Đặc biệt là những giảng viên bên cạnh đều nhìn ông ta.

Hoàng Cân đột nhiên cảm thấy bất lực.

Khịt mũi.

Nói.

"Tôi lười nói chuyện nhảm nhí với mấy cô cậu."

Sau đó, ông ta bỏ đi.

Tô Thị Lệ nháy mắt với Văn Hạo với một nụ cười.

Đang muốn bước vào phòng huấn luyện.

Nghe thấy có người cười nói: "Đã lâu nghe nói sinh viên học viện rất dũng cảm, hôm nay nhìn thấy tận mắt, quả thực rất đúng."

"Ngươi còn dám đuổi đi giảng viên của học viện đang học, đúng là nghé mới sinh không sợ cọp."

Văn Hạo ngước mắt lên.

Chỉ nhìn thấy một nhóm người cùng nhau đi tới, người lên tiếng là một người đàn ông trung niên hiền lành phong nhã.

Những người xung quanh ông ta đều trông giàu có và quý phái.

Văn Hạo cau mày, định cười đáp lại.

Tô Thị Lệ vội vàng cản lấy cậu nói: "Đó là Bộ trưởng Bộ Giáo dục Nguyễn Lục Thành. Những người bên cạnh đều là doanh nhân và quan chức trong thành."

"Đó không phải là chúng ta nên chen tay vào, vì vậy đừng có nói nhảm."

Lúc này, bên cạnh Lục Thành có người cười nói: "Ngài bộ trưởng, xem ra chính sách giáo dục của ngài cần phải thay đổi."

“Ít nhất, sau này chúng ta phải để các em biết kính trọng thầy cô”.

Lục Thành chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác vang lên.

"Việc tôn trọng giáo viên là điều đúng đắn."

"Nhưng nó cũng phụ thuộc vào đối tượng."

"Sẽ không phải là ngu ngốc nếu một người có tư cách đạo đức kém vẫn có cho mình sự tôn trọng sao?"

Mọi người đều nhìn.

Một nhóm người khác cũng đến từ cách đó không xa.

Tất cả những người này đều mặc quân phục.

Hóa ra là thành viên của Quân đoàn thám hiểm bề mặt.

Người lên tiếng còn khá trẻ.

Anh ta có lông mày rậm, đôi mắt to và khuôn mặt vuông.

Đúng phong cách của một vị tướng.

Lục Thành cười nói: “Thì ra là Đại tá Lương Văn Kiện, cánh tay phải của Đoàn tư lệnh, cũng ở đây.”

Văn Hạo hơi nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: “Không ngờ ngài đại tá cũng ở đây.”

"Anh ta là cơ giáp sư của 'Redfire' và cũng là thần tượng của tôi!"

Tô Thị Lệ kinh ngạc nhìn cậu ta: “Cậu mà cũng có người ngưỡng mộ sao?”

Sau đó, cô quan sát người hai bên.

Đang thì thầm.

"Lục Thành có quan hệ với An gia, nghe nói ông ta có thể trở thành Bộ trưởng Bộ Giáo dục là do An Dương Long đứng sau."

"Ông ta đến xem thi đấu, hẳn là thay mặt An gia tới đây."

"Ông ta và An Dương Long đều là phe phái 'bảo thủ'."

"Quân đoàn thám hiểm bề mặt là một phái 'cấp tiến' nổi tiếng. Có vẻ như hôm nay là cuộc đấu tay đôi giữa hai học sinh mới."

"Nhưng trên thực tế, đó là cuộc đối đầu ngầm giữa ‘phái bảo thủ' và 'phái cấp tiến'."

Văn Hạo khẽ gật đầu.

"'Phái bảo thủ' đã phản đối việc thăm dò bề mặt kể từ ‘Thảm họa cự thú’."

"Họ cho rằng các hoạt động thăm dò quá thường xuyên sẽ thu hút sự chú ý của những con cự thú và mang đến thảm họa cho thành phố ngầm."

"Những kẻ này chỉ quan tâm đến hưởng thụ và không muốn bước ra khỏi vùng an toàn của mình."

"Sao không chịu nghĩ một chút, nếu chúng ta không thường xuyên tiến hành thăm dò bề mặt và dọn dẹp những con thú khổng lồ xung quanh."

“Ngay cả khi chúng ta làm như họ nói và không tiến hành các hoạt động thăm dò trên mặt đất, những con cự thú đó sớm hay muộn cũng sẽ đến với chúng ta.”

Đôi môi đỏ mọng của Tô Thị Lệ nhẹ nhàng hé mở và nói: "Trước khi thảm họa xảy ra, họ đã là người trên người."

"Cuộc đời chỉ kéo dài một trăm năm."

"Hiện tại bọn họ chỉ muốn hưởng thụ, bọn họ chắc chắn là không muốn mạo hiểm."

"Cậu muốn họ giống như Đoàn tư lệnh và tự mình chấp nhận rủi ro thám hiểm trên bề mặt. Điều đó quá khó khăn đối với bọn họ."

Văn Hạo nhìn cô một cái: “Tô Thị Lệ, cô hư quá rồi.”

"Cậu thì tốt rồi." Tô Thị Lệ đáp.

Lúc này, đại tá của quân đoàn thám hiểm bề mặt giơ tay lên và cười nói: "Ngài Bộ trưởng Lục Thành, xin mời."

Lục Thành cười nói: "Chỉ là một cuộc tranh tài nho nhỏ thôi, vậy mà đã khiến Lương đại tá đích thân đến đây. Thực sự rất kinh ngạc."

Lương Văn Kiện nói thẳng: "Cậu Mạnh Thắng là nhân tài tiềm năng được chỉ huy chúng tôi xem trọng. Hôm nay chỉ huy của chúng tôi có nhiệm vụ và không thể đến được."

“Tôi vừa đi làm nhiệm vụ về, đang nghỉ phép nên đã mời mấy ông anh lớn tuổi tới chơi chung.”

"Cổ vũ cho cậu Thắng."

“Đồng thời, đến đây cũng giúp học viện duy trì trật tự”.

"Để đảm bảo rằng đấu trường ngày hôm nay là công bằng và chỉ có công bằng."

“Để tránh có ai can thiệp vào hoặc lén lút can thiệp.”

Nói xong, đại tá cố ý hay vô ý nhìn người mà Lục Thành mang theo.

Lục Thành không ngờ Lương Kiếm lại nói thẳng như vậy, lập tức không vui nói: "Ngài đại tá, cậu muốn nói là bọn ta sẽ âm thầm nhúng tay sao?"

Lương Văn Kiện cười: "Ngài Bộ trưởng, Lương Kiện tôi đây là một người thô lỗ. Có nói thẳng, cũng đừng để trong lòng."

"Đi thôi, sắp bắt đầu rồi."

“Sao chúng ta không tìm một chỗ tốt để ngồi xuống và xem trận nhỉ?”

Rồi anh ta làm một cử chỉ thật trang nhã mời.

Các thành viên của Đội thám hiểm đồng loạt bước đi theo anh ta.

Nhanh đồng loạt bước vào!

Ký túc xá.

Mạnh Thắng đang luyện tập.

Cậu đang hình dung những ngọn núi nhấp nhô và những đỉnh núi hùng vĩ trong đầu.

Tưởng tượng bản thân trở nên mạnh mẽ và đứng vững như một ngọn núi.

Trong loại tưởng tượng này.

Nguyên lực đi vào cơ thể bằng hơi thở và đi theo ý muốn của Mạnh Thắng.

Tẩy rửa sạch gân trong cơ thể cậu.

Sau da và thịt.

Ở cấp độ tu luyện tầng thứ ba trong "Sơn Hải thuật", Nguyên lực rèn luyện thân thể, chính là hệ thống gân lạc của cơ thể con người.

Cái gọi là gân là những thứ gắn liền với các mô mềm như cơ, gân và dây chằng.

Nó chủ yếu đóng vai trò kết nối giữa các xương.

Đồng thời, nó bảo vệ các cơ quan nội tạng của cơ thể con người cùng với xương và cho phép các chi hoàn thành các hoạt động chức năng khác nhau thông qua các khớp.

Gân càng khỏe thì cơ thể con người di chuyển càng nhanh và lực bộc phát càng lớn.

Thông qua tài liệu giảng dạy, Mạnh Thắng đã biết.

Có 485 gân trong cơ thể con người.

Có 62 kênh ở phần trên của cơ thể.

Có 126 kênh ở chính diện phần giữa của cơ thể con người.

Có 72 kênh ở chính diện phần dưới của cơ thể con người.

Có 127 kênh ở phía sau cơ thể con người và 98 kênh bổ sung.

Tại thời điểm này.

Dưới sự xói mòn liên tục của Nguyên lực.

Một sợi gân cuối cùng đã được tôi luyện.

Mạnh Thắng bắt đầu nhìn vào trong.

Chỉ thấysợi gân này tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Đầy dẻo dai, không dễ bị thương và có thể tạo ra sức mạnh lớn hơn.

Cậu hít một hơi thật sâu rồi từ từ dừng lại.

Tuần này.

Mặc dù Mạnh Thắng đều sử dụng 'Ninh Thần Tề' mỗi khi luyện tập.

Nhưng cho đến nay, cậu mới chỉ hoàn thành việc rèn luyện 42 đường gân ở chính diện phía trên cơ thể.

Hiển nhiên, sau khi đạt tới tầng thứ ba, tốc độ tu luyện sẽ chậm lại.

Mỗi ngày rèn luyện tốc độ chỉ có sáu đến bảy gân, để hoàn thành tu luyện tầng thứ ba.

Phải mất ít nhất 70 ngày.

Chẳng trách Ngụy Phượng Hoa nói tốc độ tu luyện của "Sơn Hải thuật" tương đối chậm.

Bây giờ là lúc để làm dịu cơ bắp.

Ở tầng thứ tư, có 206 khúc xương trong cơ thể cần được tôi luyện.

Sẽ còn chậm hơn nữa, cậu e là vậy.

Sau khi đứng dậy.

Mạnh Thắng động đậy tay chân.

Nhìn vào cái đồng hồ.

Đã 9h30 rồi.

Vẫn còn nửa giờ nữa trước khi trận Sinh Tử đấu bắt đầu.

Cậu bình tĩnh uống một cốc nước ấm.

Sau đó mặc đồ bảo hộ được đổi ở bộ phận hậu cần.

Đồ bảo hộ này phức tạp hơn đồ bảo hộ mặc trong vùng cấm.

Bề mặt bảo vệ cũng lớn hơn rất nhiều.

Đồng thời không cản trở sự chuyển động của các khớp ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương