Huyện Lệnh Đế Sư
-
C76: Huyền sách
“Bệ hạ, sự việc đại khái là như thế này, sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay, thần đệ đã hiểu rằng bá tánh của Càn Quốc chúng ta cũng không hề an bình như các quan nói trên triều, ngay cả ở nơi quan trọng của đất nước như đế đô, vẫn có thể nhìn thấy ăn mày ở khắp mọi nơi, từ đó có thể thấy được cuộc sống của bá tánh ở nơi khác phải nghèo khó và gian khổ đến cỡ nào”.
“Thần đệ hổ thẹn, xuất thân từ hoàng tộc, nhưng văn không thể trị quốc an thiên hạ, võ không thể mở rộng biên cương lãnh thổ, Triệu Tĩnh đưa thần đệ ra cung, điều này khiến thần đệ nhận thức được trách nhiệm của mình với tư cách là con cháu của Tiêu gia, cũng khiến cho thần đệ hiểu được sự vất vả của bệ hạ..”.
Tiêu Huyền Sách nói chuyện còn có chút lúng túng, thậm chí còn cố nặn ra vài giọt nước mắt, Triệu Tĩnh không khỏi khâm phục kỹ năng diễn xuất của hẳn ta.
Tiểu tử này có triển vọng.
Tiêu Linh Linh sửng sốt, nàng không thể tin được những. lời này sẽ phát ra từ miệng Tiêu Huyền Sách, thậm chí nàng còn do dự hồi lâu mới nói ra với giọng điệu cực kỳ không phù hợp với thân phận thiên tử của mình.
“Huyền Sách, đệ thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Vâng thưa bệ hạ, từ nay về sau thần đệ nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, nghe theo lời chỉ dạy của Triệu đại nhân, hi vọng sau này có thể chia sẻ nỗi lo lắng với bệ hạ”.
“Tốt tốt tốt!”
Liên tiếp nói xong mấy chữ tốt, Nữ đế bệ hạ cảm thấy chóp mũi của mình chua xót, quay người để tránh đi người khác nhìn thấy nước mắt của mình, một lúc lâu sau mới quay lại, nhẹ giọng nói: “Mau đứng dậy, mặt đất lạnh lẽo Huyền Sách đã thực sự trưởng thành”.
Nhìn thấy bộ dạng này, Triệu Tĩnh và Tiêu Huyền Sách đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua bài kiểm tra.
“Mau đi thay quần áo đi, bản thân là con cháu hoàng gia, như vậy còn ra thể thống gì nữa?”, Tiêu Linh Linh thương tiếc nhìn đệ đệ của mình.
Tiêu Huyền Sách vội vàng tạ ơn rồi lui xuống, Triệu Tĩnh thấy chỉ còn lại mình ở lại đối mặt với nữ nhân hung hãn này, vội vàng muốn cáo từ bỏ chạy, nhưng lại bị Nữ đế bệ hạ gọi lại.
“Khụ khụ, bệ hạ còn có việc gì sao?” Triệu Tĩnh thận trọng hỏi, thực sự là bị đánh đến sợ.
“Ngươi làm rất tốt, Huyền Sách có thể có sự thay đổi như ngày hôm nay, không thể thiếu công lao của ngươi”. Tiêu Linh Linh ổn định lại cảm xúc, cố làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể.
Triệu Tĩnh chỉ cảm thấy có chút chột dạ: “Bệ hạ quá khen ngợi, điện hạ vốn đã rất thông minh, ngày xưa nghịch ngợm chỉ là vì bản tính của một đứa trẻ thôi”.
“Ngươi quá khiêm tốn, việc hôm nay ngươi đã làm rất tốt”.
Tiêu Linh Linh gật đầu, sau đó đổi chủ đề: “Nhưng dù thế nào thì Huyền Sách cũng là một hoàng tử cao quý, để mấy tên
ăn mày đè xuống đất đánh có phải là quá đáng hay không!”
“Ặc... Bệ hạ nói phải, là thần không có suy thấu đáo”. Triệu Tĩnh bất đắc dĩ.
Tiêu Linh Linh lại đổi chủ đề, bình tĩnh nói: “Nghe Lâm lão. nói Huyền Sách tốn hai ngàn lượng để ăn trận đòn này?”
“Khụ khụ, tất cả chỉ là một trò đùa thôi, sao thần có thể bỉ ổi đến thế cơ chứ?”
Mẹ nó, nữ nhân này có nhiều tay mắt thật!
Triệu Tĩnh thở dài, lấy từ trong tay áo ra ngân phiếu hai ngàn lượng, vừa mới thu vào tay, giờ lại sắp mất đi.
Tiêu Linh Linh tùy ý cầm lấy tờ ngân phiếu, nhìn Triệu Tĩnh đang cúi đầu, cảm thấy có chút đau đầu.
Gan chó của tên khốn kiếp này quả thực rất lớn, nhưng hẳn vẫn có chút thủ đoạn, ngay cả Huyền Sách cũng phải phục hắn. Nghĩ tới đây, Tiêu Linh Linh chỉ có thể nói: “Về sau tốt nhất không nên làm loại chuyện này, chuyện liên quan đến danh tiếng của hoàng gia, nếu bị lộ ra ngoài thì không hay. chút nào”.
“Thần đã hiểu”. “Được rồi lui ra đi”.
Tuy rằng mất đi hai ngàn lượng, nhưng Triệu Tĩnh cũng không cảm thấy đáng tiếc vì đã an toàn trốn thoát được kiếp nạn này, tuy nhiên hẳn thật sự phải tìm việc gì đó ở đế đô mà làm.
Ít nhất cũng phải liên lạc với một vài thương nhân, huyện Nguyên Giang có rất nhiều hàng hóa trong kho.
Với ý tưởng này trong đầu, Triệu Tĩnh rời cung liền chạy khắp đế đô, khi đi ngang qua Cục Dệt thì nhanh chóng dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook