Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 5
“Oành!”
Đột nhiên, cơ giáp màu trắng bạc bị va chạm mạnh, cơ giáp liên tục lui về phía sau.
Với mỗi bước đi, đất và đá nứt ra, bay tứ phía!
Một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy Mạnh Thắng và chiếc xe việt dã địa hình.
Cậu không lo nghĩ nhiều nữa, cậu hét lên và nhào ngã xuống đất.
Phía sau, chiếc xe địa hình kia bị cơ giáp giẫm nát, dẹp lép giống như đồ chơi!
Cơ giáp vẫn đang lui lại.
Khi nó dừng lại, Phàm Ăn đã lặng lẽ xuất hiện bên phải nó.
Cái miệng trên đầu con dê đột nhiên mở ra, từ trong cái miệng lớn như hố đen kia, những sợi dây lửa bắn ra vừa bị nuốt chửng lại bay ra ngoài.
Bắn rải rác dày đặc trên mặt đất, xuyên phá ngang qua khớp gối chân trái của cơ giáp lại xuyên phá vài chiếc xe việt dã.
“Ầm Ầm!”
Đầu gối của cơ giáp lập tức nổ tung, ngọn lửa màu cam phun ra từ bên trong, và những mảnh giáp khổng lồ bay tứ tung.
Điều này khiến cơ giáp ngân bạc khuỵu xuống.
Phàm Ăn nhân cơ hội lao vào cơ giáp, khéo léo đáp xuống người máy, xoay người và tung ra cú đá dữ dội.
“Bành“
Trong âm thanh không khí bị bóp nghẹt, áo giáp ngoài của động cơ trên ngực cơ giáp bị sứt mẻ, phần thân trên bắn ra chùm tia lửa điện, và cơ giáp khổng lồ ngã xuống đất với một tiếng rên rỉ.
Trận động đất rung chuyển mặt đất dữ dội, và không biết bao nhiêu tòa nhà đã bị nghiền nát.
Đài phát thanh lại vang lên.
"Phi công đã bất tỉnh!" "Hệ thống kết nối đã bị ngắt!"
"Nắp phóng bị lỗi, và không thể phóng ra khoang thoát hiểm!"
"Đội trưởng Đoàn Lăng đang trên đường trở về."
Giữa hàng loạt tiếng động, Mạnh Thắng chỉ cảm thấy tai mình ù đi.
Cậu lắc đầu và đứng dậy.
Đột nhiên ớn lạnh sống lưng.
Mạnh Thắng chậm rãi xoay người lại.
Phàm Ăn đang nằm trên mặt đất, từ từ đứng dậy.
Trong toàn bộ quá trình, bốn con mắt nhỏ trên đầu dê đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Thắng.
Mạnh Thắng đột nhiên cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
Mình sẽ chết ở đây sao?
Tại thời điểm này.
Cậu dường như nghe thấy tiếng tim đập của mình.
“Thình thịch”.
Hình ảnh trước mặt cậu đột nhiên bị thay thế bởi một vệt sáng mờ ảo.
Trong mảnh sáng mờ ảo đó, Mạnh Thắng mơ hồ nhìn thấy mặt đất đang cháy.
Cậu thấy bóng dáng của vô số súc vật.
Cậu còn thấy một số bóng người tắm trong dòng sấm sét, vẫy vũ khí phóng ra tia chớp to tổ chảng.
Chiến đấu với những con thú đó.
Rồi cậu nghe thấy những giọng nói.
Đó là một ngôn ngữ mà cậu không biết.
Nhưng Mạnh Thắng hiểu một số từ.
"...đứng dậy....chiến đấu...."
Cậu dường như nhìn thấy một người đẫm máu, và lại chống đỡ cơ thể mình.
Gầm lên, anh ta ném mình vào bầy thú.
Bi đát, hoang tàn, bất khuất.
Một dòng máu nóng dâng trào trong tim.
Trong một tích tắc, Mạnh Thắng không thể phân biệt được đó là cậu hay ai khác.
Tầm nhìn trở lại bình thường.
Khi nhìn thấy Phàm Ăn đứng thẳng, nó đã giơ chân lên, như thể nó sẽ dẫm chết một con kiến.
Đạp xuống!.
Không được!
Không thể chết ở đây!
Không đời nào!
Mạnh Thắng gầm lên một tiếng, vươn tay về hướng bàn chân to giẫm lên đỉnh đầu.
Như thể để chống cự lại Phàm Ăn.
Cho dù ai nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy “Châu chấu đá xe'.
Thấy rằng Phàm Ăn sắp đè bẹp Mạnh Thắng xuống đất.
Đột nhiên.
“Ầm”.
Phàm Ăn bị hất bay!
Lúc này, một bóng người to lớn màu bạc chen vào trong tầm mắt của mọi người.
Cơ giáp!
Người khổng lồ màu trắng bạc vừa mới ngã xuống, lúc này trong mắt lóe lên ánh sáng xanh lam, lao về phía trước.
Đánh tới cự thú.
Bộ đàm của đội đột nhiên lại vang lên.
"Hệ thống kết nối đang có lại sao!"
"Ơ... tín hiệu này, tín hiệu này không phải của phi công Dương Cao."
"Tín hiệu đến từ bên ngoài?"
"Sao mà hệ thống lại kết nối được vậy?"
Đối với Mạnh Thắng vào lúc này.
Tiếng phát thanh, tiếng gầm gừ của Phàm Ăn và cả tiếng nói nghi hoặc của mọi người.
Chỉ là nền.
Lúc này, cậu nhìn Phàm Ăn, từ bên dưới nhìn lên.
Nhưng cậu còn có một góc nhìn khác trong đầu.
Góc nhìn này là nhìn thẳng!
Phàm Ăn quay lại, biến mất và lao về phía cơ giáp.
Mạnh Thắng hai mắt cháy lên, trong 'tầm mắt thần kỳ' của hắn, cậu nhìn thấy màu xám ánh sáng đại biểu cự thú
Với một tiếng la, cậu duỗi tay ra nhìn lấy.
Cơ giáp ở gần Mạnh Thắng vậy mà cùng lúc làm động tác giống nhau!
Cơ giáp duỗi tay ra, nắm chặt lại.
Bóp lấy gì đó.
Trong giây tiếp theo, hình bóng của Phàm Ăn xuất hiện trong không trung.
Cổ của nó đã bị kẹp bởi cơ giáp!
Mạnh Thắng giơ tay phải lên, và cậu cảm thấy như thể mình đang cầm một khẩu súng trường trong tay.
Lúc này, cậu dường như đã trở thành một với Mecha.
Cậu là bộ cơ giáp kia!
Sau đó, những người lính gần đó nhìn thấy cơ giáp màu trắng bạc đặt khẩu súng trường vào giữa hai chân của Phàm Ăn.
Đó chính là điểm yếu.
Nổ súng!
“Đuàng Đuàng Đuàng Đuàng!”
Những vỏ đạn khổng lồ liên tục rơi xuống đất.
Lần này, ngay khi tuyến lửa màu đỏ cam bắn ra từ họng súng, nó đã bắn trúng Phàm Ăn và tác động vào cơ thể của nó.
Con thú hình người khổng lồ, bị cơ giáp kẹp cổ, không ngừng nảy lên.
Da phía sau mông của nó bắt đầu nổi lên từng cái túi màng như mụn nhọt.
Vài giây sau, một luồng lửa bắn ra từ phía sau Phàm Ăn.
Và sau đó có thêm tia lửa bắn qua!
Từng làn một, hàng loạt đường tuyến nóng bỏng thổi cơ thể của Phàm Ăn thành hai mảnh!
Phần thân dưới với hai chân rớt xuống đất.
Lòi ra một chiếc xương sống màu xám đen, treo trên phần thân trên bị đứt gãy!
Cơ giáp lại giơ súng lên, áp sát vào ngực Phàm Ăn và nổ súng.
Thật đáng tiếc khi băng đạn trống rỗng, không thể bắn thêm vài phát.
Mạnh Thắng đập tay trái xuống đất.
Cơ giáp cũng làm động tác tương tự, đập Phàm Ăn xuống đất lúc này chỉ còn nửa người.
Sau đó, cậu giơ ngược khẩu súng trường, giữ nòng súng nóng bằng cả hai tay và đập báng súng vào mặt dê của Phàm Ăn.
Lặp đi lặp lại.
Khuôn mặt của những người lính gần đó tái nhợt.
Nhìn cỗ máy đang điên cuồng, nó sử dụng những động tác tàn bạo không gì sánh được để dần đàn biến dạng đầu của Phàm Ăn.
Máu bắn tung toé liên tục, những chiếc răng nanh lần lượt rụng xuống, cuối cùng, một trong bốn nhãn cầu nhỏ xíu trên mặt Phàm Ăn đã bị văng ra hốc mắt, rủ xuống một bên khuôn mặt trũng sâu và biến dạng.
Lúc này đài phát thanh đội xe lại vang lên.
"Biến mất..."
"Quang phổ năng lượng của Phàm Ăn đã biến mất."
"Nó chết rồi!"
Thông thường, những người lính bây giờ đã cổ vũ.
Nhưng bây giờ, họ đang rút lui từng chút một.
Người khổng lồ màu trắng bạc vẫn không dừng lại.
Cơ giáp không dừng lại cho đến khi nó đập nát đầu Phàm Ăn.
Lúc này, ánh sáng xanh lam trong mắt cơ giáp mờ đi rồi biến mất.
Đồng thời, Mạnh Thắng dường như đã mất hết sức lực.
Đôi chân cậu khập khiễng.
Rồi ngồi xuống.
Khẩu súng biến dạng vẫn cắm xiên vào đầu Phàm Ăn..
Khung cảnh này được chú ý bởi một cơ giáp vừa mới đến, với hình dáng linh hoạt và bọc lấy kim loại hai màu đỏ lam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook