Huyền Linh Ký
-
Chương 375: Thế hệ giao phong
Dương Thiên biểu hiện trong mấy ngày này cực kỳ chói mắt, lấy phương thức bá đạo nghiền ép toàn bộ bảng mười. Nhìn như hắn kiêu ngạo quá mức, thực tế chính là giả tượng cho đám người của Thanh Vân Tông quan sát.
Vòng một biết nhẫn nhịn, vòng hai biết tỏa sáng, quan sát đầy đủ, tự tin đong đầy lại có thừa cẩn thận.
Toàn bộ ưu điểm đều bộc lộ ra một cách tốt nhất, như vậy...ai sẽ đi nghi ngờ rằng Dương Thiên giấu bài nữa?
Hắn chỉ đi giấu điều cần giấu mà thôi, cái gì bộc lộ ra được đều trương dương hết sức ra ngoài, tỏa sáng hết mức, đem phần cần giấu để ở dưới chân đèn, ai mà tìm ra cho được.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Vô Thanh Bộ của Lâm Thương sở dĩ nói “vô thanh” chính là nhịp bước chân cùng bản thân tạo ra một sự “cộng hưởng” hòa tan vào thiên nhiên, tác động lên tinh thần của đối phương.
Trong khi Vô Thanh Bộ của Dương Thiên...thuần túy là ẩn náu, tác dụng về mặt hình ảnh, cả hai có chung một nguyên lý, cùng một bản chất nhưng biểu thị ở bên ngoài khác biệt, con đường khác nhau hoàn toàn. Hay nói đơn giản thì Lâm Thương di chuyển không có âm thanh, đối phương gần như bị thôi miên rồi bỏ qua hình ảnh của hắn. Còn Dương Thiên thì tác động khiến cho đối phương tiếp nhận được ít hình ảnh của hắn nhất có thể, sau đó tự động quên đi, và Dương Thiên có để lại âm thanh chứ không hề “vô thanh”.
Để đảm bảo thì mỗi lần ẩn thân Dương Thiên lại sử dụng thêm Ảnh Hóa, hoàn toàn “đổ hết trách nhiệm” lên đầu của Huyền Linh Thuật. Cộng với những gì mà Dương Thiên cố gắng phơi bày thì Thanh Vân Tông cũng chẳng đi nghi ngờ rằng hắn biết Vô Thanh Bộ nữa.
Về phần đôi cánh rực đỏ..đây chẳng qua là ngoài ý muốn. Cố Ngưng Giới của hắn trợ giúp cô đọng huyền khí đến cực hạn, có thể giúp sinh ra chất biến dẫn đến tương đương với chân khí hoặc có thể nói là dị huyền khí.
Nhưng bản thân Dương Thiên lại lợi dụng Thiên Sát Cương Khí để tăng cường chất lượng huyền khí của mình, tuy bị phả loãng ra hàng nghìn lần, nhưng thông qua Cố Ngưng Giới cô đọng lại, tuy chỉ cô đọng một phần rất nhỏ nhưng cũng dẫn đến màu sắc trở nên chói lọi như thế.
Không bàn mà hợp với tên Hạo Nhật.
Đúng là rất trương dương.
…
Lượt rút thăm đầu tiên...đương nhiên là theo thứ tự của các bảng rồi, vòng này sẽ đối đầu rồi loại trực tiếp, có điều người thắng vẫn sẽ tính điểm số. Cứ như vậy đến khi người thắng cuối cùng sẽ có tổng cộng mười ba điểm. Điểm số cũng không phải để cho đẹp đâu mà đến cuối cùng ai có điểm số cao nhất thì người đó mới có thể làm minh chủ võ lâm.
Dựa theo Thanh Vân Tông nói, bọn họ cần một người đủ sức lãnh đạo võ lâm vượt qua lần chiến tranh này chứ không cần kẻ mãng phu chỉ biết đánh đấm. Ban đầu có nhiều người bất mãn nhưng Võ Lâm Quán cũng đồng ý rồi, số người ủng hộ quy tắc này cũng không ít cho nên mơi quy tụ một cách thuận lợi thế này.
Sau khi bốc thăm xong, thứ tự các cặp đấu như thế này.
Trận đầu tiên, Lạc Minh Nguyệt đấu Hoàng Bình Minh
Trận thứ hai, Man Chủ đấu Trần Tuyển.
Trận thứ ba, Lệnh Vô Cực đấu Hạo Nhật.
Trận thứ tư, Lệnh Thanh Lam đấu Vương Bân.
Trận thứ năm, Vương Anh Tư đấu Tần Uyển.
...
Lạc Minh Nguyệt, thánh nữ của Cửu Tiên Sơn.
Cửu Tiên Sơn truyền thừa lâu đời, hiện tại đã suy tàn đến cùng cực nhưng vẫn có thể chiếm một ghế trong hàng ngũ môn phái đỉnh tiêm thì đủ thấy nội tình của môn phái cũng không phải là nhỏ.
Nhưng Cửu Tiên Sơn cũng có cách truyền thừa khá là đặc biệt, chính là sau khi tông chủ qua đời, Thánh Nữ sẽ tiếp quản tông môn, nhưng vẫn chỉ là thánh nữ mà thôi. Cho đến khi nào Thánh Nữ được các sơn chủ khác công nhận thì mới có thể trở thành tông chủ đời mới.
Nhưng truyền thừa suốt mấy vạn năm đến nay, đời Thánh Nữ nào cũng sẽ trở thành tông chủ, chưa từng có ngoại lệ. Thành ra cái quy định kia trông hơi thừa thãi thì phải.
Nhưng đấy là việc nội bộ của Cửu Tiên Sơn, ở bên ngoài có một điều khiến cho mọi người kỳ cục hơn bao giờ hết. Chính là Thánh Nữ của Cửu Tiên Sơn đều có tu vi cực kỳ cao thâm.
Hầu như khi lộ diện trước mặt thế nhân thì mỗi người đều có tu vi huyền phủ cảnh, kém nhất cũng là huyền chân cảnh ngũ trọng và số lần vô cùng ít. Tuổi tác thì không ai biết rõ được, dựa theo lẽ thường suy đoán thì cũng rơi vào khoảng một trăm đến hai trăm tuổi. Nhưng Lạc Minh Nguyệt báo danh ở đại hội võ lâm lần này lại triệt để khiến người khác chấn kinh.
Hai mươi tuổi.
Nàng chỉ có hai mươi tuổi mà thôi, bộ dạng cũng không có dấu hiệu nói dối, xác thực rất trẻ trung. Điều này làm mọi người khó lòng mà tưởng tượng được. Đương nhiên rất nhanh mọi người đều thống nhất rằng Lạc Minh Nguyệt nói dối, chứ sự việc quá kinh hãi thế tục như thế ai mà tin cho được.
Có một giả thiết thế này, người bình thường có tuổi thọ vào khoảng một trăm tuổi, hai mươi tuổi tức là một phần năm tuổi thọ nhưng huyền biến cảnh đỉnh phong có thể sống ba trăm năm, một phần năm tuổi thọ chính là sáu mươi tuổi như vậy cũng tương đương với hai mươi tuổi ở người bình thường.
Cái giả thiết tương đương này cũng được nhiều người tán đồng, cũng dựa vào đó mà tính toán quy chuẩn thiên tài. Nếu đột phá cảnh giới trước hai mươi lăm tuổi thì được coi là thiên tài, trước hai mươi tuổi chính là đỉnh cấp thiên tài.
Lạc Minh Nguyệt là huyền phủ cảnh nhất trọng, có thể sống được khoảng sáu trăm bốn mươi năm, như vậy hai mươi tuổi thì cũng tương đương với đã sống một trăm hai mươi tám năm.
Vẫn là đỉnh cấp thiên tài nhưng còn dễ tiếp nhận hơn nhiều.
Việc này chủ yếu lan truyền trong các câu chuyện bên lề đại hội võ lâm mà thôi chứ những người tranh đoạt có rảnh đâu mà quan tâm đến tuổi tác của đối thủ làm gì. Nếu như mong muốn được nhường thì xin lỗi, về nhà ăn kẹo đi thôi.
Lạc Minh Nguyệt khuôn mặt hờ hững giống như tiên nữ cách biệt phàm trần, nàng đứng trên lưng huyền linh của mình, chậm rãi đáp xuống võ đài.
Cửu Tiên Thánh Sư.
Toàn thân trắng muốt, hai cánh mọc đầy lông vũ, oanh phong đẹp đẽ. Huyền linh của Lạc Minh Nguyệt toát ra vẻ đẹp thần thánh, quang huy lượn lờ khiến cho nhiều người sinh ra lòng muốn quỳ bái.
Đối diện với Lạc Minh Nguyệt chính là trưởng lão của Hổ Huyền Lĩnh, Hoàng Bình Minh.
Tính về mặt tuổi tác thì Hoàng Bình Minh chính là trưởng bối cách đây mấy thế hệ, lão đã hơn năm trăm tuổi rồi, tu vi cũng kẹt ở huyền phủ cảnh nhất trọng gần trăm năm, thiên phú không phải cao lại dùng thời gian mài nên cảnh giới.
Cuộc đối đầu hết sức trái ngược, một bên là huyền nữ trẻ tuổi, thiên phú tuyệt luân, Cửu Tiên Thánh Sư oai hùng bá vệ, một bên là huyền lão cao tuổi, thiên phú bình phàm, Kim Hỏa Hổ âm trầm nguy hiểm.
Hai thái cực, hai đường lối, một cuộc chiến không khoan nhượng.
Bắt đầu!
…
Giết!!!
Tiếng hô vang vọng đất trời, rầm rầm từng tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa xuyên thẳng qua chiến trường. Khói, lửa và máu khắp nơi đều có thể thấy được, đất bằng bị lực lượng cày, thân người bị binh khí đâm xuyên. Mỗi giây mỗi phút đều có người ngã xuống, thương vong vô số kể, mạng người như cỏ rác.
Đây chính là chiến tranh, chính là hiện thực.
“Xông lên! Đạp bằng Thiết Huyết Thành cho ta.”
Lục Bình Du thân cưỡi mãnh sói lao vun vút trên chiến trường, tay nâng lấy lang nha bổng, mỗi lần vung lên, máu tươi dàn dụa, thân xác kẻ địch hất bay giống như đánh nát một con người rơm, rách lả tả.
Lục Bình Du dũng mãnh phi thường, giống như mũi tên lao nhanh trên chiến trường, không gì cản nổi, những nơi đi qua thây nát chất đầy, máu nhuộm ướt đất đỏ, tanh hôi nồng đậm.
Lục Bình Du khí thể như hổ, lực lượng như trâu, giống như sói vào bầy cừu, đại sát tứ phương, không người nào có thể địch lại.
Oanh!!!
Đột ngột một tiếng nổ lớn, Lục Bình Du tung người nhảy ra khỏi thú cưỡi của mình. Mà gần như ngay lập tức một cây phương thiên họa kích phá không bay đến, đem con sói kia đánh nổ tan tành, hóa thành một cơn mưa máu.
Một người giống như thiên thần hạ phàm, thân khoác áo giáp đen nhánh, khuôn mặt không có chút biểu tình nào từ trên trời giáng xuống, mũi chân đứng trên cái kích, ánh mắt đạm mạc lướt qua Lục Bình Du.
“Chỉ biết đánh giết quân lính thông thường thôi sao?”
Giọng điệu này, biểu cảm này...thình lình chính là Đỗ Quyết. Đồng thời còn là một thanh danh vang dội khác ở Thiết Huyết Thành.
Hắc Chiến Thần.
Đỗ Quyết giống như vì chiến trận mà sinh, ở trong chiến trường không ngừng đại phát thần uy, dũng mãnh vô song. Tu vi lại tiến triển thần tốc, liên tục chém giết không có thời gian tu luyện nhiều nhưng hơn một năm lại đột phá đến huyền chân cảnh.
Trong suốt một năm, hàng chục trận đánh lớn nhỏ đều góp công không nhỏ, chiến công hiển hách, thanh danh vang dội, đến quân đội của Càn Lang cũng lưu truyền danh tính của hắn.
Lục Bình Du phá lên cười, nụ cười như có chút điên cuồng, đồng thời huyết dịch trong cơ thể như sôi trào lên, quanh thân bốc lên một luồng khí xanh.
“Đến đây! Chiến!”
Nói rồi thân thể giống như một quả đạn pháo lao thẳng vào Đỗ Quyết, xung kích to lớn khiến cho quân lín xung quanh lui lại, không ai dám ở quanh phạm vi ba mươi mét cạnh hai người.
Đỗ Quyết cũng không đổi sắc chút nào, lật chân một cái, phương thiên họa kích bật tung lên, vạch phá không khí chém thẳng về Lục Bình Du, cả hai vũ khí đâm thẳng vào nhau liên tục phát ra những tiếng nổ lớn.
…
Vòng một biết nhẫn nhịn, vòng hai biết tỏa sáng, quan sát đầy đủ, tự tin đong đầy lại có thừa cẩn thận.
Toàn bộ ưu điểm đều bộc lộ ra một cách tốt nhất, như vậy...ai sẽ đi nghi ngờ rằng Dương Thiên giấu bài nữa?
Hắn chỉ đi giấu điều cần giấu mà thôi, cái gì bộc lộ ra được đều trương dương hết sức ra ngoài, tỏa sáng hết mức, đem phần cần giấu để ở dưới chân đèn, ai mà tìm ra cho được.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Vô Thanh Bộ của Lâm Thương sở dĩ nói “vô thanh” chính là nhịp bước chân cùng bản thân tạo ra một sự “cộng hưởng” hòa tan vào thiên nhiên, tác động lên tinh thần của đối phương.
Trong khi Vô Thanh Bộ của Dương Thiên...thuần túy là ẩn náu, tác dụng về mặt hình ảnh, cả hai có chung một nguyên lý, cùng một bản chất nhưng biểu thị ở bên ngoài khác biệt, con đường khác nhau hoàn toàn. Hay nói đơn giản thì Lâm Thương di chuyển không có âm thanh, đối phương gần như bị thôi miên rồi bỏ qua hình ảnh của hắn. Còn Dương Thiên thì tác động khiến cho đối phương tiếp nhận được ít hình ảnh của hắn nhất có thể, sau đó tự động quên đi, và Dương Thiên có để lại âm thanh chứ không hề “vô thanh”.
Để đảm bảo thì mỗi lần ẩn thân Dương Thiên lại sử dụng thêm Ảnh Hóa, hoàn toàn “đổ hết trách nhiệm” lên đầu của Huyền Linh Thuật. Cộng với những gì mà Dương Thiên cố gắng phơi bày thì Thanh Vân Tông cũng chẳng đi nghi ngờ rằng hắn biết Vô Thanh Bộ nữa.
Về phần đôi cánh rực đỏ..đây chẳng qua là ngoài ý muốn. Cố Ngưng Giới của hắn trợ giúp cô đọng huyền khí đến cực hạn, có thể giúp sinh ra chất biến dẫn đến tương đương với chân khí hoặc có thể nói là dị huyền khí.
Nhưng bản thân Dương Thiên lại lợi dụng Thiên Sát Cương Khí để tăng cường chất lượng huyền khí của mình, tuy bị phả loãng ra hàng nghìn lần, nhưng thông qua Cố Ngưng Giới cô đọng lại, tuy chỉ cô đọng một phần rất nhỏ nhưng cũng dẫn đến màu sắc trở nên chói lọi như thế.
Không bàn mà hợp với tên Hạo Nhật.
Đúng là rất trương dương.
…
Lượt rút thăm đầu tiên...đương nhiên là theo thứ tự của các bảng rồi, vòng này sẽ đối đầu rồi loại trực tiếp, có điều người thắng vẫn sẽ tính điểm số. Cứ như vậy đến khi người thắng cuối cùng sẽ có tổng cộng mười ba điểm. Điểm số cũng không phải để cho đẹp đâu mà đến cuối cùng ai có điểm số cao nhất thì người đó mới có thể làm minh chủ võ lâm.
Dựa theo Thanh Vân Tông nói, bọn họ cần một người đủ sức lãnh đạo võ lâm vượt qua lần chiến tranh này chứ không cần kẻ mãng phu chỉ biết đánh đấm. Ban đầu có nhiều người bất mãn nhưng Võ Lâm Quán cũng đồng ý rồi, số người ủng hộ quy tắc này cũng không ít cho nên mơi quy tụ một cách thuận lợi thế này.
Sau khi bốc thăm xong, thứ tự các cặp đấu như thế này.
Trận đầu tiên, Lạc Minh Nguyệt đấu Hoàng Bình Minh
Trận thứ hai, Man Chủ đấu Trần Tuyển.
Trận thứ ba, Lệnh Vô Cực đấu Hạo Nhật.
Trận thứ tư, Lệnh Thanh Lam đấu Vương Bân.
Trận thứ năm, Vương Anh Tư đấu Tần Uyển.
...
Lạc Minh Nguyệt, thánh nữ của Cửu Tiên Sơn.
Cửu Tiên Sơn truyền thừa lâu đời, hiện tại đã suy tàn đến cùng cực nhưng vẫn có thể chiếm một ghế trong hàng ngũ môn phái đỉnh tiêm thì đủ thấy nội tình của môn phái cũng không phải là nhỏ.
Nhưng Cửu Tiên Sơn cũng có cách truyền thừa khá là đặc biệt, chính là sau khi tông chủ qua đời, Thánh Nữ sẽ tiếp quản tông môn, nhưng vẫn chỉ là thánh nữ mà thôi. Cho đến khi nào Thánh Nữ được các sơn chủ khác công nhận thì mới có thể trở thành tông chủ đời mới.
Nhưng truyền thừa suốt mấy vạn năm đến nay, đời Thánh Nữ nào cũng sẽ trở thành tông chủ, chưa từng có ngoại lệ. Thành ra cái quy định kia trông hơi thừa thãi thì phải.
Nhưng đấy là việc nội bộ của Cửu Tiên Sơn, ở bên ngoài có một điều khiến cho mọi người kỳ cục hơn bao giờ hết. Chính là Thánh Nữ của Cửu Tiên Sơn đều có tu vi cực kỳ cao thâm.
Hầu như khi lộ diện trước mặt thế nhân thì mỗi người đều có tu vi huyền phủ cảnh, kém nhất cũng là huyền chân cảnh ngũ trọng và số lần vô cùng ít. Tuổi tác thì không ai biết rõ được, dựa theo lẽ thường suy đoán thì cũng rơi vào khoảng một trăm đến hai trăm tuổi. Nhưng Lạc Minh Nguyệt báo danh ở đại hội võ lâm lần này lại triệt để khiến người khác chấn kinh.
Hai mươi tuổi.
Nàng chỉ có hai mươi tuổi mà thôi, bộ dạng cũng không có dấu hiệu nói dối, xác thực rất trẻ trung. Điều này làm mọi người khó lòng mà tưởng tượng được. Đương nhiên rất nhanh mọi người đều thống nhất rằng Lạc Minh Nguyệt nói dối, chứ sự việc quá kinh hãi thế tục như thế ai mà tin cho được.
Có một giả thiết thế này, người bình thường có tuổi thọ vào khoảng một trăm tuổi, hai mươi tuổi tức là một phần năm tuổi thọ nhưng huyền biến cảnh đỉnh phong có thể sống ba trăm năm, một phần năm tuổi thọ chính là sáu mươi tuổi như vậy cũng tương đương với hai mươi tuổi ở người bình thường.
Cái giả thiết tương đương này cũng được nhiều người tán đồng, cũng dựa vào đó mà tính toán quy chuẩn thiên tài. Nếu đột phá cảnh giới trước hai mươi lăm tuổi thì được coi là thiên tài, trước hai mươi tuổi chính là đỉnh cấp thiên tài.
Lạc Minh Nguyệt là huyền phủ cảnh nhất trọng, có thể sống được khoảng sáu trăm bốn mươi năm, như vậy hai mươi tuổi thì cũng tương đương với đã sống một trăm hai mươi tám năm.
Vẫn là đỉnh cấp thiên tài nhưng còn dễ tiếp nhận hơn nhiều.
Việc này chủ yếu lan truyền trong các câu chuyện bên lề đại hội võ lâm mà thôi chứ những người tranh đoạt có rảnh đâu mà quan tâm đến tuổi tác của đối thủ làm gì. Nếu như mong muốn được nhường thì xin lỗi, về nhà ăn kẹo đi thôi.
Lạc Minh Nguyệt khuôn mặt hờ hững giống như tiên nữ cách biệt phàm trần, nàng đứng trên lưng huyền linh của mình, chậm rãi đáp xuống võ đài.
Cửu Tiên Thánh Sư.
Toàn thân trắng muốt, hai cánh mọc đầy lông vũ, oanh phong đẹp đẽ. Huyền linh của Lạc Minh Nguyệt toát ra vẻ đẹp thần thánh, quang huy lượn lờ khiến cho nhiều người sinh ra lòng muốn quỳ bái.
Đối diện với Lạc Minh Nguyệt chính là trưởng lão của Hổ Huyền Lĩnh, Hoàng Bình Minh.
Tính về mặt tuổi tác thì Hoàng Bình Minh chính là trưởng bối cách đây mấy thế hệ, lão đã hơn năm trăm tuổi rồi, tu vi cũng kẹt ở huyền phủ cảnh nhất trọng gần trăm năm, thiên phú không phải cao lại dùng thời gian mài nên cảnh giới.
Cuộc đối đầu hết sức trái ngược, một bên là huyền nữ trẻ tuổi, thiên phú tuyệt luân, Cửu Tiên Thánh Sư oai hùng bá vệ, một bên là huyền lão cao tuổi, thiên phú bình phàm, Kim Hỏa Hổ âm trầm nguy hiểm.
Hai thái cực, hai đường lối, một cuộc chiến không khoan nhượng.
Bắt đầu!
…
Giết!!!
Tiếng hô vang vọng đất trời, rầm rầm từng tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa xuyên thẳng qua chiến trường. Khói, lửa và máu khắp nơi đều có thể thấy được, đất bằng bị lực lượng cày, thân người bị binh khí đâm xuyên. Mỗi giây mỗi phút đều có người ngã xuống, thương vong vô số kể, mạng người như cỏ rác.
Đây chính là chiến tranh, chính là hiện thực.
“Xông lên! Đạp bằng Thiết Huyết Thành cho ta.”
Lục Bình Du thân cưỡi mãnh sói lao vun vút trên chiến trường, tay nâng lấy lang nha bổng, mỗi lần vung lên, máu tươi dàn dụa, thân xác kẻ địch hất bay giống như đánh nát một con người rơm, rách lả tả.
Lục Bình Du dũng mãnh phi thường, giống như mũi tên lao nhanh trên chiến trường, không gì cản nổi, những nơi đi qua thây nát chất đầy, máu nhuộm ướt đất đỏ, tanh hôi nồng đậm.
Lục Bình Du khí thể như hổ, lực lượng như trâu, giống như sói vào bầy cừu, đại sát tứ phương, không người nào có thể địch lại.
Oanh!!!
Đột ngột một tiếng nổ lớn, Lục Bình Du tung người nhảy ra khỏi thú cưỡi của mình. Mà gần như ngay lập tức một cây phương thiên họa kích phá không bay đến, đem con sói kia đánh nổ tan tành, hóa thành một cơn mưa máu.
Một người giống như thiên thần hạ phàm, thân khoác áo giáp đen nhánh, khuôn mặt không có chút biểu tình nào từ trên trời giáng xuống, mũi chân đứng trên cái kích, ánh mắt đạm mạc lướt qua Lục Bình Du.
“Chỉ biết đánh giết quân lính thông thường thôi sao?”
Giọng điệu này, biểu cảm này...thình lình chính là Đỗ Quyết. Đồng thời còn là một thanh danh vang dội khác ở Thiết Huyết Thành.
Hắc Chiến Thần.
Đỗ Quyết giống như vì chiến trận mà sinh, ở trong chiến trường không ngừng đại phát thần uy, dũng mãnh vô song. Tu vi lại tiến triển thần tốc, liên tục chém giết không có thời gian tu luyện nhiều nhưng hơn một năm lại đột phá đến huyền chân cảnh.
Trong suốt một năm, hàng chục trận đánh lớn nhỏ đều góp công không nhỏ, chiến công hiển hách, thanh danh vang dội, đến quân đội của Càn Lang cũng lưu truyền danh tính của hắn.
Lục Bình Du phá lên cười, nụ cười như có chút điên cuồng, đồng thời huyết dịch trong cơ thể như sôi trào lên, quanh thân bốc lên một luồng khí xanh.
“Đến đây! Chiến!”
Nói rồi thân thể giống như một quả đạn pháo lao thẳng vào Đỗ Quyết, xung kích to lớn khiến cho quân lín xung quanh lui lại, không ai dám ở quanh phạm vi ba mươi mét cạnh hai người.
Đỗ Quyết cũng không đổi sắc chút nào, lật chân một cái, phương thiên họa kích bật tung lên, vạch phá không khí chém thẳng về Lục Bình Du, cả hai vũ khí đâm thẳng vào nhau liên tục phát ra những tiếng nổ lớn.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook