Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 22
Xem cái cảnh này.
Văn Hạo gầm lên.
Điều khiển chiếc cơ giáp được bọc thép dày đặc lao về phía con quái vật.
Tại thời điểm tiếp cận.
'Blackboom' giơ tay lên và nắm chặt tay.
Thẳng thừng tấn công!
Nắm đấm thép xuyên qua không khí.
Va chạm vang lên một tiếng trầm đục!
Cạnh nắm tay thậm chí còn nhấp nháy ánh sáng đen.
Đánh thật mạnh vào giữa đầu “Tê Giác”.
Một âm thanh trang trọng như tiếng chuông vàng chợt vang lên trong hẻm núi.
Tác động của khí lưu lan rộng bao quát chung quanh.
Tất cả cây cối xung quanh đều cúi đầu.
Cửa sổ chiếc xe mà Mạnh Thắng ngồi đang kêu ù ù.
Hết đợt sóng này lại nối tiêp cái khác.
Sóng nối tiếp sóng!
Nắm đấm của cỗ máy 'Blackboom' vẫn còn in dấu trên da đầu “Tê Giác”.
Ánh sáng đen ở rìa nắm tay vốn đã mờ đi nhưng ngay lập tức lại sáng trở lại.
Lần nữa ra đòn!
“Bành!”.
Toàn thân “Tê Giác’ run lên, đột nhiên bật dậy, lộn nhào lên trên 'Blackboom’.
Đập mạnh xuống đất.
Mặt đất lập tức nứt nẻ, tạo ra một vòng sóng đất, điên cuồng lan rộng!
Trong xe, tất cả sinh viên đều bị chấn động ngã xuống đất.
Cả đám nhao nhao kêu lên.
Có một ánh sáng bạc xung quanh con ngươi đỏ của Mạnh Thắng khi cậu chồm người dậy.
Cậu đã sử dụng 'Vọng Khí Nhãn.
Trong tầm mắt.
Trong ánh sáng xám xịt của Tê Giác, ánh sáng đỏ rực nhanh chóng mờ đi.
Giá trị sinh lực cao lên đến bốn chữ số, đang thay đổi nhanh chóng và trở về 0 trong chớp mắt.
Trên thực tế, có thể nhìn thấy mà không cần sử dụng ‘Vọng Khí Nhãn’.
Đầu của con cự thú khổng lồ nổ tung, một chiếc sừng cắm xuống đất, nó đã chết rồi.
Lúc này, 'Blackboom' quay người đi về phía cái sừng đang cắm.
Rút nó ra.
Nâng nó lên trên đỉnh đầu
Trong xe ngựa vang lên tiếng hoan hô.
Trong mắt các tân sinh viên.
'Blackboom' giống như một chiến thần sừng sững ở đó.
Cao lớn và bất khả chiến bại!
Quân đoàn thám hiểm cũng đã tiêu diệt quân thú nên đoàn xe tạm thời ở lại.
Các nhân viên thu thập đang bận rộn thu hồi nội tạng, sừng, móng vuốt và các đồ vật khác từ những con thú khổng lồ.
Thứ quan trọng nhất ở đây chính là “Hạch tâm” lõi của cự thú.
Tinh hoa của cơ thể cự thú nằm ở đó.
“Như các cô cậu cũng vừa thấy.”
Tranh thủ giờ nghỉ, Đình Đằng Phong không quên nhắc nhở các học sinh một điều gì đó.
"Trong khi chiến đấu, quy trình chiến đấu tiêu chuẩn là ưu tiên tấn công tầm xa."
"Nếu hết đạn, chúng ta có thể sản xuất lại, nhưng cơ giáp và phi công."
“Nếu có thiệt hại gì thì đó là một mất mát rất lớn.”
Một học sinh giơ tay nói: "Thầy ơi, cái cuối cùng được sử dụng bởi 'Blackboom' phải là Chiến kỹ không ạ?"
Đình Đằng Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
"Đó là chiến kỹ của Văn Hạo, Tiêu Lôi Nhị Liên."
"Loại quyền thuật đó có thể tạo ra hai lần xung kích, xung kích thứ hai mạnh mẽ và khốc liệt hơn."
"Thông qua hệ thống đồng cảm, với sự khuếch đại của cơ giáp, chúng ta có thể giết chết con quái vật khổng lồ chỉ bằng một cú đấm."
"Sau này các em cũng sẽ làm như vậy khi ra chiến trường."
"Đầu tiên dùng súng ống, tiêu hao thể lực của cự thú. Khi có cơ hội chiến thắng, thì dùng Chiến kỹ hoặc Thần Tàng làm vũ khí chiến thắng."
Các sinh viên gật đầu.
Đình Đằng Phong đột nhiên hỏi: "Cơ sở phân chia cấp bậc Cự Thú là gì?"
Mạnh Thắng lập tức trả lời: “Bọn chúng tùy theo năng lực và uy hiếp mà chia ra.”
Ông ta hỏi thêm một câu nữa, lúc này Đỗ Uyên nhanh chóng trả lời
Đình Đằng Phong hài lòng nói: “Đúng vậy, hai người biểu hiện rất tốt, sẽ được khen thưởng 10 điểm.”
Đột nhiên có tiếng kêu khó chịu.
Công việc thu thập tiếp tục đến tối.
Đoàn xe chỉ đơn giản là ngừng tiến về phía trước.
Sinh viên và binh lính cắm trại gần đó.
Sau bữa tối đơn giản.
Đình Đằng Phong gọi học sinh tới.
“Bây giờ hãy rút thăm để quyết định các nhóm.”
“Ngày mai các em sẽ làm việc theo nhóm để hỗ trợ Quân đoàn thám hiểm thu thập dược liệu.”
"Hoàn thành nhiệm vụ và sẽ được khen thưởng bằng học phần."
Nghe nói có học phần được thưởng.
Mạnh Thắng rất vui mừng.
Nhưng khi nghe làm việc hóm, cậu có chút không vui.
Cậu đã quen với việc một mình.
Lúc này cậu mới nhớ tới lời Trần Hoàng Bách nói.
Nếu muốn tiếp tục đi trên con đường cơ giáp sư, cậu phải thích nghi với tập thể.
Mạnh Thắng nghĩ.
Nên bắt đầu thích nghi từ nhiệm vụ thu thập này đi vậy.
Sau một lúc.
Đã có kết quả phân nhóm.
Đồng đội của Mạnh Thắng là Ngô Thịnh và Phạm Sơn.
Ngô Thịnh gầy gò, đeo kính cận dày.
Người này thường không có cảm giác tồn tại.
Mạnh Thắng không có ấn tượng gì với cậu ta.
Phạm Sơn cao, có lông mày rậm và đôi mắt to.
Trong kỳ thi đại học, cậu ta mừng rỡ biết mình đã đỗ, mắt đỏ hoe, giơ tay la lên phấn khích.
Mạnh Thắng có chút ấn tượng với cậu ta.
Nhưng giữa bọn họ không có nhiều tương tác.
Nhìn hai người này.
Mạnh Thắng nói ngắn gọn: “Nhiệm vụ ngày mai, tôi sẽ làm đội trưởng.”
Cậu không thích bị chỉ huy đi lòng vòng.
Vì vậy, cậu đã yêu cầu nó.
Nếu hai người không đồng ý thì rời nhóm.
"Được, tôi không phản đối." Ngô Thịnh cười nói.
Phạm Sơn cũng gật đầu: “Cậu có điểm thi đại học cao nhất. Tôi rất khâm phục cậu.”
"Việc cậu là đội trưởng tất nhiên tôi đồng ý."
Sự việc đã được giải quyết.
Mạnh Thắng quay lại tìm Đình Đằng Phong.
Khi nhìn thấy Đình Đằng Phong, ông ấy đang ném một viên thuốc vào miệng.
Sau khi uống với nước.
Đình Đằng Phong cười nói: “Có chuyện gì sao?”
Mạnh Thắng ngồi xuống bên cạnh ông ta.
"Thầy, nếu em lấy được 'Mảnh vỡ Nguyên thạch', 'Vọng Khí Nhãn' của em có thay đổi không?"
Đình Đằng Phong liếc cậu một cái: "Chắc chắn rồi."
"Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể lấy được mảnh vỡ Nguyên thạch."
“Đây là phần thưởng cao cấp nhất, chỉ trao tặng cho những người có công.”
"Đương nhiên, về sau cậu sẽ có cơ hội thôi."
Mạnh Thắng thấy chuẩn bị gần như hoàn tất, nói: "Nếu có cơ hội lấy được, 'Vọng Khí Nhãn' có thể biến thành loại Thần Tàng nào?"
Đình Đằng Phong thản nhiên nói: “Phá Chướng Nhãn.”
"Các khả năng là: phá vỡ chướng ngại vật, nhận biết ảo ảnh, viễn thị, trí nhớ mạnh mẽ và vọng khí."
"Sau đột phá là 'Chân Nhãn'."
“Phá Chướng Nhãn.”
"Chân Nhãn?"
Mạnh Thắng kinh ngạc: “Thần Tàng còn có thể đột phá sao?”
Đình Đằng Phong cười nói: "Tại sao không?"
"Cấp độ quan tưởng thuật chẳng phải cũng đều đột phá được hay sao."
"Thần Tàng cũng không ngoại lệ."
“Chỉ là khóa học chưa đến mức đó nên cậu chưa biết thôi.”
"Nếu có hứng thú với 'Thần Tàng', sau khi cậu quay lại, tôi sẽ đưa cho bạn một cuốn sách, có thể đọc thử."
Mạnh Thắng sẵn sàng đồng ý.
Không dám làm phiền nữa.
Quay trở lại lều của cậu.
Trên đường.
Mạnh Thắng trong lòng tràn ngập vui sướng.
Cuối cùng cậu cũng biết tên 'Thần Tàng' của mình sau khi đột biến.
Cậu cũng biết 'Thần Tàng' có thể đột phá.
Chợt cảm thấy tương lai thật tươi sáng.
Lúc này cậu nhìn thấy Ngô Thịnh từ trong lều đi ra.
Mạnh Thắng không khỏi nheo mắt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook