Sở Giản Hề ngồi ở trên giường Sở Lục Y, nhìn muội muội lôi kéo cái ghế ngồi ở trước mặt mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Chị bày ra diễn cảm gì vậy a, là chị đáp ứng tôi muốn giúp tôi mà!" Sở Lục Y quệt mồm, trừng mắt liếc nàng một cái, lại xoay đầu, "Đừng có mà quên đi!"

"Không có quên..." Sở Giản Hề vội vàng lấy lòng nói, "Em tiếp tục."

"Thật sự?" Sở Lục Y giơ lên mi, thấy Sở Giản Hề liều mạng gật đầu lúc này mới lộ ra tươi cười, "Vậy chị giúp tôi hỏi tên ngu ngốc kia, nàng có thích người nào chưa."

Bị muội muội mình buộc chơi trò "tinh phân tâm mã", Sở Giản Hề thật là có điểm phát điên.

Tuy rằng cảm thấy không có gì đáng nói, chính là vẫn phối hợp Sở Lục Y, sợ Sở Lục Y tức giận, vì thế bĩu môi, "Không có."

"Thật không có sao?" Sở Lục Y ngồi ở trên ghế, một bộ thực nhẹ nhàng tự đắc, "Trung học sơ cấp, trung học đại học còn công tác sau đó đều không có?"

"Không có..." Sở Giản Hề thở dài, "Tiểu Y..."

"Vậy người thích tên ngu ngốc kia thì sao?" Sở Lục Y không đợi nàng nói chuyện liền tiếp tục nói, "Trừ bỏ lần trước vị sư huynh kia còn có ai nữa không?"

"Ôi chao..." Sở Giản Hề giật mình, gãi gãi cằm, "Hẳn là... Không có đi..."

"Được rồi." Sở Lục Y từ trên ghế nhảy xuống, đi đến trước mặt Sở Giản Hề, cười đến dị thường xán lạn, "Nhị tỷ..."

"Ti~..." Sở Giản Hề miệng hút một hơi lạnh, thân mình rùng mạnh một cái, "Tiểu... Tiểu Y..."

Nàng đã nhiều năm không có nghe Sở Lục Y gọi nàng như vậy.

Sở Lục Y cười híp mắt nhìn nàng, nâng tay sờ sờ bên má nàng, "Chị giúp em nói cho tên ngu ngốc kia biết, em thích nàng."

"Hơ... Hảo." Không biết vì cái gì, thời điểm Sở Lục Y đụng tới trên mặt mình, tim Sở Giản Hề lại bắt đầu đập rộn lên, lăng lăng nhìn muội muội mình hồi lâu, lại có loại cảm giác muốn đui mù.

Tuy rằng Sở Giản Hề thực chậm chạp, thế nhưng giống như cùng một dạng với Ngôn Du, vẻ mặt ngu ngơ tương tự đó vốn là Sở Lục Y chưa bao giờ thấy qua, không khỏi mời nàng càng thêm vui sướng, ngữ khí mang theo hấp dẫn, "Nột, Nhị tỷ, nàng nói như thế nào?"

"Nàng..." Sở Giản Hề hãy còn tại sững sờ, miệng mở rộng nhìn Sở Lục Y mang theo tia chờ mong nhìn mình, lại sợ run vài giây, "Nói cái gì?"

"Này kêu là thổ lộ a." Sở Lục Y vẻ mặt tươi cười, hai tay cũng xoa bóp hai má Sở Giản Hề, "Lời thổ lộ đã ra nàng tổng cũng nên có một câu đáp lại đi, là đáp ứng vẫn là cự tuyệt?"

"A..." Hoảng loạn, Sở Giản Hề có chút khó xử nhìn Sở Lục Y, không biết nên trả lời thế nào mới đúng.

"Nhị tỷ, chị đáp ứng em giúp em đuổi tới mà!" Thấy nàng không hồi ứng, Sở Lục Y cong lên miệng, làm nũng loạng choạng tay bắt cánh tay Sở Giản Hề, "Chị không thể lúc này nuốt lời được..."

"Chị..." Sở Giản Hề cả người vẫn luôn bị vây trong trạng thái dại ra, giờ phút này chợt có chút hối hận đã đáp ứng yêu cầu của Sở Lục Y, làm ra cái chuyện "đóng vai" này, chính là lại không thể đổi ý, thật lâu sau, nhức đầu nói, "Hẳn là đáp ứng rồi đi."

"Thật sự?" Đen bóng hai tròng mắt anh ánh tia sáng, Sở Lục Y nhìn Sở Giản Hề, "Không phải hống tôi?"

"Không phải..." Vừa nhìn thấy vẻ mặt Sở Lục Y như vậy, Sở Giản Hề liền có loại xúc động vô luận yêu cầu như thế nào đều phải thỏa mãn nàng cho bằng được, gật gật đầu, "Đáp ứng rồi."

"Thật tốt." Sở Lục Y trực tiếp hôn hai má Sở Giản Hề một hơi, nâng tay vỗ vỗ đầu của nàng, "Vậy chị sau này sẽ là bạn gái của tôi nga, Sở Giản Hề."

"A?" Sở Giản Hề lại ngây ngẩn cả người.

"Làm chi mà a a, không phải vừa mới đáp ứng làm bạn gái của tôi rồi sao?" Sở Lục Y thu tươi cười, rất là nghiêm túc trừng nàng, "Chẳng lẽ chị muốn đổi ý?"

"Chị..."

"Nhị tỷ của tôi là cảnh sát, sẽ tấu chết chị." Sở Lục Y nhướn mi vênh váo cùng đắc ý nói.

Sở Giản Hề hoàn toàn bị mê đi.

"Chỉ cần chị ngoan ngoãn, tôi sẽ rất thương chị." Sở Lục Y một lần nữa lộ ra tươi cười đắc ý, lại hôn hai má Sở Giản Hề một hơi.

"Nha..."

So với việc Sở gia bên này, tức là Sở Lục Y lại lừa gạt người khác, bất chấp dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mà trên thực tế gọi là thủ đoạn "đóng vai", Hạ Kiều Mộc lại thành thật hơn nhiều.

...........................

"Tĩnh, cùng nhau ăn cơm đi." Tới gần sáu giờ, Hạ Kiều Mộc liền buông sách ngồi vào bên cạnh Ngôn Tĩnh, một bộ đáng thương nhìn Ngôn Tĩnh, "Chúng ta đã lâu không có cùng nhau ăn cơm."

"Lại lòng tham không đáy." Ngôn Tĩnh liếc mắt nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói.

"Chỉ là một bữa cơm a." Hạ Kiều Mộc tiếp tục giả vờ đáng thương, lộ ra cánh tay vừa trắng vừa mịn, "Chị không theo em ăn cơm em đều ăn không vô, ngày đó mẹ em đến xem em đều nói em gầy..."

"Ý của em là em gầy liền muốn tôi phụ trách?" Ngôn Tĩnh nhíu mày, ánh mắt vô ba vô lan nhìn chằm chằm Hạ Kiều Mộc.

Lấy khí chất bên ngoài của Ngôn Tĩnh, người bên trong theo đuổi nàng chỉ có hơn chứ không kém, từ giáo viên cho tới học trò, chính là có thể đính đến ngụ ở trong mắt Ngôn Tĩnh như thế này tựa hồ chỉ có một mình Hạ Kiều Mộc.

Cho nên nói, da mặt dày quả nhiên là có lợi. Hạ Kiều Mộc giờ phút này không những không tránh né mà còn lộ ra tươi cười tà ác, "Em bị vậy đương nhiên muốn chị phụ trách rồi."

Tự nhiên, Ngôn Tĩnh chắc chắn sẽ không hiểu được ý tứ đáng khinh trong lời nói của nàng, hơi hơi nhăn mi lại. Không nghĩ tới Hạ Kiều Mộc lại có thể sẽ trả lời mình như vậy, trong nhất thời không phản bác được.

"Cùng nhau ăn cơm đi." Hạ Kiều Mộc rất là cố chấp nói, Ngôn Tĩnh đối diện nàng vài giây cũng đành thở dài, "Được rồi."

Thật kỳ quái, rõ ràng cảm thấy nên cự tuyệt nhưng khi nhìn đến ánh mắt Hạ Kiều Mộc, liền không nhịn được...

Lúc trước Sở Nguyệt Xuất đối mặt với Tiểu Du cũng là cảm giác này đi.

Cùng Hạ Kiều Mộc ở trong phòng ăn ăn cơm, điện thoại đặt trên bàn chợt chấn động, Ngôn Tĩnh cầm lên nhìn nhìn, lộ ra ôn nhu tươi cười, chuyển thông.

Chỉ một cái tươi cười này, Hạ Kiều Mộc liền biết người gọi tới là ai.

Nhất định là Ngôn Du, trừ bỏ Ngôn Du, không ai có thể làm cho Ngôn Tĩnh lộ ra vẻ mặt như vậy.

"Còn rảnh gọi điện thoại cho tỷ tỷ sao?" Tuy rằng bị muội muội xem nhẹ, chính là Ngôn Tĩnh căn bản vẫn lơ đễnh, vẫn cười như trước đến thập phần sủng nịch, "Còn tưởng rằng em có Sở lão sư liền không thèm tỷ tỷ nữa."

Đầu bên kia mới vừa lại trên ghế sa lon giằng co với Sở Nguyệt Xuất hết một lần, liền bị nhắc nhở lấy điện thoại "gọi cho người thân", Ngôn Du nghe tỷ tỷ nói như vậy có chút ngượng ngùng, ngoan ngoãn nhận sai, "Tỷ tỷ thực xin lỗi..."

"Ha ha..." Ngôn Tĩnh cong cong khóe môi, ở trong phòng ăn lại bên dưới ánh đèn, ấm áp tươi cười ngụ ở trên mặt như thế nhường đáy lòng Hạ Kiều Mộc nhất quý, trong lúc nhất thời toàn bộ ghen tị đối với Ngôn Du trở thành hư không, chỉ có si ngốc nhìn Ngôn Tĩnh, cũng gợi lên khóe môi theo.

Kỳ thật, chứng kiến người mình thích tươi cười, tâm tình cũng sẽ tốt theo nha.

"Đa tạ tỷ tỷ." Ngôn Du vẫn duy trì ngoan ngoãn ngữ khí nói, "Tỷ tỷ đối với Tiểu Du là tốt nhất luôn."

Từ sau chuyện Bạch Hiểu An phát sinh, tình huống phía Ngôn Du luôn luôn nhường Ngôn Tĩnh thực lo lắng, mà hôm nay có thể ở trong điện thoại nghe Ngôn Du nói như vậy, Ngôn Tĩnh vẫn luôn treo cao tâm lúc này mới có thể để xuống, ánh mắt càng phát ra nhu hòa, "Đứa nhỏ này..."

Mình là tỷ tỷ của nàng a, có cái gì hảo tạ.

"Trong khoảng thời gian này nhường tỷ tỷ lo lắng." Ngôn Du giờ phút này đang ngồi ở bên người Sở Nguyệt Xuất, một tay nắm lấy di động, một tay nắm lấy tay Sở Nguyệt Xuất, vẻ mặt thành thật nhường Sở Nguyệt Xuất nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Chợt nghe đến Ngôn Du nói như vậy, Ngôn Tĩnh thoáng sửng sốt, tiếp đó lại rất nhanh hiểu được, "Là Sở lão sư dạy em nói như vậy đi."

Muội muội nhà nàng ngơ ngác như thế, làm sao có thể sẽ nói ra mấy lời như vậy được.

"Ngô... Hắc hắc..." Bị tỷ tỷ bắt bài, Ngôn Du sỏa hồ hồ cười, "Tiểu Du cũng là nghĩ như vậy mà."

"Được rồi, thương tình em ngoan như vậy, tạm tha cho đó." Ngôn Tĩnh tâm tình thật tốt, ngay tiếp theo ánh mắt xem Hạ Kiều Mộc cũng so với bình thường ấm áp hơn nhiều, thanh âm vẫn như cũ "nhu tình như nước" nhường Hạ Kiều Mộc oán niệm không thôi, "Nếu Sở lão sư qua giúp em rồi, em cũng không thể tiếp tục xằng bậy biết không?"

"Biết..." Ngôn Du lại gật gật đầu.

Chuyện này Sở lão sư cũng vừa mới nói, còn nói nếu tái phạm sẽ không hứa cho mình ôm nàng ngủ... Ngô, ngay cả ôm "Tiểu lười số 2" cũng đều không được.

"Ngoan." Lại cùng Ngôn Du nói vài câu sau, Ngôn Tĩnh vừa lòng cúp máy, chống lại ánh mắt ai oán của Hạ Kiều Mộc, vẻ mặt bị kiềm hãm một chút, thu hồi tươi cười, bưng lên chén rượu uống một hớp, im lặng không nói gì.

"Tĩnh, em thật ghen tỵ với Ngôn Du." Hạ Kiều Mộc lộ ra một nụ cười chua sót, "Nàng có thể cả đời đều chứng kiến được nụ cười của chị, cảm thụ ôn nhu của chị."

Ngôn Tĩnh hạ mi mắt nhìn mặt bàn, "Tôi nói rồi, em nên sớm buông tha đi."

"Không có khả năng." Hạ Kiều Mộc lắc đầu, "Em sẽ không buông bỏ."

"Cần gì chứ?" Ngôn Tĩnh thở dài một tiếng, đặt chén rượu xuống, "Ăn xong rồi liền đi thôi."

Hiện tại Ngôn Du rốt cục cũng được hạnh phúc, chuyện nàng luôn giấu trong lòng cũng coi như giải quyết xong.

Không đúng, có lẽ không tính giải quyết, nàng nên trở về giúp Ngôn Du xử lý tốt vấn đề của ba mẹ bên kia.

Không lại tiếp tục nói nữa, Hạ Kiều Mộc biết Ngôn Tĩnh thật ra là một người rất cố chấp, sau khi tính tiền liền theo cước bộ Ngôn Tĩnh rời đi nhà ăn.

Nàng lo lắng nghĩ, là muốn ở bên cạnh chờ Ngôn Du trở về rồi tìm Ngôn Du nói chuyện, hay là muốn chờ kỳ thi chấm dứt rồi bay đi Mĩ Quốc.

Hạnh phúc cuộc đời của nàng a, có thể thuyết phục Ngôn Tĩnh tựa hồ chỉ có mình Ngôn Du, địch thủ bị nàng xem trọng cũng vốn lại là cô em vợ khiến nàng không thể làm ngơ.

Emma rất tức giận, nàng rõ ràng tính tốt thời gian đi tìm Ngôn Du vì vô cùng muốn xem xem nữ nhân kia rốt cuộc là ai, không nghĩ tới đứng ở cửa nhấn chuông lâu như vậy đều không có người đến mở.

Là đi ra ngoài sao? Hay vẫn còn đang ngủ? Nếu như là còn đang ngủ, vậy là... Cùng nhau ngủ sao? Nữ nhân kia rốt cuộc là ai?

Lòng tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu nhường Emma sau khi rời đi bất quá hai-ba giờ liền trở lại, vì thế mà chuông cửa lại vang lên.

Cũng may, lúc này rốt cục cũng có người mở ra cửa, cửa mở, vẫn là nữ nhân Trung Quốc xa lạ ngày đó.

Sở Nguyệt Xuất gặp Emma thì trên mặt cũng không biểu hiện gì, mang phong phạm chủ nhà rất lễ phép nhường nàng tiến vào, tiếp tục đóng cửa lại.

Ngôn Du đang ngồi trên ghế sa lon, cho dù Sở Nguyệt Xuất đi mở cửa nàng cũng không bỏ được đem tầm mắt ở trên người Sở Nguyệt Xuất chuyển dời theo.

Chính là, sau khi nhìn đến Emma, lập tức cong miệng.

Đóng cửa phòng rồi trở lại đến bên người nàng, Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng liền không nhịn được cười nhẹ, tiếp theo oán trách vỗ xuống đầu nàng, "Đây là cái diễn cảm gì vậy hả, không lễ phép."

"Ngô..." Ngôn Du lệch đầu, thu hồi vẻ mặt chu môi, đối với Sở Nguyệt Xuất làm nũng, "Em thật biết điều mà..."

"Biết em biết điều rồi..." Chọt thêm mấy cái lên trán nàng, Sở Nguyệt Xuất thu tay về đối với Emma nói, "Không biết... Ân, cô muốn uống chút gì không?"

"Không cần." Emma nhìn Sở Nguyệt Xuất liếc mắt một cái, nói thẳng với Ngôn Du, "Ngôn, hôm nay sao không tới sở nghiên cứu?"

"Ôi..." Ngôn Du nhức đầu, nhìn Sở Nguyệt Xuất xong lại nhìn Emma, nhất thời luống cuống.

Nàng còn nhớ rõ Emma nói muốn theo đuổi nàng, nàng rất muốn nói cho Emma biết, người nàng thích đang ở chỗ này, chính là...

Lại sợ Sở lão sư không muốn để cho người khác biết các nàng là quan hệ tình lữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương