Hương Wishkey Trong Gió
Chương 29: C29: Đám cưới

Chưa đầy một tháng sau khi Gflow phát hành cổ phần đại chúng, Abby đã bay về Việt Nam để chuẩn bị cho đám cưới nhỏ. Trước đây, nàng và Vance chỉ tổ chức ở Nashville do quá bận bịu công việc, còn vướng giấy tờ nhập cư nữa. Giờ có thời gian hơn, Abby cũng muốn bản thân kết hôn ở nơi mình yêu thích nhất.

Keith về muộn hơn nàng một chuyến, đi cùng với với một số người thân thiết trong đội Eagles và Titans thôi. Lần này, chỉ có mình Jackson làm phù rể nên anh ta thấy hơi lạ lẫm. Trên máy bay, nhìn Keith lật xem lại ảnh cưới của mình và Jackie trong Ipad, anh chàng tiền đạo cao lớn lộ một nét buồn:

- Năm đó hai người chuẩn bị đám cưới cũng rất gấp.

Hắn nhìn bức ảnh Jackie đứng trong ánh nắng chiều, mở miệng cười chân tình:

- Tớ cầu hôn ngay khi cô ấy nhận quyết định tốt nghiệp, cũng chuẩn bị đám cưới ngay trong có một tháng nữa.

- Cậu còn bỏ cả đợt tập cuối xuân trước kì tuyển nhà nghề chính thức nữa mà? – Jackson hồi tưởng.

- Cậu vẫn còn nhớ sao? – Keith vui vẻ hỏi.

- Nhớ chứ.. Cậu có mười phù rể, còn cô ấy có mười phù dâu. – Đôi mắt anh ta đọng nước, nhìn tấm hình hơn hai mươi người trẻ trung đứng trong giàn trắng đen trước mặt – Bọn tớ lúc đó ai cũng phải ghen tị đấy. Nhất là mấy cô bạn của Jackie. Đám cưới trong mơ, còn do chồng một tay chuẩn bị chứ không chỉ là ba mẹ cô ấy nữa.

- Tớ chỉ muốn cô ấy có những kỉ niệm đẹp nhất và sống không phải lo nghĩ nhiều thôi.

Jackson để ý nét cười không dứt trên gương mặt Keith, hít một hơi thật sâu, từ tốn hỏi:

- Cậu với Abby quyết tâm làm đám cưới lần này thật nhỏ sao? – Anh ta nhìn quanh nhớ đến bữa tiệc cả nửa trường bay đến dự nhiều năm về trước.

- Abby muốn vậy. – Keith nhìn sang bạn mình. – Cả tớ cũng muốn vậy nữa. Bữa tiệc sau hôn lễ của bọn tớ năm đó quả thật rất vui. Tớ còn nhớ ba mẹ tớ đọc đăng kí xong cũng gần sáu trăm khách chỉ nguyên ở trường. Các cậu ai cũng chứng kiến chuyện tình giữa tớ và cô ấy. Nên không khí cũng rất phấn khởi.

- Lần này, ai cũng mừng cho cậu và Abby mà. – Jackson bật cười.

- Không phải chuyện đó. – Keith tựa lưng vào ghế, lựa cho mình một tư thế thật thoải mái – Trải qua nhiều chuyện, tớ và Abby đều cảm thấy những việc này thậm chí chỉ cần có hai người bọn tớ ở nơi cô ấy thích, bọn tớ cũng mãn nguyện.

- Gọi là thế giới chỉ cần có hai người sao? – Jackson nhướn mày trêu chọc.


Keith dường như không để ý đến việc đó, bình bình nói:

- Phải.

- Vậy cậu còn mang theo bọn tớ làm gì? – Anh ta chỉ đến đám người Ed Harris, Benji Snyder, Howard Knightly, và Mike Crawford phía sau.

- Để lần sau, các cậu không có cớ đánh hội đồng tớ trong lúc luyện tập nữa. – Hắn không buồn mở mắt nhìn bạn.

Anh chàng tiền đạo cao lớn tiếp tục ngồi ngây cả ra. Keith lấy lại phong độ xưa kia rồi, nhưng tính tình cổ quái nhiều thêm không ít. Trước đây đi đâu, hắn và Jackie cũng là trung tâm của sự chú ý còn giờ có Abby, Keith lúc nào cũng muốn có không gian riêng, không cho mình thì cũng cho hai người họ. Thế nhưng, nhìn nét tươi tỉnh trên gương mặt hắn, Jackson mỉm cười. Như thế này dù sao vẫn tốt hơn cái vẻ lạnh lùng không biểu cảm suốt rất nhiều năm của hắn.

Quả tình thì hắn về Việt Nam cũng không ít việc phải làm. Tom và Kate gặp ba mẹ Abby lần đầu cũng cần qua một số lễ. Abby không ép nhưng hắn cũng muốn nàng có thể làm được theo đúng truyền thống nên lôi mấy thanh niên trong đội bóng bầu dục ra làm bê tráp trong đám hỏi. Khi Jackson biết được Keith mang bọn họ sang đây vẫn là để chiều vợ thì chép miệng thở dài:

- Hóa ra, cậu vẫn không thay đổi gì cả. Từ xưa đến nay cứ động đến cô gái của mình là bạn bè cậu cũng sẵn sàng lợi dụng luôn.

- Quả đúng là như thế. – Ed Harris khoác vai Jackson – Theo tớ thấy lần này cậu lôi bọn tớ đi là làm việc, chứ không phải đi chơi. Câu định tính công thế nào đây?

- Tính công sao? – Keith cười tủm tỉm, liếc mắt sang ba tuyển thủ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng – Còn các cậu, ai muốn đòi công nữa?

Benji Snyder cười cười lắc đầu nhưng Howard thì không ngần ngại giơ tay. Mike Crawford còn bồi thêm một câu:

- Tôi mới hỏi được là tập tục này ở Việt Nam là chính thức xin phép hẹn rồi mới được cưới. Mấy tuyển thủ chúng tôi đi hỏi, cậu chắc chắc được đồng ý, chắc chắn phải trả công thêm chứ.

Hắn nhún vai, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói:

- Thật ra các cậu chẳng ai đủ tiêu chuẩn cả. Nếu muốn đủ thì phải là.. – Keith lộ ra đôi nét ranh mãnh trên gương mặt, còn dừng lại rất lâu –.. đồng nam cơ.

Mấy chàng trai trước mặt ngẩn ra. Mike Crawford và Ed Harris không nhịn được phì ra trước. Benji vẫn lắc đầu liên tục, vỗ vỗ vai Howard, còn Jackson thì chỉ hận không có gì đủ mềm để ném vào người Keith. Nói là nói vậy, ai cũng mừng vì Keith Patrick lấy lại được sức sống và một chút trẻ con trong người. Trước đám cưới, mấy chàng tuyển thủ bóng bầu dục cũng được chuyến du lịch thăm thú riêng với người mình thương ở đất nước xinh đẹp của nàng nữa.

Đám cưới ở châu Á đúng là nhiều thủ tục hơn cái hắn biết ở Tennessee. Cơ mà Abby muốn, nên hắn rất tôn trọng truyền thống của nàng. Mẹ hắn chỉ có yêu cầu là có mục sư ngày cưới mà nhà nàng dù chủ yếu theo đạo Phật cũng không ngần ngại, đáp ứng luôn. Buổi tối lên giường ngủ, Keith khẽ hỏi Abby:


- Em tin vào Chúa hay em tin vào Phật?

- Em tin vào anh. – Nàng ngẩng lên từ cuốn sách đang đọc, nở một nụ cười diễm lệ.

Hắn ngẩn người, dường như đã quên mất điều muốn hỏi. Keith vẫn luôn bị thu hút bởi nàng nhưng vợ chưa cưới của hắn thực sự quyến rũ đến thế sao? Abby tin rằng luôn có một sức mạnh nào đó lớn hơn những người bình thường như họ, nhưng là Chúa hay là Phật thì nàng hoàn toàn không biết. Không hiểu sao từ nhỏ nàng đã có một ý niệm rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là một dạng năng lượng, người ở đâu tin như thế nào thì năng lượng đó sẽ thành hình thù như thế.

Chúa hay Phật thực ra với nàng không quan trọng. Nàng sống tốt và nàng có hắn là đủ rồi. Keith cũng không cảm thấy mình cần nhiều hơn thế. Hắn tin vào Chúa. Chúa đã mang nàng đến trong đời hắn thì chắc chắn có lý do của Người.

Đợi Keith và Abby chuẩn bị hòm hòm, Jackson mới lôi được hắn đi tiệc độc thân. Ngoài mấy tuyển thủ nhà nghề, Wenhui, Steve, Sloane, Bryan và một người bạn thân của nàng cũng tham dự. Keith lần đầu tiên gặp người này, cũng thoáng chút tò mò. Giữa nam và nữ có thể nào thân mà không yêu không nhỉ?

Theodore là một chàng trai cao lớn, cũng có sự nghiệp riêng và kết hôn từ lâu. Anh ta không uống rượu mà uống cà phê giữa đêm trên biển. Hầu hết khi mọi người hỏi chuyện đều không nói gì nhiều, chỉ thi thoảng đưa ra những câu đùa với vẻ mặt thẳng đơ khiến tất cả không nhịn được cười. Khi ai nấy ngủ gục hết trên bãi cát, hắn cũng hơi chuyếnh choáng vì hương Scotch rồi. Thế nhưng thấy Theodore ngồi đó nghe tiếng sóng vỗ rì rào, Keith ngồi xuống bên cạnh anh ta:

- Anh cũng giống Abby và Tiff, uống cà phê rồi buôn chuyện đến sáng sao?

- Abby quả thực có thói quen này. – Theodore không nhắc gì đến Tiff. – Cô ấy còn thích ăn ốc biển, đồ cuốn, rồi đi dạo phố mua sách vào buổi đêm nữa.

- Anh làm sao mà quen cô ấy vậy? – Keith không ngần ngại mà thẳng thắn.

- Học cùng nhưng mà anh không phải lo đâu. – Chàng trai trước mặt cười thân thiện – Chuyện giữa bọn tôi nếu có xảy ra thì đã xảy ra cách đây rất lâu rồi.

- Anh làm sao biết tôi nghĩ gì chứ? – Keith nhấp ngụm Rémy Martin trên môi, bình thản nói. Truyện Đông Phương

- Vì nếu tôi đặt mình vào vị trí của anh thì sẽ không khỏi nghĩ như vậy. – Theodore không hề trốn tránh.

- Vậy sao anh còn xuất hiện ở đây? – Hắn nhìn thẳng vào mắt anh ta. Thái độ này không giống như đe dọa mà chỉ thuần túy là tò mò.

Theodore nằm thẳng xuống cát rất thoải mái:


- Tôi nghe nói vợ trước của anh đối với anh cũng là người bạn thân thiết nhất. – Anh ta nhìn sang hắn – Tôi với Abby cũng đã từng như vậy nhưng hết đại học tôi không cầu hôn. Điều đơn giản là chúng tôi trân trọng tình bạn của hai người hơn là tất cả những tương lai có thể. Tôi mừng vì Abby lần này tìm được người đích thực của cô ấy rồi.

Keith ngẩn người. Không hiểu sao trong một thoáng vừa rồi hắn cảm tưởng như hình ảnh của Jackie đã hiện về trong Theodore. Ngày đó, họ yêu nhau nhưng họ cũng là hai người bạn thân nữa. Nếu tình cảm lúc đó không thành, hắn tin chắc rằng mình có thể chúc phúc cho Jackie bên người khác. Còn bây giờ Keith ở bên Abby, Jackie ở thiên đường chắc chắn đang mỉm cười nhìn hắn.

Keith nhìn sang Theodore. Tình bạn giữa nam và nữ liệu có tồn tại mà không phải tình yêu không, hắn vẫn không hoàn toàn rõ ràng nhưng cách người này chúc phúc cho họ lại không phần nào giả dối.

Đám cưới rồi cũng tới. Ngoài những người bạn rất thân và gia đình ba bên, em gái nàng bất ngờ dẫn Micah về đám cưới. Ngay cả Steve cũng phải há hốc mồm. Đó chẳng phải là anh bạn làm Tiến sĩ cùng phòng anh ta sao? Abby nghe chính miệng Stephi kể lại thì bật cười. Hóa ra cái hôm Keith cầu hôn nàng, cô bé đụng phải Micah ở căn hộ Philly cũ. Nàng mỉm cười cầm tay Stephi:

- Em cũng nên tự viết câu chuyện của mình rồi.

Bên phòng chú rể, Jackson chỉnh lại nơ trên cổ áo cho Keith. Chàng tiền đạo nhà nghề kiêm bạn thân nhất của hắn thở dài một hơi:

- Cuối cùng tớ cũng đợi được ngày này.

Hắn cười cười, lắc đầu:

- Còn tớ thì đang đợi ngày cậu tử tế cầu hôn Lori đấy.

- Xì.. Cậu cứ lo làm nhân vật chính của cậu đi.

Keith đợi ở lễ đường trên bãi biển. Ba Abby dắt tay cô ấy tới trong một bộ áo dài Nhật Bình truyền thống. Tiff cũng theo sát phía sau. Gương mặt hắn đỏ lên vì xúc động, tay đưa lên gạt nước mắt trong khóe. Khi nàng được đưa đến trước mặt, hắn không thể giấu nổi nụ cười của mình, cố ý trêu chọc nàng:

- Như thế này xem ra nếu có người mặc đồ trắng, em cũng chẳng sợ không nổi bật nhất rồi.

- Em cố tình mà. – Nàng hếch mũi tự tin.

Giữa gia đình và những bạn bè thân nhất, Keith và nàng trao những lời thề cho nhau. Dù giàu sang hay nghèo khó. Dù khỏe mạnh hay ốm đau. Những điều đó đều sáo rỗng. Cái hai người hứa với nhau chính từng ngày, từng giờ, từng cuộc gặp gỡ của họ sẽ luôn giống như lần đầu. Họ trân trọng từng giây phút, và sẽ không để bất cứ thời khắc qua đi không ý nghĩa.

Khi Abby tung bó hoa trên tay, Tiff đã tận lực tìm đến tháp rượu vang rồi. Thế nhưng, không hiểu ai trượt tay, nó vẫn đậu thẳng vào giữa lòng cô ấy. Linda nhìn sang Steve bật cười. Mấy hôm trước Tiff còn nhờ cô ấy xem xét một số vấn đề tài chính của công ty Steve. Chàng trai trẻ này tuy chưa thể sánh với Abby đã có nhiều năm thương trường nhưng công ty dịch vụ ăn uống của anh ta không hề tệ. Tiff có giúp nhưng đa phần là Steve đã làm rất chỉn chu. Tương lai người này có thể rất rực rỡ.

Cơ mà để cưới, bác trai nhà Tiff bình thường dễ tính vì cô ấy chưa mang ai chính thức về nhà thôi. Chứ còn.. nhìn độ này, kể cả công ty có thành công, Steve kiểu gì cũng bị ép học cho xong cái bằng đại học. Nhưng chuyện của hai người đó còn dài. Hôm nay họ cứ phải mừng cho Abby đã.

Valerie không rõ bị ai "xúi bẩy" nhưng lễ vừa xong là đã chạy ra ôm chặt lấy Abby, rồi để nàng dắt đi khắp nơi chào khách. Sau đó khi cô bé buồn ngủ thì Keith để Valerie quàng lên cổ không rời. Amy Adams cũng được mời với tư cách bạn của nàng nhìn cảnh này không khỏi tò mò, buột miệng hỏi:

- Tôi chưa từng biết là Keith hay Abby có con trước cưới.


- Là em gái Keith đó ạ. – Jackson khẽ hắng giọng trả lời bà chủ cũ của mình.

- Cậu ta có em gái nhỏ vậy sao? – Amy cười rạng rỡ, những thú vị nho nhỏ thế này có thể làm bất cứ ai vui.

Amy ngắm nhìn thêm một lúc, để ý thấy cách cả hắn và nàng chăm chút cô bé, liền nói thêm một câu:

- Có lẽ cả hai cũng cần thêm một đứa trẻ. Cậu trông xem, không phải giống một nhà ba người rồi sao?

Jackson nhìn theo hướng bà chủ lớn hất hàm thấy bạn mình và vợ bế Valerie trên tay thêm lần nữa. Anh ta biết Keith vẫn sợ chuyện của Jackie sẽ lập lại trên người Abbt nhưng có lẽ trong vô thức, hắn vẫn luôn mong muốn, một lần nữa được bế đứa con của riêng mình.

Phía bên này, khi Kate định tiến tới đưa Valerie về phòng thì Thomas Patrick ngăn lại. Bà nhìn chồng mình với nhiều câu hỏi trong mắt nhưng chỉ một thoáng bà cũng đã hiểu ra. Hắn và nàng cần một chút khích lệ.

Ngày hôm sau, không rõ bằng nào, Tom và Kate rời được lịch du lịch châu Âu lên sớm, còn kéo cả ba mẹ nàng đi. Valerie cuối cùng ở lại ngay trong khu nghỉ trăng mật của hắn và nàng. Ban ngày ra biển, cô bé rất thích thú khi được nàng chỉ cho cách lướt sóng. Keith tuy bơi tốt nhưng vẫn lo nơm nớp không thôi. Đến khi cả nàng và cô bé đều anh toàn ngồi bôi kem chống nắng cho nhau ở trên bờ, hắn mới thở ra một hơi nhẹ.

Keith nhặt tuýp kem, vừa bôi lưng cho nàng vừa nhìn Valerie đang xây lâu đài cát ở phía xa:

- Cuộc sống như thế này thật sự rất thanh bình.

Abby nắm lấy bàn tay hắn, dịu dàng:

- Em cũng mong mãi như mấy ngày này thì tốt.

Chẳng ai như họ, mang theo một đứa trẻ trong thời điểm "mật ngọt cho hai người." Cơ mà Keith và nàng đều không quan tâm lắm. Tối đến, nàng thì kể chuyện còn Keith diễn kịch thật sống động trước giờ đi ngủ cho Valerie. Mấy phục vụ không biết tiếng Anh luôn chắc mẩm cô bé là con họ.

Valerie ngủ rồi, hai người rón rén ra ngoài, ôm nhau trên bờ cát. Hắn rót cho nàng một ly Rémy Martin, còn bản thân im lặng thưởng thức MaCallan. Vị cay trên mũi của ngụm rượu vừa uống hòa trộn với mùi hương biển khiến cho hắn bình yên đến lạ. Keith nhìn Abby nhắm mắt tận hưởng mùi hương lê kia. Hắn mơ màng nghĩ không biết nàng còn cảm nhận hương vị của yêu thương chia xa kia không, bất giác hỏi:

- Hôm nay em thấy rượu có vị gì?

Abby nhìn sang hắn với một nét mặt rất tươi tỉnh:

- Vẫn là hương lê nhưng mà hôm nay em thấy nó rất ngọt, còn thấy má mình hơi nóng nữa.

Keith cười cười hôn lên môi nàng rồi về bế xốc người vào phòng ngủ riêng. Tình yêu ngọt ngào dần hàn gắn những tổn thương. Tuy vẫn còn lại sẹo nhưng chúng sẽ trở những kỉ niệm để họ dắt tay nhau đi dài hơn về phía trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương