Hữu Tử Sự Cánh Thành
-
Chương 10: Lo lắng
Rất nhanh, Lâm Tiểu Khởi trở về nước cũng đã nửa tháng rồi, trong lúc đó ngoại trừ gặp bạn học gặp Nguyên Uyên ở ngoài cậu chỉ lo mang theo Bồng Hao đi ra ngoài chơi đùa các thứ.
Hôm nay, Chu Chu thật sự nhìn không được, cường hành yếu thế kéo cậu và Bồng Hao tới nhà mình chơi.
"Mẹ tớ biết cậu trở về đều hỏi nhiều lần, bà ấy vẫn đều đặc biệt thích cậu, biết cậu về nước còn mang theo cả tiểu tử lại càng cao hứng tới không được rồi, ngay sau đối với chung thân đại sự của tớ lại càng để ý, cậu biết tớ tuần này kết thân mấy lần không? 8 lần! Một ngày một lần không đủ, bà ấy quyết tâm phải chắc ăn mới thôi nha." Chu Chu khổ không thể chịu nổi.
"Vậy cậu tìm một đi, dù sao trong mắt cậu chỉ có khác nhau giữa mỹ nữ và phi mỹ nữ, chỉ cần chọn bừa một người xinh đẹp cùng một chỗ một chút không được sao." Lâm Tiểu Khởi trêu ghẹo nói. Trong ấn tượng của cậu, Chu Chu người này mặc dù không giống Mã Tín Viễn không có tiết tháo như vậy, nhưng nữ nhân bên cạnh cũng không ít, đặc biệt bộ dáng tên này rất đẹp, không biết mê đảo bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc rồi.
"Cậu nói tới dễ dàng, cậu sao không chọn bừa đi." Chu Chu quệt miệng ai oán nhìn cậu, "Người năm đó ở trong đại học thanh tâm quả dục giống như hòa thượng rốt cuộc là người nào nha? Nói tiếp, tớ là muốn tìm linh hồn bạn lữ, mới sẽ không tùy tiện liền vì phồn thực mà kết hôn."
"Linh hồn bạn lữ......" Trên cánh tay Lâm Tiểu Khởi nổi da gà, "Cậu thương tâm hay không a, chớ vì phong lưu của cậu làm che dấu, không phải là không muốn treo cổ trên một thân cây ư, còn nói dễ nghe như vậy. Tớ nhưng là người có con, cậu có thể so được không?"
"Con? Vậy mẹ của con cậu đâu? Tớ cho cậu biết, chỉ có con không có vợ đó là không đạo đức, cậu cho con trai cậu một gia đình đầy đủ, cậu phải tìm một nữ nhân có thể giúp cậu chăm sóc con hơn nữa còn có thể sinh thêm cho cậu một nhóc con nữa. Như vậy, lần sau tớ đem cơ hội kết thân nhường cho cậu, đối tượng mẹ tới giới thiệu tướng mạo gia thế trình độ học vấn đều là hạng nhất, cậu nhất định có thể tìm được thích hợp." Chu Chu hiên ngang lẫm liệt nói.
"Cậu nói đường hoàng như vậy sao không chọn cho mình một, tớ có con của tớ là đủ rồi, con tớ cũng chỉ cần tớ, không thể so với cậu gánh vác trách nhiệm nặng nề chấn hưng huyết mạch Chu gia." Lâm Tiểu Khởi nhìn Bồng Hao ở trong phòng một cái tới nghiêm nghiêm thực thực, hạ thấp giọng, "Bồng Hao không thích có nữ nhân khác chen chân vào cuộc sống của bọn tớ."
(Đứa nào re-up là chó)
Thời điểm ở nước Mễ Thang không phải là không có nữ nhân thích cậu, lấy bề ngoài cùng điều kiện của cậu nữ nhân muốn dính tới không ít, nhưng trong lòng cậu thủy chung có một vướng mắc, bởi vì nguyên nhân thân thể của mình đối với nữ nhân hết sức kháng cự.
Có một lần nhìn thấy bộ dáng Bồng Hao mắt trông mong nhìn người ta một nhà ba người hạnh phúc chơi đùa trong lòng rất khó chịu, liền muốn tìm mẹ kế cho Bồng Hao, ai ngờ cậu vừa mới nhắc chuyện này với Bồng Hao, Bồng Hao liền thở phì phò chất vấn cậu có phải không yêu mình hay không, cậu sợ hết hồn, Bồng Hao làm sao sẽ nghĩ như vậy, trải qua cậu liên tục vặn hỏi Bồng Hao mới nói bé chỉ cần ba ba, không cần mẹ.
Từ đó về sau cậu liền chết tâm, vốn là sẽ không nghĩ tới tiếp tục lập gia đình, lời của Bồng Hao kiên định quyết tâm của cậu. Có lẽ người khác mang theo con cũng như vậy, hết thảy suy nghĩ vì con cái, nhưng năm đó nữ nhân kia lại vì cái gì nhẫn tâm như vậy, bất quá cái này cũng không cần gấp nữa, cậu đã là người có con, cậu sẽ dùng hết toàn lực cưng chiều con cậu, không để bé bị thương tổn.
Chu Chu kinh ngạc nhìn cậu, dường như không nhận ra cậu: "Vậy cậu thật sự vì Bồng Hao mà bỏ phí nửa đời sau của mình? Không, là cả đời, tớ thấy cậu cả đời cũng không cách nào nếm trải tư vị tình yêu nam nữ, cậu sẽ là một lão hòa thượng có một đứa con."
Lâm Tiểu Khởi nhàn nhạt trả lời: "Đó là bởi vì cậu không có con."
"Được rồi, không quản tớ có con hay không, hôm nay cậu đều phải theo tớ về nhà, tớ đã nói với mẹ tớ rồi, bà ấy cũng nhắc tới cậu đã lâu, bảo tớ hôm nay phải mang cậu tới, đặc biệt là muốn gặp Tiểu Bồng Hao." Chu Chu thúc giục.
Thay xong quần áo, hai cha con cùng Chu Chu cùng nhau xuống lầu, Lâm Tiểu Khởi nói muốn tới cửa hàng tổng hợp mua chút lễ vật, cậu mặc dù chưa gặp quá mẹ Chu Chu mấy lần, nhưng mỗi lần gặp mặt mẹ Chu đối với cậu nhiệt tình quá mức bình thường, cậu không nhận được tình yêu và cái ôm từ chỗ mẹ mình, nhưng có thể nhận được từ chỗ mẹ Chu.
Trong cửa hàng tổng hợp cũng không có nhiều người, Lâm Tiểu Khởi rất nhanh chọn xong lễ vật, lúc đang muốn tính tiền lại bị người khác chặn đường.
"Ca, không nghĩ tới có thể ở đây nhìn thấy anh, mấy năm nay anh sống tốt không?" Cô gái nói chuyện mặc một thân váy màu trắng, trang điểm nhã nhặn, bộ dáng xinh đẹp, tóc xoăn dài dài khoác sau vai.
Lâm Tiểu Khởi nhìn cô gái này giống cậu 2 phần, giễu cợt cười cười, không nói gì, từ bên người cô lách đi qua.
"Ca." Lâm Tiểu Vi chưa từ bỏ ý định gọi cậu, thanh âm hơi lớn, hấp dẫn ánh mắt người vốn không nhiều lắm.
Lâm Tiểu Khởi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
"Ca, chúng ta thật vất vả gặp một lần, anh cần gì như vậy." Thanh âm Lâm Tiểu Vi thả thấp, đầu cũng khẽ buông xuống, cắn môi vẻ mặt ủy khuất.
"Xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi hiện tại không phải người Lâm gia, làm không nổi một tiếng anh trai này của cô." Lâm Tiểu Khởi trôi chảy nói ra những lời này, sau đó rời đi tính tiền.
Lâm Tiểu Vi đứng tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó đi sang hướng khác.
Bởi vì Chu Chu mang theo Bồng Hao mua thêm chút đồ ăn vặt và đồ chơi, chờ thời điểm bọn họ tới Chu gia đã là nửa tiếng sau, Lâm Tiểu Khởi không khỏi có chút gấp, lần đầu tiên đi thăm hỏi mẹ Chu đã tới trễ, thật là rất không phải.
Vừa vào tới đại trạch Chu gia, Chu Chu liền hỏi quản gia: "Trong nhà có khách khác tới sao?"
Quản gia biết hôm nay Chu Chu muốn dẫn bạn tốt tới đây, phu nhân cũng nhắc mãi lâu rồi, liền nói: "Đúng vậy a, là người của Lâm gia thành phố Tử Hà, hiện tại đang cùng phu nhân ở phòng khách nói chuyện."
Nghe được mấy chữ "Lâm gia thành phố Đông Lai" (ủa sao bên trên lại là Tử Hà =.=") Lâm Tiểu Khởi trong lòng nhảy lên một cái, nhưng không có nói gì, đi theo Chu Chu vào phòng khách.
Quả nhiên, khách đang ngồi không không Lâm Tiểu Vi và Lâm Mộ Du thì là ai?
(Đứa nào re-up là chó)
Mẹ Chu vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi liền nhiệt tình gọi cậu tới bên cạnh hỏi đông hỏi tây, sau đó kỳ quái nhìn Bồng Hao cậu dắt bên cạnh: "Ai nha, đây chính là Tiểu Bồng Hao đi, dì nghe Chu Chu vẫn nói Tiểu Bồng Hao vừa đáng yêu lại thông minh, hôm nay cuối cùng gặp được, để bà ôm chút.
Bồng Hao chần chờ nhìn Lâm Tiểu Khởi một cái, nhận được ngầm đồng ý mới chậm rãi đi tới, bé có chút không quá hiểu ý nghĩ người nhà này, một lão bệnh xà tinh ngày nào cũng ở trước mặt bé và ba ba líu ríu đã đủ ồn ào rồi, hiện tại lại tới một bà kỳ quái, bé nén chịu cảm giác quái dị bà kỳ quái niết qua niết lại trên mặt và trên người bé, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với mấy câu hỏi kỳ kỳ quái quái lại có chút ấu trĩ của bà.
Chu mẹ trêu chọc Bồng Hao đủ rồi, mới nhớ tới giới thiệt hai tốp khách nhân với nhau.
"Đây là bạn của con trai tôi, hôm nay tới nhà chơi." Chu mẹ giới thiệu Lâm Tiểu Khởi với Lâm Mộ Du và Lâm Tiểu Vi như vậy.
Lâm Mộ Du mang theo nụ cười đoan trang khéo léo đứng lên: "Tiểu Khởi, đã lâu không gặp, sao con về nước cũng không tới nhà cô chơi." Nếu như là dưới tình huống bình thường cô cháu gặp nhau nói ra lời như thế cũng không là cái gì, nhưng Lâm Mộ Du và Lâm Tiểu Khởi hôm nay đều là khách của Chu gia, một bên trong lời nói lại ngấm ngầm chỉ trích bên kia, khiến trước mặt chủ nhà mất mặt.
Lâm Tiểu Khởi im lặng, đây chính là Lâm Mộ Du, chính là lão tiểu thư của Lâm gia ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn làm bộ như đoan trang hào phóng nhưng bên trong chanh chua.
Chu mẹ tiếp lời bà ta: "Ồ, hóa ra Lâm nữ sĩ và Tiểu Khởi còn là thân thích?"
Là chúng ta Lâm Tiểu Khởi nói chuyện, Lâm Mộ Du trước tiên nói: "Không phải sao, Tiểu Khởi là cháu lớn thân thích nhất của tôi, là cháu đích tôn của con trai lớn Lâm gia chúng tôi đấy."
Cái này liền Chu Chu đều lấy làm kinh hãi, sớm biết Lâm Tiểu Khởi sẽ không xuất thân từ gia đình bình thường, lại không nghĩ rằng Lâm Tiểu Khởi dĩ nhiên là con trai lớn của vị thần bí kia của Lâm gia thành phố Tử Hà. Lâm gia ở thành phố Tử Hà cũng là thế gia trăm năm, mặc dù từ lúc gia chủ Lâm gia đương thời tiếp nhận vẫn luôn không ổn định, nhưng nội tình còn đang của thế gia trăm năm, cũng sẽ không quá nhanh chóng suy tàn.
Liên tưởng tới một chút tin đồn của Lâm gia, Chu Chu cũng là hiểu Lâm Tiểu Khởi vì sao không muốn nhắc tới chuyện cũ, lại càng không nguyện về nhà, vẫn ở một mình.
Không ngờ lúc này Lâm Mộ Du lại mở miệng hỏi: "Tiểu Khởi, đây là con của cháu? Không nghĩ tới mấy năm không gặp cháu lại sinh con rồi, như thế nào cũng không thông báo cô một tiếng?"
Lời này thì càng kỳ quái.
Chỉ có Lâm Tiểu Khởi có thể nghe hiểu ý tứ cường điệu nhấn mạnh trong lời nói của Lâm Mộ Du "Cháu sinh con".
Chu mẹ và Chu Chu trong lòng cùng mắng một câu "Bà cô già không có mắt!"
Bà ta hôm nay tới làm khách, nói lời không dễ nghe, là tới cầu Chu gia bọn họ hợp tác, nhưng Lâm Mộ Du chẳng những từ đầu tới đuôi một bộ dạng công chúa cao cao tại thượng, còn công khai ở nhà người ta khiển trách cháu mình, đem Chu gia bọn họ làm cái chỗ nào hả? Lâm Tiểu Khởi có chỗ không đúng nói thầm kín một chút cũng là xong, hiện tại trắng trợn sợ người khác không biết điểm này của Lâm gia bọn họ đi.
Lâm Tiểu Khởi cười, cậu nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Mộ Du một cái, chậm rãi nói, "Tôi mặc dù họ Lâm, nhưng không có nửa điểm quan hệ với Lâm nữ sĩ, Lâm nữ sĩ không nên nhận lầm cháu."
Người khác còn chưa nói gì, Lâm Tiểu Vi ngồi không yên, cô ta đứng lên chỉ trích Lâm Tiểu Khởi: "Ca, sao anh có thể nói như vậy, anh vừa nãy ở cửa hàng tổng hợp không nhận tôi còn chưa tính, tại sao có thể không nhận cô? Anh có biết anh sau khi xuất ngoại bác có bao nhớ anh, mặc dù chính anh thanh minh đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, nhưng trên người anh dù sao vẫn còn chảy dòng máu của Lâm gia, cô và cha càng không có một ngày không nhớ anh."
Thốt lời này ra khỏi miệng, Lâm Mộ Du trước tiên ở trong lòng mắng Lâm Tiểu Vi, đứa ngu ngốc này, bà ta hôm nay thật vất vả mới có được cơ hội mang cô ta tới Chu gia trải đời một chút, chính là nghĩ tới Chu gia có một thiếu gia chưa lập gia đình, nếu như Lâm gia có thể thông gia với Chu gia, vậy nguy cơ của Lâm gia tính là gì? Bà ta lúc trước biết Lâm Tiểu Khởi và Chu Chu là bạn tốt, nghĩ tới có thể ở thời điểm thích hợp mượn cơ hội nói ra chuyện này, nói không chừng liền có thể chuyện tốt thành sự thật, lại nghĩ tới Lâm Tiểu Khởi cư nhiên trở về nước, Lâm Tiểu Vi lại không đáng tin, không hi vọng cô ta có thể quyến rũ Chu Chu nữa.
Chu mẹ vốn là cảm thấy cô nương này coi như an tĩnh, không nghĩ tới vừa nói chuyện liền bại lộ bản tính, sau đó ở trong lòng yên lặng pass cô con dâu chuẩn bị tuyển này.
Lâm Tiểu Khởi không nói gì, Chu Chu đúng lúc ôm lấy Bồng Hao, "Mẹ, Lâm nữ sĩ, mấy người tiếp tục, con và Tiểu Khởi tới hoa viên."
Lâm Tiểu Vi bị không để ý tới lúng túng đứng ở phòng khách.
(Đứa nào re-up là chó)
Lâm Mộ Du chẳng biết xấu hổ nói: "Để Tiểu Vi đi cùng các cháu đi, đều là người trẻ tuổi có thể chơi chung một chỗ."
Chu Chu quẳng xuống bốn chữ: "Nam nữ hữu biệt."
Mặt Lâm Tiểu Vi đỏ tới lỗ tai.
Hôm nay, Chu Chu thật sự nhìn không được, cường hành yếu thế kéo cậu và Bồng Hao tới nhà mình chơi.
"Mẹ tớ biết cậu trở về đều hỏi nhiều lần, bà ấy vẫn đều đặc biệt thích cậu, biết cậu về nước còn mang theo cả tiểu tử lại càng cao hứng tới không được rồi, ngay sau đối với chung thân đại sự của tớ lại càng để ý, cậu biết tớ tuần này kết thân mấy lần không? 8 lần! Một ngày một lần không đủ, bà ấy quyết tâm phải chắc ăn mới thôi nha." Chu Chu khổ không thể chịu nổi.
"Vậy cậu tìm một đi, dù sao trong mắt cậu chỉ có khác nhau giữa mỹ nữ và phi mỹ nữ, chỉ cần chọn bừa một người xinh đẹp cùng một chỗ một chút không được sao." Lâm Tiểu Khởi trêu ghẹo nói. Trong ấn tượng của cậu, Chu Chu người này mặc dù không giống Mã Tín Viễn không có tiết tháo như vậy, nhưng nữ nhân bên cạnh cũng không ít, đặc biệt bộ dáng tên này rất đẹp, không biết mê đảo bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc rồi.
"Cậu nói tới dễ dàng, cậu sao không chọn bừa đi." Chu Chu quệt miệng ai oán nhìn cậu, "Người năm đó ở trong đại học thanh tâm quả dục giống như hòa thượng rốt cuộc là người nào nha? Nói tiếp, tớ là muốn tìm linh hồn bạn lữ, mới sẽ không tùy tiện liền vì phồn thực mà kết hôn."
"Linh hồn bạn lữ......" Trên cánh tay Lâm Tiểu Khởi nổi da gà, "Cậu thương tâm hay không a, chớ vì phong lưu của cậu làm che dấu, không phải là không muốn treo cổ trên một thân cây ư, còn nói dễ nghe như vậy. Tớ nhưng là người có con, cậu có thể so được không?"
"Con? Vậy mẹ của con cậu đâu? Tớ cho cậu biết, chỉ có con không có vợ đó là không đạo đức, cậu cho con trai cậu một gia đình đầy đủ, cậu phải tìm một nữ nhân có thể giúp cậu chăm sóc con hơn nữa còn có thể sinh thêm cho cậu một nhóc con nữa. Như vậy, lần sau tớ đem cơ hội kết thân nhường cho cậu, đối tượng mẹ tới giới thiệu tướng mạo gia thế trình độ học vấn đều là hạng nhất, cậu nhất định có thể tìm được thích hợp." Chu Chu hiên ngang lẫm liệt nói.
"Cậu nói đường hoàng như vậy sao không chọn cho mình một, tớ có con của tớ là đủ rồi, con tớ cũng chỉ cần tớ, không thể so với cậu gánh vác trách nhiệm nặng nề chấn hưng huyết mạch Chu gia." Lâm Tiểu Khởi nhìn Bồng Hao ở trong phòng một cái tới nghiêm nghiêm thực thực, hạ thấp giọng, "Bồng Hao không thích có nữ nhân khác chen chân vào cuộc sống của bọn tớ."
(Đứa nào re-up là chó)
Thời điểm ở nước Mễ Thang không phải là không có nữ nhân thích cậu, lấy bề ngoài cùng điều kiện của cậu nữ nhân muốn dính tới không ít, nhưng trong lòng cậu thủy chung có một vướng mắc, bởi vì nguyên nhân thân thể của mình đối với nữ nhân hết sức kháng cự.
Có một lần nhìn thấy bộ dáng Bồng Hao mắt trông mong nhìn người ta một nhà ba người hạnh phúc chơi đùa trong lòng rất khó chịu, liền muốn tìm mẹ kế cho Bồng Hao, ai ngờ cậu vừa mới nhắc chuyện này với Bồng Hao, Bồng Hao liền thở phì phò chất vấn cậu có phải không yêu mình hay không, cậu sợ hết hồn, Bồng Hao làm sao sẽ nghĩ như vậy, trải qua cậu liên tục vặn hỏi Bồng Hao mới nói bé chỉ cần ba ba, không cần mẹ.
Từ đó về sau cậu liền chết tâm, vốn là sẽ không nghĩ tới tiếp tục lập gia đình, lời của Bồng Hao kiên định quyết tâm của cậu. Có lẽ người khác mang theo con cũng như vậy, hết thảy suy nghĩ vì con cái, nhưng năm đó nữ nhân kia lại vì cái gì nhẫn tâm như vậy, bất quá cái này cũng không cần gấp nữa, cậu đã là người có con, cậu sẽ dùng hết toàn lực cưng chiều con cậu, không để bé bị thương tổn.
Chu Chu kinh ngạc nhìn cậu, dường như không nhận ra cậu: "Vậy cậu thật sự vì Bồng Hao mà bỏ phí nửa đời sau của mình? Không, là cả đời, tớ thấy cậu cả đời cũng không cách nào nếm trải tư vị tình yêu nam nữ, cậu sẽ là một lão hòa thượng có một đứa con."
Lâm Tiểu Khởi nhàn nhạt trả lời: "Đó là bởi vì cậu không có con."
"Được rồi, không quản tớ có con hay không, hôm nay cậu đều phải theo tớ về nhà, tớ đã nói với mẹ tớ rồi, bà ấy cũng nhắc tới cậu đã lâu, bảo tớ hôm nay phải mang cậu tới, đặc biệt là muốn gặp Tiểu Bồng Hao." Chu Chu thúc giục.
Thay xong quần áo, hai cha con cùng Chu Chu cùng nhau xuống lầu, Lâm Tiểu Khởi nói muốn tới cửa hàng tổng hợp mua chút lễ vật, cậu mặc dù chưa gặp quá mẹ Chu Chu mấy lần, nhưng mỗi lần gặp mặt mẹ Chu đối với cậu nhiệt tình quá mức bình thường, cậu không nhận được tình yêu và cái ôm từ chỗ mẹ mình, nhưng có thể nhận được từ chỗ mẹ Chu.
Trong cửa hàng tổng hợp cũng không có nhiều người, Lâm Tiểu Khởi rất nhanh chọn xong lễ vật, lúc đang muốn tính tiền lại bị người khác chặn đường.
"Ca, không nghĩ tới có thể ở đây nhìn thấy anh, mấy năm nay anh sống tốt không?" Cô gái nói chuyện mặc một thân váy màu trắng, trang điểm nhã nhặn, bộ dáng xinh đẹp, tóc xoăn dài dài khoác sau vai.
Lâm Tiểu Khởi nhìn cô gái này giống cậu 2 phần, giễu cợt cười cười, không nói gì, từ bên người cô lách đi qua.
"Ca." Lâm Tiểu Vi chưa từ bỏ ý định gọi cậu, thanh âm hơi lớn, hấp dẫn ánh mắt người vốn không nhiều lắm.
Lâm Tiểu Khởi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
"Ca, chúng ta thật vất vả gặp một lần, anh cần gì như vậy." Thanh âm Lâm Tiểu Vi thả thấp, đầu cũng khẽ buông xuống, cắn môi vẻ mặt ủy khuất.
"Xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi hiện tại không phải người Lâm gia, làm không nổi một tiếng anh trai này của cô." Lâm Tiểu Khởi trôi chảy nói ra những lời này, sau đó rời đi tính tiền.
Lâm Tiểu Vi đứng tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó đi sang hướng khác.
Bởi vì Chu Chu mang theo Bồng Hao mua thêm chút đồ ăn vặt và đồ chơi, chờ thời điểm bọn họ tới Chu gia đã là nửa tiếng sau, Lâm Tiểu Khởi không khỏi có chút gấp, lần đầu tiên đi thăm hỏi mẹ Chu đã tới trễ, thật là rất không phải.
Vừa vào tới đại trạch Chu gia, Chu Chu liền hỏi quản gia: "Trong nhà có khách khác tới sao?"
Quản gia biết hôm nay Chu Chu muốn dẫn bạn tốt tới đây, phu nhân cũng nhắc mãi lâu rồi, liền nói: "Đúng vậy a, là người của Lâm gia thành phố Tử Hà, hiện tại đang cùng phu nhân ở phòng khách nói chuyện."
Nghe được mấy chữ "Lâm gia thành phố Đông Lai" (ủa sao bên trên lại là Tử Hà =.=") Lâm Tiểu Khởi trong lòng nhảy lên một cái, nhưng không có nói gì, đi theo Chu Chu vào phòng khách.
Quả nhiên, khách đang ngồi không không Lâm Tiểu Vi và Lâm Mộ Du thì là ai?
(Đứa nào re-up là chó)
Mẹ Chu vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi liền nhiệt tình gọi cậu tới bên cạnh hỏi đông hỏi tây, sau đó kỳ quái nhìn Bồng Hao cậu dắt bên cạnh: "Ai nha, đây chính là Tiểu Bồng Hao đi, dì nghe Chu Chu vẫn nói Tiểu Bồng Hao vừa đáng yêu lại thông minh, hôm nay cuối cùng gặp được, để bà ôm chút.
Bồng Hao chần chờ nhìn Lâm Tiểu Khởi một cái, nhận được ngầm đồng ý mới chậm rãi đi tới, bé có chút không quá hiểu ý nghĩ người nhà này, một lão bệnh xà tinh ngày nào cũng ở trước mặt bé và ba ba líu ríu đã đủ ồn ào rồi, hiện tại lại tới một bà kỳ quái, bé nén chịu cảm giác quái dị bà kỳ quái niết qua niết lại trên mặt và trên người bé, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với mấy câu hỏi kỳ kỳ quái quái lại có chút ấu trĩ của bà.
Chu mẹ trêu chọc Bồng Hao đủ rồi, mới nhớ tới giới thiệt hai tốp khách nhân với nhau.
"Đây là bạn của con trai tôi, hôm nay tới nhà chơi." Chu mẹ giới thiệu Lâm Tiểu Khởi với Lâm Mộ Du và Lâm Tiểu Vi như vậy.
Lâm Mộ Du mang theo nụ cười đoan trang khéo léo đứng lên: "Tiểu Khởi, đã lâu không gặp, sao con về nước cũng không tới nhà cô chơi." Nếu như là dưới tình huống bình thường cô cháu gặp nhau nói ra lời như thế cũng không là cái gì, nhưng Lâm Mộ Du và Lâm Tiểu Khởi hôm nay đều là khách của Chu gia, một bên trong lời nói lại ngấm ngầm chỉ trích bên kia, khiến trước mặt chủ nhà mất mặt.
Lâm Tiểu Khởi im lặng, đây chính là Lâm Mộ Du, chính là lão tiểu thư của Lâm gia ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn làm bộ như đoan trang hào phóng nhưng bên trong chanh chua.
Chu mẹ tiếp lời bà ta: "Ồ, hóa ra Lâm nữ sĩ và Tiểu Khởi còn là thân thích?"
Là chúng ta Lâm Tiểu Khởi nói chuyện, Lâm Mộ Du trước tiên nói: "Không phải sao, Tiểu Khởi là cháu lớn thân thích nhất của tôi, là cháu đích tôn của con trai lớn Lâm gia chúng tôi đấy."
Cái này liền Chu Chu đều lấy làm kinh hãi, sớm biết Lâm Tiểu Khởi sẽ không xuất thân từ gia đình bình thường, lại không nghĩ rằng Lâm Tiểu Khởi dĩ nhiên là con trai lớn của vị thần bí kia của Lâm gia thành phố Tử Hà. Lâm gia ở thành phố Tử Hà cũng là thế gia trăm năm, mặc dù từ lúc gia chủ Lâm gia đương thời tiếp nhận vẫn luôn không ổn định, nhưng nội tình còn đang của thế gia trăm năm, cũng sẽ không quá nhanh chóng suy tàn.
Liên tưởng tới một chút tin đồn của Lâm gia, Chu Chu cũng là hiểu Lâm Tiểu Khởi vì sao không muốn nhắc tới chuyện cũ, lại càng không nguyện về nhà, vẫn ở một mình.
Không ngờ lúc này Lâm Mộ Du lại mở miệng hỏi: "Tiểu Khởi, đây là con của cháu? Không nghĩ tới mấy năm không gặp cháu lại sinh con rồi, như thế nào cũng không thông báo cô một tiếng?"
Lời này thì càng kỳ quái.
Chỉ có Lâm Tiểu Khởi có thể nghe hiểu ý tứ cường điệu nhấn mạnh trong lời nói của Lâm Mộ Du "Cháu sinh con".
Chu mẹ và Chu Chu trong lòng cùng mắng một câu "Bà cô già không có mắt!"
Bà ta hôm nay tới làm khách, nói lời không dễ nghe, là tới cầu Chu gia bọn họ hợp tác, nhưng Lâm Mộ Du chẳng những từ đầu tới đuôi một bộ dạng công chúa cao cao tại thượng, còn công khai ở nhà người ta khiển trách cháu mình, đem Chu gia bọn họ làm cái chỗ nào hả? Lâm Tiểu Khởi có chỗ không đúng nói thầm kín một chút cũng là xong, hiện tại trắng trợn sợ người khác không biết điểm này của Lâm gia bọn họ đi.
Lâm Tiểu Khởi cười, cậu nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Mộ Du một cái, chậm rãi nói, "Tôi mặc dù họ Lâm, nhưng không có nửa điểm quan hệ với Lâm nữ sĩ, Lâm nữ sĩ không nên nhận lầm cháu."
Người khác còn chưa nói gì, Lâm Tiểu Vi ngồi không yên, cô ta đứng lên chỉ trích Lâm Tiểu Khởi: "Ca, sao anh có thể nói như vậy, anh vừa nãy ở cửa hàng tổng hợp không nhận tôi còn chưa tính, tại sao có thể không nhận cô? Anh có biết anh sau khi xuất ngoại bác có bao nhớ anh, mặc dù chính anh thanh minh đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, nhưng trên người anh dù sao vẫn còn chảy dòng máu của Lâm gia, cô và cha càng không có một ngày không nhớ anh."
Thốt lời này ra khỏi miệng, Lâm Mộ Du trước tiên ở trong lòng mắng Lâm Tiểu Vi, đứa ngu ngốc này, bà ta hôm nay thật vất vả mới có được cơ hội mang cô ta tới Chu gia trải đời một chút, chính là nghĩ tới Chu gia có một thiếu gia chưa lập gia đình, nếu như Lâm gia có thể thông gia với Chu gia, vậy nguy cơ của Lâm gia tính là gì? Bà ta lúc trước biết Lâm Tiểu Khởi và Chu Chu là bạn tốt, nghĩ tới có thể ở thời điểm thích hợp mượn cơ hội nói ra chuyện này, nói không chừng liền có thể chuyện tốt thành sự thật, lại nghĩ tới Lâm Tiểu Khởi cư nhiên trở về nước, Lâm Tiểu Vi lại không đáng tin, không hi vọng cô ta có thể quyến rũ Chu Chu nữa.
Chu mẹ vốn là cảm thấy cô nương này coi như an tĩnh, không nghĩ tới vừa nói chuyện liền bại lộ bản tính, sau đó ở trong lòng yên lặng pass cô con dâu chuẩn bị tuyển này.
Lâm Tiểu Khởi không nói gì, Chu Chu đúng lúc ôm lấy Bồng Hao, "Mẹ, Lâm nữ sĩ, mấy người tiếp tục, con và Tiểu Khởi tới hoa viên."
Lâm Tiểu Vi bị không để ý tới lúng túng đứng ở phòng khách.
(Đứa nào re-up là chó)
Lâm Mộ Du chẳng biết xấu hổ nói: "Để Tiểu Vi đi cùng các cháu đi, đều là người trẻ tuổi có thể chơi chung một chỗ."
Chu Chu quẳng xuống bốn chữ: "Nam nữ hữu biệt."
Mặt Lâm Tiểu Vi đỏ tới lỗ tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook