Hữu Tử Sự Cánh Thành
Chương 18: Tim đập thình thịch

Ba người nhe răng cười một tiếng với Lâm Tiểu Khởi: "Chúng tôi tìm cậu ấy có chút chuyện." Sau đó túm lấy Nguyên Uyên kéo anh đi.

Lâm Tiểu Khởi mạc danh kì diệu nhìn bọn họ một cái, luôn cảm thấy mấy người này đều quá không bình thường.

Cũng không lâu lắm liền nhìn thấy Nguyên Uyên trở lại.

"Bọn họ đâu?" Không nhìn thấy đám bạn của anh, Lâm Tiểu Khởi hỏi.

"Bọn họ có việc đi trước" Nghĩ tới vấn đề mấy người kia hỏi, Nguyên Uyên lại muốn quẳng bọn họ đi, mặc dù mấy lời trêu chọc kia của bọn họ đều là anh kỳ vọng, nhưng khi nhìn bộ dáng đắc ý kia của bọn họ vẫn là rất không thuận mắt.

Buổi tối, bọn họ ở trong biệt thự của sơn trang nghỉ dưỡng, Lâm Tiểu Khởi mang theo Bồng Hao ở một gian phòng, Nguyên Uyên một mình ở một gian. Ban ngày ngoại trừ ở ngoài Nguyên Uyên mang theo Bồng Hao chơi đùa các kiểu, Bồng Hao từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cùng hai ba ba cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ, cứ luôn chơi tới lúc ăn cơm tối, kết quả chính là ăn cơm xong Bồng Hao liền buồn ngủ chui thẳng vào trong ngực Lâm Tiểu Khởi.

Lâm Tiểu Khởi biết Bồng Hao cả một ngày này chơi tới không biết mệt mỏi, đừng nói Bồng Hao, ngay cả cậu cũng rất mệt, lên tiếng chào hỏi với Nguyên Uyên mang theo Bồng Hao trở về phòng đi ngủ.

Lúc ngày 3 người bọn Kha Dĩ lại chui ra lôi kéo Nguyên Uyên đi uống rượu, mục đích đương nhiên là muốn quá chén anh say rượu nhả chân ngôn, nói thật nhiều năm như vậy bọn họ chưa từng nhìn thấy tình hình của Nguyên Uyên lúc uống rượu say, Nguyên Uyên vốn là cũng không uống nhiều rượu, cho dù là uống cũng chưa từng say.

Bốn người sau khi ngồi dưới đất lộ thiên Kha Dĩ liền nhanh chóng hỏi: "Nhanh chóng khai thật đi, cậu với ông bố đơn thân kia đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Bọn họ quan tâm chuyện này như vậy đương nhiên không phải bởi vì sợ Nguyên Uyên bị lừa gì gì ấy, lấy lực từng trải và nhìn thấu ba mươi mấy năm của Nguyên Uyên khả năng bị người lừa gạt cơ hồ là số không, bọn họ tò mò chính là Nguyên Uyên rốt cục tại sao lại nhìn trúng một nam nhân cũng không coi là trẻ lại mang theo con lại còn là một thẳng nam, mặc dù nam nhân này bộ dáng không tệ, ngược lại cũng không tính là cực kỳ tốt, cũng không phải là chưa từng có nam nhân bề ngoài ưu tú hơn cậu ta tỏ tình với Nguyên Uyên, vì vậy bọn họ thật sự nghĩ không ra.

Nguyên Uyên ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, cầm chai rượu nói: "Như lời các cậu, tớ thích em ấy, đang theo đuổi em ấy."

Ba người bị lời của Nguyên Uyên kích thích nổi da gà đầy người, Kì Phi Nhiên tự tiếu phi tiếu nói: "Tớ sao cảm thấy lời này từ trong miệng cậu nói ra rất không hòa hợp, Nguyên tổng từ trước tới giờ không để bất cứ kẻ nào ở trong lòng lại cũng sẽ nói ra lời giống như tiểu nữ sinh vậy, thế giới này vẫn là cái thế giới mà tớ biết kia sao?"

Ninh Hải "Xí" một tiếng: "Sao hôm nay thật vất vả thoát khỏi vướng víu của Kỳ Việt nhà cậu liền tới nói châm chọc, tớ lại chưa quên lúc đầu lúc ai đó biết được Kì Việt rời khỏi còn nước mắt rơi đầy sông Hải Lam đấy, lúc này mới mấy năm đã quên rồi?"

Kì Phi Nhiên âm hiểm cười một tiếng: "Người chưa từng yêu đương không có tư cách nói."

Ninh Hải khóe môi hơi câu lên: "Bạn gái ông đây từng có so với ba người các cậu cộng lại đều nhiều hơn, cậu nói tớ có tư cách hay không."

Kì Phi Nhiên cười nhẹ: "Tớ nói chính là tình cảm, cậu nói mấy thứ kia quá ô uế."

Ninh Hải đang muốn cãi lại, Kha Dĩ kịp thời ngăn lại bọn họ: "Chúng là cần thảo luận không phải Nguyên Uyên sao? Sao lại kéo sang chuyện khác. Ninh Hải cũng đừng khuấy động lịch sử của cậu nữa, cậu ngủ bao nhiêu nữ nhân bọn tớ không có hứng thú, Phi Nhiên mau thảo luận, đợi lát nữa Kỳ Việt nhà cậu tới tìm đến bọn tớ liền ba thiếu một."

"Thảo luận cái gì?" Kì Phi Nhiên và Ninh Hải còn chưa nói đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

"Sao nhanh vậy chứ!" Kì Phi Nhiên khẽ cau mày, trong đôi mắt lại là mừng rỡ và tình ý sao cũng không che giấu được, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy chỗ đèn dầu yếu ớt một thân ảnh cao lớn đứng đó, Kỳ Việt đang tiếu ý tràn đầy nhìn hắn.

"Vợ có thể chạy, tôi không nhanh chút sao đuổi theo kịp." Kì Việt đi tới ôm trụ hắn, cùng nhau trao đổi một nụ hôn, mới hồi lâu không nhìn liền như vậy tưởng niệm, Phi Nhiên nhà y thật là một vật nhỏ cọ người.

Kì Phi Nhiên má ửng đỏ, ba người còn dư lại rõ ràng sớm quen cách làm của bọn họ, thấy nhưng không thể trách.

Ninh Hải ở một bên thấy vậy có tư có vị, cuối cùng còn chép chép miệng, quay đầu nói với Nguyên Uyên: "Cậu với ông bố độc thân kia của nhà cậu lúc nào thì như vậy, đảm bảo oanh động thành phố Hải Nam."

"Nhàm chán." Nguyên Uyên ngoài mặt nói như vậy, trong lòng như đã sớm nóng lòng muốn thử, anh và Tiểu Khởi lúc nào mới có thể tới một bước này?

Kha Dĩ đi theo ồn ào lên: "Há chỉ thành phố Hải Lam? Chờ cậu và ông bố độc thân tu thành chính quả chỉ sợ toàn bộ nước Yến Mạch đều muốn oanh động, bao nhiêu người sẽ khóc to đi thắt cổ, đúng rồi, đặc biệt là vị em họ nhỏ tớ khoác lác tỏ tình với cậu kia, tớ trở về liền kích thích cậu ta chút."

Em họ Kha Tòng của Kha Dĩ chính là tiểu công tử Lâm Tiểu Khởi ở trên mạng nhìn xem được tuyên bố tình yêu yêu Nguyên Uyên cuộc đời này không thay đổi, Kha Dĩ đã sớm nhìn đứa em họ từ nhỏ sống an nhàn sung sướng nhưng đầy đầu toàn yêu đương này không vừa mắt rồi, hàng không có đầu óc còn muốn chấm mút Nguyên Uyên này, lần này Nguyên Uyên có người yêu hắn có thể xem chuyện cười của em họ rồi.

"Ông bố độc thân cái gì?" Kì Việt nghe được lời của bọn Kì Phi Nhiên hỏi.

Kì Phi Nhiên kéo Kỳ Việt ngồi xuống, sau đó thuật lại với y cố sự xế chiều hôm nay tận mắt nhìn thấy Nguyên Uyên và một ông bố độc thân ở cùng một chỗ, Kỳ Việt sau khi nghe xong sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nhìn Nguyên Uyên: "Không nghĩ tới anh khẩu vị nặng như vậy."

Kha Dĩ một ngụm rượu phun lên người Ninh Hải, Ninh Hải nhảy dựng lên hô to gọi nhỏ: "Cậu không biết ông đây có khiết phích a! Lúc ói như thế nào không có mắt, con dám ói bậy lần nữa ông đây lập tức cầm kim khâu khâu miệng cậu lại."

Kha Dĩ biết rõ Ninh Hải này thiên hướng, hắn giỏi về giải phẫu, khâu lại vết thương gì gì đó cực kỳ tốt, vạn nhất chọc giận hắn nói không chừng còn thật sự có thể làm ra chuyện khâu miệng người lại, liền nói lia lịa: "Lỡ lời, lỡ lời, tới đi tìm quần áo mới cho cậu."

Kha Dĩ mang theo Ninh Hải đi thay quần áo, Nguyên Uyên cùng Kì Phi Nhiên, Kì Việt tiếp tục ngồi bình rượu vây tứ phía, Kì Việt uống một ngụm rượu, nhắm ngay môi Kì Phi Nhiên chuyển vào, hai người không coi ai ra gì khanh khanh ta ta, Nguyên Uyên cô đơn ngồi không yên, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Vừa mới đứng lên liền nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi đứng cách đó không xa: "Tiểu Khởi, em sao cũng tới?" Nguyên Uyên đi tới.

Lâm Tiểu Khởi ngây ngốc nhìn hai người ngồi dưới đất đằng trước hôn môi, ngay cả câu hỏi của Nguyên Uyên cũng không nghe thấy, Nguyên Uyên theo ánh mắt của cậu nhìn một cái, trong làm thầm nghĩ không tốt, anh muốn giải thích hình ảnh này là chuyện gì xảy ra, lại muốn ngăn trở tầm mắt của Lâm Tiểu Khởi không để cho cậu nhìn, vạn nhất kích thích lớn liền nguy.

Lâm Tiểu Khởi lại chú ý tới anh, sau đó cười khan nói: "Em tùy tiện ra ngoài đi dạo, chính là đi dạo thôi." Không nghĩ tới tùy tiện đi một lát liền nhìn thấy hình ảnh bạo như vậy, Lâm Tiểu Khởi có chút tiếp nhận không nổi, cậu mơ hồ nhìn thấy trong hai thân ảnh giao triền chung một chỗ có một người là bạn của Nguyên Uyên ban ngày gặp qua, một người khác tựa hồ cũng có chút quen thuộc, nhưng chỉ là nghĩ không ra là ai.

Nguyên Uyên kịp thời nói sang chuyện khác, tiếp tục ở đây đợi nữa anh đều muốn không nhịn được: "Chúng ta đi qua bên kia chút."

"Được." Lâm Tiểu Khởi lập tức đồng ý đề nghị của anh, mặc dù hai người kia không biết xấu hổ ở trước mặt người khác làm loại chuyện đó, nhưng bản thân vẫn là né tránh, Lâm Tiểu Khởi không phải chưa từng nhìn thấy loại chuyện này, nhưng khi bên cạnh cậu còn có một người từng cùng cậu phát sinh loại quan hệ kia, cậu tiếp tục làm đà điểu.

"Bồng Hao đã ngủ chưa?" Nguyên Uyên hỏi cậu.

"Ngủ rồi." Bồng Hao vừa về tới phòng liền vù vù ngủ, Nguyên Uyên nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, thân ảnh của Nguyên Uyên ở trong đầu xua không đi, nếu như không phải là ban ngày bạn của Nguyên Uyên dùng loại ánh mắt mập mờ kia nhìn cậu, cậu như thế nào cũng không thể nghĩ tới cậu và Nguyên Uyên trong lúc đó cũng có thể sẽ nảy sinh loại quan hệ này, đây là chuyện cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cậu nhớ khi còn bé Nguyên Uyên đi theo bác cả trở lại Lâm gia chỉ vừa mấy tháng, khi đó ông nội còn chưa qua đời, trong nhà thường xuyên có rất nhiều trẻ con nhà họ hàng lui tới, họ hàng trong lúc đó nói tới nhiều nhất chính là ưu tú của Nguyên Uyên, trước khi Nguyên Uyên tới bọn họ đều cảm thấy con nhà mình rất tốt, sau khi Nguyên Uyên tới anh là đứa nhỏ con nhà người ta kia.

Nguyên Uyên bộ dáng đẹp, có lễ độ, thành tích tốt, là đối tượng mà đám tiểu tử thối bọn cậu ngưỡng vọng, người lớn lần nào giáo huấn bọn cậu câu mở miệng chính là "Mày nhìn Nguyên Uyên nhà người ta chút đi, ở trong nhà người khác ăn nhờ ở đậu cũng biết học hành cẩn thận, mày còn tiếp tục không chịu chăm chỉ tao liền tống mày đi."

Từng năm qua đi, Nguyên Uyên rốt cục ở trong suy nghĩ của bọn cậu giống như trở thành thánh sống vậy, tướng mạo tốt ở trong mắt người khác trong vòng luẩn quẩn này thì coi là cái gì, quan trọng chính là Nguyên Uyên tốt nghiệp đại học liền trở về Nguyên gia, thần không biết quỷ không hay khống chế thế cục của Nguyên gia, sau vài năm Nguyên Uyên hoàn toàn nắm giữ Nguyên gia, khiến đám người lúc anh còn nhỏ hết sức lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhận được trừng phạt cần phải có, đây mới là nguyên nhân anh chân chính được người sùng bái.

Thế nhưng mình vậy mà cùng một người như vậy kéo chung một chỗ, phản ứng đầu tiên của Lâm Tiểu Khởi chính là trái tim ùm ùm nhảy loạn, mà không phải chán ghét như cậu vẫn nghĩ.

Cậu lén lút nhìn Nguyên Uyên một cái, gò má anh tuấn của đối phương ở dưới ánh đèn lờ mờ càng lộ vẻ thâm thúy, giống như có thể khắc vào trong lòng Lâm Tiểu Khởi, trái tim Lâm Tiểu Khởi lần nữa nhảy loạn lên.

Vừa vặn thân ảnh sầu triền miên của hai người kia vụt sáng qua, đầu Lâm Tiểu Khởi ong một tiếng, có thứ gì đó phá xác mà ra.

Vừa đúng lúc này Nguyên Uyên quay đầu sang nhìn cậu, Lâm Tiểu Khởi nhanh chóng cúi đầu, trên mặt đỏ ửng một mảnh, cậu sao có thể nghĩ tới chuyện như vậy chứ, trong đầu hiện lên đều là hình ảnh đêm đó 5 năm trước, cậu càng tự nói với mình đừng nghĩ tới, thì hình ảnh kia lại càng rõ ràng, cậu có thể nhìn thấy bản thân mình là như thế nào lúc Nguyên Uyên sắp sửa rời đi kéo anh lại, mình như thế nào cọ trên người anh, mặc kệ xấu hổ ôm lấy anh......

Lâm Tiểu Khởi cảm giác mình điên rồi, nếu như không điên cậu sao sẽ bởi vì vừa nhìn thấy hai người kia liền lúng túng, nếu như không điên cậu sao sẽ ở trước mặt Nguyên Uyên nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao này, nếu như không điên cậu sao sẽ chỉ nhìn gò má Nguyên Uyên liền tim đập thình thịch.

"Em......" Nguyên Uyên nhíu nhíu mày, anh nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi mặt đỏ bừng, chẳng lẽ Tiểu Khởi còn bởi vì vừa mới nhìn thấy hai người kia mà đỏ mặt? Anh là muốn từng bước thử dò xét điểm mấu chốt của Tiểu Khởi, thế nhưng lại không nghĩ tới thoáng cái hù dọa người chạy mất, giáo huấn năm năm trước đã đủ khắc sâu rồi.

"Đêm nay hơi nóng." Lâm Tiểu Khởi nói giấu đầu hở đuôi, nói xong lấy tay phẩy phẩy gió, nếu như Nguyên Uyên biết cậu đang suy nghĩ gì có thể một chưởng đánh chết cậu hay không, cậu rụt cổ lại, hình ảnh không thích hợp trong đầu biến mất không ít.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương