Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 4 - Chương 30
Cái sân nho nhỏ, trên rào trúc đơn sơ lác đác đọng vài đoá hoa đào rơi xuống.
Dưới mái hiên, một nữ nhân cúi đầu hết sức chuyên chú làm quạt.
Một sợi tóc rủ, bị gió thổi bay, che khuất tầm mắt của nữ nhân.
Nữ nhân buông kim chỉ, vươn tay vén sợi tóc sau tai.
Nàng xoay xoay cái cổ bủn rủn, cầm kim chỉ làm tiếp.
Kim trong tay nàng phảng phất là sống, linh xảo uốn mình, hoa sen trắng noãn, lá sen xanh biếc, thải liên nữ tiếu ý dịu dàng, linh động hiện trên mặt quạt.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn hoa đào loà xoà lắc lư trong viện, cười đến ngọt ngào mà hạnh phúc, chờ tới lúc hoa đào nở đẹp nhất, hắn sẽ thú nàng...
...
Trần Vĩnh Nghiệp bị đau tỉnh, thuốc tê qua đi, gã nghĩ cẳng chân trái như bị kim đâm, đau đớn không thôi.
Gã rầm rì gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, hộ sĩ, hộ sĩ, tôi muốn chết..."
"Tiên sinh, anh còn sống."
Giọng nữ trầm thấp linh hoạt kỳ ảo bên tai, cả kinh Trần Vĩnh Nghiệp rùng mình, đôi mắt nửa khép thoáng trợn to.
Một cô gái mặc áo bác sĩ màu trắng đứng bên giường dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn gã.
Trên gương mặt trái xoan khéo léo, đôi mắt to như vực sâu, hút Trần Vĩnh Nghiệp vào, hoảng hốt, gã trọng điệp cô gái trước mắt và cô gái trong mộng lại với nhau.
Tang Cúc cắm bút máy vào túi áo ngoài, mở ra bệnh lịch, khô khan nói: "Trần tiên sinh, cẳng chân trái của anh bị máy cán thép ép nát, chúng tôi đã cắt giúp anh."
Trần Vĩnh Nghiệp giật tỉnh, đờ đẫn cúi đầu nhìn ống quần trái trống rỗng.
"Chờ vết thương khép lại, chúng tôi sẽ chuẩn bị thủ tục lắp chân giả cho anh. Được rồi, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi."
Nói xong, Tang Cúc xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tang Cúc, Trần Vĩnh Nghiệp bỗng có cảm giác quen thuộc kỳ quái, gã thốt lên hỏi: "Bác sĩ, cô tên gì?"
Tang Cúc quay đầu, khoé miệng lộ ra nụ cười, tiếu ý đáy mắt lại băng lãnh.
"Đào Hoa."
Đào Hoa?
Trần Vĩnh Nghiệp ngạc nhiên, chờ gã phục hồi tinh thần, Tang Cúc đã rời đi.
Sửng sốt một hồi, Trần Vĩnh Nghiệp vươn tay gõ đầu óc hỗn độn của mình, cụt hứng nằm xuống.
Hai tháng này, thực sự vận xui liên tục, dăm ba bữa chạy tới bệnh viện, một lần xui hơn một lần, không phải gãy ngón tay, là đứt chân, quả thật đủ đen!
Lại nói tiếp, từ khi mình cầm cây quạt hoa đào trong quan tài, điềm xấu như cùng họ, cứ bám đuôi mãi, bỏ cũng không xong, lẽ nào mình không nên cầm vật đó?
Nghĩ tới khả năng này, Trần Vĩnh Nghiệp nhịn không được run lên, hàn khí dâng thẳng.
Khi đó, gã sở dĩ lấy cây quạt, thuần tuý cho là thứ đáng giá, định cầm đổi chút tiền, ai biết bất quá là cây quạt rách nát có mùi mốc, không đáng một đồng. Đêm đó, về nhà nhìn rõ cây quạt, gã đã ném vào thùng rác, thế nhưng ngày thứ hai ma xui quỷ khiến gã nhặt lại đặt dưới gối đầu.
Nhất định là đồ của người chết quấy phá, Trần Vĩnh Nghiệp thầm mắng, xuất viện nhất định phải ném cây quạt quỷ đó vào cống.
Trần Vĩnh Nghiệp hùng hùng hổ hổ mắng một hồi, không khỏi nhớ tới giấc mơ vừa nãy.
Ha, cư nhiên mơ thấy một người phụ nữ, lẽ nào báo hiệu mình sắp cưới vợ?
Trần Vĩnh Nghiệp thầm lâng lâng, suy yếu sau giải phẫu khiến gã cảm giác mệt mỏi, làm một hồi mộng tưởng hảo huyền, gã khép mắt, mơ mơ màng màng ngủ.
Trong giấc mơ, hoa đào lả tả, trên mặt đất màu nâu rải đầy những cánh hoa màu đỏ, tựa như máu.
...
Nguyệt Vũ lau tóc bước vào bếp, "Tiểu Nguyệt, cậu đang nấu gì?"
"Hấp bánh bao."
"Bánh bao? Bánh bao gì?"
Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, tự tiếu phi tiếu, "Bánh bao nhân thịt người, khách quan muốn ăn sao?"
Nguyệt Vũ ngẩn ra, bật cười, "Tiểu Nguyệt, bánh bao nhân thịt người đã quá hạn, tôi nghĩ bánh bao nhân hủ thi tương đối chấn động."
"Ghê tởm."
Nguyệt Vũ vô tình cười, sờ bụng, "Lúc nào có thể ăn? Tôi có chút đói bụng."
"Đây là bữa sáng ngày mai, giờ ăn, ngài mai anh không thể ăn." Huyền Huyễn cố ý làm khó.
"Tôi ăn phần Tiểu Hoa." Nguyệt Vũ lập tức nói.
"Chi!"
Sóc chuột trên vai Huyền Huyễn hắc tuyến.
Trước không nói nó là một con sóc, chỉ ngồi không, Huyền Huyễn căn bản không chuẩn bị phần nó, hơn nữa, anh làm chủ nhân thật rất có lương tâm, cư nhiên giành ăn với sủng vật?!
Huyền Huyễn nói với sóc chuột: "Tiểu Hoa, năm đó mày vì sao nhận kẻ như vậy làm chủ nhân?"
Sóc chuột thở dài, sắc bất mê nhân "thử" tự mê, đều là háo sắc gây họa, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nghĩ lại mà kinh.
Nguyệt Vũ một tay nhéo sóc chuột lên, cười hì hì nói: "Vì Tiểu Hoa tham luyến mỹ sắc của tôi."
"Phốc!" Huyền Huyễn cười văng, "Tham luyến mỹ sắc của anh?"
Nhìn sóc chuột ảo não, xem ra lời Nguyệt Vũ không phải hư.
Huyền Huyễn thu hồi nụ cười, nghiêm túc vỗ đầu sóc chuột, "Tiểu Hoa, nhất thất túc thành thiên cổ hận!"
Sóc chuột thâm sâu chấp nhận, mãnh liệt gật đầu.
Nguyệt Vũ kéo đuôi sóc chuột, bất mãn nói: "Cái gì thiên cổ hận? Lần đó tôi tản bộ trong rừng, là nó ngây ngốc theo tôi về, đuổi cũng không đi, tôi mới hảo tâm nuôi nó."
"Ha hả, anh dụ dỗ sóc vị thành niên?" Huyền Huyễn pha trò.
Nguyệt Vũ nhào tới ôm Huyền Huyễn, cười nói: "Tôi không chỉ dụ dỗ sóc vị thành niên, tôi còn dụ dụ dỗ thiếu niên vị thành niên."
Nguyệt Vũ vừa tắm xong, thân thể lạnh lẽo, khiến cái ôm của anh rất thoải mái, Huyền Huyễn cũng không giãy dụa.
"Tôi đã thành niên."
"Vậy rất tốt, chúng ta có thể làm một ít chuyện thành niên."
Huyền Huyễn thoáng nghiêng đầu, hơi thở ấm áp Nguyệt Vũ thôi trên mặt khiến cậu cảm giác khá nóng.
Cậu mất tự nhiên nói: "Bánh bao sắp chín."
Nguyệt Vũ dùng đôi mắt sáng tinh tinh dõi theo cậu, thấy mặt Huyền Huyễn đỏ lên.
Một lát, Nguyệt Vũ nở nụ cười, anh hôn đôi môi mềm mại của Huyền Huyễn, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, cậu giả ngu."
"Được rồi, bánh bao chín."
"Bánh bao không chín, là Tiểu Nguyệt chín, mặt cậu rất đỏ!" Nguyệt Vũ cười nhẹ.
"Vậy anh còn không buông?"
"Khó được Tiểu Khả không ở nhà, tôi mới có thể ôm cậu, cậu để tôi ôm nhiều chút." Nguyệt Vũ chơi xấu.
Huyền Huyễn bất đắc dĩ, "Vậy anh cũng phải để tôi xoay người, tắt bếp?"
Nguyệt Vũ cọ cọ, lúc này buông tay.
"Đúng rồi, Tiểu Khả đi Tiêu gia, có phải chủ ý của cậu?"
"Anh vì sao cho là vậy?"
"Hai anh em Tiêu Xuân Hạ, Tiểu Khả từ lâu thăm dò tận đáy, sẽ không đột nhiên nảy sinh hứng thú mà đi quấy rầy, trong đó nhất định có nguyên do, Tiêu Xuân Hạ hẳn đã nhìn ra, chỉ là không hỏi. Tôi nghĩ nhất định là cậu định làm gì, cho nên bảo Tiểu Khả đi Tiêu gia một thời gian. Từ chuyện hôm qua đến xem, Tiểu Khả là đi bảo hộ Xuân Hạ."
"Anh đoán không sai, bất quá, có một điểm nói sai, để Tiểu Khả đi Tiêu gia không phải chủ ý của tôi."
"Không phải chủ ý của cậu?" Nguyệt Vũ giật mình, "Đó là chủ ý của ai?"
"Thượng Quan Hiên."
...
Tiêu Xuân Thu vừa tỉnh, phát hiện mình ngủ trên một cái giường xa lạ.
Tiêu Xuân Thu kinh hãi, vội hất chăn, trở mình đứng dậy.
Đây là đâu? Anh không phải cùng Thượng Quan Hiên về cảnh cục? Thế nào đột nhiên phóng lên giường ngủ?
Lẽ nào mình bị bắt cóc? Không thể nào?! Thượng Quan Hiên thấy thế nào cũng không kém cỏi? Nếu Thượng Quan Hiên để mình bị bắt cóc dưới mí mắt cậu ấy, mình sẽ đánh cậu ấy!
"Thượng Quan Hiên! Thượng Quan Hiên! Thượng Quan Hiên!"
"Gọi hồn sao, tôi ở ngoài!"
Tiêu Xuân Thu giật cửa lao ra.
"Làm gì? Nhìn cậu, đầu đầy mồ hôi, bị ác mộng?"
Thượng Quan Hiên đi tới giúp Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi trên trán.
"Biến, tôi cho cậu bị bắt! Đang nghĩ cậu sẽ không vô dụng vậy đi."
"Cảm ơn cậu để mắt!" Thượng Quan Hiên lầm bầm.
Tiêu Xuân Thu liếc trắng, trái phải nhìn một chút, "Đây là đâu?"
"Nhà tôi."
"Nhà cậu?" Tiêu Xuân Thu kêu to.
Thượng Quan Hiên đúng lúc che tai, "La lớn vậy làm chi?
"Tôi kinh hãi, tôi vẫn muốn thấy chân diện mục nhà cậu, thế nhưng sợ thấy một ổ chó, cho nên không dám." Tiêu Xuân Thu vừa nói, vừa quan sát ngôi nhà.
"Thành thật mà nói, cậu có phải thừa dịp tôi ngủ quét dọn, cho nên sạch sẽ vậy?" Tiêu Xuân Thu hồ nghi hỏi.
"Cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ."
Tiêu Xuân Thu nói thầm, "Thực sự chán ghét sắc mặt không đau không ngứa của cậu."
"Nói thầm cái gì? Nói bậy tôi?"
Tiêu Xuân Thu lập tức ngẩng đầu, "Không nói gì, tôi vì sao ở nhà cậu, chúng ta không phải về cảnh cục sao?"
"Đã sắp tan tầm, có về không cũng không vấn đề."
"Nga."
Hai người trầm mặc một hồi, Tiêu Xuân Thu nói: "Vậy tôi về nhà."
"Xuân Thu?" Thượng Quan Hiên gọi Tiêu Xuân Thu.
"Chuyện gì?"
Dừng một chút, Thượng Quan Hiên chậm rãi nói: "Đêm nay ngủ lại nhà tôi."
Cái này, Tiêu Xuân Thu thực sự kinh hãi, choáng váng một hồi, hỏi một câu: "Cần trả tiền sao?"
Dưới mái hiên, một nữ nhân cúi đầu hết sức chuyên chú làm quạt.
Một sợi tóc rủ, bị gió thổi bay, che khuất tầm mắt của nữ nhân.
Nữ nhân buông kim chỉ, vươn tay vén sợi tóc sau tai.
Nàng xoay xoay cái cổ bủn rủn, cầm kim chỉ làm tiếp.
Kim trong tay nàng phảng phất là sống, linh xảo uốn mình, hoa sen trắng noãn, lá sen xanh biếc, thải liên nữ tiếu ý dịu dàng, linh động hiện trên mặt quạt.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn hoa đào loà xoà lắc lư trong viện, cười đến ngọt ngào mà hạnh phúc, chờ tới lúc hoa đào nở đẹp nhất, hắn sẽ thú nàng...
...
Trần Vĩnh Nghiệp bị đau tỉnh, thuốc tê qua đi, gã nghĩ cẳng chân trái như bị kim đâm, đau đớn không thôi.
Gã rầm rì gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, hộ sĩ, hộ sĩ, tôi muốn chết..."
"Tiên sinh, anh còn sống."
Giọng nữ trầm thấp linh hoạt kỳ ảo bên tai, cả kinh Trần Vĩnh Nghiệp rùng mình, đôi mắt nửa khép thoáng trợn to.
Một cô gái mặc áo bác sĩ màu trắng đứng bên giường dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn gã.
Trên gương mặt trái xoan khéo léo, đôi mắt to như vực sâu, hút Trần Vĩnh Nghiệp vào, hoảng hốt, gã trọng điệp cô gái trước mắt và cô gái trong mộng lại với nhau.
Tang Cúc cắm bút máy vào túi áo ngoài, mở ra bệnh lịch, khô khan nói: "Trần tiên sinh, cẳng chân trái của anh bị máy cán thép ép nát, chúng tôi đã cắt giúp anh."
Trần Vĩnh Nghiệp giật tỉnh, đờ đẫn cúi đầu nhìn ống quần trái trống rỗng.
"Chờ vết thương khép lại, chúng tôi sẽ chuẩn bị thủ tục lắp chân giả cho anh. Được rồi, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi."
Nói xong, Tang Cúc xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tang Cúc, Trần Vĩnh Nghiệp bỗng có cảm giác quen thuộc kỳ quái, gã thốt lên hỏi: "Bác sĩ, cô tên gì?"
Tang Cúc quay đầu, khoé miệng lộ ra nụ cười, tiếu ý đáy mắt lại băng lãnh.
"Đào Hoa."
Đào Hoa?
Trần Vĩnh Nghiệp ngạc nhiên, chờ gã phục hồi tinh thần, Tang Cúc đã rời đi.
Sửng sốt một hồi, Trần Vĩnh Nghiệp vươn tay gõ đầu óc hỗn độn của mình, cụt hứng nằm xuống.
Hai tháng này, thực sự vận xui liên tục, dăm ba bữa chạy tới bệnh viện, một lần xui hơn một lần, không phải gãy ngón tay, là đứt chân, quả thật đủ đen!
Lại nói tiếp, từ khi mình cầm cây quạt hoa đào trong quan tài, điềm xấu như cùng họ, cứ bám đuôi mãi, bỏ cũng không xong, lẽ nào mình không nên cầm vật đó?
Nghĩ tới khả năng này, Trần Vĩnh Nghiệp nhịn không được run lên, hàn khí dâng thẳng.
Khi đó, gã sở dĩ lấy cây quạt, thuần tuý cho là thứ đáng giá, định cầm đổi chút tiền, ai biết bất quá là cây quạt rách nát có mùi mốc, không đáng một đồng. Đêm đó, về nhà nhìn rõ cây quạt, gã đã ném vào thùng rác, thế nhưng ngày thứ hai ma xui quỷ khiến gã nhặt lại đặt dưới gối đầu.
Nhất định là đồ của người chết quấy phá, Trần Vĩnh Nghiệp thầm mắng, xuất viện nhất định phải ném cây quạt quỷ đó vào cống.
Trần Vĩnh Nghiệp hùng hùng hổ hổ mắng một hồi, không khỏi nhớ tới giấc mơ vừa nãy.
Ha, cư nhiên mơ thấy một người phụ nữ, lẽ nào báo hiệu mình sắp cưới vợ?
Trần Vĩnh Nghiệp thầm lâng lâng, suy yếu sau giải phẫu khiến gã cảm giác mệt mỏi, làm một hồi mộng tưởng hảo huyền, gã khép mắt, mơ mơ màng màng ngủ.
Trong giấc mơ, hoa đào lả tả, trên mặt đất màu nâu rải đầy những cánh hoa màu đỏ, tựa như máu.
...
Nguyệt Vũ lau tóc bước vào bếp, "Tiểu Nguyệt, cậu đang nấu gì?"
"Hấp bánh bao."
"Bánh bao? Bánh bao gì?"
Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, tự tiếu phi tiếu, "Bánh bao nhân thịt người, khách quan muốn ăn sao?"
Nguyệt Vũ ngẩn ra, bật cười, "Tiểu Nguyệt, bánh bao nhân thịt người đã quá hạn, tôi nghĩ bánh bao nhân hủ thi tương đối chấn động."
"Ghê tởm."
Nguyệt Vũ vô tình cười, sờ bụng, "Lúc nào có thể ăn? Tôi có chút đói bụng."
"Đây là bữa sáng ngày mai, giờ ăn, ngài mai anh không thể ăn." Huyền Huyễn cố ý làm khó.
"Tôi ăn phần Tiểu Hoa." Nguyệt Vũ lập tức nói.
"Chi!"
Sóc chuột trên vai Huyền Huyễn hắc tuyến.
Trước không nói nó là một con sóc, chỉ ngồi không, Huyền Huyễn căn bản không chuẩn bị phần nó, hơn nữa, anh làm chủ nhân thật rất có lương tâm, cư nhiên giành ăn với sủng vật?!
Huyền Huyễn nói với sóc chuột: "Tiểu Hoa, năm đó mày vì sao nhận kẻ như vậy làm chủ nhân?"
Sóc chuột thở dài, sắc bất mê nhân "thử" tự mê, đều là háo sắc gây họa, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nghĩ lại mà kinh.
Nguyệt Vũ một tay nhéo sóc chuột lên, cười hì hì nói: "Vì Tiểu Hoa tham luyến mỹ sắc của tôi."
"Phốc!" Huyền Huyễn cười văng, "Tham luyến mỹ sắc của anh?"
Nhìn sóc chuột ảo não, xem ra lời Nguyệt Vũ không phải hư.
Huyền Huyễn thu hồi nụ cười, nghiêm túc vỗ đầu sóc chuột, "Tiểu Hoa, nhất thất túc thành thiên cổ hận!"
Sóc chuột thâm sâu chấp nhận, mãnh liệt gật đầu.
Nguyệt Vũ kéo đuôi sóc chuột, bất mãn nói: "Cái gì thiên cổ hận? Lần đó tôi tản bộ trong rừng, là nó ngây ngốc theo tôi về, đuổi cũng không đi, tôi mới hảo tâm nuôi nó."
"Ha hả, anh dụ dỗ sóc vị thành niên?" Huyền Huyễn pha trò.
Nguyệt Vũ nhào tới ôm Huyền Huyễn, cười nói: "Tôi không chỉ dụ dỗ sóc vị thành niên, tôi còn dụ dụ dỗ thiếu niên vị thành niên."
Nguyệt Vũ vừa tắm xong, thân thể lạnh lẽo, khiến cái ôm của anh rất thoải mái, Huyền Huyễn cũng không giãy dụa.
"Tôi đã thành niên."
"Vậy rất tốt, chúng ta có thể làm một ít chuyện thành niên."
Huyền Huyễn thoáng nghiêng đầu, hơi thở ấm áp Nguyệt Vũ thôi trên mặt khiến cậu cảm giác khá nóng.
Cậu mất tự nhiên nói: "Bánh bao sắp chín."
Nguyệt Vũ dùng đôi mắt sáng tinh tinh dõi theo cậu, thấy mặt Huyền Huyễn đỏ lên.
Một lát, Nguyệt Vũ nở nụ cười, anh hôn đôi môi mềm mại của Huyền Huyễn, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, cậu giả ngu."
"Được rồi, bánh bao chín."
"Bánh bao không chín, là Tiểu Nguyệt chín, mặt cậu rất đỏ!" Nguyệt Vũ cười nhẹ.
"Vậy anh còn không buông?"
"Khó được Tiểu Khả không ở nhà, tôi mới có thể ôm cậu, cậu để tôi ôm nhiều chút." Nguyệt Vũ chơi xấu.
Huyền Huyễn bất đắc dĩ, "Vậy anh cũng phải để tôi xoay người, tắt bếp?"
Nguyệt Vũ cọ cọ, lúc này buông tay.
"Đúng rồi, Tiểu Khả đi Tiêu gia, có phải chủ ý của cậu?"
"Anh vì sao cho là vậy?"
"Hai anh em Tiêu Xuân Hạ, Tiểu Khả từ lâu thăm dò tận đáy, sẽ không đột nhiên nảy sinh hứng thú mà đi quấy rầy, trong đó nhất định có nguyên do, Tiêu Xuân Hạ hẳn đã nhìn ra, chỉ là không hỏi. Tôi nghĩ nhất định là cậu định làm gì, cho nên bảo Tiểu Khả đi Tiêu gia một thời gian. Từ chuyện hôm qua đến xem, Tiểu Khả là đi bảo hộ Xuân Hạ."
"Anh đoán không sai, bất quá, có một điểm nói sai, để Tiểu Khả đi Tiêu gia không phải chủ ý của tôi."
"Không phải chủ ý của cậu?" Nguyệt Vũ giật mình, "Đó là chủ ý của ai?"
"Thượng Quan Hiên."
...
Tiêu Xuân Thu vừa tỉnh, phát hiện mình ngủ trên một cái giường xa lạ.
Tiêu Xuân Thu kinh hãi, vội hất chăn, trở mình đứng dậy.
Đây là đâu? Anh không phải cùng Thượng Quan Hiên về cảnh cục? Thế nào đột nhiên phóng lên giường ngủ?
Lẽ nào mình bị bắt cóc? Không thể nào?! Thượng Quan Hiên thấy thế nào cũng không kém cỏi? Nếu Thượng Quan Hiên để mình bị bắt cóc dưới mí mắt cậu ấy, mình sẽ đánh cậu ấy!
"Thượng Quan Hiên! Thượng Quan Hiên! Thượng Quan Hiên!"
"Gọi hồn sao, tôi ở ngoài!"
Tiêu Xuân Thu giật cửa lao ra.
"Làm gì? Nhìn cậu, đầu đầy mồ hôi, bị ác mộng?"
Thượng Quan Hiên đi tới giúp Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi trên trán.
"Biến, tôi cho cậu bị bắt! Đang nghĩ cậu sẽ không vô dụng vậy đi."
"Cảm ơn cậu để mắt!" Thượng Quan Hiên lầm bầm.
Tiêu Xuân Thu liếc trắng, trái phải nhìn một chút, "Đây là đâu?"
"Nhà tôi."
"Nhà cậu?" Tiêu Xuân Thu kêu to.
Thượng Quan Hiên đúng lúc che tai, "La lớn vậy làm chi?
"Tôi kinh hãi, tôi vẫn muốn thấy chân diện mục nhà cậu, thế nhưng sợ thấy một ổ chó, cho nên không dám." Tiêu Xuân Thu vừa nói, vừa quan sát ngôi nhà.
"Thành thật mà nói, cậu có phải thừa dịp tôi ngủ quét dọn, cho nên sạch sẽ vậy?" Tiêu Xuân Thu hồ nghi hỏi.
"Cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ."
Tiêu Xuân Thu nói thầm, "Thực sự chán ghét sắc mặt không đau không ngứa của cậu."
"Nói thầm cái gì? Nói bậy tôi?"
Tiêu Xuân Thu lập tức ngẩng đầu, "Không nói gì, tôi vì sao ở nhà cậu, chúng ta không phải về cảnh cục sao?"
"Đã sắp tan tầm, có về không cũng không vấn đề."
"Nga."
Hai người trầm mặc một hồi, Tiêu Xuân Thu nói: "Vậy tôi về nhà."
"Xuân Thu?" Thượng Quan Hiên gọi Tiêu Xuân Thu.
"Chuyện gì?"
Dừng một chút, Thượng Quan Hiên chậm rãi nói: "Đêm nay ngủ lại nhà tôi."
Cái này, Tiêu Xuân Thu thực sự kinh hãi, choáng váng một hồi, hỏi một câu: "Cần trả tiền sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook