Hương Wishkey Trong Gió
-
Chương 12: C12: Nụ cười đã mất
Steve theo lịch sang nhà Abby nấu ăn nhưng nguyên cả một ngày, anh ta chỉ thấy Tiff ngồi đọc tạp chí còn nàng thì hoàn toàn mất dạng. Nghĩ đến chuyện trưa hôm qua sang đây, Steve vẫn thấy hơi khó chịu. Anh ta vì nể nàng nên mới để Tiff sang tận nhà hoành hành. Cơ mà bắt Steve nấu ăn đêm rồi cướp chăn ngủ sô pha thì đã đành. Đến lúc quay sang thành phố, cô ấy cũng nằng nặc đòi đi tàu điện, chỉ để trải nghiệm, thay vì gọi xe riêng.
Kết quả, chuyến đi bình thường chỉ có bốn mươi phút của Steve biến thành du lịch trọn gói giới thiệu thành phố cho bạn nàng. Không chỉ thế, cứ mỗi lần chàng trẻ định nhắn cho Abby thì Tiff thẳng tay giật điện thoại, với lý do:
- Anh để hai người đó yên cho tôi. Abby cũng phải tìm chân trời của cô ấy.
Nghe thấy mấy câu này, hi vọng trong mắt Steve càng tối hơn. Đến cuối ngày, anh ta vẫn chỉ là một phục vụ quầy rượu hay một đầu bếp nho nhỏ mà thôi. Đi cả ngày không về, có lẽ Abby thực sự đang hạnh phúc.
Thấy nét buồn trên gương mặt Steve khi im lặng nấu ăn, Tiff đặt tạp chí xuống trên bàn rồi nói mấy câu chuyện xã giao cho không khí bớt buồn tẻ. Quẩn quanh một hồi, Steve kể cho bạn nàng rằng bản thân được nuôi lớn bởi người mẹ đơn thân. Anh ta còn nói ba mình bỏ đi từ lúc mới lọt lòng. Thế mà khi, Steve đến tuổi mười sáu, ông ta đột ngột đòi nhận cha con nữa.
- Vậy anh có nhận không? – Tiff hỏi
- Tôi chẳng liên quan gì đến người đàn ông đó cả. – Steve thẳn thắn – Ông ta không nuôi tôi một ngày. Tại sao tôi phải liên quan gì đến ông ta chứ? Tôi chỉ có mẹ thôi.
Tiff gật đầu. So với cuộc sống của cô ấy thì Steve khổ cực hơn nhiều thật. Mười bốn tuổi đã đi làm phụ giúp mẹ nhưng vẫn học hết trung học, còn tự mình ra thành phố nữa. Còn Tiff? Cô ấy cũng chia sẻ chuyện nhà mình. Steve rất ngưỡng mộ khi cô ấy có ba thương mẹ chiều. Anh ta phát hiện ra Tiff học hành cũng không tệ, có bằng danh dự của trường Cambridge nữa. Thế nhưng, cả nhà chỉ mong cô ấy làm công chúa thôi.
- Ba tôi nói: "Cứ làm việc, đến lúc nào ba mệt thì kiếm cho ba anh con rể tiếp quản công việc là được rồi."
Steve cười cười nhận định:
- Cô đúng là ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra rồi.
Kì thực, càng trò chuyện với Tiff, chàng trai trẻ càng cảm thấy những ấn tượng ban đầu về cô ấy không hẳn đã đúng. Bên ngoài cô ấy có vẻ hơi đành hanh, đỏng đảnh nhưng khi anh ta buồn, thì Tiff rất nhạy cảm sâu sắc. Người khác có thể không để ý nhưng Steve cảm nhận rất rõ. Cứ mỗi khi anh ta lạc hướng nghĩ về Abby thì ngay lập tức cô ấy sẽ tìm cách chọc cười. Quả tình cũng vô cùng thú vị.
Steve đang miên man trong những dòng suy nghĩ thì tiếng "lạch cạch" ngoài cửa vang lên. Abby về rồi. Ánh mắt Steve sáng một niềm vui khi mở cửa cho nàng. Thế nhưng, Tiff để ý thấy người bạn vô tư kia nhìn anh ta không khác gì một người bạn. Cô ấy thoáng lắc đầu. Người có bề ngoài ngông nghênh, bất cần nhất trong ba cô gái chắc chắn là Tiff. Cơ mà cô ấy nghĩ cái cách Abby quan tâm tới muôn người nhưng chỉ yêu đúng một mới là tàn bạo. Chàng trai tóc đen với khuôn mặt thanh tú kia không phải cũng trót nuôi hi vọng không bao giờ thành hiện thực rồi sao?
Đợi nàng đi tắm, cô ấy đuổi Steve về để có chỗ nói chuyện riêng. Ấy vậy mà, Abby ngồi ăn nói chuyện phiếm với Tiff cả nửa giờ, cô ấy vẫn không buồn hỏi. Đến lúc xếp bát vào máy, nàng mất kiên nhẫn, buột miệng:
- Cậu thực sự không muốn hỏi gì sao?
Tiff bật cười nhìn sang bạn mình:
- Hôm đó, hai người nhìn nhau. Chàng cắn góc môi. Nàng đưa một đốt ngón tay bấm bấm lên giữa miệng. Không phải muốn ăn thịt đối phương sao? Tớ có mắt đâu cần phải hỏi nữa.
Abby đỏ mặt. Nàng vốn không để ý nhưng ngôn ngữ cơ thể của hai người quá thành thực.
* * *
Rảnh rang, Keith ra ngồi Shucks ăn hàu, uống bia một mình. Không hiểu sao, Vance cũng ở đó:
- Có duyên thật đấy. Lần trước cũng gặp anh ở đây, đúng không? – Keith bắt chuyện.
- Keith. – Vance nhìn một lúc mới nhận ra người bên cạnh, dường như tâm tư đã bay đâu đó trong lúc vừa rồi. – Không ngờ người nổi tiếng như anh còn nhớ đến việc đó nữa. Vance Johnson.
- Tôi biết. Lần trước anh giới thiệu rồi mà. – Hắn quan sát thêm đôi chút rồi hỏi. – Anh có vẻ rất thích đến đây?
- Thật ra cũng không hẳn là thích, chỉ là một thói quen. – Anh ta cười trừ – Trước tôi và vợ cũ đều tới đây ăn hải sản mỗi cuối tuần.
- Anh vẫn còn nhớ cô ấy sao? – Keith hỏi thẳng.
Vance trầm ngâm hồi lâu, thấy hắn im lặng, không có ý ép, thì tự cười diễu mình, một tuyển thủ hàng đầu như Keith Patrick, dẫu có muốn nghe, cũng chỉ là chuyện phiếm mà thôi. Vance bĩnh tĩnh:
- Chúng tôi đã bên nhau rất nhiều năm. Cuối cùng là tôi làm cô ấy tổn thương nhưng mà câu chuyện dài đó, anh muốn nghe thì kể cả tối cũng không hết.
Keith quay sang Vance, ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng:
- Nếu vậy thì lên nhà tôi một lát đi.
Vance tròn mắt. Keith Patrick thực sự muốn nghe sao? Trong lòng hắn đương nhiên có tính toán khác. Hắn tin nàng nên câu chuyện từ phía Vance không quá quan trọng. Cơ mà, vì Abby muốn bảo hộ người này nên Keith rất muốn tự mình hiểu thêm.
Lên đến nhà, Vance nhìn hắn rót Rémy Martin cho mình thì từ chối, chỉ hỏi hắn nếu có nước quả thì tốt hơn. Hắn vui vẻ đổi cho anh ta, lại thoáng nghe Vance cười rồi nói:
- Loại rượu anh uống giống hệt như vợ cũ của tôi.
Chồng cũ của Abby ngồi xuống, trải lòng mình với Keith. Hắn nhanh chóng nhận ra Vance vẫn còn rất yêu nàng, nhưng có một tâm lý nghi ngờ không nhẹ. Anh ta nói bản thân không rõ Abby thực sự cưới vì yêu hay chỉ vì để có bảo lãnh ở lại Mỹ, rồi còn kể những câu chuyện khiến Keith thực sự cảm thấy nàng đã chịu đựng quá nhiều chỉ vì chứng Schitzofrenia quái đản kia.
Vance nhắc tới một lần anh ta ngủ thiếp đi. Abby rón rén đi dắt chó và quay lại sau vài phút. Nếu là hắn, Keith sẽ chỉ nghĩ nàng sợ chồng ngủ không an tĩnh nên mới làm vậy thôi. Cơ mà, Vance tới giờ vẫn cứ đinh ninh rằng nàng ra ngoài gặp một gã hàng xóm mà anh ta rất ghét. Quả thực, nếu chuyện này diễn ra liên tục, anh ta uống rượu nhiều và không đi chữa bệnh thì ai chịu được cơ chứ. Keith im lặng nghe, đến cuối cùng mới lên tiếng:
- Nếu đã nghi ngờ đến vậy, việc ly hôn là tốt cho cả hai, cũng không cần làm khổ nhau nữa nhưng anh còn tiếc thương đến vậy, không phải vì cô ấy đã rất tốt với anh sao?
- Đúng là.. – Vance ngưng thần thở dài –.. chưa có ai từng đối với tôi như cô ấy.
- Nếu như vậy thì vợ cũ của anh cũng xứng đáng để anh tin tưởng nhiều hơn người khác chứ? – Hắn có chút giận thay nàng nên giọng hơi nghiêm nghị.
Ánh mắt Vance trùng hẳn xuống:
- Có lẽ đúng là như vậy nhưng mà tôi đã không làm được. Giờ cũng quá muộn rồi.
Keith thấy chồng cũ của Abby không còn uống đồ có cồn nữa, nhẹ giọng hỏi thêm:
- Giờ anh chỉ uống nước quả. Vẫn là mong cô ấy quay lại sao?
- Nếu được như vậy thì tốt quá – Vance lắc đầu – Vợ cũ của tôi. Có nhiều chuyện đã xảy ra nhưng vẫn có những chuyện tôi rất hiểu. Cô ấy không có thói quen quay đầu. Trong cả mối quan hệ có lẽ tôi là người nói chia tay nhiều hơn nhưng lại không dám làm. Cô ấy không bao giờ nói thế, nhưng mà nếu đã phải nói ra, cô ấy sẽ không bao giờ quay lại. Chỉ là bình thường vì cô ấy luôn yêu thương ủng hộ nên không ai biết mình đã đến giới hạn đó hay chưa. Tôi đã dùng hết giới hạn của mình rồi. – Ánh mắt anh ta có chút tuyệt vọng – Nhưng mà dù thế nào, tôi nghĩ Abby cũng sẽ tìm được người xứng đáng.
Tiễn Vance đi rồi, Keith nhấp môi lên ly Rémy Martin của mình. Hương lê trên mũi mà Abby hay nhắc tới giờ hắn mới hiểu hết. Đó là vị của yêu thương nhưng vẫn chia lìa. Nếu không phải vì bệnh, Vance có lẽ là một người chồng hoàn hảo. Cả buổi tối, dù anh ta có nói những nghi ngờ của mình về Abby nhưng kết thúc vẫn là yêu thương, vẫn mong những điều tốt đẹp nhất cho nàng.
Hắn cảm thấy cay cay trong mắt, những căn bệnh tâm lý tâm thần luôn rất quái ác. Ngay cả Jackie của hắn cũng đã biến thành một người khác hẳn. Dù có yêu thương, cố gắng đến đâu, đôi khi vẫn là không đủ. Keith nghĩ một hồi rồi bấm điện thoại nhắn tin cho nàng:
- Vị Rémy Martin đôi khi cũng rất cay.
Abby không hiểu sao hắn đột nhiên nhắn như vậy, chỉ đoán là hắn đang có hứng uống Scotch, nhẹ nhàng nhắn lại:
- Vị cay đó không phải lúc nào em cũng nếm thấy, chỉ những hôm tâm trạng hơi nhiều thôi. Anh cũng giữ sức khỏe nhé.
- Anh biết rồi. Philly lạnh. Em cũng cần giữ ấm hơn.
Hắn mỉm cười. Hôm đó, hệ thống tưới cỏ đã làm họ ướt hết. Keith thì không sao nhưng Abby lạnh đến run người. Nàng nói nàng dễ bị lạnh mà thời tiết Philly mùa này khắc nghiệt hơn Nashville khá nhiều nên hắn cũng hơi lo một chút.
Những ngày sau, Keith vẫn giữ liên lạc với Vance và nghe những câu chuyện của anh ta. Ngoài bạn ở chỗ làm mới, Keith động viên Vance kết nối lại với những người bạn mà anh ta từng mất trong suốt thời gian trước.
* * *
Sau ba tuần hẹn hò, Keith cũng rỗng được một lịch sang Philly. Steve nhận được tin nhắn của Abby không c ần sang nấu ăn nữa. Thế nhưng giờ, ngoài nàng, Tiff cũng đã dùng tiền để mua lại một hợp đồng thuê căn hộ giữa năm ở cách nhà ba tòa rồi cũng thuê Steve làm đầu bếp riêng nữa. Vậy nên, tuy không thể đến, đôi khi chàng trai trẻ vẫn có thể nhìn Abby từ xa.
Vừa định vẫy tay chào nàng thì Steve nhận ra bóng một người đàn ông cao lớn, chụp kín mũ đang đưa cho Abby một cây kem, rồi cúi xuống hôn lên trán nàng. Dáng vẻ này rõ ràng không giống với Sloane Beckinsale nhưng sao anh ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Người chụp mũ khi đứng canh Abby, trông nàng gần như lọt thỏm. Cơ mà, dù nhìn theo cách nào, dường như người này cũng giống như đang che chở cho nàng vậy. Ánh mắt Steve thoáng buồn, nghe giọng nói vui tươi bên cạnh:
- Abby cứ như thế, có phải người khác đỡ lo lắng không? – Tiff cảm thán, khiến Steve hơi giật mình. Cô ấy nhìn phản ứng này nói tiếp – Abby coi anh là một người bạn mà cô ấy tin tưởng nhưng cô ấy cần một người có thể thực sự hiểu những nỗi đau của cô ấy cơ.
Sự thẳng thắn của Tiff khiến mọi hi vọng trong mắt Steve tắt ngóm. Từ cách Abby kể về anh chàng tiền vệ bóng bầu dục kia và những gì cô ấy đọc thêm về Keith, hắn và nàng thực sự có nhưng rung cảm mà chính họ cũng không nhận ra. Trong mắt Tiff, chuyện Keith và Abby thèm muốn nhau không hoàn toàn không có lý do.
Những trải nghiệm trong đời hai người đưa họ đến một trạng thái giống như ngủ đông, chỉ tự mình biết cảm xúc của chính mình. Có tiếc thương, có buồn bã, nhưng vì họ đã làm tất cả cho người mình yêu nên họ muốn tiến về phía trước. Có người nói chỉ cần ai đó hiểu được thì nỗi buồn sẽ bay mất. Tiff không nghĩ như vậy. Với những người như hắn và nàng, hiểu thôi không đủ. Họ cảm nhận được nỗi cô đơn và sự cố gắng của nhau dù cả hai đều đều im lặng. Chính vì thế, chỉ khi ở bên nhau, Keith và Abby mới có thể khóc ra hết mà không bị xét đoán
Về phía Steve, anh chàng đầu bếp trẻ tuối biết Abby không coi mình nhiều hơn một người bạn, nhưng đã trót nuôi hi vọng thì anh ta cũng muốn quan tâm đôi phần. Steve hỏi:
- Cô muốn nói đến đứa trẻ và chồng cũ của Abby?
- Có nhiều chuyện cố ấy sẽ không thể kể với anh. – Tiff thở dài – Abby vẫn cần tự tôn của mình cần bảo vệ.
- Vậy cô người đó có thể hiểu được Abby sao? – Anh ta hất hàm về phía hai người họ.
- Không cần hiều – Tiff nhìn đôi chim yêu nhau phía đàng xa đang đổi kem cho nhau ăn rồi biến mất sau cánh cửa. – Ngày còn ở Việt Nam có những lúc Abby căng thẳng sẽ gọi tôi đi uống cà phê đến sáng. Thế nhưng chúng tôi không nói chuyện, chỉ im lặng cả buổi mà thôi.
- Vậy thì có liên quan gì đến câu chuyện của hai người họ?
Bạn nàng bật cười:
- Có những việc không thể nói bằng lời chỉ có thể trao nhau bằng cảm nhận. – Tiff nhìn lên gương mặt vẫn đấu tranh không ngừng của chàng trai trẻ bên cạnh – Còn người đó tôi không biết hiểu câu chuyện của Abby được bao nhiêu nhưng lại cảm nhận được từng nỗi buồn của cô ấy.
Steve thở dài. Không hiểu sao những lời này của bạn nàng lại đi thẳng vào lòng anh ta. Gương mặt rất vui nhưng vẫn thoáng nét buồn man mác rất tự nhiên vừa rồi của Abby, Steve chưa từng nhìn thấy. Nàng luôn cố trốn trong một vỏ bọc mạnh mẽ, vui ra vui, buồn ra buồn. Còn thứ tâm tình phức tạp kia, phần nào đó Steve cảm thấy ấm áp, dường như nàng đã tìm thấy một chỗ dựa an toàn.
Bạn nàng nhìn Steve mỉm cười rất tự nhiên thì thoáng giật mình. Chàng trai trẻ này nâng lên được, cũng đặt xuống được, nhẹ nhàng đến thế sao? Ánh mắt Tiff nhìn anh ta hơi thay đổi, lại nghe tiếng bình phẩm nhẹ nhàng:
- Tôi cũng mừng vì Abby hạnh phúc. – Steve nhìn sang bạn nàng, bồi thêm một câu đùa giỡn – Cũng may không phải là Sloane.
Tiff đương nhiên đã được Abby cập nhật về chuyện của nhà Beckinsale nhưng nghe câu cảm thán vẫn không khỏi tò mò:
- Lý do gì mà anh ghét anh ta đến vậy?
- Tôi không ghét anh ta. – Nét mặt chàng đầu bếp trẻ tươi tỉnh – Tôi chỉ thấy Abby ở bên Sloane rất vui.. nhưng vẫn có gì gượng ép.
Cô bạn nàng cười cười:
- Không ngờ anh còn tinh ý như vậy. – Cô ấy dừng một lúc mới nghiêm túc nói những câu thật lòng. – Anh và Abby thực tế là không có duyên thôi. – Steve ngẩn người nhìn Tiff, cô ấy đều đều nói. – Abby của những ngày trẻ trung vô tư, chắc chắn sẽ yêu một người cẫn mẫn, chăm chỉ, và lạc quan như anh. Thế nhưng anh sẽ chỉ yêu cô ấy ở cái mặn mà của hiện tại.
- Abby của ngày trẻ, rốt cục đã như thế nào? – Steve tò mò.
Tiff vừa bê đồ thực phẩm mới mua về cùng Steve vừa nhẹ giọng kể những kỉ niệm xưa. Steve bật cười, nếu gặp Abby ngày còn trẻ, đúng là anh ta sẽ không cách nào yêu nổi. Ánh mắt Tiff nhìn chàng trai trẻ với gương mặt thanh tú kia có đôi phần thay đổi. Nâng lên được, đặt xuống được, đâu khác gì Abby của những năm mười tám.
* * *
Ở căn hộ nho nhỏ cách chỗ Tiff ba tòa nhà, Keith và Abby sinh hoạt rất bình dị. Hai người chia sẻ với nhau về Vance và Jackie. Một người ly hôn, một người góa vợ nhưng những tổn thương tinh thần của họ rất giống nhau. Ở bên cạnh một người bệnh có những lúc giống như ôm một cây xương rồng, bị thương đầy mình nhưng vẫn tràn ngập yêu thương. Vậy nhưng có những vết thương không thể tự lành được, cần người bên cạnh để "li3m láp" cho nhau.
Keith phát hiện ra, hắn ở bên nàng không phải là quên đi người vợ đã mất mà thực tế chỉ là nhìn lại kỉ niệm của mình với cô ấy một cách bình tĩnh hơn. Lúc bình thường, những kí ức đau thương về Jackie và Blake in quá đậm trong hắn khiến Keith không có cách nào gọi tên hay hồi tưởng những cảm xúc của mình mà không đau thương tới chết. Có Abby ở cạnh, những gì hắn nhớ được về vợ con mình trở rực rỡ và đẹp đẽ trong những bình yên.
Abby dường như cũng vậy. Vance và đứa bé vào giai đoạn cuối cùng là một mảng rất tối trong cuộc đời này. Khi Keith ôm nàng, hắn đã không tô hồng nó nhưng sự thấu tâm nàng có được khiến nàng suy nghĩ thông thoáng hơn. Chuyện dù sao cũng đã xảy ra, nhìn nó từ một góc sáng hơn cũng giúp Abby trưởng thành và dũng cảm.
Thời gian êm đềm trôi qua rất nhanh. Titans vào vòng đấu loại để tranh siêu cúp. Thế nên, hắn về Nashville lần này, muốn trở lại Philly cũng sẽ rất bận rộn. Keith đưa cho nàng một tấm thẻ đen:
- Anh thực sự mình có thể gặp nhau nhiều hơn cũng biết em không thích người khác trả tiền cho mình. Cơ mà lần này là do anh không bay qua Philly được nên muốn ích kỉ một chút, em tuần nào cũng bay qua với anh được không? Không ở Nashville thì cũng đến nơi anh thi đấu
Abby nhìn tên mình được khắc nổi trên tấm thẻ dày cộp, biết chuyện này hắn đã chuẩn bị trước, nên không nỡ từ chối, nói:
- Vậy em cũng sẽ không lạm dụng nó đâu?
- Cái anh cần là em lạm dụng ấy. – Keith cười cười – Nếu em không bay hạng nhất, anh sẽ giận. Muốn em đến, cũng mong em thoải mái một chút.
- Được rồi mà. – Abby nhận lời, đẩy đẩy hắn về phía cầu thang – Anh đi đi, không muộn giờ bay đấy.
Hắn bước đi vài bước, ngoảnh đầu nhìn vào ánh mắt chứa chan tình cảm của nàng. Abby hơi giật mình, thu lại tâm tình trong mắt, hỏi:
- Anh quên gì sao?
Keith tiến về phía cửa căn hộ lần nữa, kéo nàng vào người. Hai tay hắn áp lên sau tai Abby. Đôi môi ấm nóng và đầu lưỡi kia muốn nuốt trọn lấy nàng. Abby cũng đưa tay ôm lấy chiếc cằm vuông vức của hắn, mạnh dạn cuốn lấy và hút chặt lấy những hơi thở kia. Hai mắt nhắm nghiền. Keith vẫn nhẹ nhàng m ơn trớn trên môi nàng. Hắn chạm má mình lên trán Abby, để mặc nàng dụi dụi bên cổ, hít một hơi thật sâu:
- Lần tới về Nashville, em có muốn.. ở nhà anh không? – Giọng hắn ngập ngừng nhưng dường như đã nghĩ rất kĩ.
- Anh chắc chứ? – Abby biết nơi đó có rất nhiều kỉ niệm giữa hắn và Jackie.
- Anh không – Keith thật thà – Nhưng anh cũng muốn thử đối diện một lần khi có em ở đó.
Abby nhìn hắn trân trân, đáp:
- Vậy nếu không ổn, em quay ra khách sạn là được. Anh đừng lo lắng nhiều.
Keith thở nhẹ một hơi. Xe ở dưới đang đợi. Hắn còn phải ra sân bay nữa. Nhắm mắt lại, Keith tự hỏi cảm giác của mình với Abby là gì? Hai người rất thông cảm với nhau, điều đó rất rõ ràng. Hôm qua, hắn đưa nàng đi thăm mộ của Jackie và Blake, sự bình yên phủ đầy lấy hắn, cứ như thể việc vợ và con hắn ra đi, hắn có thể chấp nhận được rồi. Cơ mà, nếu hắn chấp nhận có phải là có lỗi với họ không. Keith mở mặt dây chuyền có ảnh của Jackie:
- Anh ở bên cô ấy lần trước, em đã tha thứ cho anh rồi nhưng mà anh muốn nhiều hơn thế, sau này gặp lại ở thiên đường, em có nhìn mặt anh không?
Ánh mắt Keith đọng nước. Hắn vẫn còn yêu Jackie nhưng lại biết trái tim đã không tự chủ mà lưu giữ hình ảnh của một người con gái khác. Thế nên, cảm giác tội lỗi dần giằng xé hắn. Keith không biết nên làm như thế nào mới đúng, chỉ mỗi lần có cảm xúc này thì đè nén xuống thôi.
* * *
Sau mấy ngày tập luyện căng thẳng ở Nashville, Keith dẫn Jackson đi uống rượu ở chỗ Jerry. Thấy bạn mình dường như rất tâm trạng, chàng tiền đạo cao lớn mở miệng:
- Cậu đang lo nghĩ trận đấu tới sao?
- Thắng là thắng, thua là thua, đâu có gì phải lo nhiều đến vậy. – Hắn thủng thẳng.
- Vậy thì cậu cứ giữ cái mặt lì đó suốt mấy ngày hôm nay, rốt cuộc là sao vậy?
- Cậu có nghĩ.. – Hắn nhấp thêm một ngụm Bourbon –.. nếu tớ thực sự ở bên ai đó, Jackie sẽ tha thứ cho tớ không?
- Cậu thật là.. – Jackson thở dài, hồi tưởng về nhiều chuyện trước đây –.. cậu biết không, khi còn học đại học tớ đã rất ngưỡng mộ cậu đấy?
- Ngưỡng mộ gì cơ? – Keith nhíu mày
- Tớ lúc đó hẹn hết với Anna, rồi Kimmy, rồi Hilary gì đó nhưng có ai đến đâu đâu. – Anh ta chậm rãi – Thế mà, cậu với Jackie cứ như đôi chim cu, êm đềm ríu rít. Cậu có nhớ có lần anh em trong đội đòi đi ăn mừng mà Jackie đang có chuyện buồn nên cậu gác hết chúng tớ qua một bên không?
- Lúc đó, ông ngoại Jackie mới mất mà cô ấy lại rất gần với ông, nên tớ thấy để Jackie một mình không ổn. – Keith cười buồn – Sau đấy mấy tuần, các cậu cũng bắt đền tớ một chầu còn gì. Còn chuốc cho tớ say túy lúy, sáng hôm sau, tớ bị Jackie mắng cho một trận nữa.
- Ừ. – Jackson hơi lần lữa – Thật ra giờ nghĩ lại, lúc đó là bọn tớ ghen tị với cậu. Ai mà chả muốn có người bên mình. Cậu sớm như vậy đã ổn định tinh thần, còn tìm được một người thấu hiểu cả tâm hồn, nên bọn tớ nhất định phải chọc phá.
Keith và Jackson bật cười. Đúng là ngày xưa hắn và Jackie làm gì, đội bóng bầu dục của trường cũng bày trò phá ngang vào đó. Thế nhưng đến lúc kết hôn, họ cũng là người gần gũi nhất với hắn và cô ấy. Jackson thở dài nhỏ giọng hơn:
- Tớ biết mất đi Jackie, cậu mất đi một phần của bản thân cậu nên nó đau đớn hơn. Cơ mà, Jackie mà tới biết.. cô ấy sẽ muốn cậu hạnh phúc.
- Trước khi cố ấy mất.. – Keith ngửa mặt lên trời để ngăn không cho nước mắt mình chảy xuống –.. cô ấy liên tục nói tớ có người khác và rất giận. Giờ nếu thực sự, thì không phải Jackie trước giờ vẫn luôn nói đúng rồi sao?
Anh chàng tiền đạo nổi tiếng nhìn bạn mình trân trân, ngập ngừng hỏi:
- Đây là lý do cậu không lên được với Emile sao?
- Cậu nói gì vậy? – Hắn ngẩn người, cười lên một tiếng. – Là Lori kể cho cậu thế sao?
- Hai người họ cũng chỉ nói chuyện với nhau thôi, không lộ ra ngoài đâu. – Jackson vẫn không dám nhìn thẳng hắn.
Keith vui vẻ, lắc đầu:
- Có kể ra, tớ cũng không làm sao cả.
- Không phải chuyện của Emile. Vậy là với cô gái cậu vừa hẹn đợt trước, cũng không.. ý tớ là.. không được sao?
Hắn lấy tay, gõ sau gáy anh bạn mình:
- Cậu trong đầu đúng là chỉ toàn việc đó.
- Ouch.. nếu không phải thì cũng đừng động tay động chân chứ. Có gì ra sân bóng giải quyết được mà.
Jackson đùa vui thêm một chập nữa thì thấy Keith cười ngoác cả miệng. Bạn bè với nhau, đôi lúc chia sẻ cần nghiêm túc nhưng đùa vui một chút cũng thấy tinh thần thoải mái hơn.
Phía bên này, Bryan cũng đến quầy rượu của Jerry nhưng không chào hỏi chỉ quan sát Jackson và Keith từ phía xa. Anh ta loáng thoáng nhớ ra lần mình từng hở chuyện của Abby và Vance với Keith. Thế nhưng, nghĩ mãi, Bryan vẫn lắc đầu. Anh ta đã rất cẩn thận không nhắc đến tên ai khi nói chuyện với hắn. Hơn nữa, dù trước đây cùng ở Nashville, anh ta cũng rất ít khi động mặt hắn. Làm gì có chuyện trùng hợp đến mức một tiền vệ nổi tiếng như Keith Patrick giành thời gian đi tìm hiểu những chuyện này.
Lái xe đón hắn và Jackson về nhà. Trên đường về, chàng Tiền đạo góc rộng nói với bạn mình:
- Tớ vẫn không biết liệu Jackie có thể tha thứ cho cậu không nhưng mà nụ cười ngoác đến mang tai của cậu dạo này quay trở lại rồi. – Jackson ngẫm nghĩ hồi lâu. – Tớ không biết ai hay cái gì đã làm được kì tích đó nhưng mà với tư cách một người quan tâm đ ến cậu, tớ thực sự rất mừng.
Keith bước vào nhà. Miệng hắn hơi cong lên như muốn thử nụ cười "rộng ngoác đó." Chẳng mấy chốc hắn phát hiện ý cười của bản thân đã lan tới mắt, rồi càng ngày càng rõ trên góc miệng. Trong mắt Keith có một vài giọt nước, từ khi Jackie và Blake mất, hắn đúng là đã không cười như thế này. Chỉ có nàng, hắn mới lại như bây giờ. Keith bật khóc. Một chút hương vị của hạnh phúc, hắn đã cảm nhận lại được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook