46, Chương thứ bốn mươi sáu...

Sở Lục Y trực tiếp cúp điện thoại, tức giận đến ném điện thoại lên giường, hận không thể nhường Sở Giản Hề ngày mai đến trường tẩn cho Ngôn Du một trận.

Bên kia, sau khi Ngôn Du nghe đến đầu dây bên kia phát ra tiếng “Đô đô”, tay vừa trợt di động rớt xuống đất, nước mắt cũng từng giọt nhỏ xuống mặt đất theo. Ngôn Tĩnh ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, trong lòng thầm kêu không tốt, ngồi xuống, “Tiểu Du, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Em nói cho tỷ tỷ biết đi...”

Ngồi dưới đất ôm đầu, Ngôn Du không nhìn tỷ tỷ, bả vai bởi vì khóc thút thít mà run lên, dưới ánh trăng thoạt nhìn thật ảm đạm, nhường Ngôn Tĩnh lại càng tâm hoảng ý loạn, “Nghe lời, nói cho tỷ tỷ được không? Tiểu Du...”

Là nàng sai lầm rồi, nàng không nên bởi vì ánh mắt Ngôn Du ngày hôm qua đi liên hệ với hành động và lời nói của Ngôn Du ngày xưa mà bắt đầu tránh né Ngôn Du, thế cho nên mới không có chú ý tới Ngôn Du nhiều dị thường như vậy...

Xác thực mà nói, kỳ thật nàng có chú ý tới dị thường của Ngôn Du, chính là nàng vẫn ra vẻ không biết, bởi vì nàng nghĩ đến nhường Ngôn Du không bình thường là do tin tức nàng cùng Lạc Học Khâm qua một thời gian ngắn nữa sẽ chọn ngày kết hôn.

Nhưng mà, hiện giờ xem ra tựa hồ cũng hoàn toàn không phải như thế.

Chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Chính là ở chỗ Sở Nguyệt Xuất, người kia đối với Ngôn Du tốt như vậy thì có thể để Ngôn Du phát sinh chuyện gì đây?

Nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du ngồi xổm ở đó, hỏi vài lần nhưng vẫn không có được câu trả lời cũng đành chịu.

Rốt cuộc đã có chuyện gì khiến Ngôn Du vốn là người cố chấp lại trì độn sẽ ở trong vòng một ngày mà khóc nhiều lần đến như vậy a?

Ngôn Du là một người rất đơn thuần nhưng lại là người có thể khắc chế được cảm xúc, trừ phi chuyện đã xảy ra thật sự làm nàng khó chịu cực kỳ, nếu không thì chắc chắn sẽ không khóc thành ra như vậy.

Chờ Ngôn Du khóc đủ rồi đứng lên, dùng ánh mắt đỏ rừng xem Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh lại muốn mở miệng hỏi thì Ngôn Du đã trực tiếp lắc đầu, “Tỷ tỷ, về nhà đi.”

“Tiểu Du...” Há mồm, tiếp theo liền thấy Ngôn Du không chút do dự sải bước đi về phía trước, Ngôn Tĩnh nhìn bóng lưng gầy yếu của Ngôn Du, ở một khắc này bỗng nhiên có một loại cảm giác như muội muội đã thực sự trưởng thành, bắt đầu muốn thoát khỏi đôi cánh mà mình vẫn dùng để bảo hộ nàng.

Cả ngày Ngôn Du đều không có ngủ lại khóc nhiều lần, về đến nhà tắm rửa xong liền nằm ở trên giường nghĩ về Sở Nguyệt Xuất, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là khó chịu, nhưng không chống được khốn ý rất nhanh liền ngủ mất.

Ngày hôm sau tỉnh thật sớm, Ngôn Du ngây ngốc ngồi ở trên giường, bỗng nhiên lại có cảm giác không muốn đi tới trường.

Đi trường học liền gặp Sở lão sư, Sở lão sư mà gặp nàng nhất định sẽ cảm thấy thực tức giận, thực chán ghét... Nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất sẽ dùng cái loại ánh mắt vô cùng chán ghét mà xem nàng, Ngôn Du lại muốn trốn tránh, trốn vào trong chăn rồi cầm mền bao lấy đầu, giống như chỉ có như vậy mới có thể cho mình và thế giới này thoát ly hẳn với nhau.

Một đoạn thời gian trước Sở lão sư vẫn chỉ coi thường nàng, nhưng hiện tại chắc đã biến thành chán ghét nàng rồi đi...

Một vết bẩn nhỏ của tuyệt vọng đã từ từ khuyếch tán mà tràn ngập khắp mọi nơi, và quả thật, đây là lần đầu tiên Ngôn Du nhận thức được loại cảm giác này. Chính là đang lăn qua lộn lại chợt nghĩ đến việc Sở Nguyệt Xuất luôn luôn để ý học trò của nàng nhất, nếu như mình không đi dạy học trò nhất định sẽ càng làm nàng chán ghét mình hơn... Ngôn Du lại bật dậy, vào phòng tắm rửa mặt thay đổi quần áo rồi xuất môn đi dạy.

Buổi sáng khi tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất đồng dạng cũng củ kết một trận thật lâu, bởi vì thật sự không muốn lại dùng bộ dáng lãnh đạm đi đối mặt với Ngôn Du, đặc biệt là mỗi lần gặp nàng bày ra bộ mặt lạnh lùng thì vẻ mặt của Ngôn Du đều sẽ rất là ủy khuất mời nàng cực kỳ đau lòng a.

Chính là nghĩ cũng chỉ là nghĩ mà thôi, đi làm vẫn phải đi làm, huống chi đối với nàng mà nói không có chuyện nào trọng yếu bằng việc học hành của học trò, quyết không thể bởi vì chuyện tình cảm mà chậm trễ bài vở của học trò mình được.

Cùng Ngôn Du cơ hồ là giống nhau như đúc, rối rắm xong thán một tiếng liền đi phòng tắm rửa mặt đổi quần áo, Sở Nguyệt Xuất cũng không có tinh thần làm bữa sáng, trực tiếp đi ra bên ngoài mua bữa sáng cấp hai muội muội ăn.

Sau khi đợi tới trường học, Sở Nguyệt Xuất ngồi ở trên ghế, dư quang liếc đến Ngôn Du đang từ bên ngoài phòng làm việc tiến vào, tiếp theo đó liền an vị trên vị trí của nàng ôm “Tiểu lười số 2” mà mình mua cho nàng ngẩn người, trong lòng không nhịn được một trận thở dài.

Chắc trong lòng Ngôn Du cũng không chịu nổi đi, nhi đồng đơn thuần như vậy bỗng nhiên lại xảy ra chuyện như thế, chính mình còn nói với nàng đó là 419... Nên... Hù đến nàng đi.

Tiết thứ ba tan, nương cơ hội đi rót nước mà đứng dậy, nhìn Ngôn Du mới từ phòng học trở về lúc này đang gục đầu xuống bàn liếc một cái, cũng không hề bỏ qua cái miệng nhỏ nhắn đang chu chu còn có sắc mặt tái nhợt của nàng, Sở Nguyệt Xuất đột nhiên cảm giác một trận buồn cười.

Vì cái gì bị lợi dụng là nàng, chiếm tiện nghi của nàng là Ngôn Du, mà bây giờ nhìn lại cứ như bị đảo ngược vậy nhỉ?

Cứ như nàng chiếm tiện nghi Ngôn Du lại còn không thèm để ý tới Ngôn Du ấy...

Người nọ, một khi ủy khuất liền khiến cho người ta cảm thấy mềm lòng.

Thật muốn qua đi xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng a...

Âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, mặt Sở Nguyệt Xuất không chút thay đổi đi rót nước mà Ngôn Du bỗng nhiên đứng lên, đưa tay sờ cái ly rồi lại ngồi xuống.

...

Giống như chỉ cần dừng giảng bài liền bắt đầu tưởng niệm Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du một tiết này đều nghiêm chỉnh giảng từ đầu đến cuối, ngay cả hỏi cũng đều không có, luôn luôn là mình giảng, nhường học trò đủ loại kinh ngạc mà cũng là mê hoặc.

Khi nào thì Ngôn lão sư lại có thể một chút cũng không lười biếng nha? Rõ ràng Sở lão sư cũng không đến giám sát mà.

Chính là, cho dù một tiết nghiêm chỉnh này đều là giảng bài, nhưng Ngôn Du vẫn cảm thấy khó chịu cực kỳ, bởi vì trong đám học trò ngồi bên dưới còn có muội muội của Sở Nguyệt Xuất—— Sở Lục Y.

Nàng ngay cả đối diện với Sở Lục Y cũng đều không dám, chính là Sở Lục Y tựa hồ rất hận nàng, vô luận nàng đứng ở đâu cũng có thể cảm giác được ánh mắt phẫn hận đến từ Sở Lục Y, mời nàng vừa chột dạ lại vừa mang áy náy trong lòng không thôi.

Thật vất vả sống qua một tiết này, vội vội vàng vàng trở về văn phòng, theo thói quen vừa vào cửa liền xem Sở Nguyệt Xuất nhưng khi nhìn đến thì Sở Nguyệt Xuất vẫn cúi đầu, còn thật sự như đang đọc sách, thất vọng rồi mất mát, đành phải gục xuống bàn ngẩn người. Kết quả của ngẩn người là không biết có phải do vừa mới nói suốt một tiết mà khát nước hay là lại nghĩ tới đêm đó, bộ dáng Sở Nguyệt Xuất ở dưới người mình (...) Mà khát nước, đang muốn lấy cái ly đi rót nước mới phát hiện Sở Nguyệt Xuất đã đứng đó rót rồi, lập tức ngồi trở về.

Nàng bây giờ ngay cả đảm lượng nhìn thẳng Sở Nguyệt Xuất cũng không có.

Thật vất vả đợi Sở Nguyệt Xuất rót nước xong rồi trở về trước bàn làm việc ngồi xuống, Ngôn Du mới đứng lên cầm cái ly đi đến máy nóng lạnh rót nước.

Cái ly của nàng là loại không có tay cầm, cũng không biết là do ngẩn người hay như thế nào, người ta đều cầm quai ly đặt ở miệng vòi còn nàng thì tay cầm trực tiếp nắm ở đó chờ nước, kèm theo việc cứ lén lút muốn đi nhìn Sở Nguyệt Xuất, ngay cả nước nóng đầy lên rồi tràn ra cũng không biết. Nước nóng tràn ra tưới lên tay nàng lập tức làm bỏng, theo phản xạ rút tay về, cái ly cũng rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang giòn thật lớn.

Luôn luôn cúi đầu làm bộ như đang đọc sách nhưng trên thực tế vẫn đang chú ý nàng, Sở Nguyệt Xuất lập tức đứng lên, ngay cả một chút do dự cũng không có, đã nắm lấy tay nàng, mày đóng chặt.

Tay này bị sao vậy, vì cái gì lại dán nhiều băng keo cá nhân như vậy?

Các lão sư khác trong văn phòng cũng chú ý tới tình huống bên này, cũng vây quanh lại đây mà ‘thất chủy bát thiệt’ * một phen, còn Sở Nguyệt Xuất thì mang theo Ngôn Du đi phòng y tế băng bó bàn tay bị bỏng đến sưng đỏ. (*tám chuyện thôi chứ cũng hông có gì ghê gớm đâu mọi người ^3^)

Lúc y sĩ băng bó cái tay của Ngôn Du, trực tiếp đem mấy miếng băng xốc lên mới chứng kiến phía trên có đạo vết thương, mặt nhăn nhíu mày, “Ngôn lão sư, vết thương này có thể thấy đủ nặng a, hôm nay còn bị đổ lên nước nóng cũng quá không cẩn thận rồi.”

Cúi đầu, Ngôn Du tùy ý để y sĩ đùa nghịch tay của mình, không nói được một lời, ánh mắt quay tròn vẫn luôn trộm liếc Sở Nguyệt Xuất đang đứng một bên không ngừng nhíu mi.

Y sĩ giúp Ngôn Du tiêu độc miệng vết thương, ở địa phương bị phỏng bôi thuốc, băng bó xong lại nói, “Ngôn lão sư, vết thương này hẳn là không có việc gì, nhớ rõ mỗi ngày phải hoán dược, ngàn vạn lần đừng lộng thương nữa.”

“Ừ!” Dùng sức gật đầu, vẫn luôn nhìn lén Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du rất rõ ràng có thể cảm nhận được luồng khí tràng lạnh như băng đến từ người Sở Nguyệt Xuất, nuốt ngụm nước miếng, không dám nhiều lời.

“Vậy mỗi ngày đều phải tới đây hoán dược sao?” Liền chưa thấy qua ai ngờ nghệch như Ngôn Du vậy, cũng không thèm hỏi thầy thuốc một chút là nên chú ý cái gì, đầu óc dù thông minh cũng có ích lợi gì đâu chứ. Sở Nguyệt Xuất thấy không được liền mở miệng hỏi, “Còn có đồ ăn gì cần kiêng không?”

(Ed: Sở lão sư thấy người ta bị như vậy nên sốt ruột quá, chửi luôn, nói giảm nói tránh chút thôi chứ thực ra muốn chỉa vào mũi Du chửi NGU lắm chớ!!!! =)))))))

“Thật không cần phiền toái như vậy, ở chỗ của tôi chỉ cần lấy một chút thuốc đưa cho Ngôn lão sư dùng là được, ăn kiêng thì tốt nhất là đừng nên ăn mấy cái đồ nóng, chua cay gì đó đừng nên ăn.” Y sĩ vừa nói vừa đứng lên cầm thuốc tiêu độc cùng thuốc đỏ tính cả thuốc bị phỏng đưa Ngôn Du, “Thuốc này là tôi vừa dùng qua cho cô, Ngôn lão sư cứ chiếu theo động tác của tôi vừa mới làm là ổn.”

“A...” Ngôn Du chớp chớp mắt, nhìn bịch thuốc đưa tới trước mặt mình, có chút dại ra.

Vừa mới... Thuốc này... Cái nào là cái mới dùng a...

Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn ánh mắt của nàng liền biết chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ thở dài, thay nàng tiếp nhận thuốc trong tay y sĩ, “Lâm lão sư, đã làm phiền.”

“Ha ha, hẳn là việc của tôi.” Làm y sĩ trong trường học cũng được gọi là lão sư, mà Lâm lão sư cũng liền mỉm cười đẩy đẩy gọng kính trên mặt, “Như vậy là xong rồi.”

“Tốt, chúng tôi đây tựu đi trước.” Sở Nguyệt Xuất đối với nàng gật gật đầu, sau đó lôi kéo Ngôn Du từ phòng y tế đi ra, mãi cho đến chỗ phụ cận văn phòng nơi mà nàng trước kia vẫn hay thường giáo huấn Ngôn Du thì mới dừng lại, nụ cười nhạt vừa rồi khi đối mặt với Lâm lão sư chớp mắt thu hồi, diễn cảm có vẻ nghiêm khắc, “Cái vết thương trên tay cô làm sao mà có?”

“Tôi... Tôi...” Mỗi lần vừa đến cái chỗ này liền nhịn không được khẩn trương, hiện tại đối mặt với Sở Nguyệt Xuất lại luôn chột dạ, Ngôn Du cúi đầu, thủ xả góc áo, “Tôi...”

“Cô cái gì?” Lông mày đen của Sở Nguyệt Xuất càng lúc càng nhíu chặt hơn, nhìn thấy bộ dáng Ngôn Du như vậy liền có chút không đành lòng, chợt trong đầu hiện lên một ý niệm, thanh âm phút chốc càng thêm lạnh băng, “Chính cô tự lộng thương?”

“Tôi... Tôi... Không phải...” Thân mình run lên, trong lòng Ngôn Du run sợ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Nguyệt Xuất, vội vội vàng vàng nhỏ giọng giải thích, “Không... Không phải tôi tự mình tổn thương mình...”

“Đó là như thế nào mà có?” Sở Nguyệt Xuất nhướn mi, nhìn nàng chằm chằm vài giây, xác định nàng không có lừa gạt mình mới chậm hạ xuống thanh âm.

“Tôi... Tôi... Lúc làm bài... Không nghĩ qua là... Bút chì bị gãy...” Đứt quãng báo ra nguyên nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du nóng đến mức đỏ bừng, cơ hồ nói lắp, “Tôi... Không... Không có tự mình tổn thương mình...”

“Ha ha...” Nhìn thấy bộ dáng nàng rối rít, Sở Nguyệt Xuất nhịn cười không được nhưng là rất nhanh lại ý thức được không đúng liền thu hồi cười, liếc mắt, “Làm bài thôi cũng có thể đem bút làm gãy, ngu ngốc!”

“Tôi...” Còn đắm chìm bên trong nụ cười xinh đẹp vừa rồi của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du ngốc ngơ nhìn chằm chằm mặt nàng, chậm chạp mở miệng, hết sức thành thật, “Tôi... Tôi chỉ muốn.. Muốn...”

“Ân?” Không có nghe rõ lời của nàng, Sở Nguyệt Xuất theo bản năng hướng tới nàng bước gần từng bước, hơi hơi cúi đầu, “Cô nói cái gì?”

Ngôn Du lúc này mới hoàn hồn, một lần nữa cúi đầu, thủ dắt góc áo, “Tôi... Chính là... Chính là...”

“Chính là cái gì?” Sở Nguyệt Xuất hận không thể một cái tát chụp lên đầu Ngôn Du, quả nhiên cùng người chậm chạp nói chuyện chính là để người ta học kiên nhẫn a.

“Suy nghĩ cô...” Bị nàng bức bách, thân mình Ngôn Du lại run lên, do dự đem nửa câu sau phun ra.

Sở Nguyệt Xuất ngẩn người, nhìn Ngôn Du nói xong ba chữ kia đầu cúi thấp và đang theo khuynh hướng càng ngày càng đi xuống, trong con ngươi hiện lên một tia không thể tưởng tượng nổi, khóe môi lại làm dấy lên một độ cung thập phần tuyệt đẹp.

===========================

Ed: Tui nói tội hai má couple chính lắm, cứ liếc tới liếc lui quài. Bà con có công nhận với tui hôn? Mốt ai có khiếu đi vẽ tranh minh họa hai bản nhớ chỉnh cho con mắt hơi lác lác nha =))))))) Hahahaha đùa ý mà!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương