Hướng Về Phía Anh
-
Chương 12
Ánh nắng mặt trời dìu dịu, cảnh vật xung quanh tĩnh lặng, cơn gió nhẹ khẽ thoảng qua mang theo hương hoa cỏ thơm ngát… Tôi không nhớ mình đã ngủ được bao lâu, chỉ biết, khi thức giấc đã thấy ánh sáng chan hòa khắp nơi nơi, bên ngoài lều trại là tiếng cười nói ồn ào của đám bạn cùng lớp.
Tôi khẽ cựa mình, toàn thân đều có cảm giác đau ê ẩm, giống như tôi mới trải qua một thời gian dài đánh trận mệt mỏi.
Nhưng không phải vậy, thực ra đêm qua, tôi và Thành… chúng tôi đã cùng nhau…
Nghĩ tới đây, hai má tôi bỗng chốc lại nóng ran lên.
Tôi thấy xấu hổ quá, rất ngượng! Bây giờ phải đối diện với Thành như nào nhỉ? Rõ ràng trước nay tôi luôn miệng nói không thích Thành, vậy mà đêm qua, trong phút giây nông nổi tôi lại tùy hứng làm chuyện đó với cậu ấy.
Có phải khi ấy… tôi mất mặt lắm không?
Ôi, cứ nghĩ như thế này chắc tôi phát điên lên mất.
Tôi lén mở khóa cửa lều trại, chỉ đủ hé đôi mắt và quan sát ra bên ngoài.
Tốt nhất là đừng để ai phát hiện ra tôi đã thức giấc vào lúc này.
Nhìn về phía bờ đá, nhóm bạn nữ lớp tôi đang tụm năm tụm ba làm thịt xiên nướng, đứa thì pha chế nước chấm, đứa thì cắt tỉa trái cây.
Một góc khác, đám con trai thản nhiên ngồi câu cá, không biết có câu được con nào không nhưng trông dáng vẻ của họ cực kỳ nghiêm túc.
Tôi không nhìn thấy Thành, không biết cậu ấy đã đi đâu.
Bỗng, giọng nói của cái Uyên, Linh và mấy đứa cùng lớp bắt đầu trò chuyện về tôi.
— Cái Vân ngủ tới giờ mà chưa dậy nhỉ?
— Hôm qua đi xa ai cũng mệt, cứ kệ cho cậu ấy ngủ thêm.
Cái Hà ngồi gần đó cất lời chen ngang:
— Đêm qua tớ thấy cái Vân cứ trằn trọc mãi không ngủ được, chắc đêm qua cậu ấy mất ngủ.
Nhiều lúc về quê tớ lạ nhà cũng không ngủ được.
— Các cậu lật đều tay lên đi, tớ ngửi thấy mùi khét rồi đấy.
— Không cháy được đâu mà lo…
Tôi ngồi trong lều trại mà tâm tư bấn loạn.
Phải làm sao… phải làm sao đây? Bỗng, điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn mới.
Tôi mở ra đọc ngay.
Là Thành.
— Em dậy chưa? Có mệt lắm không?
Tôi nửa muốn reply, nửa lại ngượng.
Nếu cứ tiếp diễn trò chuyện với Thành, liệu cậu ấy có nhắc đến chuyện điên rồ vào đêm qua không? Ôi, tôi thực sự điên lên mất.
Tôi phải làm gì bây giờ?
Tiếng bước chân chậm chạp tiến đến gần lều trại, tôi giật mình sợ hãi nằm ngay ngắn xuống và đắp chăn, làm bộ như mình vẫn đang ngủ.
Là cái Hà.
Dường như cậu ấy muốn tìm kiếm thứ gì đó trong này.
Lều trại mở ra, Hà rón rén bước vào, giây phút cậu ấy định bước ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm, định trở mình một cái nhưng bất ngờ Hà lại buột miệng nói:
— Mọi người ơi, tớ thấy mặt cái Vân đỏ bừng.
Hình như cậu ấy bị sốt hay sao ấy.
Nằm mê man đến giờ chưa tỉnh.
Nghe Hà nói vậy, đám bạn tôi lập tức bỏ dở công việc đang làm và chạy đến lều trại tôi đang nằm.
Khỏi nói, khi khóa lều trại mở to hết cỡ, ánh sáng lập tức hùa vào, rất nhiều cặp mắt ngược sáng đang nhìn về phía tôi… hệt như tôi là một tên tội phạm vừa ăn cắp thứ gì đó vậy.
Tôi khẽ đưa tay lên che mặt và giả bộ nói:
— Mọi người định làm gì vậy?
Liền sau đó là giọng nói quan tâm của mọi người vang lên:
— Vân, cậu thấy trong người thế nào rồi?
Cậu thấy khó chịu không?
Có thấy chóng mặt, có buồn nôn không?
Có thấy lạnh không?
— Nơi này nhiều đồi núi, về đêm nhiệt độ hơi lạnh, coi chừng bị sốc nhiệt.
— Có ai mang kẹp nhiệt độ không? Nhìn mặt cái Vân đỏ thật, thử kẹp nhiệt độ xem bao nhiêu độ.
Tôi khó khăn lắm mới dám cất lời:
— Tớ không sao đâu, đêm qua hơi khó ngủ nên mệt thôi.
Không sốt cũng không chóng mặt.
— Cậu chắc chứ?
— Tớ nói thật mà…
— Ừm, vậy nằm nghỉ một lát cho khỏe.
Bọn tớ làm nốt đã nhé.
Khi đám đông tản mạn đi hết tôi mới dám đưa tay lên ngực mình, ôi mẹ ơi, tim tôi đập như trống trận, cứ như này từ giờ đến lúc về trường chắc tôi sớm đi gặp ông bà tổ tiên mất.
Đáng sợ thật sự!
Một lát sau tin nhắn của Thành lại gửi đến, tất nhiên là tôi mở ra đọc ngay.
— Tôi xin lỗi… Chuyện đêm qua khiến em mệt quá à? Lần sau… tôi sẽ không như vậy nữa.
Hừm… Cái tên đáng ghét này, còn muốn có lần sau nữa sao? Tôi thầm nghĩ nhưng nhất định không soạn tin reply.
Nhưng mà, cứ nằm lỳ ở trong này cũng không phải là cách hay.
Suy nghĩ mãi, tôi lấy hết can đảm rồi mở cửa lều trại bước ra ngoài, dù sao cũng không thể trốn tránh mãi được.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân, tôi cùng đám con gái bày biện bữa trưa.
Chúng tôi sẽ ăn một bữa ở đây nữa, buổi chiều sẽ về Hà Nội.
Thành ngồi một góc chỗ mấy người con trai, gương mặt cậu ấy luôn như vậy, bình thản nhưng rất khó nắm bắt nội tâm.
Cũng không quá biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì, chỉ biết, thỉnh thoảng tôi lén quay người lại nhìn thì bắt gặp cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Trên chuyến xe về Hà Nội, tôi cố ý ngồi xuống cuối xe để tránh mặt Thành, ai ngờ cậu ấy mặt dày đổi chỗ cho một bạn nữ để được ngồi cạnh tôi.
Thế là hai chúng tôi ngồi sát bên nhau.
Đường đèo dốc gập ghềnh, hai bên đồi núi trùng trùng điệp điệp, quang cảnh ở nơi này nhìn thật lãng mạn, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được con dốc quanh co, sâu hút, những ruộng bậc thang trải dài một màu xanh ngát, những tia nắng chói chang chiếu rọi xuống vạn vật.
Đường xa, động cơ ô tô kêu to, đám bạn lớp tôi ngồi một lát, ai nấy đều ngủ gà ngủ gật.
Chỉ có Thành, tôi thấy cậu ấy từ đầu đến cuối vẫn ngồi im, không buồn ngủ, cũng không có biểu hiện mệt mỏi hay gì đó khác thường.
Thỉnh thoảng cậu ấy hướng ánh mắt nhìn qua khung cửa kính xe ô tô, rồi lại nhìn sang tôi bên cạnh.
Chúng tôi ngồi cuối xe, lại ngồi trong góc, và bởi vậy, nhân cơ hội đó, Thành khẽ đan tay vào tôi.
Tôi hơi thu tay về nhưng Thành cố nắm lấy.
Mười ngón tay đan vào nhau, cảm giác mềm mại nơi bàn tay khiến tôi xao xuyến.
Tôi định cất lời nói gì đó nhưng đến cổ họng thì nghẹn ứ, không có cách nào thốt ra được.
Cứ như vậy, suốt hành trình chúng tôi nắm tay nhau.
Rất lâu sau, vì đường xa, tôi thấy hơi mệt nên dựa đầu vào vai Thành cho đỡ mỏi.
Thành ghé tai tôi và thì thầm:
— Em còn đau không?
Ngay lập tức tôi ngửa mặt lên nhìn đối diện với Thành, tại sao cậu ấy có thể hỏi câu nhạy cảm như thế này được chứ? Dù cậu ấy nói rất nhỏ, rất khẽ, chỉ đủ mình tôi nghe… Nhưng mà, tôi vẫn thấy sợ.
Tôi trừng mắt cảnh báo Thành, ý nói không được tùy hứng nói ra chuyện đó ở đây.
Cơ mà Thành dường như không hiểu ý tôi, hoặc giả cậu ấy biết nhưng cố tình làm ngơ.
Thành lại tiếp tục thì thầm:
— Về đến Hà Nội tôi sẽ mua thuốc cho em!
Chuyện gì nữa đây? Ôi trời ạ.
Tôi ước có cuộn băng keo ở đây, tôi sẽ dán nó lên miệng Thành.
Tôi không bình thản dựa đầu vào vai cậu ấy được nữa, tôi ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại từ trong túi quần ra soạn tin nhắn.
— Cậu còn nói linh tinh nữa thì đừng trách tôi!!
Thành cũng soạn tin reply:
— Tôi thật sự lo lắng cho em.
Vì chỗ ấy của em… hơi nhỏ.
Tôi sợ, đêm qua tôi đã làm tổn thương em.
Gương mặt tôi lúc này nóng bừng lên, hệt như quả cà chua chín chờ người ta thu hoạch.
Tôi không hiểu vì sao Thành lại có thể thản nhiên nói ra mấy lời này.
Ôi, xấu hổ chết mất.
— Tốt nhất cậu đừng nói gì nữa.
— Tại sao? Em ngại à?
Đúng đấy, tôi ngại chết đi được, cậu còn hỏi được câu này nữa sao? Tôi nghĩ vậy nhưng không reply.
Cả quãng đường, thỉnh thoảng Thành lại săn sóc tôi, hỏi tôi có khát nước không, có đói bụng không, có buồn nôn không… Chăm sóc từng chút một giống như chú mèo con, không phủ nhận, những điều ấy khiến tôi rất thích.
Về đến Hà Nội khi trời đã chập choạng tối.
Thời tiết ở đây khác với Hòa Bình quá nhiều.
Cả ngày dài chúng tôi hưởng thụ ánh nắng ấm áp ở Hòa Bình, khi về đến Hà Nội thì mưa mù giăng phủ kín lối.
Đến bến xe, Thành chủ động gọi taxi, hai chúng tôi cùng lên xe và trở về khu trọ.
Thành galant xách hành lý các thứ giúp tôi, mở cửa xe cho tôi ngồi vào, cách cậu ấy quan tâm thực sự giống như một đôi nhân tình đang yêu nhau.
Do chúng tôi ở cùng khu trọ nên các bạn lớp tôi đều không ý kiến gì, chỉ đưa tay vẫy vẫy tạm biệt, vì ngoài trời đang mưa, số đông vẫn đang mải miết tìm kiếm một chiếc xe để về nhà.
Về phòng trọ, tôi nằm lỳ một chỗ, bữa tối cũng không muốn nấu, cho đến khi đồng hồ điểm 9h tối, tôi uể oải bước vào phòng tắm.
Dưới làn nước trong veo, tôi mê mải làm sạch cơ thể, khi đôi tay chạm lên khu vực mẫn cảm, tôi thực sự vẫn cảm thấy nó đau.
Không đúng, nó rất đau.
Đúng như Thành nói, sự xâm nhập quá cỡ của cậu ấy khiến nơi đó của tôi bị sưng lên, đau rát.
Não bộ tôi lập tức tái hiện lại khung cảnh đêm qua.
Tôi tự mắng chính mình không biết bao nhiêu lần vì phút giây dại dột đó.
Tại sao tôi có thể dễ dàng làm vậy chứ? Tôi đã gìn giữ suốt 20 năm trời kia mà?
Tắm gội xong, tôi chạy xuống phố mua chiếc bánh mì pate, tôi không muốn ăn bất cứ thứ gì, nhưng sợ đói bụng nên cố ăn một chút gì đó.
Ngồi bên vỉa hè, nhìn ngắm màn mưa bụi bay bay, tôi suy nghĩ miên man, ăn xong chiếc bánh, đôi chân tôi rệu rã trở về phòng.
Khi ánh đèn tắt lịm là lúc đồng hồ điểm 12h, tôi nghĩ mình nên đi ngủ.
Nhưng khi đôi mắt nhắm lại tôi mới chợt nhận ra, đêm qua tôi và Thành làm chuyện đó cùng nhau, chúng tôi đã q,uan h,ệ không an toàn.
Tôi có nên mua thuốc uống không? Đúng vậy? Tôi có nên làm thế không nhỉ?
Rõ ràng hôm nay tôi thấy Thành gợi ý chuyện này, vậy mà tôi lại quên mất.
Bây giờ còn hiệu thuốc nào mở cửa không? Tôi sợ hãi ngồi bật dậy, tôi mở máy tính và lập tức hỏi đáp trên Google.
Từ khóa “Qu,an h,ệ t,ình d*c không an toàn có thai được không?” hiện rõ mồn một trên màn hình máy tính.
Rất nhiều kết quả hiện ra, tuy nhiên, khi đó tôi chưa kịp đọc thì ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cốc cốc.
Tôi giật mình buột miệng hỏi:
— Ai … ai đấy?
— Là tôi.
Em mở cửa cho tôi được không?
— Cậu gọi tôi có việc gì?
— Tôi có chuyện muốn nói.
Tôi ngây ngốc đứng dậy, cứ để màn hình máy tính như vậy và bước về phía cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Thành nhanh chân bước vào bên trong, trên tay cậu ấy là một chiếc túi nilon nhỏ.
Thành ngồi xuống giường và ánh mắt không ngừng quan sát vào màn hình máy tính, cho đến khi tôi quay người lại…
Tôi vội vàng gập máy tính xuống, bối rối nói:
— Có chuyện gì, cậu nói đi!
— Tôi mang đến cho em thứ mà em đang cần!
????? Tôi ngây ngốc nhìn Thành.
Nhẽ cậu ấy đọc được suy nghĩ của tôi hay gì? Tuy vậy tôi vẫn cứng miệng đáp:
— Cậu… làm sao cậu biết được tôi đang cần cái gì?
Thành không nói, chỉ nhẹ nhàng mở túi nilon và đặt một hộp thuốc TTKC lên bàn, sau đó là một tuyp thuốc nhỏ, vừa làm cậu ấy vừa nói:
— Cái này dùng để bôi lên chỗ đó.
Tôi nghĩ em sẽ cần.
Một lần nữa tôi ngượng chín mặt.
Tôi chạy đến lấy tay bịt miệng Thành lại, không cho cậu ấy nói linh tinh nữa.
Nhưng Thành nhất định không chịu nghe lời, đôi tay cậu ấy cố định ở eo tôi, bờ môi vẫn không ngừng ồn ào cất lời:
— Em không biết để mua được những thứ này cho em tôi đã ngượng như thế nào đâu.
Tôi chạy xe gần như đi hết khu phố này, nếu như người bán hàng là nữ, tôi tuyệt đối không dám vào.
Rồi tôi đi sang các khu lân cận, dù đã muộn nhưng vẫn còn cửa hàng mở.
May mắn hơn nữa là gì, em có biết không?
Tôi bị cuốn vào câu hỏi của Thành nên lắc đầu ngây ngốc, vì tôi thực sự không biết, nhưng bây giờ tôi rất tò mò.
— Là gì vậy? – Tôi hỏi lại.
— Người bán hàng là nam.
Ban đầu tôi hỏi mua thuốc tránh th** cho em.
Sau đó, tôi không biết mô tả chuyện đó như thế nào, tôi cứ ngập ngừng rồi lại chỉ xuống dưới… Em biết đấy, chuyện đó thật tế nhị biết nhường nào, thấy gương mặt tôi đỏ bừng, người bán hàng liền hiểu ra.
Nhưng không phải.
Họ hoàn toàn không hiểu ý của tôi.
Họ lấy ra một hộp gel bôi trơn.
Nói đến đây mặt Thành thộn ra, tôi thực sự không hiểu gel bôi trơn ấy có nghĩa là gì.
Tôi tò mò hỏi lại:
— Cậu mua gel bôi trơn để làm gì?
— Ừ.
Tôi cũng nghe người ta nói đến gel bôi trơn rồi, nó chủ yếu dành cho mấy cặp đồng tính nam sử dụng khi QHTD với nhau, hoặc với những người chỗ đó bị hạn hán…
Tôi đưa tay lên bịt miệng Thành, không cho cậu ấy nói thêm, nhưng Thành gỡ tay tôi ra và kiên nhẫn kể tiếp:
— Tôi không định mua cái đó.
Là người bán hàng hiểu nhầm ý của tôi.
— Vậy… cậu định mua cái gì?
— Tôi muốn mua loại thuốc có thể bôi lên chỗ đó của em, giúp em giảm đau… vì hôm qua… em quên rồi à?
Bây giờ thì tôi đã hiểu, tôi không biết gương mặt mình lúc này trông như thế nào, nhưng tôi nghĩ, chắc hẳn là khó coi lắm.
Đúng vậy, cậu ấy tỉ mỉ tới mức này, không những thế, khi đề cập đến những chuyện ấy lại hồn nhiên giống như không hề biết đến hai chữ ngượng ngùng là gì.
Im lặng một lát, Thành lại hỏi:
— Em đang nghĩ về chuyện đêm qua nên chưa ngủ được à?
— Ai nói với cậu thế?
— Màn hình máy tính của em vẫn đang hiện kết quả tìm kiếm đó thôi.
Đừng sợ, tôi mua thuốc cho em rồi.
Em uống đi.
Còn cái này dùng để bôi trực tiếp.
— Tôi… tôi…
Lúc này tôi thực sự không biết phải nói sao.
????
— Nếu em muốn, tôi có thể bôi nó giúp em!
Hm… Thành đáng ghét này.
Cậu có biết cậu đang nói cái gì không hả? Nội tâm của tôi thầm gào thét.
— Tốt nhất cậu nên về phòng ngủ đi.
Lời nói của tôi vừa dứt thì cả cơ thể tôi giờ đây nằm gọn trong vòng tay của Thành.
Dưới ánh sáng của đèn học, tôi thấy đôi đồng tử của cậu ấy long lanh, một màu nâu nhìn cực kỳ mê hoặc.
Chưa hết, đôi hàng mi cong vút kia như rủ xuống, làn môi hồng cùng chiếc mũi cao kia… Tất cả đều dụ dỗ tôi muốn rướn người lên để áp đôi môi mình lên đó.
Và tôi đã làm như vậy thật.
Không hiểu sao tôi lại có hành động điên rồ như vậy.
Thành đáp lại nụ hôn của tôi, cánh tay tôi vòng lên cổ cậu ấy, đôi tay Thành siết chặt lấy người tôi, chúng tôi chìm đắm vào nụ hôn không lối thoát.
Cứ như thế này… không được, tôi cảm thấy dường như một nhân cách khác trong cơ thể tôi đang trỗi dậy, đang gào thét và thôi thúc bản năng sâu thẳm trong tôi hiện hữu.
Nửa tôi muốn dừng lại, nửa thì lại muốn điên cuồng muốn được tiến xa hơn nụ hôn ngọt ngào này.
Thứ nóng rẫy cứng thép trên người Thành không biết từ lúc nào đã ghì vào hông tôi, trong nụ hôn của cậu ấy, tôi cảm nhận có chút khao khát đến gấp gáp.
Đ,ầu l-ưỡi cậu ấy tham lam cuốn lấy tôi, lướt nhẹ trên làn môi, đôi tay thì sục sạo sau lớp áo ngủ.
Vì tôi không mặc á-o ng,-ực nên lúc này, những ngón tay kia rất dễ dàng mà nắm lấy, không chút cản trở mà nhào nặn bằng những hành động và cảm xúc bản năng nguyên thủy nhất.
Thành dường như không chịu đựng được nữa, cậu ấy đặt tôi nằm xuống giường, mạnh mẽ nằm phủ lên người tôi, hô hấp mỗi lúc càng thêm hỗn loạn.
— Tôi….
rất m-u,ốn em… Nhưng tôi sợ làm em đ,au… Tôi phải làm sao đây?
Hơi thở của chúng tôi giao thoa và hòa quện vào nhau.
Thành nói vậy nhưng bàn tay của cậu ấy thì khác hoàn toàn, trong giây lát những ngón tay mềm mại kia đã kịp dò dẫm vào nơi bí ẩn nhất của tôi.
Tôi khẽ run rẩy, hơi cong người lên, rõ ràng nơi ấy hôm qua rất đau, vậy mà chỉ qua một tầng kích thích nhẹ..
bây giờ đã đong đầy nước.
Tôi hơi nhắm mắt và quay mặt sang hướng khác, Thành không đợi tôi trả lời nữa mà gắt gao vùi mặt vào rãnh ng,ực sâu hút của tôi, liền sau đó, áo quần của cả hai cũng bị tháo bỏ.
Thành thì thầm trong hô hấp khó khăn:
— Lát nữa hãy uống thuốc… được không? Tôi muốn được cùng em như đêm qua… được không em?
Câu nói của Thành hệt như một đứa trẻ, tôi khẽ ngây người chẳng biết phải làm sao, nhưng sự thật là tôi cũng bị cuốn vào thứ cảm giác kích thích này.
Ánh mắt của Thành nhìn tôi càng lúc càng xấu xa, giống như cậu ấy muốn nuốt chửng tôi trong gang tấc vậy!
Thành chậm rãi quan sát đóa hoa trước ng,ực tôi, còn tôi thì ngượng ngùng quay mặt đi, sau đó cậu ấy khẽ áp sát gương mặt, chóp mũi khẽ cọ lên trán, lên má tôi… rồi bất ngờ đi sâu vào cơ thể tôi một cách mạnh mẽ.
Tần suất dày đặc, hoàn toàn khác biệt với những gì xảy ra đêm qua.
Hôm nay chỗ ấy không còn đau nữa, tuy vẫn sít sao nhưng việc Thành ra vào đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau vài trận cuồng phong bão táp mà Thành đem tới, tôi cảm giác như mình đang trôi dạt trên mặt biển mênh mông, từng lớp sóng khẽ lăn tăn theo cơn gió nhẹ, tâm hồn tôi mềnh màng, thư thái đến lạ kỳ.
Đôi chân tôi vắt trên hông cậu ấy, cánh tay thì ôm chặt, chúng tôi cứ thế dây dưa quấn quýt lấy nhau mãi không dứt, khi ánh mắt tôi còn đang mơ màng chưa kịp quan sát mọi thứ trước mắt thì một lần nữa Thành lại dùng sức và va chạm thật mạnh.
Đầu óc tôi trống rỗng, cánh tay tôi buông thõng, thân thể hoàn toàn phó mặc cho người con trai ấy tùy hứng xâm lược.
Mỗi lúc Thành càng tiến vào càng sâu, tôi cảm nhận dường như cậu ấy đã chạm vào tận cùng trong tôi.
Đã sâu lắm rồi, nếu cứ như thế này, tôi thực sự sẽ không chịu được mất.
Đến khi cao trào, Thành mệt mỏi đổ gục lên người tôi, hô hấp đầy khó khăn, tuy nhiên, trong ánh mắt của cậu ấy ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Rồi chúng tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook