Hữu Điều Kiện Luyến Ái
-
Chương 13
Theo kế hoạch 4 giờ chiều tập trung ở xe để quay về trường, ta cùng Cẩu Hùng mới gần một giờ đã trở về xe.
Lên xe, ta cùng Cẩu Hùng vẫn là tiến thẳng đến hàng ghế cuối cùng mà ngồi.
Trong xe ta nghe được mấy người oán giận kêu mệt.
Ta cũng mệt chết đi được, buồn ngủ, kết quả là ngủ lúc nào không biết.
Đến lúc mở mắt thì xe đã chạy đến đường cao tốc rồi.
Nhưng người ngồi cạnh dường như có chút không giống.
Cố gắng mở to hai mắt, nhìn về phía người bên cạnh, trong nháy mắt toàn thân ta cứng ngắc.
Như thế nào lại là hắn?!
“Mệt đến thế sao?” Hắn hỏi
“Có chút. Có việc gì sao?”
“Cẩu Hùng đến phía trước đánh bài, để ta tới trông ngươi.”
Ta đứng dậy, nhìn về phía xe đầu, quả nhiên một đám người đang tụ tập kích động mà chơi bài.
“Cũng không phải trẻ con, có cái gì mà phải trông? Bạn gái của ngươi không cần phải chăm sóc sao?”
“Nàng say xe, uống thuốc liền ngủ. Cẩu Hùng nói ngươi ngủ so với trẻ con không sai biệt lắm, hắn thật sự lo lắng ngươi sẽ đập đầu vào cửa kính.” Triệu Nghị nói xong rồi lại cười rộ lên.
Ai giống trẻ con? Nói hưu nói vượn! Toàn bịa chuyện giật gân!
Tên Cẩu Hùng chết tiệt, dám ở đây mà nói xấu ta! Ngươi chết chắc rồi!!!
“Dạ dày của ngươi gần đây không sao chứ?”
“Rất tốt.”
“Nhớ rõ mỗi ngày phải ăn cơm.”
“Ngươi vẫn là không nên ngồi đây, trở về chỗ đi.”
“Được, ta trở về.”
Bảo hắn đi, hắn liền đi thật! TT__TT
Ta giữ chặt tay hắn, kéo hắn ngồi xuống.
“Ngươi rất thích nàng sao? Thích đến mức nào?”
“Vì cái gì ngươi lại hỏi vấn đề này?” Hắn nhìn thẳng ta, cả người ta run rẩy sợ hãi.
“Ngươi không tin cũng được, chính là ta chỉ đơn giản muốn hỏi một chút.” Ta cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Ta thật sự thích nàng, cũng có tính đến về sau sẽ kết hôn.”
Sét đánh ngang tai! Nguyên lai từ miệng hắn nói ra “Kết hôn” khiến toàn thân ta rung động.
“Nếu…… nàng phải rời khỏi ngươi thì sao? Hơn nữa là không bao lâu nữa.”
“Ta sẽ không để nàng rời bỏ ta! Cái gì cũng không thể chia rẽ được chúng ta!” Thanh âm hắn tràn ngập tức giận.
“Nàng cuối năm sẽ đi Đông Kinh, nhiều khả năng sẽ không trở lại.”
“Ngươi đừng nói bậy!…… Đừng để ta phải chán ghét ngươi.” Hắn tức giận thực sự
“Cho nên ngươi đừng để tình cảm quá sâu đậm.”
“Ngươi là có ý tứ gì?” Anh mắt hắn nhìn ta có chút trách cứ.
Dù sao hắn cũng không muốn cùng ta có liên quan nên bị hắn chán ghét cũng không khác gì. Ta có thể thấy hắn nếu mất đi bạn gái sẽ đau thương nhường nào.
“Ngươi hãy cùng nàng nói chuyện.”
“Đa tạ, ta sẽ nói.”
Hắn nói xong, đứng dậy, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Mệt mỏi, thật sự mệt chết đi.
Buổi tối hôm đó, nằm trên giường, ta thế nào cũng không ngủ được, bên tai cứ vảng vất lời nói tràn ngập tức giận của hắn.
Sau đó một ngày, ảnh chụp hôm đi Tú Sơn đã được rửa.
Ảnh ta chụp cùng Triệu Nghị thật sự buồn cười, hai người thì một người cao lớn soái khí, một người thì bé nhỏ bình thường; một người vẻ mặt ung dung, một người vẻ mặt luống cuống. Hai người đứng chung một chỗ thật như tranh biếm họa. Cầm ảnh mà ta không dám nhìn chính mình, muốn đem ảnh xé làm hai mảnh, đem chính phần của mình mà hủy đi, tuy nhiên vẫn là luyến tiếc không nỡ.
Cuối cùng ta còn cẩn thận đem bức ảnh dán vào nhật ký rồi viết xuống dưới hai chữ Triệu Nghị. Trang giấy đó, mỗi ngày ta đều mở ra xem 1 lần.
Một tuần sau, ta đi chơi về, đang trên đường về KTX thì nửa đường đã bị một người kéo vào góc tối.
Hắn vẫn là mạnh mẽ và nhanh chóng như lần trước.
“Nàng nói nàng không có tính đi Nhật Bản.”
“Phải không?” Ta có cảm giác bị người ta bán đứng
“Ngươi không có gì muốn nói sao?” Hắn gấp đến độ ở bên cạnh ta đi qua đi lại.
“Ngươi muốn ta nói cái gì? Ta nói thì ngươi sẽ tin sao?”
Ta với bạn gái ngươi, ngươi tin ai hơn? Không phải ngươi cũng đã rõ ràng rồi sao?
“Ngươi vì cái gì mà lại nói dối?”
“Nếu ngươi đã coi ta là loại nói chuyện không đáng tín nhiệm thì vì cái gì lại đi tin ta? Vì cái gì lại phải hỏi lại bạn gái ngươi?”
Hắn trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Ta biết…ngươi sẽ không vô duyên vô cớ nói dối.”
Ngươi vẫn là tin tưởng ta, đúng không?
“Ta nghe bạn học nói rằng nàng đang đi xin thị thực.” Lần này là ta nói dối thật. Ta không muốn nói rằng chính nàng bảo ta đi nói với hắn như thế.
“Như thế nào có thể, nàng mỗi khi rảnh đều ở một chỗ cùng ta!”
“Ta không có ý tứ khác, chỉ là muốn ngươi chuẩn bị tâm lý trước.”
“Không có ý tứ khác? Ngươi nghĩ rằng ta tin ngươi sao?”
Hắn nắm chặt bả vai ta, nhìn chằm chằm vào mắt ta làm cho ta thực sự sợ hãi.
“Ngươi muốn yêu như thế nào tùy ngươi, ta không còn lời nào để nói.” Ta quay mặt đi không nhìn hắn.
“Tiểu Tuyết nhi, đừng như vậy, ta thật sự không chán ghét ngươi.”
Hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ, tựa đầu vào bả vai ta, ta cứ như vậy mà bị hắn ôm vào trong lòng. Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ của ta, khiến cho toàn thân ta nổi lên từng đợt run rẩy tê dại.
“Ngươi…… thích ta được không?” Nếu thời gian trở lại đêm hôm đón tân sinh viên, ta nghĩ hắn nhất định sẽ không đáp ưng yêu cầu vô lý này của ta.
Ước chừng qua cả một thế kỷ, ta mới nghe được thanh âm của hắn. “Ngươi có biết nàng đối với ta là không thể thay thế.”
“Cho nên đối với ta, ngươi cùng với nàng cũng được, không cùng cũng được. Ta không ngại, thật sự không ngại.”
Ta biết ta là đồ đê tiện, nhưng cũng không nghĩ mình lại đê tiện đến mức này.
“Ngươi muốn ta làm như thế nào?” Hắn hỏi
“Chỉ cần khi nào ngươi muốn ở cùng ta thì gập hạc giấy đưa cho ta. Sau đó ngươi muốn làm gì cũng được.”
Nói cách khác thì ta chính là tình nhân bí mật của hắn và hạc giấy chính là ám hiệu của hai chúng ta.
“Như vậy đối với ngươi không công bằng.”
“Ta không cần công bằng, chỉ cần ngươi, ngươi còn không hiểu sao?”
“Tiểu Tuyết nhi.” Đây là lần đầu tiên hắn trước mặt ta mà gọi như vậy. Nghe thực thân thiết tựa như hắn vốn đã gọi như vậy hàng trăm lần.
Hắn càng không ngừng gọi ta, mặt hắn không ngừng hướng ta mà tiến tới, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.
“Nhắm mắt lại.” Thanh âm của hắn nặng nề nhưng lại thực thoải mái. Ta bị âm thanh của hắn mê hoặc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi thở của hắn càng lúc càng gần, rất nhanh sau đó ta liền cảm nhận được đôi môi hắn.
Ta kích động ôm lấy thắt lưng hắn, cả đời này cũng không muốn buông ra.
Ta không muốn cùng người khác chia sẻ người yêu.
Cũng không muốn tình yêu của mình lại hèn mọn như thế.
Nhưng đối với ngươi vẫn là ta cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thật này.
Lên xe, ta cùng Cẩu Hùng vẫn là tiến thẳng đến hàng ghế cuối cùng mà ngồi.
Trong xe ta nghe được mấy người oán giận kêu mệt.
Ta cũng mệt chết đi được, buồn ngủ, kết quả là ngủ lúc nào không biết.
Đến lúc mở mắt thì xe đã chạy đến đường cao tốc rồi.
Nhưng người ngồi cạnh dường như có chút không giống.
Cố gắng mở to hai mắt, nhìn về phía người bên cạnh, trong nháy mắt toàn thân ta cứng ngắc.
Như thế nào lại là hắn?!
“Mệt đến thế sao?” Hắn hỏi
“Có chút. Có việc gì sao?”
“Cẩu Hùng đến phía trước đánh bài, để ta tới trông ngươi.”
Ta đứng dậy, nhìn về phía xe đầu, quả nhiên một đám người đang tụ tập kích động mà chơi bài.
“Cũng không phải trẻ con, có cái gì mà phải trông? Bạn gái của ngươi không cần phải chăm sóc sao?”
“Nàng say xe, uống thuốc liền ngủ. Cẩu Hùng nói ngươi ngủ so với trẻ con không sai biệt lắm, hắn thật sự lo lắng ngươi sẽ đập đầu vào cửa kính.” Triệu Nghị nói xong rồi lại cười rộ lên.
Ai giống trẻ con? Nói hưu nói vượn! Toàn bịa chuyện giật gân!
Tên Cẩu Hùng chết tiệt, dám ở đây mà nói xấu ta! Ngươi chết chắc rồi!!!
“Dạ dày của ngươi gần đây không sao chứ?”
“Rất tốt.”
“Nhớ rõ mỗi ngày phải ăn cơm.”
“Ngươi vẫn là không nên ngồi đây, trở về chỗ đi.”
“Được, ta trở về.”
Bảo hắn đi, hắn liền đi thật! TT__TT
Ta giữ chặt tay hắn, kéo hắn ngồi xuống.
“Ngươi rất thích nàng sao? Thích đến mức nào?”
“Vì cái gì ngươi lại hỏi vấn đề này?” Hắn nhìn thẳng ta, cả người ta run rẩy sợ hãi.
“Ngươi không tin cũng được, chính là ta chỉ đơn giản muốn hỏi một chút.” Ta cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Ta thật sự thích nàng, cũng có tính đến về sau sẽ kết hôn.”
Sét đánh ngang tai! Nguyên lai từ miệng hắn nói ra “Kết hôn” khiến toàn thân ta rung động.
“Nếu…… nàng phải rời khỏi ngươi thì sao? Hơn nữa là không bao lâu nữa.”
“Ta sẽ không để nàng rời bỏ ta! Cái gì cũng không thể chia rẽ được chúng ta!” Thanh âm hắn tràn ngập tức giận.
“Nàng cuối năm sẽ đi Đông Kinh, nhiều khả năng sẽ không trở lại.”
“Ngươi đừng nói bậy!…… Đừng để ta phải chán ghét ngươi.” Hắn tức giận thực sự
“Cho nên ngươi đừng để tình cảm quá sâu đậm.”
“Ngươi là có ý tứ gì?” Anh mắt hắn nhìn ta có chút trách cứ.
Dù sao hắn cũng không muốn cùng ta có liên quan nên bị hắn chán ghét cũng không khác gì. Ta có thể thấy hắn nếu mất đi bạn gái sẽ đau thương nhường nào.
“Ngươi hãy cùng nàng nói chuyện.”
“Đa tạ, ta sẽ nói.”
Hắn nói xong, đứng dậy, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Mệt mỏi, thật sự mệt chết đi.
Buổi tối hôm đó, nằm trên giường, ta thế nào cũng không ngủ được, bên tai cứ vảng vất lời nói tràn ngập tức giận của hắn.
Sau đó một ngày, ảnh chụp hôm đi Tú Sơn đã được rửa.
Ảnh ta chụp cùng Triệu Nghị thật sự buồn cười, hai người thì một người cao lớn soái khí, một người thì bé nhỏ bình thường; một người vẻ mặt ung dung, một người vẻ mặt luống cuống. Hai người đứng chung một chỗ thật như tranh biếm họa. Cầm ảnh mà ta không dám nhìn chính mình, muốn đem ảnh xé làm hai mảnh, đem chính phần của mình mà hủy đi, tuy nhiên vẫn là luyến tiếc không nỡ.
Cuối cùng ta còn cẩn thận đem bức ảnh dán vào nhật ký rồi viết xuống dưới hai chữ Triệu Nghị. Trang giấy đó, mỗi ngày ta đều mở ra xem 1 lần.
Một tuần sau, ta đi chơi về, đang trên đường về KTX thì nửa đường đã bị một người kéo vào góc tối.
Hắn vẫn là mạnh mẽ và nhanh chóng như lần trước.
“Nàng nói nàng không có tính đi Nhật Bản.”
“Phải không?” Ta có cảm giác bị người ta bán đứng
“Ngươi không có gì muốn nói sao?” Hắn gấp đến độ ở bên cạnh ta đi qua đi lại.
“Ngươi muốn ta nói cái gì? Ta nói thì ngươi sẽ tin sao?”
Ta với bạn gái ngươi, ngươi tin ai hơn? Không phải ngươi cũng đã rõ ràng rồi sao?
“Ngươi vì cái gì mà lại nói dối?”
“Nếu ngươi đã coi ta là loại nói chuyện không đáng tín nhiệm thì vì cái gì lại đi tin ta? Vì cái gì lại phải hỏi lại bạn gái ngươi?”
Hắn trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Ta biết…ngươi sẽ không vô duyên vô cớ nói dối.”
Ngươi vẫn là tin tưởng ta, đúng không?
“Ta nghe bạn học nói rằng nàng đang đi xin thị thực.” Lần này là ta nói dối thật. Ta không muốn nói rằng chính nàng bảo ta đi nói với hắn như thế.
“Như thế nào có thể, nàng mỗi khi rảnh đều ở một chỗ cùng ta!”
“Ta không có ý tứ khác, chỉ là muốn ngươi chuẩn bị tâm lý trước.”
“Không có ý tứ khác? Ngươi nghĩ rằng ta tin ngươi sao?”
Hắn nắm chặt bả vai ta, nhìn chằm chằm vào mắt ta làm cho ta thực sự sợ hãi.
“Ngươi muốn yêu như thế nào tùy ngươi, ta không còn lời nào để nói.” Ta quay mặt đi không nhìn hắn.
“Tiểu Tuyết nhi, đừng như vậy, ta thật sự không chán ghét ngươi.”
Hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ, tựa đầu vào bả vai ta, ta cứ như vậy mà bị hắn ôm vào trong lòng. Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ của ta, khiến cho toàn thân ta nổi lên từng đợt run rẩy tê dại.
“Ngươi…… thích ta được không?” Nếu thời gian trở lại đêm hôm đón tân sinh viên, ta nghĩ hắn nhất định sẽ không đáp ưng yêu cầu vô lý này của ta.
Ước chừng qua cả một thế kỷ, ta mới nghe được thanh âm của hắn. “Ngươi có biết nàng đối với ta là không thể thay thế.”
“Cho nên đối với ta, ngươi cùng với nàng cũng được, không cùng cũng được. Ta không ngại, thật sự không ngại.”
Ta biết ta là đồ đê tiện, nhưng cũng không nghĩ mình lại đê tiện đến mức này.
“Ngươi muốn ta làm như thế nào?” Hắn hỏi
“Chỉ cần khi nào ngươi muốn ở cùng ta thì gập hạc giấy đưa cho ta. Sau đó ngươi muốn làm gì cũng được.”
Nói cách khác thì ta chính là tình nhân bí mật của hắn và hạc giấy chính là ám hiệu của hai chúng ta.
“Như vậy đối với ngươi không công bằng.”
“Ta không cần công bằng, chỉ cần ngươi, ngươi còn không hiểu sao?”
“Tiểu Tuyết nhi.” Đây là lần đầu tiên hắn trước mặt ta mà gọi như vậy. Nghe thực thân thiết tựa như hắn vốn đã gọi như vậy hàng trăm lần.
Hắn càng không ngừng gọi ta, mặt hắn không ngừng hướng ta mà tiến tới, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.
“Nhắm mắt lại.” Thanh âm của hắn nặng nề nhưng lại thực thoải mái. Ta bị âm thanh của hắn mê hoặc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi thở của hắn càng lúc càng gần, rất nhanh sau đó ta liền cảm nhận được đôi môi hắn.
Ta kích động ôm lấy thắt lưng hắn, cả đời này cũng không muốn buông ra.
Ta không muốn cùng người khác chia sẻ người yêu.
Cũng không muốn tình yêu của mình lại hèn mọn như thế.
Nhưng đối với ngươi vẫn là ta cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thật này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook