Chương 63: Điều kiện là hạ nô ấn

 

Vù vù!

Phía cửa cung điện, muôn vàn ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Từng đường vân giống như sơn mạch hội tụ từ bốn phương, tràn ngập khí tức cường đại.

- Ta phải giết ngươi!

Diệp Trần gầm lên, hai mắt đỏ hoe, giống như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Bí thược là con át chủ bài lớn nhất của hắn ta. 

Trong tòa cung điện này, hắn ta có thể điều khiển rất nhiều trận văn và cơ quan.

Nhìn thấy Cố Trường Ca và Diễm Cơ một khắc trước vẫn là sư tôn của hắn ta trò chuyện thân mật đến vậy.

Cố Trường Ca cao cao tại thượng, tùy tiện lấy ra một món đồ mà hắn ta chưa từng thấy, thậm chí còn chưa từng nghe qua.

Nhìn lại hắn ta xem, chẳng khác nào một tên nhà quê.

Chỗ nào cũng không sánh kịp!

Loại cảm giác này cứ như một tên ăn mày đang nhìn một vị hoàng tử khoe khoang trước mặt, lại còn cướp mất nữ nhân của mình!

Diệp Trần sao có thể chịu nổi chuyện này.

Đặc biệt, Diễm Cơ còn là một mỹ nhân tuyệt thế thực sự, trước đó còn đích thân dạy dỗ hắn ta nhiều năm. 

Vừa là thầy vừa là tỷ tỷ.

Rốt cuộc, hắn ta cũng chỉ là một thiếu niên đang tuổi sung mãn, vẫn luôn có tâm tư khác với Diễm Cơ.

Dù Diễm Cơ có phản bội hắn ta, dù hai người họ đoạn tuyệt, hắn ta cũng không cho phép Diễm Cơ nhanh chóng đi theo Cố Trường Ca, lòng hướng về kẻ thù của hắn ta. 

- Ngươi đi chết đi!!

Ánh mắt của hắn ta đỏ lên, ngọn lửa ghen ghét thiêu đốt trong lòng.

Hắn ta không quan tâm mấy thứ truyền thừa, hay thú hoang gì đó nữa. Lúc này hắn ta chỉ muốn giết chết Cố Trường Ca!

Kẻ thù đã cướp đi tất cả mọi thứ của hắn ta!

Bùm!

Âm thanh to lớn nổ ra tại đây như thể có thú dữ đáng sợ đang thức tỉnh, ánh sáng khủng khiếp phóng ra khỏi trên mặt đất!

Những tia sáng này hội tụ trên không trung, ngưng tụ thành sức mạnh kinh khủng sẵn sàng bắn về phía Cố Trường Ca.

Đây là đòn mạnh nhất của Diệp Trần. Cho dù có ở Thánh Chủ cảnh cũng phải biến sắc.

Phải biết rằng trong bí cảnh này, tất cả tu sĩ không thể nào phát huy sức mạnh viễn siêu Đại Năng cảnh được. 

Cố Trường Ca dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Đây cũng là một trong những quân át chủ bài của Diệp Trần!

- Bí thược trong tay Diệp Trần có thể khống chế trận văn và cơ quan của nơi này, uy lực cực lớn, công tử không nên khinh suất. 

Thấy cảnh tượng  này, Diễm Cơ nói với Cố Trường Ca, nhắc nhở hắn phải cẩn thận, sợ hắn không biết mà thua thiệt.

Giờ phút này, vẻ mặt nàng ta nhìn về phía Diệp Trần lãnh khốc vô cùng.

Nàng ta cũng đã thông suốt rồi, Diệp Trần từ đầu đến cuối vốn không coi nàng ta là sư tôn.

Mà khiến nàng ta trở thành vật phẩm của mình hắn.

Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, Diệp Trần chính là kẻ thù của Cố Trường Ca, dĩ nhiên nàng ta cũng sẽ coi Diệp Trần là kẻ thù của nàng. 

Bản tính trong tộc của nàng ta vốn là như vậy, một khi nhận định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Trước đó là sư tôn của Diệp Trần thì nàng ta sẽ một lòng phụ trợ hắn ta, giúp hắn ta tu hành đúng hướng.

Thế nhưng bây giờ, nàng là người của Cố Trường Ca thì đương nhiên tất cả mọi chuyện đều sẽ suy nghĩ cho Cố Trường Ca. 

- Trận văn ở đây không ngăn nổi ta.

- Diệp Trần không thể tạo thành trở ngại gì đâu.

Cố Trường Ca thản nhiên cười, không thèm để bụng thủ đoạn của Diệp Trần.

Vừa dứt lời, pháp thân màu đen xuất hiện phía sau hắn, mặc dù cùng lắm chỉ có Đại Năng cảnh, thế nhưng sự trấn áp được thi triển giống như của một vị thần cổ xưa vậy. 

Bùm!

Lúc Cố Trường Ca vung quyền lên, pháp thân đen nhánh cũng vung quyền theo!

Sức mạnh khủng bố bùng nổ trong nháy mắt, không trung giống như xảy ra động đất!

Uỳnh!

Rất nhiều trận văn xen lẫn chùm tia sáng dung hợp lao thẳng về phía Cố Trường Ca, song, lại bị một quyền này đánh cho tan thành mây khói!

Lúc này, tất cả trận văn đều bị phá hủy!

Sức mạnh mạnh mẽ đến mức ngay cả Diễm Cơ cũng không khỏi chấn động. Nàng ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Cố Trường Ca.

Thân là thiếu chủ của Trường Sinh thế gia, thủ đoạn của hắn sao có thể tầm thường được. 

- Sao có thể...

Diệp Trần bị phản phệ, ‘hộc’ một tiếng rồi phun ra búng máu, thân hình bay thẳng ra ngoài, cả người bê bết máu. 

Hắn không thể tin nổi.

Cho dù hắn ta có dùng bí thược liên kết với trận văn nơi này nhưng vẫn bị một quyền của pháp thân đó đánh cho tan tành.

Với cả, sức mạnh này vốn không được điều khiển một cách khéo léo, không phá vỡ giới hạn của bí cảnh, nhưng lại vừa vặn đánh nát con át chủ bài của hắn ta.

Răng rắc...

Hơn nữa, điều khiếp Diệp Trần hoảng sợ chính là bí thược trong tay hắn ta bị nứt, phía trên xuất hiện rất nhiều vết nứt!

Sức mạnh của một quyền mà Cố Trường Ca ngẫu nhiên đánh ra đó phần lớn đều được bí thược đỡ lấy, nếu không thì trong nháy mắt hắn ta đã trở thành một đoàn huyết vụ rồi!

Điều này khiến Diệp Trần thực sự sợ hãi.

Thực lực của Cố Trường Ca vượt xa tưởng tượng của hắn ta. Cho dù hắn có ở Đại Năng cảnh thì có khi vẫn có thể tùy tiện tàn sát Thánh Chủ cảnh.

Tâm hắn ta ớn lạnh hồi lâu, cả người đều choáng váng. 

- Chơi đùa lâu như vậy, hôm nay cũng đến lúc kết liễu ngươi rồi!

- Rau hẹ nhỏ…

Lúc này, Cố Trường Ca tùy ý nói.

Ong ong!

Một chưởng của hắn đánh đến lần nữa, bàn tay của pháp thân màu đen khủng bố cũng lộ ra, không ngừng biến lớn trong không trung, bao trùm tất cả cảnh vật trước mắt!

Vẻ mặt lãnh đạm như thần, hư không ầm ầm vang dội tưởng như có thể nghiền nát vạn vật.

- Không thể nào, sao ta có thể chết ở đây được…

Chứng kiến tất cả điều này, đôi mắt của Diệp Trần lộ vẻ tuyệt vọng, cả người run rẩy. Hắn ta bị đè ép mãnh liệt đến mức không thể động đậy.

Trước đây hắn ta vẫn cho rằng bản thân đã đủ mạnh rồi, thế nhưng dưới một chưởng của Cố Trường Ca, hắn ta cứ như loài giun dế không thể phản kháng nổi!

Hôm nay hắn ta thực sự sẽ phải bỏ mạng tại đây!

Tất cả quân át chủ bài trước sức mạnh tuyệt đối này căn bản không có chút tác dụng nào!

- Cố Trường Ca, dừng tay!

Lúc này, một tiếng gọi lạnh lẽo truyền đến.

Không biết Diệp Lưu Ly đã thi triển thủ đoạn gì thoát được bầy thú dữ. Nàng ta từ xa chạy đến, đúng lúc nhìn thấy Cố Trường Ca muốn một chưởng đánh chết Diệp Trần.

Roẹt!

Kiếm quang sáng loáng chém tới, từng luồng kiếm ý như muốn chém nát tất cả!

Nàng ta muốn cứu Diệp Trần ca ca!

Nàng ta đang ở Thánh Chủ cảnh. Mặc dù bản thân bị nơi này áp chế, song, nàng ta cũng có chiến lực tột đỉnh của Đại Năng cảnh. Nàng ta tự cho rằng bản thân có thể cản được Cố Trường Ca.

Phụt!

Thế nhưng kiếm này của nàng ta chém xuống lại liên tục chẳng hề chém đứt bàn tay to lớn màu đen mà pháp thân của Cố Trường Ca biến thành, ngược lại, lại giống như hòn đá chìm xuống đáy biển, tất cả thế công đều bị nhấn chìm!

- Sao có thể…

- Cảnh giới của ta bây giờ rõ ràng không khác Cố Trường Ca là mấy, thế nhưng tại sao đến cả bàn tay của pháp thân của hắn, ta cũng không chém đứt...

Trong mắt của Diệp Lưu Ly lộ vẻ không dám tin.

Trường kiếm trắng như tuyết của nàng ta cũng chẳng phải phàm vật, ẩn chứa tính chất thần kim đặc thù, thần thông mà kiếm pháp này thi triển còn là tuyệt học kiếm quyết của Diệp tộc trên Thượng Giới. 

Nếu là Thánh Chủ cảnh thì đã sớm bị một kiếm này đánh chết rồi.

Vậy mà Cố Trường Ca lại không hề bị ảnh hưởng.

- Đến rất đúng lúc.

Vẻ mặt của Cố Trường Ca nhìn nàng có chút đáng sợ.

Sau đó, bàn tay từ trên không trung ập xuống, giữa tiếng ầm ầm vang lên mà tóm lấy Diệp Trần. 

Động tác đó như đang tóm lấy một con sâu nhỏ bé vậy!

- Lưu Ly…

Diệp Trần bị tóm chặt, sắc mặt tái nhợt, không khỏi gào lên, liều mạng giãy giụa.

Thế nhưng cũng vô dụng.

Cố Trường Ca đang thi triển Vạn Hóa Thiên Ma thần thông.

Đừng nói là Diệp Trần của hôm nay, dù hắn ta có đột phá lên một đại cảnh giới khác cũng chẳng thể thoát nổi.

Diệp Trần cũng biết, hiện tại chỉ có Diệp Lưu Ly mới có thể cứu hắn ta.

- Phụt…

Thế nhưng khi hắn ta vừa mở miệng, bàn tay của Cố Trường Ca lập tức siết chặt, khiến hắn ta ho ra máu, sắc mặt tái nhợt khủng khiếp.

Diễm Cơ nhìn hết thảy chuyện này, vẻ mặt rất bình tĩnh. Nàng ta cũng không còn chút thiện cảm nào với Diệp Trần lúc này nữa. 

Tự làm thì tự chịu.

Ban đầu nàng ta đã từng khuyên nhủ hắn ta, hắn ta không nghe mới dẫn đến quả đắng như ngày hôm nay. 

- Sao nào, ngươi muốn cứu hắn hả?

Cố Trường Ca cười nhạt nhìn Diệp Lưu Ly, dường như cũng không ngạc nhiên khi nàng ta có thể thoát được bầy thú dữ chạy đến được đây. 

Dù sao thì cũng là tiểu công chúa của Diệp tộc.

Thủ đoạn của nàng ta khẳng định không ít, bảo vật pháp khí cũng có nhiều, thời khắc mấu chốt muốn giải quyết đám súc sinh đó cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Dĩ nhiên quan trọng nhất là Cố Trường Ca đã đoán được nàng ta sẽ chạy đến.

Diệp Trần đang ở trong tay, hắn có thể tận dụng việc này để phát huy hết giá trị cuối cùng còn sót lại của hắn ta.

- Cố Trường Ca, ngươi dừng tay, thả Diệp Trần ca ca ra, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói.

Diệp Lưu Ly lạnh lùng nói. Nhìn thấy vẻ mặt của Cố Trường Ca cũng đủ biết hắn có mưu đồ.

Nhưng lúc này, nàng ta không thể không thấy chết mà không cứu Diệp Trần ca ca.

Dựa theo tính cách của Cố Trường Ca, hắn nhất định sẽ lấy việc uy hiếp này để yêu cầu nàng ta chuyện gì đó.

Hơn nữa, thực lực của Cố Trường Ca quá mạnh mẽ, dùng thủ đoạn không thể đối phó được với hắn. Lúc đầu nàng ta vẫn còn có chút hy vọng với Diệp Trần, cho rằng chàng tự tin đến vậy chắc hẳn đã nắm chắc được phần nào. 

Vậy mà không ngờ lúc nàng ta chạy đến thì thấy Diệp Trần ca ca bị một chưởng của Cố Trường Ca đánh vật trên mặt đất.

Chuyện này khiến Diệp Lưu Ly phút chốc không biết bản thân muốn nói gì nữa. 

- Điều kiện gì cũng được sao?

Vẻ mặt của Cố Trường Ca có chút ý vị sâu xa, hỏi ngược lại một tiếng.

Diệp Lưu Ly lạnh lùng nhìn hắn.

- Chỉ cần ngươi có thể bỏ qua cho Diệp Trần ca ca, việc gì cũng dễ nói chuyện. Dĩ nhiên với điều kiện chuyện đó không thể nào quá mức...

- Chờ đã nào. Đầu tiên ngươi phải hiểu rõ, hiện tại không phải lúc ngươi nói điều kiện với ta, mà là ta đang nói với ngươi.

Cố Trường Ca nhướng mày ngắt lời nàng ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

- Chuyện này mà còn không hiểu thì ngươi cũng không cần phải cứu Diệp Trần nữa đâu.

Nói đến đây, hắn không khỏi lộ ra một chút cười, phong thái cũng thật tuấn nhã.

Trên không trung, bàn tay màu đen siết chặt.

Diệp Trần lại ho ra một búng máu, gương mặt tràn đầy hận ý, tức giận và không cam lòng.

Trong mắt của Diệp Lưu Ly, vẻ ngoài tuấn tú dịu dàng của Cố Trường Ca không khác nào hung ma khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta càng thêm lạnh lùng. 

- Lưu Ly, không được đồng ý với hắn, cho dù ta có chết cũng không để ngươi cầu xin sự tha thứ từ hắn.

Giờ phút này, Diệp Trần lại rất có cốt khí, không cam lòng trợn mắt nhìn Cố Trường Ca, giống như sau khi chết rồi cũng phải băm hắn thành trăm mảnh. 

- Ta cho ngươi nói chuyện à?

Cố Trường Ca bình thản liếc nhìn hắn ta.

‘Phụt’ một tiếng!

Diệp Trần ứa máu, lần nữa bị bóp chặt, tưởng như sắp ngạt thở.

- Ngươi nói đi, là điều kiện gì thì ngươi mới thả Diệp Trần ca ca ra? Chỉ cần ta có thể làm được.

Diệp Lưu Ly gắt gao nhìn Cố Trường Ca, trong mắt đầy tức giận.

- Rất đơn giản, thả thức hải ra, để ta hạ nô ấn.

Cố Trường Ca nói, vẻ mặt vẫn không đổi. 

Nghe vậy, Diệp Trần không khỏi biến sắc.

Một khi nô ấn được hạ xuống, thì đồng nghĩa với việc sau này nàng ta sẽ làm nô lệ, tỳ nữ và bị nó điều khiển.

Cái giá này quá đắt rồi.

Liệu Diệp Lưu Ly có đồng ý chăng? Hắn ta không dám chắc.

Vẻ mặt của hắn ta hơi giãy giụa...

- Lưu Ly, đừng đồng ý với hắn, ta thà chết...

Sau đó, Diệp Trần không khỏi lớn tiếng nói.

Hắn ta không muốn chết, hắn ta còn muốn báo thù, hắn ta không thể chết ở chỗ này.

Vậy nên hắn ta hiểu rõ.

Lúc này bản thân không thể lộ ra chút hoảng sợ nào, càng không thể tham sống sợ chết, nếu không, Diệp Lưu Ly chắc chắn sẽ do dự.

Diệp Trần cũng không muốn lừa dối Diệp Lưu Ly, nhưng nếu không làm vậy thì hôm nay hắn ta thật sự sẽ toi đời.

Cố Trường Ca sẽ giết chết hắn ta.

Hắn ta vô cùng thống khổ, không hiểu tại sao bản thân lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

Tất cả đều do Cố Trường Ca hãm hại!

- Hạ nô ấn? Cố Trường Ca, dã tâm của ngươi cũng thật là lớn. Thế nhưng vì Diệp Trần ca ca, ta nguyện ý.

Diệp Lưu Ly nghe thấy lời này của Cố Trường Ca, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bề ngoài vẫn mang theo vẻ tức giận. Trải qua một phen lựa chọn đầy gian nan, nàng ta trầm mặc một hồi rồi hít một hơi thật sâu.

Nàng ta tin tưởng dáng vẻ này của bản thân có thể qua mắt được Cố Trường Ca.

Dù sao trong Diệp tộc có một môn pháp gọi là Nguyên Thần thần thông, có thể chém hết tất cả thuật pháp nhắm vào Nguyên Thần, nô ấn cũng vậy.

Chuyện này chỉ có tử tôn chính tông của Diệp tộc mới sẽ biết.

Cố Trường Ca thiên toán vạn toán, đáng tiếc lại không tính được đến chuyện này. 

Vẫn còn một cách có giải quyết tất cả những chuyện này!

 

HÔM NAY ĐẾN ĐÂY THÔI, MAI LẠI LÊN THÊM. TẠM BIỆT CÁC BẠN :3 NGÀY TRUNG BÌNH 4-6 CHƯƠNG, CẬP NHẬT TRƯA HOẶC TỐI

LINK FANPAGE CỦA BỌN MÌNH: https://www.facebook.com/tutienteam, CÁC BẠN LIKE VÀ SHARE FANPAGE ĐỂ ỦNG HỘ CHO BỌN MÌNH NHÉ, HỨA SẼ RA CHAP ĐỀU ĐẶN ĐỂ PHỤC VỤ CÁC BẠN <3

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương