Cửu Tiêu Chân Quyết không phải đạo gia công pháp bình thường, bản thân nó là đại đạo gia công pháp. Cửu Tiêu Chân Quyết mang theo một chữ đạo còn nặng hơn bất kỳ loại đạo gia công pháp nào. Người tu luyện nếu không phù hợp không những tu vi không tăng tiến mà ngược lại còn bị cắn trả rất mạnh.
Khương Hy trầm mặc, nói đến Nguyên Anh công pháp, quả thật hắn còn biết hai môn. Một môn hắn ở kiếp trước cùng bằng hữu từng tìm thấy được ở trong một bí cảnh, gọi là Kiếm Kinh, đây là môn công pháp kiếm tu kinh dị nhất hắn từng biết. Vấn đề là hắn kiếp trước đã chết rồi, tu chân giới chỉ còn vị bằng hữu kia biết cách tu luyện công pháp này. Vị bằng hữu kia của hắn ở Tu Chân giới danh khí đại thịnh, công pháp hắn tu luyện không phải không ai biết, thậm chí còn biết rất rõ nhưng không phá được. Nếu hắn luyện, tuyệt đối sẽ bị nhiều người nhòm ngó, vị kia sẽ trực tiếp đến tìm hắn, lúc đó hắn không biết phải giải quyết thế nào.
Chưa kể, Khương Hy thật sự không có thiên phú tu kiếm đạo. Không chỉ hắn đời trước mà kể cả hắn đời này cũng không có thiên phú đó. Kiếm tu không quan trọng thiên phú về linh căn nhưng thiên phú về tính cách lại rất quan trọng. Kiếm tu đa số toàn những tên thẳng tính, kiêu ngạo, thà gãy chứ không cong. Bằng hữu kia của Khương Hy tính cách đương nhiên không nằm ngoài ba cụm đó, thi thoảng hắn còn thầm khinh bỉ vị kia một trận.
Trên con đường tu luyện, kiếm tu đứt gánh giữa đường nhiều lắm nhưng Khương Hy phải công nhận một điều rằng, kiếm tu thực sự rất khó chơi. Đạo lý dùng kiếm phá vạn pháp... không phải nói đùa.
Môn còn lại... thì tương đối tà môn. Khương Hy ít nhiều gì hắn cũng là chính đạo tu sĩ, hắn có chút vướng mắc với môn công pháp này. Công pháp này không có tên, vốn được hắn tìm thấy ở một phế tích phương Bắc, lúc đó chỉ là tàn quyển, tệ hơn nữa là tàn của tàn quyển.
Sau khi hắn chấp chưởng Công Thư Lâu liền tìm cách bổ khuyết môn công pháp này, và phải mất gần hai trăm năm hắn thành công phục chế một Nguyên Anh công pháp, đây là thành tựu cao nhất ở đời trước hắn từng đạt. Khương Hy không báo lại cho tông môn công pháp này bởi nó không cùng lý niệm với Cửu Tiêu Tông, có khi môn công pháp này còn bị triệt đi cũng nên. Hiện nay hắn là người duy nhất có thể tu luyện môn công pháp này, tình cờ thay môn công pháp này lại cực kỳ phù hợp với hắn.
Khương Hy gọi bộ công pháp này là Tam Dục. Tam Dục là chỉ những ham muốn nguyên thủy của một con người, Tam Dục có Tam Thiên.
Thiên thứ nhất gọi là Sắc Dục - Ham Dâm. Sắc Dục là căn nguyên của sự kiêu ngạo, kiêu ngạo đến cùng liền là tự cao, tự cao tức sinh họa. Đối với tu sĩ, sắc dục đến mức cùng cực liền có thể hủy hoại tiên lộ.
Thiên thứ hai gọi là Thực Dục - Ham Ăn. Thực Dục là căn nguyên của sinh mệnh, ai trên đời không ăn mà sống. Tu sĩ ích cốc tuyệt thực, thực dục bị đẩy đến mức cực đoan sẽ như thế nào? Ai dám chắc hắn sẽ không loạn lên mà ăn thịt đồng môn, sa vào ma đạo.
Thiên thứ ba gọi là Thùy Dục - Ham Ngủ. Thùy Dục là căn nguyên của sự phục hồi, người mệt mỏi tức sẽ ngủ. Tu sĩ mệt mỏi liền đả tọa, ai dám chắc hắn sẽ vĩnh viễn không bị chìm vào giấc ngủ thiên thu.
Tam Dục lấy dục vọng bản thân làm gốc, lấy loạn thế thiên hạ làm ngọn. Nhìn mặt ngoài, đây tuyệt đối là ma đạo công pháp. Trải qua hai trăm năm bổ khuyết, Khương Hy đã giải quyết hiểm họa của bộ tà công này.
Tam Dục của hắn lấy dục vọng của thiên hạ làm gốc, lấy tịch diệt làm ngọn. Với bản thân người tu luyện, Tam Dục giúp rèn luyện đạo cơ, thuận tâm cảnh, nghịch tâm ma. Nghe thì có vẻ hoàn mỹ nhưng về bản chất, Tam Dục vẫn là một bộ tà công.
‘Ma’ và ‘Tà’ hai chữ này vốn dĩ rất khác nhau. ‘Ma’ là chỉ những công pháp chuyên đi hại người, vì hại người mà được sáng tạo nên, hoàn toàn trái ngược với ‘Chính’. Còn ‘Tà’ chỉ những công pháp phụ thuộc vào góc nhìn của từng người, nếu cho nó là ‘Ma’ thì nó chính là ‘Ma’, cho nó là ‘Chính’ thì nó sẽ là ‘Chính’. Nói chung, tà công không có địa vị cụ thể.
...
Tam Thiên của Tam Dục đối ứng với ba cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan. Nếu thế thì Tam Dục chỉ có thể gọi là Kim Đan công pháp mà không phải Nguyên Anh công pháp. Khương Hy dám xác định Tam Dục là Nguyên Anh công pháp bởi vì hai lý do.
Thứ nhất, người tu luyện Tam Dục bắt buộc phải có ngộ tính siêu cường bởi một khi đột phá đến Nguyên Anh cảnh, người tu luyện buộc phải tự sáng tạo ra ‘Dục’ cho riêng mình. Nói cách khác là tự viết tiếp công pháp, Tam Dục là công pháp có thể phát triển dựa vào người tu luyện.
Thứ hai, Tam Dục yêu cầu thiên sinh linh thức cực cao bởi vì bản thân nó còn là một bộ tinh thần công pháp. Tinh thần công pháp là công pháp tu luyện linh thức, loại hình công pháp này không phân chia đẳng cấp bởi vì nó quá hiếm và yêu cầu tu luyện cũng rất cao nhưng hiệu quả kinh người. Linh thức là thủ đoạn ngầm mà tu sĩ hay sử dụng khi đối chiến với nhau, linh thức càng mạnh thì trong trận chiến cân bằng về linh lực tuyệt sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Khương Hy dung nhập linh hồn nên cũng được tính là thiên sinh linh thức cao.
Bởi vì đặc điểm tu luyện linh thức đó mà Khương Hy hoàn toàn phù hợp với môn công pháp này. Hơn nữa, hắn có thể là người mạnh nhất nếu nói về tu luyện linh thức, đó là nhờ vào bộ phận cơ thể.
Khương Hy có đôi mắt to hơn người bình thường, và một trong những thủ đoạn thi triển linh thức mạnh nhất gọi là Đồng Công. Đôi mắt càng to, hiệu quả của Đồng Công càng lớn. Hiển nhiên chỉ có tác dụng đối với bộ phận ‘Thiên Sinh’. Các loại công pháp hay kỳ thuật nhằm thay đổi bộ phận cơ thể không thể tạo ra hiệu quả như vậy, nếu có thì cũng chỉ gia tăng một chút so với người khác mà thôi.
...
Tam Dục đối với tu luyện linh lực không tính là hợp cách với Nguyên Anh công pháp nhưng chiến lực lại kinh người, thắng ở quỷ dị khó phòng. Khương Hy trầm mặc, nửa ngày sau liền thở dài, lẩm bẩm:
“Xem ra chỉ có thể tu Tam Dục mà thôi”.
Tam Dục cũng có thể nói là một môn công pháp do hắn sáng tạo, nếu hắn không luyện liền hoang phí hai trăm năm kia. Hắn tò mò môn công pháp này nếu luyện thành thì sẽ như thế nào. Không nhiều lời nữa, Khương Hy quyết định tu luyện Tam Dục, hắn liền khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu đả tọa.
Hắn vận công theo yếu quyết của Tam Dục. Hắn là Luyện Khí cảnh tu sĩ, tu chính là thiên đầu tiên, Sắc Dục thiên. Linh khí tiến vào cơ thể hắn, theo chu thiên hóa thành linh lực, linh lực được vận lên theo Tam Dục bắt đầu chuyển hóa thành một màu sắc đỏ hồng đầy dụ hoặc, gọi là pháp lực.
Pháp lực đại diện cho công pháp tu luyện, sử dụng công pháp liền là sử dụng pháp lực. Linh lực sử dụng không dựa vào công pháp mà dựa vào tự nhiên, như cách không lấy vật hay bói toán thiên cơ.
Nửa ngày sau, phân nửa linh lực của Khương Hy đã chuyển thành pháp lực, vây quanh hắn như sương mù. Dần dần, từng đoàn pháp lực thu liễm tiến vào trong cơ thể, Khương Hy mở mắt ra, ánh mắt của hắn lúc này không đơn thuần là hắc bạch phân minh mà xen lẫn trong tròng đen còn có một tia đỏ hồng. Nhưng rất nhanh mắt hắn liền trở lại như cũ, thở nhẹ một hơi.
Lần đầu tu luyện không quá khó, hắn đã thành công bước đầu tu luyện Sắc Dục thiên. Chần chừ một hồi, hắn vận linh thức dò xét bản thân. Dù sao tính cả hai đời, đây mới chân chính là lần đầu hắn tu luyện Nguyên Anh công pháp, hắn cần biết hiệu quả như thế nào. Linh thức của Khương Hy bây giờ có thể nói là cực cường, sáng ngang với Luyện Khí tầng bốn. Rất nhanh, hắn liền hoàn tất dò xét, Khương Hy một mặt dại ra, vẻ mặt không thể tin được. Hắn cười khổ.
Quá khoa trương rồi.
Sắc Dục thiên không chỉ chuyển hóa linh lực của hắn thành pháp lực mà còn ảnh hưởng đến khí tức tự thân. Khương Hy hiện tại nhìn thế nào cũng chỉ ra hai chữ dụ hoặc, người thường nhìn vào hắn e rằng sẽ bị mất tập trung ngay tức khắc. Ánh mắt của hắn có thể khơi gợi tà hỏa của bất cứ ai. Nữ nhân tốt nhất vẫn nên tránh Khương Hy càng xa càng tốt. Còn nam nhân, định lực không cao thì nên bỏ chạy, nếu không... tà hỏa nổi lên đủ để gây nội thương. Khương Hy không tu luyện Mị Công nhưng Sắc Dục thiên càng đáng sợ hơn, người tu luyện còn không ý thức được tình cảnh của bản thân.
Nguyên Anh công pháp, hiệu quả kinh người. Phải biết Khương Hy chỉ mới tiếp cận da lông của Sắc Dục thiên mà thôi, nếu đại thành Sắc Dục thiên thì quang cảnh hẳn phải đặc sắc lắm.
Khương Hy trầm mặc, sau đó đả tọa trở lại. Nhịp thở của hắn dần đổi, hắn thở càng ngày càng chậm, khí tức của hắn dần thu liễm trở lại.
Vài canh giờ sau, hắn mở mắt ra, dùng linh thức kiểm tra lại, gật đầu hài lòng nói:
"Giấu được rồi".
Đúng vậy, khí tức trên người hắn đã không còn chút dấu vết dụ hoặc nào, tựa như người bình thường vậy. Ban nãy, Khương Hy đã dùng Liễm Tức thuật, một loại kỳ thuật chuyên thu liễm khí tức lại. Liễm Tức thuật phù hợp trong việc che giấu tu vi và ẩn thân. Liễm Tức thuật không phải công pháp, không có cấp độ phân chia.
Tu vi người dùng càng cao, Liễm Tức thuật càng mạnh. Chỉ có những người có tu vi cao hơn hắn mới có thể nhìn ra chút dấu vết..
Tu luyện Tam Dục làm khí tức của Khương Hy quá mức nổi bật, sớm muộn gì hắn sẽ bị phát hiện là tu sĩ. Đến lúc đó phải chịu quản chế từ Phủ Thành chủ, hắn liền mất tự do. Nhưng hắn lại cực kỳ may mắn, linh thức của hắn đủ mạnh, người khác để nhìn ra được ít nhất phải cần đến tu sĩ Luyện Khí tầng năm. Cấp bậc tu sĩ đó ở Bắc Thành gần như không xuất hiện.
Khương Hy bước xuống giường ra khỏi phòng, ngoài trời đã tối đen. Phòng Điền đại phu vẫn còn sáng, hôm nay lão không uống rượu ngâm khúc, hẳn là để cho hắn nghỉ ngơi. Trước cửa có một khay gỗ, trên khay là một tô cháo hoa đã nguội. Bưng chiếc khay lên, Khương Hy có chút hoài niệm.
Lần đầu hắn đến cũng là ăn cháo hoa, hắn trùng sinh cũng được hai tháng rồi. Khoảng thời gian này của hắn tương đối an nhàn. Hắn trầm mặc, cuộc sống ở đây làm hắn chút nữa quên mất đại sự.
Tình hình hiện tại Cửu Tiêu Tông như thế nào?
Công Thư Lâu ra sao rồi?
Mấy tên đó... hẳn là thương cảm đi.
Khương Hy đứng ngây người ra đó mà thầm nghĩ, phải một lúc sau hắn lắc đầu không nghĩ nữa, quá phiền não. Hắn chần chừ một lát rồi lát rồi mang khay cháo vào phòng. Cháo của Tứ nương, hâm nóng lại liền không ngon.
...
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook