Tại hôm Cận Yên Li cuối cùng cũng xuất viện, đồng chí lão Viên hô to ngày lành, vì thế bọn họ lại tụ hội một chỗ.
Tuy rằng mang tiếng là chúc mừng Cận Yên Li, nhưng lần này vẫn như cũ ở nhà lão Viên.
Cận Yên Li ngồi ở vị trí trung tâm, lại không thể sống yên ổn bằng lần trước.
Cô thực rất bất đắc dĩ, bởi vì đồng chí lão Viên quá là nhiệt tình.
Tuy rằng chỉ uống vài chén mang tính tượng trưng, nhưng Cận Yên Li vẫn cảm thấy đầu óc không được thanh tỉnh cho lắm.
Cô nói với Hà Dĩ Thâm một tiếng liền đứng dậy đi toilet.
Từ toilet đi ra, cô cũng không vội vã trở về, đứng ở hành lang, muốn làm mình tỉnh rượu một chút.
Bên người không biết khi nào thì đứng một người.
Cận Yên Li ngẩng đầu, liền nhìn đến đôi mắt khép hờ của Hướng Hằng.
Hướng Hằng cũng không nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng mà cười:" Bọn họ ồn ào quá."
Cận Yên Li tán đồng gật đầu, đặc biệt là lão Viên.

Im lặng một lúc lâu sau, đột nhiên Hướng Hằng lên tiếng:" Yên Li, rất lâu trước kia anh đã muốn hỏi em một vấn đề,...!đáng giá sao?"
Không màng tất cả đi yêu một người, đáng giá sao? Vì cậu ấy vứt bỏ chính mình, đáng giá sao? Biết rõ vô vọng lại vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, đáng giá sao?
Nghe vậy, Cân Yên Li khiếp sợ quay đầu lại, tựa hồ không ngờ anh sẽ hỏi về vấn đề này.
Qua một hồi lâu, cô nghe được thanh âm của chính mình:" Nếu là người khác, em nhất định sẽ cảm thấy không đáng.

Nhưng nếu là Dĩ Thâm, vậy hết thảy đều đáng giá."
Nếu trước kia nghe được lời như vậy, nhất định Hướng Hằng sẽ cười người nọ không phải thiếu tâm nhãn thì chính là tự tìm ngược, nhưng hiện tại, anh cười không nổi.
Bởi vì bên cạnh anh, lại có đến hai người thiếu tâm nhãn...
Một người trừ bỏ Triệu Mặc Sênh, sẽ không chịu tạm chấp nhận ai khác, Hà Dĩ Thâm.
Một người vì Hà Dĩ Thâm liền cảm thấy hết thảy đều đáng giá, Cận Yên Li.
Hướng Hằng đột nhiên có chút hâm mộ, nhưng anh vẫn hỏi:" Nhưng em cam tâm sao?"
Tựa hồ cũng không cần đáp án của Cận Yên Li, anh hỏi xong liền xoay người rời đi.
Mà ở phía sau, thân thể Cận Yên Li trong nháy mắt cứng đờ.
Cam tâm sao?
Như thế nào sẽ cam tâm? Cô yêu anh lâu như vậy, từ kiếp trước đến kiếp này, làm sao sẽ cam tâm đây? Nhưng không cam tâm thì có thể như thế nào, trong mắt Hà Dĩ Thâm cũng chỉ thấy được một Triệu Mặc Sênh mà thôi.
Anh ấy không yêu cô.
Bỗng nhiên Cận Yên Li ngồi xổm xuống, tay chặt chẽ che lại ngực.
Cô đã từng cho rằng, chỉ cần bản thân có thể ở bên cạnh anh, có thể cùng anh vượt qua hỉ nộ ái ố (Vui, buồn, yêu, hận), như vậy là đủ rồi.

Chính là, vì sao cô lại ngày càng không thỏa mãn?
Con người, quả thật là không bao giờ biết đủ.

Đột nhiên Cận Yên Li cười thấp một tiếng, sinh thời, chưa bao giờ thất thố như thế, chưa bao giờ điên cuồng như thế.
Rốt cuộc lời nói của Hướng Hằng đã ảnh hưởng đến cô, lúc sau, Cận Yên Li lại uống thêm chút rượu.
Một người sẽ không uống rượu, lại không có được tửu lượng trời sinh, cho nên đương nhiên là Cận Yên Li say.
Hà Dĩ Thâm ôm người đến trong xe, cầm một cái thảm đắp lên người cô, lúc này mới điều khiển xe.
Cận Yên Li say, nhưng kì thật cũng không có ngủ, chỉ là đầu óc mộng mị trầm trầm, cũng không nghĩ nói chuyện.
Hà Dĩ Thâm thường thường quay đầu xem cô, vì sợ cô khó chịu.

Lúc này nhìn cô nghiêng đầu tựa vào ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm đèn xe phía trước, giống như một đứa bé nhìn chằm chằm món đồ chơi thú vị, anh không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Cũng không biết đêm nay cô làm sao vậy, rõ ràng không uống rượu lại vẫn khăng khăng uống nhiều như vậy.

Sau đó, nếu không phải bản thân ngăn lại, sợ là cô còn không chịu ngừng.
Tới dưới lầu nhà Cận Yên Li, Hà Dĩ Thâm xuống xe, vòng sang bên kia, thuần thục tìm được chìa khóa, ôm cô ra bên ngoài.
Cận Yên Li sống một mình, không quá rộng lớn, nhưng hoàn cảnh rất tốt.
Lên lầu, Hà Dĩ Thâm đặt Cận Yên Li lên trên giường liền muốn rút tay ra.

Em cam tâm sao?
Cận Yên Li nhìn anh, nhớ tới lời nói của Hướng Hằng, ma xui quỷ khiến vươn tay kéo anh lại.
Hà Dĩ Thâm nghi hoặc nhìn, đối diện với đôi mắt của cô lại sửng sốt.
Bởi vì uống rượu, đôi mắt cô bịt kín một tầng hơi nước, trong phòng không bật đèn, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào ánh mắt cô, vốn dĩ luôn là ôn nhu trong trẻo, giờ phút này lại có vẻ đặc biệt câu hồn đoạt phách.
Liền ở thời điểm anh ngây người, Cận Yên Li từng chút một tới gần.
Khi đôi môi cô sắp dán lên mặt anh, Hà Dĩ Thâm theo bản năng nghiêng đầu đi.
Mê mang trong mắt Cận Yên Li trong phút chốc tan biến sạch sẽ, thân thể cư0ng cứng, thậm chí trong dám nhìn vẻ mặt lúc này của anh.
Cuối cùng, Hà Dĩ Thâm nhẹ nhàng nhét cô vào chăn, nói:" Nghỉ ngơi cho tốt" liền rời đi.
Mà Cận Yên Li vẫn duy trì tư thế nằm thẳng, không hề nhúc nhích, đôi mắt cũng mở to, đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa truyền từ dưới lầu, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cô lật mình, vùi đầu vào gối, tay nắm lấy chăn, cả người đều run rẩy.
Không hề lên tiếng, lại đánh thẳng vào bi thương nơi trái tim..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương