Huyền Linh Ký
-
Chương 366: Vượt biển (3)
Thời gian cho đám người không còn nhiều nữa, nhưng muốn ở trong vòng một giờ đồng hồ vượt qua một trăm con hải giao này thì không phải là chuyện dễ dàng. Thậm chí có thể vượt qua hay là không cũng là cả một vấn đề lớn.
Về phần rút lui thì cũng đừng nghĩ đến. Quay đầu lại đối mặt với đám Kiếm Ngư kia cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, tu vi cao thì đã tiến lên hàng đầu, đối diện trực tiếp với Hải Mãng, giờ may quay đầu khéo còn chưa kịp di chuyển đã bị đám Hải Mãng đánh chết rồi.
Ngoại trừ việc chiến đấu ra, đúng là không còn cách nào khác.
Dương Thiên tương đối ung dung, hắn đang cách vị trái Hải Mãng hơn một dặm, mặc dù rất xa nhưng hoàn toàn nằm trong khu vực chiến đấu của Huyền Phủ Cảnh, có điều độ an toàn thì cũng được đảm bảo.
Bởi vì hắn đang đứng trên lưng của một con Hải Diêu Phi Ngư.
Vận dụng chiến pháp tiêu hao tinh thần hồn lực rất lớn, tinh thần ý niệm cũng bởi vì phải tính toán quá nhiều mà trở nên mệt mỏi chứ đừng nói đến chuyện sử dụng hai chiến pháp cùng một lúc.
Dương Thiên đã sử dụng chiến pháp trong suốt ba tiếng đồng hồ, cũng cảm thấy mệt mỏi một chút, dù nửa chừng có tạm thời nghỉ ngơi không thi triển thì vẫn là công việc mệt mỏi. Cho nên hắn lựa chọn một vị trí an toàn để quan sát mọi thứ.
Và đứng trên Hải Diêu Phi Ngư đúng là một ý kiến hay, hoặc chỉ có Dương Thiên nghĩ là như thế.
Nơi này ít người qua lại, lại không cần di chuyển mà chỉ cần đứng trên lưng Hải Diêu để nó chở mình đi là được, tiết kiệm sức lực. Dương Thiên cũng chỉ cần vận chuyển mỗi Tuyệt Khí Phối, hòa mình vào cùng Hải Diêu mà không cần phải sử dụng hai chiến pháp cùng lúc.
Tuyệt Khí Phối là một chiến pháp khá đặc biệt, thông qua hô hấp điều chỉnh khí cơ của cơ thể hòa trộn vào thiên nhiên, có thể gọi là thiên nhân hợp nhất cũng không sai. Trên bản chất vẫn có chút khác với thiên nhân hợp nhất nhưng tinh thần ý niệm chưa đến cấp năm thì còn lâu mới phát hiện ra được.
Vận dụng chiến pháp này thì cần phải yên lặng một chỗ, không được di chuyển, tận lực giảm mọi hoạt động của cơ thể xuống mức tối đa, bao gồm cả hít thở. Nếu vận dụng kèm với Vô Thanh Bộ thì vẫn có thể di chuyển, chẳng qua hiệu quả ẩn núp kém hơn một chút.
Dương Thiên ở trong trạng thái này thì chắc chắn người có tinh thần ý niệm cấp bốn cũng không “nhìn” thấy hắn luôn, khác với lúc trước là vẫn nhìn được bóng đen lướt qua.
Cũng nhờ thế mà Dương Thiên phát hiện ra vị trí đám người của Thanh Vân Tông, cách hắn không quá xa, tu vi còn là huyền phủ cảnh nữa. Điều này làm hắn càng phải cẩn thận hơn, cùng với không được di chuyển lung tung, chỉ đành mặc cho Hải Diêu chở hắn đi xa.
Cũng may đám Hải Diêu này cứ nhìn chằm chằm nhân loại, đuổi theo đến gần khu vực Hải Mãng nên Dương Thiên cũng có thể được quan sát trận đại chiến này.
Đám Hải Mãng hung hang bá đạo nhưng cũng không đến mức mở ra quyết chiến sinh tử với phía nhân loại đâu. Số lượng chênh lệch quá nhiều, lấy bằng này nhân loại thì cũng có khả năng mài chết một số con Hải Mãng đấy, mà đám này còn lâu mới chịu liều mình chết đi, bọn chúng chỉ muốn ăn no thôi.
Cho nên bùng nổ ra một trận đại chiến ngay ở trên mặt biển, một trăm con Hải Mãng cứ dàn trải công kích ra, cốt muốn tiêu diệt càng nhiều nhân loại càng tốt, đồng thời thả đi một số kẻ mà bọn chúng cảm thấy khó đối phó.
Từ đó lại gây ra sự chia rẽ giữa các phe của nhân loại, trông thấy có hi vọng rời đi mà không phải tử chiến khiến cho dục vọng chiến đấu hạ thấp rất nhiều, đội nhóm cũng từ đó mà tan rã, mạng ai người đấy đánh, quyết chí tiến lên, chỉ cần vượt qua một khoảng cách nhất định sẽ không còn bị Hải Mãng tấn công nữa.
Một con Hải Mãng có thân hình dài hơn năm mươi mét, toàn thân là những vòng tròn đen trắng xen kẽ chia nó thành nhiều khúc bằng nhau. Hải Mãng mở ra miệng lớn đỏ chót của mình, gầm lên một tiếng, không khí hôi tanh lan tỏa hàng trăm mét, bên trong hơi thở của Hải Mãng có chứa chất độc kinh người, đủ để huyền chân cảnh hít vào cũng phải xây xẩm mặt mày.
Oanh!!!
Một tiếng nổ lớn, nước biển bắn cao năm mươi mét, một con huyền linh loại sư tử bễ nghễ đứng trên mặt biển, toàn thân phát ra ánh quang huy thần thánh chói lọi.
Vừa rồi con huyền linh này đã đen một con Hải Mãng dẫm vào trong biển, khí tức hùng hồn thần thánh khiến cho người khác muốn quỳ xuống bái lậy nó.
Trên thân của Sử Tử mọc ra hai cánh lông vũ rải rộng ra ngoài, che rợp cả một mặt biển, càng tôn lên vẻ cao quý thần thánh cho con sư tử này. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Dương Thiên nheo mắt lại, nhìn xuống lưng của con sư tử này khiến hắn giật cả mình, không nghĩ đến nàng lại mạnh như vậy, tiến bộ một cách thái quá.
Người này cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Lạc Minh Nguyệt. Tu vi đã đạt đến huyền phủ cảnh nhất trọng, mạnh vượt xa tưởng tượng của Dương Thiên.
Tình báo của Tinh Võng chắc chắn không sai, Dương Thiên cũng có thể đảm bảo khi gặp Lạc Minh Nguyệt lần đầu tiên, hắn vẫn có thể áng chừng tuổi tác của nàng, tuyệt đối không quá hai mươi tuổi. Mà theo như Tinh Võng báo cáo thi Lạc Minh Nguyệt hơn Dương Thiên hai tuổi, chớm bước sang tuổi hai mươi mà thôi.
Hai mươi tuổi huyền phủ cảnh nhất trọng, hơn nữa là trong vòng hai năm tu luyện từ huyền biến cảnh đến huyền phủ cảnh. Tốc độ tu luyện này quả thật có thể ngạo thị thiên hạ, nhìn thẳng vào đám người được cho là “thiên tài đỉnh cấp” ở trong Tiên Long Bí Cảnh mà cười lớn.
So với Tiểu Đao Thánh càng thêm kinh diễm, tốc độ tu luuyện càng không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù không nói nàng có thể động chạm đến cảnh giới Thánh Nhân hay không nhưng đột phá Vương Giả hẳn là trong tầm tay.
Lạc Minh Nguyệt hờ hững giống như tiên nữ cách biệt phàm trần, tướng mạo của nàng cũng không hề che lấp càng khiến cho người khác thán phục vẻ đẹp kinh diễm, say đắm không thôi.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Ngọc Tước Tì Tử trong lòng bàn tay, khí thế hùng hậu chấn áp bốn phía, khiến cho đám người đang giao thủ cùng Hải Mãng cũng phải tạm lui tránh, nghiêm nghị đề phòng nàng rat ay.
Rống!!!
Mặt nước nổ tung, con Hải Mãng kia tức giận lao lên từ mặt biển, trên đầu đó còn lộ rõ vết móng vuốt do con sư tử để lại. Hải Mãng cực kỳ giận dữ, nó đến đấy vốn muốn vui đùa chém giết nhân loại, không nghĩ đến lại bị một tiểu nữ đạp xuống mặt biển, thật sự làm nó mất hết thể diện.
Thân thể của Hải Mãng bắt dầu bành trướng, các cụm cơ bắp nổi lên rõ rệt dưới lớp da rắn.
Hải Mãng cong người, lao thẳng về phía Lạc Minh Nguyệt, yêu khí trùng thiên chấn động cả một vùng rộng lớn. Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã đến trước Lạc Minh Nguyệt, há miệng cắn xuống.
Oành!!!
Huyền linh của Lạc Minh Nguyệt nhấc chân, lại đạp một cái vào mặt của Hải Mãng. Hải Mãng giống như đã sớm dự đoán, thân hình uốn éo tránh qua một vuốt này, đồng thời thân hình xê dịch, sử dụng cái đuôi của mình từ một hướng khác đánh thẳng vào trên người Lạc Minh Nguyệt.
Lạc Minh Nguyệt cũng không thay đổi sắc mặt, bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng đẩy ra một cái, hời hời như một cái gạt tay, chặn đứng cái đuôi to lớn của Hải Mãng.
Ầm!!!
Mặt biển chấn động, làn sóng cao hơn mười mét dạt sang xung quanh, hướng những người khác mà đổ ập xuống.
Rống!!!
Hải Mãng gầm lên một tiếng đau đớn, nó bị Sư Tử đánh vào ngang lưng, bay đập vào trong biển lớn. Hải Mãng cũng không phải dễ bị hạ như thế, quanh thân nó bốc lên yêu khí nồng nặc, sóng biển giống như bị khống chế, không ngừng tạo thành dòng biển động to lớn, sóng cao như muốn nhấn chìm tất cả.
Lạc Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, huyền linh phát ra quang huy càng thêm chói lọi, một cảm giác lạnh thấu xương tủy lan tràn trong không gian.
Răng rắc!
Biển động dữ dội trong phút chốc đóng băng, trắng xóa cả một vùng, lấy Lạc Minh Nguyệt làm trung tâm, mấy dặm biển cả xung quanh nàng đều bị hóa thành băng đá, sóng biến cũng theo đó biến mất, hóa thành từng tầng băng đá trập trùng.
Đám Hải Mãng nhao nhao phóng lên khỏi mặt biển, nhanh chóng thoát khỏi số phận bị băng phong, một số ít nhân loại thì không kịp chạy thoát, lập tức bị hóa thành một bức tượng băng, không thể động đậy được.
Đám Hải Mãng nhao nhao bùng nổ khí thế, chuẩn bị vây công Lạc Minh Nguyệt, có điều nàng cũng không thèm quan tâm, không có ý định nhờ những huyền phủ cảnh khác trợ giúp. Quang huy ở trên người sư tử càng ngày càng sáng, nó nhẹ nhàng đập cánh một cái, thân hình bay lên trên không trung, bay lượn trên bầu trời, dọa đám Hải Diêu Phi Như nhao nhao lui lại, không nguyện ý trêu chọc vị cường giả này.
Sư tử vẫy cánh mấy lần, cuồng phòng thổi loạn, giữa những vòng gió xoáy nhanh chóng bốc lên ánh lửa, một trăm ngọn lửa riêng biệt bốc cháy hừng hực, nhanh chóng lao thẳng xuống dưới, nhắm thẳng vào đám Hải Mãng.
Hải Mãng cũng không cam chịu yếu thế, cơ thể căng phồng lên, từ trong miệng phun ra một cột nước, cột nước tương đối nhỏ, mang theo màu sắc xanh lam cùng với mùi hôi tanh hết sức buồn nôn đối chọi với những ngọn lửa nóng rợp trời kia.
Ầm!!!
Giống như cả hai đều cực kỳ phù hợp với nhau, những ngọn lửa đốt cháy cột nước lập tức nổ tung, xung kích mãnh liệt quét ngang năm dặm, đem cả người lẫn yêu thú đều thổi bay về bốn phía.
Người chết kẻ bị thương thất thất bát bát, yêu thú cũng không có được tình cảnh tốt, còn nhân loại thì tổn thất gần một nửa nhân số, tiếng kêu rên đầy đất.
Mặt băng vỡ nát, nhiều người chìm vào trong biển, có kẻ chấp chới tìm nơi bấu víu để cứu mạng.
Cực kỳ hỗn loạn!
Về phần rút lui thì cũng đừng nghĩ đến. Quay đầu lại đối mặt với đám Kiếm Ngư kia cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, tu vi cao thì đã tiến lên hàng đầu, đối diện trực tiếp với Hải Mãng, giờ may quay đầu khéo còn chưa kịp di chuyển đã bị đám Hải Mãng đánh chết rồi.
Ngoại trừ việc chiến đấu ra, đúng là không còn cách nào khác.
Dương Thiên tương đối ung dung, hắn đang cách vị trái Hải Mãng hơn một dặm, mặc dù rất xa nhưng hoàn toàn nằm trong khu vực chiến đấu của Huyền Phủ Cảnh, có điều độ an toàn thì cũng được đảm bảo.
Bởi vì hắn đang đứng trên lưng của một con Hải Diêu Phi Ngư.
Vận dụng chiến pháp tiêu hao tinh thần hồn lực rất lớn, tinh thần ý niệm cũng bởi vì phải tính toán quá nhiều mà trở nên mệt mỏi chứ đừng nói đến chuyện sử dụng hai chiến pháp cùng một lúc.
Dương Thiên đã sử dụng chiến pháp trong suốt ba tiếng đồng hồ, cũng cảm thấy mệt mỏi một chút, dù nửa chừng có tạm thời nghỉ ngơi không thi triển thì vẫn là công việc mệt mỏi. Cho nên hắn lựa chọn một vị trí an toàn để quan sát mọi thứ.
Và đứng trên Hải Diêu Phi Ngư đúng là một ý kiến hay, hoặc chỉ có Dương Thiên nghĩ là như thế.
Nơi này ít người qua lại, lại không cần di chuyển mà chỉ cần đứng trên lưng Hải Diêu để nó chở mình đi là được, tiết kiệm sức lực. Dương Thiên cũng chỉ cần vận chuyển mỗi Tuyệt Khí Phối, hòa mình vào cùng Hải Diêu mà không cần phải sử dụng hai chiến pháp cùng lúc.
Tuyệt Khí Phối là một chiến pháp khá đặc biệt, thông qua hô hấp điều chỉnh khí cơ của cơ thể hòa trộn vào thiên nhiên, có thể gọi là thiên nhân hợp nhất cũng không sai. Trên bản chất vẫn có chút khác với thiên nhân hợp nhất nhưng tinh thần ý niệm chưa đến cấp năm thì còn lâu mới phát hiện ra được.
Vận dụng chiến pháp này thì cần phải yên lặng một chỗ, không được di chuyển, tận lực giảm mọi hoạt động của cơ thể xuống mức tối đa, bao gồm cả hít thở. Nếu vận dụng kèm với Vô Thanh Bộ thì vẫn có thể di chuyển, chẳng qua hiệu quả ẩn núp kém hơn một chút.
Dương Thiên ở trong trạng thái này thì chắc chắn người có tinh thần ý niệm cấp bốn cũng không “nhìn” thấy hắn luôn, khác với lúc trước là vẫn nhìn được bóng đen lướt qua.
Cũng nhờ thế mà Dương Thiên phát hiện ra vị trí đám người của Thanh Vân Tông, cách hắn không quá xa, tu vi còn là huyền phủ cảnh nữa. Điều này làm hắn càng phải cẩn thận hơn, cùng với không được di chuyển lung tung, chỉ đành mặc cho Hải Diêu chở hắn đi xa.
Cũng may đám Hải Diêu này cứ nhìn chằm chằm nhân loại, đuổi theo đến gần khu vực Hải Mãng nên Dương Thiên cũng có thể được quan sát trận đại chiến này.
Đám Hải Mãng hung hang bá đạo nhưng cũng không đến mức mở ra quyết chiến sinh tử với phía nhân loại đâu. Số lượng chênh lệch quá nhiều, lấy bằng này nhân loại thì cũng có khả năng mài chết một số con Hải Mãng đấy, mà đám này còn lâu mới chịu liều mình chết đi, bọn chúng chỉ muốn ăn no thôi.
Cho nên bùng nổ ra một trận đại chiến ngay ở trên mặt biển, một trăm con Hải Mãng cứ dàn trải công kích ra, cốt muốn tiêu diệt càng nhiều nhân loại càng tốt, đồng thời thả đi một số kẻ mà bọn chúng cảm thấy khó đối phó.
Từ đó lại gây ra sự chia rẽ giữa các phe của nhân loại, trông thấy có hi vọng rời đi mà không phải tử chiến khiến cho dục vọng chiến đấu hạ thấp rất nhiều, đội nhóm cũng từ đó mà tan rã, mạng ai người đấy đánh, quyết chí tiến lên, chỉ cần vượt qua một khoảng cách nhất định sẽ không còn bị Hải Mãng tấn công nữa.
Một con Hải Mãng có thân hình dài hơn năm mươi mét, toàn thân là những vòng tròn đen trắng xen kẽ chia nó thành nhiều khúc bằng nhau. Hải Mãng mở ra miệng lớn đỏ chót của mình, gầm lên một tiếng, không khí hôi tanh lan tỏa hàng trăm mét, bên trong hơi thở của Hải Mãng có chứa chất độc kinh người, đủ để huyền chân cảnh hít vào cũng phải xây xẩm mặt mày.
Oanh!!!
Một tiếng nổ lớn, nước biển bắn cao năm mươi mét, một con huyền linh loại sư tử bễ nghễ đứng trên mặt biển, toàn thân phát ra ánh quang huy thần thánh chói lọi.
Vừa rồi con huyền linh này đã đen một con Hải Mãng dẫm vào trong biển, khí tức hùng hồn thần thánh khiến cho người khác muốn quỳ xuống bái lậy nó.
Trên thân của Sử Tử mọc ra hai cánh lông vũ rải rộng ra ngoài, che rợp cả một mặt biển, càng tôn lên vẻ cao quý thần thánh cho con sư tử này. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Dương Thiên nheo mắt lại, nhìn xuống lưng của con sư tử này khiến hắn giật cả mình, không nghĩ đến nàng lại mạnh như vậy, tiến bộ một cách thái quá.
Người này cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Lạc Minh Nguyệt. Tu vi đã đạt đến huyền phủ cảnh nhất trọng, mạnh vượt xa tưởng tượng của Dương Thiên.
Tình báo của Tinh Võng chắc chắn không sai, Dương Thiên cũng có thể đảm bảo khi gặp Lạc Minh Nguyệt lần đầu tiên, hắn vẫn có thể áng chừng tuổi tác của nàng, tuyệt đối không quá hai mươi tuổi. Mà theo như Tinh Võng báo cáo thi Lạc Minh Nguyệt hơn Dương Thiên hai tuổi, chớm bước sang tuổi hai mươi mà thôi.
Hai mươi tuổi huyền phủ cảnh nhất trọng, hơn nữa là trong vòng hai năm tu luyện từ huyền biến cảnh đến huyền phủ cảnh. Tốc độ tu luyện này quả thật có thể ngạo thị thiên hạ, nhìn thẳng vào đám người được cho là “thiên tài đỉnh cấp” ở trong Tiên Long Bí Cảnh mà cười lớn.
So với Tiểu Đao Thánh càng thêm kinh diễm, tốc độ tu luuyện càng không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù không nói nàng có thể động chạm đến cảnh giới Thánh Nhân hay không nhưng đột phá Vương Giả hẳn là trong tầm tay.
Lạc Minh Nguyệt hờ hững giống như tiên nữ cách biệt phàm trần, tướng mạo của nàng cũng không hề che lấp càng khiến cho người khác thán phục vẻ đẹp kinh diễm, say đắm không thôi.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Ngọc Tước Tì Tử trong lòng bàn tay, khí thế hùng hậu chấn áp bốn phía, khiến cho đám người đang giao thủ cùng Hải Mãng cũng phải tạm lui tránh, nghiêm nghị đề phòng nàng rat ay.
Rống!!!
Mặt nước nổ tung, con Hải Mãng kia tức giận lao lên từ mặt biển, trên đầu đó còn lộ rõ vết móng vuốt do con sư tử để lại. Hải Mãng cực kỳ giận dữ, nó đến đấy vốn muốn vui đùa chém giết nhân loại, không nghĩ đến lại bị một tiểu nữ đạp xuống mặt biển, thật sự làm nó mất hết thể diện.
Thân thể của Hải Mãng bắt dầu bành trướng, các cụm cơ bắp nổi lên rõ rệt dưới lớp da rắn.
Hải Mãng cong người, lao thẳng về phía Lạc Minh Nguyệt, yêu khí trùng thiên chấn động cả một vùng rộng lớn. Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã đến trước Lạc Minh Nguyệt, há miệng cắn xuống.
Oành!!!
Huyền linh của Lạc Minh Nguyệt nhấc chân, lại đạp một cái vào mặt của Hải Mãng. Hải Mãng giống như đã sớm dự đoán, thân hình uốn éo tránh qua một vuốt này, đồng thời thân hình xê dịch, sử dụng cái đuôi của mình từ một hướng khác đánh thẳng vào trên người Lạc Minh Nguyệt.
Lạc Minh Nguyệt cũng không thay đổi sắc mặt, bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng đẩy ra một cái, hời hời như một cái gạt tay, chặn đứng cái đuôi to lớn của Hải Mãng.
Ầm!!!
Mặt biển chấn động, làn sóng cao hơn mười mét dạt sang xung quanh, hướng những người khác mà đổ ập xuống.
Rống!!!
Hải Mãng gầm lên một tiếng đau đớn, nó bị Sư Tử đánh vào ngang lưng, bay đập vào trong biển lớn. Hải Mãng cũng không phải dễ bị hạ như thế, quanh thân nó bốc lên yêu khí nồng nặc, sóng biển giống như bị khống chế, không ngừng tạo thành dòng biển động to lớn, sóng cao như muốn nhấn chìm tất cả.
Lạc Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, huyền linh phát ra quang huy càng thêm chói lọi, một cảm giác lạnh thấu xương tủy lan tràn trong không gian.
Răng rắc!
Biển động dữ dội trong phút chốc đóng băng, trắng xóa cả một vùng, lấy Lạc Minh Nguyệt làm trung tâm, mấy dặm biển cả xung quanh nàng đều bị hóa thành băng đá, sóng biến cũng theo đó biến mất, hóa thành từng tầng băng đá trập trùng.
Đám Hải Mãng nhao nhao phóng lên khỏi mặt biển, nhanh chóng thoát khỏi số phận bị băng phong, một số ít nhân loại thì không kịp chạy thoát, lập tức bị hóa thành một bức tượng băng, không thể động đậy được.
Đám Hải Mãng nhao nhao bùng nổ khí thế, chuẩn bị vây công Lạc Minh Nguyệt, có điều nàng cũng không thèm quan tâm, không có ý định nhờ những huyền phủ cảnh khác trợ giúp. Quang huy ở trên người sư tử càng ngày càng sáng, nó nhẹ nhàng đập cánh một cái, thân hình bay lên trên không trung, bay lượn trên bầu trời, dọa đám Hải Diêu Phi Như nhao nhao lui lại, không nguyện ý trêu chọc vị cường giả này.
Sư tử vẫy cánh mấy lần, cuồng phòng thổi loạn, giữa những vòng gió xoáy nhanh chóng bốc lên ánh lửa, một trăm ngọn lửa riêng biệt bốc cháy hừng hực, nhanh chóng lao thẳng xuống dưới, nhắm thẳng vào đám Hải Mãng.
Hải Mãng cũng không cam chịu yếu thế, cơ thể căng phồng lên, từ trong miệng phun ra một cột nước, cột nước tương đối nhỏ, mang theo màu sắc xanh lam cùng với mùi hôi tanh hết sức buồn nôn đối chọi với những ngọn lửa nóng rợp trời kia.
Ầm!!!
Giống như cả hai đều cực kỳ phù hợp với nhau, những ngọn lửa đốt cháy cột nước lập tức nổ tung, xung kích mãnh liệt quét ngang năm dặm, đem cả người lẫn yêu thú đều thổi bay về bốn phía.
Người chết kẻ bị thương thất thất bát bát, yêu thú cũng không có được tình cảnh tốt, còn nhân loại thì tổn thất gần một nửa nhân số, tiếng kêu rên đầy đất.
Mặt băng vỡ nát, nhiều người chìm vào trong biển, có kẻ chấp chới tìm nơi bấu víu để cứu mạng.
Cực kỳ hỗn loạn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook