Hữu Hà Cư Tâm
-
Chương 1
Rốt cuộc thì tôi cũng có ý định dọn nhà.
Cô bạn cùng phòng trước của tôi cứ dăm ngày nửa bữa lại đưa bạn trai về căn nhà trọ.
Có một lần tôi vào bếp lấy nước uống, bất thình lình thấy được một người đàn ông cởi trần đang mở tủ lạnh tìm đồ ăn, suýt chút nữa đã bị dọa cho hồn phách lên mây.
Căn nhà cho thuê mới này là do bạn thân tôi tìm, nói đây là nhà của anh trai của bạn cô ấy.
Căn nhà này, ánh sáng tốt, quan trọng là giá hữu nghị, tại thành phố A tấc đất tấc vàng này, cái giá kia đã gần như là cho ở không.
“Như này có phải là chiếm hời của người ta nhiều quá rồi không?” Tôi bắt đầu thấy có chút ngại rồi.
Bạn thân tôi nói: “Anh trai của Giang Mân không thiếu nhà ở, chút tiền của cậu anh ấy cũng chướng mắt, trả nhiều trả ít như nhau cả, yên tâm đi.”
Tôi từng thấy Giang Mân vài lần rồi, mặt búng ra sữa, lúc nào cũng mặc đồ hiệu, đi xe sang, đúng chuẩn phong cách cậu ấm nhà giàu.
Cậu ta và bạn thân của tôi quen nhau nhờ chơi mạt chược. Hai người hợp tính hợp nết, nghe nói bạn tôi đang muốn giúp tôi tìm nhà ở liền giúp đỡ một chút.
Tôi đoán là anh trai cậu ta cũng thế, đều là người có tấm lòng nhiệt thành.
Chuyện xem nhà và ký hợp đồng đều có Giang Mân và bạn thân tôi hỗ trợ, tôi không gặp phải vấn đề gì lớn cả, chỉ trong hai ngày đã thỏa thuận xong xuôi.
Trước khi đi, Giang Mân còn nói: “Anh của tôi là bác sĩ khoa chỉnh hình, nếu cậu chẳng may đụng đầu vào vào đâu đó, có thể gọi điện nhờ anh ấy giúp.”
Bạn thân tôi mắng cậu ta: “Ăn với chả nói! Vừa ký xong hợp đồng mà anh đã rủa chủ nhà gãy tay gãy chân là sao?”
“À à à, phỉ phui cái mồm phỉ phui cái mồm, vậy tôi chúc cậu mãi mãi không phải liên hệ với anh tôi.”
Lời này nghe cũng lạ thật.
Tôi cười cười: “Vậy xin nhận lời chúc của cậu.”
Kết quả là, tới hôm sau dọn vào ở, tôi ngã bổ ngửa trong nhà tắm, dập cả mông.
Cái đệt!
Cũng may, vì đây là ngày đầu tiên tôi dọn nhà tới đây nên bạn thân muốn ở lại qua đêm để hỗ trợ tôi, lúc đó cô ấy đang ở ngay trong phòng ngủ, nghe tiếng hô của tôi là chạy tới ngay.
Trên đường tới bệnh viện bạn tôi điên cuồng mắng mỏ Giang Mân là đồ mồm thối, mà tôi đã đau tới nỗi không thốt nên lời.
Sau khi tới bệnh viện chụp X-quang, bác sĩ nói tôi bị chấn thương ở vùng xương cụt, xương chỉ bị nứt nhẹ, tình hình không quá nghiêm trọng, nhưng cần phải nằm viện quan sát vài ngày.
Tôi vừa nghe xong đã tối sầm cả mắt: “Công việc của tôi thì làm sao bây giờ?”
“Tới lúc này rồi mà còn công với chả việc, vứt sang một bên.”
Tôi là người mẫu, sau khi tốt nghiệp thì đầu quân cho một studio của một đàn chị tôi quen hồi đại học.
Chị ấy chịu trách nhiệm thiết kế, sắp đặt, còn tôi chịu trách nhiệm chụp hình, hai bên hợp tác khá vui vẻ.
Sau khi gọi điện cho đàn chị báo tin, chị ấy đã sảng khoái đồng ý cho tôi nghỉ phép, bảo tôi cứ nghỉ ngơi thật tốt, bao giờ thân thể hồi phục thì quay lại công tác cũng được.
Chị ấy càng sảng khoái, tôi lại càng muốn khóc.
Họa vô đơn chí, tôi vừa mới nộp xong tiền thuê nhà nửa năm, lại còn vừa mất tiền cọc nhà, đây vốn đã tốn rất nhiều chi phí rồi, lại còn đụng phải chuyện dở khóc dở cười thế này nữa.
Tôi nằm ỳ trên giường khóc thét: “Sao mà tôi lại như vậy hả trời!”
Bạn thân tôi lại càng tức hơn, gọi điện ngay cho Giang Mân, chửi cho một trận nên thân.
Giang Mân nghe xong thì choáng váng, vội vội vàng vàng, mất bò mới lo làm chuồng:
“Không hề gì không hề gì, ở phương diện này anh tôi chính là chuyên gia, hai người đang ở bệnh viện XX hả? Trùng hợp lắm, để tôi gọi điện cho anh ấy.”
Sáng ngày hôm sau anh trai của Giang Mân mới tới.
Bởi vì không thoải mái nên tôi ngủ không ngon, cả mặt sưng húp lên.
Có lẽ cô y tá đã thuật lại cơn đau dữ dội của mông tôi đêm qua cho bác sĩ chủ trị biết, cho nên sau khi vào phòng bệnh chuyện đầu tiên mà anh ta làm chính là hỏi tôi: “Em khỏe chưa?”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, khóc không ra nước mắt: “Không khỏe chút nào.”
Đúng lúc này, sau lưng bỗng có giọng nói vang lên: “Cởi quần ra tôi xem thử.”
Tai tôi tê rần, ngay khi cô y tá động thủ, tôi nhìn về nơi giọng nói ấy phát ra.
Vừa lúc anh tiến lên phía trước, nhìn lại về phía tôi.
Mày rậm, mắt dài hẹp hai mí, đôi con người đen tuyền như mực.
Trên thực tế, ánh mắt của chúng tôi chỉ chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, và cái đầu mơ màng cùng trái tim của tôi như bị xối nước lạnh.
… Cả mông đang bị lộ ra của tôi cũng vậy.
Tôi lập tức vùi mặt vào gối.
Tại sao Giang Mân không nói cho tôi biết, anh trai của cậu ta chính là Giang Tân Diệp!
Cô bạn cùng phòng trước của tôi cứ dăm ngày nửa bữa lại đưa bạn trai về căn nhà trọ.
Có một lần tôi vào bếp lấy nước uống, bất thình lình thấy được một người đàn ông cởi trần đang mở tủ lạnh tìm đồ ăn, suýt chút nữa đã bị dọa cho hồn phách lên mây.
Căn nhà cho thuê mới này là do bạn thân tôi tìm, nói đây là nhà của anh trai của bạn cô ấy.
Căn nhà này, ánh sáng tốt, quan trọng là giá hữu nghị, tại thành phố A tấc đất tấc vàng này, cái giá kia đã gần như là cho ở không.
“Như này có phải là chiếm hời của người ta nhiều quá rồi không?” Tôi bắt đầu thấy có chút ngại rồi.
Bạn thân tôi nói: “Anh trai của Giang Mân không thiếu nhà ở, chút tiền của cậu anh ấy cũng chướng mắt, trả nhiều trả ít như nhau cả, yên tâm đi.”
Tôi từng thấy Giang Mân vài lần rồi, mặt búng ra sữa, lúc nào cũng mặc đồ hiệu, đi xe sang, đúng chuẩn phong cách cậu ấm nhà giàu.
Cậu ta và bạn thân của tôi quen nhau nhờ chơi mạt chược. Hai người hợp tính hợp nết, nghe nói bạn tôi đang muốn giúp tôi tìm nhà ở liền giúp đỡ một chút.
Tôi đoán là anh trai cậu ta cũng thế, đều là người có tấm lòng nhiệt thành.
Chuyện xem nhà và ký hợp đồng đều có Giang Mân và bạn thân tôi hỗ trợ, tôi không gặp phải vấn đề gì lớn cả, chỉ trong hai ngày đã thỏa thuận xong xuôi.
Trước khi đi, Giang Mân còn nói: “Anh của tôi là bác sĩ khoa chỉnh hình, nếu cậu chẳng may đụng đầu vào vào đâu đó, có thể gọi điện nhờ anh ấy giúp.”
Bạn thân tôi mắng cậu ta: “Ăn với chả nói! Vừa ký xong hợp đồng mà anh đã rủa chủ nhà gãy tay gãy chân là sao?”
“À à à, phỉ phui cái mồm phỉ phui cái mồm, vậy tôi chúc cậu mãi mãi không phải liên hệ với anh tôi.”
Lời này nghe cũng lạ thật.
Tôi cười cười: “Vậy xin nhận lời chúc của cậu.”
Kết quả là, tới hôm sau dọn vào ở, tôi ngã bổ ngửa trong nhà tắm, dập cả mông.
Cái đệt!
Cũng may, vì đây là ngày đầu tiên tôi dọn nhà tới đây nên bạn thân muốn ở lại qua đêm để hỗ trợ tôi, lúc đó cô ấy đang ở ngay trong phòng ngủ, nghe tiếng hô của tôi là chạy tới ngay.
Trên đường tới bệnh viện bạn tôi điên cuồng mắng mỏ Giang Mân là đồ mồm thối, mà tôi đã đau tới nỗi không thốt nên lời.
Sau khi tới bệnh viện chụp X-quang, bác sĩ nói tôi bị chấn thương ở vùng xương cụt, xương chỉ bị nứt nhẹ, tình hình không quá nghiêm trọng, nhưng cần phải nằm viện quan sát vài ngày.
Tôi vừa nghe xong đã tối sầm cả mắt: “Công việc của tôi thì làm sao bây giờ?”
“Tới lúc này rồi mà còn công với chả việc, vứt sang một bên.”
Tôi là người mẫu, sau khi tốt nghiệp thì đầu quân cho một studio của một đàn chị tôi quen hồi đại học.
Chị ấy chịu trách nhiệm thiết kế, sắp đặt, còn tôi chịu trách nhiệm chụp hình, hai bên hợp tác khá vui vẻ.
Sau khi gọi điện cho đàn chị báo tin, chị ấy đã sảng khoái đồng ý cho tôi nghỉ phép, bảo tôi cứ nghỉ ngơi thật tốt, bao giờ thân thể hồi phục thì quay lại công tác cũng được.
Chị ấy càng sảng khoái, tôi lại càng muốn khóc.
Họa vô đơn chí, tôi vừa mới nộp xong tiền thuê nhà nửa năm, lại còn vừa mất tiền cọc nhà, đây vốn đã tốn rất nhiều chi phí rồi, lại còn đụng phải chuyện dở khóc dở cười thế này nữa.
Tôi nằm ỳ trên giường khóc thét: “Sao mà tôi lại như vậy hả trời!”
Bạn thân tôi lại càng tức hơn, gọi điện ngay cho Giang Mân, chửi cho một trận nên thân.
Giang Mân nghe xong thì choáng váng, vội vội vàng vàng, mất bò mới lo làm chuồng:
“Không hề gì không hề gì, ở phương diện này anh tôi chính là chuyên gia, hai người đang ở bệnh viện XX hả? Trùng hợp lắm, để tôi gọi điện cho anh ấy.”
Sáng ngày hôm sau anh trai của Giang Mân mới tới.
Bởi vì không thoải mái nên tôi ngủ không ngon, cả mặt sưng húp lên.
Có lẽ cô y tá đã thuật lại cơn đau dữ dội của mông tôi đêm qua cho bác sĩ chủ trị biết, cho nên sau khi vào phòng bệnh chuyện đầu tiên mà anh ta làm chính là hỏi tôi: “Em khỏe chưa?”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, khóc không ra nước mắt: “Không khỏe chút nào.”
Đúng lúc này, sau lưng bỗng có giọng nói vang lên: “Cởi quần ra tôi xem thử.”
Tai tôi tê rần, ngay khi cô y tá động thủ, tôi nhìn về nơi giọng nói ấy phát ra.
Vừa lúc anh tiến lên phía trước, nhìn lại về phía tôi.
Mày rậm, mắt dài hẹp hai mí, đôi con người đen tuyền như mực.
Trên thực tế, ánh mắt của chúng tôi chỉ chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, và cái đầu mơ màng cùng trái tim của tôi như bị xối nước lạnh.
… Cả mông đang bị lộ ra của tôi cũng vậy.
Tôi lập tức vùi mặt vào gối.
Tại sao Giang Mân không nói cho tôi biết, anh trai của cậu ta chính là Giang Tân Diệp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook