Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 4 - Chương 34
Tiêu Xuân Thu là bị tiếng chuông đánh thức, mơ mơ màng màng anh nhắm mắt mò lấy điện thoại.
"Uy?"
Đầu kia không ai trả lời.
"Uy? Ai nha? Thế nào không nói?"
Điệp thoại cúp.
"Bệnh tâm thần."
Tiêu Xuân Thu lẩm bẩm ném điện thoại ngủ tiếp.
Bỗng nhiên, bị người xoa đầu, Tiêu Xuân Thu thoáng giật tỉnh, mở mắt, đã thấy Thượng Quan Hiên mỉm cười.
Anh lúc này đột nhiên nhớ tới mình tối qua ngủ với Thượng Quan Hiên.
Tiêu Xuân Thu nhức đầu, mất tự nhiên nói: "Sớm, sớm."
"Sớm."
Nhìn nhau không nói.
"Sáng sớm ai gọi?"
"Không biết, không nói gì đã cúp."
Thượng Quan Hiên ôm lấy Tiêu Xuân Thu ghé trên người, hôn trán anh, thoả mãn nói: "Thật hy vọng mỗi ngày dậy đều có thể thấy cậu bên cạnh."
Tiêu Xuân Thu đỏ mặt bật dậy, "Cậu nằm mơ!"
Thượng Quan Hiên nhìn Tiêu Xuân Thu cấp tốc chạy trốn, bật cười.
Lại nằm một hồi, Thượng Quan Hiên ngồi dậy.
Vừa nãy hình như là điện thoại anh reo, Thượng Quan Hiên xốc chăn, tìm điện thoại bị Tiêu Xuân Thu ném, mở ra xem.
Thấy cái tên hiện lên, Thượng Quan Hiên giật mình, nở nụ cười.
...
Hàn Vũ vươn tay lắc a lư trước mặt Đường Vân, "Tiểu Vân, mới sáng sớm, cậu phát ngốc cái gì?"
Không phản ứng.
Hàn Vũ chuyển mắt, cười trộm.
Anh cúi đầu, hung hăng hôn một cái trên môi Đường Vân.
Đường Vân nhất thời nhảy dựng, che miệng tức giận nói: "Hàn Vũ chết tiệt, anh lại chiếm tiện nghi tôi!"
Hàn Vũ buông tay, vô tội nói: "Mắt cậu nửa mở, mê ly nhìn tôi, tôi tự nhiên tâm động, hôn là bình thường."
Đường Vân xoa miệng, hừ một tiếng.
"Tôi nào như anh nói? Thần kinh!"
Hàn Vũ vuốt cằm, say sưa nói: "Trong mắt tôi, cậu là xấu hổ e thẹn mời tôi hôn, tôi nếu không hôn không phải là đàn ông."
Đường Vân tàn bạo trừng Hàn Vũ mặt đặc biệt dày, hận không thể một cước đá văng anh.
Hàn Vũ hoàn toàn không nhìn Đường Vân tức giận, thân thiết kéo tay Đường Vân, "Tiểu Vân, cậu vừa nãy nghĩ gì? Nghĩ đến nhập thần như vậy?"
"Bát quái, không dính tới anh, chạy về phòng pháp y của anh đi."
"Cậu nhất định là nghĩ tôi, cho nên mới ngượng ngùng như vậy."
"Phi, tôi nghĩ Bát Bát, cũng không nghĩ anh."
(Chú: Bát Bát là con vẹt Đường Vân nuôi)
Hàn Vũ thương tâm nói: "Cậu cư nhiên nghĩ một con vẹt cũng không nghĩ tôi, tôi mỗi ngày nghĩ cậu, không công bằng! Sớm biết vậy tôi không tặng Bát Bát cho cậu, cậu có mới nới cũ!"
"Cút!"
Mỗi lần nghe Hàn Vũ nói, Đường Vân nghĩ mình sắp bị anh ta tức chết.
"Cậu đuổi tôi đi? Tôi không đi, tôi muốn theo cậu!" Hàn Vũ ôm eo Đường Vân sống chết không đi.
Những kẻ ngang qua, không phải cúi đầu cười trộm, là dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ.
"Anh biết xấu hổ không?" Đường Vân quát khẽ.
"So với cậu đuổi tôi đi, mặt mũi tính cái gì, không cần cũng được." Hàn Vũ u oán nói.
Đường Vân đỡ trán rên rỉ, thế nào có kẻ vô sỉ như vậy!
Hàn Vũ nhân cơ hội ôm eo giở trò ăn đậu hủ.
Eo Tiểu Vân thật nhỏ, không thể nắm chặt, xúc cảm thật tốt! Bất quá, cách một tầng quần áo, sờ không thân!
"Hàn Vũ chết tiệt, tay anh để đâu?!"
Đường Vân phục hồi tinh thần tức đến cả người phát run.
Hàn Vũ mếu máo, thu hồi bàn tay lẻn vào áo Đường Vân, nhỏ giọng nói: "Sờ tí cũng không cho, keo kiệt!"
Đường Vân rất muốn tát vô lại này một cái, đáng tiếc anh sĩ diện, mất không được mặt, cũng không muốn trở thành đề tài nghị luận ở cảnh cục, phải biết đồng sự cảnh cục đặc biệt thích huyên thuyên.
Đường Vân hung hăng liếc Hàn Vũ, xoay người rời đi.
Hàn Vũ không sợ chết đuổi theo, lấy lòng nói: "Tiểu Vân, cậu đừng giận, cùng lắm tôi cởi sạch cho cậu sờ lại."
Mặt Đường Vân đỏ bừng, rống to: "Ai muốn sờ anh?"
Hàn Vũ ngoáy lỗ tai, uỷ khuất nói: "Không sờ thì không sờ, cậu lớn tiếng vậy làm gì? Xem! Mọi người đều nhìn chúng ta."
Đường Vân quét qua bốn phía, khán giả bát quái cảnh cục lập tức giải tán.
"Anh không biết ngượng!"
"Tôi không biết ngượng, tôi chỉ biết cậu!"
Đường Vân phát điên, "Anh đừng theo tôi, bằng không tôi giết anh!"
Hàn Vũ nhìn Đường Vân tức giận đến nhảy lên nhảy xuống, thầm nghĩ: tuy bảo bối giận gò má ửng đỏ rất kiều diễm mê người, thế nhưng không thể chọc tức cậu ấy, bằng không sẽ bị nghỉ chơi.
"Được rồi, cậu đã không muốn thấy tôi, tôi đi là được, cậu đừng giận." Hàn Vũ thương tâm nói.
"Mau cút!"
Hàn Vũ một bước ba lần quay đầu, đi vài bước, lại không đi, quay đầu nói: "Tiểu Vân, kỳ thực tôi không cố ý chiếm tiện nghi cậu, thế nhưng tôi gọi mấy tiếng, cậu cũng không trả lời, tôi không muốn cậu nghĩ người khác, cho nên mới hôn cậu."
"Tôi nào nghĩ người khác, tôi chỉ nghĩ sáng sớm tổ trưởng thế nào ở nhà lão Đại." Đường Vân tức giận nói.
"Úc!" Khán giả bát quái vừa biến mất đột nhiên xông ra, nhất tề kinh hô.
Hàn Vũ lập tức chuồn về, hai mắt phát sáng, "Cậu là nói Thượng Quan rốt cuộc ăn bảo bối của cậu ta?"
Đường Vân nóng nảy, "Tôi không nói vậy, tôi chỉ nói..."
Đáng tiếc giải thích của Đường Vân bị mọi người tự động cắt câu lấy nghĩa.
"Nghe được chưa? Tin tức lớn, Lãnh Diện Hồ ăn Tiêu tổ trưởng."
"Nghe được, không biết bọn họ ai ở trên?"
"Ngốc, đương nhiên là Lãnh Diện Hồ."
"Các cậu đoán, Tiêu tổ trưởng hôm nay có khí lực đứng lên đi làm không?"
"Ai nha, Lãnh Diện Hồ rốt cuộc xuất thủ!"
.........
Đường Vân mồ hôi lạnh ứa ra hai mắt xám trắng nhìn mọi người thất chuỷ bát thiệt, chết chắc, chết chắc, lúc này đại hoạ lâm đầu! Chết chắc rồi!
Lão Đại, tổ trưởng, tôi xin lỗi hai người!
Đường Vân túm áo Hàn Vũ, kêu rên: "Đều là anh làm hại, trời ơi, lão Đại nhất định không bỏ qua tôi! Tôi muốn anh chôn cùng!"
Hàn Vũ vẻ mặt đau khổ cười gượng, đồng sự cảnh cục thực sự xuất quỷ nhập thần, nhiệt tình tăng vọt! Ha ha ha, ha ha, ha!
Bát quái là động lực công tác của quần chúng cảnh cục
—— đang nhàn nhã dùng điểm tâm cảnh cục cục trưởng ông chú Hồ cảm nghĩ.
"Uy?"
Đầu kia không ai trả lời.
"Uy? Ai nha? Thế nào không nói?"
Điệp thoại cúp.
"Bệnh tâm thần."
Tiêu Xuân Thu lẩm bẩm ném điện thoại ngủ tiếp.
Bỗng nhiên, bị người xoa đầu, Tiêu Xuân Thu thoáng giật tỉnh, mở mắt, đã thấy Thượng Quan Hiên mỉm cười.
Anh lúc này đột nhiên nhớ tới mình tối qua ngủ với Thượng Quan Hiên.
Tiêu Xuân Thu nhức đầu, mất tự nhiên nói: "Sớm, sớm."
"Sớm."
Nhìn nhau không nói.
"Sáng sớm ai gọi?"
"Không biết, không nói gì đã cúp."
Thượng Quan Hiên ôm lấy Tiêu Xuân Thu ghé trên người, hôn trán anh, thoả mãn nói: "Thật hy vọng mỗi ngày dậy đều có thể thấy cậu bên cạnh."
Tiêu Xuân Thu đỏ mặt bật dậy, "Cậu nằm mơ!"
Thượng Quan Hiên nhìn Tiêu Xuân Thu cấp tốc chạy trốn, bật cười.
Lại nằm một hồi, Thượng Quan Hiên ngồi dậy.
Vừa nãy hình như là điện thoại anh reo, Thượng Quan Hiên xốc chăn, tìm điện thoại bị Tiêu Xuân Thu ném, mở ra xem.
Thấy cái tên hiện lên, Thượng Quan Hiên giật mình, nở nụ cười.
...
Hàn Vũ vươn tay lắc a lư trước mặt Đường Vân, "Tiểu Vân, mới sáng sớm, cậu phát ngốc cái gì?"
Không phản ứng.
Hàn Vũ chuyển mắt, cười trộm.
Anh cúi đầu, hung hăng hôn một cái trên môi Đường Vân.
Đường Vân nhất thời nhảy dựng, che miệng tức giận nói: "Hàn Vũ chết tiệt, anh lại chiếm tiện nghi tôi!"
Hàn Vũ buông tay, vô tội nói: "Mắt cậu nửa mở, mê ly nhìn tôi, tôi tự nhiên tâm động, hôn là bình thường."
Đường Vân xoa miệng, hừ một tiếng.
"Tôi nào như anh nói? Thần kinh!"
Hàn Vũ vuốt cằm, say sưa nói: "Trong mắt tôi, cậu là xấu hổ e thẹn mời tôi hôn, tôi nếu không hôn không phải là đàn ông."
Đường Vân tàn bạo trừng Hàn Vũ mặt đặc biệt dày, hận không thể một cước đá văng anh.
Hàn Vũ hoàn toàn không nhìn Đường Vân tức giận, thân thiết kéo tay Đường Vân, "Tiểu Vân, cậu vừa nãy nghĩ gì? Nghĩ đến nhập thần như vậy?"
"Bát quái, không dính tới anh, chạy về phòng pháp y của anh đi."
"Cậu nhất định là nghĩ tôi, cho nên mới ngượng ngùng như vậy."
"Phi, tôi nghĩ Bát Bát, cũng không nghĩ anh."
(Chú: Bát Bát là con vẹt Đường Vân nuôi)
Hàn Vũ thương tâm nói: "Cậu cư nhiên nghĩ một con vẹt cũng không nghĩ tôi, tôi mỗi ngày nghĩ cậu, không công bằng! Sớm biết vậy tôi không tặng Bát Bát cho cậu, cậu có mới nới cũ!"
"Cút!"
Mỗi lần nghe Hàn Vũ nói, Đường Vân nghĩ mình sắp bị anh ta tức chết.
"Cậu đuổi tôi đi? Tôi không đi, tôi muốn theo cậu!" Hàn Vũ ôm eo Đường Vân sống chết không đi.
Những kẻ ngang qua, không phải cúi đầu cười trộm, là dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ.
"Anh biết xấu hổ không?" Đường Vân quát khẽ.
"So với cậu đuổi tôi đi, mặt mũi tính cái gì, không cần cũng được." Hàn Vũ u oán nói.
Đường Vân đỡ trán rên rỉ, thế nào có kẻ vô sỉ như vậy!
Hàn Vũ nhân cơ hội ôm eo giở trò ăn đậu hủ.
Eo Tiểu Vân thật nhỏ, không thể nắm chặt, xúc cảm thật tốt! Bất quá, cách một tầng quần áo, sờ không thân!
"Hàn Vũ chết tiệt, tay anh để đâu?!"
Đường Vân phục hồi tinh thần tức đến cả người phát run.
Hàn Vũ mếu máo, thu hồi bàn tay lẻn vào áo Đường Vân, nhỏ giọng nói: "Sờ tí cũng không cho, keo kiệt!"
Đường Vân rất muốn tát vô lại này một cái, đáng tiếc anh sĩ diện, mất không được mặt, cũng không muốn trở thành đề tài nghị luận ở cảnh cục, phải biết đồng sự cảnh cục đặc biệt thích huyên thuyên.
Đường Vân hung hăng liếc Hàn Vũ, xoay người rời đi.
Hàn Vũ không sợ chết đuổi theo, lấy lòng nói: "Tiểu Vân, cậu đừng giận, cùng lắm tôi cởi sạch cho cậu sờ lại."
Mặt Đường Vân đỏ bừng, rống to: "Ai muốn sờ anh?"
Hàn Vũ ngoáy lỗ tai, uỷ khuất nói: "Không sờ thì không sờ, cậu lớn tiếng vậy làm gì? Xem! Mọi người đều nhìn chúng ta."
Đường Vân quét qua bốn phía, khán giả bát quái cảnh cục lập tức giải tán.
"Anh không biết ngượng!"
"Tôi không biết ngượng, tôi chỉ biết cậu!"
Đường Vân phát điên, "Anh đừng theo tôi, bằng không tôi giết anh!"
Hàn Vũ nhìn Đường Vân tức giận đến nhảy lên nhảy xuống, thầm nghĩ: tuy bảo bối giận gò má ửng đỏ rất kiều diễm mê người, thế nhưng không thể chọc tức cậu ấy, bằng không sẽ bị nghỉ chơi.
"Được rồi, cậu đã không muốn thấy tôi, tôi đi là được, cậu đừng giận." Hàn Vũ thương tâm nói.
"Mau cút!"
Hàn Vũ một bước ba lần quay đầu, đi vài bước, lại không đi, quay đầu nói: "Tiểu Vân, kỳ thực tôi không cố ý chiếm tiện nghi cậu, thế nhưng tôi gọi mấy tiếng, cậu cũng không trả lời, tôi không muốn cậu nghĩ người khác, cho nên mới hôn cậu."
"Tôi nào nghĩ người khác, tôi chỉ nghĩ sáng sớm tổ trưởng thế nào ở nhà lão Đại." Đường Vân tức giận nói.
"Úc!" Khán giả bát quái vừa biến mất đột nhiên xông ra, nhất tề kinh hô.
Hàn Vũ lập tức chuồn về, hai mắt phát sáng, "Cậu là nói Thượng Quan rốt cuộc ăn bảo bối của cậu ta?"
Đường Vân nóng nảy, "Tôi không nói vậy, tôi chỉ nói..."
Đáng tiếc giải thích của Đường Vân bị mọi người tự động cắt câu lấy nghĩa.
"Nghe được chưa? Tin tức lớn, Lãnh Diện Hồ ăn Tiêu tổ trưởng."
"Nghe được, không biết bọn họ ai ở trên?"
"Ngốc, đương nhiên là Lãnh Diện Hồ."
"Các cậu đoán, Tiêu tổ trưởng hôm nay có khí lực đứng lên đi làm không?"
"Ai nha, Lãnh Diện Hồ rốt cuộc xuất thủ!"
.........
Đường Vân mồ hôi lạnh ứa ra hai mắt xám trắng nhìn mọi người thất chuỷ bát thiệt, chết chắc, chết chắc, lúc này đại hoạ lâm đầu! Chết chắc rồi!
Lão Đại, tổ trưởng, tôi xin lỗi hai người!
Đường Vân túm áo Hàn Vũ, kêu rên: "Đều là anh làm hại, trời ơi, lão Đại nhất định không bỏ qua tôi! Tôi muốn anh chôn cùng!"
Hàn Vũ vẻ mặt đau khổ cười gượng, đồng sự cảnh cục thực sự xuất quỷ nhập thần, nhiệt tình tăng vọt! Ha ha ha, ha ha, ha!
Bát quái là động lực công tác của quần chúng cảnh cục
—— đang nhàn nhã dùng điểm tâm cảnh cục cục trưởng ông chú Hồ cảm nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook