Mãi lâu sau đó, Trần Hạ lên tiếng "Có muốn biết tại sao lần này cậu phải thi đậu bằng được cuộc thi không?"
Lý Thống vẫn chưa quên bực dọc trong lòng, cậu chỉ nằm im không thèm đáp lại.

Ý tứ rõ ràng rằng cậu không quan tâm mấy thứ đó, đang lừa cậu sao.
Trần Hạ cũng chẳng cần cậu trả lời, tự mình tiếp tục "Nếu như cậu được sinh vào nhà khác, thì cậu tất nhiên không phải lo việc luyện tập cố gắng trở thành một người hoàn hảo văn võ song toàn, cậu chỉ cần sống tốt phần đời của mình.

Làm một tên bại hoại, hay một kẻ buôn bán, hay là một tên rượu chè, cũng có thể cậu nhảy xuống kia mà chẳng ai thèm cứu vớt.."
Ngừng một lúc, Trần Hạ nhìn sang bên Lý Thống, đột nhiên phì cười giộng một nụ cười châm biếm hơn "Nhưng rất tiếc cậu lại sinh vào phủ Lý gia.

Việc cậu sau này nối nghiệp cha là điều hiển nhiên, cậu nghĩ chỉ đơn giản mặc bộ giáp, lấy thánh chỉ của vua trên ban xuống là cậu ngồi vào được chỗ của cha cậu.

Không đâu, cậu trước giờ chưa từng hiểu cho cha mình.

Cậu vẫn chỉ là một thiếu gia ham chơi, lười biếng có phần ngu xuẩn."
Nói đến đây, thật lòng là Lý Thống không thể nghe thêm được nữa, cậu liếc xéo nhìn tên Trần Hạ kia, ý rằng nếu nói thêm câu nào mang ý xem thường, chửi mắng cậu thì cậu sẽ giết hắn.
Trần Hạ làm ngơ với thái độ đe dọa đó, người này thản nhiên đứng dậy cởi đồ ngoài ra phơi nắng, nhặt lại bộ áo giáp để gọn gàng "Trong triều đình kia, đầy rẫy nguy hiểm không chỉ đánh giặc ngoài còn phải phòng giặc trong.

Cha cậu đứng vững chức Tể Tướng đến ngày hôm nay thật khó khăn nhường nào."
Lý Thống nghe đến đây thì bắt đầu hình dung "Chẳng phải chuyện của chính trị sao.

Mấy chuyện này thật sự không xem thường được." Nghĩ thế, Lý Thống có chút cảm thấy câu chuyện kia của Trần Hạ có phần cuốn hút.

Cậu có phản ứng hơn.
Trần Hạ vẫn tiếp tục "Thái úy, là chức vụ bên quan võ vô cùng quan trọng, chỉ đứng sau vua mà thôi.

Thiếu gia có biết, trong tay cha cậu có bao nhiêu binh lính không?"
Lý Thống ngồi dậy nghĩ một hồi "một nghìn?"
Trần Hạ trợn mắt, nhíu lông mày nhìn cậu.

Thấy mình vừa lỡ lời, Lý Thống vội vã xua tay đoán lại "Là một vạn?" Trần Hạ lắc đầu.
Lý Thống lại đoán "hai vạn?"
Vẫn lắc đầu.
"Ba vạn?"
Vẫn chưa trúng.
"Năm vạn?"
Trần Hạ ngồi nhặt củi không nói gì.

Lý Thống bắt đầu không tưởng tượng được rốt cục có bao nhiêu người.
"Không lẽ..

là 8 vạn người?"
Lúc này, Trần Hạ không để cậu đoán mò nữa, tự đưa ra câu trả lời.
"Là mười vạn."
Lý Thống há hốc miệng, mắt mở lớn nghĩ thầm "Vc! Nhiều người vậy mà chỉ có một mình ông già Lý kia quản sao?"
Trần Hạ nhóm được một đống củi nhỏ, mang đồ ra phơi.
"Càng nhiều binh lính những tưởng là an tâm cho xã tắc, nhưng mà đó chính là mối đe dọa lớn nhất với nhà vua.

Cậu có biết có rất nhiều kẻ đang nhăm nhe vị trí của cha cậu.

Ngày đêm chỉ muốn cướp đoạn, tranh giành.

Tất nhiên bọn chúng đều có ý định xấu."
Lý Thống tự nhiên như không cởi áo ngoài ra, ném đến chỗ Trần Hạ vừa hỏi "Nguy hiểm đến vậy sao?"
Trần Hạ cau mày nhìn cậu, nhưng mà Lý Thống hất hàm ý bảo phơi đồ cho cậu.

Trần Hạ cũng chẳng buồn chấp, phụ cậu phơi đồ.
Trần Hạ lúc này nói chuyện như đang bộc bạch tâm trạng "Cha cậu là một Tể Tướng vô cùng liêm chính, là một người cương trực, hết lòng vì dân vì nước được vua vô cùng tin tưởng.

Hơn nửa đời người đã dồn hết tâm huyết, khí và trí để bảo vệ bờ cõi.

Tôi đã theo Lý lão gia từ rất lâu rồi, trận đánh nào tôi cũng đều thấy sự anh dũng của lão gia.

Nhưng gần đây..

sức khỏe của lão gia..

đang không ổn."
Lý Thống chăm chú nghe, thấy cha sức khỏe yếu đi, cậu lập tức quan tâm "Mau nói, cha ta bị bệnh gì sao?"
Trần Hạ ý cười xem thường "Còn tưởng thiếu gia không muốn quan tâm?"
Lý Thống tiến lại gần đống lửa, cau có "Ngươi đến lúc nào còn muốn chọc ta."
Trần Hạ tiếp tục "Lý lão gia, nhiều năm trinh chiến bờ cõi, giết bao nhiêu kẻ địch, âm khí tích tụ dần dần hiện đã nhiễm vào cơ thể.

Dạo gần đây suy nhược càng thêm nghiêm trọng.


Thiếu gia cậu không hề biết."
Huyền Nhân bên trong thật sự không cùng huyết thống, nhưng mà nghe kể vậy trong lòng thương xót.

Lý Thống lắc đầu giữ im lặng.
"Cậu không biết cũng phải, lão gia đều giấu cậu mà.

Lão gia đều đi sớm về khuya, chủ yếu là ra ngoài chữa bệnh, với việc triều đình cũng nhiều thứ cần giải quyết."
Ngừng lại một lúc, Trần Hạ vỗ vai cậu như một người bạn "Hiện tại trong cung ngày càng lộ rõ bản chất tham lam, đấu đá nhau rồi.

Lão gia đang căng mình phòng thủ tứ phía, bên dưới ngài ấy mấy tên Định Thắng Tướng, Lang Tướng, Tả Kim Ngô kia vẫn đang lăm le chức vị đó.

Nếu như ngày nào đó chức vị rơi vào tay kẻ khác liệu đất nước có giữ được thái bình.

Giờ chỉ còn một tia hy vọng, lão gia không muốn gắt gỏng với thiếu gia nhưng thật sự hiện tại không còn cách khác.

Huống hồ cả vua trên cũng biết chuyện này, giờ bên dưới ngài thật giả lẫn lộn chỉ còn tin vào một mình lão gia mà thôi."
Lý Thống im lặng, cả thấy trên vai mình nặng gánh giang sơn xã tắc.
Trần Hạ gẩy gẩy mấy que củi đang cháy "Cứ mười năm một lần, nhà vua sẽ tổ chức hội thi song toàn văn võ để kiếm nhân tài.

Người được chọn tùy vào trí tuệ sẽ được xếp vào từng cấp bậc quan khác nhau."
Lý Thống tò mò "Nhưng mà dẫu có thi, nhưng không thể nào ta thay được chức Tể Tướng của cha được."
Trần Hạ "Thiếu gia, lão gia chí muốn nhắm vào chức Đô Thống Đại Nguyên Soái cho thiếu gia rồi.

Thiếu gia sẽ bên cạnh phò trợ cho lão gia."
Lý Thống nghe xong, trong lòng như có hẳn một ngọn núi đè xuống nặng nề đến khó thở.

Nhìn thấy bộ dạng của Lý Thống, Trần Hạ ngồi bên hết lời động viên, khích lệ "Thiếu gia, cậu đừng suy nghĩ gì nữa, hiện tại cậu đã 23 tuổi rồi.

Cậu cần phải lớn lên, cần phải đĩnh đạc để cha cậu yên tâm.

Cậu phải nhớ đây là cách duy nhất để giúp cha cậu, không chỉ vậy còn là nghĩa vụ với xã tắc"
Lý Thống im lặng, nhìn Trần Hạ, không biết cậu muốn tìm gì trong đôi mắt đó.


Một hồi, lại chỉ thấy thở dài mà chuyển tầm nhìn sang đống lửa.

Lý Thống trong lòng đang lo lắng, cậu trước giờ chỉ nghĩ đời mình an phận đi học mỹ thuật, ngành thiết kế, sau này sẽ trở thành nhà thiết kế, sống cuộc sống dư giả chút yên ổn bên gia đình.
Thế nào giờ lại đối mặt với mối nguy xã tắc gì đó, cậu phải học binh pháp, thay vì cầm kim dùng máy may thì cậu lại cầm đao kiếm.

Lý Thống phát hiện đôi tay mình từ khi nào đang run lên khe khẽ.
Cả hai người lại rơi vào khoảng im lặng, lại ở trong hai thế giới riêng.

Họ ngồi đó, cho đến khi hong xong đồ, cho đến khi trời cũng đã xẩm tối.

Lúc đến trước cửa phủ, Lý Thống đột nhiên nói với Trần Hạ "Việc này cho ta hai ngày để suy ngẫm, bỗng nhiên ta cảm thấy bản thân chưa đủ dũng khí để chấp nhận."
Trần Hạ gật đầu "Chuyện này, chỉ có thiếu gia và tôi biết.

Tôi sẽ không kể cho lão gia, cậu phải nhanh chóng đưa ra quyết định.

Thời gian không còn nhiều."
Lý Thống gật đầu cái nhẹ, sau đó Trần Hạ cáo lui.

Một mình bước vào trong phủ, việc đầu tiên Lý Thống là kiếm Tiểu Đinh dẫn đường đến phòng lão gia.

Lúc này cậu nhận ra, từ khi cậu đến nơi này, ngoài khu phòng cậu dẫn ra hậu hoa viên thì những nơi còn lại, cậu không hề biết kể cả phòng lão gia.
Tiểu Đinh suốt cả một ngày lo lắng cho thiếu gia, ban nãy vừa thấy thiếu gia về, cậu mừng lắm nhưng lại thấy thiếu gia bị thương còn đang muốn hỏi vết thương trên miệng với tay thiếu gia vì sao mà có.

Thì thiếu gia đã kêu cậu dẫn đường tới phòng lão gia.
Gần đến nơi, Lý Thống kéo giật lùi Tiểu Đinh đằng trước lại, ra hiệu im lặng.

Cậu không muốn tiến vào trong phòng, chỉ đơn giản là muốn quan sát lão gia một chút, xem thật sự rằng lão gia đang bị bệnh.
Lý Thống chọc thủng một lỗ trên cửa sổ, nhìn vào trong.

Chỉ thấy lão gia đang ngồi đọc sách, dáng vẻ ôn nhu, không gian yên tĩnh.

Chốc lại thấy lão gia lấy tay che miệng ho khan.

Lão quản gia đứng bên cạnh vội vã vuốt lưng cho lão gia.

Cậu còn nghe thấy họ nói chuyện.
"Lão gia, tình hình dạo này càng lúc càng xấu hơn trước.

Lão gia còn sốt nữa.

Đại phu cắt thuốc hình như chưa đỡ chút nào."
Lão gia đặt cuốn sách xuống, vẻ mặt u buồn "Trong lòng đang lo trăm bề, làm sao có thể huyên giảm bệnh tình được.


Vua cũng đang bị bệnh rồi, ta không thể không lo."
Lão quản gia, bưng tô thuốc trên bàn đưa tận tay lão gia "Việc triều chính không thể ngơi nghỉ, nhưng lão gia nên giữ sức cho mình.

Thiếu gia cũng đang cố gắng dùi mài võ thuật để giúp đỡ lão gia."
Lão gia nghe vậy càng thêm lo "Lý Thống nay cũng đã 23 rồi, hẵng còn ham chơi lười nhác, ta e rằng không thể trông cậy vào nó.

Bản thân ta lại chẳng thể chống đỡ bao lâu nữa."
Lão quản gia vẫn cố gắng "Lão gia xin đừng bi quan, thiếu gia tuy ham chơi nhưng nếu ép vào khuôn khổ, sau này chắc chắn sẽ thành tài.

Lão gia phải giữ sức khỏe chờ tới ngày đó."
Lão gia im lặng, không nói thêm gì, gật đầu khe khẽ rồi uống bát thuốc.

Lý Thống bên ngoài nghe xong, cậu cảm thấy hổ thẹn thay cho cái tên Lý Thống trước kia, không nói thêm gì.

Cậu im lặng quay trở về phòng mình.
Trên đường, biết bao suy nghĩ trong đầu.

Lý Thống cậu có một tâm hồn nhạy cảm, nhìn người đáng tuổi cha cậu, đau ốm lao tâm khổ tứ như vậy cũng cảm thấy áy náy trong lòng.

Thậm chí còn thấy thương xót.
Lý Thống đột nhiên hỏi "Nếu như giờ ta thay đổi.

Liệu có kịp không?"
Tiểu Đinh nãy giờ chỉ chăm chú đi dẫn đường, nghe thấy vậy giật nảy mình trợn tròn mắt hỏi lại "Thiếu gia, cậu muốn thay đổi gì?"
Lý Thống chắp tay ra sau, tiếp tục bước nhưng có chút chậm rãi "Ta cảm thấy đã đến lúc ta phải trưởng thành hơn rồi."
Tiểu Đinh không dám tin vào mắt mình, cậu mấp máy môi "Thiếu..

gia..

cậu lớn rồi."
Hai người quay trở về phòng, Lý Thống kêu Tiểu Đinh đi chuẩn bị nước cậu muốn tắm.

Lúc ngâm mình trong nước nóng, Lý Thống cảm thấy bản thân thật thỏa mái, cơ thể được thư giãn phần nào sau một ngày mệt mỏi.
Đến khi bước vào phòng, đã thấy Tiểu Đinh ngồi bên bàn, trên bàn có chút đồ ăn nóng hổi.

Thấy thiếu gia vào, Tiểu Đinh vui vẻ đứng lên mời thiếu gia.
"Thiếu gia, ăn chút gì đi.

Cả ngày nay thiếu gia trốn đi đâu vậy, làm cả phủ chạy loạn tìm kiếm.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương