Huyền Giới Chi Môn
Chương 41: Dốc sức liều mạng

Một tiếng nổ vang lên.

Con huyết khuyển đứng trước nhất vừa mới nhảy lên đột nhiên gào lên một tiếng, máu văng ra quanh thân, cả thân mình nó bắn ngược về phía sau, lại "phập" một tiếng, bị một mũi tên lông vũ xuyên qua cắm thẳng vào một gốc cây nhỏ.

Bốn con huyết khuyển còn lại thấy thế cả kinh, lúc chúng còn chưa kịp phản ứng gì thì dã có hai mũi tên lông vũ khác lóe lên rồi biến mất, xuyên qua gáy hai con huyết khuyển, khiến chúng chưa kịp kêu rên một tiếng đã ngã xuống đất, mất mạng ngay tức khắc.

"Là Huyết Cương Cung! Mau cho hai đầu huyết khuyển còn lại trốn đi!" Kim Ngũ Gia vừa thấy cảnh này, lại quét mắt qua cây cung lớn màu tím trong tay Thạch Mục mới sừng sờ vội vã ra lệnh.

Cho dù là với thực lực của Kim gia, nuôi dưỡng ra mấy con huyết khuyển này cũng không phải chuyện dễ dàng gì!

Tên khuyển phó* thấy ba con huyết khuyển bị giết trong tích tắc vốn đã rất đau lòng, nghe được câu này của Kim Ngũ gia thì trong miệng hắn lập tức phát ra tiếng gầm thét chói tai.

*gia nhân phụ trách nuôi dưỡng huấn luyện huyết khuyển


Hai con huyết khuyển còn lại bấy giờ đồng thời quay người, một con điên cuồng nhào về phía bụi cây gần đó, một con trực tiếp nhảy tới phía sau một gốc đại thụ kề bên.

"Vút!" "Vút!" Hai tiếng xé gió!

Một con huyết khuyển khi còn chưa vọt tới bụi cây đã bị mũi tên lông vũ bắn xuyên qua cổ bay ra xa mấy trượng.

Một con khác thì gào thét một tiếng, thân hình bị mũi tên xuyên thủng qua thân cây cố định trên mặt đất.

Năm con huyết khuyển - chỉ trong nháy mắt đã bị Thạch Mục dùng Huyết Cương Cung giết sạch như vậy đấy.

"Ta phải giết ngươi!"

Khuyển phó thấy vậy, hai tròng mắt lập tức đỏ lên, quát to một tiếng, cả tứ chi chạm đất, thân thể phủ phục xuống đất như dã thú điên cuồng lao về phía Thạch Mục.

Năm con huyết khuyển này đều do khuyển phó là hắn tự tay nuôi nấng từ nhỏ, bình thường đối xử với chúng chẳng khác gì con ruột, nay tất cả đều mất mạng trong tay Thạch Mục, điều này đã khiến hắn mất đi lí trí, chỉ chăm chăm nhào tới tự tay xé xác Thạch Mục ra.

"Ngu xuẩn, mau quay lại!" Kim Ngũ gia thấy vậy thì giận dữ cực kì, vội vàng quát lên.

Thế nhưng tên khuyển phó lại như không nghe thấy, tứ chi vừa chạm đất, thân hình thoắt trái thoắt phải, chợt cao chợt thấp, cực kì khó đoán.

Thạch Mục thấy vậy, sắc mặt ngưng trọng, không nói hai lời một tay vòng qua phía sau lưng túm một cái, trong tay liền có thêm ba mũi tên, cũng đồng thời lên dây cung, ngón tay cử động cực mạnh, động tác như đánh đàn.

Ba tiếng nổ cơ hồ vang lên đồng thời, ba mũi tên như thể hợp thành một đường đen tuyền bắn vút ra từ trên thân cung.

Khuyển phó đang nhào tới đột nhiên nhảy dựng lên, khiến mũi tên đầu tiên bắn sượt qua dưới thân hắn vừa đứng, thân hình đột nhiên uốn éo, lại để mũi tên thứ hai vút một cái sượt qua tai, nhưng mũi tên thứ ba hắn lại không thể nào tránh thoát được.

Sau khi hét thảm một tiếng, hắn đã bị mũi tên thứ ba bắn xỏ xuyên qua mắt trái, thi thể bay ngược ra sau một đoạn thật dài mới nặng nề rơi bịch xuống mặt đất.

Kim Ngũ gia thấy vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt không sao tả xiết.

Đúng lúc ấy, tiếng nổ phía xa xa lại vang lên, lại có ba mũi tên đột ngột lao tới. Nhưng mục tiêu lần này là ưng phó bên cạnh Kim Ngũ gia.

Ưng phó sau khi nhìn thấy kết cục của năm con huyết khuyển và khuyển phó vốn đã sợ hết hồn, vừa thấy mục tiêu của mũi tên lần này là mình thì gào lên "Ngũ gia cứu mạng", sau đó thân thể liền nằm úp sấp trên mặt đất.

Kim Ngũ gia thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, hai thanh đoản côn màu vàng trong tay đột nhiên đánh ra ngoài ba nhát "Vù!" "Vù!" "Vù!"

Sau ba tiếng "Rắc!" vang giòn, ba căn mũi tên đột ngột văng ra trong không trung, biến thành sáu đoạn rơi xuống mặt đất.

"Phế vật, ở yên đây cho ta, ta tự mình đi giao đấu với tên tiện chủng này." Kim Ngũ gia khẽ mắng Ưng phó một tiếng xong, thân hình chớp lên, cả người bay về trước, mỗi một bước nhảy phải bay xa chừng năm sau trượng, chỉ trong nháy mắt đã nhảy ra ngoài hơn hai mươi trượng.

Từ xa Thạch Mục thấy vậy, đồng tử lập tức co rút lại, một tay vươn về phía sau lưng lấy xuống ba cây mũi tên lông vũ, lại một lần nữa phóng xuất cũng lúc cả ba mũi tên.

“Phanh” “Phanh” “Phanh” ba tiếng.

Ba cây mũi tên lông vũ đều bị cây đoản côn trong tay Kim Ngũ Gia nhẹ nhàng đánh bay.

Lần này, Thạch Mục thực sự bị kinh sợ rồi, rút cuộc thì đã biết được sự chênh lệch cực lớn giữa Hậu Thiên sơ kì và Hậu Thiên trung kì võ giả, lần nữa hắn lại đưa tay ra đằng sau theo bản năng định rút xuống mấy cây mũi tên thì lập tức biến sắc.

Hóa ra hắn đã dùng hết tên trong túi đựng rồi, lúc này trong túi hoàn toàn trống rỗng, không còn một cây mũi tên nào nữa.

Ngay lúc này, Kim Ngũ Gia lại nhảy lên vài bước, thân hình lướt đến gần hơn mười trượng rồi.

Thạch Mục đã không kịp nghĩ thêm cái gì, lập tức quyết đoán ném ngay cây Huyết Cương Cung trong tay đi rồi rút ngay Nhật Nguyệt Nhận từ bên hông ra, giẫm mạnh một chân xuống mặt đất ý định trực tiếp đối đầu với cường địch, cổ tay run lên, chín ánh đao như cuồng phong cùng chém tới.

“Nhất tức cửu trảm! Không ngờ ngươi lại đem Phong Trì Đao pháp tu luyện đến trình độ như thế. Nhưng mà thế thì sao chứ, kết quả ngươi vẫn phải chết thôi.”

Bị đao ảnh bao phủ xuống, âm thanh của Kim Ngũ Gia cực kì lạnh lẽo.

Một khắc sau, một tiếng động thật lớn như tiếng đồng chiêng va vào nhau vang lên, côn ảnh màu vàng mờ ảo hiện lên, chín đạo đao ảnh đều bị đánh tan trong chớp mắt.

Thạch Mục cảm thấy tay mình nóng lên, lực lượng từ côn ảnh màu vàng truyền ra hiển nhiên so với khi giao đấu với Ngô Đồng còn mạnh hơn gấp đôi, cánh tay lập tức bị dội ngược ra, Nhật Nguyệt Nhận thì “Vèo” một tiếng, lập tức rời khỏi tay, bị đánh văng ra.

Cùng lúc này, một đợt cuồng phong nổi lên trước mặt hắn, một cây côn màu vàng quỷ dị thoáng hiện ra, áp lực mạnh mẽ đập vào mặt hắn.

Thạch Mục muốn tránh qua một bên thì đã không kịp nữa rồi, hắn gầm nhẹ lên một tiếng, cánh tay còn lại chợt vung lên, đánh ra một quyền mạnh mẽ vào cây côn vàng đang ập đến trước mặt.

“Oanh” một tiếng.

Cây côn màu vàng bị một quyền của hắn đánh vào có chút lệch đi, lập tức trượt qua một bên đánh thẳng vào vai của hắn.

Thạch Mục chỉ cảm thấy đầu vai như bị một cái chùy sắt nện lên, “Bộp bộp” hai chân lập tức lùi về phía sau vài bước, cảm giác đau nhức dữ dội truyền đến.

“Hừ, ta đang thắc mắc tại sao một côn vừa rồi không đập nát xương cốt của ngươi hóa ra là ngươi mặc Kim Ti Giáp của con ta à. Vậy cũng tốt, đã vậy ta sẽ cho ngươi nến thử sự lợi hại của Huyết Sát Chưởng mà ta mất nhiều năm khổ luyện.”

Kim Ngũ Gia thấy không thể dùng một côn đánh nát được đầu vai của Thạch Mục liền cảm thấy chút bất ngờ, nhưng khi hắn cẩn thận nhìn lại thì thấy phía bên trong bộ quần áo rách nát Thạch Mục đang mặc lóe lên ánh kim quang liền chợt hiểu ra, hừ lạnh một tiếng giận dữ nói.

Lập tức hắn đem cây côn màu vàng ở trong tay ném đi, thân hình lại nhảy lên một bước, vượt qua mấy trượng dần áp sát đến bên chỗ Thạch Mục đang đứng. Cánh tay vung lên, một bàn tay huyết sắc đột nhiên xuất hiện trước mặt Thạch Mục trực tiếp vỗ xuống, mang theo một luồng gió tanh hôi làm cho người ngửi cảm thấy buồn nôn.

Thạch Mục đối mặt với công kích quỷ dị của đối phương vậy mà không hề có ý né tranh, ngược lại hai mắt hắn ánh lên vẻ điên cuồng, gầm lên một tiếng giận dữ, cánh tay lúc trước cầm Nhật Nguyệt Nhận liền run lên một cái, trên cổ tay quấn lấy một cây xích chợt đinh đương rung động.

Lúc này, Nhật Nguyệt Nhận bị đánh văng ra gần đấy vụt lên hướng về Thạch Mục bay lại, trên đường bay về còn xoay tít một vòng, hóa thành một vòng nhận luân màu bạc* mạnh mẽ chém tới.

Khí thế lao tới của nhận luân màu bạc mạnh mẽ hung hãn như muốn đem cả Kim Ngũ Gia và Thạch Mục cùng chém thành bốn mảnh, đồng quy vu tận*.

*Nhận luân: cái thanh Nhật Nguyệt Nhận quay thành vòng tròn (luân)

*Đồng quy vu tận: ý muốn cùng chết với đối phương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương