Huyền Linh Ký
Chương 370: Võ Tuyển (3)

Nguyễn Duân điều khiển huyên linh của mình cùng đối thủ giao phong, huyền linh của hắn là thuộc vào loại rắn, tính linh hoạt cao, đồng thời chiến lực khá mạnh mẽ. Nhưng đối thủ của hắn cũng không phải dạng vừa, sử dụng huyền linh loại lang, vừa vặn đối chọi gay gắt.

Nhưng Dương Thiên lựa chọn Nguyễn Duân để ẩn mình cũng là có nguyên do, tên này cũng tính là người thông minh, không cùng người chiến đấu quá nhiều mà là vừa đánh vừa chạy, để cho các đối thủ tự giết lẫn nhau sau đó mình là người còn sống sót.

Chỉ thấy giao thủ qua lại mấy lần, Nguyễn Duân liền cưỡi lên huyền linh của mình rồi chạy mất, bằng vào tốc độ nhanh nhất cùng sự tính toán kỹ lưỡng mà lách quá hai phía huyền chân cảnh ngũ trọng, vừa vặn cắt đuôi tên kia mà không lo bị người khác truy đuổi.

Có điều, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mưu kế đều là trò cười.

Nguyễn Duân liên tục đảo quanh võ đài một thời gian khá lâu thì đột nhiên một luồng sức mạnh kinh người đổn ập xuống, nguyên khí giống như ngưng tụ thành thực chất, tạo thành một bàn tay chen trời, từ trên đỉnh đầu đánh thẳng vào võ đài.

Uỳnh!!!

Võ đài băng liệt, các vết nứt chi chít lan tràn toàn bộ võ đài vô số huyền chân cảnh đột nhiên bùng nổ ra chân linh thuật, nhanh chóng trốn thoát khỏi cự thủ này. Tốc độ của phản ứng của huyền chân cảnh vô cùng nhanh nhưng cũng chỉ có huyền chân cảnh ngũ trọng trở lên thoát được, số còn lại hoặc là bị dánh xuyên qua võ đài, trọng thương thoi thóp, hoặc là bị xung kích quét trúng, phun máu bay ngược. Nhân số trong thoáng chốc giảm xuống rõ rệt, chỉ còn khoảng một phần năm.

Đám người sắc mặt vô cùng khó coi, dù gì họ cũng là cường giả một cõi, đủ sức tung hoành cả Đông Nam Vực nhưng lại bị khi dễ như thế, làm sao có thể chịu đựng được. Hàng loạt ánh mắt căm tức như xé tan tầng mây, nhìn lên trên bầu trời.

Đối diện với ánh mắt căm tức này, chỉ thấy một tiếng hừ lạnh vang lên từ thiên không, chấn động giống như sấm truyền kèm theo một cỗ áp lực vô biên bao trùm xuống, kẻ nào hơi thoáng không đề phòng liền bị thổi bay thẳng về mặt đất, vô cùng bá đạo.

Lúc này âm thanh hùng hồn của Man Chủ truyền xuống, vang vọng cả đất trời.

“Ta không có thời gian rảnh để chờ đợi đám lề rà lề rề như các ngươi. Lần sau sẽ không may mắn như thế đâu.”

Tiếng nói này giống như bị gia cố thêm một lượng tinh thần hồn lực to lớn, có người chỉ nghe được nửa câu liền chảy máu lỗ tai rồi lăn ra bất tỉnh, có kẻ đau nhức đến không thể chịu được, mất đi sức chiến đấu.

Đây cũng không phải Man Chủ cố ý nhằm vào ai cả, đơn giản là vì lão “không cố ý” triệt tiêu tình thần hồn lực của mình mà thôi. Tinh thần ý niệm đạt đến cảnh giới thứ tư về sau đã có thể ảnh hưởng đến ngoại giới, càng tiến thêm một chút thì tinh thần hồn lực cùng tinh thần ý niệm càng hòa trộn triệt để, cho nên mỗi một hành động, lời nói, thậm chí trong huyền khí cũng lẫn theo tinh thần hồn lực.

Người khác thì sẽ cố gắng tiết chế lại hoặc là triệt tiêu đi lượng tinh thần hồn lực này đủ để không gây hại đến cho kẻ yếu hơn, nhưng Man Chủ không hề làm như thế, lão không nhắm vào ai cả, càng không nương tay với ai cho nên mới dẫn đến sự vụ như vừa rồi.

Dương Thiên không bị ảnh hưởng quá nhiều, tinh thần ý niệm của hắn cực kỳ mạnh, lượng tinh thần hồn lực thì càng không phải bàn cho nên chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút thôi. Chẳng qua Dương Thiên đã lấp lóe lên một ý nghĩ khác về hiện trạng của Man Chủ.

Dương Thiên chắc chắn rằng...lượng tinh thần hồn lực kia không hề bình thường, nó quá tràn đầy. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Không biết Man Chủ có ẩn ý gì đây?

Vấn đề này, Dương Thiên chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi. Bởi vì lời nói vừa rồi của Man Chủ đã cắt đứt chiến pháp của Dương Thiên, đồng thời cũng làm mất đi hiệu quả ẩn thân của Ảnh Hóa, khiến cho hắn bại lộ trước mắt mọi người.

Cũng may là không phải tất cả mọi người đều chú ý đến Dương Thiên, bởi vì không phải một mình hắn bại lộ ra ngoài mà còn mười mấy người khác cũng như thế, thành ra nhiều mục tiêu bị phân tán.

Dương Thiên phản ứng cực nhanh, tay trái vẫy một cái, một thanh kiếm lửa hiện lên trong lòng bàn tay sau đó trong chớp mắt thanh kiếm lửa đó rời tay, lao thẳng tới đối thủ của Dương Thiên.

Chẳng phải ai khác, chính là Nguyễn Duân.

Ai bảo hắn ở ngay trước mặt Dương Thiên, không đánh hắn thì đánh ai?

Nguyên Duân còn đang đau đớn chưa hoàn hồn, lại thêm có người đột ngột xuất hiện sau lưng mình, chỉ kịp giật mình một cái, thân thể đã bị đánh bay thẳng tắp, từ rìa của võ đài rơi thẳng xuống dưới.

May mắn cho hắn là Dương Thiên đã không hạ tử thủ.

Huyền linh của Nguyễn Duân lập tức gieo mình theo sau, quấn lấy chủ nhân của mình, sau đó cả hai lao nhanh xuống biển, nện ra một chấn động tương đối lớn ở phía mặt biển, đương nhiên chẳng có chút ảnh hưởng nào đến võ đài trên không trung.

Một đòn của Man Chủ vừa rồi đánh đánh võ đài rách lỗ chỗ, chằng chịt khe nứt, nhưng những khe nứt này đang chậm rãi khôi phục lại, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những khe nứt đang dần dần thu nhỏ. Những vết nứt này đang phân hóa chiến trường thành mười mấy khu vực khác nhau. Mà khu vực của Dương Thiên lại tương đối ít người.

Ngoài Dương Thiên cùng Nguyễn Duân ra thì chỉ còn sáu người khác, tất cả đều là huyền chân cảnh ngũ trọng. Dương Thiên vừa mới xuất thủ loại bỏ Nguyễn Duân lập tức khiến cho sáu người dồn lực chú ý lên trên người hắn, trong lúc vô tình đã trở thành “công địch” của cả sáu người.

Dương Thiên loại bỏ Nguyễn Duân xong cũng không ngừng động tác lại, thân hình bước ra một bước liền biến mất trong tầm mắt của sáu người kia. Sáu người đột nhiên giật nảy cả mình đề phòng bốn phía.

Vút!!!

Huyền giả nữ tính duy nhất trong số sáu người đột ngột hướng về phía trung niên bên phải này chém ra một kiếm, người trung niên kia cũng kịp thời phản ứng, lui lại mấy bước, huyền linh chắn ở trước mặt của mình, ngăn cản một kiếm của nữ huyền giả.

Ầm!!!

Liệt hỏa nổ tung, kiếm cương của huyền nữ kia vỡ vụn, đồng thời huyền linh của trung niên cũng bị in lên một dấu đen trên cổ, thân hình của Dương Thiên thoáng hiện trong chớp mắt sau đó lại biến mất.

Nữ huyền giả hai chân đứng trên đỉnh đầu huyền linh của mình, Lục Cổ Thanh Mãng lướt đi nhanh nhẹn vô cùng. Đột nhiên Lục Cổ Thanh Mãng trừng lớn hai mắt, một luồng sức mạnh kỳ lạ lan tỏa ra phạm vi năm dặm, sau đó các tia sáng hội tụ lại một chỗ, hiện ra một hình người trắng bạc.

“Tìm đđược ngươi rồi!”

Nữ huyền giả hừ lạnh một cái, huyền kiếm trên tay liên tục chém ra hàng nghìn kiếm hướng về Dương Thiên. Năm người kia cũng không phải chỉ đứng xem, tất cả đồng loạt phóng thích ra huyền linh thuật của mình nhắm thẳng vào hình người trắng bạc.

Huyền linh thuật bay múa rợp trời, đỏ cam vàng trắng đủ loại màu sắc phối trộn như một bữa tiệc thực thụ. Hình người màu bạc kia chẳng phải ai khác mà chính là Dương Thiên. Cho dù hắn áp chế thực lực thì việc bị một huyền chân cảnh ngũ trọng phát giác cũng khó mà tin nổi.

Nhưng Dương Thiên cũng không nao núng, huyền linh thuật thiên biến vạn hóa, có thủ đoạn khắc chế lẫn nhau cũng là dễ hiểu mà thôi.

Nhìn hắn như đang bị khóa chặt không thể di động được, trơ mắt nhìn sáu bảy cái huyền linh thuật đánh nát cơ thể, hóa thành hàng nghìn mảnh nhỏ tiêu tán. Thực tế lại không phải như thế, đó chỉ là Phân Thân của hắn mà thôi.

Dương Thiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Lục Cổ Thanh Mãng, chân trái đá ra một cước, không khí rung lên, phát ra tiếng nổ đùng đoàng.

Chiến pháp: Truy Nguyệt Bộ.

Mặc dù nó không phải chiến pháp chuyên về tấn công nhưng chính đặc tính lực lượng to lớn của Truy Nguyệt Bộ làm cho một cước của Dương Thiên có uy lực cực mạnh. Đồng thời, Dương Thiên cũng không phải sử dụng phiên bản Truy Nguyệt Bộ chính tông, hắn đã tiến hành sử đổi để phù hợp với việc tấn công, thay vì dàn trải huyền khí ra toàn bộ xung quanh để làm bàn đạp thì Dương Thiên quy tụ nó về một điểm, bỏ qua việc có thể di chuyển trên không trung để đổi về lực lượng cho đòn đánh.

Oanh!!!

Một tiếng pháo vang, nữ huyền giả giống như đạn pháo bắn vút đi, lưu lại trên đường bay một về tàn ảnh. Lục Cổ Mãng Giao gầm lên một tiếng, thân hình vặn vẹo, cái đuôi quật thẳng về phía Dương Thiên.

Thân hình của Dương Thiên thoáng biến mất nhưng cái đuôi kia cũng đồng thời truy đuổi theo sau, mạnh mẽ đập vào một bên sàn đấu. Dương Thiên từ trong trạng thái ẩn thân hiện hình, hai tay chắn ngang trước ngực, hai kiếm vắt chéo đỡ lấy một đòn này.

Chiến pháp cũng không phải làm cho người ta biến mất thật mà là xem nhẹ sự tồn tại của người thi triển, cho nên Dương Thiên bị bắt được cũng không có gì là lạ. Cho nên một chiêu này cũng làm cho Dương Thiên bắn lui mười mấy mét, toàn thân chấn động mãnh liệt, kém chút bị đánh gãy xương.

Thung Mộc Thân của Dương Thiên có vẻ không theo kịp đẳng cấp chiến đấu này, hoặc nói chính xác thì Dương Thiên không tán nổi lực công kích kinh khủng của huyền linh cấp năm kia, chênh lệch giữa hai bên thật sự quá to lớn.

Rầm!!!

Một người nữa bị đào thải, đúng là trung niên vừa tế ra huyền linh ngăn chặn kiếm của nữ huyền giả kia. Lão hơi nới lỏng cảnh giác liền bị người khác đánh một đòn, rơi khỏi võ đài. Huyền giả nữ kia từ phương xa nhanh chóng chạy tới, bộ dáng chật vật nhưng hiển nhiên không hề bị thương nặng.

“Công kích của ngươi rất kỳ lạ, lực lượng rất mạnh, nhưng cũng không làm bị thương ta.”

Lục Cổ Thanh Mãng quấn lại thành một vòng tròn bao bọc lại cơ thể nàng, đồng thời phát động tấn công đến Dương Thiên. Không thể không nói trực giác của phụ nữ đáng sợ cực kỳ, nàng cảm thấy Dương Thiên nguy hiểm liền nhằm vào Dương Thiên. Nàng cảm thấy nghi ngờ Dương Thiên ở vị trí đó, liền chỉ định Lục Cổ Thanh Mãng tấn công vào, không cần có lý lẽ nhiều, chỉ cần nàng cảm thấy nên làm thì nàng sẽ làm.

Và nó cũng cực kỳ chuẩn xác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương