Hữu Châu Hà Tu Độc
-
Quyển 7 - Chương 6: Mãi định ly thủ (Lục)
Cơ Thanh Lan thu vẻ giật mình của hắn vào tầm mắt, mỉm cười nói: “Hẳn ngươi rất lấy làm lạ, nếu ta có oán thù với hoàng đế, vì sao lại còn đi hợp tác với hắn?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “không lẽ là ‘hư dữ ủy xà’? (ra vẻ tốt nhằm khiến kẻ khác hạ cảnh giác)” Hắn nhớ tới điển cố Kinh Kha đâm Tần Vương*, có điều Ma giáo lại vô duyên vô cớ bị liên lụy thành Phiền Vu Kỳ.
Cơ Thanh Lan nói: “Chỉ có thế, ta mới tiếp cận được hắn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bất bình trong bụng, mỉa mai nói: “Cơ công tử để đạt được mục đích, quả nhiên không từ thủ đoạn.”
Cơ Thanh Lan hờ hững nói: “Cho dù Thánh Nguyệt giáo không hợp tác với Hoàng đế, thì cũng có kẻ khác hợp tác với hắn. Chỉ cần Hoàng đế còn tồn tại một ngày trên cõi đời, Ma giáo vĩnh viễn không có ngày lành. Ta làm vậy, không những có thể trả thù thay sư phụ, còn có thể giúp Ma giáo diệt đại họa riêng. Chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu trước khi công tử động thủ, có thể thương lượng cùng Ma giáo ta, ta nghĩ đó mới chân chính là vẹn cả đôi đường.”
Cơ Thanh Lan bảo: “Hoàng đế rất đa nghi, nếu Thánh Nguyệt giáo và Ma giáo không thật sự động đao động kiếm, sao hắn có thể trúng kế?”
Cơ Diệu Hoa đường đột ngắt lời hỏi: “Sơn Loan Kiểm biết không?”
Cơ Thanh Lan nâng chén, từ tốn nhấp một ngụm, rồi mới chậm rãi nói: “Ta nói rồi, nếu không thật sự động đao động kiếm, sao hắn trúng kế được?”
Đoan Mộc Hồi Xuân lạnh sống lưng. Gặp gỡ Cơ Thanh chưa đến một tháng, y đã lần lượt trút bỏ từng lớp từng lớp ngoại y, lộ ra bên trong mỗi tầng một khó lường. ‘Để đạt mục đích không từ thủ đoạn’ tám chữ ấy thật chẳng phải khi không mà gán cho y.
Cơ Diệu Hoa dường như không hề bất ngờ trước đáp án này, chỉ thở dài nói: “Nha, nếu hắn biết, nhất định sẽ nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ đó.”
Cơ Thanh Lan bảo: “Nếu ta có thể giết Hoàng đế, cả Trung Nguyên hẳn sẽ chấn động một phen, lúc bấy giờ việc Thánh Nguyệt giáo xâm lấn võ lâm Trung Nguyên chẳng còn gì khó.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Di? Nói vậy, Sơn Loan kiểm vì muốn xâm lấn võ lâm Trung Nguyên nên mới lợi dụng ngươi, chứ không phải ngươi vì muốn giết Hoàng đế mà lợi dụng hắn?”
Cơ Thanh Lan nhắm mắt lặng thinh.
Đoan Mộc Hồi Xuân gần như muốn vỗ tay khen Cơ Diệu Hoa, hai câu này mỗi câu đều đánh trúng yếu điểm của Cơ Thanh Lan, vạch trần lớp mặt nạ giả dối tự biên tự diễn của y.
Tuy nhiên hắn đã nghiễm nhiên đánh giá thấp da mặt Cơ Thanh Lan. Y ngẩng đầu nói: “Bất luận thế nào, việc đã đến nước này. Ta tới đây chỉ muốn hỏi Phong chủ một câu, ngươi nghĩ sao?”
Cơ Diệu Hoa ngoái nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Thân thân thấy ta nên nghĩ sao đây?”
Đương nhiên là thả ta về rồi.
Đoan Mộc Hồi Xuân lòng nghĩ một đàng, miệng nói: “Chuyện của Phong chủ dĩ nhiên phải do Phong chủ quyết định.”
Cơ Diệu Hoa trơ trẽn cười nói: “Vậy ta quyết định cùng thân thân về sau bách niên giai lão.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lườm y. Đã biết Cơ Diệu Hoa trát phấn xong, miệng lưỡi khó nói năng đường hoàng, đáp án này vốn nằm trong dự tính của hắn.
Cơ Thanh Lan thở dài bảo: “Nói thế, Phong chủ đây nhất quyết khoanh tay đứng nhìn.”
Cơ Diệu Hoa chớp chớp mắt nói: “Chuyện giữa Ma giáo và Thánh Nguyệt giáo, dính dáng gì đến ta?”
Cơ Thanh Lan nói: “Tuyệt Ảnh phong và Thánh Nguyệt giáo quan hệ không tầm thường, đều là trụ cột vững chắc của võ lâm Tây Khương, Tây Khương ai ai cũng biết. Những năm gần đây, Hồn Hồn vương nhiều lần nhắm vào võ lâm Tây Khương, nguyên nhân chỉ vì Thánh Nguyệt giáo và Tuyệt Ảnh phong liên thủ, song phương từ lâu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Cho dù Phong chủ muốn chối bỏ, e rằng cũng không đổi.”
Cơ Diệu Hoa cực kỳ bất mãn: “Nào phải thông gia, đâu ra mối quan hệ sâu như thế? Nếu Hồn Hồn vương không ở quá xa, ta đây ngán đi đường, thì chưa đến lượt hắn ở đó mà làm mưa làm gió.”
Cơ Thanh Lan cười bảo: “Nghe Phong chủ nói thế, ta cũng yên tâm.”
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thanh Lan thân thân thật sự yên tâm ư?”
Cơ Thanh Lan nói: “Nếu Phong chủ đã thập phần tự tin, ta đây còn lo lắng cái gì?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thanh Lan thân thân đến Trung Nguyên ám sát Hoàng đế, ta khoanh tay đứng nhìn, vậy chẳng phải chỉ còn Sơn Loan kiểm đơn thân độc mã chiến đấu?”
Cơ Thanh Lan dửng dưng nói: “Thánh Nguyệt giáo nhân tài trùng điệp, lại có Hồ Diệp trưởng lão trấn thủ, thêm ta hay thiếu ta thì có khác gì?” Nói đoạn, y nâng chén trà uống cạn một hơi.
Nước trong vô vị, tựa như thần sắc của y lúc này.
Vừa lúc Cổ Tháp Tạp đem cơm tới, cả ba cùng tự giác khép miệng, động đũa ăn.
Sau khi dùng bữa, Cơ Thanh Lan vẫn chưa có ý cáo từ.
Đoan Mộc Hồi Xuân càng không đoán được ý đồ của y. Thể theo lời y nói, lẽ ra phải từ bỏ chuyện thuyết phục Cơ Diệu Hoa, vậy cớ chi còn muốn lưu lại? Phải chăng y còn có dự tính khác?
Cơ Diệu Hoa chống má nhìn Cơ Thanh Lan hỏi: “Lẽ nào Thanh Lan thân thân muốn ở lại ngủ chung giường với ta và thân thân nhà ta?”
Cơ Thanh Lan nói: “Ta gấp gáp đến đây, lạ nước lạ cái, chẳng hay có thể nhờ Phong chủ dẫn ta đến tiểu trấn lân cận tìm nơi ngủ trọ không?”
Cơ Diệu Hoa hào sảng đáp ứng: “Hảo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng bồn chồn.
Cơ Diệu Hoa ngoái đầu bảo: “Thân thân, chúng ta cùng nhau đi tản bộ thôi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”
Cơ Diệu Hoa rướn tới gần, hạ giọng nói: “Chắc thân thân không nghĩ, ta sẽ để ngươi lại đây một mình chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân cũng thấp giọng nói: “Từ lúc trở thành tù nhân của Phong chủ, ta đây nào dám vọng tưởng xa vời?”
Cơ Diệu Hoa toét miệng bảo: “Nếu không phải vì thân thân vẫn còn đề phòng ta, ta hận không thể ngày ngày trọn mười hai canh giờ ở cạnh thân thân, đêm đêm cùng thân thân ôm ấp.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe tai nóng lên, uất ức nhìn bộ mặt trát đến dày dày đặc đặc của y.
“Trời sắp tối rồi, không bằng chúng ta vừa đi vừa bàn?”Cơ Thanh Lan đứng dậy.
Đoan Mộc Hồi Xuân tức tốc nhích cái đầu gần như đang chụm vào một chỗ với Cơ Diệu Hoa, nối tiếp đứng dậy nói: “Cơ công tử, thỉnh.”
Cơ Thanh Lan khoan thai gật đầu, bước ra ngoài.
Cơ Diệu Hoa thấy Đoan Mộc Hồi Xuân toan đi, định chụp tay hắn, nhưng bị hắn kín đáo tránh được.
“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa bất mãn kêu ca.
Đoan Mộc Hồi Xuân lập tức bước tăng tốc.
Rời thôn trang, liền thấy A Bội, A Hoàn đánh xe ngựa đến.
Mã xa đơn sơ, thùng xe chỉ chứa đủ hai người. Lúc trước A Hoàn A Bội luân phiên đánh xe, ba người chung quy cũng miễn cưỡng ngồi được, nay thêm vào Đoan Mộc Hồi Xuân lẫn Cơ Diệu Hoa, tất nhiên thiếu chỗ ngồi.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngầm tán thưởng chiếc mã xa ấy, mặt thì làm ra vẻ hoài nghi, “Mã xa này chỉ sợ là không chứa nổi nhiều người như chúng ta đâu?”
A Hoàn nói: “Ta và A Bội theo sau mã xa là xong.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày: “Thế coi sao được?”
Cơ Thanh Lan thờ ơ đứng một bên, như thể việc mã xa không chứa đủ năm người chẳng can hệ gì đến y.
A Hoàn nói: “Ta và A Bội là tiểu nha hoàn theo hầu công tử, sao đáng cho Đoan Mộc công tử để tâm?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghẹn lời.
Cơ Diệu Hoa thở dài bảo: “Lẽ nào các ngươi không nghĩ tới chuyện hỏi người làm chủ như ta có cách gì không ư?”
Đoan Mộc Hồi Xuân thừa cơ dứt khỏi ánh mắt lạnh lẽo của A Hoàn, nói: “Nếu đã nói vậy, nhất định là ngươi có biện pháp rồi.”
Cơ Diệu Hoa phán: “Cổ Tháp Tạp có nuôi heo.”
…
Chắc không phải cho A Bội A Hoàn cưỡi heo chứ?
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy sắc mặt của A Bội A Hoàn nhất thời trở nên rất khó coi.
“Cạnh chuồng heo còn có một con ngựa.” Cơ Diệu Hoa chậm rãi nói tiếp.
Ngựa Cơ Diệu Hoa nuôi dĩ nhiên là ngựa tốt, lưng chở hai người hoàn toàn không thành vấn đề.
A Hoàn A Bội không đợi Cơ Diệu Hoa mở miệng, liền tự giác xoay người ngồi lên, để lại nhóm ba người Cơ Thanh Lan đứng trước mã xa.
Cơ Thanh Lan không đợi Cơ Diệu Hoa lên tiếng, lên thẳng mã xa, nhanh nhẹn nhấc màn xe nói: “Ta và Đoan Mộc trưởng lão nguồn căn sâu xa, có chút chuyện giấu trong lòng không nói ra không thoải mái. Chẳng hay có thể nhờ Phong chủ ở ngoài lái xe, để hai người bọn ta nói chuyện riêng?”
Cơ Diệu Hoa cong môi nói: “Thanh Lan thân thân và thân thân có tình cũ để nói sao?”
Cơ Thanh Lan buông màn, nói vọng ra, “Nếu không nói, làm sao biết không có chuyện cũ để nói?”
Trải qua cuộc trò chuyện trước bữa ăn, ấn tượng của Đoan Mộc Hồi Xuân về Cơ Thanh Lan đã rơi xuống đáy cốc, nghe vậy lòng càng thêm phản cảm, đang định từ chối khéo, chợt nghe Cơ Thanh Lan nói: “Lại nhắc đến, năm xưa sư phụ ta từng để thất lạc một pho tượng bạch ngọc Quan Âm, không rõ đã về đâu. Lão nhân gia người luôn nhớ nó khôn nguôi, nếu có thể tìm lại, chắc lão nhân gia người trên trời có linh cũng cảm thấy được an ủi.”
Bước chân toan rời đi của Đoan Mộc Hồi Xuân nhất thời xoay chuyển, nhanh nhảu dứt khoát nhảy lên xe ngựa.
Cơ Diệu Hoa đành phải đánh xe.
Đoan Mộc Hồi Xuân lên mã xa xong, Cơ Thanh Lan dường như không vội bàn tới chuyện bạch ngọc Quan Âm nữa, Đoan Mộc Hồi Xuân nhịn không được mà hỏi: “Bạch ngọc Quan Âm mà ngươi vừa nói là bạch ngọc Quan Âm như thế nào?”
Cơ Thanh Lan bấy giờ mới mở miệng: “Sinh thời sư phụ thích nhất bạch ngọc, địa vị của tượng bạch ngọc Quan Âm kia trong lòng y lại càng hảo. Thậm chí y còn đem y thuật cả đời chép lại giấu bên trong Quan Âm. Tiếc là năm xưa bọn ta bị Hoàng đế truy sát, giữa lúc lẩn trốn đã vô ý đánh mất pho tượng Quan Âm ấy. Vì thế sư phụ luôn buồn bã không vui, lúc lâm chung cũng day dứt chuyện này. Sau khi sư phụ qua đời, nhiều lần ta phái người đi điều tra tung tích bạch ngọc Quan Âm, muốn thành toàn nguyện vọng của sư phụ. Tiếc là như mò kim đáy bể, không lấy lại được.”
Nghĩa là pho tượng bạch ngọc Quan Âm mà phụ thân vẫn thờ phụng trên hương án…lại cất giấu y thuật cả đời của Cơ Vô Thường?!
Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu, không để nỗi bàng hoàng lọt vào mắt y.
May là sắc trời u ám, trong xe càng tăm tối mông lung, cả hai chỉ có thể nhờ vào ánh trăng bên ngoài mà thấy được đường nét mơ hồ của đối phương.
Cơ Thanh Lan thở dài nói: “Ta không thành toàn được tâm nguyện ấy của sư phụ, chỉ đành tận lực báo thù cho người. Nếu cả đôi bề đều bất thành, ngày xuống cửu tuyền, ta đây còn mặt mũi nào để đi gặp sư phụ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ngươi đã làm được rất nhiều cho sư phụ.”
Cơ Thanh Lan lắc đầu, ngoái nhìn cửa sổ, một lát sau mới nói: “Không, ta nợ y nhiều lắm.”
Đoan Mộc Hồi Xuân chợt nghĩ, nếu trên đời này có người khiến Cơ Thanh Lan quan tâm, e rằng chính là sư phụ y. Y lợi dụng Tân Cáp, lợi dụng Thánh Nguyệt giáo, lợi dụng Ma giáo đều vì sư phụ mình. Nếu nói vậy, mặc dù y không phải là một kẻ chí thiện, thì cũng là một người chí hiếu. Cái nhìn của hắn về y thoáng đổi khác.
Cơ Thanh Lan đột nhiên hạ giọng nói: “Xin lỗi, lúc trước ta không rõ nguồn cơn giữa ngươi và sư phụ, chỉ tưởng rằng ngươi là mật thám đâu đó trà trộn vào.”
Giọng y cực nhỏ, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng nhỏ giọng theo: “Vô phương. Nếu không đích thân kinh qua, chính ta cũng tưởng ta là mật thám trà trộn vào Thánh Nguyệt giáo.”
Cơ Thanh Lan nói: “Trấn Tâm hoàn kỳ thực chính là một loại độc dược mãn tính do ta điều chế ra.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe lòng thắt lại, thật không ngờ y cư nhiên thừa nhận!
Cơ Thanh Lan tiếp tục nói: “Trấn Tâm hoàn dùng càng nhiều, trúng độc càng sâu. Ta chỉ có hai viên giải dược, một đã cho Cơ Diệu Hoa.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy lòng bồn chồn. Lẽ nào y chỉ còn một viên giải dược cho hắn?
“Y đã đưa giải dược cho ngươi chưa?” Cơ Thanh Lan hỏi.
Đoan Mộc Hồi Xuân lắc đầu.
Cơ Thanh Lan khẽ than một tiếng.
Lòng Đoan Mộc Hồi Xuân trầm xuống, phải chăng là…viên giải dược còn lại đã mất. Hắn đang nghĩ ngợi, lòng bàn tay đột nhiên bị dúi vào một chiếc hộp nhỏ cỡ nắm tay.
Chương 60 hoàn
*Kinh Kha đâm Tần Vương: Kinh Kha được Điền Quang tiến dẫn cho thái tử Đan nước Yên.
Thái tử Đan từng là bạn của Doanh Chính (Tần Thuỷ Hoàng sau này) khi cả hai còn đang là con tin ở nước Triệu. Khi thái tử Đan đã trốn khỏi Triệu về Yên, quân đội Tần tiến sát tới biên giới Yên. Quân Yên quá yếu để chống cự lại. Vì vậy, thay vì chiến đấu, thái tử Đan cùng Điền Quang âm mưu ám sát hoàng đế Tần là Tần Thuỷ Hoàng. Điền Quang cũng là bạn của Kinh Kha nên khuyên thái tử Đan cử Kinh Kha thực hiện nhiệm vụ đó.
Một vị tướng Tần, Phiền Vu Kỳ, người từng bị thất sủng với vua Tần, cũng là một môn khách của thái tử Đan vào thời điểm đó. Tần Thuỷ Hoàng rất giận Phiền Vu Kỳ và muốn lấy đầu ông. Biết được điều đó, Phiền Vu Kỳ quyết định tự sát để tạo cơ hội ám sát vua Tần. Với cái đầu Phiền Vu Kỳ và bản đồ nước Yên, Kinh Kha đã có cơ hội để tiếp cận Tần Thuỷ Hoàng.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “không lẽ là ‘hư dữ ủy xà’? (ra vẻ tốt nhằm khiến kẻ khác hạ cảnh giác)” Hắn nhớ tới điển cố Kinh Kha đâm Tần Vương*, có điều Ma giáo lại vô duyên vô cớ bị liên lụy thành Phiền Vu Kỳ.
Cơ Thanh Lan nói: “Chỉ có thế, ta mới tiếp cận được hắn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bất bình trong bụng, mỉa mai nói: “Cơ công tử để đạt được mục đích, quả nhiên không từ thủ đoạn.”
Cơ Thanh Lan hờ hững nói: “Cho dù Thánh Nguyệt giáo không hợp tác với Hoàng đế, thì cũng có kẻ khác hợp tác với hắn. Chỉ cần Hoàng đế còn tồn tại một ngày trên cõi đời, Ma giáo vĩnh viễn không có ngày lành. Ta làm vậy, không những có thể trả thù thay sư phụ, còn có thể giúp Ma giáo diệt đại họa riêng. Chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu trước khi công tử động thủ, có thể thương lượng cùng Ma giáo ta, ta nghĩ đó mới chân chính là vẹn cả đôi đường.”
Cơ Thanh Lan bảo: “Hoàng đế rất đa nghi, nếu Thánh Nguyệt giáo và Ma giáo không thật sự động đao động kiếm, sao hắn có thể trúng kế?”
Cơ Diệu Hoa đường đột ngắt lời hỏi: “Sơn Loan Kiểm biết không?”
Cơ Thanh Lan nâng chén, từ tốn nhấp một ngụm, rồi mới chậm rãi nói: “Ta nói rồi, nếu không thật sự động đao động kiếm, sao hắn trúng kế được?”
Đoan Mộc Hồi Xuân lạnh sống lưng. Gặp gỡ Cơ Thanh chưa đến một tháng, y đã lần lượt trút bỏ từng lớp từng lớp ngoại y, lộ ra bên trong mỗi tầng một khó lường. ‘Để đạt mục đích không từ thủ đoạn’ tám chữ ấy thật chẳng phải khi không mà gán cho y.
Cơ Diệu Hoa dường như không hề bất ngờ trước đáp án này, chỉ thở dài nói: “Nha, nếu hắn biết, nhất định sẽ nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ đó.”
Cơ Thanh Lan bảo: “Nếu ta có thể giết Hoàng đế, cả Trung Nguyên hẳn sẽ chấn động một phen, lúc bấy giờ việc Thánh Nguyệt giáo xâm lấn võ lâm Trung Nguyên chẳng còn gì khó.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Di? Nói vậy, Sơn Loan kiểm vì muốn xâm lấn võ lâm Trung Nguyên nên mới lợi dụng ngươi, chứ không phải ngươi vì muốn giết Hoàng đế mà lợi dụng hắn?”
Cơ Thanh Lan nhắm mắt lặng thinh.
Đoan Mộc Hồi Xuân gần như muốn vỗ tay khen Cơ Diệu Hoa, hai câu này mỗi câu đều đánh trúng yếu điểm của Cơ Thanh Lan, vạch trần lớp mặt nạ giả dối tự biên tự diễn của y.
Tuy nhiên hắn đã nghiễm nhiên đánh giá thấp da mặt Cơ Thanh Lan. Y ngẩng đầu nói: “Bất luận thế nào, việc đã đến nước này. Ta tới đây chỉ muốn hỏi Phong chủ một câu, ngươi nghĩ sao?”
Cơ Diệu Hoa ngoái nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Thân thân thấy ta nên nghĩ sao đây?”
Đương nhiên là thả ta về rồi.
Đoan Mộc Hồi Xuân lòng nghĩ một đàng, miệng nói: “Chuyện của Phong chủ dĩ nhiên phải do Phong chủ quyết định.”
Cơ Diệu Hoa trơ trẽn cười nói: “Vậy ta quyết định cùng thân thân về sau bách niên giai lão.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lườm y. Đã biết Cơ Diệu Hoa trát phấn xong, miệng lưỡi khó nói năng đường hoàng, đáp án này vốn nằm trong dự tính của hắn.
Cơ Thanh Lan thở dài bảo: “Nói thế, Phong chủ đây nhất quyết khoanh tay đứng nhìn.”
Cơ Diệu Hoa chớp chớp mắt nói: “Chuyện giữa Ma giáo và Thánh Nguyệt giáo, dính dáng gì đến ta?”
Cơ Thanh Lan nói: “Tuyệt Ảnh phong và Thánh Nguyệt giáo quan hệ không tầm thường, đều là trụ cột vững chắc của võ lâm Tây Khương, Tây Khương ai ai cũng biết. Những năm gần đây, Hồn Hồn vương nhiều lần nhắm vào võ lâm Tây Khương, nguyên nhân chỉ vì Thánh Nguyệt giáo và Tuyệt Ảnh phong liên thủ, song phương từ lâu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Cho dù Phong chủ muốn chối bỏ, e rằng cũng không đổi.”
Cơ Diệu Hoa cực kỳ bất mãn: “Nào phải thông gia, đâu ra mối quan hệ sâu như thế? Nếu Hồn Hồn vương không ở quá xa, ta đây ngán đi đường, thì chưa đến lượt hắn ở đó mà làm mưa làm gió.”
Cơ Thanh Lan cười bảo: “Nghe Phong chủ nói thế, ta cũng yên tâm.”
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thanh Lan thân thân thật sự yên tâm ư?”
Cơ Thanh Lan nói: “Nếu Phong chủ đã thập phần tự tin, ta đây còn lo lắng cái gì?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thanh Lan thân thân đến Trung Nguyên ám sát Hoàng đế, ta khoanh tay đứng nhìn, vậy chẳng phải chỉ còn Sơn Loan kiểm đơn thân độc mã chiến đấu?”
Cơ Thanh Lan dửng dưng nói: “Thánh Nguyệt giáo nhân tài trùng điệp, lại có Hồ Diệp trưởng lão trấn thủ, thêm ta hay thiếu ta thì có khác gì?” Nói đoạn, y nâng chén trà uống cạn một hơi.
Nước trong vô vị, tựa như thần sắc của y lúc này.
Vừa lúc Cổ Tháp Tạp đem cơm tới, cả ba cùng tự giác khép miệng, động đũa ăn.
Sau khi dùng bữa, Cơ Thanh Lan vẫn chưa có ý cáo từ.
Đoan Mộc Hồi Xuân càng không đoán được ý đồ của y. Thể theo lời y nói, lẽ ra phải từ bỏ chuyện thuyết phục Cơ Diệu Hoa, vậy cớ chi còn muốn lưu lại? Phải chăng y còn có dự tính khác?
Cơ Diệu Hoa chống má nhìn Cơ Thanh Lan hỏi: “Lẽ nào Thanh Lan thân thân muốn ở lại ngủ chung giường với ta và thân thân nhà ta?”
Cơ Thanh Lan nói: “Ta gấp gáp đến đây, lạ nước lạ cái, chẳng hay có thể nhờ Phong chủ dẫn ta đến tiểu trấn lân cận tìm nơi ngủ trọ không?”
Cơ Diệu Hoa hào sảng đáp ứng: “Hảo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng bồn chồn.
Cơ Diệu Hoa ngoái đầu bảo: “Thân thân, chúng ta cùng nhau đi tản bộ thôi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”
Cơ Diệu Hoa rướn tới gần, hạ giọng nói: “Chắc thân thân không nghĩ, ta sẽ để ngươi lại đây một mình chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân cũng thấp giọng nói: “Từ lúc trở thành tù nhân của Phong chủ, ta đây nào dám vọng tưởng xa vời?”
Cơ Diệu Hoa toét miệng bảo: “Nếu không phải vì thân thân vẫn còn đề phòng ta, ta hận không thể ngày ngày trọn mười hai canh giờ ở cạnh thân thân, đêm đêm cùng thân thân ôm ấp.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe tai nóng lên, uất ức nhìn bộ mặt trát đến dày dày đặc đặc của y.
“Trời sắp tối rồi, không bằng chúng ta vừa đi vừa bàn?”Cơ Thanh Lan đứng dậy.
Đoan Mộc Hồi Xuân tức tốc nhích cái đầu gần như đang chụm vào một chỗ với Cơ Diệu Hoa, nối tiếp đứng dậy nói: “Cơ công tử, thỉnh.”
Cơ Thanh Lan khoan thai gật đầu, bước ra ngoài.
Cơ Diệu Hoa thấy Đoan Mộc Hồi Xuân toan đi, định chụp tay hắn, nhưng bị hắn kín đáo tránh được.
“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa bất mãn kêu ca.
Đoan Mộc Hồi Xuân lập tức bước tăng tốc.
Rời thôn trang, liền thấy A Bội, A Hoàn đánh xe ngựa đến.
Mã xa đơn sơ, thùng xe chỉ chứa đủ hai người. Lúc trước A Hoàn A Bội luân phiên đánh xe, ba người chung quy cũng miễn cưỡng ngồi được, nay thêm vào Đoan Mộc Hồi Xuân lẫn Cơ Diệu Hoa, tất nhiên thiếu chỗ ngồi.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngầm tán thưởng chiếc mã xa ấy, mặt thì làm ra vẻ hoài nghi, “Mã xa này chỉ sợ là không chứa nổi nhiều người như chúng ta đâu?”
A Hoàn nói: “Ta và A Bội theo sau mã xa là xong.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày: “Thế coi sao được?”
Cơ Thanh Lan thờ ơ đứng một bên, như thể việc mã xa không chứa đủ năm người chẳng can hệ gì đến y.
A Hoàn nói: “Ta và A Bội là tiểu nha hoàn theo hầu công tử, sao đáng cho Đoan Mộc công tử để tâm?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghẹn lời.
Cơ Diệu Hoa thở dài bảo: “Lẽ nào các ngươi không nghĩ tới chuyện hỏi người làm chủ như ta có cách gì không ư?”
Đoan Mộc Hồi Xuân thừa cơ dứt khỏi ánh mắt lạnh lẽo của A Hoàn, nói: “Nếu đã nói vậy, nhất định là ngươi có biện pháp rồi.”
Cơ Diệu Hoa phán: “Cổ Tháp Tạp có nuôi heo.”
…
Chắc không phải cho A Bội A Hoàn cưỡi heo chứ?
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy sắc mặt của A Bội A Hoàn nhất thời trở nên rất khó coi.
“Cạnh chuồng heo còn có một con ngựa.” Cơ Diệu Hoa chậm rãi nói tiếp.
Ngựa Cơ Diệu Hoa nuôi dĩ nhiên là ngựa tốt, lưng chở hai người hoàn toàn không thành vấn đề.
A Hoàn A Bội không đợi Cơ Diệu Hoa mở miệng, liền tự giác xoay người ngồi lên, để lại nhóm ba người Cơ Thanh Lan đứng trước mã xa.
Cơ Thanh Lan không đợi Cơ Diệu Hoa lên tiếng, lên thẳng mã xa, nhanh nhẹn nhấc màn xe nói: “Ta và Đoan Mộc trưởng lão nguồn căn sâu xa, có chút chuyện giấu trong lòng không nói ra không thoải mái. Chẳng hay có thể nhờ Phong chủ ở ngoài lái xe, để hai người bọn ta nói chuyện riêng?”
Cơ Diệu Hoa cong môi nói: “Thanh Lan thân thân và thân thân có tình cũ để nói sao?”
Cơ Thanh Lan buông màn, nói vọng ra, “Nếu không nói, làm sao biết không có chuyện cũ để nói?”
Trải qua cuộc trò chuyện trước bữa ăn, ấn tượng của Đoan Mộc Hồi Xuân về Cơ Thanh Lan đã rơi xuống đáy cốc, nghe vậy lòng càng thêm phản cảm, đang định từ chối khéo, chợt nghe Cơ Thanh Lan nói: “Lại nhắc đến, năm xưa sư phụ ta từng để thất lạc một pho tượng bạch ngọc Quan Âm, không rõ đã về đâu. Lão nhân gia người luôn nhớ nó khôn nguôi, nếu có thể tìm lại, chắc lão nhân gia người trên trời có linh cũng cảm thấy được an ủi.”
Bước chân toan rời đi của Đoan Mộc Hồi Xuân nhất thời xoay chuyển, nhanh nhảu dứt khoát nhảy lên xe ngựa.
Cơ Diệu Hoa đành phải đánh xe.
Đoan Mộc Hồi Xuân lên mã xa xong, Cơ Thanh Lan dường như không vội bàn tới chuyện bạch ngọc Quan Âm nữa, Đoan Mộc Hồi Xuân nhịn không được mà hỏi: “Bạch ngọc Quan Âm mà ngươi vừa nói là bạch ngọc Quan Âm như thế nào?”
Cơ Thanh Lan bấy giờ mới mở miệng: “Sinh thời sư phụ thích nhất bạch ngọc, địa vị của tượng bạch ngọc Quan Âm kia trong lòng y lại càng hảo. Thậm chí y còn đem y thuật cả đời chép lại giấu bên trong Quan Âm. Tiếc là năm xưa bọn ta bị Hoàng đế truy sát, giữa lúc lẩn trốn đã vô ý đánh mất pho tượng Quan Âm ấy. Vì thế sư phụ luôn buồn bã không vui, lúc lâm chung cũng day dứt chuyện này. Sau khi sư phụ qua đời, nhiều lần ta phái người đi điều tra tung tích bạch ngọc Quan Âm, muốn thành toàn nguyện vọng của sư phụ. Tiếc là như mò kim đáy bể, không lấy lại được.”
Nghĩa là pho tượng bạch ngọc Quan Âm mà phụ thân vẫn thờ phụng trên hương án…lại cất giấu y thuật cả đời của Cơ Vô Thường?!
Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu, không để nỗi bàng hoàng lọt vào mắt y.
May là sắc trời u ám, trong xe càng tăm tối mông lung, cả hai chỉ có thể nhờ vào ánh trăng bên ngoài mà thấy được đường nét mơ hồ của đối phương.
Cơ Thanh Lan thở dài nói: “Ta không thành toàn được tâm nguyện ấy của sư phụ, chỉ đành tận lực báo thù cho người. Nếu cả đôi bề đều bất thành, ngày xuống cửu tuyền, ta đây còn mặt mũi nào để đi gặp sư phụ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ngươi đã làm được rất nhiều cho sư phụ.”
Cơ Thanh Lan lắc đầu, ngoái nhìn cửa sổ, một lát sau mới nói: “Không, ta nợ y nhiều lắm.”
Đoan Mộc Hồi Xuân chợt nghĩ, nếu trên đời này có người khiến Cơ Thanh Lan quan tâm, e rằng chính là sư phụ y. Y lợi dụng Tân Cáp, lợi dụng Thánh Nguyệt giáo, lợi dụng Ma giáo đều vì sư phụ mình. Nếu nói vậy, mặc dù y không phải là một kẻ chí thiện, thì cũng là một người chí hiếu. Cái nhìn của hắn về y thoáng đổi khác.
Cơ Thanh Lan đột nhiên hạ giọng nói: “Xin lỗi, lúc trước ta không rõ nguồn cơn giữa ngươi và sư phụ, chỉ tưởng rằng ngươi là mật thám đâu đó trà trộn vào.”
Giọng y cực nhỏ, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng nhỏ giọng theo: “Vô phương. Nếu không đích thân kinh qua, chính ta cũng tưởng ta là mật thám trà trộn vào Thánh Nguyệt giáo.”
Cơ Thanh Lan nói: “Trấn Tâm hoàn kỳ thực chính là một loại độc dược mãn tính do ta điều chế ra.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe lòng thắt lại, thật không ngờ y cư nhiên thừa nhận!
Cơ Thanh Lan tiếp tục nói: “Trấn Tâm hoàn dùng càng nhiều, trúng độc càng sâu. Ta chỉ có hai viên giải dược, một đã cho Cơ Diệu Hoa.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy lòng bồn chồn. Lẽ nào y chỉ còn một viên giải dược cho hắn?
“Y đã đưa giải dược cho ngươi chưa?” Cơ Thanh Lan hỏi.
Đoan Mộc Hồi Xuân lắc đầu.
Cơ Thanh Lan khẽ than một tiếng.
Lòng Đoan Mộc Hồi Xuân trầm xuống, phải chăng là…viên giải dược còn lại đã mất. Hắn đang nghĩ ngợi, lòng bàn tay đột nhiên bị dúi vào một chiếc hộp nhỏ cỡ nắm tay.
Chương 60 hoàn
*Kinh Kha đâm Tần Vương: Kinh Kha được Điền Quang tiến dẫn cho thái tử Đan nước Yên.
Thái tử Đan từng là bạn của Doanh Chính (Tần Thuỷ Hoàng sau này) khi cả hai còn đang là con tin ở nước Triệu. Khi thái tử Đan đã trốn khỏi Triệu về Yên, quân đội Tần tiến sát tới biên giới Yên. Quân Yên quá yếu để chống cự lại. Vì vậy, thay vì chiến đấu, thái tử Đan cùng Điền Quang âm mưu ám sát hoàng đế Tần là Tần Thuỷ Hoàng. Điền Quang cũng là bạn của Kinh Kha nên khuyên thái tử Đan cử Kinh Kha thực hiện nhiệm vụ đó.
Một vị tướng Tần, Phiền Vu Kỳ, người từng bị thất sủng với vua Tần, cũng là một môn khách của thái tử Đan vào thời điểm đó. Tần Thuỷ Hoàng rất giận Phiền Vu Kỳ và muốn lấy đầu ông. Biết được điều đó, Phiền Vu Kỳ quyết định tự sát để tạo cơ hội ám sát vua Tần. Với cái đầu Phiền Vu Kỳ và bản đồ nước Yên, Kinh Kha đã có cơ hội để tiếp cận Tần Thuỷ Hoàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook