Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
-
Chương 23
Từ phía xa, Nguyễn Nhược Nhược trông thấy Thủy Băng Thanh đang đứng trước Hoa Nguyệt Lâu. Phía sau lưng nàng còn
có một đám người, là những cô nương và tạp dịch của Nguyệt Hoa Lâu,
người mặt mày tươi rói đang cười hớn hở kia không ai khác chính là tú
bà. Nguyễn Nhược Nhược không phát giác điều thất thường, cứ thế mà đi
tới, miệng nói: “A, làm sao ngươi biết ta tới mà đứng chờ sẵn ở đây
vậy?”
Thủy Băng Thành liếc thấy nàng nhưng cố ý không trả lời, toàn bộ tâm tư tập trung vào chiếc xe ngựa buông rèm trước mặt, không đúng, phải là hướng người trong xe ngựa lên tiếng.
“Đại thọ của Vương phi cho đòi tiện thiếp hiến vũ…điều này vô cùng vinh hạnh cho tiện thiếp. Chỉ là…chỉ là tiện thiếp gần đây có bệnh trong người, ít tập luyện ca múa, tài nghệ cũng không còn được như trước…Tiệc chúc thọ của Vương phi…khẩn xin Tiểu Vương gia cao minh…đổi chọn giáo phường khác…hoặc là chọn những tỷ muội khác của tiện thiếp”. Thủy Băng Thanh nói không trôi chảy, hiển nhiên toàn là những điều khó mở miệng.
Đại thọ vương phi…hiến vũ…Tiểu vương gia…Nguyễn Nhược Nhược mới phát hiện người đánh xe chính là Tần Mại. Hắn cũng nhận ra Nguyễn Nhược Nhược trong bộ dáng nam trang, vẻ mặt kinh ngạc, không biết có nên chào hỏi nàng một tiếng hay không.
Đem những lời ấp úng của Thủy Băng Thanh “xử lý” một hồi trong đầu, Nguyễn Nhược Nhược cả kinh, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Cái gì? Tiệc chúc thọ của Vương phi cho đòi Thủy Băng Thanh hiến vũ, hắn ta thì có thể “hiến” cái gì “vũ” chứ!
Từ bên trong xe, thanh âm của Tiểu vương gia Lý Hơi truyền tới nhàn nhạt nhưng uy nghiêm mười phần: “Ngươi không cần từ chối. Các giáo phường đồn đãi rằng vũ nghệ của Thủy Băng Thanh cô nương Trường An đệ nhất, Vương phi mộ danh đã lâu, từ sớm muốn xem ngươi ca múa một lần. Tiệc chúc thọ sẽ tổ chức vào đầu tháng tám, khi đó ta sẽ cho người tới đón, ngươi hãy chuẩn bị thật tốt đi”. Ngữ khí đúng là phản bác không tha.
Thủy Băng Thanh nhất thời sắc mặt trắng bệnh, không biết làm gì nữa. Tú bà đứng một bên cười hì hì nhảy ra chặn lời nàng, “Làm phiền đến Tiểu vương gia đích thân đến đây, ta nhất định sẽ đốc thúc Băng Thanh cô nương biểu diễn một khúc vũ tốt nhất để chúc mừng thọ yến của Vương phi.”
“Vậy làm phiền ngươi.”, lời nói khách khí những vô cùng lãnh đạm. Bất quá chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng tú bà nghe được vui mừng vô cùng, “Có thể tại tiệc chúc thọ của Vương phi mà tận tâm tận lực là phúc phận của chúng ta, Tiểu vương gia không cần khách khí.”
Lý Hơi cũng không đáp lại nàng, hiển nhiên không muốn dây dưa ở chỗ này, hắn gọi một tiếng “Tần Mại”. Tần Mại hiểu ý, giơ roi giục ngựa chuẩn bị rời đi.
Tú bà ân cần nhìn theo tiễn khách, “Tiểu vương gia đi thong thả, đi thỏng thả a!”. Cứ như muốn tống cổ hắn đi càng nhanh càng tốt.
“Chờ một chút”, Nguyễn Nhược Nhược chạy lên phía trước, đuổi theo vỗ vào cửa sổ xe, “Tiểu vương gia…xin chờ một chút đươc không?”
Xe ngựa dừng lại, rèm xe vén lên, Lý Hơi mang đối mắt có chút nghiêm khắc nhìn ra, đem Nguyễn Nhược Nhược cao thấp đánh giá một phen. Hắn sau đó nhíu mày nói: “Là ngươi? Ngươi tại sao lại ở chỗ như thế này?”
“Thủy Băng Thanh là bằng hữu của ta, ta tới tìm nàng”, Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười nói.
Lý Hơi ánh mắt sắc bén, một chút đồng ý cũng không có. Cũng là, nói về thân phận, những cô nương ở thanh lâu bị cho là thấp hèn ti tiện. Người bình thường đã không muốn gặp gỡ, đừng nói đến một thiên kim tiểu thư ở chốn thâm khuê như Nguyễn Nhược Nhược. Tại sao nàng ta có thể kết bạn với một cô nương chốn thanh lâu chứ? Đúng là không biết tự trọng.
Nguyễn Nhược Nhược vẫn mỉm cười nói: “Tiểu vương gia, Thủy Băng Thanh quả thật ôm bệnh đã lâu rồi, ca hát nhảy múa căn bản đều quên hết. Ngươi bảo nàng tại tiệc chúc thọ hiến vũ, không khéo lại làm cụt hứng của Vương phi. Chi bằng làm như lời nàng ta nói, đi tìm một giáo phường khác tốt hơn. Các giáo phường đều có thể trình diễn ca vũ, chưa chắc đã kém hơn nàng, ngươi cần gì phải một mực đòi nàng đi?”
“Không phải ta một mực đòi mà là vương phi yêu cầu phải chọn chính nàng ta. Ngươi bảo nàng có bệnh? Thoạt nhìn khí sắc thì có vẻ không phải như vậy!” Lý Hơi đưa mắt ngắm Thủy Băng Thanh từ xa, lạnh nhạt nói. Lời này thật ra không sai, Thủy Băng Thanh dưỡng thương hơn nửa tháng, sắc mặt sớm đã hồng hào như hoa đào, hơn nữa Nguyễn Nhược Nhược lại còn thường xuyên đến trò chuyện nên tâm tình hắn thoải mái, tình thần cũng tốt lên, thoạt nhìn thì diện mạo tinh thần vô cùng tươi khỏe. Nói hắn ta đang ôm bệnh, ai mà tin.
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời tức cười.
“Vương phi đòi nàng hiến vũ, nàng phải đi hiến vũ, chuyện này không thể làm khác. Ca múa đều quên hết? Ngươi bảo một người có thể dễ dàng đem mười mấy năm rèn luyện khổ cực mà bỏ đi như vậy sao. Cứ coi như là quên thật thì cũng nên thừa dịp mười mấy ngày trước buổi tiệc mà tập dượt đi. Nếu có gì sơ sót trong tiệc chúc thọ của Vương phi, nàng ta có mấy cái đầu cũng không gánh nổi đâu.” Ngữ khí lạnh nhạt tựa như thủy tinh vỡ bay tán loạn, không cẩn thận là bị chúng làm bị thương đổ máu ngay lập tức.
Hạ rèm xe xuống…Lý Hơi không thèm để ý đến nàng nữa mà mở miệng gọi “Tần Mại”. Tần Mại một lần nữa quất roi giục ngựa chạy đi. Nguyễn Nhược Nhược không đuổi theo, nghe ngữ khí của hắn thì có đuổi theo cũng vô ích. A! Phen này thảm rồi. Vô cùng thảm, vô cùng thảm…
Nàng cùng Thủy Băng Thanh trở vào Hoa Nguyệt Lâu, vừa đóng cửa phòng hắn ta đã vội vàng hỏi: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ! Ai biết! Ta không phải thần tiên ba đầu sáu tay mà có sẵn nhiều biện pháp cứu khổ cứu nạn như vậy chứ.” Nguyễn Nhược Nhược bị phiền phức bủa vây.
“Không còn cách, nếu vậy ta đây nhanh chóng đập đầu vào tường để dưỡng thương, hắn sẽ không đến gường bệnh kéo ta đi hiễn vũ”
“Hắn sẽ không đến gường bệnh kéo ngươi đi hiến vũ, hắn chỉ biết trực tiếp đến lấy đầu ngươi”.
Thủy Băng Thanh hoảng sợ, “Chỉ một việc nhỏ như vậy mà chém đầu? Có còn vương pháp hay không?”
“Ngươi làm ơn bình tĩnh một chút có được hay không?”, Nguyễn Nhược Nhược bực mình vì hắn ta chậm hiểu, “Ngươi tưởng đây là chế độ xã hội thế kỉ hai mươi mốt hả! Nơi này là đời Đường, vương triều nhà Lý, bọn họ chính là vương pháp. Nếu ngươi ngỗ nghịch không chấp thuận lệnh của vương phi, nhất định không đến hiến vũ thì đó là ngươi đang khiêu chiến với quyền uy của bọn họ, không lập tức tiêu diệt ngươi, họ như thế nào mà cai trị giang sơn thiên hạ?”
Thủy Băng Thanh sợ run một hồi, “Nói như vậy, nếu ta không đến hiến vũ thì sẽ bị …chặt đầu.”
“Tất nhiên, đây là lựa chọn thứ hai. Ngươi muốn làm ngọc nát hay ngói lành?”
“Ta dĩ nhiên không muốn làm ngọc nát, nhưng để làm ngói lành ta cũng không có biện pháp chu toàn? Ngươi lý nào không biết, ta ca múa thế quái nào chứ?”
“Ngươi thực sự nhảy múa một chút cũng không được?” Nguyễn Nhược Nhược chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Nói vậy cũng không phải, ta nhảy giao thiệp không tệ nha! Ba bước nhanh, bốn bước chậm, xoay xoay…Hay là ngươi đi cùng với ta đến bữa tiệc chúc thọ đó rồi…múa đôi?”
“Ta với ngươi múa?” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng khoát tay không ngừng, “Chuyện này không thể được, ta là Nguyễn tam tiểu thư nha, làm sao có thể cũng một nữ nhân thanh lâu nhảy múa được chứ, Nguyễn gia không giết ta mới là lạ. Ta cũng không muốn bị đuổi ra đường.”
Thủy Băng Thanh ngữ khí bất phục, “Nữ nhân thanh lâu thì sao chứ, nữ nhân thanh lâu không phải là người a!”
“Đúng, nữ nhân thanh lâu cũng là người, nhưng là hạ nhân. Xã hội phân chia cập bậc, quản giáo nghiêm khắc. Thân phận ngươi rơi vào bậc thấp nhất, chỉ cần một cái nhấc chân là có thể giết chết ngươi. Ngươi không phục cũng vô dụng.” Nguyễn Nhược Nhược đâm một châm thấy máu.
Thủy Băng Thanh cười mếu.
“Trước kia ngươi chưa từng bị người khác…xem thường đúng không?” Nguyễn Nhược Nhược liếc nhìn nàng ta, tự tiếu phi tiếu hỏi.
Thủy Băng Thanh ngây người hồi lâu mới thở dài một tiếng, không đầu không đuôi mà đáp một câu: “Ta trước kia mở công ty bất động sản, cha của ta đứng đầu một tập đoàn.”
Thì ra là vậy, Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu cười khổ. “Ngày tháng an nhàn của ngươi đã qua rồi, Lưu công tử. Đừng…nghĩ tới cuộc sống trước đây nữa, dưới mắt của người khác ngươi chính là một người bị xem thường.”
Lưu Đức Hoa đáng thương, phúc khí mấy đời không kịp hưởng hết. Cuộc sống trước đây chắc chắn quá tự do, một chút trách nhiệm ràng buộc cũng không có, muốn đùa thì đùa, thích thì đi chơi. Ngẫm lại những sở thích mà hắn đã kể ra cũng đoán được, toàn thú vui nhà giàu. Ai! Một công tử giàu có ở thời hiện đại lại phiêu bạt hồn phách đến cổ đại làm nữ nhân chốn thanh lâu. Xem ra…hắn lâu như vậy mà vẫn còn chưa phát điên, Nguyễn Nhược Nhược có chút bội phục hắn.
“Tại thói quen a! Ngươi trước kia có bị xem thường không?” Thủy Băng Thanh buồn bực hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược cười khẽ một tiếng, “Lưu công tử, lời này ngươi hỏi quá ngây thơ rồi. Cuộc sống trước kia có ai không bị xem thường? Ta làm việc kiếm sống trong xã hội, làm gì có chuyện không bao giờ bị người khác xem thường? Thiếu chút nữa còn bị người ta giết chết. Bất quá ta tương đối có thể chống đỡ được, té liền đứng lên, bại cũng có mà thắng cũng có. Cứ bị xem thường như vậy, ta dần dần mạnh mẽ hơn, trở thành một thân “cương cân thiết cốt”. Bây giờ người bình thường không còn dám tới xem thường ta, cẩn thận không khéo ta sẽ “ăn” ngược lại họ.”
Nguyễn Nhược Nhược nói nói cười cười, phảng phất như chuyện không quan hệ gì đến nàng. Thủy Băng Thanh nhìn nàng một hồi, nửa câu cũng không nói nên lời.
“Ngươi dù sao cũng có nền tảng vũ đạo, chi bằng dứt khoát đến trường học nhảy múa ca hát cho rồi. Lâm trận ma thương, tùy cơ ứng biến vậy.” Nguyễn Nhược Nhược nói trở lại vấn đề chính.
“Ngươi nói nghe dễ dàng quá, nếu như bọn họ có thể dạy ta thành một Thủy Băng Thanh tại Trường An thành vũ nghệ đệ nhất thì bọn họ có cần đến ta không?” Thủy Băng Thanh âu sầu nói.
“Ai nha! Mặc kệ nó, trước hết cứ đi học, ngươi thiên phú dị bẩm, học một ngày bằng người ta học một năm.” Nguyễn Nhược Nhược dụ dỗ hắn.
“Ngươi tưởng đây là tiểu thuyết kiếm hiệp đó hả, đơn giản chỉ cần một quyển võ lâm bí tịch liền lập tức luyện được cái thế thần công. Ta tự biết mình không có loại bản lãnh đó.” Thủy Băng Thanh càu nhàu.
Nguyễn Nhược Nhược phát bực, “Bảo ngươi đi học thì trước hết ngươi cứ đi học đi! Có thể ở trên võ đài đỡ được người ta ba chiêu cũng còn hơn ngươi đưa đầu gỗ ra cho người ta gõ. Ngươi không phải đã nói ta bảo ngươi làm sao thì ngươi sẽ làm như thế nấy, hết thảy đều nghe theo ta tổ chức sắp xếp đó sao? Bây giờ ta sắp xếp ngươi đi học nhảy, nhanh đi.”
Tính tình nàng bộc phát, Thủy Băng Thanh không dám nhiều lời. Không còn cách nào khác, hắn bất đắc dĩ tìm tú bà nói muốn luyện tập một chút vũ kỹ thanh lâu.
Nguyễn Nhược Nhược không muốn ngồi một mình như con ngốc ở Hoa Nguyệt Lâu liền buồn bực rời đi. Đầu đường Trường An vẫn tấp nập nhộn nhip buôn bán khắp nơi, hàng hóa đầy rẫy…quả là phi thường náo nhiệt! Chỉ là nàng cũng không có nhã hứng để xem.
Đang đi tới, đột nhiên ánh mắt của nàng bị hấp dẫn, tia nhìn tập trung tại một nơi ở góc đường. Đó là mấy nữ nhân Tây Vực biểu diễn ca vũ, thân thể chuyển động như gió lay cành liễu, tư thế nhẹ nhàng trông rất đẹp mắt. Một màn trình diễn mang đậm phong tình dị tộc được đám đông vây quanh cổ vũ. Nguyễn Nhược Nhược đứng một bên nhìn hồi lâu, chân mày cau lại…Nàng nghĩ ra một kế.
Thủy Băng Thành liếc thấy nàng nhưng cố ý không trả lời, toàn bộ tâm tư tập trung vào chiếc xe ngựa buông rèm trước mặt, không đúng, phải là hướng người trong xe ngựa lên tiếng.
“Đại thọ của Vương phi cho đòi tiện thiếp hiến vũ…điều này vô cùng vinh hạnh cho tiện thiếp. Chỉ là…chỉ là tiện thiếp gần đây có bệnh trong người, ít tập luyện ca múa, tài nghệ cũng không còn được như trước…Tiệc chúc thọ của Vương phi…khẩn xin Tiểu Vương gia cao minh…đổi chọn giáo phường khác…hoặc là chọn những tỷ muội khác của tiện thiếp”. Thủy Băng Thanh nói không trôi chảy, hiển nhiên toàn là những điều khó mở miệng.
Đại thọ vương phi…hiến vũ…Tiểu vương gia…Nguyễn Nhược Nhược mới phát hiện người đánh xe chính là Tần Mại. Hắn cũng nhận ra Nguyễn Nhược Nhược trong bộ dáng nam trang, vẻ mặt kinh ngạc, không biết có nên chào hỏi nàng một tiếng hay không.
Đem những lời ấp úng của Thủy Băng Thanh “xử lý” một hồi trong đầu, Nguyễn Nhược Nhược cả kinh, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Cái gì? Tiệc chúc thọ của Vương phi cho đòi Thủy Băng Thanh hiến vũ, hắn ta thì có thể “hiến” cái gì “vũ” chứ!
Từ bên trong xe, thanh âm của Tiểu vương gia Lý Hơi truyền tới nhàn nhạt nhưng uy nghiêm mười phần: “Ngươi không cần từ chối. Các giáo phường đồn đãi rằng vũ nghệ của Thủy Băng Thanh cô nương Trường An đệ nhất, Vương phi mộ danh đã lâu, từ sớm muốn xem ngươi ca múa một lần. Tiệc chúc thọ sẽ tổ chức vào đầu tháng tám, khi đó ta sẽ cho người tới đón, ngươi hãy chuẩn bị thật tốt đi”. Ngữ khí đúng là phản bác không tha.
Thủy Băng Thanh nhất thời sắc mặt trắng bệnh, không biết làm gì nữa. Tú bà đứng một bên cười hì hì nhảy ra chặn lời nàng, “Làm phiền đến Tiểu vương gia đích thân đến đây, ta nhất định sẽ đốc thúc Băng Thanh cô nương biểu diễn một khúc vũ tốt nhất để chúc mừng thọ yến của Vương phi.”
“Vậy làm phiền ngươi.”, lời nói khách khí những vô cùng lãnh đạm. Bất quá chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng tú bà nghe được vui mừng vô cùng, “Có thể tại tiệc chúc thọ của Vương phi mà tận tâm tận lực là phúc phận của chúng ta, Tiểu vương gia không cần khách khí.”
Lý Hơi cũng không đáp lại nàng, hiển nhiên không muốn dây dưa ở chỗ này, hắn gọi một tiếng “Tần Mại”. Tần Mại hiểu ý, giơ roi giục ngựa chuẩn bị rời đi.
Tú bà ân cần nhìn theo tiễn khách, “Tiểu vương gia đi thong thả, đi thỏng thả a!”. Cứ như muốn tống cổ hắn đi càng nhanh càng tốt.
“Chờ một chút”, Nguyễn Nhược Nhược chạy lên phía trước, đuổi theo vỗ vào cửa sổ xe, “Tiểu vương gia…xin chờ một chút đươc không?”
Xe ngựa dừng lại, rèm xe vén lên, Lý Hơi mang đối mắt có chút nghiêm khắc nhìn ra, đem Nguyễn Nhược Nhược cao thấp đánh giá một phen. Hắn sau đó nhíu mày nói: “Là ngươi? Ngươi tại sao lại ở chỗ như thế này?”
“Thủy Băng Thanh là bằng hữu của ta, ta tới tìm nàng”, Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười nói.
Lý Hơi ánh mắt sắc bén, một chút đồng ý cũng không có. Cũng là, nói về thân phận, những cô nương ở thanh lâu bị cho là thấp hèn ti tiện. Người bình thường đã không muốn gặp gỡ, đừng nói đến một thiên kim tiểu thư ở chốn thâm khuê như Nguyễn Nhược Nhược. Tại sao nàng ta có thể kết bạn với một cô nương chốn thanh lâu chứ? Đúng là không biết tự trọng.
Nguyễn Nhược Nhược vẫn mỉm cười nói: “Tiểu vương gia, Thủy Băng Thanh quả thật ôm bệnh đã lâu rồi, ca hát nhảy múa căn bản đều quên hết. Ngươi bảo nàng tại tiệc chúc thọ hiến vũ, không khéo lại làm cụt hứng của Vương phi. Chi bằng làm như lời nàng ta nói, đi tìm một giáo phường khác tốt hơn. Các giáo phường đều có thể trình diễn ca vũ, chưa chắc đã kém hơn nàng, ngươi cần gì phải một mực đòi nàng đi?”
“Không phải ta một mực đòi mà là vương phi yêu cầu phải chọn chính nàng ta. Ngươi bảo nàng có bệnh? Thoạt nhìn khí sắc thì có vẻ không phải như vậy!” Lý Hơi đưa mắt ngắm Thủy Băng Thanh từ xa, lạnh nhạt nói. Lời này thật ra không sai, Thủy Băng Thanh dưỡng thương hơn nửa tháng, sắc mặt sớm đã hồng hào như hoa đào, hơn nữa Nguyễn Nhược Nhược lại còn thường xuyên đến trò chuyện nên tâm tình hắn thoải mái, tình thần cũng tốt lên, thoạt nhìn thì diện mạo tinh thần vô cùng tươi khỏe. Nói hắn ta đang ôm bệnh, ai mà tin.
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời tức cười.
“Vương phi đòi nàng hiến vũ, nàng phải đi hiến vũ, chuyện này không thể làm khác. Ca múa đều quên hết? Ngươi bảo một người có thể dễ dàng đem mười mấy năm rèn luyện khổ cực mà bỏ đi như vậy sao. Cứ coi như là quên thật thì cũng nên thừa dịp mười mấy ngày trước buổi tiệc mà tập dượt đi. Nếu có gì sơ sót trong tiệc chúc thọ của Vương phi, nàng ta có mấy cái đầu cũng không gánh nổi đâu.” Ngữ khí lạnh nhạt tựa như thủy tinh vỡ bay tán loạn, không cẩn thận là bị chúng làm bị thương đổ máu ngay lập tức.
Hạ rèm xe xuống…Lý Hơi không thèm để ý đến nàng nữa mà mở miệng gọi “Tần Mại”. Tần Mại một lần nữa quất roi giục ngựa chạy đi. Nguyễn Nhược Nhược không đuổi theo, nghe ngữ khí của hắn thì có đuổi theo cũng vô ích. A! Phen này thảm rồi. Vô cùng thảm, vô cùng thảm…
Nàng cùng Thủy Băng Thanh trở vào Hoa Nguyệt Lâu, vừa đóng cửa phòng hắn ta đã vội vàng hỏi: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ! Ai biết! Ta không phải thần tiên ba đầu sáu tay mà có sẵn nhiều biện pháp cứu khổ cứu nạn như vậy chứ.” Nguyễn Nhược Nhược bị phiền phức bủa vây.
“Không còn cách, nếu vậy ta đây nhanh chóng đập đầu vào tường để dưỡng thương, hắn sẽ không đến gường bệnh kéo ta đi hiễn vũ”
“Hắn sẽ không đến gường bệnh kéo ngươi đi hiến vũ, hắn chỉ biết trực tiếp đến lấy đầu ngươi”.
Thủy Băng Thanh hoảng sợ, “Chỉ một việc nhỏ như vậy mà chém đầu? Có còn vương pháp hay không?”
“Ngươi làm ơn bình tĩnh một chút có được hay không?”, Nguyễn Nhược Nhược bực mình vì hắn ta chậm hiểu, “Ngươi tưởng đây là chế độ xã hội thế kỉ hai mươi mốt hả! Nơi này là đời Đường, vương triều nhà Lý, bọn họ chính là vương pháp. Nếu ngươi ngỗ nghịch không chấp thuận lệnh của vương phi, nhất định không đến hiến vũ thì đó là ngươi đang khiêu chiến với quyền uy của bọn họ, không lập tức tiêu diệt ngươi, họ như thế nào mà cai trị giang sơn thiên hạ?”
Thủy Băng Thanh sợ run một hồi, “Nói như vậy, nếu ta không đến hiến vũ thì sẽ bị …chặt đầu.”
“Tất nhiên, đây là lựa chọn thứ hai. Ngươi muốn làm ngọc nát hay ngói lành?”
“Ta dĩ nhiên không muốn làm ngọc nát, nhưng để làm ngói lành ta cũng không có biện pháp chu toàn? Ngươi lý nào không biết, ta ca múa thế quái nào chứ?”
“Ngươi thực sự nhảy múa một chút cũng không được?” Nguyễn Nhược Nhược chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Nói vậy cũng không phải, ta nhảy giao thiệp không tệ nha! Ba bước nhanh, bốn bước chậm, xoay xoay…Hay là ngươi đi cùng với ta đến bữa tiệc chúc thọ đó rồi…múa đôi?”
“Ta với ngươi múa?” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng khoát tay không ngừng, “Chuyện này không thể được, ta là Nguyễn tam tiểu thư nha, làm sao có thể cũng một nữ nhân thanh lâu nhảy múa được chứ, Nguyễn gia không giết ta mới là lạ. Ta cũng không muốn bị đuổi ra đường.”
Thủy Băng Thanh ngữ khí bất phục, “Nữ nhân thanh lâu thì sao chứ, nữ nhân thanh lâu không phải là người a!”
“Đúng, nữ nhân thanh lâu cũng là người, nhưng là hạ nhân. Xã hội phân chia cập bậc, quản giáo nghiêm khắc. Thân phận ngươi rơi vào bậc thấp nhất, chỉ cần một cái nhấc chân là có thể giết chết ngươi. Ngươi không phục cũng vô dụng.” Nguyễn Nhược Nhược đâm một châm thấy máu.
Thủy Băng Thanh cười mếu.
“Trước kia ngươi chưa từng bị người khác…xem thường đúng không?” Nguyễn Nhược Nhược liếc nhìn nàng ta, tự tiếu phi tiếu hỏi.
Thủy Băng Thanh ngây người hồi lâu mới thở dài một tiếng, không đầu không đuôi mà đáp một câu: “Ta trước kia mở công ty bất động sản, cha của ta đứng đầu một tập đoàn.”
Thì ra là vậy, Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu cười khổ. “Ngày tháng an nhàn của ngươi đã qua rồi, Lưu công tử. Đừng…nghĩ tới cuộc sống trước đây nữa, dưới mắt của người khác ngươi chính là một người bị xem thường.”
Lưu Đức Hoa đáng thương, phúc khí mấy đời không kịp hưởng hết. Cuộc sống trước đây chắc chắn quá tự do, một chút trách nhiệm ràng buộc cũng không có, muốn đùa thì đùa, thích thì đi chơi. Ngẫm lại những sở thích mà hắn đã kể ra cũng đoán được, toàn thú vui nhà giàu. Ai! Một công tử giàu có ở thời hiện đại lại phiêu bạt hồn phách đến cổ đại làm nữ nhân chốn thanh lâu. Xem ra…hắn lâu như vậy mà vẫn còn chưa phát điên, Nguyễn Nhược Nhược có chút bội phục hắn.
“Tại thói quen a! Ngươi trước kia có bị xem thường không?” Thủy Băng Thanh buồn bực hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược cười khẽ một tiếng, “Lưu công tử, lời này ngươi hỏi quá ngây thơ rồi. Cuộc sống trước kia có ai không bị xem thường? Ta làm việc kiếm sống trong xã hội, làm gì có chuyện không bao giờ bị người khác xem thường? Thiếu chút nữa còn bị người ta giết chết. Bất quá ta tương đối có thể chống đỡ được, té liền đứng lên, bại cũng có mà thắng cũng có. Cứ bị xem thường như vậy, ta dần dần mạnh mẽ hơn, trở thành một thân “cương cân thiết cốt”. Bây giờ người bình thường không còn dám tới xem thường ta, cẩn thận không khéo ta sẽ “ăn” ngược lại họ.”
Nguyễn Nhược Nhược nói nói cười cười, phảng phất như chuyện không quan hệ gì đến nàng. Thủy Băng Thanh nhìn nàng một hồi, nửa câu cũng không nói nên lời.
“Ngươi dù sao cũng có nền tảng vũ đạo, chi bằng dứt khoát đến trường học nhảy múa ca hát cho rồi. Lâm trận ma thương, tùy cơ ứng biến vậy.” Nguyễn Nhược Nhược nói trở lại vấn đề chính.
“Ngươi nói nghe dễ dàng quá, nếu như bọn họ có thể dạy ta thành một Thủy Băng Thanh tại Trường An thành vũ nghệ đệ nhất thì bọn họ có cần đến ta không?” Thủy Băng Thanh âu sầu nói.
“Ai nha! Mặc kệ nó, trước hết cứ đi học, ngươi thiên phú dị bẩm, học một ngày bằng người ta học một năm.” Nguyễn Nhược Nhược dụ dỗ hắn.
“Ngươi tưởng đây là tiểu thuyết kiếm hiệp đó hả, đơn giản chỉ cần một quyển võ lâm bí tịch liền lập tức luyện được cái thế thần công. Ta tự biết mình không có loại bản lãnh đó.” Thủy Băng Thanh càu nhàu.
Nguyễn Nhược Nhược phát bực, “Bảo ngươi đi học thì trước hết ngươi cứ đi học đi! Có thể ở trên võ đài đỡ được người ta ba chiêu cũng còn hơn ngươi đưa đầu gỗ ra cho người ta gõ. Ngươi không phải đã nói ta bảo ngươi làm sao thì ngươi sẽ làm như thế nấy, hết thảy đều nghe theo ta tổ chức sắp xếp đó sao? Bây giờ ta sắp xếp ngươi đi học nhảy, nhanh đi.”
Tính tình nàng bộc phát, Thủy Băng Thanh không dám nhiều lời. Không còn cách nào khác, hắn bất đắc dĩ tìm tú bà nói muốn luyện tập một chút vũ kỹ thanh lâu.
Nguyễn Nhược Nhược không muốn ngồi một mình như con ngốc ở Hoa Nguyệt Lâu liền buồn bực rời đi. Đầu đường Trường An vẫn tấp nập nhộn nhip buôn bán khắp nơi, hàng hóa đầy rẫy…quả là phi thường náo nhiệt! Chỉ là nàng cũng không có nhã hứng để xem.
Đang đi tới, đột nhiên ánh mắt của nàng bị hấp dẫn, tia nhìn tập trung tại một nơi ở góc đường. Đó là mấy nữ nhân Tây Vực biểu diễn ca vũ, thân thể chuyển động như gió lay cành liễu, tư thế nhẹ nhàng trông rất đẹp mắt. Một màn trình diễn mang đậm phong tình dị tộc được đám đông vây quanh cổ vũ. Nguyễn Nhược Nhược đứng một bên nhìn hồi lâu, chân mày cau lại…Nàng nghĩ ra một kế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook