71, Chương thứ bảy mươi mốt...

Cách cuối kỳ thi càng ngày càng gần mà lão sư của năm môn thoạt nhìn so với bình thường vẫn không khác là mấy.

Khụ, một tháng thi một lần, chứng thật là không có gì có cần phải không-giống-với-bình-thường a.

Ngày hôm đó sau khi tan học cận giữa trưa, Ngôn Du dùng ánh mắt lén lút nhìn Sở Nguyệt Xuất ở một bên thu dọn đồ đạc còn có Sở Lục Y đang đứng ở cửa, trong lòng từng đợt gãi ngứa khó nhịn.

Giống như đã muốn hơn một buổi cuối tuần không có tới nhà Sở lão sư a...

Sở lão sư nói, không thể chỉ nói mỗi chuyện yêu đương mà không quản tỷ tỷ... Ngô, kỳ thật nàng cũng không có mặc kệ tỷ tỷ nha, kỳ thật nàng cũng rất để ý tới tỷ tỷ, chính là... Chính là suốt ngày vẫn luôn rất muốn cùng một chỗ với Sở lão sư, nàng cũng không biết vì sao nữa.

“Phát cái gì ngốc đó...” Thu thập xong đồ đạc rồi đi đến bên cạnh Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nâng tay bắn vào cái trán của nàng, “Về nhà.”

“Nha... Nha...” Ngôn Du vội vàng gật đầu, đeo tay nải tà tà đứng lên, hai người cùng đi ra khỏi văn phòng.

Kết quả, tính cả Sở Lục Y ở đó, ba người đi chưa được mấy bước thì Ngôn Du đã bị một nữ sinh với hai mắt đỏ bừng ngăn cản, nữ sinh kia cho dù hai mắt đỏ bừng nhưng cũng như trước lộ ra vẻ mặt quật cường.

Chứng kiến người đến là ai, Sở Nguyệt Xuất hơi hơi sửng sốt, tiếp theo hình như hiểu ra gì đó mà liếc Ngôn Du bên cạnh một cái, không nói gì.

Chính là Ngôn Du lại một mực chờ Sở Nguyệt Xuất nói chuyện, nàng không biết nên xử lý chuyện nữ sinh này như thế nào hết.

“Ngôn lão sư, là có chuyện gì xảy ra cho nên mới chán ghét em?” Vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất rõ ràng không tính nói chuyện, Ngôn Du thì đang nghĩ ngợi nên làm cái gì bây giờ, bất thình lình nữ sinh nọ mở miệng, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, âm rung không chỗ che giấu.

Hơi hơi nhíu mi, Sở Nguyệt Xuất mấp máy thần, còn chưa nói chuyện.

“Tôi...” Há mồm, Ngôn Du có chút luống cuống níu lấy góc áo, mắt lại nhìn Sở Nguyệt Xuất ở một bên, bối rối không biết nên trả lời như thế nào.

“Sở lão sư, em có thể một mình cùng Ngôn lão sư nói vài câu được không?” Nữ sinh đem tầm mắt dừng ở trên người Sở Nguyệt Xuất, hơi có chút địch ý nói.

“Ân, có thể.” Nhẹ nhàng gật đầu, Sở Nguyệt Xuất đối với Ngôn Du đang ở một bên ảm đạm cười, “Ngôn lão sư, tôi cùng Tiểu Y đi trước.”

“A? Không...” Ngôn Du hướng chỗ Sở Nguyệt Xuất bước từng bước, mới vừa muốn nói thì Sở Lục Y đã mang khuôn mặt quỷ dị hướng nàng phất phất tay nói thành “Tái kiến”.

Tuy rằng có điểm chậm chạp, tuy rằng nhận thức trong chuyện tình cảm rất thấp, nhưng Ngôn Du vẫn biết ở trong trường học hẳn là nên tránh hiềm nghi, giờ phút này chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Nguyệt Xuất cùng Sở Lục Y xuống lầu mà không khỏi bất lực.

“Ngôn lão sư... Cùng Sở lão sư quan hệ tốt lắm?” Nữ sinh một mực quan sát vẻ mặt Ngôn Du, thấy nàng từ lúc Sở Nguyệt Xuất rời đi sau liền hơi hơi chu môi, ánh mắt càng phát ra thâm trầm.

“Ân... Em tìm cô có chuyện gì không?” Ngôn Du đối với vấn đề này chọn tránh mà không đáp, mà là ra vẻ bình tĩnh hỏi lại nữ sinh, cảm thấy cũng đã rõ ràng.

Từ ngày ở chỗ Sở Nguyệt Xuất luyện tập mà phát hiện ra việc nữ sinh này thổ lộ, nàng liền thập phần cố gắng tránh đi nữ sinh này, cho dù bởi vì chức trách mà không có biện pháp tránh đi câu hỏi của nàng thì mình cũng sẽ tận lực lãnh đạm, để tránh khiến cho Sở Nguyệt Xuất không thoải mái. Chính là không nghĩ tới, nữ sinh này lại có thể cứ như vậy đem nàng cản lại, hơn nữa theo ý tứ của Sở lão sư, rõ ràng là mời nàng tự xử lý sao cho thích đáng.

Thế nhưng nàng căn bản không biết nên xử lý như thế nào nha...

Nàng lại không biết là, trong khoảng thời gian này, Sở Nguyệt Xuất ở tại cửa trường học đã gặp Ngôn Tĩnh lái xe tới đón nàng.

Từ sau khi Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất xác định quan hệ xong, Ngôn Tĩnh thật sâu cảm nhận được loại cảm giác “muội muội gả đi ra ngoài như bát nước đổ đi”, tuy rằng thái độ của Ngôn Du đối với mình so với trước kia lúc lạnh lúc nóng thì đã muốn tốt lên rất nhiều, chính là... Tựa hồ không có lúc nào là không nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất, mời vị tỷ tỷ như nàng luôn luôn rất thương yêu muội muội không khỏi cảm thấy bị ăn dấm.

“Tiểu Du như thế nào...” Bắt gặp Sở Nguyệt Xuất cùng Sở Lục Y xuất môn, nhưng lại không thấy bộ dáng luôn luôn nhu thuận của muội muội ở bên cạnh Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Tĩnh liền từ trên xe bước xuống, có chút nghi hoặc nhìn Sở Nguyệt Xuất.

Chẳng lẽ cãi nhau?

“Ân, có một học sinh đang cùng nàng thảo luận vấn đề.” Sở Nguyệt Xuất vẫn như cũ một vẻ mặt bình tĩnh, chính là Ngôn Tĩnh lại có thể dễ dàng từ trong mắt nàng thấy ra tia không hề bình tĩnh chút nào.

Hay là... Thật sự cãi nhau?

“Trong chốc lát hẳn là sẽ xuống ngay thôi...” Nhìn thấy Ngôn Tĩnh trưng cầu ánh mắt, Sở Nguyệt Xuất mấp máy thần, mở miệng lần nữa, thanh âm đã giảm nhanh độ ấm.

Tuy rằng đã lặp đi lặp lại nhiều lần tự nói với chính mình rằng, đây chẳng qua chỉ là học trò thích thầy cô giáo thôi, nhưng vẫn không nhịn được chuyện mình không thoải mái.

Ngôn Du cái đồ ngốc kia, lại có thể nhận* người tới như vậy.

*hút gái

“Tôi đi lên xem một chút.” Trầm mặc vài giây, Ngôn Tĩnh đối với Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, liền hướng bên trong đi đến.

Sở Lục Y nhìn Ngôn Tĩnh nhanh hơn cước bộ, vội vàng hướng lầu đi đến, vẻ mặt có chút quỷ dị.

Tỷ tỷ Ngôn Du a...

Có lẽ là bởi vì chính mình đối với Sở Giản Hề có mục đích bất lương, cũng có lẽ là do Ngôn Du lần đầu tiên say rượu đã một phen nói ra lời thật mời nàng cho đến hiện tại cũng còn nhớ rõ rành mạch. Sở Lục Y mỗi khi thấy Ngôn Tĩnh đều không nhịn được lo lắng thay cho tỷ tỷ, chính là lại không dám nói cho tỷ tỷ biết chuyện Ngôn Du trước kia từng mang thứ cảm xúc không chỉ đơn giản là cảm tình với Ngôn Tĩnh.

Thở dài, mày Sở Nguyệt Xuất hơi nhíu lại, nhưng vẫn duy trì bộ dáng lãnh đạm đối Sở Lục Y nói, “Đi thôi.”

“Tỷ, thật sự không đợi Ngôn lão sư sao?” Cho dù người ngăn đón Ngôn Du là người Ngôn Du căn bản không có khả năng thích, cho dù biết rõ Ngôn Du sẽ không làm ra chuyện thực xin lỗi tỷ tỷ nhà nàng, nhưng Sở Lục Y vẫn có thể minh bạch cái loại tâm tình này của tỷ tỷ. Tựa như... Rõ ràng có đoạn thời gian Sở Giản Hề đã muốn xác định là không thể nào có tình cảm với vị sư huynh kia, chính là nàng vẫn sẽ thực lo lắng.

“...” Sở Nguyệt Xuất miễn cưỡng cười, “Chị tin tưởng nàng, tỷ tỷ của nàng cũng đã đến đây, chúng ta đi trước đi.”

“Được rồi.” Sở Lục Y không cần nhiều lời nữa, gật gật đầu, tính cả tỷ tỷ cùng nhau ly khai trường học.

...

Ngôn Tĩnh vội vàng đi đến tầng lầu văn phòng của Ngôn Du vừa lúc nghe được nữ sinh kia đối với Ngôn Du thổ lộ, “Ngôn lão sư nhất định đã thấy câu nói trong cuốn vở đó, được rồi, em thích cô, em cảm thấy vẫn là giáp mặt nói thì tương đối tốt hơn.”

Ngôn Tĩnh đại khái đã có thể lý giải dáng dấp Sở Nguyệt Xuất vừa rồi là do chuyện gì mà nên.

“Cô... Cái kia... A...” Bỗng nhiên bị giáp mặt thổ lộ, khuôn mặt Ngôn Du thăng cái đỏ bừng, theo bản năng lui về sau từng bước, “Cái kia... Cái kia... Bạch đồng học...”

“Ngôn lão sư vì cái gì lại không trực tiếp kêu tên của em?” Nữ sinh thấy nàng lui về sau, cũng đi về trước từng bước tới gần Ngôn Du, dường như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt có vẻ thập phần căm giận, “Lão sư đều trực tiếp kêu Sở Lục Y là Tiểu Y!”

“A... Đó là... Đó là bởi vì...” Ngôn Du chứng thật là có sửa lại kêu Sở Lục Y thành “Tiểu Y”, dù sao quan hệ của hai người hiện tại liền tương đương như tỷ phu cùng em vợ không phải sao, làm sao có thể mới lạ gọi là “Lục Y đồng học” chứ.

Ôm ngực đứng ở cửa thang nghe muội muội nói lời này, Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu.

Muội muội của nàng quả nhiên vẫn là dáng dấp như vậy, cho dù có ở cùng Sở Nguyệt Xuất cũng vẫn ‘khẩu ngu lưỡi chuyết’, không biết cự tuyệt người, cũng không hiểu xử sự với người ngoài nên như thế nào mới đúng.

Cũng là bởi vì vậy mà qua nhiều năm như thế, người muốn tới gần Ngôn Du đều dần rời đi.

Nghĩ từ nhỏ đến lớn nhưng thật ra có rất nhiều người muốn tiếp cận Ngôn Du, tuy nhiên cũng bởi vì Ngôn Du chậm chạp cùng ngốc nghếch mà buông tha cho, Ngôn Tĩnh không khỏi cười bó tay.

“Chẳng lẽ là bởi vì Sở lão sư?” Nữ sinh nhăn mi, lại hướng Ngôn Du tới gần thêm từng bước, “Ngôn lão sư... Cùng Sở lão sư là quan hệ như thế nào?”

“A? Cô...” Ngôn Du càng luống cuống, đối mặt với việc nữ sinh này từng bước ép sát hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh đi tới, hướng Ngôn Du hô một câu.

“Tỷ tỷ!” Gặp Ngôn Tĩnh xuất hiện, Ngôn Du lập tức nhẹ thở ra, thực nhanh chóng nhìn nữ sinh nọ liếc mắt một cái, hướng Ngôn Tĩnh chạy tới.

Nữ sinh còn chưa kịp phản ứng liền thấy Ngôn Du đã chạy đến bên người Ngôn Tĩnh, thấy một màn Ngôn Tĩnh đưa tay mang theo tia sủng nịch cười khẽ vuốt đầu Ngôn Du, trong lúc nhất thời ghen ghét dữ dội, chính là ngoài mặt vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh.

“Ô, vậy, Bạch đồng học, cô phải về nhà, em cũng nhanh về nhà đi.” Ngôn Du một tay lôi kéo tay Ngôn Tĩnh, một tay hướng nữ sinh quơ quơ, “Ba ba mụ mụ của em hẳn lo lắng.”

“Ngôn lão sư...”

“Ngô, đúng rồi!” Vội vội vàng vàng muốn chạy trốn, vào thời khắc này Ngôn Du bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì liền dừng bước lại, ho khan, “Cái kia, Bạch đồng học, tháng sáu muốn thi tốt nghiệp trung học rồi, vẫn là nên đem lực chú ý đặt vào học tập đi.”

Vừa nói hết lời, Ngôn Du lôi kéo Ngôn Tĩnh xuống lầu tốc độ nhanh hơn, bên tai đỏ hồng không khác gì bị đốt qua.

Thẳng đến khi xuống lầu nữ sinh kia cũng còn chưa xuống cùng, Ngôn Tĩnh mới cười khẽ một tiếng, “Tiểu Du lại có thể biết nói lời kia một phen, là Sở lão sư dạy sao?”

“Ngô, không phải...” Ngôn Du có chút ngượng ngùng nói, “Ngày đó trong văn phòng có một lão sư đang cùng học trò nói chuyện, em không cẩn thận nghe được...”

“Ha ha, Tiểu Du quả nhiên vẫn rất giống với trước đây nha, thực hút người.” Ngôn Tĩnh lôi kéo tay nàng hướng tới xe, vừa đi vừa nhẹ giọng cười, vừa nghĩ tới bộ dáng lúng túng của Ngôn Du vừa rồi, đã cảm thấy buồn cười.

“Ngô, mới trước đây?” Ngôn Du nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu xem tỷ tỷ, thần tình khó hiểu.

Nàng khi nào thì hút người... Ngô, là hút người chán ghét đi?

Đến tận đây, lông mi Ngôn Du lập tức củ kết, “Tỷ tỷ, nữ sinh kia... Nên làm cái gì bây giờ nha?”

Thật đáng sợ... Ô...

“Ân, cái này sao, chị cũng không rõ lắm...” Nghĩ đến chuyện học trò thích giáo viên, Ngôn Tĩnh liền theo bản năng nghĩ đến người nọ ở buổi sáng hôm nay còn chạy tới đưa thuốc cho mình, cảm thấy nhất quý, lo lắng muội muội sẽ xem ra mình dị thường, lại bổ sung, “Em có thể hỏi Sở lão sư.”

“Ngô...” Nói đến Sở Nguyệt Xuất, mày Ngôn Du nhíu lại càng chặt hơn.

“Như thế nào?” Cố gắng vuốt xuống nỗi lòng bỗng nhiên gợn sóng rồi lại như cỏ mọc tràn lan, Ngôn Tĩnh nghi hoặc nhìn Ngôn Du.

“Tỷ tỷ... Sở lão sư... Ngô... Nàng giống như đều không hề ăn dấm...” Trong mắt Ngôn Du lộ ra nồng đậm không yên tĩnh, “Nàng... Có phải... Không thèm để ý không? Hay là... Không sao cả?”

===================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương