Một lời vừa buông xuống, vô số thuộc hạ từ khắp nơi lao đến, số lượng áp đảo đến mức khiến nhóm người Thiên Tâm hoài nghi nhân sinh, phải chăng đây chính là lưới trời được dệt từ da thịt người phàm.

Cái nắng gay gắt ban trưa chẳng thể sưởi ấm nỗi sự máu lạnh tuyệt tình trong đôi mắt nàng. Mà cũng đúng thôi, người xưa có câu “ cái tên vận vào con người”, huống gì hai chữ “ Cổ Ma” vốn đã chẳng mang ý nghĩa tốt đẹp gì.

Sự việc diễn qua quá đột ngột, nhóm người Thiên Tâm lập tức rơi vào thế hạ phong. Nghĩa Hiệp nâng chân đá văng một tên, nhìn Tấn Tài mà hét lớn: “ Chạy mau!”

Hai quả lựu đạn khói bay lên không trung rồi nặng nề nện xuống đất, cả cánh đồng hoa phút chốc chìm trong làn khói trắng, Tấn Tài nhân cơ hội kéo tay Thiên Tâm chạy ngược về phía sau, còn không quên ném thêm vài quả lựu đạn khói nhằm đánh lạc hướng đám cuồng sát đang mải mê đuổi giết bọn họ.

Mạnh và Nghĩa Hiệp áp lưng vào nhau tạo thành thế công thủ toàn diện, vừa hộ trợ bảo vệ đồng đội, vừa phối hợp tấn công đám hắc y nhân tay cầm kiếm đang không ngừng xông đến.


Trái ngược với tình thế hỗn loạn trên cánh đồng hoa, Cổ Ma phía bên này trông thật ung dung nhàn nhã làm sao. Nàng say mê ngắm nghía màu sơn đỏ tươi trên móng tay, dự định sau khi giải quyết đám người Thiên Tâm, nàng sẽ tìm thêm vài loại độc dược thượng hạng để chế thành lọ nước sơn mới.

Một khắc thời gian đã trôi qua, Cổ Ma dần mất kiên nhẫn, đóa hoa dại trên tay lập tức bị nàng vò nát, dung nhan diễm lệ trở nên vặn vẹo đến đáng sợ.

“ Phế vật, nuôi các ngươi còn có ích gì!”

Ngàn kim châm xuyên qua làn khói trắng, chỉ nghe “ Hự” một tiếng, đám hắc y nhân phía ngoài rìa đua nhau nằm rạp xuống đất. Thiên Tâm vốn từng giao đấu với Cổ Ma, chiêu thức của nàng đương nhiên hắn vẫn còn nhớ. Cảm nhận có điềm chẳng lành, Thiên Tâm dùng lực xô ngã Tấn Tài, bất chấp việc bị bại lộ vị trí mà ngân cổ hét lớn: “ Nằm xuống!”

Nhận ra giọng nói của Thiên Tâm, Nghĩa Hiệp và Mạnh dù chẳng hiểu chuyện gì cũng vô thức nghe lời.


Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, sự nhạy bén của Thiên Tâm thật sự đã cứu được mọi người. Đám hắc y nhân cho đến lúc chết vẫn không thể nào hiểu được, rằng tại sao sự trung thành tận tụy của bọn họ lại chẳng thể nào đổi lấy một chút thương xót trong lòng Cổ Ma.

Làn khói trắng dần tiêu tan để lộ cảnh tượng thê lương ghê rợn. Trên cánh đồng hoa, người chết như ngả rạ, xác chết nằm chồng chất lên nhau với những vết thương nông cạn không đồng nhất, nhưng phần lớn đều là những xác chết vẫn còn nguyên vẹn cùng với làn da đã tối màu vì bị nhiễm độc. Cổ Ma thật sự là quá ác độc, chỉ vì muốn lấy mạng bọn hắn và nhẫn tâm hạ sát hơn trăm tên thuộc hạ, nếu để Bạch Vĩ tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, không biết hắn sẽ nghĩ sao về nàng.

“ Hóa ra là ở chỗ này.” Giữa cái nắng gắt ban trưa, Cổ Ma quét mắt một lượt, rất nhanh liền tìm thấy bóng lưng nhỏ bé của Thiên Tâm.

Lúc này đây, Thiên Tâm đang nằm trên người Tấn Tài, gò má áp sát vào ngực hắn, chậm rãi cảm nhận nhịp đập “ thình thịch” như muốn xuyên thủng lồng ngực rộng lớn. Thiên Tâm lồm cồm bò dậy, sắc mặt lộ rõ nét quan tâm: “ Anh Tài không sao chứ?”

Gương mặt Tấn Tài thoắt đỏ rồi lại xanh, hắn xin thề với trời rằng hắn không hề có tình ý gì với Thiên Tâm, nhưng chung quy Thiên Tâm vẫn là thân nữ tử, giây phút Thiên Tâm nằm trên người hắn, hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được phần ngực ẩn hiện dưới lớp y phục mộc mạc kia.

“ Không… không sao.” Tần Tài lẩn tránh ánh mắt của Thiên Tâm, vội vàng chống tay ngồi dậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương