Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 3 - Chương 7
Huyền Huyễn nhìn chân cô gái trong ảnh chụp, chân cô mang là đôi hoa bàn hài trên tay cậu.
Huyền Huyễn trầm ngâm một hồi, hỏi Trương Dư: "Cô nói chân đau, vậy bắt đầu đau từ lúc nào?"
Trương Dư suy nghĩ một chút, "Đại khái nửa tháng trước."
"Nửa tháng trước, cô có phải thử qua đôi hài này?"
Trương Dư kinh ngạc không thôi, "Ngày đó tôi thấy đôi hoa bàn hài, nghĩ rất đẹp, vì vậy thử mang một hồi, chân tôi đau có liên quan với đôi hài này?"
"Ừ."
Sắc mặt Trương Dư thoáng chốc tái nhợt như giấy, "Chị tôi cũng thử qua đôi hài này, trách không được chị ấy luôn nói chân đau."
"Cô mang đôi hài có phải nghĩ rất chật, không vừa chân?"
Trương Dư gật đầu, "Thế nhưng đôi hài vốn nhỏ, không vừa chân là thường, cho nên tôi không quá lưu ý."
Huyền Huyễn lắc đầu, "Có kẻ may một tấm phù chú trong đôi hài, khi có người mang vào, mãng xà sẽ bắt đầu buộc chặt, cho nên chân cô càng ngày càng đau, cuối cùng chân bắt đầu nhỏ lại, trở nên vừa với đôi hài, đơn giản mà nói, mãng xà chỉ dùng để bó chân, khiến chân cô nhỏ lại."
Trương Dư cả người lạnh run, hàm răng đánh vào nhau.
Nguyệt Vũ không giải thích được, "Thế nhưng cô ấy không phải chỉ thử? Không trường kỳ mang trên chân?"
"Chỉ cần mang vào, đều bị bắt bó chân."
"Vậy chân Tiểu Khả là xảy ra chuyện gì?"
Huyền Huyễn ánh mắt trầm xuống, "Trên người Tiểu Khả có khí tức khiến mãng xà hoảng sợ, rắn một ngày nghĩ mình gặp nguy hiểm, sẽ chủ động công kích, Tiểu Khả phòng chừng là vậy mới biến thành gãy xương."
Nguyệt Vũ nhìn thoáng mãng xà chỉ còn đống tro trên đất, "Tiểu Nguyệt, cậu vì Tiểu Khả báo thù đủ triệt để."
Huyền Huyễn không nói gì.
Trương Dư nỗ lực lấy lại bình tĩnh, chứng thực hỏi: "Vậy tôi nửa đêm từ trên giường ngủ tới sàn nhà ngoài phòng cũng là mãng xà gây ra?"
"Không phải."
"Vậy tôi vì cái gì ngủ ở ngoài? Tôi đã thử dùng dây trói chân mình lúc ngủ, thế nhưng ngày thứ hai vẫn ngủ bên ngoài." Trương Dư sợ hãi nói.
Huyền Huyễn quan sát bài biện trong phòng, ánh mắt rơi vào vị trí để giường.
Nguyệt Vũ cũng nhìn về phía giường, "Giường này có chuyện?"
"Có chuyện không phải giường, mà là chỗ để giường."
Trương Dư khẩn trương, "Chỗ có chuyện? Có chuyện gì?"
Huyền Huyễn không lập tức trả lời, đột nhiên hỏi: "Cô có phải đổi chỗ giường."
Trương Dư ngạc nhiên, thành thật nói: "Vì tôi không thích giường hướng về phía cửa sổ, cho nên đổi chỗ."
Huyền Huyễn nói: "Cô đẩy giường về vị trí cũ, sẽ không sao."
"Vì sao?" Trương Dư và Nguyệt Vũ không hẹn mà hỏi.
"Cô phá cửa nhà người ta, bọn họ giận, đương nhiên trêu cô."
Trương Dư nhảy dựng, kinh khủng hỏi: "Tôi phá cửa gì? Giường để đây sẽ không ảnh hưởng mở cửa phòng?"
Huyền Huyễn bỗng nhiên nở nụ cười, "Giường của cô vừa vặn chặn Quỷ Môn quỷ ra vào, làm hại bọn họ mỗi ngày chỉ có thể từ dưới giường chui ra, nhiều lần, bọn họ đương nhiên giận, vì thế vứt cô ra sàn nhà bên ngoài ngủ."
Trương Dư há to miệng, hơn nửa ngày một câu không nói nên lời.
Nguyệt Vũ hiếu kỳ, "Quỷ Môn? Cái gì Quỷ Môn?"
"Ở đây là trung tâm thành phố, nhân khí thịnh, quỷ cũng thích náo nhiệt, tự nhiên thích ở đây, quỷ có cửa ra vào, vị trí để giường ánh nắng không chiếu tới, vừa lúc để bọn họ mở Quỷ Môn, ai thích mỗi ngày từ dưới giường chui ra? Bọn họ giận Trương Dư chặn cửa bọn họ, vì vậy trêu cô ấy."
"Bọn họ nếu có thể kéo cô ấy ra ngoài ngủ, vì sao không trực tiếp đẩy giường?" Nguyệt Vũ không giải thích nói.
Huyền Huyễn nói: "Quỷ có quy củ của quỷ, nếu bọn họ đẩy giường về vị trí cũ, đó là ảnh hưởng cuộc sống người khác, đây là trái quy định, anh ngẫm lại, nếu giường trong phòng anh vô duyên vô cớ di động, anh có sợ không?"
"Thế nhưng lẽ nào vứt Trương Dư ra ngoài ngủ sẽ không khiến người sợ? Không ảnh hưởng cuộc sống cô ấy?" Nguyệt Vũ không hiểu.
Trương Dư cũng cảm thấy hoang mang, nhìn Huyền Huyễn chờ cậu giải thích.
Huyền Huyễn cười cười, "Giường bị di chuyển, rất rõ ràng là phòng có thứ gì quấy phá, thế nhưng vứt người ra sàn nhà bên ngoài ngủ, người thường chỉ hoài nghi mình mộng du, đây tính đùa dai, không xem như trái quy định."
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Thật có thú."
Trương Dư rất muốn cười, thế nhưng nghĩ tới phòng mình mỗi ngày có quỷ vào vào ra ra, cô không tự giác nổi da gà, thế nào cũng cười không được.
Huyền Huyễn đối Trương Dư nói: "Cô không cần sợ, đẩy giường về vị trí cũ, bình thường sống là được, quỷ cũng có cách sống của quỷ, bọn họ sẽ không quấy rầy cô."
Trương Dư không biết mình nên phản ứng thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Huyền Huyễn trầm ngâm một hồi, hỏi Trương Dư: "Cô nói chân đau, vậy bắt đầu đau từ lúc nào?"
Trương Dư suy nghĩ một chút, "Đại khái nửa tháng trước."
"Nửa tháng trước, cô có phải thử qua đôi hài này?"
Trương Dư kinh ngạc không thôi, "Ngày đó tôi thấy đôi hoa bàn hài, nghĩ rất đẹp, vì vậy thử mang một hồi, chân tôi đau có liên quan với đôi hài này?"
"Ừ."
Sắc mặt Trương Dư thoáng chốc tái nhợt như giấy, "Chị tôi cũng thử qua đôi hài này, trách không được chị ấy luôn nói chân đau."
"Cô mang đôi hài có phải nghĩ rất chật, không vừa chân?"
Trương Dư gật đầu, "Thế nhưng đôi hài vốn nhỏ, không vừa chân là thường, cho nên tôi không quá lưu ý."
Huyền Huyễn lắc đầu, "Có kẻ may một tấm phù chú trong đôi hài, khi có người mang vào, mãng xà sẽ bắt đầu buộc chặt, cho nên chân cô càng ngày càng đau, cuối cùng chân bắt đầu nhỏ lại, trở nên vừa với đôi hài, đơn giản mà nói, mãng xà chỉ dùng để bó chân, khiến chân cô nhỏ lại."
Trương Dư cả người lạnh run, hàm răng đánh vào nhau.
Nguyệt Vũ không giải thích được, "Thế nhưng cô ấy không phải chỉ thử? Không trường kỳ mang trên chân?"
"Chỉ cần mang vào, đều bị bắt bó chân."
"Vậy chân Tiểu Khả là xảy ra chuyện gì?"
Huyền Huyễn ánh mắt trầm xuống, "Trên người Tiểu Khả có khí tức khiến mãng xà hoảng sợ, rắn một ngày nghĩ mình gặp nguy hiểm, sẽ chủ động công kích, Tiểu Khả phòng chừng là vậy mới biến thành gãy xương."
Nguyệt Vũ nhìn thoáng mãng xà chỉ còn đống tro trên đất, "Tiểu Nguyệt, cậu vì Tiểu Khả báo thù đủ triệt để."
Huyền Huyễn không nói gì.
Trương Dư nỗ lực lấy lại bình tĩnh, chứng thực hỏi: "Vậy tôi nửa đêm từ trên giường ngủ tới sàn nhà ngoài phòng cũng là mãng xà gây ra?"
"Không phải."
"Vậy tôi vì cái gì ngủ ở ngoài? Tôi đã thử dùng dây trói chân mình lúc ngủ, thế nhưng ngày thứ hai vẫn ngủ bên ngoài." Trương Dư sợ hãi nói.
Huyền Huyễn quan sát bài biện trong phòng, ánh mắt rơi vào vị trí để giường.
Nguyệt Vũ cũng nhìn về phía giường, "Giường này có chuyện?"
"Có chuyện không phải giường, mà là chỗ để giường."
Trương Dư khẩn trương, "Chỗ có chuyện? Có chuyện gì?"
Huyền Huyễn không lập tức trả lời, đột nhiên hỏi: "Cô có phải đổi chỗ giường."
Trương Dư ngạc nhiên, thành thật nói: "Vì tôi không thích giường hướng về phía cửa sổ, cho nên đổi chỗ."
Huyền Huyễn nói: "Cô đẩy giường về vị trí cũ, sẽ không sao."
"Vì sao?" Trương Dư và Nguyệt Vũ không hẹn mà hỏi.
"Cô phá cửa nhà người ta, bọn họ giận, đương nhiên trêu cô."
Trương Dư nhảy dựng, kinh khủng hỏi: "Tôi phá cửa gì? Giường để đây sẽ không ảnh hưởng mở cửa phòng?"
Huyền Huyễn bỗng nhiên nở nụ cười, "Giường của cô vừa vặn chặn Quỷ Môn quỷ ra vào, làm hại bọn họ mỗi ngày chỉ có thể từ dưới giường chui ra, nhiều lần, bọn họ đương nhiên giận, vì thế vứt cô ra sàn nhà bên ngoài ngủ."
Trương Dư há to miệng, hơn nửa ngày một câu không nói nên lời.
Nguyệt Vũ hiếu kỳ, "Quỷ Môn? Cái gì Quỷ Môn?"
"Ở đây là trung tâm thành phố, nhân khí thịnh, quỷ cũng thích náo nhiệt, tự nhiên thích ở đây, quỷ có cửa ra vào, vị trí để giường ánh nắng không chiếu tới, vừa lúc để bọn họ mở Quỷ Môn, ai thích mỗi ngày từ dưới giường chui ra? Bọn họ giận Trương Dư chặn cửa bọn họ, vì vậy trêu cô ấy."
"Bọn họ nếu có thể kéo cô ấy ra ngoài ngủ, vì sao không trực tiếp đẩy giường?" Nguyệt Vũ không giải thích nói.
Huyền Huyễn nói: "Quỷ có quy củ của quỷ, nếu bọn họ đẩy giường về vị trí cũ, đó là ảnh hưởng cuộc sống người khác, đây là trái quy định, anh ngẫm lại, nếu giường trong phòng anh vô duyên vô cớ di động, anh có sợ không?"
"Thế nhưng lẽ nào vứt Trương Dư ra ngoài ngủ sẽ không khiến người sợ? Không ảnh hưởng cuộc sống cô ấy?" Nguyệt Vũ không hiểu.
Trương Dư cũng cảm thấy hoang mang, nhìn Huyền Huyễn chờ cậu giải thích.
Huyền Huyễn cười cười, "Giường bị di chuyển, rất rõ ràng là phòng có thứ gì quấy phá, thế nhưng vứt người ra sàn nhà bên ngoài ngủ, người thường chỉ hoài nghi mình mộng du, đây tính đùa dai, không xem như trái quy định."
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Thật có thú."
Trương Dư rất muốn cười, thế nhưng nghĩ tới phòng mình mỗi ngày có quỷ vào vào ra ra, cô không tự giác nổi da gà, thế nào cũng cười không được.
Huyền Huyễn đối Trương Dư nói: "Cô không cần sợ, đẩy giường về vị trí cũ, bình thường sống là được, quỷ cũng có cách sống của quỷ, bọn họ sẽ không quấy rầy cô."
Trương Dư không biết mình nên phản ứng thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook