Huyện Lệnh Đế Sư
-
C36: Cẩu quan
“Đây là cái gì? Khăn trùm đầu sao?”
Nhìn mảnh vải trong tay Triệu Tĩnh, Tiêu Linh Linh cảm thấy tò mò, suy nghĩ của nàng vẫn chìm trong sự kinh ngạc về thuốc nổ đen, trong lòng đã xác định thứ mà tên khốn này lấy ra chắc chắn không phải vật phàm.
“Khăn trùm đầu? Đúng là càng ngày càng giỏi tưởng tượng hơn”.
Triệu Tĩnh cười ha ha giải thích: “Cái này gọi là băng vệ sinh, là huyện của ta chuyên chế tác riêng cho nữ tử, để ta nói cho ngươi biết, thứ này rất tuyệt vời, nữ tử các ngươi không mỗi tháng dều sẽ tới nguyệt sự sao, có thứ này…”
Triệu Tĩnh chỉ lo nói luyên thuyên về lợi ích của băng vệ sinh trên tay, hoàn toàn không để ý tới biểu cảm vô cùng xuất sắc của Tiêu Linh Linh!. ngôn tình hay
“Đây không phải là một phát minh vĩ đại sao? Hiện tại tất cả nữ nhân ở huyện Nguyên Giang của chúng ta đều đang sử dụng, ta đã tính toán rồi, Đại Càn của chúng ta ít nhất cũng có mấy ngàn vạn nữ tử, mỗi người dùng 14 miếng mỗi tháng, mỗi miếng có giá 5 văn tiền, một tháng mỗi người sáu mươi văn”.
“Một năm là hơn bảy trăm ván, mấy ngàn vạn nữ tử, một năm phải hơn một tỷ văn, khi quy ra bạc trắng, đó là hàng trăm hàng ngàn vạn! Ta đã nghĩ kĩ rồi, khỉ đó sẽ viết như thế này, ai hiểu được lòng nữ nhỉ, băng vệ sinh Nguyên Giang!”
“Tiêu tiểu thư, việc buôn bán của ngươi lớn như vậy, lại là nữ tử, quảng bá là việc của ngươi, ta tính giá nhập hàng cho ngươi là ba văn tiền một miếng ngươi thấy sao? Hay là ngươi cứ thử trước xem hiệu quả thế nào? Vài miếng này coi như ta tặng ngươi, nhân tiện thì khi nào ngươi tới nguyệt sự?
Triệu Tĩnh quay người lại, vô cùng tự tin nói, theo hắn thấy, Tiêu Linh Linh không có lý do gì từ chối một thứ tốt như vậy.
Tuy nhiên, thứ hắn nhìn thấy lại là một khuôn mặt tím tái và vặn vẹo.
“Này, Tiêu tiểu thư, ngươi bị sao vậy? Sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy? Ngươi bị bệnh sao?”, Triệu Tĩnh nói rồi đưa tay sờ soạng thử.
Tiếp đó một tỉêhg răng rắc vang lên, Triệu Tĩnh ngơ ngác nhìn tay phải của mình đang đung đưa một cách kỳ quái, trong lòng dấy lên một câu hỏi.
Người phụ nữ này, vừa rồi, mới bẻ gãy tay của ta?
“Ta đ*t!”
Một thanh âm cực kỳ thống khổ phát ra từ trong miệng Triệu Tĩnh, nhưng Tiêu Lỉnh Lỉnh lại càng hét lớn hơn hắn: “Ta sẽ giết ngươi, tên khốn kiếp!”
Còn chưa kịp phản ứng, Triệu Tĩnh đã bị đá lăn quay!
“Cứu, cứu mạng! Giết người! Tiêu tiểu thư ngươi bị sao vậy, bình tĩnh đỉ!”
Triệu Tĩnh kinh hoàng hét lên, nhưng lúc này hắn đang ở ngoài thành, tất cả thuộc hạ của hắn vừa bị Trương Long dẫn đi, nên cho dù có kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy.
Tiêu Linh Lỉnh xông tới, nếu như hoàng tử Huyền Sách của chúng ta ở đây, nhất định sẽ vô cùng hoảng sợ, trước kia đại tỷ của hắn ta vẫn đối xử với hắn ta quá nhẹ nhàng.
Đâu có giống như bây giờ, trực tiếp cưỡi lên người mà đánh!
Ngay lúc này, Triệu Tĩnh cảm thấy mình chỉ còn cách cái chết một chút!
Khuôn mặt sưng tây không khác gì đầu heo, lúc này hắn đang co ro trong góc ôm cánh
tay bị trật khớp của mình, kinh hãi nhìn Tiêu Lỉnh Linh: “Ngươi, ngươi ngươi, sao ngươi dám đánh ta, ta sẽ báo quan! Ngươi đừng đến đây!”
Hắn hoàn toàn quên mất mình là Quan lão gia của huyện Nguyên Giang, Tiêu Linh Lỉnh thật sự ra tay rất tàn nhẫn!
Lúc này Tiêu Linh Lỉnh đã tỉnh táo lại hết giận, nhìn mặt mũi bầm dập của Triệu Tĩnh, nàng đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Vừa fôỉ còn nhờ người ta làm việc, nhưng trong chớp mắt đã đánh hắn thành thế này, thật là tội lỗi!
Nhưng mà ai bảo hắn lại nói những lời như vậy với nàng, lại còn muốn hỏi thăm thời gian nguyệt sự của nàng! Đây là chuyện có thể nói cho nam nhân biết sao!
“Ngươi..Nàng muốn đỉ tới giúp hắn một tay.
Kết quả, Triệu Tĩnh lập tức như nhìn thấy quỷ: “Ngươi đừng nhúc nhích, cứ đứng đó đừng nhúc nhích! Nếu không ta sẽ chết trước mặt ngươi! Giết người fôỉ, cứu mạng!”
“À cái này…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook