Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 35
Trong buồng lái.
Mạnh Thắng chậm rãi đi tới, nhìn thấy đám người Trần Hoàng Bách ở phía sau.
Cậu nhanh chóng khống chế Blackboom vứt khẩu súng trường, giải phóng bàn tay của mình và dùng năm ngón tay nắm lấy mặt đất.
Năm khe rãnh bị cào rỗng.
Cuối cùng, cậu đã dừng lại khi sắp đè vào Trần Hoàng Bách đám người.
Phạm Sơn ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn thấy gót chân khổng lồ của khung máy ngay trên đầu mình.
Cậu có thể nhìn thấy rõ ràng các cấu trúc khác nhau ở lòng bàn chân của khung máy, cũng như bùn, đá và cỏ vụn dính vào chúng.
Nếu như Mạnh Thắng không dừng lại kịp thời.
Phạm Sơn tin rằng cậu sẽ bị dính bẹp dí vào hộ giáp chân của khung máy.
Sau đó, cỗ cơ giáp dùng vũ lực lao ra ngoài.
Mặt đất rung chuyển dưới chân.
Phạm Sơn cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu ngã xuống đất và không còn chút sức lực nào.
Trong buồng lái.
Qua cửa sổ toàn cảnh, Mạnh Thắng nhìn thấy 'Tê Giác' đang chạy về phía mình.
Con cự thú này trên thân đầy máu.
Mỗi bước nó dậm chân đi, một lượng lớn máu thịt sẽ rơi ra khỏi cơ thể nó.
Lúc này, con thú khổng lồ này chỉ còn lại hơn hai nghìn máu.
Chỉ là Mạnh Thắng cũng không có súng.
Hiện nay. Chỉ có thể sử dụng cận chiến!
'Blackboom' lao đi.
Chẳng mấy chốc đã chạm trán con cự thú.
Những đường vân trên chiếc sừng đơn của 'Tê Giác' tỏa sáng rực rỡ màu xanh đen.
Nhìn từ xa.
Nó giống như đang đốt một quả cầu lửa ma thuật.
Rõ ràng, cự thú đang dốc hết sinh lực của nó
Mạnh Thắng cũng không ngoại lệ.
Cậu hét lên trong buồng lái.
Để tất cả 'siêu mô-men xoắn' của cánh tay 'Blackboom' được kích hoạt.
Trước khi va chạm với 'Tê Giác'.
'Blackboom' nhảy lên.
Ở giữa không trung.
Cong cánh tay của khung máy và tạo thành một nắm đấm.
"Kích hoạt động cơ phản lực khuỷu tay!"
“Phừng!”
Các bệ phóng phản lực ẩn ở khuỷu tay của thân máy đột nhiên bốc cháy.
Đầu ra đầy đủ.
Phun ra một dòng lửa dày màu xanh.
Đẩy mạnh thiết quyền của 'Blackboom' về phía mục tiêu.
Đồng thời.
Thông qua 'hệ thống đồng cảm’.
Mạnh Thắng đã sử dụng quyền kỹ 'Toái Cốt'.
Nguyên lực của cậu trào dâng.
Trải qua khung máy gia tăng thêm.
Để một tia đốm tỏa sáng ngời giữa nắm đấm của 'Blackboom'!
Giây tiếp theo.
Nắm đấm của 'Blackboom' va chạm với sừng của 'Tê Giác'.
Mạnh Thắng chợt cảm thấy tay phải đau nhức.
Hóa ra lớp hộ giáp bên ngoài trên nắm đấm của 'Blackboom' đã bị vỡ vụn và bị sừng của con cự thú đánh bể.
Nhưng đồng thời, cây độc giác của 'Tê Giác' cũng bị đập vỡ.
Lớp giáp bên ngoài bị vỡ vụn, để lộ một nắm đấm thép bị hư hỏng méo mó, có khung kim loại dày và các sợi cơ nhân tạo bên trong.
Như vậy mà, vẫn tiếp tục đập mạnh vào đầu Tê Giác.
Con cự thú đột nhiên rung động toàn thân.
Một vòng 'gợn sóng' lan ra từ dưới nắm tay của khung máy.
Nó xuyên qua toàn bộ cơ thể của con thú khổng lồ trong tích tắc.
Tất cả những sợi lông đen dài của 'Tê Giác' đang hướng về phía sau bay ngược lại.
Những ký sinh trùng ẩn trong lông lá lần lượt phát nổ.
Con thú khổng lồ rên rỉ.
Nó bị đánh bật lại bởi cú đấm 'Blackboom'.
Sau khi trượt phía xa một đoạn.
Nó bước đi hai bước không vững.
Rồi từ mắt, miệng và các vết thương khắp cơ thể.
Những dòng máu phun ra.
'Tê Giác' đột nhiên ngã xuống đất trong tư thế èo oặt, như thể nó đã mất hết xương.
Nếu lúc này mổ xẻ thi thể của con cự thú, sẽ thấy toàn bộ xương trong cơ thể nó đều bị vỡ vụn.
Không một mảnh nào còn nguyên vẹn.
Trong buồng lái.
Mạnh Thắng thở dài.
Nhìn chỉ số khí huyết của con cự thú cuối cùng cũng về không.
Ngắm nhìn ánh đường vòng đỏ tượng trưng cho sức sống biến mất.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó phát hiện ra.
Có chút ấm ấm trong mũi.
Đưa tay chạm vào.
Lòng bàn tay đầy máu.
….
Văn Hạo rên rỉ vài tiếng rồi dần dần mở mắt.
Lúc đầu.
Tầm nhìn bị mờ.
Sau một lúc.
Tầm nhìn của anh ta dần dần tập trung.
Sau đó nhìn thấy một hình dáng to lớn, bằng kim loại và nặng nề.
Anh ta có chút hoảng hốt.
Chỉ cảm thấy quen thuộc.
Đột nhiên nhớ ra, đó không phải là khung máy của anh ta sao?.
'Blackboom'?
Sau khi giết chết con cự thú, 'Blackboom' đứng dậy.
Mảnh vụn của lớp giáp bên ngoài ở bụng và nắm tay của nó vẫn đang rơi ra.
Những tia lửa sáng nhảy bắn ra từ các bộ phận khung máy bị hư hỏng.
Nó đã kể lại sự khủng khiếp của trận chiến.
Mặt trời chói rất mạnh.
Để khung máy nặng nề của 'Blackboom' phản chiếu một lớp ánh sáng vàng.
Giống như một vị chiến thần.
Đứng giữa chân trời.
Lúc này, buồng lái của 'Blackboom' mở ra, có người bước ra.
Người thanh niên tay đặt lên lớp ngoại giáp đen nhánh, ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại.
Gánh chịu lấy ánh nắng chiếu khắp mặt đất.
Trên mặt đất.
Mọi người nhìn vào hình dáng được nhuộm vàng bởi mặt trời.
Ngạc nhiên.
Mọi người đều bị sốc.
Một vài giây trôi qua.
Văn Hạo đột nhiên hét lên: "Ai đã mở 'Blackboom' của tôi."
Trần Hoàng Bách, Phạm Sơn đám người nhận ra rằng sinh viên năm ba đã tỉnh.
Trần Hoàng Bách vội vàng giải thích: “Là bạn Mạnh Thắng ạ.”
"Anh Văn Hạo, đừng trách cậu ấy."
“Nếu như cậu ta không giết chết hai con cự thú kia, chỉ sợ bọn em đều đã gặp nguy hiểm.”
“Nó đã giết chết hai con cự thú?” Văn Hạo nhìn quanh, nhìn thấy thi thể của ‘Chồn Chó’ và ‘Tê Giác’.
Sau đó sờ ngực: "Không có mất, trên người tôi còn có chiến phục. Cậu ta làm sao có thể kích hoạt cơ giáp?"
Trần Hoàng Bách nói: “Em đoán Mạnh Thắng cậu ta có thể là một người ‘Đồng cảm tự nhiên’.”
“Đồng cảm tự nhiên?”
Phạm Sơn và các sinh viên khác có vẻ bối rối.
Không biết đó là gì.
Toàn thân Văn Hạo chấn động.
Rồi cậu ta lẩm bẩm một mình: “Ra vậy, thì ra là thế”.
Thì ra Mạnh Thắng là 'người đồng cảm tự nhiên'.
Cậu ta hỏi Đoàn Lăng làm sao có thể đến mức, nhờ cậu ta hỗ trợ liều mạng chiến đấu vì một đứa nhóc hoang dã từ mặt đất.
Nếu đó là một 'người đồng cảm tự nhiên' thì đã hợp lý!
Lúc này, Phạm Sơn và những người khác đã hỏi: "Mạnh Thắng là 'người đồng cảm tự nhiên', đó là gì?"
Trần Hoàng Bách khẽ mỉm cười, cũng không có thần bí.
Giải thích.
"Chúng ta học để trở thành cơ giáp sư, cho dù tốt nghiệp học viện, cũng chưa chắc có thể lái được cơ giáp."
"Cô Ngọc Đan đã đề cập đến điều này trong lớp kiến thức cơ giáp."
“Đúng vậy, chúng ta không thể đạt được ‘sự đồng cảm’ chỉ với bất kỳ khung máy nào.”
"Ngay cả một cơ giáp sơ cấp có yêu cầu thấp nhất về đồng cảm, cũng có khả năng đồng cảm thất bại."
"Một số người có khi còn không thể có được cơ giáp cho riêng mình trong suốt đời."
Văn Hạo đứng lên, trịnh trọng nói: "Nhưng 'đồng cảm tự nhiên' lại khác, những người này hình như sinh ra là để bỏ qua vấn đề này."
"Họ có thể đạt được 'sự đồng cảm' với bất kỳ loại hoặc cấp độ cơ giáp nào."
"Ngay cả khi không mặc đồng phục chiến đấu và không kết nối dây dẫn thần kinh."
“Thì họ cũng có thể điều khiển khung máy.”
“Toàn bộ thành phố Quảng Đinh trước đây chỉ có một ‘người đồng cảm tự nhiên’, nhưng bây giờ lại có người thứ hai.”
Phạm Sơn không hiểu: “Trong trường hợp này, ‘người đồng cảm tự nhiên’ có nhiều lựa chọn hơn những người khác.”
"Hơn nữa cũng không cần lo lắng không có cơ giáp để điều khiển mà thôi."
"Nhưng Hoàng Bách và anh Văn Hạo có vẻ rất xem trọng người có ‘đồng cảm tự nhiên'?"
Văn Hạo cười lạnh hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Cậu không biết 'đồng cảm tự nhiên' nghĩa là gì đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook