Buổi trưa rảnh rỗi, Nguyễn Nhược Nhược ở trong vườn đi dạo một mình. Ngày xuân tại hoa viên, cây xanh tươi mát, tiên hoa nở rộ, tràn đầy hồng hương lục ngọc nhìn không hết.

Đang thẩn thờ chợt nghe một tiếng nói thanh lãng cất lên: “Tam biểu muội, một mình trốn ở chỗ này nghĩ ngợi gì vậy?”

Nàng bị dọa nhảy dựng lên, theo điều kiện phản xạ nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Ngọc Liên Thành đang từ từ đi tới, thói quen cười mà không cười, bất quá chỉ là một nụ cười nhạt nhưng cũng đem cả vườn xuân sắc làm nhòe đi. Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được rũ mi mắt xuống âm thầm thở dài: nam nhân này, quả thực sắp để thiếu nữ trong thiên hạ đỡ không nổi nữa.

“Biểu ca, ngươi lại đem Nhị tỷ của ta đuổi xuống phòng bếp?” Nguyễn Nhược Nhược không đáp mà hỏi ngược lại.

“Ngươi không biết sao? Đại nương và Nhị tỷ của ngươi mỗi tháng vào ngày mười sáu đều đến miếu dâng hương khấn nguyện. Hôm nay chính là ngày mười sáu.”

Hai mẫu tử này bình thường cũng không phải là thiện nam tín nữ, hết lần này tới lần khác vẫn một lòng hướng phật, đúng là mâu thuẫn nha.

“Biết Nhị tỷ không có ở đây vậy ngươi còn tới làm gì?” Nguyễn Nhược Nhược nói xong liền thấy mình ngốc ngếch, đấy là hắn né tránh Nguyễn Nhược Phượng đặc biệt tìm đến nàng mà.

Quả nhiên Ngọc Liên Thành khẽ cười nói: “Lần trước ta cùng Tam biểu muội hàn huyên chưa tận hứng cho nên hôm nay cố ý đến đây muốn cùng biểu muội một lần nữa trò chuyện.”

Nguyễn Nhược Nhược trong lòng tất nhiên kêu khổ cả ngày, lần trước cùng Ngọc Liên Thành nói chuyện một phen, quả thực là vừa đánh vừa mở đường máu thoát thân. Nàng suýt nữa bị hắn đánh cho tơi tả, vạn vạn lần không muốn tái khơi mào khói lửa chiến trận nữa.

“Ai nha…biểu ca, ngươi tới không đúng lúc rồi, ta đang dự tính ra ngoài đây, không thể cùng ngươi nói chuyện phiếm rồi. Xin lỗi nha!” Nguyễn Nhược Nhược cười hi hi ha ha, chỉ cần ngăn được hắn thì đi đâu cũng được.

“Không sao nha! Ta dù sao cũng nhàn rỗi, có thể phụng bồi biểu muội đi ra ngoài, chúng ta vừa đi vừa hàn huyên cũng được.”

“Biểu ca, ta không dám đi cùng ngươi đâu.” Nguyễn Nhược Nhược huơ hai tay la hoảng, “những nữ nhân xinh đẹp tại Trường An thành hướng ngươi tát tiên hoa, ta không nằm trong cái hội đó mà ta cũng không muốn trở thành cục diện “toàn dân công địch” nha”.

Ngọc Liên Thành nghe qua không hiểu, chân mày nhẹ nhướn lên, che không được phong hoa lưu chuyển. Lời nói của hắn mang ý nghi ngờ, “Toàn dân công địch? Từ này…giải thích thế nào?”

“Chính là trở thành địch nhân của tất cả nữ tử trong Trường An thành, bị các nàng hợp sức tấn công. Biểu ca, ngươi không nên làm hại ta ở Trường An thành không có đất đặt chân.” Nguyễn Nhược Nhược chỉ ra chỗ nguy hiểm.

Ngọc Liên Thành lại nói: “Vậy ngươi đổi lại nam trang được không?”

Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên, “Ngươi thấy ta cải nam trang bao giờ?”

“Tam biểu muội, ta thấy ngươi cải nam trang cùng Đại biểu huynh đi trên đường không chỉ một lần”.

Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút, lại nói: “Ta dù mặc nam trang cũng không thể cùng ngươi đi chung một chỗ, kéo theo phía sau cả một đại bang anh hùng…ta không được tự nhiên, đặc biệt không được tự nhiên.” Nàng dùng ngữ khí cực mạnh diễn tả.

“Chúng ta ngồi xe ngựa vậy.” Ngọc Liên Thành trả lời lưu loát.

Nguyễn Nhược Nhược bị hắn từng bước bít chặt đường lui, cực chẳng đã đành phải mang Nguyễn Nhược Phượng ra làm bia đỡ đạn. “Biểu ca, ngươi tha cho ta đi. Ta thật sự không dám một mình cùng ngươi đi ra ngoài, nếu bị Nhị tỷ biết được nàng ta chắc chắn sẽ giết ta đó nha. Ngươi biết nữ nhân ghen tuông vô cùng đáng sợ…”

Nói còn chưa dứt lời, lại bị Ngọc Liên Thành một tay che môi của nàng lại. Mặt của hắn gần nàng trong gang tấc, một đôi mắt cười và hàm răng như trăng sáng, sóng mắt lưu động mê hoặc lòng người. Hết lần này tới lần khác một thanh âm mang theo ai oán vang lên: “Tam biểu muội, nếu ngươi còn ba lần bốn lượt muốn đẩy ta ra như vậy thì ta sẽ rất thương tâm đó nha”

Lời dụ dỗ hoành thiên xuất thế, đánh thẳng vào cửa. Không còn kịp phòng bị, nàng liền bị hắn câu dẫn vùi lấp, vùi lấp, vùi lấp… Một cái chớp mắt này, Nguyễn Nhược Nhược xem như đã nếm qua cái gì gọi là “Thôi miên”. Giống như bị Ngọc Liên Thành hạ thủ thôi miên, bao nhiêu kiên trì trước giờ của nàng trong khoảnh khắc liền như vỡ đê, để mặc nước ngập lênh láng. Lý trí nàng còn muốn cậy mạnh nhưng miệng đã đầu hàng: “Cũng tốt, biểu ca, ta đi theo ngươi. Cùng lắm thì sau khi trở lại cùng với Nhị tỷ ra Hoa Sơn luận kiếm vậy.”

Xe ngựa lúc lắc chạy đi, tiếng sỏi đá lạo xạo dưới bánh xe khi chạy trên đường thật có tiết tấu, giống như đang thầm hát một tiểu hành khúc vui vẻ vậy. Trong xe ngựa, Ngọc Liên Thành mỉm cười tự nhiên, lộ ra tâm tình thoải mái. Nguyễn Nhược Nhược một bên đang buồn bực.

Nàng đang giận chính mình, tại sao lại hứa hẹn với hắn! Còn chưa tranh tài mười mấy hiệp đã bị trúng một chiêu “mỉm cười nhu hòa” của Ngọc Liên Thành đánh bại. Bất quá nói gì thì nói, chiêu này của Ngọc Liên Thành quả thật lợi hại, lực sát thương lên tới hai trăm phần trăm, quả thực có thể so sánh với “Hóa công đại pháp”. Dù tâm địa ngươi sắt đá thế nào cũng sẽ bị hắn hóa thành chất lỏng, khiến cho thần hồn điên đảo, ngàn y trăm thuận. Người này còn là con người sao? Nguyễn Nhược Nhược không khỏi quay đầu liếc nhìn hắn một cái, dung nhan tuấn mỹ vô song như vậy, bộ dáng không thể chống đỡ được…Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được hoài nghi hắn là…yêu quái thành tinh, nếu không làm sao lại có thể mê hoặc lòng người đến thế này?

Nàng không dám nhìn lâu để tránh bị chìm luân trong đó, Nguyễn Nhược Nhược nhóng đầu nhìn người đi đường bên ngoài cửa xe, phát hiện xe ngựa đã ra khỏi thành Trường An, hướng ngoại thành đi tới.

“Biểu ca, chúng ta đang…đi đâu?”

“Nếu không muốn bị một đám người bám theo, chỉ còn cách ra khỏi thành đi dạo dã ngoại.”

“Biểu ca, đừng đi tới những chỗ hoang dã vắng người! Ta sợ không an toàn.” Nguyễn Nhược Nhược là từ thế kỷ hai mươi mốt đến nên đối với trị an của Đại Đường thịnh thế cũng mang theo thói quen cảnh giác cao độ.

Ngọc Liên Thành hiểu sai ý, tự tiếu phi tiếu nói: “Biểu muội chẳng lẽ không tin ta?”

“Không phải không phải” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng thanh minh, “Ta sao có thể không tin tưởng ngươi! Ta biết biểu ca tuyệt đối là chính nhân quân tử.”

Một nhân vật như Ngọc Liên Thành cứ coi như không phải chính nhân quân tử thì cũng không cần dùng đến sức mạnh để chiếm đoạt tình yêu nam nữ. Chỉ cần hắn nguyện ý, thiếu nữ muốn ngủ với hắn chỉ sợ có thể xếp hàng dài ra khỏi Trường An thành năm trăm dặm.

“Ta sợ trên đường gặp cướp. Nếu chỉ cần để lại tiền mãi lộ cũng không sao, nhưng nếu lỡ cướp tài còn muốn…cướp sắc, biểu ca nha, không chừng cả hai chúng ta đều gặp phải tai ương. Phải biết rằng dáng điệu của ngươi còn đáng giá hơn ta nữa.”

Một câu nói xong, Ngọc Liên Thành dở khóc dở cười, “Tam biểu muội, ngươi cứ yên tâm đi, ta đem ngươi mang đi ra hoàn hảo thì cũng sẽ nhất định đem ngươi mang về lành lặn. Việc đó ngươi không cần lo lắng.”

“Biểu ca, ngươi nói vậy ta đây yên tâm rồi. Ngươi cứ tùy tiện dẫn ta đi, dù là nơi hoang vu giống như cảnh địa liêu trai ta cũng không sợ.”

“Ta dẫn ngươi đến chỗ hoang vu làm chi? Cũng không phải là đi xem cô hồn dã quỷ. Tam biểu muội, ta dẫn ngươi đi ngắm hoa.”

“Ngắm hoa? Ngắm hoa cần chạy xa như vậy làm chi? Hậu viên nhà ta rộng lớn…chẳng lẽ hoa này có cái gì đặc biệt?”

“Cũng không đặc biệt, chẳng qua là hoa đào tầm thường thôi.”

“Lúc này mà còn hoa đào sao! Biểu huynh, “Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn” (tháng tư ở nhân gian hoa đào đã nở hết), chúng rụng sắp hết rồi. Nếu còn sót lại mấy phần thì cũng chỉ là “tàn hồng túng hữu tam thiên thụ, bất cập sơ khai nhất chi tiên” (ba ngàn cây hoa đào nở rộ cũng không bằng một cành hoa mới nở), có cái gì nhìn đâu?”

“Hoa đào dưới chân núi đúng là đã nở hết, nhưng hoa đào trên núi bây giờ mới bắt đầu nở rộ.”

Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là ngẩn ra, chợt kịp phản ứng, thầm mắng mình ngu đần, đã biết câu “Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn” (Nhân gian tháng tư hoa đào rụng hết)” tại sao lại quên mất câu kế tiếp là “Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai” (hoa đào trên núi mới bắt đầu nở), hoa trên núi so với dưới chân núi nở chậm hơn một chút. Được rồi, nếu biết xuân về đến nơi nào thì hôm nay cứ làm khách đến thăm xuân đi. Vì vậy nàng rất hớn hở, “Biểu ca, ở đâu ở đâu, đến nhanh đi”.

“Nhanh, lập tức xuống xe treo lên núi đi. Đây, cho ngươi.” Ngọc Liên Thành từ bên dưới chỗ ngồi lấy ra vài cái giỏ mây, chia cho nàng một nửa.

“Cầm cái này…làm chi?” Nguyễn Nhược Nhược nghĩ không ra.

Ngọc Liên Thành nhìn nàng cười một tiếng, “Tam biểu muội không phải đã đáp ứng thay ta chuẩn bị mấy thùng tùng châm tuyết đó sao? Bây giờ không phải là lúc thu tuyết, chi bằng ngươi…trước tiên giúp ta đi hái hoa đào đi. Ta có việc cần dùng.”

A! Nguyễn Nhược Nhược không khỏi cười nói: “Thì ra không đơn giản chỉ là tới ngắm hoa, quan trọng hơn chính là tới giúp ngươi hái hoa. Cũng được cũng được, cứ coi ta là trợ lý hái hoa của ngươi đi. Sếp a, ngươi cần bao nhiêu hoa cứ nói, ta đây cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Nguyễn Nhược Nhược liền biết không ổn. Đáng chết, cùng Thủy Băng Thanh-Lưu Đức Hoa dùng từ ngữ hiện đại đấu khẩu, lại cùng người đời Đường nói chuyện nên bị nhầm lẫn đôi lời. Như vậy không được a! Một gã hiện đại cùng với một gã cổ đại làm nàng choáng váng quay cuồng. Nàng lấm lét nhìn Ngọc Liên Thành, hắn chăm chú quan sát nàng. Ánh mắt kia…Nguyễn Nhược Nhược chỉ cảm thấy đỡ không được, “Biểu ca, ngươi đừng nhìn ta như vậy có được hay không, ta sẽ có ý xấu với ngươi đó.”

Ngọc Liên Thành khẽ cười một tiếng đã mở miệng: “Tam biểu muội, ta nghĩ nói chuyện với ngươi so sánh với hồi trước thú vị hơn, con người cũng càng ngày càng thú vị đó nha.”

Nguyễn Nhược Nhược cười ha ha, “Nữ tử đến mười tám tuổi trở nên xinh đẹp hơn, đáng yêu hơn nên thu hút người khác cũng là tự nhiên.” Sau đó lập tức chuyển đề tài, “Biểu ca, tại sao còn chưa tới?”

Phảng phất như để trả lời vấn đề của nàng, xe ngựa đánh tiếng dừng lại, hán tử đánh xe ở bên ngoài nói: “Công tử, đã đến Tê Hà Sơn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương