Huyền Huyễn: Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái ( Bản dịch )
-
Chapter 60: Vạch sẵn con đường giúp ta
Chương 60: Vạch sẵn con đường giúp ta
Thiên Nguyên Cổ bí cảnh rất lớn, vô cùng bao la.
Dù đã xuất thế nửa tháng nhưng vẫn chưa có tu sĩ nào phát hiện ra bất cứ dấu hiệu gì của phủ truyền thừa ở bên trong.
Nhưng thật ra lại có rất nhiều loại di tích, nhiều nơi đã sụp xuống, cũng không thiếu thi thể rách rưới.
Trên y phục đã mục nát, kiểu dáng hoa văn vô cùng cổ xưa.
Tử trạng của những thi thể này rất kỳ lạ, có cái tự sát, cũng có cái giống như bị đồng bọn hạ sát.
Bên trong một số di tích còn lưu giữ rất nhiều tranh vẽ trên tường và đồ án, thậm chí còn có không ít văn tự, ghi chép những chuyện đã xảy ra tại bí cảnh này.
Một số tu sĩ thế hệ trước có nghiên cứu văn hóa cổ tìm hiểu mấy đồ án này vài ngày, cuối cùng cho ra một tin tức khiếp sợ, khiến tu sĩ khắp nơi không nhịn được run rẩy hoảng hốt.
-Đây là một mảnh đất bị phong ấn, ẩn chứa cơ duyên rất lớn, đồng thời cũng che giấu thứ vô cùng khủng bố!
-Chủ nhân của bí cảnh này là một tồn tại Chí Tôn, lai lịch vô cùng cổ xưa, phải ngược dòng tìm hiểu đến tận ngàn vạn năm về trước...
Chí tôn?
Đó là khái niệm gì, chỉ có thể nhìn thấy bọn họ trong vài câu ghi chép cổ xưa, đó là tồn tại có thể bay vào vũ trụ, hái trăng bắt sao một cách dễ dàng.
Thần minh ở trước mặt bọn họ cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Phát hiện này ngay lập tức khiến cho toàn bộ Thiên Nguyên Cổ bí cảnh sôi trào!
Tất cả tu sĩ đều vô cùng kích động.
Nếu như có thể tìm được truyền thừa phủ đệ của vị Chí Tôn kia, đạt được truyền thừa của hắn, vậy chẳng phải bọn họ một bước lên trời à?
Như vậy còn không phải phi thăng lên Thượng Giới sẽ dễ dàng hơn à!
Thế nhưng ngay sau đó, những tu sĩ nghiên cứu văn hoá cổ lại không kiềm được thay đổi sắc mặt, vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ cất giọng run run, nói rõ tất cả.
-Đây là chỗ đại khủng bố, toàn bộ sinh linh từng bị hủy diệt hoàn toàn, tộc đàn của vị Chí Tôn kia đều vùi thây tại nơi đó!
-Vị Chí Tôn kia dùng vô tận sinh mệnh phong ấn Vô Thượng Hung Ma, không cho nó xuất thế...”
-Vô Thượng Hung Ma, đó là thứ đồ vật kinh khủng làm loạn muôn dân, một khi xuất thế sẽ hủy diệt thiên hạ, khiến cho tất cả chủng tộc và sinh linh đều phải chết...
Bọn họ nghiên cứu văn tự cổ đại, tìm hiểu được những tin tức này từ các hình khắc trên đá, cảm thấy lạnh cả người.
Cái bí cảnh này không phải là cơ duyên của tất cả mọi người, mà là nơi phong ấn đại hung, một táng địa đầy nguy hiểm.
Rõ ràng tin tức này tạo thành cơn chấn động dọa người hơn so với tin thứ nhất.
Rất nhiều tu sĩ lập tức bị dọa sợ choáng váng.
Vô Thượng Hung Ma là cái gì?
Những văn tự khắc trên đá trong mấy di tích kia chưa từng đề cập qua.
Thế nhưng chủ nhân của cái bí cảnh này lại phải dùng sinh mạng để phong ấn, độ kinh khủng đúng là không cần nói cũng biết, đoán chừng là chủng loại diệt thế kia.
Rất nhiều tu sĩ đều lùi bước, cả người lạnh run, sởn hết gai ốc, có lẽ lòng đất dưới chân bọn họ hôm này toàn là xương khô!
Vốn dĩ là một cơ duyên êm đẹp, trong nháy mắt đã biến thành luyện ngục.
Tin tức này nhanh chóng lan rộng, không chỉ trong Thiên Nguyên Cổ bí cảnh mà các giới khác bên ngoài đều bị hoảng sợ.
-Nghe nói vị đại nhân Thượng Giới trẻ tuổi kia cũng đi vào bí cảnh đấy, xem ra đây mới là mục đích hạ giới của hắn.
-Rốt cuộc bên trong bí cảnh cất giấu cái gì? Vì sao ngay cả người Thượng Giới cũng cam tâm hạ giới?
Tất cả tu sĩ đều khiếp sợ, đồng thời cảm thấy hoang mang khó hiểu.
Rất nhanh sau đó, có tu sĩ phát hiện chỗ sâu trong bí cảnh có sương mù phiêu đãng.
Lúc bắt đầu sương mù kia có màu trắng, đến lúc sau lại biến thành màu xám rồi màu đen.
Thậm chí còn lộ ra ma tính kinh khủng!
Rất nhiều hung thú hung tàn đánh mất linh trí, tự tiện lao ra các sơn mạch quét sạch tu sĩ tiến vào bí cảnh.
Có tu sĩ tu vi yếu nhiễm phải loại sương mù này, lập tức không khống chế được tinh thần, tấn công người bên cạnh.
Sự biến hóa kinh thiên động địa này khiến cho Thiên Nguyên Cổ bí cảnh trở nên hỗn loạn.
Rất nhiều người bỏ cuộc nửa đường, dù cơ duyên quan trọng đến đâu vẫn đâu thể quan trọng hơn sinh mạng.
Tất nhiên cũng có rất nhiều tu sĩ tiến vào chỗ sâu trong bí cảnh, từ xưa đến nay, nguy cơ và cơ duyên luôn đi cùng nhau.
Bởi vì, họa phúc tương y!
Tuy nhiên có người nhanh chóng phát hiện, sương mù ở chỗ sâu ngày càng đậm.
Nơi đó tràn ngập nguy cơ, nếu không biết đường sẽ dễ dàng bị lạc.
Chủ yếu nhất là từng tầng cơ quan và trận văn, một khi không cẩn thận đụng phải chỉ có con đường chết.
Rất nhiều tu sĩ đã vùi thây trong đó.
Nơi này làm gì phải cơ duyên, rõ ràng là chỗ chôn thân.
Trong chốc lát, Thiên Nguyên Cổ bí cảnh hoàn toàn hỗn loạn.
...
-Ma khí trình độ này cũng chỉ có thể ảnh hưởng tu sĩ phổ thông mà thôi, đối với những tu sĩ tu luyện thêm chút nữa hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Đứng ở rìa sương mù, Cố Trường Ca tùy ý nói.
Tu hành hơi lâu một chút là có thể chống cự ma khí này xâm nhập.
Đối với hắn mà nói, ma khí này lại là chất dinh dưỡng thuần túy nhất.
Chẳng qua trình độ ma khí này quá mỏng, chẳng có tác dụng gì.
Hắn phỏng đoán là do Bát Hoang Ma Kích, không hổ là tuyệt thế hung khí, vừa mới có xu hướng thức tỉnh đã tạo ra chấn động như vậy.
Cố Trường Ca rất hài lòng.
Mà cách đó không xa phía trước chính là khu vực trung tâm của bí cảnh này.
Hắn đã cảm nhận được.
Đám người Diệp Trần cũng ở trong đó.
Ma Tâm cũng đang rục rịch, trong đó có rất nhiều khí tức để nó cắn nuốt.
-Công tử, khu vực này có chút kỳ lạ, nếu như không nhìn được đường, có khả nảng sẽ bị lạc bên trong, lão nô thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Minh lão nói.
Lão cảm nhận được áp chế đáng sợ bên trong bí cảnh này, nếu như lão lộ ra khí tức Đại Năng cảnh thì sẽ bị gạt bỏ ra ngoài ngay lập tức.
Cố Trường Ca gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.
-Không có việc gì, ta có người giữ lại đường cho ta, các ngươi cứ đi theo ta là được.
Nói xong, hắn khép hờ hai mắt, ấn ký lưu lại trên Tụ Thần Đan sáng lên, một liên hệ mơ hồ truyền đến.
Đây là dấu vết lưu lại trên đường.
O...o...n...g!
Một đám sợi tơ màu đen yếu ớt xuất hiện trước mặt Cố Trường Ca.
Bắt đầu từ khu vực trước mắt hắn, vẫn luôn kéo dài đến chỗ sâu bên trong sương mù.
Đây là con đường Diệp Trần vạch ra cho hắn.
Nếu như không có Diệp Trần, hắn muốn loại bỏ đám sương mù này sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Hơn nữa sau khi đi vào cũng không có bản đồ, cần phải đi loanh quanh một vòng lớn mới có thể tìm được vị trí chính xác.
Tất nhiên cũng có khả năng không thể tìm được.
Chẳng qua lúc bắt đầu Cố Trường Ca đã không có ý định đi thu thập cái gì, loại chuyện này thật sự rất phiền phức.
Đợi Diệp Trần trăm cay nghìn đắng làm chín trái cây, bản thân lại đi hái, chẳng phải thơm hơn à?
Nghe vậy, đám người Minh lão không sợ hãi nữa.
Công tử đã nói như vậy, chắc chắn không có vấn đề.
-Đi thôi.
Cố Trường Ca dẫn đầu bước vào bên trong, bên người có rất nhiều tùy tùng là Đại Năng cảnh đang cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, phòng ngừa hung thú tập kích.
Dọc đường đến đây, Cố Trường Ca đã đụng phải mấy lần tập sát.
Chẳng qua đều là hung thú bị nhiễm ma khí, không cần hắn tự mình ra tay đã bị đám người Minh lão giải quyết xong.
Về phần tu sĩ?
Vẫn chưa có tu sĩ nào dám ra tay với hắn.
-Nhìn đường đi của Diệp Trần, hẳn đích đến là truyền thừa cung điện, xem ra Bát Hoang Ma Kích cũng ở đó...
Cố Trường Ca đi ở phía trước, chú ý dấu vết lưu lại.
Sắc mặt hắn trở nên hứng thú.
Hắn chú ý chỉ cần đi theo con đường Diệp Trần từng đi, dường như gặp phải ít hung thú hơn rất nhiều.
Ngay cả trận văn và cơ quan có uy lực mạnh mẽ cũng bị Diệp Trần loại bỏ gần hết.
Có chút ấm lòng.
-Đây quả thực là đặc biệt vạch ra một con đường cho ta, Diệp Trần, ngươi đúng là người tốt...
Cố Trường Ca không khỏi mỉm cười.
Nếu như giờ khắc này Diệp Trần biết rõ suy nghĩ của hắn, chỉ sợ sẽ tức giận phun máu ba trượng, oán hận đến phát điên.
...
Ngay lúc đó.
Nơi sâu bên trong sương mù, cuối cùng đoàn người Diệp Trần cũng giải quyết hết hung thú nhập ma, con đường trước mặt vô cùng trống trải.
Cổ Mộc âm u, Đằng Mạn như mây.
Khí tức màu xám ảm đạm bao phủ bầu trời.
-Dựa theo bản đồ, nơi đây mới là cửa vào...
Diệp Trần hơi kích động, dựa vào đường đi trên bản đồ, hắn ta nhanh chóng tìm được một cửa vào đi thông lòng đất.
-Diệp Trần ca ca, những năm gần đây, thực lực của chàng tăng lên rất nhanh nhỉ.
Diệp Lưu Ly không khỏi ngạc nhiên nói.
Thực tế vừa rồi nhìn thấy Diệp Trần lấy yếu thắng mạnh, đánh chết một đầu hung thú Đại Năng cảnh trung kỳ, nàng ta vừa sợ hãi vừa thán phục.
Đám hung thú này đều bị ma khí xâm nhiễm.
Không chỉ không sợ chết mà cũng không sợ đau, chỉ biết giết chóc, thực lực lại vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới.
Phải biết rằng Diệp Trần mới chỉ là Thần Thông cảnh đỉnh phong mà thôi.
-Lưu Ly quá khen.
Thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Diệp Lưu Ly, Diệp Trần không khỏi hơi lâng lâng, có chút đắc ý.
Nhưng hắn ta nhanh chóng nhớ tới chuyện chính.
-Có lẽ truyền thừa của chủ nhân Thiên Nguyên Cổ bí cảnh ở phía dưới, chúng ta đi nhanh một chút, tuy rằng trong chốc lát sẽ không có ai đuổi theo...
-Nhưng tránh cho đêm dài lắm mộng.
Diệp Trần nói.
Hắn ta lo lắng Cố Trường Ca sẽ xuất hiện.
Không hề nghi ngờ, nhất định Cố Trường Ca sẽ tiến vào bí cảnh này.
Chẳng qua cho tới bây giờ, hắn ta vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Cố Trường Ca.
Điều này khiến hắn ta không khỏi hơi bất an.
Diệp Trần không muốn thừa nhận cũng không được, Cố Trường Ca mang lại áp lực rất lớn.
-Không có bản đồ, dù hắn có tới đây cũng sẽ bị vây khốn ở bên ngoài.
Nghĩ tới đây, Diệp Trần lại yên tâm, huống chi trên người hắn ta còn có chìa khóa bí mật, điều khiển được rất nhiều cơ quan.
-Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử may mắn mà thôi, mới được nhiều thứ tốt như thế, trừ lần đó ra, sao có thể sánh bằng Cố công tử?
Tuyết di âm thầm khinh thường.
Bọn họ nhanh chóng đi xuống cửa vào bên dưới.
-Nơi này giống như lăng mộ nhỉ?
Diệp Trần hơi khiếp sợ, đi xuống dọc theo hành lang, trên đường tránh thoát không ít cơ quan.
Cảnh tượng trước mắt không chỉ khiến hắn ta khiếp sợ mà những người khác cũng hoảng hốt.
Tuy nói là lăng mộ nhưng lại giống di tích cổ xưa hơn, trong này có đủ loại kiến trúc từ Phật điện cũ nát, Cổ mộc điện đường, Phi diêm phủ đệ...
Đây là một góc Cổ Thành bên dưới mặt đất!
-Ma khí nơi đây ngày càng dày đặc.
-Dựa theo bản đồ, sâu bên trong Cổ Thành này có một tòa cung điện, ngay chính giữa là nơi truyền thừa...
Trong lòng Diệp Trần đầy kích động và hưng phấn, dù sao chỉ cần đi qua là hắn ra có thể lấy được truyền thừa.
Gào!
Gào!
Gào!
Đúng lúc này, bốn phía truyền đến tiếng thú rống khủng khiếp, một đôi mắt màu đỏ sáng lên trong bóng đêm.
Đây là một đám hung thú, hơn nữa bên trong còn lẫn lộn không ít thi thể dị biến, khiến sắc mặt Diệp Trần thay đổi.
-Đều là hung thú Đại Năng cảnh...
Nếu như tiếp tục trì hoãn, hắn ta cũng không biết sẽ xảy ra cái gì, nơi sâu kia mang lại cho hắn ta một cảm giác bất an.
Hơn nữa, hôm nay sư tôn cũng bình tĩnh vô cùng, khác hẳn lẽ thường?
-Diệp Trần ca ca, huynh mau đi đi, chúng ta cầm chân hung thú nơi này giúp huynh, hiện tại thời gian eo hẹp, không nên trì hoãn ...
Diệp Lưu Ly nhanh chóng quyết định, tỉnh táo nói.
Nàng ta dẫn theo không ít thần phó, có thể ngăn cản một lúc giúp Diệp Trần, để hắn ta nhân cơ hội đi nhận truyền thừa.
-Tốt, Lưu Ly, nàng chịu đựng, ta tiếp thu truyền thừa xong sẽ ra giúp các ngươi.
Nghe vậy, Diệp Trần vô cùng cảm động, không quay đầu lại bước nhanh về nơi sâu bên trong Cổ Thành.
Hung thú nhanh chóng lao tới như thủy triều, lập tức vây quanh đám người Diệp Lưu Ly.
Mà cùng lúc Diệp Trần tiến vào nơi sâu, bên ngoài Cổ Thành, cuối cùng Cố Trường Ca cũng tới.
Hắn nhìn cảnh tượng bên trong, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười khác lạ.
Dù sao cũng không cần giải quyết hung thú và cơ quan, cũng không dẫm lên trận văn nguy hiểm gì, hắn đi một đường rất thoải mái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook