Hương Wishkey Trong Gió
-
Chương 9: C9: Hai người hai ngả hẹn hò
Sloane kiên nhẫn theo đuổi Abby cuối cùng cũng nhận được một cái gật đầu của nàng. Steve vẫn nấu ăn cho nàng, nghe chính miệng nàng kể đến mối quan hệ mới thì không khỏi thấy buồn. Thế nhưng, chàng trai trẻ không từ bỏ. Anh ta giấu chặt tình yêu hơn và muốn dựa vào sự hiện diện hàng ngày của mình trong cuộc sống của Abby để lật ngược tình thế.
Ngoài đi dạy mỗi sáng, Abby mở rộng văn phòng Philly. Sau khi chuỗi bán lẻ của Colton Sovine chính thức kí kết, GCon Partner nhận đơn hỏi hàng từ rất nhiều tập đoàn lớn. Nàng nhanh chóng đẩy số lượng tư vấn ở Philly lên hai mươi người và thuê bên Linda làm hợp đồng mẫu cũng nhưng các bảng tính, thuyết trình chuẩn.
Sloane cũng bận, nên thường họ có hẹn hò, anh chàng luật sư tài năng cũng phải bảy tám giờ tối mới đón được Abby. Hai người đi ăn và tám chuyện về thời còn học ở trường, rồi một vài vụ án kì thú trong lịch sử nữa. Abby biết Luật sư nói chung không có quyền mở miệng về những vụ án đang giải quyết. Thế nên, nàng không hỏi nhiều, chỉ loanh quanh mấy chuyện hội họa, trồng cây, và mấy kỉ niệm cũ của hai người ở Vanderbilt. Vô tình như thế, nàng cũng chẳng chia sẻ gì về công ty mình đang có.
Mãi đến khi, Sloane có dịp đi ăn với vợ chồng Linda và Wen, bạn nàng mới vô tình nhắc tới GCon Partner trước mặt anh ta. Sloane kinh ngạc và rất khâm phục bạn gái mình. Đến lúc đi bộ đưa nàng về nhà, anh ta vuốt lên tóc Abby nói:
- Từ ngày xưa anh cũng biết em sẽ rất giỏi.
- Xin lỗi. Em thực sự không cố tình giấu đâu. – Nàng nhẹ nhàng – Chỉ là thấy anh cả ngày mệt mỏi. Tối về cũng không được nói đến mấy vụ đang làm, em mà kêu ca thì còn xả đi đâu được nữa.
- Anh vẫn nghe được. – Sloane khuyến khích – Chỉ cần em sẵn lòng nói thôi.
Abby gật đầu, quay lưng đi. Thấy Sloane không có ý định đi theo nàng khẽ nghiêng đầu hỏi:
- Anh có muốn vào nhà làm vài ly không?
Cũng hơn một tháng rồi. Thời điểm này khá thích hợp. Nàng định rót hai ly Rémy nhưng không hiểu nghĩ gì lại chuyển sang pha Martini uống. Sloane ngắm Abby rồi nhìn một bức tranh trong góc bếp, không để ý, hỏi:
- Đó không phải là ảnh siêu âm sao? Em với Vance..
Chàng luật sư tóc nâu biết mình lỡ lời nhưng đã không còn kịp. Một giọt nước mắt lăn vội trên gương mặt nàng.
- Xin lỗi. Anh không muốn làm em đau lòng. – Sloane tiến tới ôm nàng.
- Không sao. – Abby nhắm mắt lắc đầu – Chuyện cũng qua một thời gian rồi.
Chàng trai tóc nâu không hỏi tiếp nữa, cố chuyển chủ đề sang chuyện khác cho vui. Vậy nhưng nàng không có hứng nên cả hai xem phim rồi đi ngủ. Thấy đôi mày Abby khẽ nhíu lại ngay cả trong những giấc mơ, Sloane tự trách bản thân. Nếu là chuyện nàng đã không muốn nhắc tới, tại sao anh ta còn đào bới làm gì? Anh chàng luật sư tài năng nhất thành phố ôm nàng. Không biết giữa Vance và nàng đã có chuyện gì, nhưng anh ta chắc chắn sẽ ở đây, chờ Abby và với điều kiện hiện tại, bất cứ chuyện gì, Sloane tin rằng mình cũng có thể giúp được nàng nữa.
Hai người đều mệt nên giấc ngủ đến rất nhanh. Trong giấc mơ của Abby, loáng thoáng có một bóng tóc vàng. Khi nàng nhìn thấy nó, trái tim vừa rồi bị bóp nghẹt như giãn ra một chút.
Sáng hôm sau, một tiếng gõ cửa liên hồi đánh thức Sloane. Anh ta ra mở cửa thì thấy Steve đang cúi đầu, nói về mấy món hôm nay định nấu, cứ như thể chắc chắn Abby là người ra mở cửa. Khi anh chàng đầu bếp ngẩng lên, Sloane nhìn anh ta trân trân. Chàng luật sư kia ở lại căn hộ của nàng, dù ngu ngốc đến đâu, Steve cũng đã đoán biết chuyện gì rồi. Chàng trai trẻ gượng gạo giải thích:
- Abby trả lương cho tôi đến nấu ăn hàng ngày. Trừ khi cô ấy nhắn hủy còn không, tôi cứ sáng hoặc chiều là đến.
Steve gãi gãi tai nhưng Sloane không có mấy ngạc nhiên. Nhà Beckinsale có quản gia nên việc Abby thuê người đến nấu ăn vì nàng bận cũng không có gì quá đặc biệt. Thấy Abby cũng đã tình, Sloane nghiêng người:
- Cậu vào đi.
- Chào Steve. – Nàng ngái ngủ vẫy vẫy tay nhưng chàng trai trẻ chẳng dám nhìn sang một lần.
Tình cảm của anh ta với nàng trước nay Steve vẫn giấu chặt nên trong tình huống này khó xử chỉ có mình anh ta thôi. Steve lặng lẽ nấu, Sloane giục nàng đi đánh răng rồi lật điện thoại đọc tin buổi sáng. Anh ta tiện miệng hỏi Steve:
- Cậu làm cho Abby lâu chưa?
- Cũng đã mấy tháng nay rồi – Steve vừa thái rau củ vừa trả lời. – Hồi đó làm ở quầy rượu bên khách sạn M, tôi có rất ít thời gian để tập trung ở trường nấu ăn. Thế nên, cô ấy thuê tôi cũng giúp tôi có nhiều thời gian để học và lên ý tưởng kinh doanh mà không lo lắng về tiền bạc quá.
Sloane nhìn Steve thêm vài lượt, mới mang máng mình đã từng gặp anh chàng này ở chỗ Abby uống Scotch rồi. Thế nhưng, anh ta không có cách nào nhớ ra tên. Một lát sau, nàng hào hứng vì mùi thức ăn đang đun nấu, lon ton chạy ra, hỏi:
- Steve, hôm nay nghe mùi thực sự là không kiềm chế được. Anh nấu cái gì thế?
- Cô tự nhìn đi. – Anh phục vụ quầy rượu một thời vui vẻ hất hàm.
- Là phở gà. – Abby hào hứng – Món này mất công chết đi được, nhưng mà ăn buổi sáng, tôi có cảm giác như được ở Việt Nam luôn.
- Tôi cũng biết vậy nên mới mang sang làm đó.
Sloane nhìn thấy sự thân thiện giữa hai người thì hắng giọng:
- Abby, em quẩn tay quẩn chân ở đó thì sao Steve nấu được.
Nàng nghiêng đầu, nháy mắt:
- Anh đánh giá thấp em rồi. Em bảy tuổi đã bắt đầu học nấu những món quê hương này rồi. Steve mang sang đây để học thì có.
Nói rồi, nàng đeo găng tay rồi tự mình bóc gà luôn. Sloane nhìn dáng điệu Abby vui vẽ cũng thoáng cười. Thế nhưng, khi nàng vui đùa về đồ ăn với Steve, trong lòng anh ta không khỏi nổi lên khó chịu. Sloane biết Abby từ xưa vốn đã rất tốt với mọi người. Cơ mà, nàng vô tư, đối phương thì biết đâu đấy.
Khi ngồi xuống ăn, nàng vẫn rủ Steve ngồi xuống cùng, rồi cả ba nói chuyện vui vẻ:
- Vị thế nào? – Abby hướng đôi mắt linh hoạt của mình về phía Sloane.
- Rất ngọt. – Anh ta đáp – Có vị thơm nhưng không quá hăng nữa.
- Thấy không? Hôm nay không chỉ có tôi nếm nhé. – Nàng động viên Steve. Chàng trai trẻ cũng không tránh đi ánh mắt của Sloane.
Sloane thấy vậy, nhẹ nhàng nói sang việc khác:
- Abby, ba và anh trai anh mấy hôm nữa về nhà ở ngoại ô. Tối qua em nói thích nhà cổ đúng không? – Một đầu bếp có thể khiêu khích một luật sư sao? – Anh chàng luật sư tóc nâu nói đến chuyện về nhà gặp ba mẹ, để xem Steve còn làm thế nào.
- Như vậy có hơi sớm quá không? – Abby đưa mắt dịu dàng. Hai gò má ửng lên đôi chút.
- Sớm hay muộn là do chúng ta thôi. Anh nghĩ ba mẹ và các anh trai anh sẽ thích em lắm đó. – Sloane nhẹ nhàng, mắt đưa qua chàng trai trẻ bên cạnh.
Steve quả nhiên cụp mắt. Đến nước này, còn không nhận thua sao được. Anh phục vụ quầy rượu trước kia cười với Abby một cái rồi nói mình có việc bận nên bỏ dở bữa sáng mà đi sớm. Nàng hơi nhíu mày:
- Thật là, có gì thì cũng phải ăn sáng chứ.
- Em cũng nhiều khi bỏ bữa đó thôi. – Sloane đùa đùa.
- Đúng là không tốt lắm – Abby mỉm cười, cúi đầu. Nàng vẫn không nghĩ gì nhiều cả.
Sloane thấy vậy, tâm tình giãn ra đôi chút. Anh ta nhẹ giọng hỏi:
- Nấu cho em bữa nào Steve cũng sẽ ở lại ăn sao?
- Đâu có. – Abby lúc đầu. – Anh ta còn phải học bên trường nấu ăn nữa. Em cũng bận. Chỉ có lúc nào tiện, em cũng không muốn ăn một mình thôi.
Anh chàng Đại diện luật sư nhanh chóng nhận ra nàng đúng là chả có ý định gì với Steve nên mới không để ý. Còn chàng trai trẻ kia, nếu chỉ là công việc thì sẽ không bao giờ như thế. Không tiếp tục dò hỏi Abby, Sloane vui vẻ lên kế hoạch để sang tuần đưa nàng về nhà Beckinsale.
* * *
Abby thấy nếu chỉ gọi ngôi nhà mà những người họ Beckinsale ở là nhà cổ thì không tả được hết sự bề thế của nó. Trong mắt nàng, nó giống như một lâu đài, tường xám bao bên ngoài với những giàn dây leo xanh mướt, nhưng được cắt tỉa tự nhiên tôn lên những nét kiến trúc Pháp rất riêng. Vào bên trong, Sloane tiến đến ôm một người phụ nữ đứng tuổi nhưng sự sang trọng và nét đẹp trên gương mặt thì chưa hề mất đi:
- Abby đây là mẹ anh, Joanne Beckinsale một và chỉ một. Mẹ đây là Abigail bạn gái con. – Sloane giới thiệu.
- Cháu chào bác ạ.
- Chào cháu Abby. – Bà rất thân thiện, nhưng sự dò xét thì nàng cảm nhận rất rõ ràng
Khi quay đi, không hiểu sao nàng rùng mình như thể ánh mắt phía sau lưng đang nhìn mình đã thay đổi. Thế nhưng không chỉ Joanne, dù là Terry ba của Sloane, anh cả Jacob, Abby cũng cùng một cảm nhận như vẻ thân thiện kia chỉ là một lớp vỏ. Chỉ có người anh thứ hai của Sloane, Felix Beckinsale là thân thiện hơn hẳn nhưng Abby nhìn rất rõ người này dường như giữ khoảng cách với chính Terry và Jacob.
Lựa lúc Sloane chơi mấy trò đánh golf trong sân cùng mẹ mình, Jacob cho người đặt một xấp giấy trước mặt nàng. Felix cười nhạt như bực tức một điều gì đó, đứng dậy bỏ đi luôn. Jacob nhìn theo nhưng cũng chỉ đủ đển Abby liếc lên tập tài liều là cố tình gọi:
Anh ta cố ý gọi:
- Abigail Johnson – Đây là tên của nàng lúc còn đang trong cuộc hôn nhân với Vance.
- Anh gọi nhầm rồi. Tôi họ Bùi và cũng đã lâu lắm không dùng cái tên ấy. – Nàng cảm thấy khó chịu bên trong nhưng ngoài miệng vẫn rất nhẹ nhàng.
- Không dùng đâu có nghĩa là chưa từng liên quan. – Terry lạnh lùng.
Jacob nhìn ba mình rồi từ tốn:
- Abby, nói thẳng ra bình thường Sloane yêu ai nhà tôi cũng không quan tâm nhưng nếu thằng bé quyết định mang về nhà thì cần điều tra lý lịch. Cô thật ra cái gì cũng tốt. Học trường luật lớn, có công ty, làm giáo sư. Thế nhưng điểm chí mạng là cô kết thúc với Vance Johnson rồi nhưng vẫn làm giám hộ cho anh ta.
- Anh ấy cần có người chăm sóc, tôi không thể bỏ mặc được. – Nàng nghe nhắc đến chồng cũ của mình thì giọng điệu mạnh mẽ lộ ra thêm một chút. Vance có thế nào nàng biết nhưng chẳng ai có quyền được dè bỉu anh cả.
- Vậy tôi gọi Abigail Johnson có gì sai? – Jacob châm chọc.
Viền mắt Abby đỏ lên. Nàng không đáp lại. Jacob hạ giọng xuống, tỏ vẻ cảm thông hơn:
- Nhà tôi làm chính trị nên những vấn đề này rất nhạy cảm. Nếu chồng cũ của cô không bị Schitzophrenia thì chúng tôi còn có thể xem xét. Nhưng nhỡ anh ta hoang tưởng đến độ giết người hàng loạt thì chẳng danh tiếng nào gánh được đâu. Thế nên, nếu cô yêu Sloane thì chỉ cần từ bỏ trách nhiệm này đi là được.
Abby cảm thấy lồ ng ngực mình như một hòn đá tảng đè lên nhưng nàng không thể khóc. Terry và Jacob tính giờ rất kĩ. Vừa nói xong, Joanne và Sloane đã quay đầu hướng lại. Nàng cười thầm trong lòng, thì ra đây chính là áp lực phải giả tạo trong những gia đình có quyền thế và tiền bạc sao?
Cả buổi chiều hôm đó, cả nhà Beckinsale vẫn vui vẻ trong ánh nắng chiều. Mặc cho Sloane có mấy lần hỏi tại sao Felix đột nhiên biến mất, Terry vẫn che lấp nó bằng mấy lời: "Anh của con có việc." Sloane tập trung hết sự chú ý lên người Abby, nên không gặng hỏi quá nhiều. Khi anh chàng luật sư cố sức chọc nàng cười, Abby cũng vờ theo, không để lộ chút tâm tình nào.
Đến khi nàng lên xe rời khỏi nhà Beckinsale, nụ cười trên mặt Joanne tắt lịm, lạnh nhạt nói với chồng và con lớn:
- Một cô gái có chân tình nhưng các người muốn ép nó. Thật nực cười.
- Mẹ. Mẹ cũng đồng ý với kế hoạch mà. – Jacob nhắc.
- Phải. – Joanne thở dài – Ta chỉ sợ chồng cũ của con bé điên lên nhắm tới Sloane, còn các người mục đích gì thì các người rõ hơn. Ngay cả Felix cũng không chịu được còn gì?
Bà quay lưng lên nhà. Ánh măt hồi sáng Joanne cho Talia là một sự thương cảm chứ không phải tính toán như những người ở đây. Vốn bà nghĩ cưới Terry Beckinsale là một niềm hạnh phúc nhưng về sau, bà mới biết ông chẳng hề yêu mình. Đám cưới chẳng qua vì Joanne là người hợp nhất cho mục tiêu chính trị của ông ta mà thôi. Sau này con trai đầu của bà, Jacob cũng trở nên như vậy nên Joanne càng thất vọng hơn.
Cay cú, bà dạy Felix tách biệt hẳn với cả nhà Beckinsale. Vậy nên, người con trai thứ hai này một mình một sự nghiệp, hầu hết không muốn dính dáng đến Terry và Jacob. Sloane được Joanne dạy bằng yêu thương. Terry cũng đã thu dọn những vụ ngoại tình của mình để tập trung vào con út. Thế nhưng, bà vẫn cố tình gửi anh ta đi thật xa để Sloane không nhiễm tính vụ lợi của cả cái nhà Beckinsale này.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao Sloane lại trở về Philly. Tuy anh nghe lời bà, đi làm ở ngoài nhằm rèn luyện nhưng Joanne vẫn không khỏi lo lắng rằng bàn tay lớn của nhà Beckinsale đến cuối cùng vẫn bóp nghẹt con người tốt đẹp của con mình. Lúc Sloane kể về Abby với ánh mắt sáng lên, bà đã nghĩ đứa con thứ ba này có thể sống chân thành và hạnh phúc. Joanne đe dọa chồng và Jacob rằng nếu họ phá đám, bà sẽ đem hết chuyện xấu trong nhà ra luôn. Cơ mà, Terry tìm được việc chồng cũ của Abby bị "schitzophrenia," dọa ngược lại bà.
Về lý, Joanne biết nếu được chăm sóc tốt Vance có thể sống bình thường. Thế nhưng là một người mẹ, bà luôn lo lắng thái quá cho con trai mình. Nhỡ đâu Vance thực sự nổi điên. Nhỡ đâu trong đám cưới anh ta mới vậy. Thế nên, bà chỉ có thể làm theo Terry và Jacob. Cơ mà, Abby, ngay cả lúc chào hỏi, cũng tỏa ra một trái tim ấm áp. Nàng rộng mở đến mức có thể chấp nhận và bảo vệ chồng cũ của mình bằng bất cứ giá nào. Họ lại ép nàng. Ở nhà Beckinsale, một chút nhân tình cũng không thể nào có.
Sloane đưa Abby về nhà, hoàn toàn không biết đến những chuyện kia. Trong mắt anh ta, nàng vui đến mức đi bộ về cổng dưới căn hộ, cũng phải tháo gót ra đi chân trần. Sloane hoàn toàn không ý thức được rằng những lúc trong bi thương đến không có chỗ để khóc, Abby ngụy trang bằng chính thái độ này. Ngay khi anh chàng luật sư quay lưng đi, nàng gục xuống trước cửa căn hộ, nước mắt chảy dài nhưng gằn từng tiếng nấc.
Bước vào nhà, mắt Abby đỏ hoe. Nàng rót một ly Rémy Martin rồi uống cạn. Hương vị gì cũng không cần, nàng chỉ cần một cảm giác ấm hơn nơi lồ ng ngực. Abby rút điện thoại gọi cho Steve:
- Anh hôm nay làm phục vụ quầy cho tôi được không?
Steve đón tàu đi đến căn hộ của nàng. Giọng Abby rất điềm tĩnh nhưng gọi giữa đêm như vậy, chắc chắn là có chuyện. Khi Steve đến nơi, nàng đã uống vài ly. Steve tiến đến cạnh bàn đứng rót rượu cho nàng. Anh ta xã giao như một người đứng quầy:
- Cô mọi việc hôm nay ổn chứ?
- Ổn. – Abby nhấp thêm một ngụm Rémy. Mùi hương lê xóc lên tận óc.
Nàng không nói gì nhiều, bàn về thời tiết và mấy đứa sinh viên nghịch ngợm. Trong lòng Abby ngổn ngang nhiều thứ. Cho dù Vance có bệnh và nàng có tổn thương đến mức hai người phải chia tay thì Abby vẫn không hết tình cảm. Nàng đứng ra bảo hộ cho Vance và hi vọng sau này nàng yêu ai thì người đó cũng đủ bao dung để Abby có thể hỗ trợ chồng cũ. Dù sao thì anh cũng đã cho nàng rất nhiều tháng năm hạnh phúc.
Vậy nên, khó khăn lắm Abby mới mở lòng với Sloane, không phải loại tình yêu cháy bỏng ngọt ngào, nhưng anh ta tôn trọng nàng. Trong một phút yếu đuối, Abby nghĩ mình có thể giãi bày chuyện này với anh chàng luật sư kia mà không bị xét đoán. Thế nhưng, nàng đã quá ngây thơ rồi. Sau lưng anh ta là cả nhà Beckinsale. Nếu anh ta tự mình quyết định thì e rằng họ vẫn có thể đe dọa đến Vance.
Steve thấy nàng im lặng thì chỉ ngồi bên. Đợi khi nàng mệt quá thiếp đi, anh ta mới bế Abby vào giường, dém chăn lại. Mấy hôm trước Sloane có gọi anh ta tới, đưa một tấm chi phiếu rất lớn. Dù ngoài mặt là để Steve khởi nghiệp, nhưng anh ta hiểu Sloane muốn mình tránh xa Abby. Steve từ chối. Hôm nay, nhìn thấy nàng như vậy, chàng trai trẻ biết mình quyết không sai. Rõ ràng Abby đi chơi với nhà Beckinsale, mà tâm trạng vô cùng suy sụp.
Mấy tuần sau đó, Abby liên tục tránh mặt Sloane, nói bản thân mình cần suy nghĩ Những tín hiệu lúc vui lúc buồn của nàng khiến Sloane không sao hiểu được. Vậy nên, khi nàng nói chia tay, anh ta dù không muốn vẫn chẳng có cách nào. Chàng trai họ Beckinsale từ tốn:
- Nếu em muốn quay lại, thì anh vẫn ở đây. Anh có thể chờ. Còn nếu em tìm được người có thể làm em hạnh phúc, thì chúng mình vẫn là bạn.
Nước mắt trào lên khóe. Abby gật đầu. Rất lâu rồi nàng mới để bản thân cảm thấy sự tử tế nhẹ nhàng của một người đàn ông. Thế nhưng, yêu, Abby vẫn không dám buông lỏng trái tim mình.
* * *
Ở Nashville, Keith cũng hẹn hò vài buổi với Emile được vài buổi. Hai người có nhiều sở thích chung như xem diễn nhạc đồng quê hay chơi chèo ván nổi trên sông. Hôm nay, Sammy đi chơi với bạn nên Keith mang Emile về nhà. Đầu bếp nấu cho họ vài món đơn giản nhưng bữa tối có nến ở nhà riêng luôn mang một không khí lãng mạn khác người.
Emile chọn mấy bản nhạc đơn giản để hai người vừa cười đùa, vừa hòa mình vào những điệu nhảy tình tứ. Đến cuối buổi, Keith lôi cô người mẫu xinh đẹp vào phòng riêng. Emile bắt đầu hôn lên môi hắn. Vậy nhưng, ngay khi hắn đáp lại thì Keith cảm thấy bản thân có một chút chần chừ. Rốt cục là tại sao? Tại sao Jackie và Abby lại cùng lúc hiện lên trong suy nghĩ hắn?
Emile nhanh chóng nhận ra sự do dự của bạn trai mình, nên thở ra nhè nhẹ, ngồi xuống giường. Hắn cũng ngồi cạnh cô ấy, rồi nhìn sang bức ảnh của hắn và Jackie trong góc phòng:
- Xin lỗi. Tôi không có ý gì đâu.
- Không sao. – Emile bặm môi – Anh không nói chuyện này với ai là được.
Với một người có thân hình nóng bỏng như Emile, có điều gì nhục nhã hơn là một người đàn ông dù ở cạnh cô ấy trong tr@n trụi cũng không nổi hứng được. Cô ấy mặc quần áo rồi đi ra phòng ngoài. Keith cảm thấy hơi có lỗi nên muốn đưa cô ấy về nhưng Emile gạt đi: "Tôi tự về được."
Keith nghe tiếng Sammy lạch cạch ở cửa. Thấy được Emile, cô bé nắm thật chặt tay. Cơ mà hắn không giải thích, tiễn cô ấy ra cửa. Khi quay lại, Sammy vẫn đang ngồi phòng khách. Hắn đổi tâm trạng hỏi:
- Hôm nay em đi chơi với bạn vui chứ. – Keith nghe nói đây là một trong những bữa tiệc đầu năm mà chỉ sinh viên có chút "nổi nổi" được mời tới.
- Em đi cùng Veronica và Gabi, bọn em cũng chơi một vài trò thú vị, kiểu tìm chìa khóa trong bát đồ uống ấy. – Samantha vui vẻ đáp.
- Còn đám con trai thì sao? – Hắn thẳng thắn hỏi. Độ tuổi của em vợ hắn, chắc cũng sẽ nhiều chàng theo đuổi.
- Cũng có mấy người. – Cô bé đỏ mặt, khẽ liếc sang Keith – Nhưng em chưa hài lòng lắm.
- Cứ từ từ, nhiều người không bằng đúng người đâu.
Câu nói vừa rồi vuốt lên lồ ng ngực Sammy. Lúc hắn quay lưng đi, cô bé nhẹ nhàng hỏi:
- Anh và cái chị vừa rồi.. có phải là..
Tuy Sammy nói không hết ý nhưng hắn hiểu:
- Anh tưởng mình đã đủ ổn định để bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng dường như không phải vậy. Chị gái em là người phụ nữ rất đặc biệt.
- Vậy một người phụ nữ như thế nào.. thì mới giúp anh vượt qua được? – Câu hỏi chảy thẳng ra từ lòng Sammy.
- Như thế nào? – Keith hơi bất ngờ, nhưng suy nghĩ, rồi bật cười – Thật ra anh cũng không biết nữa.
Hắn quay vào phòng ngủ riêng. Khi với dây cột tóc lại thì cảm giác run run ở đầu ngón tay trở nên rất rõ ràng. Vừa rồi Keith vẫn giấu Sammy một tâm tư thầm kín của mình. Hắn đúng là đã nghĩ đến Jackie nhưng khi Emile chạm đến những d*c vọng kia, dù Keith kiếm chế đến đâu, Abby vẫn hiện lên rõ mồn một.
Keith đang chủ động mong muốn một người con gái sao? Liệu như vậy, có phải hắn đang có lỗi với Jackie của mình. Keith không dám nghĩ. Abby cũng nói nàng không sẵn sàng cho một mối quan hệ. Thế nên, hắn lắc đầu. Chắc chắn.. Chắc chắn không phải đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook