Hữu Ương Lưỡng Song
-
Chương 67
67, Chương thứ sáu mươi bảy...
“Làm sao vậy?” Ngôn Du là không có thấy dòng chữ này nhưng mà chứng kiến bộ dáng Sở Nguyệt Xuất sau khi cầm quyển vở lên thì lông mi cũng nhẹ giương lên theo, nên có chút nghi hoặc.
Lúc đầu còn có thể cảm giác cổ họng có chua xót, chính là khi hơi giương mắt lên thấy bộ dáng Ngôn Du ngốc hồ hồ liền lại thấy thực buồn cười, Sở Nguyệt Xuất đem vở đưa cho Ngôn Du, “Nè, em xem.”
Theo bản năng muốn ngay mặt mở ra lại lập tức bị bàn tay ngọc trắng nõn nà đè chặt, Ngôn Du lại càng mê hoặc, ngẩng đầu nhìn lên Sở Nguyệt Xuất, “Sao vậy?”
“Không, nhìn bên kia kìa.” Sở Nguyệt Xuất dịu dàng cười, chẳng biết tại sao chứng kiến Ngôn Du một bộ đơn thuần lại có loại vui sướng khi người gặp họa, lôi kéo tay Ngôn Du, cùng tay nàng đem vở lật ngược ra sau, sau đó mở ra một tờ ở cuối, một hàng chữ xinh xắn cứ như vậy hiện ra trước mặt Ngôn Du.
“...” Trước một khắc vẫn còn rất là không hiểu chuyện gì thì giờ phút này, người nào đó đã trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm mấy chữ nọ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Ngôn lão sư, rất có mị lực nha~.” Chỉ biết người này chỉ có phản ứng loại này thôi, Sở Nguyệt Xuất cười thành tiếng, miệngngười nọ đang cong lên nghe thế liền lập tức không khỏi bối rối nhìn nàng, “Ân, còn là nữ sinh nữa nha.”
“Em... Em...” Hiểu lầm Sở Nguyệt Xuất tươi cười là do giận quá hóa cười, Ngôn Du vội vội vàng vàng giải thích, “Em không biết a... Em...”
“Ân?” Nhẹ nhíu mày, Sở Nguyệt Xuất thu cười, thần tình nghiêm túc, “Học trò của tôi, em không biết?”
“Em... Em...” Tại sao có thể thành ra như vậy, nàng rõ ràng không cùng người học sinh này nói mấy câu a...
Lại nói tiếp... Giống như quả thật học sinh kia có hỏi nàng đề mục, mà còn là hỏi tích cực nhất nữa chứ...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngôn Du lập tức trắng bệch, trực tiếp bỏ qua quyển vở kia, giữ chặt tay Sở Nguyệt Xuất, “Em không biết em ấy thường xuyên hỏi em vấn đề là có ý tứ này a, em... Em...”
“Ân?” Vốn đang nghĩ học sinh kia chỉ là dạng thầm thích đơn thuần, thật chưa từng nghĩ học sinh đó còn cư nhiên thường xuyên tiếp xúc với Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất lúc này thật sự không nhịn được nhíu mi, “Em nói, còn thường xuyên hỏi em vấn đề?”
“Ân...” Ngôn Du lộ ra vẻ mặt vô tội, “Học trò hỏi em vấn đề không phải thực bình thường sao, em không biết a...”
“Tốt lắm, sẽ không trách em.” Thấy nàng thật sự luống cuống, Sở Nguyệt Xuất đưa tay xoa bóp gương mặt của nàng, “Chọc em thôi.”
Ân?
Lúc này Ngôn Du không vui, chu miệng nhìn Sở Nguyệt Xuất, một lúc lâu, thanh âm rầu rĩ, “Chị không ăn dấm chua a?”
“Không a.” Sở Nguyệt Xuất thực tự nhiên nói, “Học trò mà thôi, có dấm chua nào ăn ngon đâu.”
Lời vừa mới dứt, Sở Nguyệt Xuất đột nhiên cảm giác thân mình chợt nặng, đợi kịp phản ứng thì Ngôn Du đã đem chính mình áp lên giường, vẻ mặt tức giận nhìn mình, “Chị sao lại có thể không ăn dấm chớ?”
“Tôi...” Nhưng thật ra là vẫn có cảm giác ê ẩm, chính là Sở Nguyệt Xuất làm sao lại có thể thừa nhận bản thân dễ giận như vậy, còn ăn dấm chua của học trò nữa, không nghĩ tới Ngôn Du lại có thể vì vậy mà tức giận, nhìn thấy khuôn mặt bánh bao phình ra rối rắm cùng một chỗ, Sở Nguyệt Xuất ngu ngơ vài giây rồi cười khẽ một tiếng, nâng tay trạc trạc mặt của nàng, “Đồ đần...”
“Hừ!” Người nào đó không ngại ngạo kiều.
“Tốt lắm, tôi có ghen...” Hơi hơi ngẩng đầu lên tại bên tai Ngôn Du nói xong, Sở Nguyệt Xuất thấy người nọ bởi vậy mà cười đến nheo mắt nhỏ lại, hôn một chút bên mặt của nàng, “Không tức giận nữa, ân?”
“Ân... Em lo lắng.” Nghe thanh âm Sở Nguyệt Xuất mềm xuống hống mình, Ngôn Du vẫn duy trì tư thế mặt nghiêng, chính là khóe môi không giấu được độ cong liền làm cho Sở Nguyệt Xuất biết nàng đang cười trộm, cũng sủng nịch cười cười, lại hôn nàng một hơi, trong thanh âm lại mang theo một nét dễ thương, “Như vậy thì sao đây?”
“Không tức giận.” Khóe miệng độ cong càng lớn hơn, ánh mắt Ngôn Du híp lại thành một đường chỉ, cũng hôn hai má Sở Nguyệt Xuất một hơi, “Lão bà thật tốt.”
“Em...” Chợt nghe xưng hô như vậy, mặt Sở Nguyệt Xuất lập tức đỏ bừng, thấy Ngôn Du kêu xong thần tình giống như rèn được sắt, đáy lòng một mảnh nhu hòa, “Đồ đần...”
“Ngô, vậy... Vậy nên làm sao bây giờ nha?” Nằm chết dí bên cạnh ôm chặt Sở Nguyệt Xuất, tầm mắt chạm đến cuốn vở kia, Ngôn Du rối rắm liễm mi, “Thật kỳ quái, sao lại thích em được ta?”
“Thích em là rất kỳ quái ư?” Nghe nàng nói như vậy, Sở Nguyệt Xuất vừa buồn cười vừa tức giận nói, “Em cảm thấy tôi rất kỳ quái sao?”
“Không có mà...” Lập tức vội vội vàng vàng giải thích, bắt gặp ý cười trong mắt Sở Nguyệt Xuất mới biết mình lại bị khi dễ, Ngôn Du mải miết lao vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, không thuận theo cọ xát vài cái, “Chị lại chọc em...”
Ở trong phòng, vào đại mùa đông như thế này nhất định điều hòa phải ở chế sưởi ấm, trên người Sở Nguyệt Xuất chỉ mặc một kiện áo sơ mi hơi mỏng, ngực lại bị Ngôn Du không ngừng cọ như thế khiến người ta có cảm giác toàn thân bởi ma sát mà tê dại, ngay tức thì vội vươn tay đè lại Ngôn Du, “Không được làm!”
Chính là, bởi vì ma sát mà sinh ra cảm giác, làm sao chỉ có mỗi một mình nàng.
Ngôn Du dừng động tác không hề cọ xát nữa, đầu nhưng vẫn chôn ở trong lòng Sở Nguyệt Xuất, một lúc lâu sau, “Em buổi tối cũng không thể không quay về ư...”
Giống như... Chuyện như vậy... Từ đêm hôm đó về sau liền...
Hiện tại nàng cùng Sở lão sư là quan hệ tình lữ, vậy... Vậy... Liền không tính là 419 đi...
Trên mặt nhiệt độ lập tức bay cao, Sở Nguyệt Xuất chỉ cảm thấy trên mặt mình phát ra nhiệt khí, hơn nửa ngày cũng không nói gì.
“Không thể ư?” Không có được câu trả lời, Ngôn Du có chút thất vọng, ngồi dậy, ủy khuất nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Thật sự không thể ư?”
“Có thể... Có thể a...” Tốc độ trái tim không ngừng nhảy lên nhanh hơn, Sở Nguyệt Xuất thấy người nọ vừa nhận được đáp án đồng ý liền trong tích tắc cầm lên di động gọi điện cho Ngôn Tĩnh, chỉ cảm thấy mình mắc cỡ muốn chết luôn.
“Tỷ tỷ tỷ tỷ, em buổi tối không về nha!” Ngôn Tĩnh vừa tiếp điện thoại thì Ngôn Du đã cực kỳ hưng phấn hô lên, nhường Ngôn Tĩnh hơi hơi kinh ngạc lập tức liền hiểu sai, xấu hổ nhẹ ho khan vài tiếng, “Ân, hảo...”
Tuy rằng không biết muội muội nhà nàng cùng Sở Nguyệt Xuất đã xảy ra cái loại chuyện này hay chưa, chẳng qua hai người bây giờ là thân tình lữ, việc ở trên một cái giường qua đêm chẳng hạn, vẫn thực làm cho người ta mơ màng a.
“Ừ, tỷ tỷ đi ngủ sớm một chút nga, chúc ngủ ngon!” Nghe tỷ tỷ cũng đồng ý, Ngôn Du càng hưng phấn hơn, hai mắt tỏa sáng cúp điện thoại, quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, mà diễn cảm kia thấy thế nào cũng làm cho người cảm thấy có chút... Khụ... Mê đắm...
“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Sở Nguyệt Xuất ra vẻ bình tĩnh ngồi dậy, “Em nhanh đi tắm rửa đi, tôi đi lấy áo ngủ của tôi cho em thay.”
“Em... Em...” Lúc này cũng không phải bởi vì khẩn trương mà là thật sự quá mức hưng phấn khiến cho ngay cả lời cũng đều nói không xong, Ngôn Du đưa tay đi nắm tay Sở Nguyệt Xuất, “Chúng ta... Có thể cùng nhau tắm mà...”
“Không thể!” Như đinh đóng cột không chút do dự cự tuyệt, Sở Nguyệt Xuất đứng dậy mở ra tủ quần áo của mình rồi lấy ra áo ngủ cùng nội y chưa bao giờ dùng qua ném cho Ngôn Du, “Nhanh đi tắm rửa đi!” (Ed: Chị Xuất là bả muốn Du tắm nhanh để còn mần mà Du cứ lằn nhằn miết làm bả bực =))))))
“Ô...” Nằm lại lên giường, Ngôn Du ôm lấy gối đầu của Sở Nguyệt Xuất, “Không muốn...”
“Em...” Nào có người nào ngay cả cái loại sự tình này cũng đều làm nũng, hơn nữa... Nghĩ đến trên mình mình cư nhiên còn bị áp, Sở Nguyệt Xuất dù một hơi cơ hồ cũng hít thở không được, “Tự giác!”
“Ô...”
“Em muốn cuối kỳ chấm bài thi cả năm môn phải không?” Lạnh mặt xuống, Sở Nguyệt Xuất híp mắt, thanh âm cũng lạnh xuống theo, mang theo tia nguy hiểm.
“Em... Em đi tắm.” Ngoan ngoãn đứng dậy cầm áo ngủ cùng nội y của Sở Nguyệt Xuất đưa cho mình, Ngôn Du xám xịt tiến vào phòng tắm tắm rửa trước, chỉ chừa lại Sở Nguyệt Xuất ôm ngực, mặt không chút thay đổi nhìn thân ảnh của nàng hốt hoảng đi vào phòng tắm, tiếp theo nhịn không được bật cười.
Đồ đần...
Mình làm sao có thể để nàng mệt mỏi như vậy chứ.
Tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra đổi Sở Nguyệt Xuất đi vào, Ngôn Du nằm ở trên giường lăn lộn, tiếp theo cửa bị nhẹ xao. Ngôn Du vội vàng đứng dậy chạy đi mở cửa, Sở Lục Y cùng Sở Giản Hề đang cùng nhau đứng ở ngoài cửa, thấy là nàng, trên người còn mặc áo ngủ mà các nàng rất quen thuộc, một người thì lộ ra nụ cười xấu xa, một người thì có chút dại ra.
“A... Ờ...” Ngơ ngác vươn móng vuốt đối với hai người vẫy vẫy, Ngôn Du làm một bộ mèo chiêu tài*, nhường Sở Lục Y nghẹn cả cười, cũng làm cho Sở Giản Hề lại một trận buồn bực.
*cái con mèo đặc trưng bên Nhật, còn gọi là Mèo thần tài, cũng dễ cưng lắm đó!
Vì cái gì tỷ tỷ sẽ trúng ý với... Một sinh vật thực thần kỳ như vậy a?
“Ngôn lão sư buổi tối không trở về nhà sao?” Quét Ngôn Du từ trên xuống dưới, trong mắt Sở Lục Y hiện lên tia giảo hoạt, “Áo ngủ này thấy quen ghê.”
“Ngô, Sở lão sư...” Ngôn Du vẫn là trước sau như một, rất dễ dàng bị chụp lời.
“Nha...” Sở Lục Y hiểu được gật gật đầu, tiếp theo ra vẻ không biết mà nhìn Ngôn Du, “Ngôn lão sư, cô cùng tỷ tỷ hiện tại liền muốn ngủ sao?”
“Cô...” Trong lòng chứng thật là có ý niệm không thuần khiết giấu trong đầu, chính là Ngôn Du cố tình lại là một bảo bảo thành thật, đối mặt với lời của Sở Lục Y, mặt lại một lần không khỏi đỏ lên, nhường Sở Giản Hề thấy muốn nâng trán, hắng giọng, “Cái kia cái kia, cũng không có gì, tôi cùng Tiểu Y về phòng trước.”
Nói xong lập tức lôi kéo Sở Lục Y trở về trong phòng mình.
Ngô...
Chớp chớp mắt, Ngôn Du mê man đóng cửa phòng lại, nghĩ nghĩ, thật khó hiểu mà.
...
“Ngôn lão sư thực sắc...” Bị kéo về phòng Sở Giản Hề, Sở Lục Y liếc mắt phun một hơi, “Tỷ tỷ sẽ không phải lại bị áp nữa đi?”
“Tiểu Y...” Trước đó một khắc còn tại trước mặt Ngôn Du lộ ra vẻ mặt tò mò, thế nhưng lúc này đây, bộ dáng của Sở Giản Hề là không thể nhịn được nói, “Em nhóc con, trong lòng cũng không cần vì chuyện đó của tỷ tỷ mà tức giận tới vậy đâu.”
“Chúng ta lẳng lặng trộm xem đi.” Sở Lục Y đối với lời của Sở Giản Hề không để ý chút nào, trên mặt mang theo biểu tình quỷ dị, “Tôi muốn biết thời điểm Ngôn Du thanh tỉnh là áp tỷ tỷ hay là bị tỷ tỷ áp...”
“Tiểu Y...” Sở Giản Hề hoàn toàn bất đắc dĩ, chính là trong lòng lại có vài phần rục rịch.
Nàng thật sự là không tin tỷ tỷ nhà nàng tuy rằng nhìn qua ôn nhu, chính là thời gian nên cường thế rõ ràng khí thế sẽ rất mạnh mẽ, làm sao có thể lại lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện bị Ngôn Du - người ngây ngốc như vậy áp đây!
Cứ như vậy, trong tình huống Sở Nguyệt Xuất cái gì cũng không biết thì hai muội muội của nàng, tựa hồ lại tính toán đi xem lén chuyện riêng tư của nàng cùng Ngôn Du một lần nữa.
====================
Editor: Cho mọi người cá cược chương sau đó, có thịt hay cho lớp mỡ hớp đỡ, hay đồ chay (dẫu khả năng không cao mấy) ^3^
“Làm sao vậy?” Ngôn Du là không có thấy dòng chữ này nhưng mà chứng kiến bộ dáng Sở Nguyệt Xuất sau khi cầm quyển vở lên thì lông mi cũng nhẹ giương lên theo, nên có chút nghi hoặc.
Lúc đầu còn có thể cảm giác cổ họng có chua xót, chính là khi hơi giương mắt lên thấy bộ dáng Ngôn Du ngốc hồ hồ liền lại thấy thực buồn cười, Sở Nguyệt Xuất đem vở đưa cho Ngôn Du, “Nè, em xem.”
Theo bản năng muốn ngay mặt mở ra lại lập tức bị bàn tay ngọc trắng nõn nà đè chặt, Ngôn Du lại càng mê hoặc, ngẩng đầu nhìn lên Sở Nguyệt Xuất, “Sao vậy?”
“Không, nhìn bên kia kìa.” Sở Nguyệt Xuất dịu dàng cười, chẳng biết tại sao chứng kiến Ngôn Du một bộ đơn thuần lại có loại vui sướng khi người gặp họa, lôi kéo tay Ngôn Du, cùng tay nàng đem vở lật ngược ra sau, sau đó mở ra một tờ ở cuối, một hàng chữ xinh xắn cứ như vậy hiện ra trước mặt Ngôn Du.
“...” Trước một khắc vẫn còn rất là không hiểu chuyện gì thì giờ phút này, người nào đó đã trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm mấy chữ nọ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Ngôn lão sư, rất có mị lực nha~.” Chỉ biết người này chỉ có phản ứng loại này thôi, Sở Nguyệt Xuất cười thành tiếng, miệngngười nọ đang cong lên nghe thế liền lập tức không khỏi bối rối nhìn nàng, “Ân, còn là nữ sinh nữa nha.”
“Em... Em...” Hiểu lầm Sở Nguyệt Xuất tươi cười là do giận quá hóa cười, Ngôn Du vội vội vàng vàng giải thích, “Em không biết a... Em...”
“Ân?” Nhẹ nhíu mày, Sở Nguyệt Xuất thu cười, thần tình nghiêm túc, “Học trò của tôi, em không biết?”
“Em... Em...” Tại sao có thể thành ra như vậy, nàng rõ ràng không cùng người học sinh này nói mấy câu a...
Lại nói tiếp... Giống như quả thật học sinh kia có hỏi nàng đề mục, mà còn là hỏi tích cực nhất nữa chứ...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngôn Du lập tức trắng bệch, trực tiếp bỏ qua quyển vở kia, giữ chặt tay Sở Nguyệt Xuất, “Em không biết em ấy thường xuyên hỏi em vấn đề là có ý tứ này a, em... Em...”
“Ân?” Vốn đang nghĩ học sinh kia chỉ là dạng thầm thích đơn thuần, thật chưa từng nghĩ học sinh đó còn cư nhiên thường xuyên tiếp xúc với Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất lúc này thật sự không nhịn được nhíu mi, “Em nói, còn thường xuyên hỏi em vấn đề?”
“Ân...” Ngôn Du lộ ra vẻ mặt vô tội, “Học trò hỏi em vấn đề không phải thực bình thường sao, em không biết a...”
“Tốt lắm, sẽ không trách em.” Thấy nàng thật sự luống cuống, Sở Nguyệt Xuất đưa tay xoa bóp gương mặt của nàng, “Chọc em thôi.”
Ân?
Lúc này Ngôn Du không vui, chu miệng nhìn Sở Nguyệt Xuất, một lúc lâu, thanh âm rầu rĩ, “Chị không ăn dấm chua a?”
“Không a.” Sở Nguyệt Xuất thực tự nhiên nói, “Học trò mà thôi, có dấm chua nào ăn ngon đâu.”
Lời vừa mới dứt, Sở Nguyệt Xuất đột nhiên cảm giác thân mình chợt nặng, đợi kịp phản ứng thì Ngôn Du đã đem chính mình áp lên giường, vẻ mặt tức giận nhìn mình, “Chị sao lại có thể không ăn dấm chớ?”
“Tôi...” Nhưng thật ra là vẫn có cảm giác ê ẩm, chính là Sở Nguyệt Xuất làm sao lại có thể thừa nhận bản thân dễ giận như vậy, còn ăn dấm chua của học trò nữa, không nghĩ tới Ngôn Du lại có thể vì vậy mà tức giận, nhìn thấy khuôn mặt bánh bao phình ra rối rắm cùng một chỗ, Sở Nguyệt Xuất ngu ngơ vài giây rồi cười khẽ một tiếng, nâng tay trạc trạc mặt của nàng, “Đồ đần...”
“Hừ!” Người nào đó không ngại ngạo kiều.
“Tốt lắm, tôi có ghen...” Hơi hơi ngẩng đầu lên tại bên tai Ngôn Du nói xong, Sở Nguyệt Xuất thấy người nọ bởi vậy mà cười đến nheo mắt nhỏ lại, hôn một chút bên mặt của nàng, “Không tức giận nữa, ân?”
“Ân... Em lo lắng.” Nghe thanh âm Sở Nguyệt Xuất mềm xuống hống mình, Ngôn Du vẫn duy trì tư thế mặt nghiêng, chính là khóe môi không giấu được độ cong liền làm cho Sở Nguyệt Xuất biết nàng đang cười trộm, cũng sủng nịch cười cười, lại hôn nàng một hơi, trong thanh âm lại mang theo một nét dễ thương, “Như vậy thì sao đây?”
“Không tức giận.” Khóe miệng độ cong càng lớn hơn, ánh mắt Ngôn Du híp lại thành một đường chỉ, cũng hôn hai má Sở Nguyệt Xuất một hơi, “Lão bà thật tốt.”
“Em...” Chợt nghe xưng hô như vậy, mặt Sở Nguyệt Xuất lập tức đỏ bừng, thấy Ngôn Du kêu xong thần tình giống như rèn được sắt, đáy lòng một mảnh nhu hòa, “Đồ đần...”
“Ngô, vậy... Vậy nên làm sao bây giờ nha?” Nằm chết dí bên cạnh ôm chặt Sở Nguyệt Xuất, tầm mắt chạm đến cuốn vở kia, Ngôn Du rối rắm liễm mi, “Thật kỳ quái, sao lại thích em được ta?”
“Thích em là rất kỳ quái ư?” Nghe nàng nói như vậy, Sở Nguyệt Xuất vừa buồn cười vừa tức giận nói, “Em cảm thấy tôi rất kỳ quái sao?”
“Không có mà...” Lập tức vội vội vàng vàng giải thích, bắt gặp ý cười trong mắt Sở Nguyệt Xuất mới biết mình lại bị khi dễ, Ngôn Du mải miết lao vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, không thuận theo cọ xát vài cái, “Chị lại chọc em...”
Ở trong phòng, vào đại mùa đông như thế này nhất định điều hòa phải ở chế sưởi ấm, trên người Sở Nguyệt Xuất chỉ mặc một kiện áo sơ mi hơi mỏng, ngực lại bị Ngôn Du không ngừng cọ như thế khiến người ta có cảm giác toàn thân bởi ma sát mà tê dại, ngay tức thì vội vươn tay đè lại Ngôn Du, “Không được làm!”
Chính là, bởi vì ma sát mà sinh ra cảm giác, làm sao chỉ có mỗi một mình nàng.
Ngôn Du dừng động tác không hề cọ xát nữa, đầu nhưng vẫn chôn ở trong lòng Sở Nguyệt Xuất, một lúc lâu sau, “Em buổi tối cũng không thể không quay về ư...”
Giống như... Chuyện như vậy... Từ đêm hôm đó về sau liền...
Hiện tại nàng cùng Sở lão sư là quan hệ tình lữ, vậy... Vậy... Liền không tính là 419 đi...
Trên mặt nhiệt độ lập tức bay cao, Sở Nguyệt Xuất chỉ cảm thấy trên mặt mình phát ra nhiệt khí, hơn nửa ngày cũng không nói gì.
“Không thể ư?” Không có được câu trả lời, Ngôn Du có chút thất vọng, ngồi dậy, ủy khuất nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Thật sự không thể ư?”
“Có thể... Có thể a...” Tốc độ trái tim không ngừng nhảy lên nhanh hơn, Sở Nguyệt Xuất thấy người nọ vừa nhận được đáp án đồng ý liền trong tích tắc cầm lên di động gọi điện cho Ngôn Tĩnh, chỉ cảm thấy mình mắc cỡ muốn chết luôn.
“Tỷ tỷ tỷ tỷ, em buổi tối không về nha!” Ngôn Tĩnh vừa tiếp điện thoại thì Ngôn Du đã cực kỳ hưng phấn hô lên, nhường Ngôn Tĩnh hơi hơi kinh ngạc lập tức liền hiểu sai, xấu hổ nhẹ ho khan vài tiếng, “Ân, hảo...”
Tuy rằng không biết muội muội nhà nàng cùng Sở Nguyệt Xuất đã xảy ra cái loại chuyện này hay chưa, chẳng qua hai người bây giờ là thân tình lữ, việc ở trên một cái giường qua đêm chẳng hạn, vẫn thực làm cho người ta mơ màng a.
“Ừ, tỷ tỷ đi ngủ sớm một chút nga, chúc ngủ ngon!” Nghe tỷ tỷ cũng đồng ý, Ngôn Du càng hưng phấn hơn, hai mắt tỏa sáng cúp điện thoại, quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, mà diễn cảm kia thấy thế nào cũng làm cho người cảm thấy có chút... Khụ... Mê đắm...
“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Sở Nguyệt Xuất ra vẻ bình tĩnh ngồi dậy, “Em nhanh đi tắm rửa đi, tôi đi lấy áo ngủ của tôi cho em thay.”
“Em... Em...” Lúc này cũng không phải bởi vì khẩn trương mà là thật sự quá mức hưng phấn khiến cho ngay cả lời cũng đều nói không xong, Ngôn Du đưa tay đi nắm tay Sở Nguyệt Xuất, “Chúng ta... Có thể cùng nhau tắm mà...”
“Không thể!” Như đinh đóng cột không chút do dự cự tuyệt, Sở Nguyệt Xuất đứng dậy mở ra tủ quần áo của mình rồi lấy ra áo ngủ cùng nội y chưa bao giờ dùng qua ném cho Ngôn Du, “Nhanh đi tắm rửa đi!” (Ed: Chị Xuất là bả muốn Du tắm nhanh để còn mần mà Du cứ lằn nhằn miết làm bả bực =))))))
“Ô...” Nằm lại lên giường, Ngôn Du ôm lấy gối đầu của Sở Nguyệt Xuất, “Không muốn...”
“Em...” Nào có người nào ngay cả cái loại sự tình này cũng đều làm nũng, hơn nữa... Nghĩ đến trên mình mình cư nhiên còn bị áp, Sở Nguyệt Xuất dù một hơi cơ hồ cũng hít thở không được, “Tự giác!”
“Ô...”
“Em muốn cuối kỳ chấm bài thi cả năm môn phải không?” Lạnh mặt xuống, Sở Nguyệt Xuất híp mắt, thanh âm cũng lạnh xuống theo, mang theo tia nguy hiểm.
“Em... Em đi tắm.” Ngoan ngoãn đứng dậy cầm áo ngủ cùng nội y của Sở Nguyệt Xuất đưa cho mình, Ngôn Du xám xịt tiến vào phòng tắm tắm rửa trước, chỉ chừa lại Sở Nguyệt Xuất ôm ngực, mặt không chút thay đổi nhìn thân ảnh của nàng hốt hoảng đi vào phòng tắm, tiếp theo nhịn không được bật cười.
Đồ đần...
Mình làm sao có thể để nàng mệt mỏi như vậy chứ.
Tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra đổi Sở Nguyệt Xuất đi vào, Ngôn Du nằm ở trên giường lăn lộn, tiếp theo cửa bị nhẹ xao. Ngôn Du vội vàng đứng dậy chạy đi mở cửa, Sở Lục Y cùng Sở Giản Hề đang cùng nhau đứng ở ngoài cửa, thấy là nàng, trên người còn mặc áo ngủ mà các nàng rất quen thuộc, một người thì lộ ra nụ cười xấu xa, một người thì có chút dại ra.
“A... Ờ...” Ngơ ngác vươn móng vuốt đối với hai người vẫy vẫy, Ngôn Du làm một bộ mèo chiêu tài*, nhường Sở Lục Y nghẹn cả cười, cũng làm cho Sở Giản Hề lại một trận buồn bực.
*cái con mèo đặc trưng bên Nhật, còn gọi là Mèo thần tài, cũng dễ cưng lắm đó!
Vì cái gì tỷ tỷ sẽ trúng ý với... Một sinh vật thực thần kỳ như vậy a?
“Ngôn lão sư buổi tối không trở về nhà sao?” Quét Ngôn Du từ trên xuống dưới, trong mắt Sở Lục Y hiện lên tia giảo hoạt, “Áo ngủ này thấy quen ghê.”
“Ngô, Sở lão sư...” Ngôn Du vẫn là trước sau như một, rất dễ dàng bị chụp lời.
“Nha...” Sở Lục Y hiểu được gật gật đầu, tiếp theo ra vẻ không biết mà nhìn Ngôn Du, “Ngôn lão sư, cô cùng tỷ tỷ hiện tại liền muốn ngủ sao?”
“Cô...” Trong lòng chứng thật là có ý niệm không thuần khiết giấu trong đầu, chính là Ngôn Du cố tình lại là một bảo bảo thành thật, đối mặt với lời của Sở Lục Y, mặt lại một lần không khỏi đỏ lên, nhường Sở Giản Hề thấy muốn nâng trán, hắng giọng, “Cái kia cái kia, cũng không có gì, tôi cùng Tiểu Y về phòng trước.”
Nói xong lập tức lôi kéo Sở Lục Y trở về trong phòng mình.
Ngô...
Chớp chớp mắt, Ngôn Du mê man đóng cửa phòng lại, nghĩ nghĩ, thật khó hiểu mà.
...
“Ngôn lão sư thực sắc...” Bị kéo về phòng Sở Giản Hề, Sở Lục Y liếc mắt phun một hơi, “Tỷ tỷ sẽ không phải lại bị áp nữa đi?”
“Tiểu Y...” Trước đó một khắc còn tại trước mặt Ngôn Du lộ ra vẻ mặt tò mò, thế nhưng lúc này đây, bộ dáng của Sở Giản Hề là không thể nhịn được nói, “Em nhóc con, trong lòng cũng không cần vì chuyện đó của tỷ tỷ mà tức giận tới vậy đâu.”
“Chúng ta lẳng lặng trộm xem đi.” Sở Lục Y đối với lời của Sở Giản Hề không để ý chút nào, trên mặt mang theo biểu tình quỷ dị, “Tôi muốn biết thời điểm Ngôn Du thanh tỉnh là áp tỷ tỷ hay là bị tỷ tỷ áp...”
“Tiểu Y...” Sở Giản Hề hoàn toàn bất đắc dĩ, chính là trong lòng lại có vài phần rục rịch.
Nàng thật sự là không tin tỷ tỷ nhà nàng tuy rằng nhìn qua ôn nhu, chính là thời gian nên cường thế rõ ràng khí thế sẽ rất mạnh mẽ, làm sao có thể lại lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện bị Ngôn Du - người ngây ngốc như vậy áp đây!
Cứ như vậy, trong tình huống Sở Nguyệt Xuất cái gì cũng không biết thì hai muội muội của nàng, tựa hồ lại tính toán đi xem lén chuyện riêng tư của nàng cùng Ngôn Du một lần nữa.
====================
Editor: Cho mọi người cá cược chương sau đó, có thịt hay cho lớp mỡ hớp đỡ, hay đồ chay (dẫu khả năng không cao mấy) ^3^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook