Khi màn đêm đen đặc chậm rãi nuốt chửng cả thành phố tôi mới lặng lẽ rời khỏi quán cafe.

Cơn mưa vẫn không ngừng trút xuống, tôi không biết bằng cách nào mình về được đến nhà trọ.

Chỉ biết, khi bước chân đến cửa tôi đã thấy Hà đang ngồi ở trong.

Vừa nhìn thấy tôi, Hà hoảng hốt kêu lên:
— Vân, cậu bị làm sao vậy? Sao ướt hết người như thế này? Trong xe không có áo mưa à?
Tôi không đáp lời Hà, cứ thế bước vào trong nhà như một cái bóng vô hồn.

Ngồi bên giường, dẫu rất tò mò song Hà vẫn kiên nhẫn lấy khăn bông lau mặt, lau tóc giúp tôi.

Bây giờ cô ấy không chỉ quan tâm đến tôi mà quan tâm cả baby bé nhỏ trong bụng tôi nữa.

Tôi nhớ không nhầm thì lúc rời khỏi quán cafe, tôi biết trời mưa, trong xe tôi cũng có áo mưa… nhưng tôi không mặc.
Tôi thích đi dưới mưa, vì lúc đó, sẽ không có ai biết tôi đang khóc!
Hà ngồi bên cạnh lại thì thầm tâm sự, biết tôi đang mang thai nên cậu ấy cũng thận trọng hơn trong lời nói, sợ tôi gặp phải chuyện gì kích động.
— Cậu không tò mò vì sao tớ lại đến nhà cậu à? Thành gọi điện cho tớ, cậu ấy nói liên lạc cho cậu không được.

Vì biết 2 đứa mình làm chung với nhau nên Thành gọi hỏi thăm.

Cơ mà hết ca làm, tớ về nhà tớ, cậu về nhà cậu, tớ cũng không biết cậu đi đâu.

Thế là Thành rối lên, muốn tớ phải chạy qua nhà cậu xem cho kỳ được, phải thấy cậu thì Thành mới yên tâm.
Có thể nói cho tớ nghe… Cậu đang có chuyện gì, đúng không?
Trước câu hỏi của Hà, tôi lặng thinh không đáp.

Thực tế là trong đầu tôi đang có rất nhiều tâm sự, nhưng tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.

Tôi tìm điện thoại trong túi xách.

Thật may mắn vì tôi đi dưới mưa nhưng điện thoại tôi không bị ngấm nước.

Màn hình khóa được kích hoạt, tôi thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thành, và cả tin nhắn của cậu ấy.

Còn có cả cuộc gọi của Hà.

Có lẽ lúc ngồi ở quán cafe, tôi ngồi sát ban công, bên ngoài trời mưa lớn nên có chuông báo tôi không biết.

Hoặc bởi, tôi thất vọng đến mức không muốn nói chuyện cùng với ai ở thời điểm đó.
Thấy tôi im lặng, Hà càng mất kiên nhẫn.

Cô ấy khẽ vuốt mái tóc tôi rồi dịu dàng nói thêm:
— Cậu dặn tớ không được nói chuyện baby cho Thành biết… hôm nay lúc cậu ấy hỏi vài điều, tớ cũng kín miệng giữ bí mật.

Có phải, giữa các cậu xảy ra chuyện gì, đúng không? Vân, cậu nói gì đó đi.

Thấy cậu như thế này tớ thực sự lo lắng cho cậu.

Tớ sẵn sàng lắng nghe cậu tâm sự mà… Cậu không tin tưởng tớ sao?
Tôi buột miệng hỏi lại:
— Tớ muốn đi uống rượu.

Tớ muốn được say một trận.

Hôm nay, cậu có thể đi cùng với tớ không?
Hà nghe vậy càng thêm sợ hãi.
— Cậu bị hâm à.

Cậu đừng quên bây giờ cậu là phụ nữ đang mang th,ai nhé.

Không được tùy hứng sử dụng những loại đồ uống như vậy đâu.

Không tốt cho sức khỏe, không tốt cho cả baby.
Tôi bỏ ngoài tai những lời càm ràm của Hà, tôi dứt khoát đứng dậy và tuyên bố:
— Nếu cậu không đi thì tớ đi một mình.

Nói rồi tôi bước ra ngoài.

Hà hoảng hốt chạy theo tôi, miệng bù lu bù loa:
— Nàyyy… Vân! Hôm nay cậu làm sao vậy? Đi chậm thôi, chờ tớ với.

Vân ơi…
Tôi bước vào thang máy, Hà cũng vội vàng bước vào theo.

Thấy tôi khó hiểu như vậy nên Hà không dám rời tôi nửa bước.

Nghĩ lại tôi vẫn thấy tội cho cô ấy.

Tình cảm của chúng tôi phải tốt đẹp lắm thì Hà mới hết mình và nhiệt tình với tôi như vậy.

Chúng tôi đến một quán nhậu cách nhà 2km.

Trời mưa nên quán khá đông khách.

Tửu lượng của tôi không tốt.

Nói đúng hơn là, mấy thứ đồ uống vô bổ này ngày thường tôi thực sự không có hứng thú.

Cơ mà, với tâm trạng hiện tại của tôi, thứ đắng chát trong cổ họng kia còn ngọt ngào và dễ chịu hơn cảm xúc trong tôi hiện tại.
Mặc cho Hà ngăn cản và khuyên nhủ, tôi cứ thế uống không ngừng.

Ban đầu Hà còn càm ràm nói tôi thế này thế khác.

Sau, không khuyên bảo được tôi.

Hà cũng mặc kệ và chiều theo ý muốn của tôi.

Hai chúng tôi liên tiếp cụng ly.

Khi rượu đã ngà ngà say, nước mắt tôi không ngừng chảy ra.

Lúc này tôi mới mạnh dạn tâm sự với Hà.
— Ngày mà tớ lo sợ nhất… thực sự đã đến rồi!
Hà ngây ngốc nhìn tôi rồi hỏi lại:
— Là ngày gì? Cậu đang nói nhăng cuội gì thế?
— Chiều nay mẹ Thành hẹn gặp tớ.
— Mẹ Thành?? Bà ấy đã nói gì với cậu?
— Rất nhiều điều, nhưng đại ý là không muốn cho 2 đứa tớ ở bên nhau.
— Chuyện baby trong bụng cậu thì sao? Cậu nói cho mẹ Thành biết chưa?
Tôi khẽ lắc đầu.
— Tớ không nói.

Lòng tự tôn không cho phép tớ nói ra chuyện này.

Họ vốn dĩ không muốn tớ và Thành ở bên nhau, nếu như mang đứa nhỏ ra để cứu vãn… Tớ nghĩ, mọi thứ chưa chắc đã tốt đẹp.

Ngược lại, người ta sẽ đánh giá tớ tham giàu sang phú quý, tìm mọi cách để được ở bên con trai của họ.
Mà cậu biết rồi đấy, mình tuy nghèo nhưng vẫn phải ngẩng cao đầu.

Kể cả có được họ đồng ý, tớ nghĩ, những ngày tháng sau này cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.

Nếu như miễn cưỡng để đạt được thứ hạnh phúc mà mình không dám chắc chắn… Tớ nghĩ, mọi quyết định đều là sai lầm.
— Nhưng… baby của cậu và Thành? Thành rất yêu cậu, tớ tin, nếu như biết mọi chuyện… Thành sẽ bảo vệ mẹ con cậu.

Cậu phải suy nghĩ tích cực lên, đừng sầu não như vậy kẻo ảnh hưởng đến em bé.
— Cậu không hiểu được tâm trạng của tớ đâu… Khi nghe chính miệng bác ấy nói ra, tớ thực sự vừa đau, lại vừa thấy nhục.

Giống như kiểu mình là cái đuôi bám lấy con trai họ không chịu buông vậy.

Phải để họ phải nhắc.

Nên là, tớ nghĩ kỹ rồi.


Tớ thà nuôi con một mình chứ không muốn mang tiếng đeo bám nhục nhã ấy.
— Mọi chuyện vẫn còn hướng để giải quyết mà, cậu đừng vội vàng đưa ra quyết định trong lúc nóng giận như thế.

Cứ bình tĩnh đã…
— Cạn ly!!
Chúng tôi cứ thế ngồi uống với nhau đến tận khuya, trong suốt quãng thời gian đó, Thành gọi đến cho tôi rất nhiều.

Gọi cho tôi không được, Thành lại gọi cho Hà.

Nhưng tôi không cho Hà nghe.

Nhiều lúc tôi thấy tội thân cho Hà, cô bạn ở giữa phải chịu đựng đủ áp lực của chúng tôi.
Uống mãi rồi cũng mệt, chúng tôi rời khỏi quán nhậu khi đồng hồ điểm 1h sáng.

Hà không yên tâm về tôi nên theo tôi về phòng trọ.

Cả đêm, đôi mắt tôi thao thức nhìn lên trần nhà, tôi không khóc nữa.

Tôi nghĩ, nước mắt không giải quyết được vấn đề gì vào lúc này.

Tôi phải bình tĩnh suy xét mọi việc.

Chuyện khiến tôi khó nghĩ nhất là làm thế nào để Thành cam tâm tình nguyện buông bỏ đoạn tình cảm sâu nặng suốt mấy năm qua.

Tôi nghĩ nát đ,ầu cũng không ra.

Rồi những ngày tháng tiếp theo, tôi phải làm gì nếu như quyết định nuôi con một mình? Bố mẹ tôi ở quê biết chuyện sẽ có phản ứng như thế nào?
Chuyện baby ở trong bụng tôi định giữ bí mật, dự định sẽ tạo bất ngờ cho Thành… nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất tôi không nên nói ra chuyện này.

Tôi không muốn Thành vấn vương bất cứ điều gì về tôi, nếu như chúng tôi… thật sự phải chia tay nhau.
Nghĩ đến ngày tháng sau này, tôi không có Thành bên đời, thay vào đó, Thành sẽ sánh bước bên một cô nàng chân dài, một thiên kim tiểu thư nào đó… Tôi không kìm nén được nỗi đau.

Đúng vậy! Ngay cả khi tôi đã xác định buông bỏ cuộc tình này, nhưng sao tôi vẫn ghen lắm.

Tôi không chịu được thứ cảm giác khi nghĩ đến Thành ở gần người phụ nữ khác.
Chuyện tình cảm đâu phải nói buông tay là có thể buông tay? Từ lâu, Thành đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, gắn bó như người thân r,uột th,ịt.

Thậm chí tôi còn yêu Thành hơn những gì tôi tưởng tượng.

Tôi chỉ sợ lòng mình không đủ vững, trái tim không đủ lạnh và cái đầu không đủ nhẫn tâm để đưa ra quyết định này.
Rồi cũng đến ngày Thành đi công tác về.

Ngay khi đáp xuống sân bay, Thành tức tốc tìm đến gặp tôi.

Bộ dạng của tôi mấy ngày này trông thật chán, tôi thậm chí còn không buồn điểm phấn tô son, dáng vẻ hết sức tiều tụy.

Thành thấy vậy càng xót xa và quan tâm tôi hơn.

Tôi chưa có đủ can đảm để dứt khoát vào lúc này, nhưng tự trong thâm tâm tôi vạch ra cho mình một ranh giới rõ ràng.

Tôi buộc phải lạnh nhạt dần với Thành.

Chúng tôi vẫn ở bên nhau, vẫn trải qua những cung bậc cảm xúc của đôi lứa khi yêu… Nhưng ở phía tôi đã không còn sự cuồng nhiệt như trước.
Thành thì nghĩ tôi mệt mỏi nên cũng không suy xét quá nhiều.

Chỉ khi cậu ấy rời đi tôi mới lặng lẽ lau nước mắt.

Tôi đang sống trong những ngày tháng tự mình dằn vặt chính mình, đấu tranh nội tâm cực kỳ mệt mỏi.
Ngày cuối tuần, tôi đăng ký làm ca chiều.

Buổi sáng tôi chạy xe đến phòng khám sản khoa uy tín mà tôi tham khảo ở trên mạng.

Từ ngày biết tin mình có th,ai, đây là lần đầu tiên tôi đi khám.


Tôi muốn biết em bé trong bụng mình hiện tại như thế nào, phát triển tốt không? Nữa là được bao nhiêu ngày tuổi.

Ngày cuối tuần nên phòng khám rất đông khách, chờ đợi mãi cũng đến lượt tôi.

Sau khi kiểm tra tổng thể, bác sĩ kết luận th,ai đã được 5 tuần, chưa có tim th,ai.

Hẹn 10 ngày sau quay lại khám tiếp.

Hiện tại không thấy dấu hiệu gì bất thường.
Tôi nhìn chấm nhỏ trên màn hình mà lòng dạ đau thắt.

Nếu đổi lại là những người phụ nữ khác, khi biết mình có baby xuất hiện, tâm trạng chung của họ sẽ là vui sướng, hạnh phúc.

Còn tôi, tôi cũng rơi nước mắt, nhưng tôi không dám chắc đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Có điều, tôi dám cam đoan, em bé của tôi chắc chắn sẽ rất đáng yêu.

Vì bố của nó là ai kia chứ?
Quãng thời gian này Thành khá bận rộn, số lần cậu ấy đến thăm tôi thưa dần, tôi cũng thầm cảm ơn vì điều đó.

Tôi không phải gồng mình lên mỗi khi gặp Thành nữa.

Cứ như vậy cũng tốt! Tôi thầm nghĩ.

Thời gian tái khám của tôi đã đến, tôi trở lại phòng khám và gặp bác sĩ lần trước.
Thấy tâm trạng tôi không vui, bác sĩ có nói mấy câu giúp tôi vui vẻ, nhưng tôi thực sự không thể nở nụ cười.

Sau khi thăm khám tỉ mỉ, bác sĩ nghiêm nét mặt nhìn tôi, tôi biết, khoảnh khắc đấy họ cũng rất khó khăn mới có thể nói ra được.

Em bé đáng yêu của tôi, họ nói em bé đáng yêu của tôi không có tim thai, thai đã ngưng phát triển.

Tôi cần phải làm thủ thuật để cho em bé ra ngoài.

Bác sĩ giải thích cho tôi nghe rất nhiềuu nguyên nhân khiến th,ai không có tim th,ai, th,ai không phát triển, cũng khuyên nhủ và động viên tôi đủ điều.

Nhưng thực sự, tôi đâu còn tâm trí nào để nghĩ đến những chuyện đó?
Tôi như ch,ết lặng trước thông tin sét đánh ấy.

Tại sao? Tại sao ngay cả em bé cũng không muốn ở lại với tôi nữa? Tôi cảm giác tất cả mọi thứ đều đang rời bỏ tôi mà đi.
Trước khi làm thủ thuật, bác sĩ yêu cầu có người nhà ký cam kết.

Giữa nơi đất khách, tôi không biết phải nhờ ai.

Cực chẳng đã, tôi gọi điện cho Hà, nhìn hai chúng tôi gương mặt còn quá trẻ, bác sĩ cũng ngầm hiểu ra vài phần.

Tuy nhiên, tình huống của tôi lúc này không thể chậm trễ, bắt buộc phải làm thủ thuật, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhiều vấn đề sau này.
Nằm trên giường bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng xông lên mũi cùng những dụng cụ lạnh ngắt, tim tôi đau như thắt lại.

Niềm hy vọng cho tình yêu của chúng tôi cuối cùng cũng vụt tắt, hệt như ngọn lửa yếu ớt giữa đêm đông của cô bé bán diêm vậy.

Tôi chìm sâu vào những ngày tháng kiệt quệ, cả về tâm hồn lẫn thể xác.

Cũng may những ngày này tôi có Hà ở bên.

Nếu không có cô ấy, tôi thực sự không biết mình có thể tiếp tục gắng gượng được thêm nữa hay không?
Và dường như Thành cũng bắt đầu cảm nhận được sự khác lạ từ tôi.

Cậu ấy trách móc và truy vấn nhiều mỗi khi tôi im lặng, không nhắn tin cũng không nghe điện thoại của cậu ấy.

Không phải tôi không biết, tôi không thấy… Tôi thấy hết, nhưng tôi vờ như không thấy.

Tôi chủ đích làm vậy để sự căng thẳng giữa chúng tôi ngày càng tăng cao.

Tôi muốn Thành giận tôi, ghét bỏ tôi… Như vậy, khi chia tay tôi sẽ bớt đau lòng.

Đúng vậy.

Đây có lẽ là cách tốt nhất để giảm đi mức độ đau thương sau một cuộc chia tay.
Không chỉ dừng lại ở việc im lặng.

Gần đây tôi cố ý nói chuyện với người đàn ông khác.

Mặc dù tôi chẳng có chút tình cảm gì với họ.

Tôi chủ đích làm vậy là vì muốn cho mình bận rộn hơn, nữa là để Thành ghen, Thành nghĩ tôi thay lòng, nghĩ tôi phản bội cậu ấy… Rất rất nhiều.

Cậu ấy nghĩ về tôi thế nào cũng được.


Hận cũng được, ghét cũng được.

Miễn là có thể khiến cho tình cảm ngày càng rạn nứt.
Một ngày nọ, tôi rủ người bạn trai mới quen lên bar uống rượu.

Tôi biết hôm đó Thành sẽ đến thăm nên cố ý mặc chiếc váy rất s,exy, trang điểm rất đậm.

Tôi nhìn ngắm bộ dạng của mình trong gương cũng tự cảm thấy mình lẳng lơ.

Tôi đi cùng bạn trai lên bar, Thành cũng bí mật đi theo, khi ánh mắt tôi nhìn ra được bóng dáng của Thành nơi góc khuất, tôi cố ý dựa dẫm vào người chàng trai kia, thềm ngực tôi lấp ló như muốn dụ dỗ ánh nhìn của người đó.

Đến khúc này, Thành không còn kiên nhẫn quan sát được nữa.

Cậu ấy đến trước mặt tôi, thẳng tay kéo tôi ra khỏi gã đàn ông kia.

Không do dự mà dành tặng tôi một cái tát.
Đây là lần đầu tiên Thành giận dữ với tôi như vậy.

Nhưng mà, cái tát này rất hay.

Rất đàn ông.

Đánh hay lắm.

Tôi rất thích.
Tôi khẽ bật cười nhìn Thành giống như một con sâu rượu đang làm càn.
Thành gằn giọng nói trong cổ họng:
— Đủ rồi đấy! Tôi không ngờ cô lại là người như thế này?
Tôi càng cười to hơn.
— Hahaa… Tôi là người thế nào? Anh thấy tôi lẳng lơ? Đúng đấy.

Tôi chính là kiểu người như vậy.

Chẳng qua bao lâu nay tôi giả bộ với anh thôi.
— Im miệng!!
Thành giận dữ quát lớn.
— Tại sao không cho tôi nói? Anh thật ngốc.

Tôi chính là kiểu người thích đùa ghẹo, thích qua lại và tán tỉnh nhiều người đàn ông khác nhau.

Nếu như chỉ có 1 mình anh, tôi không thấy thỏa mãn.

Tôi thích được làm như vậy với nhiều người, vì mỗi người sẽ cho tôi một cảm giác khác nhau.

Anh có biết điều gì không?
Vừa nói tôi vừa sáp gương mặt lại phía Thành, ánh mắt lẳng lơ nhìn thẳng vào đôi đồng tử đỏ ngầu của cậu ấy.

Thành nhìn tôi như tò mò muốn lắng nghe vế sau.

Tôi cũng chiều theo ý cậu ta, bờ môi đỏ mọng mấp máy nói tiếp:
— Anh là nhỏ nhất, yếu nhất trong những người tôi đã từng quen… hahaahaa…
Bốppp
Thành đánh tôi lần thứ 2.

Lần này lực cánh tay còn mạnh hơn trước, trong ánh mắt cũng không che giấu được sự phẫn nộ.

Trước khi rời đi, Thành buông ra câu nói:
— Đê tiện!!
Bóng dáng Thành đi khuất, lúc này tôi thực sự phải nể khả năng diễn xuất của chính mình.

Khi quay lại, người bạn trai mà tôi quen tự nhiên cũng đi đâu mất.

Thế cũng tốt.

Tôi sẽ không cảm thấy khó xử với anh ta nữa.

Tôi đã chọc giận Thành rồi, cậu ấy chắc hẳn thất vọng và hận tôi lắm.

Tôi nên vui mới đúng.

Vậy tại sao lúc này tôi lại cảm thấy đau đớn như vậy? Đúng.

Trái tim trong ngực tôi đau đớn giống như bị ai đó chà đạp, tâm can tôi như vỡ vụn thành ngàn mảnh.

Tôi phải làm gì đây? Người ấy đã quay lưng với tôi rồi??

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương