"Thằng chó, cả đời chưa biết mùi đàn bà, đáng chết."

"Ha ha, nếu như có thể thành công lần này, đạt được Dương Cao hứa cho kỹ thuật cơ sở hình dung tinh thần, nếu như có thể 'khai mở, mình có hi vọng thi vào học viện cơ giáp, trở thành phi công."

"Không cần sống bằng sắc mặt người nữa!"

Người phụ nữ xinh đẹp liên tiếp suy nghĩ, thầm tự đắc về bản thân.

Cuối cùng, cô chui vào căn lều đơn của mình.

Đêm khuya.

Người phụ nữ chìm vào giấc ngủ lơ mơ thì đột nhiên cổ họng thắt lại và suýt ngạt thở.

Cô chợt mở mắt ra, nhìn thấy một bóng đen bên cạnh.

Sau đó liền nghe bóng đen nói: "Chỉ cần dám kêu to, lập tức giết ."

Sau đó, mặt cô cảm thấy lành lạnh, và sau đó là vết cắt trên da. Người phụ nữ vội vàng gật đầu, không dám lớn tiếng.

Sau đó, bóng đen nói: "Tại sao cô lại cho tôi hộp thịt có độc?"

Ngay lập tức, người phụ nữ biết người bên kia là ai.

Mạnh Thắng!

Làm sao thằng nhóc đó dám chạm vào lều của cô?

Nó không chết?

Anh ấy không ăn thịt hộp à?

Làm sao có thể!

Không phải những người sống sót trên mặt đất này, chỉ cần có ăn, liền liều mạng nuốt vào bụng sao?

Sau một lúc hoảng sợ, đôi mắt của người phụ nữ trợn tròn.

Cô không dám đem Dương Cao nói ra, thấp giọng nói: "Độc cái gì, cậu nhìn lầm rồi đúng không?"

Mạnh Thắng lấy một trong những hộp thịt, mở nó ra, mở miệng người phụ nữ và định đổ thứ bên trong vào miệng người phụ nữ.

Người phụ nữ không nghĩ tới bên kia tàn nhẫn như vậy, vội vàng nói: "Tôi nói, tôi nói, là Dương Cao."

"Phi công Dương Cao nhờ tôi làm việc này!"

Dương Cao...

Hình ảnh người phi công với ánh mắt chán ghét đó, lập tức lóe lên trong tâm trí Mạnh Thắng.

"Tốt lắm."

Mạnh Thắng buông tay.

Người phụ nữ không còn uy hiếp, nhẹ nhõm trong lòng.

Sau đó, đủ loại phương pháp độc ác xuất hiện trong đầu, đủ loại thủ đoạn để giết Mạnh Thắng.

Nhưng vào lúc này, thịt tỏa ra mùi thơm nồng nặc, rất nhiều nước thịt đột nhiên đổ vào miệng cô!

Mạnh Thắng đổ thứ trong hộp vào miệng người phụ nữ, rồi ấn mạnh vào miệng cô ta.

Người phụ nữ vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhãn cầu sắp lồi ra.

Cuối cùng vẫn là sùi bọt mép.

Chết đi.

Mạnh Thắng lấy ra một mảnh sắt nhọn, cắt động mạch của người phụ nữ, đổ máu vào một chiếc can rỗng rồi lặng lẽ rời đi.

Cậu rời đi đoàn xe.

Máu phụ nữ rải dọc đường.

Không lâu sau.

Một số ve sói đánh hơi lấy mùi tanh.

Tiến vào đoàn xe.

Lao vào lều của người phụ nữ.

Điều này khiến các binh lính hoảng sợ và giao tranh ngắn ngủi đã xảy ra sau đó.

Tất cả ve sói đã bị giết.

Nhưng người phụ nữ cũng 'không may' bị ve sói xé xác.

Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Thắng hít một hơi thật sâu bầu không khí lạnh lẽo của đêm và quay trở lại căn lều mà mình đã được sắp xếp.

Ngày hôm sau, đoàn xe lên đường.

Sớm rời khỏi 'Thành phố” trước đó.

Một đường hướng phía bắc.

Buổi tối, dừng lại dưới một cây cầu để nghỉ ngơi.

Ba chiếc xe tải chất đầy cơ giáp đã mở khoang của chúng, và có nhân viên bảo trì đang tiến hành bảo dưỡng máy móc hàng ngày.

Mỗi phi công đều yêu thích cơ giáp của mình như một báu vật, và phải nhìn chằm chằm vào nó trong quá trình bảo trì để cảm thấy thoải mái.

Dương Cao cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa anh ta tâm tình đang không tốt, cũng không có cư xử tốt lành vớinhân viên bảo trì.

"Cẩn thận coi, nếu nó bị hỏng, các người ăn không hết."

"Có phải là đồ ngu không, ai bảo anh dùng dầu bôi trơn thế này!"

Mạnh Thắng ngồi bên cạnh, nhìn sàn xe nâng lên, chống đỡ phần thân trên của cơ giáp.

Dương Cao đang đứng dưới cơ giáp, chỉ tay.

Thỉnh thoảng nhìn Mạnh Thắng, ánh mắt âm trầm.

Mạnh Thắng không để ý tới anh ta, nhắm mắt lại, tìm kiếm cảm giác ngày hôm qua.

Chẳng mấy chốc, cậu lại nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ đó.

Như thể cơ giáp là một sinh vật sống, không phải là một sản phẩm kim loại cứng nhắc.

Mạnh Thắng ngay lập tức thiết lập được mối liên hệ với cơ giáp và nhận ra sự kết nối.

Bên dưới 'con mắt' của hắn, bóng dáng của Dương Cao hiện ra.

Mạnh Thắng vội lắc người.

Trên khoang xe tải hạng nặng, cỗ máy “White - 05' bất ngờ bị nghiêng, đứt ra nhiều dây cáp cố định và rơi xuống đất.

Ngay tại Dương Cao xoay người rời đi, không kịp nhìn thấy cảnh này.

Nhưng anh ta nghe thấy tiếng kêu của nhân viên bảo trì.

Sau đó, một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy anh ta.

“Ầm!”

Cơ giáp nặng nề ngã trên đất.

Máu rỉ ra từ dưới khối cơ giáp bạc cứng.

Khoang xe lúc đầu yên tĩnh.

Sau đó là tiếng kêu nháo nhào.

Thậm chí còn có một phi công lái một bộ cơ giáp màu đen nhánh đến để giúp đỡ.

Nhưng khi “White - 05” được nâng lên, mọi người chỉ thấy rằng Dương Cao đã biến thành một vũng máu.

Mạnh Thắng lấy ra mẩu bánh mì cuối cùng mà cậu mang..

Cắn một miếng.

Chà chà, ngon thật!

Bởi vì cái chết của Dương Cao, đã có khuấy động sự yên tĩnh trong doanh trại.

Toàn bộ quá trình.

Mạnh Thắng chỉ im lặng ăn và lặng lẽ quan sát.

Như thể người ngoài cuộc.

Cuối cùng, vụ việc được coi là một 'tai nạn'.

Tiếp theo, Mạnh Thắng chuẩn bị bị Đoàn Lăng nghi ngờ.

Cậu cũng đặt một số 'báo thức' trong lều khi ngủ.

Để sẵn sàng để chạy trốn bất cứ lúc nào.

Nhưng.

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Ngày hôm sau, đoàn xe tiếp tục hành trình.

Ngày hôm đó họ gặp phải những cự thú khổng lồ và bầy ký sinh trùng.

Nhưng tất cả chúng đều bị Đoàn trưởng Lăng và một phi công khác điều khiển cơ giáp đánh lui.

Mạnh Thắng chứng kiến ​​toàn bộ quá trình chiến đấu.

Cơ giáp của Đoàn trưởng Lăng, với hai màu chủ đạo là đỏ và xanh lam, được gọi là "Earth - 03" và rất linh hoạt trong các hành động của nó.

Đôi khi nó di chuyển với tốc độ cao không thể tưởng tượng nổi.

Mạnh Thắng lắng nghe lời cảm thán của những người lính bên cạnh, nghe nói đó là "Thần Tàng: Phong Hành" của Đoàn trưởng Lăng.

Thần Tàng là gì?

Mạnh Thắng không biết.

Cậu cũng không hỏi.

Nếu cậu đến thành phố đó thành công, cậu sẽ biết mọi thứ cậu nên biết.

Không cần vội.

Trận chiến kết thúc.

Một số thành viên trong đoàn xe mặc đồ bảo hộ, tất bật mổ xẻ xác, lấy máu, lấy nội tạng, lột vảy hay móng vuốt.

Họ lưu trữ những thứ này trong các danh mục chứa đựng riêng biệt.

Mạnh Thắng nhớ rằng trước đó, họ cũng mổ xẻ xác chết của “Phàm Ăn” và “Chồn Chó”.

Không biết việc thu hồi nội tạng và máu của những con cự thú này là vì nghiên cứu hay là có công năng gì khác.

Vài ngày tới.

Đội xe gặp phải cự thú hầu như là mỗi ngày.

Điều này xác nhận những gì những người sống sót trước đó đã nói.

Thế giới bên ngoài thành phố thậm chí còn khắc nghiệt hơn.

Trái đất đã trở thành thiên đường cho những cự thú khổng lồ.

Sau vài ngày, Mạnh Thắng quan sát thấy một hiện tượng kỳ lạ.

Những con cự thú tấn công đoàn xe dường như đang nhắm vào một chiếc xe tải.

Chiếc xe tải đó chứa món đồ bí ẩn được lấy từ hang ổ cũ của “Phàm Ăn” trước đó.

Chẳng lẽ “Phàm Ăn” trước kia không rời khỏi trung tâm thành phố, chính là bị món đồ thần bí kia hấp dẫn?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương