Hữu Nhữ Giai Nhân FULL
-
Chương 25
Lại một lần nữa nhìn thấy anh, là ở bảy năm sau, tại một cái siêu thị, nơi nơi đều là người, chen chúc nhau mua hàng vào ngày cuối tuần.
Triệu Mặc Sênh một mình đẩy xe mua đồ, khó khăn di chuyển trong đám người, đi đi dừng dừng.
Vừa mới từ nước ngoài trở về, cô còn chưa thích ứng với kiểu chen chúc như vậy, nhưng cảnh tượng xung quanh náo nhiệt mà thân thuộc như vậy, lại khiến cô không tự khác mỉm cười, cơ hồ là dùng tâm tìnhcảm kích để lắng nghe âm thanh ồn ào của quê hương.
Cô không biết những người khác mới về nước có giống mình hay không, kích động cùng vui sướng trong lòng thật sự không cách nào kiềm chế.
Bảy năm! Đã lâu rồi a!
Nhưng mà, như thế nào vừa về nước liền gặp anh đâu? Không, xác thực mà nói, hẳn là bọn họ.
*Nội dung phía trên giống nguyên tác ^^
Chỉ là, vì sao người bên cạnh anh lại không phải Dĩ Mai, mà là một người khác?
Triệu Mặc Sênh trầm mặc đứng ở chỗ rẽ, nhìn hai người cách đó không xa đang thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, trong lòng không rõ tư vị.
Cô nguyên tưởng rằng, anh sẽ cùng Dĩ Mai ở bên nhau, chính là ôn nhu của anh hiện tại lại dành cho một cô gái khác.
Cho nên, lúc trước cô lựa chọn rời đi quả nhiên là chính xác sao? Liền tính không có Dĩ Mai, anh cũng sẽ yêu người khác.
Tự giễu cười, Triệu Mặc Sênh xoay người muốn đi, nếu đã quyết định không liên quan đến nhau vậy thì tốt hơn không cần gặp lại.
Chỉ là, tận sâu trong đáy lòng càng ngày càng kịch liệt đau đớn lại làm cô không thể thừa nhận nổi.
Biểu tình hoảng hốt, xe mua sắm đã đụng ngã đống xà phòng giảm giá.
Nghe thấy tiếng, một dì làm ở siêu thị rên một câu gọi điện báo quản lý, Triệu Mặc Sênh cúi đầu, nỗ lực tỏ ra áy náy.
Tiếng vang hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người trong siêu thị, Cận Yên Li cũng không ngoại lệ, cô tùy ý hướng bên kia nhìn, ánh mắt nháy mắt ngưng trụ.
Hà Dĩ Thâm phát hiện cô khác thường, cũng nhìn về phía truyền đến âm thanh:"Làm sao vậy?" Sau đó, thân hình cao lớn hơi hơi cứng đờ.
Triệu Mặc Sênh.
Cận Yên Li cầm hộp tương hoa quả, đầu ngón tay chậm rãi xiết chặt, cô lo lắng nhìn về người bên cạnh.
So với cảm giác thất vọng cùng thống khổ vì phản bội và bị vứt bỏ, lúc này cô lại nguyện tâm tình của anh sẽ là kinh hỉ.
"Dĩ Thâm......"
Hà Dĩ Thâm quay đầu lại, nhìn đến ánh mắt lo lắng của cô, cười cười, cho dù vẫn là sẽ đau, vẫn là khó có thể tiêu tan, nhưng giờ phút này người bên anh là cô, với anh mà nói, đó đã là an ủi tốt nhất.
"Chúng ta đi thôi."
"Nhưng......" Cận Yên Li nhìn về phía Triệu Mặc Sênh, đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải ánh mắt của người kia, Triệu Mặc Sênh dường như ngẩn người trong chốc lát, sau đó đối cô cười cười.
Cận Yên Li hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là không có thể nói ra cái gì, xoay người đuổi kịp Hà Dĩ Thâm, rời đi siêu thị.
Trong nồi nấu canh vang lên những tiếng lộc cộc lộc cộc, Cận Yên Li cắt rau, ánh mắt lại nhìn vào khoảng không.
Cô nên cảm thấy sinh mệnh kì diệu vẫn là thấy cốt truyện quả thật cường đại đây, người nên trở về vẫn là trở lại.
Siêu thị, đánh ngã xà phòng, vừa mới về nước liền gặp bọn họ, giống như thực sự không thể thay đổi, mọi thứ đều sẽ trở về quỹ đạo.
"Tê ~" Dao phay quá sắc bén, đầu ngón tay nhanh chóng toát ra máu.
Cận Yên Li vừa vặn vòi nước, muốn rửa một chút thì bị Hà Dĩ Thâm nghe thấy tiếng đi đến cản lại, anh cau mày:"Miệng vết thương không thể tiếp xúc trực tiếp với nước lã."
Sau đó kéo cô ra khỏi phòng bếp, tìm hòm thuốc, sau khi cẩn thận băng bó miệng vết thương cho cô, Hà Dĩ Thâm đem người an trí ở trên sô pha, chuẩn bị đi vào phòng bếp xử lý cơm chiều.
Cận Yên Li duỗi tay giữ chặt anh:"Dĩ Thâm."
Anh quay đầu lại, liền thấy cô dùng biểu tình thấy chết không sờn nhìn anh:"Hôm nay...!cô ấy..."
Hà Dĩ Thâm bị đậu cười, anh ngồi xuống:"Cho nên, em vẫn luôn tâm thần không yên là vì chuyện này."
Cô nhấp môi không nói lời nào, anh đem tay cô nắm ở lòng bàn tay: "Anh thừa nhận, một khắc kia khi nhìn thấy cô ấy lòng anh là chấn động, trong nháy mắt cũng có chút hoảng hốt.
Nhưng Yên Li, những chuyện kia đã qua đi, đã là quá khứ rồi.
Anh của hiện tại cùng tương lai, đều là của em, chỉ là của mình em."
Cận Yên Li không rõ vì cái gì mỗi lần cô đều có thể bởi vì lời nói của Dĩ Thâm mà cảm động đến muốn khóc, tựa như hiện tại, cô rất muốn nhào vào trong ngực anh, khóc một trận thật lớn.
Hà Dĩ Thâm mỉm cười đem cô ôm vào trong lòng ngực:"Xin lỗi, không có kịp thời nhận thấy được tâm tình của em."
Cô ở trong lòng anh lắc đầu, chỉ cần em có thể xác định, giờ phút này anh là chân thật, như vậy đủ rồi.
"Có lẽ, lúc trước cô ấy rời đi là có nỗi khổ? Anh không tính toán nghe cô ấy giải thích một chút sao?" Cận Yên Li là không có biện pháp yên tâm thoải mái làm sự hiểu lầm này vắt ngang giữa hai người, Dĩ Thâm nên biết, Triệu Mặc Sênh cũng không nên luôn bị hiểu lầm.
Hà Dĩ Thâm trầm mặc trong chốc lát, ở đỉnh đầu cô thở dài:"Yên Li, em như vậy sẽ khiến anh cảm thấy thật ra em rất muốn anh cùng cô ấy tiêu tan hiềm khích lúc trước, sau đó gương vỡ lại lành."
"Nếu ý tứ của em như vậy thì anh sẽ làm thế phải không?"
Hà Dĩ Thâm nghẹn lời, ánh mắt của bạn gái quá nguy hiểm, anh cảm thấy mình đào một cái hố, nhưng cuối cùng lại tự nhảy xuống.
"Như thế nào sẽ?" Hà đại luật sư cái khó ló cái khôn:" Anh cảm thấy em là quá rộng lượng, làm anh lo sợ.
Bởi vì nếu anh là em, anh sẽ không làm được đến loại trình độ này, Yên Li, kì thật em có thể ích kỉ nhiều một chút đều được."
Cận Yên Li ý vị không rõ cười:"Anh sao lại cảm thấy em không ghen ghét? Dĩ Thâm, em có bao nhiêu sợ hãi mất đi anh mới có thể mỗi buổi tối đều từ ác mộng bừng tỉnh? Chỉ là, đây là một cái khúc mắc, khúc mắc giữa hai người bọn anh.
Nếu càng không giải khai, em sẽ càng ghen ghét."
Nếu anh đã biết nỗi khổ của Triệu Mặc Sênh, những chuyện cô ấy đã trải qua, cùng với việc trái tim cô ấy chưa bao giờ thay đổi, nhưng vẫn lại nguyện ý lựa chọn em, kia còn có cái gì đáng giá khiến em ghen ghét đâu?
"Em a......" Lời chưa nói xong đã biến mất bởi một cái hôn môi ấm áp.
Yên Li, thời điểm em không hề giữ lại dù một chút nào đó, dùng toàn tâm toàn ý nhìn anh, em vĩnh viễn không biết, tâm tình anh là như thế nào đâu.
Chính là, thế giới rộng lớn như vậy, cái nhìn thâm tình của em cũng chỉ dành cho anh mà thôi, anh sao có thể nhẫn tâm cô phụ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook