áng sớm ngày hôm sau Nguyễn Nhược Nhược thay nam trang ra cửa. Nàng đã đáp ứng Thủy Băng Thanh đến tìm Lý Hơi ra mặt để giúp hắn chuộc thân, nếu đã vậy thì nên đi sớm một chút. Nàng vẫn thích giải quyết vấn đề nhanh gọn, không muốn dây dưa kéo dài. Chẳng qua là cửa quan sâu như biển, đâu phải nơi dễ dàng ra ra vào vào. Nguyễn Nhược Nhược bị chặn ngay ngoài cửa lớn, tên gác cửa đòi “xá thiếp”, nàng sửng sốt hồi lâu vẫn không biết đó là cái gì, cuối cùng mới hiểu ra thứ đó tương tự như danh thiếp thời hiện đại vậy. Nàng nhất thời biết chạy đến chỗ nào in ấn đây? Ngay cả “xá thiếp” cũng không có, tên gác cửa tự nhiên không thèm để mắt đến nàng, chẳng chút khách khí án ngự ngay ngoài cửa. Cuối cùng nàng thập phần cơ trí đem một lượng bạc nhét vào tay hắn, lúc này mới moi được một câu: “Ai nha, ngươi tới không đúng lúc, Tiểu vương gia sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.”

Đúng là chọc điên nàng mà, mất một lượng bạc để mua một câu nói nhảm. Nàng suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy còn Tần Mại? Hắn có trong phủ hay không?”

“Dĩ nhiên cũng đi theo ra ngoài, Tần Mại là thị vệ thân cận của Tiểu vương gia mà”.

Tốt rồi, chủ tử tìm không được, thủ hạ cũng tìm không được, muốn để lại lời nhắn cũng không được. Làm sao bây giờ? Không cam lòng trở về tay không, Nguyễn Nhược Nhược vì vậy liền tìm một quán trà nằm ở phía đối diện vương phủ ngồi xuống, gọi một bình trà rồi quyết định ngồi ở đây chờ cho bằng được. Vương phủ tuy gần ngay trước mắt nhưng căn bản không bước lọt qua cửa, chỉ có thể chờ đến lúc hắn trở về phủ mà gọi lại, nếu không cũng chẳng biết đi nơi nào để tìm người.

Ngồi chờ cả một buổi sáng, Nguyễn Nhược Nhược liên tục xin đến bình trà xanh thứ mười, uống đến nổi không nhận ra vị trà nữa. Chủ quán đã dùng đến ánh mắt bất mãn nhìn nàng, Nguyễn Nhược Nhược ngồi không yên đành đứng dậy tính tiền ra ngoài. May là nàng chỉ mới đi được ba năm bảy bước thì từ xa đã trông thấy Tần Mại đánh xe về tới.

“Tần Mại, ngừng một chút” Nguyễn Nhược Nhược vẫy tay ngênh đón.

Tần Mại lên tiếng ngừng xe, “Nguyễn Tam tiểu thư, ngươi…ngươi không phải lạc đường nữa chứ?”

Nguyễn Nhược Nhược cười khổ: “Cái gì lạc đường nha! Tần Mại ngươi không nên xem thường ta có được không? Ta bây giờ có thể nhắm mắt mà đi khắp Trường An thành này rồi. Ta là cố ý đến tìm Tiểu vương gia, hắn có ở trên xe không?”

Theo thanh âm của nàng, Lý Hơi đẩy cửa xe ra, “Ngươi cố ý tới tìm ta?” Ngữ khí có chút kinh ngạc, ánh mắt lại đột nhiên lấp lánh như sao, từ bên trong lóe ra tia sáng vui sướng kín đáo.

“Đúng nha đúng nha, Tiểu vương gia, xin thứ lỗi cho tại hạ mạo muội quấy rầy, có thể…mượn ngươi một chút không?” Nguyễn Nhược Nhược bắt đầu thực thi “lễ nghi”.

Lý Hơi sớm đã hình thành thói quen mặc kệ Nguyễn Nhược Nhược ở trước mặt hắn không câu nệ lễ nghi, trong lúc bất chợt thấy nàng bộ dáng trước sau cung kính như vậy liền nhịn không được bật cười, “Ngươi hiểu qui củ như vậy thì khi nào vậy?”

Giữa trưa hè ánh mặt chời chói chang rọi xuống đường một màu vàng rực rỡ, Lý Hơi mỉm cười giống như một đóa hướng kim quỳ lấp lánh, một thân kim hoàng, nụ cười rạng rỡ. Nguyễn Nhược Nhược chỉ cảm thấy bị hoa mắt, nhìn không được thất thanh, “Lão thiên a, Lý Hơi, thì ra lúc ngươi cười lại xinh đẹp như vậy!”

Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Lý Hơi cười, thì ra là khi hắn cười cũng tương đối có mị lực. Mặc dù so ra vẫn còn kém “Hút tâm đại pháp” của Ngọc Liên Thành nhưng tuyệt đối có thể sánh ngang với “Tỏa tâm thuật” tuyệt kỹ độc môn của nam Thiếu Lâm nha. Hai nam tử này đều giống nhau…mị lực vô hình nhưng có thể đả thương người khác a!

Quy củ của Trung Quốc dạy người “hàm súc ủy uyển”, không được khen ngợi người khác một cách trực tiếp như vậy. Cho nên lúc Nguyễn Nhược Nhược bật thốt lên câu nói kia liền đem mặt Lý Hơi thổi đỏ bừng lên một phen. Nhất là bị một nữ nhân khen xinh đẹp, hắn quả thật không được tự nhiên. Như thế nào mà khen một nam tử dung mạo xinh đẹp chứ? Có khen thì cũng là khen học vấn võ công. Nếu là người bên ngoài nói những từ…vớ vẩn này thì hắn nhất định sẽ nổi điên lên, chẳng qua hết lần này đến lần khác đối tượng là Nguyễn Nhược Nhược, hắn muốn giận cũng không giận được nên không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nghiêm giọng nói sang chuyện khác. “Ngươi cố ý tới tìm ta là có chuyện gì nha?”

Nguyễn Nhược Nhược bị hắn nhắc tới làm cho tỉnh ra, lập tức quay về chính sự, “Việc này rất dài dòng, không phải nhất thời là có thể nói hết, chi bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện. Bây giờ cũng vừa đúng giờ ăn cơm trưa, đi thôi, tìm một chỗ ta mời ngươi ăn cơm.”

“Ngươi mời ta ăn cơm?” Lý Hơi còn tưởng mình nghe nhầm. Người muốn mời cơm hắn, hoặc người cùng dùng cơm với hắn nhiều như cá dưới sông, nhưng một nữ nhân chủ động mời cơm hắn thì…trước nay chưa từng thấy.

“Đúng nha, ta có việc cần nhờ ngươi giúp đỡ nên dĩ nhiên là ta mời ngươi rồi, đi thôi đi thôi.” Nguyễn Nhược Nhược vẫn để nguyên kiểu cách hành sự của thế kỉ hai mươi mốt, làm bất cứ chuyện gì cũng dùng bữa cơm làm nền để thương lượng, mặc dù rất hiệu quả nhưng cũng tương đối…phí tiền.

Nguyễn Nhược Nhược đã nghe nói qua trong thành Trường An quán ăn cao cấp nhất là Hội Tiên Lâu. Giới phú thương nhắc đến cũng chắc lưỡi hít hà, nơi này so sánh với hắc điếm còn đắt hơn, mỗi ngày đều đem “ma đao trảm thủ” khách cũ, dĩ nhiên “Đao” được họ mài bén ngót, những khách tầm thường nhất định không dám kề cổ cho họ “thử đao” rồi. Nguyễn Nhược Nhược cũng không muốn làm gia cầm đưa đầu cho họ chặt, gà thì ăn cỏ vậy, cho nên nàng nói thẳng nói Lý Hơi mà không hề có điểm húy kị, “Lời không tốt nói trước nha! Chỗ ta có thể mời người có hạn, những nơi sang trọng đắt tiền thì xin bỏ qua cho, ta và ngươi vào một quán ăn trang nhã sạch sẽ là được rồi. Ý của ngươi như thế nào?”

Nguyễn Nhược Nhược nói rành rọt, hoàn toàn không cảm thấy có gì khó xử. Nàng không ưa đám công tử ăn xài phung phí sa sỉ, lại ghét nhất loại người ném ngân lượng qua cửa sổ, nhìn tới nhìn lui cũng là vỗ béo người khác chứ chẳng có lợi gì cho mình. Quá đề cao sĩ diện cũng không tốt, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc khả năng của bản thân, không nên khiêu chiến với năng lực có hạn.

Lý Hơi thân phận tôn quý, đường đường là Tĩnh An vương thế tử, người muốn mời cơm hắn nhiều không kể hết. Bọn họ đem hết tâm tư ra chiêu đãi hắn, nào là sơn trân hải vị, tinh thực tế quái, trước sau tranh nhau dâng lên cho hắn. Vậy mà hôm nay Nguyễn Nhược Nhược vô ý kéo hắn đi ăn cơm, lại còn nói “nơi dùng bữa có hạn”, chỉ có thể tùy tiện chọn một chỗ “bình dân” mà ăn một lần. Bất quá, hắn mặc dù kinh ngạc nhưng lại thấy mới mẻ, vì vậy liền vui vẻ đồng ý, “Được, chọn một chỗ “bình dân” mà ăn một lần đi, tùy ngươi sắp xếp.”

Sau đó hắn bảo Tần Mại đánh xe vào phủ, bản thân cùng Nguyễn Nhược Nhược làm thành một khối đi đi lại lại ở ngã tư đường tìm một quán ăn thanh nhã yên tĩnh. Nguyễn Nhược Nhược dù tiết kiệm những không đến mức hà tiện, cho nên cũng không đem tên Tiểu vương gia này tùy tiện dẫn đến quán ăn bình dân lung tung cho xong việc. Sau khi nhìn tới nhìn lui, rốt cục cũng chọn được một quán ăn bên trong trang hoàng cũng không tệ lắm, khách nhân ra vào cũng náo nhiệt xem ra rượu và thức ăn hẳn được hoan nghênh. Vì vậy hai người liền đi vào, sau khi ngồi xuống nàng chọn vài món ăn, gọi một bầu rượu rồi hai người đối diện từ từ nói chuyện.

Những món ăn mà Nguyễn Nhược Nhược chọn lựa có phần mới mẻ, Lý Hơi trước giờ chưa từng ăn qua. Hắn đang muốn đưa đũa gắp ăn thử mùi vị xem thế nào thì lại bị Nguyễn Nhược Nhược nhanh tay lẹ mắt chặn đũa lại, “Những món này ngươi đừng ăn, đây là ta ăn, ngươi ăn những món này nè.”

Lý Hơi nhìn thấy trước mặt mình toàn là thịt gà, thịt cá. Còn thức ăn trước mặt Nguyễn Nhược Nhược đều là rau xanh thanh đạm, hắn không nhịn được kháng nghị: “Toàn là dầu mỡ, ai ăn những món này nha! Ta muốn nếm thử những món ăn của ngươi.”

“Những món ăn của ta toàn là rau mọc nơi hoang dã, chưa chắc tràng vị của ngươi chịu được. Tốt nhất nên cẩn thận một chút, ngươi vừa mới khỏi bệnh xong.” Nguyễn Nhược Nhược hù dọa hắn.

Lý Hơi tức giận nhưng vẫn lì lợm ngoan cố muốn ăn thử một lần. Nguyễn Nhược Nhược chào thua để hắn dùng đũa gắp lên ăn thử. Hắn ăn một miếng, mi nhíu hồi lâu, “Đây là món gì? Tại sao lại có vị chua?”

“Đây là Mã Xỉ Hiên, là món ăn thường gặp trong mùa hè. Mặc dù hơi chua một chút, nhưng vừa mềm vừa giòn, thanh đạm dễ chịu, hơn nữa còn có công hiệu giải nhiệt. Thật ra món ăn này rất tốt cho cơ thể, chỉ tiếc là ngươi ăn không quen.” Nguyễn Nhược Nhược cười nói.

Lý hơi quả thật ăn không quen, những bị nàng nói như thế liền sợ có độc như lần trước nên hắn cũng không muốn ăn tiếp. Chỉ là sau khi ăn vài miếng, quả thật thấy rất ngon miệng, đúng là thanh đạm dễ chịu, hắn không khỏi gật đầu đồng ý, “Ừm, càng ăn càng thấy ngon.”

“Tất nhiên, ta chọn còn có thể dở sao. Nếu ăn được thì ngươi ăn nhiều thêm một chút đi. Những thứ này toàn là thực phẩm xanh chân chính đó nha, đất đai màu mỡ, dinh dưỡng phong phú, lại có tác dụng thanh nhiệt giải độc, vừa là món ăn vừa là thuốc, có bệnh thì trị bệnh, vô bệnh có thể cường thân, thậm chí còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ…” Nguyễn Nhược Nhược nhất thời đắc ý luôn ra một tràng, thoạt nhìn như thể đã từng làm chuyên gia quảng cáo cho món ăn chay, Lý hơi nghe được vô cùng sửng sốt. Trong lúc bất chợt chính nàng tự phát hiện ra sơ sót, vội vội vàng vàng ngậm miệng lại không nói nữa, ân cần quơ đũa chiêu đãi khách, “Tới đây…uống rượu…dùng bữa…”

Vừa nói nàng vừa đem đũa gắp thức bỏ vào miệng, nhai nhai một chút liền sinh cảm khái vô hạn: “Không có tiền ở nhà ăn dưa rau, có tiền ở tửu điếm ăn rau dưa.”

“Cái gì?” Lý Hơi nghe không hiểu.

“Không có gì không có gì, tiếp tục tiếp tục, uống rượu, dùng bữa.” Nguyễn Nhược Nhược hoạt bát nói, tựa như muốn đem Lý Hơi một lần nuôi thành người mập tròn béo tốt mà liên tu bất tận bắt hắn hết ăn rồi uống. Nhưng thật ra trong lòng nàng đang nghĩ đến kế hoạch kia, trước tiên bắt hắn ăn cho no một bụng rượu thịt, sau đó mới nhờ giúp đỡ, hy vọng hắn không phũ phàng mà từ chối.

Rượu quá ba tuần, Nguyễn Nhược Nhược mới vào chính sự, “Lý Hơi, ta hôm nay đặc biệt tới tìm ngươi là có chuyện muốn nhờ.”

Lý Hơi thiếu chút nữa bị sặc, đến giờ nàng nhắc tới mới nhớ ra. “Chuyện gì vậy!”

Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược đem sự tình của Thủy Băng Thanh kể lại một lần, cuối cùng nói: “Ta thay nàng nghĩ phương pháp đã lâu cũng không tìm được cách khả thi. Tú bà nơi đó bảo muốn chuộc thân thì ngân lượng tự nhiên không dưới vạn kim, cái…này chúng ta đều có thể giải quyết. Chẳng qua là…châu phủ bên kia không dễ dàng cho nàng chuộc thân như vậy. Lý Hơi, ngươi quyền cao chức trọng, có thể…ra mặt thay nàng nói một câu hay không? Ta nghĩ châu phủ bên kia nhất định sẽ nể mặt ngươi, vậy có được không?”

Lý Hơi kinh ngạc nghe hồi lâu, mẫn cảm bắt được vấn đề, “Các ngươi? Các ngươi ở đây là những ai?”

“Ta và đại ca của ta, ngươi đã gặp qua rồi.”

“Đại ca của ngươi? Hắn tại sao lại quan tâm đến chuyện của một nữ nhân thanh lâu?” Lý Hơi ở phương diện này có chút “chậm tiêu” nha!

Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được bật cười, “Lý Hơi, đại ca của ta không thể không lo sao. Thủy Băng Thanh kia chính là người mà đại ca ta yêu.”

“Cái gì? Đại ca của ngươi sao lại thích nữ nhân…loại này?” Lý Hơi thất kinh.

“Cái gì gọi là nữ nhân loại này?” Nguyễn Nhược Nhược không thích nghe như thế, “Thủy Băng Thanh mặc dù ở chốn thanh lâu, nhưng nửa điểm phong trần cũng không có.” Chuyện tối hôm qua Thủy Băng Thanh hồn nhiên ngốc ngếch chọc ghẹo hắn nàng không biết nên cứ để vậy mà giải thích.

Lý Hơi nghe được âm thầm cắn răng, một nữ nhân cử chỉ khiếm nhã như vậy mà dám bảo là nửa điểm phong trần cũng không có. Chẳng lẽ nàng ta giấu diếm lừa gạt huy muội Nguyễn gia, muốn mượn bọn họ làm chỗ tựa để thoát khỏi thân phận hiện tại, sau này được lợi liền rũ bỏ.

Một người có tâm tư như vậy dĩ nhiên Lý Hơi sẽ không quan tâm đến. Hắn trong lúc bất chợt tự nhiên sinh một loại ý thức bảo vệ, không muốn để Nguyễn Nhược Nhược bị lừa gạt. Yêu một người chính là như vậy, ngươi nếu yêu nàng, nàng liền vĩnh viễn trở thành yếu đuối cần phải chiếu cố bảo vệ. Hơn nữa kẻ địch lại là yêu tinh ngàn năm, cổ quái khả yếm, chỉ cần liếc nhìn nàng ta một cái đã nhận ra.

“Những chuyện thanh lâu phong trần thế này ta làm sao nhúng tay vào được, đường đường là Tĩnh An vương thế tử nếu để người khác hiểu lầm ta “lưu liên câu lan”, say tâm phong nguyệt chẳng phải sẽ tổn hại đến danh dự của ta sao?” Lý Hơi lấy lý do đường hoàng này mà từ chối điều thỉnh cầu của nàng.

Lý Hơi không thống khoái đáp ứng, Nguyễn Nhược Nhược ngay từ đầu cũng đã định liệu trước nên khi bị từ chối cũng không quá buồn bã. Chẳng qua là lý do của hắn cũng đúng nên khiến nàng cảm thấy ngại ngùng, quả thật không nên để danh dự của Lý Hơi bị hủy trong phút chốc như vậy!

Hai người nhất thời không nói câu gì, nhưng có người thứ ba lại đây chen miệng vào. “A ha, đây không phải là Nguyễn gia Tam tiểu thư sao! Cũng ở đây dùng cơm trưa sao?”

Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn lại, oan gia ngõ hẹp, Diêu Kế Tông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương