Hữu Hạnh
-
Chương 57
Đợi đến khi sắc trời càng thêm tối, tiếng thở dốc cũng tĩnh lặng lại.
Đàm Hữu kéo chăn ở một bên qua, che lên người Hạnh Gia Tâm đang trần trụi, sau đó khom người lên, lẳng lặng mà nhìn nàng.
Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu, nửa bên mặt chôn ở trong chăn, nửa bên mặt bị tóc che.
Đàm Hữu vừa rồi không thể thấy rõ biểu cảm của nàng, lúc này đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc nàng qua, lộ ra sườn mặt xinh đẹp, ửng đỏ.
Hạnh Gia Tâm nhắm chặt mắt, lông mi vẫn ướt dầm dề, môi hơi hơi giương, tựa hồ đang giảm bớt hô hấp.
Đàm Hữu cúi đầu muốn hôn nàng một chút, Hạnh Gia Tâm lại nhẹ nhàng run rẩy.
“Huh?” Đàm Hữu giơ tay cọ cọ gương mặt nàng, “Làm sao vậy?”
Theo giọng cô, Hạnh Gia Tâm lại nhẹ nhàng run rẩy một cái, rồi sau đó đột nhiên xoay người, cuốn chăn trùm kín toàn thân.
Đàm Hữu còn giữ tư thế quỳ ghé vào trên người nàng, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Cô sợ Hạnh Gia Tâm che lại khó thở, lại không dám lấy tay kéo chăn, chỉ có thể yên lặng chờ.
Hạnh Gia Tâm ở trong chăn lại nhẹ nhàng run rẩy hai cái, chống bên chân Đàm Hữu, mỗi một chút đều có thể run đến đầu quả tim cô.
Đàm Hữu có chút lo lắng, quyết định hỏi: “Không thoải mái sao?”
Hạnh Gia Tâm lắc lắc đầu, Đàm Hữu chỉ có thể nhìn đến một đống chăn giật giật.
“Không thoải mái ở đâu?” Đàm Hữu lui qua một bên, nâng một góc chăn lên, “Làm đau cậu à?”
Hạnh Gia Tâm xoay người lại lăn một cái, lăn đến bên kia.
Đàm Hữu xuống giường, đứng ở mép giường cảm giác chân có hơi tê dại: “Nếu lúc này cậu không muốn để ý đến mình, vậy mình đi toilet một chút.”
Cô xoay người chuẩn bị đi rồi, trong chăn vươn ra một bàn tay thon gầy, bắt được cổ tay của cô.
“Huh?” Đàm Hữu nhanh chóng quay đầu lại.
Chăn cong lên một độ cong nhỏ, giọng Hạnh Gia Tâm rầu rĩ yếu yếu: “Không.”
“Không có gì?” Đàm Hữu ngồi xổm xuống dưới, ghé vào mép giường, định xuyên thấu qua độ cong kia nhìn vào trong chăn.
Hạnh Gia Tâm nhấc nhấc người, rốt cuộc Đàm Hữu đã từ trong động nhìn thấy đôi mắt Hạnh Gia Tâm sáng long lanh.
“Không.” Hạnh Gia Tâm lại nói một lần.
“Không muốn cho mình đi sao?” Đàm Hữu cọ cọ mu bàn tay nàng, “Vậy mình vẫn sẽ ở chỗ này.”
“Không có khó chịu.” Hạnh Gia Tâm nói, dừng một chút, lại nói, “Không làm đau.”
Đàm Hữu đột nhiên có chút ngượng ngùng, lại nhịn không được mà giương khóe miệng. Hạnh Gia Tâm thấy cô cười, vặn người, lại lấp kín cửa động.
“Cậu cũng chưa đi vào!” Nàng nói.
Đàm Hữu ngẩn người, tay Hạnh Gia Tâm còn nắm ở trong tay cô, mềm mại lại bóng loáng.
Cô nhéo nhéo ngón tay này, cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, trái tim lại "bang bang" nhảy dựng lên.
“Cậu muốn cho mình…… Đi vào sao?” Đàm Hữu nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay của Hạnh Gia Tâm.
Cái chăn đang bọc Hạnh Gia Tâm lắc lư lắc lư, trong giọng Đàm Hữu tràn đầy ý cười: “Lắc đầu hay là gật đầu a?”
“Hừ!” Hạnh Gia Tâm buông cô ra, bọc chăn lăn đến một bên.
Đàm Hữu lại nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, lúc này mới đứng dậy đi toilet.
Cô cảm giác chân cẳng có chút mệt mỏi, loại cảm giác này khá kỳ diệu, rõ ràng không có tiêu hao quá nhiều năng lượng, lại giống như thân thể đã mệt rã rời.
Đứng ở trước gương trong toilet, Đàm Hữu mở nước lạnh, hất một vốc nước lên trên mặt.
Một khi nhiệt độ lạnh lẽo chạm vào mặt, Đàm Hữu mới phát hiện, thân thể của cô nóng đến đáng sợ.
Bất giác run lên một chút, Đàm Hữu ngẩng đầu, thấy mặt mình ướt dầm dề trong gương.
Nó đang đỏ lên, cứ việc màu da đã khá đậm, nhưng nó vẫn đỏ lên rất rõ ràng.
Không chỉ có gương mặt đỏ, khóe mắt hình như cũng hơi đỏ, rõ ràng cô không có khóc nhè giống như Hạnh Gia Tâm, nhưng giờ khắc này, trên mặt có bọt nước, tựa như đã bị nước mắt càn quét một hồi.
Đàm Hữu giơ tay cọ cọ môi, trong miệng cô vẫn còn lưu giữ hương vị của Hạnh Gia Tâm, một loại hương vị thanh đạm kì lạ, hỗn hợp mùi hoa quả trên người nàng, làm người ta mê say.
Hạnh Gia Tâm trách cô chưa tiến vào, bởi vì cô vốn không định tiến vào.
Thậm chí hôm nay cô đi vào biệt thự của Hạnh Gia Tâm, vốn không định phát triển đến một bước này.
Cô là tới khai đạo Hạnh Gia Tâm, tới xoa dịu cảm xúc của nàng, làm nàng một lần nữa trở lại cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng hiện tại cô đang làm cái gì, cô bị cuốn vào cảm xúc của Hạnh Gia Tâm, rơi vào cái bẫy của nàng, làm một chuyện không thể đổi ý, không đường thối lui.
Cho dù cô muốn làm loại chuyện này, đã lâu lắm rồi.
Cô muốn tôn thờ khối thân thể đó, thần phục linh hồn kia, lượn lờ ở trong hương thơm của nàng, sau đó dâng hiến cho nàng tất cả những gì cô có thể làm.
Đàm Hữu cúi đầu nhìn dòng nước chảy róc rách trong bồn, cảm thấy lực khống chế mà mình vẫn lấy làm tự hào, sớm đã bị cuốn trôi sạch sẽ.
Cô ở đó rất lâu, thẳng đến nhiệt độ trên mặt giảm xuống, trái tim cũng không nhảy loạn xạ nữa, lúc này mới một lần nữa rửa mặt súc miệng, ra khỏi toilet.
Hạnh Gia Tâm rốt cuộc không chôn mình nữa, nàng dựa ngồi ở đầu giường, thấy cô lại đây, liền nhếch miệng cười cười với cô.
“Cậu đi làm gì vậy?” Hạnh Gia Tâm nũng nịu hỏi cô, trong giọng nói mang theo một tia giảo hoạt khó phát hiện.
“Cậu cảm thấy mình đi làm gì?” Đàm Hữu đi qua chỗ nàng, cũng cười.
“Vậy thì ai mà biết được.” Hạnh Gia Tâm xê dịch qua bên cạnh, rõ ràng là nhường vị trí cho cô.
Đã tới một bước này, Đàm Hữu không thể lại cố tình kéo xa khoảng cách giữa hai người, dứt khoát phóng túng tư duy của mình, để nó lay động theo hướng mình muốn.
Cô đi tới ngồi xuống bên mép giường, một bên dựa gần cánh tay Hạnh Gia Tâm, bên kia gục xuống một chân, chống ở dưới giường.
Hạnh Gia Tâm chen đến trước mặt cô, nghiêng đầu không nói chuyện.
Hai người cứ ngồi lặng im như vậy một hồi, Đàm Hữu nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình, thẳng đến Hạnh Gia Tâm đột nhiên nói: “Rất thoải mái.”
“Huh?” Đàm Hữu nghiêng đầu xem nàng.
Hạnh Gia Tâm liếc mắt nhìn cô một cái, gương mặt đỏ bừng: “Cậu làm cho mình rất thoải mái.”
Làn da Đàm Hữu tê tê như có dòng điện chạy qua, đánh trúng trái tim nhảy dựng lên.
“Thoải mái thì tốt rồi.” Cô ngơ ngác mà trả lời.
Hai người lại chìm vào im lặng ngại ngùng, giữa lúc đó, Đàm Hữu có thể nghe rõ tiếng hít thở của Hạnh Gia Tâm.
Hô hấp của nàng đột nhiên trở nên nặng nhọc, trong lòng Đàm Hữu căng thẳng, Hạnh Gia Tâm đã xoay người nhìn thẳng vào cô.
Hai cánh tay giống như bạch ngọc vươn khỏi chăn đặt ở bên cạnh người cô, Hạnh Gia Tâm nói: “Cậu muốn không?”
“Cái gì?” Đàm Hữu nhịn không được rụt rụt về sau.
Hạnh Gia Tâm lại nhích về phía trước một chút: “Như vừa rồi vậy, cậu có muốn không? Nếu cậu muốn, mình cũng có thể.”
Đàm Hữu hoảng sợ.
Cô đã có quá nhiều lần ảo tưởng làm như vậy như vậy với Hạnh Gia Tâm, lại chưa một lần ảo tưởng Hạnh Gia Tâm làm như vậy như vậy với mình.
Đàm Hữu đột nhiên đứng lên, tư thế có chút nghiêng, dưới chân lảo đảo hai bước: “Cậu nói gì vậy.”
“Cậu sợ cái gì?” Hạnh Gia Tâm cười, mới vừa cười xong lại đột nhiên nhăn mày lại, “Sao cậu lại biết?”
“Sao lại biết cái gì?” Đàm Hữu cảm thấy nói đến mấy chuyện này, cô thật là theo không kịp tư duy của Hạnh Gia Tâm.
“Khẩu.” Hạnh Gia Tâm ngắn gọn mà trả lời một chữ. (uhmm là khẩu giao đó mọi người :"> )
Trái timĐàm Hữu bùm một chút, quả thực rất muốn cho Hạnh Gia Tâm một cái quỳ: “Chị à, loại chuyện này… Không thầy dạy cũng hiểu mà.”
“Gạt người, trước kia mình cũng không biết.” Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu nhìn nàng, sửng sốt một lát, bất đắc dĩ đầu hàng: “Được rồi, mình đã xem một ít… video.... có liên quan.”
“Xem với ai?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Cái này còn có thể xem với ai!” Đàm Hữu cất cao giọng, “Xem một mình!”
“Nga.” Hạnh Gia Tâm cười trộm, “Vậy cậu có..... cùng những người khác hay không…”
“Không có không có không có!” Đàm Hữu liên thanh ngắt lời nàng.
“Nga.” Hạnh Gia Tâm cúi đầu, “Mình cũng không có.”
Trái tim Đàm Hữu bùm bùm, cảm giác căn nhà này thật thiếu oxy.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên bọc chăn xuống giường, đôi vai xinh đẹp và chân đều bại lộ trong không khí, chỉ có tay đè ở trên chăn trước ngực là che chắn duy nhất.
Nàng đi tới trước mặt Đàm Hữu, ngẩng đầu nhìn cô: “Đây là lần đầu tiên của chúng ta.”
Hô hấp của Đàm Hữu sắp bị nàng cắt đứt, cô nhìn Hạnh Gia Tâm, nói không nên lời.
Hạnh Gia Tâm lại tiến về trước một bước nhỏ, đôi tay vừa nhấc liền khoanh lại eo cô: “Cậu thật là lợi hại.”
Đầu Đàm Hữu muốn say xe.
Giữa Hạnh Gia Tâm và cô chỉ kẹp một góc chăn sắp rớt này, kéo ở trên giường, độ cong kỳ dị.
Đàm Hữu cúi đầu một cái, thấy đôi mắt Hạnh Gia Tâm ngập nước, cùng với khe rãnh mềm mại bị đè ép trước ngực. Lệch mắt về một bên, đó là đôi vai trần quyến rũ và phần lưng trống rỗng lộ ra trong không khí.
Đàm Hữu nhắm mắt, hít sâu, trong hô hấp tất cả đều là mùi hương của Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm không hỏi được đáp án mong muốn thì không bỏ qua: “Đàm Hữu, vừa rồi cậu cảm giác thế nào, mình không biết cậu có cảm giác gì, cậu cho mình thử xem được không?”
Thanh âm vừa ngọt vừa mềm, nhưng chuyện nàng muốn làm cũng không phải là chuyện ngọt ngào mềm mại gì.
Nàng còn định nói thêm, Đàm Hữu mở bừng mắt, giơ tay bưng kín miệng nàng: “Không cho nói nữa.”
“Vì sao?” Hạnh Gia Tâm cau mày kháng nghị.
“Không cho nói là không cho nói.” Đàm Hữu nỗ lực làm mình hung dữ một chút.
“Nga.” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, khóe mắt cong cong, đột nhiên cười rộ lên.
Đàm Hữu cảm thấy không ổn, cô còn chưa kịp dời tay, đầu lưỡi mềm mại của Hạnh Gia Tâm đã đảo qua lòng bàn tay cô, để lại một dấu vết ướt át.
Xúc cảm này, khơi dậy ký ức hơn mười phút trước, làm lửa nóng của Đàm Hữu từ bụng nhỏ bốc lên, lại một lần nữa thiêu rụt tất cả lý trí.
Cô giơ tay ôm eo Hạnh Gia Tâm, giữa lúc nàng kinh ngạc hô lên, ném nàng lên giường ở phía sau.
Chăn đã hoàn toàn bị kéo rớt, dưới không gian tối tăm, thân thể Hạnh Gia Tâm tản ra ánh sáng nhu hòa, Đàm Hữu nhào qua giam cầm nàng trong lòng ngực mình.
Trên cao nhìn xuống, một lần nữa đoạt lại quyền khống chế.
“Có phải muốn lại đến một lần nữa hay không?” Đàm Hữu uy hiếp nàng.
Hạnh Gia Tâm cười ngượng ngùng mà lại trương dương: “Đúng vậy, lần này đến mình…”
Bị Đàm Hữu hôn lấy, không có cơ hội nói ra câu kế tiếp.
Nụ hôn lâu dài, cùng với da thịt gần kề thật lâu.
Đàm Hữu không biết chính mình đang làm gì, cô không muốn dùng tư thái xâm nhập để chiếm hữu Hạnh Gia Tâm, lại cũng không cưỡng được sự cám dỗ chết người của nàng.
Góc cạnh của thân thể này, cô dùng tay và môi để đo đạc, vẽ ra một Hạnh Gia Tâm tiên minh lập thể, đặt trên đầu quả tim, giấu ở trong đáy lòng.
Sắc trời càng lúc càng tối, rốt cuộc đêm ngày thay phiên, chỉ còn lại có ánh đèn mờ nhạt bên ngoài.
Tiếng Hạnh Gia Tâm rên rỉ đột nhiên hỗn loạn một tiếng vang kỳ quái, Đàm Hữu chôn ở trên bụng nàng, nở nụ cười.
“Đói bụng?” Đàm Hữu hôn hôn bụng nhỏ bằng phẳng bóng loáng kia.
“Sớm đã nói rồi,” Hạnh Gia Tâm rầm rì, “Muốn ăn cậu.”
“Đừng nghĩ.” Đàm Hữu bò lên trên nhìn vào mắt nàng, “Mình làm hay là đi ra ngoài ăn?”
Hạnh Gia Tâm lôi kéo tay cô, chuyên kéo đến chỗ không nên đến: “Cậu làm…”
“Đừng nghịch.” Giọng Đàm Hữu có chút khàn, cô rút ra tay, cọ cọ gương mặt của Hạnh Gia Tâm, “Bụng đã kêu thầm thì rồi.”
Lông mày Hạnh Gia Tâm gục xuống dưới, nhận thua: “Nga.”
“Trong nhà có đồ ăn không?” Đàm Hữu xuống giường, đắp chăn lên trên người Hạnh Gia Tâm.
“Không,” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, “Cậu mua.”
“Hoặc là đi ra ngoài ăn đi.” Đàm Hữu sửa sang lại quần áo của mình, “Nhanh hơn một chút.”
“Không,” Hạnh Gia Tâm rất cứng đầu, “Cậu làm! Mình muốn ăn thịt kho tàu xương sườn, thịt thăn chua ngọt, cá chua Tây Hồ, vịt nướng, gà quay, thịt bò xào hành……”
Đàm Hữu ngây ngẩn cả người, nghe nàng báo tên món một hồi lâu: “Không phải, buổi tối rồi, cậu muốn ăn Mãn Hán toàn tịch luôn ư?”
“Đói.” Hạnh Gia Tâm rất nghiêm túc mà nhìn cô, gằn từng chữ một, “Cậu, làm, người, ta, đến, đói, bụng.”
“Hai mặn hai chay, không thể nhiều hơn.” Đàm Hữu nghiêng người né tránh ánh mắt này, “Mình đi mua đồ ăn, cậu… Thu dọn một chút.”
“Thu dọn cái gì?” Hạnh Gia Tâm chờ Đàm Hữu tới cửa mới hỏi.
Đàm Hữu quay đầu lại chỉ vào nàng, hung tợn nói: “Mặc quần áo vào!”
Sau khi cửa lớn của biệt thự đóng lại, Đàm Hữu đi ở trong gió lạnh đến siêu thị, rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh.
Loại thanh tỉnh nhờ hút khí lạnh này, làm cô cảm thấy hôm nay bắt đầu từ khi bước vào căn biệt thự kia, giống như đang làm một giấc mơ, giống uống quá nhiều rượu, như là một bộ phim hành động kịch tính, giống tình tiết khoa trương trong tiểu thuyết.
Chỉ duy nhất không giống chuyện nên phát sinh trong cuộc sống của cô.
Đàm Hữu cảm giác hỗn loạn và bực bội, ánh đèn của khu biệt thự phủ kín đại lộ, Đàm Hữu đột nhiên rất muốn trốn vào bóng tối.
Cô cũng thật sự làm như vậy, bước nhanh mà đi đến sau cây xanh ở bên đường, chọn một góc không có người chú ý tới.
Sau đó, sờ soạng từ trên xuống dưới người mình, thứ có thể móc ra chỉ có một gói thuốc lá trong túi áo khoác.
Đàm Hữu không hút thuốc lá, nhưng hiện tại cô rất muốn hút thử một điếu. Những đồng nghiệp trong đoàn xe của cô, mỗi khi tâm trạng không tốt, mệt mỏi ưu phiền hay buồn bã, đều trốn ở góc phòng, hút một điếu rồi lại một điếu.
Đàm Hữu rút ra một điếu khỏi hộp thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, bởi vì mưa dầm thấm đất, động tác thoạt nhìn cực kỳ tiêu chuẩn.
Sau đó cô liền gặp vấn đề xưa nay chưa từng có, trên người cô không có bật lửa.
Cô mang thuốc lá là vì phát thuốc, cô không mang theo bật lửa là bởi vì cô sẽ không vì tạo dựng quan hệ với người khác mà nịnh nọt đến chủ động châm thuốc cho họ.
Đàm Hữu kẹp điếu thuốc kia, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Hút thuốc thật sự có thể giải sầu không? Không thể. Có thể giải quyết vấn đề không? Cũng không thể.
Đàm Hữu nhét điếu thuốc trên tay trở lại trong hộp thuốc, sau đó dựa vào trên tường sững sờ.
Vậy cái gì có thể giải quyết vấn đề chứ? Giải quyết Hạnh Gia Tâm là có thể giải quyết vấn đề.
Hạnh Gia Tâm thay đổi, sau khoảng thời gian xa cách ngắn ngủi, Hạnh Gia Tâm khó nắm bắt làm Đàm Hữu trở tay không kịp.
Cô hiểu động cơ của Hạnh Gia Tâm, lại không cách nào thăm dò logic của nàng, cho nên từ giờ khắc này bắt đầu, cô không đoán được bước tiếp theo Hạnh Gia Tâm sẽ làm gì.
Nếu chiếu theo trình độ mãnh liệt và phương hướng phát triển như ngày hôm nay, cuộc đời của Đàm Hữu có thể sẽ rất xuất sắc.
Không thể trực tiếp hỏi một người đã uống quá nhiều, Đàm Hữu móc di động ra, quyết định hỏi một người có thể sẽ biết.
Phương thức liên hệ của Dương Quả cô vẫn luôn lưu lại, nhưng từ sau lần nhắn tin trước, cô không dám lại liên hệ Dương Quả.
Hôm nay, cũng coi như là bất đắc dĩ.
Đàm Hữu mở điện thoại, đếm tiếng quay số điện thoại.
Dương Quả tiếp rất nhanh, hỏi cô: “Đàm Hữu, có chuyện gì sao?”
“Lúc này có rảnh không?” Đàm Hữu hỏi.
Dương Quả cười: “Tôi chỉ có thể trả lời một số vấn đề hữu hạn.”
Là một cô gái phi thường thông minh, Đàm Hữu dứt khoát nói thẳng: “Tình hình gần đây của Gia Tâm thế nào?”
“Còn ổn, chuyện nên làm đều đang làm.” Dương Quả nói, “Cô ấy rất giỏi, hai ngày trước phó viện trưởng còn khen cô ấy.”
“Ừm,” Đàm Hữu dừng một chút, “Cảm xúc thì sao?”
“Không vui, rất không vui.” Dương Quả nói, “Trước kia khi tôi không thân với cô ấy, cảm thấy khuôn mặt lạnh của cô ấy là nét riêng của mỗi người, nhưng sau đó tôi mới phát hiện cô ấy là một người rất thích cười, hiện tại cô ấy không cười.”
“Cô ấy có từng nói cái gì với cậu… Về chuyện của tôi?”
Dương Quả cười rộ lên: “Đương nhiên sẽ nói, nhưng cô ấy không muốn tôi nói cho cậu, tôi sẽ không nói.”
“Nhưng nếu cô ấy làm quyết định bốc đồng gì đó,” Đàm Hữu nói, “Cậu vẫn sẽ ngăn cản cô ấy chứ.”
“Đương nhiên, tôi là bạn của cô ấy.”
“Hiện tại cô ấy rất xúc động, uống rất nhiều rượu…”
“Cô ấy làm gì?” Giọng Dương Quả lập tức cao giọng.
“Cô ấy ở bên tôi.” Đàm Hữu nói.
Dương Quả bên kia lặng im mấy chục giây, sau đó đột nhiên nói: “Đàm Hữu, tôi không phải người có thể che giấu lời nói, tôi nói thẳng với cậu vậy.”
“Ừ.” Đàm Hữu đáp lời.
“Tôi biết cậu cũng thiệt tình thích Gia Tâm, tôi cũng hiểu lí do cậu từ chối cô ấy. Nhưng ta cảm thấy khi cậu xử lý chuyện này, suy nghĩ quá nhiều rồi lại suy nghĩ quá ít.”
“Nói như thế nào?” Đàm Hữu hỏi.
“Để cảm tình giữa hai người nóng lên cần một quá trình. Đồng dạng, hạ nhiệt độ xuống cũng cần một quá trình, bằng không nếu đột ngột lạnh xuống, con người sẽ tan vỡ.”
“Ừm.”
“Cái mà cậu suy nghĩ quá nhiều, chính là cậu cảm thấy nên chấm dứt thì phải lập tức chấm dứt, nếu không sẽ trì hoãn thời gian của Gia Tâm, lãng phí cảm tình của cô ấy. Nhưng cái cậu suy nghĩ quá ít chính là, Gia Tâm có thể thừa nhận tốc độ của cậu hay không.” Dương Quả hít sâu một hơi, “Trước nay cô ấy không phải người gặp khó khăn thì sẽ từ bỏ, có rất nhiều thời điểm, cậu đặt một điều tuyệt đối không thể trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ phấn khởi lật đổ điều tuyệt đối đó.”
Dương Quả dừng một chút: “Tôi quen biết cô ấy không lâu, nhưng tôi cảm thấy cô ấy là loại người này.”
“Phải, cô ấy là vậy.” Trong đầu Đàm Hữu tràn đầy cảnh tượng lúc chiều, cô đồng ý với quan điểm này.
“Cho nên rất nhiều lúc tôi không đoán được bước tiếp theo cô ấy sẽ làm gì.” Dương Quả nói, “Gần đây cô ấy không có việc gì nên đã xem… Tiểu thuyết internet.”
“Cái gì?” Đàm Hữu ngẩn người.
“Tiểu thuyết internet!” Dương Quả cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Cậu biết không? Loại tiểu thuyết internet chuyên môn viết về tình yêu đó.”
“Tôi không biết.” Đàm Hữu thành thật mà trả lời.
“Cậu có thể đi tìm hiểu một chút.” Dương Quả nói, “Chuyện tình yêu triền miên lâm li bi đát gì đó, tất cả đều ở trên Tấn Giang văn học thành.”
Dương Quả tấm tắc hai tiếng: “ Tôi sợ cô ấy dùng kịch bản của tiểu thuyết lên người cậu, đó cũng không phải thứ cậu có thể chịu nổi.”
Đàm Hữu không hiểu kịch bản của tiểu thuyết tình yêu, nhưng cô ẩn ẩn cảm giác được, cô đã vào tròng.
Trong lòng nhẹ nhàng run lên, Đàm Hữu hỏi Dương Quả: “Là trang web tiểu thuyết đúng không? Tấn Giang phải không?”
“Đúng vậy, cậu có thể nhìn xem thể loại bách hợp.” Dương Quả thở dài, “Còn khá hay.”
“Được, tôi biết rồi.” Đàm Hữu ghi tạc trong lòng, quyết định đêm nay trở về phải nhìn xem thật kỹ.
“Cho nên cô ấy rốt cuộc đã làm gì?” Dương Quả đột nhiên hỏi.
“A, cũng không có gì.” Đàm Hữu cúi đầu dùng chân gẩy đẩy lá cây dưới đất, “Sau kỳ nghỉ có lẽ cô ấy sẽ nói cho cậu biết.”
“Ừ, tôi không hỏi cậu.” Dương Quả nói, “Dù sao, từ từ tới đi, cho Gia Tâm một cơ hội thích ứng, cũng cho chính cậu một cơ hội.”
“Phải.” Đàm Hữu cười cười, “Cảm ơn cậu.”
“Tôi chỉ hy vọng Gia Tâm vui vẻ chút, cô ấy thật là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp.”
Dương Quả thật là biết cách cắm dao nhỏ vào lòng Đàm Hữu, đau đến Đàm Hữu muốn dẫn người bỏ trốn.
Điện thoại ngắt, Đàm Hữu lên trình duyệt tìm tòi Tấn Giang văn học thành, sau khi thuận lợi tìm được trang web, lưu bookmark, lúc này đi khỏi bóng tối, tiếp tục bước lên con đường mua đồ ăn.
Cô có con đường để hiểu biết ý nghĩ của Hạnh Gia Tâm, lại âm thầm hạ quyết tâm chọn phương pháp giảm xóc, sau khi đầu óc thanh tỉnh, thân thể cũng thả lỏng rất nhiều.
Đàm Hữu lắc lắc đầu, không hề cho mình suy nghĩ quá nhiều, bước nhanh đi đến siêu thị.
Mục tiêu đêm nay, đầu tiên là lấp đầy bụng của Hạnh Gia Tâm.
Sau khi Đàm Hữu trở về, vẫn luôn bận việc ở dưới lầu, Hạnh Gia Tâm có thể nghe thanh âm, nhưng không nhúc nhích.
Trong tiểu thuyết nói, dụ dỗ một người, yêu cầu căng giãn vừa phải, nắm chặt khoảnh khắc hormone bùng nổ mà tấn công mãnh liệt, sau khi không khí lạnh xuống thì chợt lạnh chợt nóng, *dục cự hoàn nghênh.
[*Dục cự hoàn nghênh: giả bộ từ chối nhưng cuối cùng lại hoan nghênh, kiểu tình thú của mấy người yêu nhau đó ]
Vừa rồi đã nóng rồi, hiện tại cần phải lạnh.
Hạnh Gia Tâm tắm xong, lúc này tóc ướt cũng không quá muốn sấy khô, lúc chọn áo ngủ, nàng không do dự, vẫn là lấy cái Đàm Hữu đã mặc qua.
Quần áo trên người tựa hồ còn lưu giữ hương vị hai người cọ xát.
Từ trước đến nay Đàm Hữu nấu cơm rất nhanh, không bao lâu đã kêu nàng: “Gần xong rồi, xuống dưới đi!”
Hôm nay lăn lộn lâu lắm, Hạnh Gia Tâm có chút mệt nhọc, xoa xoa đôi mắt đứng dậy, chậm rì rì đi xuống dưới lầu.
Mới vừa cọ đến chỗ rẽ trên cầu thang lầu một, Đàm Hữu xuất hiện ở trước mặt nàng, nhíu nhíu mày nói: “Tóc sao lại ướt?”
“Tắm rửa.” Hạnh Gia Tâm cho cô hai chữ, đi đến ngồi xuống bên bàn ăn.
Đàm Hữu đã dọn cơm xong, chén đũa đều đẩy đến trước mặt nàng: “Tóc cậu dài, vẫn nên sấy khô, bằng không sẽ cảm mạo.”
“Không cần.” Hạnh Gia Tâm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook