Hôm sau, thừa lúc Tiểu Ngư tiên quan bận luận pháp với Dực Thánh Quân ta bèn lẻn ra khỏi Thiên Giới, Yểm Thú tung tăng đi theo bên cạnh. Mặc kệ ta dụ dỗ uy hiếp thế nào, nó cũng chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh vô tội nhìn ta, hễ ta vừa quay đi, nó liền vui vẻ đi theo, hết cách, không thể làm gì khác hơn là thây kệ nó.

Mới ra khỏi Nam Thiên môn chưa được một dặm, ta liền bị một đống màu xanh ẻo đột ngột xuất hiện trên đường dọa cho chết khiếp, chăm chú nhìn kỹ, hóa ra là một một con rắn lục đang cuộn tròn thành một cục, ta nhịn không được nhắm mắt lẩm nhẩm: suýt tí nữa đã không giẫm vào, suýt tí nữa đã không giẫm vào.

Con rắn kia lắc lắc cái đuôi rồi biến hóa, nhìn bộ dạng hóa thành hình người toàn thân xanh biếc đó, ta「©xmydux.」bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, sáng nay lúc ra khỏi cửa hình như ta quên giở xem hoàng lịch, quả nhiên hại người lẫn hại mình, đáng tiếc đáng tiếc.

“Mỹ nhân, rốt cuộc cũng tóm được nàng rồi.” Phác Xích Quân hiện ra mặc dù không xoay tít tròn quay như trái banh giống lão Hồ, nhưng cũng có thể coi như là một nam yêu (*) cao lớn, đứng sừng sững giữa đường như thế, khí thế của ta liền bị giảm bớt, ngay lập tức bị chặn giữa đường không thể bước qua.

(*) trái với “nữ yêu”

Ta điềm tĩnh lui về sau hai bước, lại nghe Phác Xích Quân tiếp tục lảm nhảm: “Mấy năm không gặp, mỹ nhân sao lại trở nên thon thả nhiều như thế? Chậc chậc, thật đúng là liễu mềm trong gió ta thấy cũng phải thương, hưởng hết vẻ đẹp chân truyền của Hoa Thần và Thủy Thần! Ta quyết định sẽ biên soạn lại quyển 《 Lục Giới Mỹ Nhân Thưởng Tích Bảo Điển 》, hiện tại trên thế gian, dung mạo xinh đẹp của Mịch nhi chắc chắn đứng đầu lục giới, quyến rũ bậc nhất!”

Ta nâng tay lên khiêm nhường nói: “Không dám không dám, quyến rũ bình thường thôi. Kỳ thực Phác Xích Quân cũng rất quyến rũ.”

Phác Xích Quân khoái chí nhướng lông mày, nói với ta: “Quyến rũ là một phẩm chất tốt.”

Ta nghiêm túc gật đầu phụ họa cho có lệ, rồi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, nói, “Kỳ thực, lời ít mà ý nhiều cũng là một phẩm chất tốt, Phác Xích Quân còn có việc gì không?”

Phác Xích Quân đột nhiên cúi đầu, thuần khiết nói, “Không có gì, ta chỉ muốn nhìn xem mỹ nhân nàng sau cái chết của cha có được mạnh khỏe hay không mà thôi?” Bỗng nhiên mặt mũi trở nên dữ tợn giọng đầy oán giận nói, “Chỉ đáng giận mấy tên thiên binh giữ cửa này dám không cho ta đi vào, nói là phải có thủ dụ của Thiên Đế mới được đi qua, ta biết. . . . .” Phác Xích Quân làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ gật gật cằm nhìn về phía ta, “Nhất định cái tên tiểu long Nhuận Ngọc kia đố kị vẻ quyến rũ tiêu hồn của ta vượt xa hơn hắn, tướng mạo hắn không sáng chói bằng ta, e sợ hễ ta vừa xuất hiện, nàng liền ái mộ ta! Nhất định là như vậy!” Hắn nắm tay thành quyền.

Ta thực sự khâm phục công phu đổi đề tài của Phác Xích Quân, bất kể đang nói chuyện gì cuối cùng đều có thể nhảy đến vấn đề tình ái.

Phác Xích Quân đột ngột vươn “móng vuốt” nắm lấy tay ta, trịnh trọng nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, mỹ nhân, hôm nay chúng ta cùng bỏ trốn đi!”

Ta lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đã vượt quá đỉnh đầu, phất phất tay: “Bữa khác đi, bữa khác rồi trốn, hôm nay ta có việc.”

Ta vất vả lắm mới tránh được cục đá cản đường Phác Xích Quân này, đang định đi thẳng thì bỗng nghe Phác Xích Quân ở sau lưng ta nói: “Nghe nói Điểu nhi kia sống lại rồi, đọa vào Ma giới trở thành một đại Ma tôn, hô phong hoán vũ xưng vương xưng bá, mỹ nhân nàng sẽ không vào lúc thời khắc ám muội này cũng đến nhìn y chứ?” Bước chân ta「©xmydux.」cứng lại, có cảm giác tâm tư bị vạch trần phơi lõa lồ dưới ánh sáng.

“Mỹ nhân à! Ta khuyên nàng tốt nhất là đừng đi, Điểu nhi kia không còn là Điểu nhi năm xưa nữa. Đương nhiên, y năm xưa cũng chẳng có gì tốt đẹp, ngạo mạn đến mức hận không thể một tay bóp chết u. Nhưng hôm nay đã không thể dùng hai chữ ngạo mạn để mà hình dung. . . Thập điện Diêm La há lại dễ dàng chịu thần phục người khác sao? Để bước lên vị trí Ma tôn, Điểu nhi kia không từ bất cứ thủ đoạn nào, trong mấy ngày qua còn huyết tẩy (tắm máu) U Minh, thẳng tay xóa sổ những kẻ chống đối, không chừa lại một gốc cây ngọn cỏ. Hiện tại, trong U Minh không một ai dám gây hấn với y, Thập Điện Diêm La gặp y đều phải cung kính gọi y một tiếng “Tôn thượng”. Huống hồ, năm xưa y bị chết ở dưới đao của nàng, nếu để y nhìn thấy nàng…”

Ta cắn cắn môi, “Ta chỉ muốn nhìn thấy hắn, nhìn một cái từ xa…”

Phác Xích Quân bỗng nhìn ta chăm chăm, trên mặt hiện lên vẻ thương cảm, “Mỹ nhân, không phải nàng bị buộc nhầm tơ hồng phải lòng y rồi chứ?”

Mặt ta lạnh đi, trong lòng âm ỉ một cơn đau nhói, e rằng giáng đầu thuật kia lại sắp phát tác rồi, ta xoay người bỏ lại Phác Xích Quân nói nhăng nói cuội, cỡi lên một đám mây bay thẳng.

Thẳng đến bên bờ Vong Xuyên, trả công cho gia gia xong, ta bước chân lên thuyền, Yểm Thú cũng nhảy phốc lên sát phía sau, bỗng nhiên thân thuyền đột ngột lắc mạnh, ai đó cười hì hì nói: “Lão quan, nhân tiện chở ta qua một thể.”

Lúc này ta mới phát hiện, thì ra Phác Xích Quân cũng theo sát phía sau ta nãy giờ, sắc mặt khó tránh khỏi tối sầm. Ánh mắt lão gia gia lợi hại đến mức nào, thoáng nhìn sắc mặt ta liền hiểu được ta không muốn Phác Xích Quân đi theo, bèn hòa nhã nói với Phác Xích Quân: “Vị công tử này, thuyền của lão thân nhỏ, chở thêm một người sợ là thân thuyền ngập nước quá sâu nguy hiểm lắm.”

Phác Xích Quân xụ mặt, nghiêm giọng, nói: “Ý lão quan là muốn chê ta béo quá chứ gì?” Vừa nói, vẻ mặt oán giận xông về phía lão gia gia giơ tay ưỡn bụng, “Ông bóp thử cánh tay tráng kiện này coi, sờ thử cái bụng rắn chắc này coi, ta béo chỗ nào? Lão quan rõ là xỉ nhục lòng tự trọng của một mỹ nam tử như ta. Đương nhiên, mỹ nam tử sẽ không tính toán làm gì, chỉ cần ông chở ta qua sông, tiền đi đò ta sẽ không lấy.”

Ta bỗng nhiên nhớ tới Thiên Bồng Nguyên Soái có một chiêu sở trường độc đáo, hình như gọi là “Lật ngược bồ cào”, truyền cho Phác Xích Quân lúc nào không biết?

Lão gia gia bị dọa ngẩn tò te, đành phải chở một thuyền gồm hắn, ta và Yểm Thú sang bến đò U Minh đối diện. Ta than thầm, dẫn theo một cái đuôi đã rất phiền phức rồi, giờ lại lòi ra thêm một cái đuôi nữa, làm thế nào thì tốt đây? Huống hồ lại còn là hai cái đuôi bắt mắt nữa chứ. Yểm Thú cả người lốm đốm hoa mai thanh nhã, liếc mắt là biết ngay xuất thân từ Thiên Giới, Phác Xích Quân thì lại càng không cần phải nói, trên trời dưới đất sợ là tìm không ra người thứ hai người có “khiếu thẩm mỹ” độc đáo như hắn, từ khăn chít trên đầu cho đến vải may thành đôi hài dưới chân đều là một màu xanh lục.

Ta đang sầu não, thì Phác Xích Quân liền lắc thân biến thành nữ yêu nhu mì quyến rũ, biến Yểm Thú thành một con linh cẩu lười biếng, Yểm Thú nhìn xuống một vũng nước dưới đất soi thử bộ dạng của mình, nhất thời giật mình hoảng hốt, thập phần u oán.

Ta mò trong tay áo lấy ra một đôi tai thỏ, loại thỏ này vốn là vật ở Ma giới, mang theo yêu khí, có thể che giấu tiên khí ban ngày của ta. Sau khi đội tai thỏ lên, ta「©xmydux.」liền biến thành hình dạng một con thỏ, Yểm Thú thấy ta biến thành thỏ, có lẽ nhất thời lấy lại được thăng bằng, hồi phục lại đôi mắt long lanh to tròn.

Ta mặc kệ hai người bọn họ, một mình vẫy đến một đám mây đen bay đi, chỉ nghe thấy Phác Xích Quân ở phía sau la hét: “Mỹ nhân, nàng chậm một chút, hơn nữa nàng biết hắn ở chỗ nào sao?”

Phượng Hoàng, không phải ngô đồng (1) không ngụ, không phải trúc thực (2) không ăn, không phải thanh tuyền không uống.(3)

(1) Sự tích Bá Nha Tử Kỳ: Khi xưa, vua Phục Hy thấy tinh hoa của năm vì sao rơi xuống cây ngô đồng, chim Phượng Hoàng liền đến đậu. Nên cây Ngô đồng còn được gọi là cây Phượng hoàng.

(2) Trúc thực hay còn gọi là trúc mễ: cây trúc thông thường cần 50-100 năm mới nở hoa, bởi khi hoa nở tức sức sống của nó cũng suy kiệt, cây trúc sẽ chết. Khi hoa trúc tàn sẽ kết thành quả, gọi là trúc mễ, chính là hạt giống của cây trúc. Không phải hoa nào cũng có thể kết thành trúc mễ, nhìn thấy hoa trúc đã hiếm, thấy trúc mễ càng hiếm. Theo truyền thuyết, trúc mễ chính là thức ăn của Phượng Hoàng.

(3) Nguyên văn: “phi ngô đồng bất tê, phi trúc thực bất thực, phi thanh tuyền bất ẩm.”

Hắn rất kén chọn. Làm thư đồng hầu hạ bên cạnh hắn suốt trăm năm, ta tự nhiên biết được, nước ở đâu trong xanh nhất, ngô đồng ở đâu thịnh vượng nhất, phượng tiên hoa ở đâu đơn điệu nhàm chán nhất, ở đó chính là nơi hắn ở.

Phân biệt nguồn nước và cây cối xung quanh bằng mùi hương, ta tìm được một phủ đệ rộng lớn, trên cửa treo một bức hoành phi khổng lồ, nhìn từ xa thì chẳng thấy một chữ nào được đề trên đó.

Ta đứng trên đường nhìn bức hoành phi không chữ, xung quanh muôn hình vạn trạng yêu ma hình thù kỳ quái rộn ràng nhốn nháo chen nhau qua lại. Bỗng dưng có một tiểu yêu nhảy ra lớn tiếng quát tháo: “Giờ Ngọ đến rồi, Tôn thượng phải xuất phủ!”

Ngay lập tức, các yêu ma trên đường đều dừng bước, tự giác né tránh sang một bên, ai nấy mặt mày kính nể ngưỡng mộ. Ta sửng sốt, hành động chậm một bước, nguyên cả con đường vốn chật kín người giờ chỉ còn lại ta – một con thỏ lẻ loi ngồi chồm hổm ngay giữa đường.

Đúng lúc này, Phác Xích Quân thở hổn hà hổn hển từ phía sau đuổi đến kịp cúi người nhấc ta từ dưới đất lên giấu vào trong ngực, sau đó cắm đầu chui vào giữa đám yêu ma hai bên đường.

Mới vừa lọt vào giữa đám yêu ma, liền nghe thấy tiếng cổng lớn của phủ đệ đột ngột mở ra, Phác Xích Quân liền nói “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mà đi nhanh một bước!”

Ta từ trong vạt áo của Phác Xích Quân thò đầu nhìn ra ngoài, thì thấy bên dưới cánh cổng có bức hoành phi không chữ ấy, một đoàn yêu nữ yểu điệu lả lướt trong tay cầm kim trản nối đuôi nhau đi ra, trái phải mỗi bên mười bốn người, 「©xmydux.」bốn phía yêu ma đều lén lút thèm nhỏ dãi hít hà. Tiếp đến là hai nhóm nam yêu bước ra, đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp rạng ngời của nữ yêu trước đó, toàn là ngưu quỷ xà thần hình thù quái dị, xấu xí đến mức không ai dám nhìn lần thứ hai.

Sự đối lập này ta có biết. Ma giới có La Sát, là loài quỷ bạo ác, nam thì cực xấu, nữ lại vô cùng xinh đẹp; đều ăn thịt người. Những kẻ mở đường này không ngờ đều là La Sát ác quỷ.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, trên trời hiện ra một đám mây đen viền vàng, ngang tàng che khuất ánh mặt trời chính ngọ, có tiếng xa liễn (xe) di chuyển ầm ầm truyền ra từ trong phủ đệ. Ta bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn, dồn dập như thể muốn trồi ra từ cổ họng khiến ta không cách nào chịu đựng nổi.

Không lâu sau, một chiếc xe khổng lồ màu đen được kéo bởi bốn con cự thú khổng lồ mặt xanh nanh vàng xuất hiện ngay phía sau La Sát ác quỷ, bánh xe gỗ mun nghiến trên mặt đất, mang theo những âm thanh sấm sét điện xẹt, những nơi đi qua, mây đen tan tác, đất rung núi chuyển.

Tấm rèm bằng thủy tinh màu đỏ như máu nhẹ nhàng đong đưa, giữa không gian mờ mờ ảo ảo bên trong, có một người dung nhan trác tuyệt ánh mắt lạnh lùng nửa nằm nửa ngồi, một thân y phục đen tuyền không tô điểm, nhưng chói mắt đến mức không ai dám nhìn lâu. Trên xa liễn, Biện Thành Lục Điện cung kính quỳ phục ngay bên cạnh hắn dường như đang bẩm báo chuyện gì. Những người chung quanh đều kính nể gục đầu xuống, ai nấy vẻ mặt thần phục cung kính, tựa như việc La Sát mở đường, ác thú kéo xe, Biện Thành Lục Điện cúi đầu bẩm báo, tất cả đều là chuyện đương nhiên.

Ta nhìn hắn, trái tim đang đập kịch liệt đột ngột im bặt, như thể sợ hãi dù chỉ một nhịp đập nhỏ xíu cũng sẽ bị hắn nghe thấy, bị hắn phát hiện. Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng hẹp dài kia, bỗng nhiên nảy sinh một loại hy vọng xa xỉ hoang đường, hy vọng hắn có thể nhìn về phía ta, một cái liếc mắt thôi cũng được.

Ta đột nhiên nhớ lại mọi người vẫn nói diện mạo của hắn là có một không hai trong lục giới không ai có được. Trước đây, ta không hề cảm thấy, nhưng hôm nay đột nhiên kinh ngạc phát giác hắn thực sự anh tuấn phi phàm không gì sánh nổi.

Nhưng mà, ta phải nên hận hắn, hận hắn sâu đậm, phải cảm thấy hắn là người xấu xí nhất trên thế giới này mới đúng, không phải sao? Phụ mẫu hắn sát hại mẫu thân ta, hắn giết chết cha ta, trước khi chết còn không quên hạ vu cổ trên người ta. Đúng vậy, ta phải nên hận hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, vỗ ngực giậm chân.

“Mỹ nhân, nàng đã làm rất đúng! Hắn đáng chết! Thực sự đáng chết!” Câu nói không đầu không đuôi của Phác Xích Quân phía trên lôi ta ra khỏi trầm tư, “Mỹ nam tử nào đẹp hơn ta toàn bộ đều đáng chết! Cái tên gia hỏa này sau khi phục sinh dáng vẻ càng thêm thiên lý khó dung, người thần đều phẫn nộ!”

Ta nhất thời không còn gì để nói.

Phác Xích Quân cúi đầu thì thầm với ta: “Nghe nói chính là Biện Thành Lục Điện này trợ Trụ vi ngược, có cống hiến lớn lao trong việc giúp tên “họa quốc ương dân” kia sống lại, vì vậy hôm nay y rất tín nhiệm tên Lục Điện này, hai người tại Ma giới một tay che trời, lật tay thành mây, úp tay thành mưa.”

Ta nhìn theo bóng xa liễn chậm rãi đi xa, lơ đãng thì thầm, “Oh, hai người ngày ngày mây mưa thất thường.”

Nào ngờ, lời nói của ta còn chưa dứt, các yêu ma xung quanh đều quay đầu nhìn về phía cái đầu ta đang lộ ra từ vạt áo Phác Xích Quân, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, Phác Xích Quân vội vàng toét miệng cười với lũ yêu nói: “Con thỏ tinh này của ta「©xmydux.」thích xem xuân cung đồ, mới vừa học nói, mới vừa học nói. . . ” Lũ yêu nghe vậy mới vừa đen mặt quay đi.

Ở phía xa, chiếc xa liễn đang dần dần đi xa đột nhiên dừng lại, trên xe có người quay đầu lại nhìn. Phác Xích Quân nhanh như chớp cũng gục đầu theo mọi người.

Người nọ chậm rãi đảo ánh mắt qua lũ yêu ma, may mà không nhìn về chỗ chúng ta đang đứng.

Một lát sau, hắn thu hồi ánh mắt, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười khiến người khác sởn cả gai ốc.

Trục xe lại cuộn tròn chuyển bánh, xa liễn đi xa.

Phác Xích Quân ôm chặt ta, theo sau là Yểm Thú, vội vội vàng vàng chạy biến ra khỏi Minh Giới như sợ trễ giờ đầu thai, qua đến bờ bên kia Vong Xuyên mới dừng lại thở dốc.

Ta nhảy ra khỏi vạt áo hắn, biến trở lại nguyên thân. Trên trán Phác Xích Quân đã ướt đẫm mồ hôi.

“Mỹ nhân, một câu ‘mây mưa thất thường’ của nàng suýt nữa hại chết chúng ta rồi.” Phác Xích Quân ngồi dưới đất run run phe phẩy vạt áo quạt mồ hôi.

Ta sững người, “Đó không phải là câu ngươi nói sao?”

Phác Xích Quân giật giật hai hàng lông mày, “Ta nói chính là ‘lật tay thành mây, úp tay thành mưa’ (*). Một cái là song tu, một cái là lộng quyền, khác nhau xa lắc. Tiền có thể bớt xén, chứ từ thì không thể bớt xén tùy tiện được.”

(*) ý câu này cũng giống như “hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương