Hữu Ương Lưỡng Song
Chương 9: Chương thứ chín

“Đứa nhỏ này...” Lúc Ngôn Du ngã xuống, Ngôn mẹ liền luống cuống tay chân, đi qua rồi mới phát hiện Ngôn Du là đang trong trạng thái ngủ say, bật cười, lắc đầu.

“Bà còn cười, đều là bị bà cùng Tiểu Tĩnh chiều hư!” Ngôn ba một bộ trừng mắt dựng râu, “Đem nàng lay tỉnh!”

“Cha...” Ngôn Tĩnh khó xử nhìn ba mình, thủ theo bản năng bảo vệ Ngôn Du, nhẹ nhàng nhíu mi.

“Được rồi được rồi, Tiểu Du mệt liền chớ miễn cưỡng nàng.” Ngôn mẹ thở dài, “Tiểu Tĩnh, đỡ Tiểu Du trở về phòng ngủ.”

“Ân!” Sợ ba mình phản đối, Ngôn Tĩnh gật gật đầu lập tức khẽ đẩy đẩy Ngôn Du trong lòng, “Tiểu Du...”

Ngôn Du vẫn là một bộ đang ngủ say, không hề nhúc nhích. Ngôn Tĩnh liền tiếp tục đẩy, thanh âm vẫn ôn nhu như vậy, “Tiểu Du, trở về phòng ngủ được không?”

Nam nhân trẻ tuổi đang ngồi ở một bên ghế salon thấy Ngôn Tĩnh tràn ngập tình yêu cùng ôn nhu, trong mắt đầy thỏa mãn.

Lông mi run rẩy, Ngôn Du mở mắt ra, có chút mê mang nhìn Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh liền lặp lại lời nói một lần nữa, Ngôn Du lúc này mới cau mày đứng lên, lung la lung lay hướng gian phòng của mình mà đi, Ngôn Tĩnh rất là lo lắng theo sát bên cạnh, đỡ lấy nàng. Chờ khi trở về phòng xong, lại lung la lung lay trực tiếp ngã trên giường mềm mại, Ngôn Tĩnh sủng nịch xem nàng chốc lát lại giúp nàng tháo kính, đắp kín mền, mới ra khỏi phòng nhẹ nhàng khép cửa lại. Khi nàng trở lại phòng khách cũng vừa lúc nghe phụ thân nói, “Học Khâm a, cho con chê cười, đứa bé kia bị làm hư.”

Nam nhân trẻ tuổi văn nhã cười cười, “Sẽ không, Tiểu Du thực đáng yêu... Con nghe nói nàng thời gian đi học thành tích luôn là tốt nhất, còn nhận được rất nhiều giải thưởng học thuật.”

“Hừ, đều là loạn thất bát tao gì đó.” Ngôn ba hừ lạnh một tiếng, lời nói rất bất mãn, “Nàng hẳn nhiên phải là một hảo hảo lão sư mới đúng.”

Ngôn Tĩnh mím môi, ý niệm trong đầu sau ngàn lần bách chuyển mới đi qua, nam nhân liền nhìn nàng mỉm cười, “Tiểu Tĩnh.”

Nhẹ nhàng gật đầu, Ngôn Tĩnh ngồi lên ghế salon, trầm ngâm, đang muốn mở miệng lại nghe cha mình nói, “Hai người các con không sai biệt lắm cũng nên kết hôn đi.”

Chính là muốn đi đến phòng bếp xem lửa đun thế nào Ngôn mẹ nghe vậy cũng dừng bước, “Đúng vậy a, hai người chúng ta lão nhân gia muốn ôm ngoại tôn.”

Nam nhân lại văn nhã cười, quay đầu nhìn Ngôn Tĩnh, “Con nghe Tiểu Tĩnh.”

Rõ ràng chuyện này đã sớm xác định xong, người nam nhân này danh gọi là Lạc Học Khâm, là học trò mà cha nàng đắc ý nhất, cũng là vị hôn phu mà cha định ra cho nàng... Chính là, vì cái gì chính là... Khó chịu, không chút tình nguyện như vậy đây.

Hạ xuống mi mắt, Ngôn Tĩnh thanh âm nghe không ra cảm xúc, “Con nghe ba ba.”

Ai cũng đều không phát hiện cửa phòng Ngôn Du chẳng biết lúc nào đã mở ra một khe nhỏ, lại nhẹ nhàng khép lại, vô thanh vô tức.

...

“Tỷ, hôm nay người đàn bà kia làm chi lại đi tìm Ngôn lão sư phiền toái a?” Cùng lúc đó, Sở Lục Y ngồi bên cạnh bàn cơm cắn đũa nhìn Sở Nguyệt Xuất, thần tình mê hoặc, “Ngôn lão sư trừ bỏ đi dạy thời gian ở ngoài không phải đều là ngủ sao?”

Người như vậy còn có thể gây ra phiền toái? Thật thần kỳ...

Đang ăn canh, Sở Nguyệt Xuất nghe được lời của nàng thiếu chút nữa đem canh phun ra, thần sắc cổ quái cố sức nuốt canh xuống, lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra, “Em đối với chuyện này rất tò mò?”

“Đúng vậy a...” Sở Lục Y hảo vô tội, hảo đơn thuần nhìn nàng, “Ngôn lão sư vừa đáng yêu vừa thích ngủ như vậy làm sao có thể trêu chọc đại thẩm kia, còn nói cái gì hồ ly tinh...”

Nói đến hồ ly tinh, Sở Nguyệt Xuất liền nghĩ tới mấy cái hình dung ban ngày, cười cười, “Kia không cho em cùng những người khác nói.”

“Yên tâm đi tỷ.”

“Cũng không có gì, Ngôn Du a, sẽ không tự mình đi làm phiền bởi nàng quá lười, nếu có thời gian làm phiền còn không bằng đi ngủ... Vậy rất rõ ràng là làm phiền tự mình tới tìm nàng a.” Sở Nguyệt Xuất lắc đầu, gắp một chút rau xanh đến trong bát Sở Lục Y, “Em hôm nay còn chưa có nếm qua rau dưa.”

Nhìn trong bát mình thượng trong suốt rau xanh, Sở Lục Y khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, “Tỷ...”

“Hôm nay Tiểu Hề đi vắng, em đừng nghĩ đem rau ném cho nàng ăn.” Sở Nguyệt Xuất rất thương muội muội của mình, đặc biệt nhỏ tuổi nhất Sở Lục Y, chính là Sở Giản Hề còn sủng nịch người còn hơn cả nàng, đối với Sở Lục Y quả thực là cầu được ước thấy, thường thường mặc cho Sở Lục Y khi dễ mình.

Nghiến răng nghiến lợi trừng cọng rau vài giây, Sở Lục Y nhắm mắt lại, đem rau ném vào miệng, cắn vài ngụm, nuốt xuống, âm thầm tính toán trong lòng chờ Sở Giản Hề trở về nhất định phải bắt nàng làm thịt hết một bàn rau xanh này.

Đáng giận, nằm vùng cái gì, đều là bại hoại đi vắng, nàng mới phải ăn rau thay nàng.

Chính là...

Nghĩ đến Sở Giản Hề chấp hành nhiệm vụ đi rồi, Sở Lục Y mở to mắt, đũa trạc trong bát cơm, đột nhiên cảm giác không muốn ăn uống.

Không biết tên ngu ngốc kia có hay không lại không để ý nguy hiểm, có thể hay không lại bị thương... Sở Giản Hề... Quá phận...

Sở Nguyệt Xuất tại lúc mình nói lời kia ra khỏi miệng liền bắt đầu lo lắng cho Sở Giản Hề. Sở Giản Hề chấp hành nhiệm vụ, lại là loại nhiệm vụ đặc biệt nằm vùng này, cho tới bây giờ cũng không cho các nàng gọi điện thoại, trừ phi nhiệm vụ chấp hành xong rồi mới có thể xuất hiện. Mỗi lần Sở Giản Hề vừa đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, bọn họ sẽ không có biện pháp yên tâm, mỗi ngày đều trong tình trạng lo lắng đề phòng, chờ tin tức...

Hai tỷ muội bởi vì lo lắng cho cùng một người nên trong mắt cũng không thấy ý cười. Sở Lục Y ngẩng đầu thấy đại tỷ trầm mặc ăn cơm, liền miễn cưỡng cười nói, “Tỷ, chị còn chưa nói ra sao phiền toái lại tìm Ngôn lão sư đâu.”

“Nha...” Đồng dạng không có khẩu vị, Sở Nguyệt Xuất quyết định để đũa xuống, thanh âm thản nhiên, “Trong khối chúng ta có một nam sinh thầm mến nàng thôi.”

“...” Sở Lục Y nhất thời không nói gì, hơn nữa ngày mới quệt quệt mồ hôi, nói thầm, “Một nam sinh thích nàng sao...”

Sở Nguyệt Xuất thính lực luôn vô cùng tốt liền nghe được những lời này, giơ lên mi, “Các em bọn trẻ này, tháng sáu sang năm muốn thi tốt nghiệp trung học, đừng có ở đó loạn thất bát tao.”

“Biết rồi...” Sở Lục Y không kiên nhẫn đáp lời, nàng nghe loại luận điệu Trần Khang cũ rích này cũng không biết bao nhiêu lần, trong trường học đã muốn nghe, về nhà cũng muốn nghe, thực phiền.

“Ân.” Sở Nguyệt Xuất lúc này mới gật đầu, “Ăn cơm đi.”

Sau khi ăn cơm xong, Sở Lục Y liền bị Sở Nguyệt Xuất bắt đi học bài. Trở về phòng mình, cột tóc đuôi ngựa, Sở Lục Y một khắc trước còn là một bộ dáng cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân, sau khi đóng cửa lại thì ngay lập tức nhíu mi, đi tới bên giường ngồi xuống, ngẩn người hồi lâu mới kéo qua búp bê A Ly ở đầu giường, nhẹ đập một cái, “Sở Giản Hề, chị thật đáng ghét!”

A Ly đáng yêu vẫn như trước, khuôn mặt tươi cười đón chào, Sở Lục Y nhìn thấy thế không khỏi nghĩ đến Sở Giản Hề hay ngu ngốc tươi cười, lại là nhẹ đánh một quyền, “Sở Giản Hề tên ngu ngốc này!”

...

“Sở Giản Hề, chị thật tốt.” Búp bê A Ly này là lễ vật Sở Giản Hề tặng Sở Lục Y nhân sinh nhật 18 tuổi của nàng, Sở Lục Y lúc ấy thật cao hứng, còn hôn Sở Giản Hề một hơi.

“Hắc hắc, vì chị là tỷ tỷ của em thôi.” Sở Giản Hề vẻ mặt sang sảng ý cười, đôi ngươi sáng rõ như bầu trời đêm đầy sao, thật sáng lạn.

“Ai muốn chị làm tỷ tỷ...” Sở Lục Y ôm lấy A Ly, thì thào nói xong, ánh mắt hốt hoảng, “Sở Giản Hề, tôi nghĩ chị...”

...

“Đi kêu đứa con gái bất hiếu kia lại đây!” Ở trong phòng bếp đôn canh rốt cục tốt lắm, Ngôn Tĩnh giúp mẹ mình đem thức ăn bưng lên bàn, đang khó xử có nên kêu Ngôn Du ra ăn cơm hay không, liền nghe phụ thân nói như thế, lại nhíu mi, “Cha...”

“Nhanh đi!” Ngôn ba ba đề cao âm lượng, Ngôn Tĩnh thở dài, “Cha, đừng kêu Tiểu Du như vậy...”

“Không gọi nàng như vậy thì gọi là gì...” Vừa nhắc tới con gái thứ hai, nam nhân liền tức giận vỗ xuống tay vịn sô pha, “Con cùng mẹ con cứ cưng chiều nàng, ta xem nên nhanh chóng đưa con triệu về bên này!”

“Cha!” Dù là Ngôn Tĩnh tính tình luôn luôn hảo, giờ phút này cũng gấp, “Con không cần!”

“Con... Ngay cả con cũng như vậy...”

“Tốt lắm tốt lắm, tức lớn như vậy để làm chi!” Đem canh từ phòng bếp bưng ra, Ngôn mẹ liếc trượng phu một cái, “Tiểu Tĩnh vốn hảo hảo làm cô giáo, ông cũng đừng lại làm khó nàng.”

Dứt lời, Ngôn mẹ lại quay đầu nựng cằm Ngôn Tĩnh, “Đi kêu Tiểu Du ra ăn cơm, cần ăn cho no rồi ngủ tiếp.”

Gật đầu hướng phòng Ngôn Du đi tới, ngẫu nhiên khi ngẩng đầu lên sẽ chống lại ánh mắt quan tâm của Lạc Học Khâm, tức khắc chuyển khai tầm mắt, lập tức hướng phòng Ngôn Du đi, chỉ chừa lại Lạc Học Khâm một bên hơi chút mất mát nhưng rất nhanh cao hứng trở lại. Tiểu Tĩnh cuối cùng cũng sẽ là thê tử của hắn mà thôi.

(Anh này có một sự chắc cú đầy tuyệt vọng, đu người ta từ đầu tới cuối cũng bị hắt hủi như con ghẻ thoai @[email protected])

Trong phòng, Ngôn Du nằm trên giường, trên mặt thì che mền, Ngôn Tĩnh đi vào liền gặp nàng bộ dáng như vậy chỉ đành lắc đầu, đi qua kéo mền xuống, lại phát hiện bắt phải một mảnh ướt át.

Lăng lăng buông mền, Ngôn Tĩnh đưa tay xoa khóe mắt Ngôn Du, quả nhiên còn lưu chút ẩm ướt, trong lòng nhảy dựng, vội vàng lay tỉnh Ngôn Du, “Tiểu Du... Tiểu Du... Em gặp ác mộng có phải không?”

Ngôn Du cau mày tỉnh lại, chứng kiến ánh mắt lo lắng của Ngôn Tĩnh, lần nữa nhắm mắt lại, “Cái gì?”

“Có phải lại gặp ác mộng nữa hay không?” Ngôn Tĩnh kéo nàng vào ngực, cũng không hề chú ý tới thân mình Ngôn Du đã cứng đờ, thủ vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, “Em xem em đi, đều bị dọa khóc.”

Bị nàng ôm vào trong ngực, Ngôn Du nghe được câu này, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mở mắt ra chính là xẹt qua chua sót cùng tự giễu, “Ân, ác mộng.”

“Chớ sợ chớ sợ nga, tỷ tỷ ở đây~~” Thanh âm Ngôn Tĩnh đầy ôn nhu cùng phối hợp động tác trên tay, vỗ nhè nhẹ hống Ngôn Du. Ngôn Du mặc cho nàng ôm trong chốc lát thì từ trong lòng nàng thoát ra, dụi dụi mắt, “Tới giờ ăn cơm chưa?”

“Ân... Còn mệt không?” Ngôn Tĩnh sủng nịch nhìn nàng, nâng tay vuốt mũi nàng, cười gian xảo, “Lớn như vậy gặp ác mộng còn khóc tu tu...”

Miễn cưỡng xả ra một nụ cười, Ngôn Du xuống giường mang giày, ngẩng đầu liền thấy Ngôn Tĩnh đi đến đeo kính lên sống mũi cho mình, liền ngó mặt đi chỗ khác, trầm mặc vài giây, mở miệng, “Tỷ tỷ, hôm nay Lạc Học Khâm... Chị không cần bồi hắn sao?”

“Bồi hắn?” Ngôn Tĩnh không hiểu gì cả, “Chị vì sao phải bồi hắn a?”

“Hai người là tình lữ...” Ngôn Du có chút bất đắc dĩ, thấy vẻ mặt tỷ tỷ đầy nghi hoặc đành giải thích nói, “Đợi một chút nữa hai người cần đi ra ngoài hẹn hò a.”

“Tiểu Du, ăn cơm nước xong liền ngủ sao?” Ngôn Tĩnh không có đón lời nàng, thanh âm thản nhiên, diễn cảm cũng thay đổi, làm cho không ai có thể biết ý nghĩ của nàng.

“Ân.”

“Chị sẽ cùng em.”

“Tỷ tỷ...” Ngôn Du có chút sững sờ đứng nguyên tại chỗ, mà Ngôn Tĩnh vẫn nhìn thẳng nàng, “Không phải mỗi lần gặp ác mộng, em đều muốn ở cùng chị mới có thể ngủ được sao?”

“...”

“Tốt lắm, chị đi ra ngoài trước, em nhanh lên nhé.” Ngôn Tĩnh thấy vẻ mặt Ngôn Du ngốc ngơ, mỉm cười nói xong liền ra ngoài.

Nhìn thân ảnh của nàng rời đi, Ngôn Du đẩy gọng kính, cười đến không tiếng động lại bất đắc dĩ.

Gặp ác mộng a... Là gạt người, luôn luôn là gạt người.

=======================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương