Hữu Châu Hà Tu Độc
-
Quyển 8 - Chương 7: Các hiển thân thủ (Thất)
Kiếm khí của nam tử như trường hồng quán nhật (Cầu vồng nối thái dương) , nhân lúc y nhất thời phân tâm, xoèn xoẹt hai nhát, cắt lìa tóc mai của y xuống.
Hách Cốt toàn thân toát mồ hôi lạnh. Giả như kiếm khí của nam tử nghiêng thêm một chút, thứ bị đứt ắt không phải đầu thì cũng là cái lỗ tai y. Y tưởng vì mình vạch trần thân phận của hắn, nên mới dẫn tới bất mãn, vội hỏi: “Viên Ngạo Sách, ta cùng Ma giáo xưa không oán nay không thù, cớ sao ngươi lại muốn giết ta?”
Trả lời y là một tiếng hừ lạnh dửng dưng.
Tuy võ công của Hách Cốt dưới cơ, nhưng trước mặt chúng nhân vây xem ngoài khách điếm, chỉ cần bản thân thoáng tỏ ra yếu kém, dù có thể tránh được một kiếp nạn,thì ngày sau cũng khó mà tìm được chỗ đứng trên giang hồ, càng khó bảo toàn ngôi vị đệ nhất cao thủ dưới trướng Hồn Hồn vương. Nghĩ đoạn, y dứt khoát hạ quyết tâm, vung người xoắn ốc lao vào phạm vi kiếm khí của nam tử, sau đó thắng lại, rút lưỡi đao dày luôn dắt trong túi da bên lưng ra.
Kỳ thực chiêu rút đao của y là một động tác cực kỳ rủi ro. Chung quy với võ công của nam tử nếu muốn nhân lúc y rút đao mà xuống đòn, cơ hội chiếm được cũng đến tám phần mười. Y chỉ biết đánh cược vào bản tính kiêu ngạo của Viên Ngạo Sách.
Quả nhiên, nam tử vừa thấy hắn rút đao, liền dừng tay.
Hách Cốt thở phào nhẹ nhõm, chĩa mũi đao vào nam tử, hùng hổ nói: “Viên Ngạo Sách uổng cho ngươi được công nhận là cao thủ trẻ tuổi của võ lâm Trung Nguyên, Ma giáo Ám tôn, cư nhiên cũng làm cái trò dấu đầu lộ đuôi, lẽ nào ngươi không sợ võ lâm thiên hạ chế nhạo sao?” Không biết có phải do ảo giác không, y thấy nam tử trước mặt dường như đang cười, mắt khẽ cong lên như mảnh trăng khuyết giữa trời sao vời vợi, vô cùng bắt mắt. Y thấy có chút si ngốc, bỗng nhãn thần của nam tử lại biến đổi, sát khí vụt tới!
Hách Cốt vô thức né ra sau, nhưng kiếm khí đột nhiên biến chuyển rất kỳ quái trở nên phiêu phiêu quỷ dị, lúc trái lúc phải, khi cao khi thấp. Y dùng sống đao dày liên tiếp đỡ mấy đòn, chấn động đến mức gan bàn tay tê dại.
Tâm tính của người này sao lại nắng mưa thất thường như vậy?
Hách Cốt thầm than khổ.
Nam tử thương thanh y bào nói: “Đứng cũng lâu rồi, mỏi chân. Ta vào bên trong ngồi nghỉ trước, các người cứ tiếp tục.”
Hách Cốt cả kinh, ngoái đầu nhìn lại. Phát hiện “Cơ Thanh Lan” vốn bị y đuổi vòng quanh khách điếm đã cứu thiếu nữ, cùng với nam tử thương thanh y bào đến sau đồng đạo tiến vào khách điếm. Y đinh ninh trong bụng kẻ mà y nhận định lúc đầu kia chính là Cơ Thanh Lan thật, lại không biết vì sao Viên Ngạo Sách ra mặt giúp hắn, phải chăng Ma giáo và Cơ Thanh Lan đã đạt được một hiệp ước gì đó mà bọn họ không biết?
Y biết có Viên Ngạo Sách ở đây, bản thân y hôm nay sẽ không có lợi lộc gì, nên ngầm trở nên thối chí.
Nam tử vận thương thanh y bào vừa vào trong, nam tử đối chiến với hắn liền thu tay dừng lại, Hách Cốt nắm lấy thời cơ phi thanh đại đao tới, tước đi một mảnh nhỏ của cành cây trên tay hắn, bản thân lập tức thừa cơ nhắm hướng khác mà chạy.
Nam tử cũng không thèm để ý, tiện tay vứt nhánh cây đi, nhấc chân bước qua đại đao, tiến vào bên trong.
Lúc này khách điếm đã thành một cảnh khác.
Bỏ qua chuyện bàn ghế lung tung mất trật tự, chưởng quỹ hỏa kế và những kẻ gây sự toàn bộ biến mất, chỉ còn cầu thang gỗ bị đạp thủng mấy chỗ. Đám người đi xem náo nhiệt đều trở lại, nhưng nhoáng cái bóng dáng ba kẻ bịt mặt và thiếu nữ đã bặt tăm.
Ba kẻ bịt mặt lần lượt chính là Đoan Mộc Hồi Xuân, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích.
Trước đó Đoan Mộc Hồi Xuân thấy Hách Cốt khống chế A Bội, lòng như lửa đốt. Chưa kể lúc ở Thánh Nguyệt giáo, A Bội đã chiếu cố nhiều đến hắn, chỉ tính riêng mối giao tình giữa cả hai, hắn cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Tiếc là hắn vừa trúng độc hôn mê một thời gian dài, mấy ngày qua còn phải gấp rút chạy đi, cho dù có Hoắc thái y ở cạnh điều dưỡng, thân thể cũng chưa khỏe hẳn. Động thủ với Hách Cốt thì thua là hiển nhiên, vì vậy hắn chỉ có thể đánh lạc hướng Hách Cốt trước rồi tính thiếp, dù gì trong khách điếm vẫn còn An Nhiên và Mạc Cư. Sự xuất hiện của Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích kỳ thực nằm ngoài dự liệu của hắn, tính toán thời gian, lẽ ra bọn họ còn đến hai ba ngày đường nữa. Chỉ là lúc ấy tình huống khẩn cấp người đông mắt tạp, hắn chẳng kịp ngơi ra để chào hỏi Phùng Cổ Đạo, chỉ có thể cứu A Bội vào khách điếm trước.
Đúng lý ra trong khách điếm lúc này vẫn còn khá nhiều người, nhưng khi Đoan Mộc Hồi Xuân đưa A Bội vào thì phát hiện khách điếm đã im hơi bặt tiếng. Hắn thầm nghĩ không xong, liền quay người phóng thẳng lên lầu.
Cửa các gian phòng trên lầu quả nhiên từng cánh đều bị phá tung.
Ba gian phòng Mạc Cư thuê trước đó cũng vậy, nhất là gian của Mạc Cư, bàn ghế giường tủ ngổn ngang lộn xộn, cửa sổ thì mở toang, lại còn chi chít dấu chân.
Đoan Mộc Hồi Xuân đang tiến đến cửa sổ, bỗng dưng khựng lại, dời bước sang phía trước cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Hoắc thái y?”
Chốc lát sau, dưới sàn một người chậm rãi thò đầu ra, vừa trông thấy hắn, nét mặt già nua nhất thời nhăn nhúm, “Đoan Mộc…”
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay kéo y ra khỏi sàn.
Hoắc thái y toan kể khổ, chợt thấy có bóng người vụt tới sau lưng Đoan Mộc Hồi Xuân, người nọ ôm choàng ngang hông hắn, “Ta biết là ngươi sẽ không sao mà! Ngươi sẽ không chết!”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm ở thắt lưng xuống, xoay người, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của A Bội. Thiếu nữ trước mắt lúc đối mặt với lưỡi kiếm hoàn toàn không e sợ, hiện tại lại vì sự an nguy của hắn mà rơi lệ, cho dù hắn đối với nàng tuyệt không có tình cảm nam nữ, nhưng tại thời khắc ấy cũng không cầm được nỗi cảm động.
“Khục.” Hoắc thái y vô ý ho khẽ một tiếng.
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn, vội hỏi: “Mạc trưởng lão đâu?”
Hoắc thái y bảo: “Vừa rồi một đám hung thần ác sát thi nhau đập cửa, Mạc trưởng lão vì muốn bảo hộ, liền lao qua cửa sổ dụ bọn chúng rời đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Di? Vì sao ta không gặp được?”
A Bội nói: “Ta trông thấy. Lúc đó ngươi đã chạy sang hướng khác rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Bọn họ chạy về hướng nào? Để ta đi xem.”
“Thân thể của ngươi đã khỏe hẳn rồi sao?” Phùng Cổ Đạo tươi cười bước vào.
A Bội đề phòng lui lại nửa bước, trốn phía sau Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân hành lễ: “Minh tôn.”
“Huynh đệ một nhà, không cần đa lễ.” Phùng Cổ Đạo tháo khăn che mặt xuống, cọ cọ mũi nói: “Chỉ không ngờ lúc phân ly ngươi còn thoi thóp bất tỉnh nhân sự, khi gặp lại, đã sinh long hoạt hổ anh hùng cứu mỹ nhân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân tháo mảnh vải xám bịt đầu xuống, trên mặt chẳng có lấy nửa điểm ngượng ngùng, thản nhiên nói: “Đa tạ ân giúp đỡ của Minh Tôn và Hầu gia.”
Đang nói, chợt thấy Tiết Linh Bích từ cửa bước vào.
Phùng Cổ Đạo quay đầu lại bảo: “Mạc trưởng lão đang bị người ta truy sát. Hắn từ…” Y nhìn về phía A Bội.
A Bội đưa tay trỏ về phía bên phải: “Đằng kia.”
Phùng Cổ Đạo nói: “Chạy hướng bên kia.”
Tiết Linh Bích khoanh tay liếc y, vẫn không nhúc nhích.
Phùng Cổ Đạo thở dài nói: “Kể ra thật xấu hổ, Ma giáo lớn như vậy hiện tại chỉ còn lão nhược tàn binh, phải phiền tới Hầu gia xuất mã rồi.”
Tiết Linh Bích vẫn một mực bất động.
Phùng Cổ Đạo cọ cọ mũi nói: “Điều kiện hảo thương lượng.”
A Bội Chỉ cảm thấy trước mắt có gì xẹt qua, bóng người nguyên bản đang đứng khoanh tay trước mặt đã vụt ra ngoài.
Phùng Cổ Đạo nhanh nhẹn đóng cửa lại, quay đầu mỉm cười nói với A Bội: “Vị này hẳn là A Bội cô nương đi?”
A Bội vô thức kéo tay áo Đoan Mộc Hồi Xuân. Vì sao nàng cảm thấy nụ cười của y cơ hồ rất…nguy hiểm?
Bất quá Phùng Cổ Đạo nói xong thì cũng không đả động thêm. Chỉ là hỏi han Đoan Mộc Hồi Xuân gần đây cơ thể như thế nào cùng vài việc sinh hoạt lặt vặt linh tinh. A Bội thấy trọng tâm câu chuyện dần dần đi xa, chầm chậm thả lỏng, bất giác cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Cơ công tử ở nơi đâu? Sao lại để một tiểu cô nương như ngươi rơi vào tay Hách Cốt?” Phùng Cổ Đạo vừa chuyển đề tài, đột nhiên lại nhắm vào A Bội.
A Bội giật thót người, bảo: “Công tử nhà ta, công tử nhà ta đã đi rồi. Vì ta bất cẩn nên mới rơi vào tay Hách Cốt.”
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Chẳng lẽ công tử nhà ngươi đem hai ngươi ra, đánh lạt hướng Hách Cốt?”
A Bội nhãn thần lóe lên, trầm mặc không nói.
Đoan Mộc Hồi Xuân đứng ra giảng hòa: “Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hẳn ngươi cũng mệt rồi, để ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.”
A Bội chần chừ một chốc, Đoan Mộc Hồi Xuân cười bảo: “Yên tâm, đó vốn là một gian phòng trống, chỉ cần sửa sang lại cửa thôi.”
A Bội đỏ bừng mặt, đỏ đến tận cổ. Nàng quay lại thấy Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn mình xuất thần, không khỏi quẫn bách, “Ngươi nhìn cái gì?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hạ mắt, mím mím khóe miệng, lắc đầu nói: “Không có gì. Đi thôi.”
Hai người ra khỏi cửa, phát hiện cửa gian nhà đã bị đá lệch sang một bên, trên dưới lầu một mảnh huyên náo.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn nàng vào phòng, nguyên muốn hỏi nàng ngày sau có dự tính gì không, nhưng thấy nàng cắm mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi đem lời lẽ nuốt xuống. Hắn tách khỏi ánh mắt nàng, cúi đầu giúp nàng gắn khung cửa tử tế.
A Bội dường như đã hiểu, lặng lẽ xoay người.
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tiễn người về xong, Tiết Linh Bích cũng quay lại, nhưng còn dẫn theo một người.
“Di Nhiên?” Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt.
Hách Cốt toàn thân toát mồ hôi lạnh. Giả như kiếm khí của nam tử nghiêng thêm một chút, thứ bị đứt ắt không phải đầu thì cũng là cái lỗ tai y. Y tưởng vì mình vạch trần thân phận của hắn, nên mới dẫn tới bất mãn, vội hỏi: “Viên Ngạo Sách, ta cùng Ma giáo xưa không oán nay không thù, cớ sao ngươi lại muốn giết ta?”
Trả lời y là một tiếng hừ lạnh dửng dưng.
Tuy võ công của Hách Cốt dưới cơ, nhưng trước mặt chúng nhân vây xem ngoài khách điếm, chỉ cần bản thân thoáng tỏ ra yếu kém, dù có thể tránh được một kiếp nạn,thì ngày sau cũng khó mà tìm được chỗ đứng trên giang hồ, càng khó bảo toàn ngôi vị đệ nhất cao thủ dưới trướng Hồn Hồn vương. Nghĩ đoạn, y dứt khoát hạ quyết tâm, vung người xoắn ốc lao vào phạm vi kiếm khí của nam tử, sau đó thắng lại, rút lưỡi đao dày luôn dắt trong túi da bên lưng ra.
Kỳ thực chiêu rút đao của y là một động tác cực kỳ rủi ro. Chung quy với võ công của nam tử nếu muốn nhân lúc y rút đao mà xuống đòn, cơ hội chiếm được cũng đến tám phần mười. Y chỉ biết đánh cược vào bản tính kiêu ngạo của Viên Ngạo Sách.
Quả nhiên, nam tử vừa thấy hắn rút đao, liền dừng tay.
Hách Cốt thở phào nhẹ nhõm, chĩa mũi đao vào nam tử, hùng hổ nói: “Viên Ngạo Sách uổng cho ngươi được công nhận là cao thủ trẻ tuổi của võ lâm Trung Nguyên, Ma giáo Ám tôn, cư nhiên cũng làm cái trò dấu đầu lộ đuôi, lẽ nào ngươi không sợ võ lâm thiên hạ chế nhạo sao?” Không biết có phải do ảo giác không, y thấy nam tử trước mặt dường như đang cười, mắt khẽ cong lên như mảnh trăng khuyết giữa trời sao vời vợi, vô cùng bắt mắt. Y thấy có chút si ngốc, bỗng nhãn thần của nam tử lại biến đổi, sát khí vụt tới!
Hách Cốt vô thức né ra sau, nhưng kiếm khí đột nhiên biến chuyển rất kỳ quái trở nên phiêu phiêu quỷ dị, lúc trái lúc phải, khi cao khi thấp. Y dùng sống đao dày liên tiếp đỡ mấy đòn, chấn động đến mức gan bàn tay tê dại.
Tâm tính của người này sao lại nắng mưa thất thường như vậy?
Hách Cốt thầm than khổ.
Nam tử thương thanh y bào nói: “Đứng cũng lâu rồi, mỏi chân. Ta vào bên trong ngồi nghỉ trước, các người cứ tiếp tục.”
Hách Cốt cả kinh, ngoái đầu nhìn lại. Phát hiện “Cơ Thanh Lan” vốn bị y đuổi vòng quanh khách điếm đã cứu thiếu nữ, cùng với nam tử thương thanh y bào đến sau đồng đạo tiến vào khách điếm. Y đinh ninh trong bụng kẻ mà y nhận định lúc đầu kia chính là Cơ Thanh Lan thật, lại không biết vì sao Viên Ngạo Sách ra mặt giúp hắn, phải chăng Ma giáo và Cơ Thanh Lan đã đạt được một hiệp ước gì đó mà bọn họ không biết?
Y biết có Viên Ngạo Sách ở đây, bản thân y hôm nay sẽ không có lợi lộc gì, nên ngầm trở nên thối chí.
Nam tử vận thương thanh y bào vừa vào trong, nam tử đối chiến với hắn liền thu tay dừng lại, Hách Cốt nắm lấy thời cơ phi thanh đại đao tới, tước đi một mảnh nhỏ của cành cây trên tay hắn, bản thân lập tức thừa cơ nhắm hướng khác mà chạy.
Nam tử cũng không thèm để ý, tiện tay vứt nhánh cây đi, nhấc chân bước qua đại đao, tiến vào bên trong.
Lúc này khách điếm đã thành một cảnh khác.
Bỏ qua chuyện bàn ghế lung tung mất trật tự, chưởng quỹ hỏa kế và những kẻ gây sự toàn bộ biến mất, chỉ còn cầu thang gỗ bị đạp thủng mấy chỗ. Đám người đi xem náo nhiệt đều trở lại, nhưng nhoáng cái bóng dáng ba kẻ bịt mặt và thiếu nữ đã bặt tăm.
Ba kẻ bịt mặt lần lượt chính là Đoan Mộc Hồi Xuân, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích.
Trước đó Đoan Mộc Hồi Xuân thấy Hách Cốt khống chế A Bội, lòng như lửa đốt. Chưa kể lúc ở Thánh Nguyệt giáo, A Bội đã chiếu cố nhiều đến hắn, chỉ tính riêng mối giao tình giữa cả hai, hắn cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Tiếc là hắn vừa trúng độc hôn mê một thời gian dài, mấy ngày qua còn phải gấp rút chạy đi, cho dù có Hoắc thái y ở cạnh điều dưỡng, thân thể cũng chưa khỏe hẳn. Động thủ với Hách Cốt thì thua là hiển nhiên, vì vậy hắn chỉ có thể đánh lạc hướng Hách Cốt trước rồi tính thiếp, dù gì trong khách điếm vẫn còn An Nhiên và Mạc Cư. Sự xuất hiện của Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích kỳ thực nằm ngoài dự liệu của hắn, tính toán thời gian, lẽ ra bọn họ còn đến hai ba ngày đường nữa. Chỉ là lúc ấy tình huống khẩn cấp người đông mắt tạp, hắn chẳng kịp ngơi ra để chào hỏi Phùng Cổ Đạo, chỉ có thể cứu A Bội vào khách điếm trước.
Đúng lý ra trong khách điếm lúc này vẫn còn khá nhiều người, nhưng khi Đoan Mộc Hồi Xuân đưa A Bội vào thì phát hiện khách điếm đã im hơi bặt tiếng. Hắn thầm nghĩ không xong, liền quay người phóng thẳng lên lầu.
Cửa các gian phòng trên lầu quả nhiên từng cánh đều bị phá tung.
Ba gian phòng Mạc Cư thuê trước đó cũng vậy, nhất là gian của Mạc Cư, bàn ghế giường tủ ngổn ngang lộn xộn, cửa sổ thì mở toang, lại còn chi chít dấu chân.
Đoan Mộc Hồi Xuân đang tiến đến cửa sổ, bỗng dưng khựng lại, dời bước sang phía trước cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Hoắc thái y?”
Chốc lát sau, dưới sàn một người chậm rãi thò đầu ra, vừa trông thấy hắn, nét mặt già nua nhất thời nhăn nhúm, “Đoan Mộc…”
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay kéo y ra khỏi sàn.
Hoắc thái y toan kể khổ, chợt thấy có bóng người vụt tới sau lưng Đoan Mộc Hồi Xuân, người nọ ôm choàng ngang hông hắn, “Ta biết là ngươi sẽ không sao mà! Ngươi sẽ không chết!”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm ở thắt lưng xuống, xoay người, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của A Bội. Thiếu nữ trước mắt lúc đối mặt với lưỡi kiếm hoàn toàn không e sợ, hiện tại lại vì sự an nguy của hắn mà rơi lệ, cho dù hắn đối với nàng tuyệt không có tình cảm nam nữ, nhưng tại thời khắc ấy cũng không cầm được nỗi cảm động.
“Khục.” Hoắc thái y vô ý ho khẽ một tiếng.
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn, vội hỏi: “Mạc trưởng lão đâu?”
Hoắc thái y bảo: “Vừa rồi một đám hung thần ác sát thi nhau đập cửa, Mạc trưởng lão vì muốn bảo hộ, liền lao qua cửa sổ dụ bọn chúng rời đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Di? Vì sao ta không gặp được?”
A Bội nói: “Ta trông thấy. Lúc đó ngươi đã chạy sang hướng khác rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Bọn họ chạy về hướng nào? Để ta đi xem.”
“Thân thể của ngươi đã khỏe hẳn rồi sao?” Phùng Cổ Đạo tươi cười bước vào.
A Bội đề phòng lui lại nửa bước, trốn phía sau Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân hành lễ: “Minh tôn.”
“Huynh đệ một nhà, không cần đa lễ.” Phùng Cổ Đạo tháo khăn che mặt xuống, cọ cọ mũi nói: “Chỉ không ngờ lúc phân ly ngươi còn thoi thóp bất tỉnh nhân sự, khi gặp lại, đã sinh long hoạt hổ anh hùng cứu mỹ nhân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân tháo mảnh vải xám bịt đầu xuống, trên mặt chẳng có lấy nửa điểm ngượng ngùng, thản nhiên nói: “Đa tạ ân giúp đỡ của Minh Tôn và Hầu gia.”
Đang nói, chợt thấy Tiết Linh Bích từ cửa bước vào.
Phùng Cổ Đạo quay đầu lại bảo: “Mạc trưởng lão đang bị người ta truy sát. Hắn từ…” Y nhìn về phía A Bội.
A Bội đưa tay trỏ về phía bên phải: “Đằng kia.”
Phùng Cổ Đạo nói: “Chạy hướng bên kia.”
Tiết Linh Bích khoanh tay liếc y, vẫn không nhúc nhích.
Phùng Cổ Đạo thở dài nói: “Kể ra thật xấu hổ, Ma giáo lớn như vậy hiện tại chỉ còn lão nhược tàn binh, phải phiền tới Hầu gia xuất mã rồi.”
Tiết Linh Bích vẫn một mực bất động.
Phùng Cổ Đạo cọ cọ mũi nói: “Điều kiện hảo thương lượng.”
A Bội Chỉ cảm thấy trước mắt có gì xẹt qua, bóng người nguyên bản đang đứng khoanh tay trước mặt đã vụt ra ngoài.
Phùng Cổ Đạo nhanh nhẹn đóng cửa lại, quay đầu mỉm cười nói với A Bội: “Vị này hẳn là A Bội cô nương đi?”
A Bội vô thức kéo tay áo Đoan Mộc Hồi Xuân. Vì sao nàng cảm thấy nụ cười của y cơ hồ rất…nguy hiểm?
Bất quá Phùng Cổ Đạo nói xong thì cũng không đả động thêm. Chỉ là hỏi han Đoan Mộc Hồi Xuân gần đây cơ thể như thế nào cùng vài việc sinh hoạt lặt vặt linh tinh. A Bội thấy trọng tâm câu chuyện dần dần đi xa, chầm chậm thả lỏng, bất giác cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Cơ công tử ở nơi đâu? Sao lại để một tiểu cô nương như ngươi rơi vào tay Hách Cốt?” Phùng Cổ Đạo vừa chuyển đề tài, đột nhiên lại nhắm vào A Bội.
A Bội giật thót người, bảo: “Công tử nhà ta, công tử nhà ta đã đi rồi. Vì ta bất cẩn nên mới rơi vào tay Hách Cốt.”
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Chẳng lẽ công tử nhà ngươi đem hai ngươi ra, đánh lạt hướng Hách Cốt?”
A Bội nhãn thần lóe lên, trầm mặc không nói.
Đoan Mộc Hồi Xuân đứng ra giảng hòa: “Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hẳn ngươi cũng mệt rồi, để ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.”
A Bội chần chừ một chốc, Đoan Mộc Hồi Xuân cười bảo: “Yên tâm, đó vốn là một gian phòng trống, chỉ cần sửa sang lại cửa thôi.”
A Bội đỏ bừng mặt, đỏ đến tận cổ. Nàng quay lại thấy Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn mình xuất thần, không khỏi quẫn bách, “Ngươi nhìn cái gì?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hạ mắt, mím mím khóe miệng, lắc đầu nói: “Không có gì. Đi thôi.”
Hai người ra khỏi cửa, phát hiện cửa gian nhà đã bị đá lệch sang một bên, trên dưới lầu một mảnh huyên náo.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn nàng vào phòng, nguyên muốn hỏi nàng ngày sau có dự tính gì không, nhưng thấy nàng cắm mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi đem lời lẽ nuốt xuống. Hắn tách khỏi ánh mắt nàng, cúi đầu giúp nàng gắn khung cửa tử tế.
A Bội dường như đã hiểu, lặng lẽ xoay người.
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tiễn người về xong, Tiết Linh Bích cũng quay lại, nhưng còn dẫn theo một người.
“Di Nhiên?” Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook