Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 4 - Chương 22
Hôm sau, khi tới bệnh viện, Tiêu Xuân Hạ nghe được tin tức khiến người khiếp sợ.
Năm cô gái đã từng là bệnh nhân của anh trong một đêm đều đã chết.
Hôm qua, năm cô gái còn buồn khổ kể ra quái mộng quấn quít, hôm nay đã là thi thể băng lãnh.
Năm thi thể chỉnh tề đặt ở phòng làm việc, đôi mắt trừng to, thần tình kinh khủng, khuôn mặt trắng bệch lưu lại một chuỗi huyết lệ.
Tiểu hộ sĩ buổi sáng tới mở cửa rõ ràng bị doạ ngất, vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Xuân Hạ rất khó chịu, kẻ hôm qua còn sống nhảy nhót, hôm nay trở thành thi thể.
Lúc anh về bệnh viện, năm nữ thi đã chuyển qua nhà xác, năm bãi máu sàn nhà lưu lại chưa kịp vệ sinh.
Huyền Diệu Khả sắc mặt âm trầm, nhìn vết máu trên đất trầm tư.
Một lát sau, cô vươn tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Xuân Hạ.
Ấm áp trên tay truyền đến khiến Tiêu Xuân Hạ hồi phục tinh thần hoảng hốt, miễn cưỡng kéo ra nụ cười với Huyền Diệu Khả.
Huyền Diệu Khả không nói gì.
Xảy ra huyết án như vậy, cảnh sát từ lâu phong toả hiện trường, một tiểu cảnh sát cầm biên bản dùng ánh mắt thẩm vấn đánh giá Tiêu Xuân Hạ.
"Anh là bác sĩ Tiêu Xuân Hạ?"
"Phải."
"Phòng làm việc này là của anh?"
"Phải."
"Hôm qua anh nói gì với năm người chết không?"
Ngữ khí thẩm vấn phạm nhân của tiểu cảnh sát khiến Tiêu Xuân Hạ phiền chán, giọng cũng lạnh đi, "Tôi là bác sĩ tâm lý, các cô ấy là bệnh nhân, tôi có thể nói gì, tự nhiên khuyên nhủ, để bọn họ không bị tâm lý phức tạp."
"Tối qua anh ở đâu? Có ai ở chung?"
Tiểu cảnh sát bén nhọn hỏi, khiến Tiêu Xuân Hạ cực kỳ phản cảm.
Anh giận nói: "Tối qua tôi ngủ ở nhà, cùng em trai."
"Em trai anh là ai? Tên gì——"
Tiểu cảnh sát chưa hỏi xong, phía sau có một tiếng cười nhạt.
"Tôi là em trai anh ta."
Tiểu cảnh sát quay đầu, thấy Tiêu Xuân Thu vẻ mặt giận dữ đứng sau mình.
"Anh là em trai anh ta? Anh của anh tối qua có ra ngoài không?"
Tiêu Xuân Thu hai tay ôm ngực, mắt lạnh nhìn tiểu cảnh sát.
Tiểu cảnh sát bị Tiêu Xuân Thu nhìn có chút yếu khí, không tự chủ được rụt cổ, nhưng lập tức lẽ thẳng khí hùng ưỡn ngực.
Tiêu Xuân Thu quát một kẻ ở ngoài tiêu sái vào: "Tống Tiếu Ngự, xách thuộc hạ của cậu về giáo dục, cư nhiên hoài nghi anh tôi!"
Tống Tiếu Ngự, giám sát khoa hình sự, lão bản trong miệng Tiểu Thường.
Theo sau Tống Tiếu Ngự, Tiểu Thường vội kéo tiểu cảnh sát Tiểu Cảnh kinh ngạc há to mồm lại, thấp giọng giáo dục: "Đồ ngốc, cư nhiên cả bảo bối Tiêu tổ trưởng của Lãnh Diện Hồ cũng không nhận ra, đắc tội anh ta, coi chừng Lãnh Diện Hồ diệt cậu."
Tiểu Cảnh kinh ngạc, suýt nữa đánh rớt biên bản trên tay.
Tiểu Cảnh uỷ khuất nói: "Năm người chết hôm qua đều khám cùng bác sĩ, hiện tại lại chết ở phòng làm việc của bác sĩ đó, hoài nghi là chuyện thường."
"Thế nhưng cậu phải xem bác sĩ đó là ai?"
Tiểu Cảnh quệt mặt, nghĩa chính ngôn từ nói: "Không thể buông tha bất luận đầu mối gì, không sợ đắc tội với người, đây là lão bản nói."
Tiểu Thường trợn mắt, gỗ mục không thể đẽo, tuyệt không hiểu luồn lách.
Tiểu Thường quay đầu nói với Tống Tiếu Ngự vẻ mặt thanh thản: "Lão bản, giáo dục của anh thật thất bại."
Tống Tiếu Ngự vẫn duy trì nụ cười hiền lành, đáy mắt lại không nhịn được trợn trắng.
Không phải lỗi của anh, là lỗi của học sinh, trực lai trực vãng, không hiểu chuyển biến.
Tiêu Xuân Thu nói: "Tôi và anh tôi cả đêm ở nhà, cái chết của năm cô gái này không dính với anh tôi."
Tống Tiếu Ngự gật đầu, "Tiểu Cảnh chỉ là hỏi theo thường lệ, cậu cũng biết nghé con mới sinh, luôn có chút hiếu thắng, cho nên hơi nghiêm túc."
Tiêu Xuân Thu hừ một tiếng.
Huyền Diệu Khả ngắt lời nói: "Em cũng có thể chứng minh Tiểu Hạ tối qua vẫn ở nhà, em nửa đêm rời giường uống nước anh ấy còn ngủ ngon lành trên sô pha."
Tiểu Thường ha hả nói: "Anh Tiêu tổ trưởng tự nhiên không phải hung thủ, đây không thể nghi ngờ, giờ Tiểu Khả nói vậy, càng thêm vững vàng."
"Vuốt mông ngựa." Đường Vân theo Tiêu Xuân Thu vào khinh bỉ.
Tiểu Thường không dám cả tiếng với Tiêu Xuân Thu, lại không có nghĩa không dám quát Đường Vân.
"Đối mỹ nhân, lẽ nào cậu có thể hô to gọi nhỏ, lớn tiếng quát hỏi? Chúng ta như nhau."
Đường Vân câm lặng, thương tâm nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc danh hoa có chủ, chúng ta lại ế."
"Có chủ? Ai nha?"
Đường Vân liếc Tiêu Xuân Hạ đang run môi.
Tiểu Thường vừa nhìn, cũng câm lặng, "Ai, vì sao con gái thời nay đều thích loại hình hoa lệ?"
Hai người tụ lại than thở.
Tiểu Cảnh không hiểu gì cả nhìn bọn họ.
Tống Tiếu Ngự hỏi Tiêu Xuân Thu: "Thế nào không thấy Thượng Quan?"
"Đi nhà xác nhìn thi thể."
Năm cô gái đã từng là bệnh nhân của anh trong một đêm đều đã chết.
Hôm qua, năm cô gái còn buồn khổ kể ra quái mộng quấn quít, hôm nay đã là thi thể băng lãnh.
Năm thi thể chỉnh tề đặt ở phòng làm việc, đôi mắt trừng to, thần tình kinh khủng, khuôn mặt trắng bệch lưu lại một chuỗi huyết lệ.
Tiểu hộ sĩ buổi sáng tới mở cửa rõ ràng bị doạ ngất, vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Xuân Hạ rất khó chịu, kẻ hôm qua còn sống nhảy nhót, hôm nay trở thành thi thể.
Lúc anh về bệnh viện, năm nữ thi đã chuyển qua nhà xác, năm bãi máu sàn nhà lưu lại chưa kịp vệ sinh.
Huyền Diệu Khả sắc mặt âm trầm, nhìn vết máu trên đất trầm tư.
Một lát sau, cô vươn tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Xuân Hạ.
Ấm áp trên tay truyền đến khiến Tiêu Xuân Hạ hồi phục tinh thần hoảng hốt, miễn cưỡng kéo ra nụ cười với Huyền Diệu Khả.
Huyền Diệu Khả không nói gì.
Xảy ra huyết án như vậy, cảnh sát từ lâu phong toả hiện trường, một tiểu cảnh sát cầm biên bản dùng ánh mắt thẩm vấn đánh giá Tiêu Xuân Hạ.
"Anh là bác sĩ Tiêu Xuân Hạ?"
"Phải."
"Phòng làm việc này là của anh?"
"Phải."
"Hôm qua anh nói gì với năm người chết không?"
Ngữ khí thẩm vấn phạm nhân của tiểu cảnh sát khiến Tiêu Xuân Hạ phiền chán, giọng cũng lạnh đi, "Tôi là bác sĩ tâm lý, các cô ấy là bệnh nhân, tôi có thể nói gì, tự nhiên khuyên nhủ, để bọn họ không bị tâm lý phức tạp."
"Tối qua anh ở đâu? Có ai ở chung?"
Tiểu cảnh sát bén nhọn hỏi, khiến Tiêu Xuân Hạ cực kỳ phản cảm.
Anh giận nói: "Tối qua tôi ngủ ở nhà, cùng em trai."
"Em trai anh là ai? Tên gì——"
Tiểu cảnh sát chưa hỏi xong, phía sau có một tiếng cười nhạt.
"Tôi là em trai anh ta."
Tiểu cảnh sát quay đầu, thấy Tiêu Xuân Thu vẻ mặt giận dữ đứng sau mình.
"Anh là em trai anh ta? Anh của anh tối qua có ra ngoài không?"
Tiêu Xuân Thu hai tay ôm ngực, mắt lạnh nhìn tiểu cảnh sát.
Tiểu cảnh sát bị Tiêu Xuân Thu nhìn có chút yếu khí, không tự chủ được rụt cổ, nhưng lập tức lẽ thẳng khí hùng ưỡn ngực.
Tiêu Xuân Thu quát một kẻ ở ngoài tiêu sái vào: "Tống Tiếu Ngự, xách thuộc hạ của cậu về giáo dục, cư nhiên hoài nghi anh tôi!"
Tống Tiếu Ngự, giám sát khoa hình sự, lão bản trong miệng Tiểu Thường.
Theo sau Tống Tiếu Ngự, Tiểu Thường vội kéo tiểu cảnh sát Tiểu Cảnh kinh ngạc há to mồm lại, thấp giọng giáo dục: "Đồ ngốc, cư nhiên cả bảo bối Tiêu tổ trưởng của Lãnh Diện Hồ cũng không nhận ra, đắc tội anh ta, coi chừng Lãnh Diện Hồ diệt cậu."
Tiểu Cảnh kinh ngạc, suýt nữa đánh rớt biên bản trên tay.
Tiểu Cảnh uỷ khuất nói: "Năm người chết hôm qua đều khám cùng bác sĩ, hiện tại lại chết ở phòng làm việc của bác sĩ đó, hoài nghi là chuyện thường."
"Thế nhưng cậu phải xem bác sĩ đó là ai?"
Tiểu Cảnh quệt mặt, nghĩa chính ngôn từ nói: "Không thể buông tha bất luận đầu mối gì, không sợ đắc tội với người, đây là lão bản nói."
Tiểu Thường trợn mắt, gỗ mục không thể đẽo, tuyệt không hiểu luồn lách.
Tiểu Thường quay đầu nói với Tống Tiếu Ngự vẻ mặt thanh thản: "Lão bản, giáo dục của anh thật thất bại."
Tống Tiếu Ngự vẫn duy trì nụ cười hiền lành, đáy mắt lại không nhịn được trợn trắng.
Không phải lỗi của anh, là lỗi của học sinh, trực lai trực vãng, không hiểu chuyển biến.
Tiêu Xuân Thu nói: "Tôi và anh tôi cả đêm ở nhà, cái chết của năm cô gái này không dính với anh tôi."
Tống Tiếu Ngự gật đầu, "Tiểu Cảnh chỉ là hỏi theo thường lệ, cậu cũng biết nghé con mới sinh, luôn có chút hiếu thắng, cho nên hơi nghiêm túc."
Tiêu Xuân Thu hừ một tiếng.
Huyền Diệu Khả ngắt lời nói: "Em cũng có thể chứng minh Tiểu Hạ tối qua vẫn ở nhà, em nửa đêm rời giường uống nước anh ấy còn ngủ ngon lành trên sô pha."
Tiểu Thường ha hả nói: "Anh Tiêu tổ trưởng tự nhiên không phải hung thủ, đây không thể nghi ngờ, giờ Tiểu Khả nói vậy, càng thêm vững vàng."
"Vuốt mông ngựa." Đường Vân theo Tiêu Xuân Thu vào khinh bỉ.
Tiểu Thường không dám cả tiếng với Tiêu Xuân Thu, lại không có nghĩa không dám quát Đường Vân.
"Đối mỹ nhân, lẽ nào cậu có thể hô to gọi nhỏ, lớn tiếng quát hỏi? Chúng ta như nhau."
Đường Vân câm lặng, thương tâm nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc danh hoa có chủ, chúng ta lại ế."
"Có chủ? Ai nha?"
Đường Vân liếc Tiêu Xuân Hạ đang run môi.
Tiểu Thường vừa nhìn, cũng câm lặng, "Ai, vì sao con gái thời nay đều thích loại hình hoa lệ?"
Hai người tụ lại than thở.
Tiểu Cảnh không hiểu gì cả nhìn bọn họ.
Tống Tiếu Ngự hỏi Tiêu Xuân Thu: "Thế nào không thấy Thượng Quan?"
"Đi nhà xác nhìn thi thể."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook