Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 4 - Chương 7
Nhìn Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên xuất hiện trước mặt, Huyền Huyễn giật mình.
Tiêu Xuân Thu tới phân nửa là Tiêu Xuân Hạ gọi, thế nhưng Thượng Quan Hiên dĩ nhiên đi theo, Huyền Huyễn thực sự ngoài ý muốn.
Thượng Quan Hiên gật đầu với Huyền Huyễn, coi như chào hỏi.
Tiêu Xuân Thu liều mạng giải thích: "Không phải tôi dẫn cậu ta tới, lúc anh tôi gọi, tôi ra ngoài, là cậu ta tiếp điện thoại, cậu ta bình thường không hiếu kỳ, hôm nay không biết vì sao tính tình thay đổi, trở nên bát quái, tôi nghĩ đại khái là quỷ triền thân? Nếu không, cậu giúp xem?..."
Càng nghe sắc mặt Thượng Quan Hiên càng khó coi.
Huyền Huyễn liếc Thượng Quan Hiên đen mặt, thầm cười trộm.
Huyền Diệu Khả kéo Tiêu Xuân Hạ sang bên rủ rỉ.
Tiêu Xuân Hạ dại ra, kinh nghi bất định nhìn Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên.
Huyền Diệu Khả kéo đầu Tiêu Xuân Hạ xuống, lại rủ rỉ một hồi.
Tiêu Xuân Hạ nửa tin nửa ngờ, ánh mắt không tự chủ bay đến trên người Thượng Quan Hiên.
Huyền Diệu Khả vẻ mặt khẳng định
Tiêu Xuân Hạ thở dài.
Nguyệt Vũ ôm sóc chuột, người cắn hạnh nhân, sủng cắn quả hạch, vừa cắn, vừa chuyển mắt trên người Thượng Quan Hiên.
Nguyệt Vũ nhìn Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ tụ đầu rủ rỉ, lại nhìn Tiêu Xuân Thu cố gắng giải thích, lại nhìn Thượng Quan Hiên đen mặt, nghĩ rất ý tứ, lén ngoắc Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn liếc Thượng Quan Hiên phiền muộn không gì sánh được, nhịn cười đi qua: "Chuyện gì?"
"Người này là ai? Thế nào như khối băng, đứng nghiêm, không nói lời nào, không khiến người thích tí nào."
Giọng Nguyệt Vũ không lớn, thế nhưng đám người Tiêu Xuân Thu nghe được.
Thượng Quan Hiên rất nghẹn khuất, đám người này, ngoại trừ Huyền Huyễn tương đối bình thường, khác đều không bình thường, bọn họ coi anh là vô hình sao? Không che lấp chỉ trỏ, cái gì khiến người thích không khiến người thích? Cũng không phải chọn vợ?...
Tiêu Xuân Thu ngẩn ra, xuy xuy che miệng cười trộm.
Khiến người thích?
Nếu Thượng Quan Hiên khiến người thích, sẽ không xưng Lãnh Diện Hồ, hô, cười chết anh!
Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ nhìn Thượng Quan Hiên mặt xanh mét, cũng che miệng cười trộm.
Tiêu Xuân Thu càng cười càng khoa trương, ngã ngửa trên người Huyền Huyễn.
"Cậu cười đủ chưa?" Thượng Quan Hiên mặt lạnh hỏi.
Tiêu Xuân Thu cười đến tắt thở.
"Phải khiến người thích, mặt lạnh sẽ không khiến người thích."
Thượng Quan Hiên híp mắt, tia sáng nguy hiểm chợt loé rồi mất.
Tiêu Xuân Thu cảnh giác, lập tức đứng nghiêm, nhìn quanh.
Nguyệt Vũ không hiểu ra sao, không giải thích hỏi: "Tôi nói gì buồn cười sao?"
Huyền Huyễn nhìn kẻ nói sai còn hồn nhiên không biết, thở dài.
"Đây là Nguyệt Vũ, đây là Tiêu Xuân Hạ anh Tiêu Xuân Thu, bọn họ công tác ở cùng bệnh viện, em gái tôi, hai người đã gặp."
Thượng Quan Hiên nhìn Tiêu Xuân Hạ nhiều hai mắt, quen Tiêu Xuân Thu lâu vậy, cũng không nghe Tiêu Xuân Thu nhắc tới anh trai, bất quá lần đầu gặp, thật là nghe danh không bằng gặp mặt.
Huyền Huyễn lại đối Nguyệt Vũ nói: "Anh ta gọi Thượng Quan Hiên, là thủ trưởng của Tiêu Xuân Thu."
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Đây là Nguyệt Vũ nói.
"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu." Đây là Tiêu Xuân Hạ nói.
"Cũng vậy, cũng vậy." Đây là Thượng Quan Hiên nói.
"Thôi đi, mấy người, dối trá!" Đây là Tiêu Xuân Thu nói.
Huyền Huyễn mặt không biểu tình, nhìn mọi người giao lưu, rất ấu trĩ!
Huyền Diệu Khả trái nhìn, phải nhìn, miên man bất định.
Tiêu Xuân Hạ khả ái thuần tình? Tiêu Xuân Thu hoả bạo trì độn? Thượng Quan Hiên lãnh khốc vô tình? Nguyệt Vũ tiêu sái phong lưu? Anh trai phong thần tuấn lãng? Mỹ nam mỗi người một vẻ, chụp một tấm nhất định có thể bán giá cao, ha hả...
...
Điểm hương, đốt phù, Huyền Huyễn cực kỳ nghiêm túc bắt đầu chiêu hồn.
Khói xanh từng sợi, đàn hương nhàn nhạt bay lượn trong không khí.
Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán Huyền Huyễn.
Mọi người không khỏi khẩn trương.
Nhìn Huyền Huyễn sắc mặt thoáng trắng bệch, Nguyệt Vũ lo lắng không thôi, anh nhỏ giọng hỏi Huyền Diệu Khả: "Tiểu Nguyệt không sao chứ? Cậu ấy thế nào nhìn rất cực?"
Huyền Diệu Khả không trả lời, chằm chằm Huyền Huyễn, tựa hồ có chút không thích hợp.
Huyền Huyễn lại thử một lần, buông tha.
Cậu mở mắt.
"Người này không chiêu hồn được."
Tiêu Xuân Thu tới phân nửa là Tiêu Xuân Hạ gọi, thế nhưng Thượng Quan Hiên dĩ nhiên đi theo, Huyền Huyễn thực sự ngoài ý muốn.
Thượng Quan Hiên gật đầu với Huyền Huyễn, coi như chào hỏi.
Tiêu Xuân Thu liều mạng giải thích: "Không phải tôi dẫn cậu ta tới, lúc anh tôi gọi, tôi ra ngoài, là cậu ta tiếp điện thoại, cậu ta bình thường không hiếu kỳ, hôm nay không biết vì sao tính tình thay đổi, trở nên bát quái, tôi nghĩ đại khái là quỷ triền thân? Nếu không, cậu giúp xem?..."
Càng nghe sắc mặt Thượng Quan Hiên càng khó coi.
Huyền Huyễn liếc Thượng Quan Hiên đen mặt, thầm cười trộm.
Huyền Diệu Khả kéo Tiêu Xuân Hạ sang bên rủ rỉ.
Tiêu Xuân Hạ dại ra, kinh nghi bất định nhìn Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên.
Huyền Diệu Khả kéo đầu Tiêu Xuân Hạ xuống, lại rủ rỉ một hồi.
Tiêu Xuân Hạ nửa tin nửa ngờ, ánh mắt không tự chủ bay đến trên người Thượng Quan Hiên.
Huyền Diệu Khả vẻ mặt khẳng định
Tiêu Xuân Hạ thở dài.
Nguyệt Vũ ôm sóc chuột, người cắn hạnh nhân, sủng cắn quả hạch, vừa cắn, vừa chuyển mắt trên người Thượng Quan Hiên.
Nguyệt Vũ nhìn Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ tụ đầu rủ rỉ, lại nhìn Tiêu Xuân Thu cố gắng giải thích, lại nhìn Thượng Quan Hiên đen mặt, nghĩ rất ý tứ, lén ngoắc Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn liếc Thượng Quan Hiên phiền muộn không gì sánh được, nhịn cười đi qua: "Chuyện gì?"
"Người này là ai? Thế nào như khối băng, đứng nghiêm, không nói lời nào, không khiến người thích tí nào."
Giọng Nguyệt Vũ không lớn, thế nhưng đám người Tiêu Xuân Thu nghe được.
Thượng Quan Hiên rất nghẹn khuất, đám người này, ngoại trừ Huyền Huyễn tương đối bình thường, khác đều không bình thường, bọn họ coi anh là vô hình sao? Không che lấp chỉ trỏ, cái gì khiến người thích không khiến người thích? Cũng không phải chọn vợ?...
Tiêu Xuân Thu ngẩn ra, xuy xuy che miệng cười trộm.
Khiến người thích?
Nếu Thượng Quan Hiên khiến người thích, sẽ không xưng Lãnh Diện Hồ, hô, cười chết anh!
Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ nhìn Thượng Quan Hiên mặt xanh mét, cũng che miệng cười trộm.
Tiêu Xuân Thu càng cười càng khoa trương, ngã ngửa trên người Huyền Huyễn.
"Cậu cười đủ chưa?" Thượng Quan Hiên mặt lạnh hỏi.
Tiêu Xuân Thu cười đến tắt thở.
"Phải khiến người thích, mặt lạnh sẽ không khiến người thích."
Thượng Quan Hiên híp mắt, tia sáng nguy hiểm chợt loé rồi mất.
Tiêu Xuân Thu cảnh giác, lập tức đứng nghiêm, nhìn quanh.
Nguyệt Vũ không hiểu ra sao, không giải thích hỏi: "Tôi nói gì buồn cười sao?"
Huyền Huyễn nhìn kẻ nói sai còn hồn nhiên không biết, thở dài.
"Đây là Nguyệt Vũ, đây là Tiêu Xuân Hạ anh Tiêu Xuân Thu, bọn họ công tác ở cùng bệnh viện, em gái tôi, hai người đã gặp."
Thượng Quan Hiên nhìn Tiêu Xuân Hạ nhiều hai mắt, quen Tiêu Xuân Thu lâu vậy, cũng không nghe Tiêu Xuân Thu nhắc tới anh trai, bất quá lần đầu gặp, thật là nghe danh không bằng gặp mặt.
Huyền Huyễn lại đối Nguyệt Vũ nói: "Anh ta gọi Thượng Quan Hiên, là thủ trưởng của Tiêu Xuân Thu."
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Đây là Nguyệt Vũ nói.
"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu." Đây là Tiêu Xuân Hạ nói.
"Cũng vậy, cũng vậy." Đây là Thượng Quan Hiên nói.
"Thôi đi, mấy người, dối trá!" Đây là Tiêu Xuân Thu nói.
Huyền Huyễn mặt không biểu tình, nhìn mọi người giao lưu, rất ấu trĩ!
Huyền Diệu Khả trái nhìn, phải nhìn, miên man bất định.
Tiêu Xuân Hạ khả ái thuần tình? Tiêu Xuân Thu hoả bạo trì độn? Thượng Quan Hiên lãnh khốc vô tình? Nguyệt Vũ tiêu sái phong lưu? Anh trai phong thần tuấn lãng? Mỹ nam mỗi người một vẻ, chụp một tấm nhất định có thể bán giá cao, ha hả...
...
Điểm hương, đốt phù, Huyền Huyễn cực kỳ nghiêm túc bắt đầu chiêu hồn.
Khói xanh từng sợi, đàn hương nhàn nhạt bay lượn trong không khí.
Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán Huyền Huyễn.
Mọi người không khỏi khẩn trương.
Nhìn Huyền Huyễn sắc mặt thoáng trắng bệch, Nguyệt Vũ lo lắng không thôi, anh nhỏ giọng hỏi Huyền Diệu Khả: "Tiểu Nguyệt không sao chứ? Cậu ấy thế nào nhìn rất cực?"
Huyền Diệu Khả không trả lời, chằm chằm Huyền Huyễn, tựa hồ có chút không thích hợp.
Huyền Huyễn lại thử một lần, buông tha.
Cậu mở mắt.
"Người này không chiêu hồn được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook