Huyền Linh Ký
Chương 392: Hình Chiếu

Chương 392: Hình Chiếu

“Lạc nước hai xe đành bỏ phí
Gặp thời một tốt cũng thành công”

Câu này có thể nói diễn tả chính xác tình thế của ván cờ này, một xe một pháo bị khóa chết bảo vệ mặt tướng, một xe chỉ có thể di động không có tác dụng nhiều, trong khi quân tốt của Dương Thiên áp sát cung cấm, quả thật là một tốt cũng thành công, không quá năm nước nữa, quân tốt kia có thể chấm dứt quân tướng, đúng là một tốt cũng thành công.

Ánh sáng xuyên qua khe nứt, giống như một con rồng ngủ sây thức giấc, tiên quang phóng lên trên trời, chiếu rọi hơn trăm dặm bầu trời. Một khung hình lờ mờ hiện ra, mờ ảo như tiên cảnh, lẩn khuất giữa những đám mây là những toàn lầu, cung điện to lớn, bao la hùng vĩ.

Hình ảnh chỉ bao phủ hơn trăm dặm nhưng cảnh tượng bên trong giống như hàng triệu dặm, cung điện phát ra kim quang chói lọi, thần thánh mà uy nghiêm, giống như chấn ngự chư thiên, điều hành vạn giới.

Vườn thượng uyển tràn ngập vụ khí, tiên thụ cao hàng nghìn mét, lẩn khuất trong các tầng không gian, mỗi cây mang theo khí tức tươi mới, chỉ cần hít một hơi cũng khiến cho người tăng thọ cả nghìn năm.

Sau cung điện có kim quang thần thánh là một cung điện trắng muốt như bạch ngọc, tiên quang ẩn mà không phát, thuần mà tịnh khiến lòng người khoan khoái.

Hình ảnh hai cung điện nguy nga tráng lệ nhanh chóng lướt qua, hình ảnh như bị kéo lên cao, không biết vượt qua bao nhiêu lâu, cuối cùng người ta cũng nhìn thấy hai cung điện này xoay vần quanh nhau, bay ngược chiều kim đồng hồ, giống như đang chơi đuổi bắt, nhè nhàng chuyển động, vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.

Đột ngột.

Từ phía xa xa chân trời, hàng nghìn đốm sáng kéo đến, tốc độ cực nhanh, như xé toang bầu trời, tốc độ nhanh đến để bản thân bốc ra ánh lửa. Đốm sáng nhanh chóng hạ xuống cung điện phát ra kim quang, cách hạ cánh cũng không hề thân thiện mà trực tiếp đáp ra mấy chục cái hố lớn.

Từng cú va chạm trước “Chính Thiên Môn” giống như muốn đạp nát khu vực này ra vậy, nếu không có một lực lượng vô hình ngăn cản, Chính Thiên Môn có thể đã nát. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Chính Thiên Môn là tên cửa chính của Cung Điện này, đám người quan sát hình ảnh phản chiếu một thời gian, dần dần tự nhiên biết đến tên gọi của những địa danh này.

Cung điện có kim quang chính là Thiên Cung. Thiên Cung có hàng nghìn điện, nguy nga tráng lệ, kéo dài như vô biên vô tận. Nhưng nguy nga tráng lệ, hùng vĩ hơn cả chính là Thiên Nguyên Điện

Thiên Cung có bốn cửa, Chính Thiên Môn là lối duy nhất có thể vào được Thiên Nguyên Điện, còn Tả Hữu song môn thì không thể. Tả Thiên Môn chỉ có thể đi vào Vườn Thượng Uyển, Hữu Môn Chỉ có thể đi vào Hỗn Đan Điện.

Còn Phiến Thiên Môn là cửa nối thẳng giữa Thiên Cung cùng với Bạch Trấn Cung, cũng chính là tòa cung điện trắng muốt như bạch ngọc. Bạch Trấn Cung chỉ có thể bước vào từ Phiến Thiên Môn, không có bất cứ lối vào khác, ai cũng không giải thích được nhưng từ trong cõi lòng đã tự sinh ra thông tin như vậy.
Lúc này, những đốm sáng kia tàn phá một vùng mấy nghìn dặm trước cửa Chính Thiên Môn, tiên khí bốn phía như bị đun sôi, không gian vặn vẹo cùng đổ nát tan hoang vô cùng.

Từ trong khung cảnh tan hoang, một bóng hình chậm rãi bước ra, không gian quanh người của hắn vặn vẹo, giống như bị bóp méo bởi khí tức cường đại, người khác nhìn hắn giống như đang nhìn vào một hố sâu kinh khủng, không tự chủ mà bị hút vào, xoắn nát, biến mất không một giấu vết.

Theo sau bóng hình này là hàng nghìn bóng hình khác, khí tức hơi thoáng thua kém một chút nhưng ai cũng là một tồn tại vô cùng kinh khủng, khí tức không phát ra mà không gian đã bị bóp méo, không nhìn rõ hình dáng, chỉ biến bóng mờ có kích thước to lớn, hùng vĩ sánh ngang với Chính Thiên Môn đồng thời vóc giáng không giống nhân loại.

Trên đỉnh của Chính Thiên Môn có một tấm gương tròn, ở trung tâm của tấm kinh tròn lại có một khe hẹp giống như một con mắt nằm dọc, bao quát chư thiên vạn giới, thấu rõ quá khứ hiện tại, chứa đựng bản chất của mọi việc.

Thấu Nguyên Kính.

Nó thuộc về một phân loại cao hơn huyền binh rất nhiều, được gọi là Thần Binh. Hơn nữa trong hàng ngũ Thần Binh thì Thấu Nguyên Kính cũng là loại Thần Binh đứng đầu nhất, nghe nói do thiên địa tự thai nghén hình thành chứ không phải chế tạo ra, bên trong ẩn chứa thần thông Thấu Nguyên Thiên Nhãn.

Bóng mờ dẫn đầu đi đến Chính Thiên Môn, ánh mắt đối diện với Thấu Nguyên Kính, giọng nói như sấm, tiếng nói mà không có bất cứ ai nghe được rõ ràng, chỉ có thể thấy nó vang vọng như sấm nhưng không phân biệt được cao độ trầm thấp ra sao, sắc thái thế nào, nhưng ý cảm xúc đại khái vẫn có thể đoán được.

Bóng hình này đang tức giận, buông lời tuyên chiến, nhưng hắn sử dụng ngôn ngữ của thần, cho nên người phàm hoàn toàn không thể tiếp thu được, vượt quá khả năng tiếp nhận của sinh linh bình thường.

Những người ở đây không khỏi hoảng hốt, bọn họ đều là cao thủ sừng sững đại vực, tuy không nói là đỉnh cao nhất nhưng cũng tiếp cận đỉnh cao, vậy mà lúc này đến tư cách nghe được lời nói cũng không có, cảm giác mình chỉ như con sâu con kiến mà thôi, nhỏ bé, vô tri, yếu đuối. Trớ trêu thay, chính vì yếu đuối mới có thể giữ được một mạng, nếu không nghe thấy “thần âm” cũng đủ khiến sinh linh bình thường tiêu tán thành tro bụi.

Bóng hình vừa dứt lời, Chính Thiên Môn từ từ mở ra, từ bên trong bước ra một bóng người, vóc dáng tương tự nhân loại nên mới gọi là bóng người, có điều kích cỡ chỉ bằng khoảng hai phần ba Chính Thiên Môn. Chỉ có thể hơi mường tượng ra bóng người này mang một thân khôi giáp, vai gánh lấy một cái cự phủ, không gian xung quanh bị khí tức của hắn xé toạc thành các khe nứt, cảm giác mà hắn đem lại không kém hơn bóng mờ thủ lĩnh đem lại.


“Lão bất tử, ngươi có nghe hiểu không?”

Dương Thiên là ngươi bị tiên quang xuyên thấu qua cơ thể, cứ giống như hắn là một kẻ trong suốt vậy, tiên quang phóng qua người rồi chiếu rọi trên bầu trời, chẳng bị trở ngại một chút nào, mà hắn cũng không cảm thấy có gì khác thường cả nên không lưu tâm lắm, hắn nhìn lên hình chiếu trên bầu trời, hiếu kỳ hỏi.

Bất Diệt Chi Tâm lại giống như cực kỳ vui sướng, âm thanh còn mang theo tiếng cười kích động giải thích.

“Nghe hiểu, bọn hắn dùng Thần Ngữ để giao tiếp. Mà Thần Ngữ là tên do đám Thiên Cung đó đặt ra chứ thứ ngôn ngữ này đã xuất hiện từ lâu rồi.”

Dương Thiên lại hỏi.

“Vậy sao? Dịch cho ta cùng nghe đi.”

Bất Diệt Chi Tâm vui vẻ đồng ý, có điều hắn không lên tiếng dịch mà luyện hóa một luồng ý niệm ném cho Dương Thiên rồi nói.

“Ngươi luyện hóa nó có thể hiểu được nội dung đại khái, dù sao thần ngữ rất dễ học.”

Nói xong liền lâm vào im lặng, không thèm đáp lại Dương Thiên nhưng tâm tình có vẻ hết sức vui mừng. Dương Thiên không hiểu ra sao, kiểm tra kỹ càng phần ý niệm mà Bất Diệt Chi Tâm đưa cho, không thấy có vấn đề gì mới bắt đầu luyện hóa. Quá trình diễn ra đơn giản mà hết sức nhanh chóng, sau đó Dương Thiên đã có thể hiểu được lời nói của đôi bên.

“Hắc Thiềm to gan, dám mạo phạm Thiên Đình. Ta tới thi hành án tử đối với ngươi.”

Bóng người quát lớn, tay nâng lên chiến phủ, lôi điện xé nát không gian chuẩn bị tấn công Hắc Thiềm.

Hắc Thiềm không lên tiếng, một bóng hình đứng phía sau của Hắc Thiềm đã tiến lên cười lạnh.

“Cho dù là Pháp Lôi cũng không dám ăn nói ngông cuồng với đại ca như vậy nữa là một tên đệ tử như ngươi. Để Hư Thiên Thuấn Phong ta dạy Thiên Lôi ngươi cách giữ mồm giữ miệng nhé.”

Cho đến chữ “nhé” kết thúc, Hư Thiên Thuấn Phong đã đến sau lưng Thiên Lôi, một chân đạp hắn vào trong không gian loạn lưu, cả hai triển khai quyết đấu kinh thiên, từ trong không gian loạn lưu mà có thể khiến cho bên ngoài rung chuyển, mở ra hàng nghìn vết rách của không gian, đủ thấy uy năng sao mà kinh khủng.

Sau đó lục tục hàng chục bóng người bước ra từ Chính Thiên Môn nhưng đồng loạt bị thủ hạ của Hắc Thiềm chăm sóc đặc biệt. Từ Mão Nhật Thần Quân bị Thập Nhị Vĩ Thần Hồ kéo đi cho đến Tai Ách Thần Khuyển cũng bị Viên Cung Huyết Hùng xách mất.

Những mãnh tướng của Hắc Thiềm như Xả Thiên Độc Giải, La Sát Bạch Hổ cũng lần lượt ra sân, từng kẻ nghênh chiến mãnh tướng của Thiên Đình.

Đến cuối cùng, không gian xung quanh Thiên Cung cũng bị đánh nát, đem toàn bộ Thiên Đình lôi kéo vào trong không gian loạn lưu, mà không gian loạn lưu thì đại chiến khắp nơi, sắp bị đám “mãnh thần” này đánh thành chân không luôn rồi.

Lúc này, chỉ còn Hắc Thiềm đứng lại ở nơi đó, từ đầu đến cuối đều không di chuyển, ánh mắt chăm chú vào Thấu Nguyên Kính. Hắn cứ đứng lặng ở đó, cứ như thể trận đại chiến này không liên quan gì đến hắn, Hắc Thiềm chỉ như một khán giả quan sát mọi chuyện thông qua hình chiếu chứ chẳng hề bị trận chiến tác động đến.

Uỳnh!!!

Không bao lâu sau, Thiên Lôi mặt mày sung húp, hai mắt trắng dã đã mất đi ý thức rơi xuống bên cạnh Hắn Thiềm, trăm mét xung quanh Hắc Thiềm lúc này là “mặt đất” duy nhất còn xót lại, ngoại trừ Thiên Đình.

Hư Thiên Thuấn Phong đáp xuống bên cạnh Thiên Lôi, khuôn mặt tràn đầy không thỏa mãn, hừ hừ nói.

“Lão nương còn chưa chơi sướng mà ngươi đã không dậy nổi rồi, đúng là không ra làm sao cả? Năm xưa già như sư phụ ngươi cũng không đến mức ăn hại như vậy, ít ra còn trụ được mấy trăm hiệp!”

...

p/s: Ta luôn cảm thấy lời nói của Hư Thiên Thuấn Phong có gì đó lạ lạ...

p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.

Cùng tham gia thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky


Khí con người ta căng thẳng thì nên đọc truyện hài hước vô sỉ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương